Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 72 - Chương 64

/112


Hai vị thái y đều lắc đầu với Thế Tông, đưa người trên giường kia về cung thì bọn họ không có ý kiến, chỉ là sau khi tiến cung, người này cũng khó mà tồn tại được.

Thế Tông thấy hai vị thái y đều lắc đầu thì không nhắc tới việc đưa An Cẩm Tú về cung nữa, chỉ là hỏi Vinh Song: “Sao nàng ấy còn chưa tỉnh?”

Vinh Song thưa: “Thánh thượng cứ để phu nhân ngủ thêm một lát đi ạ!”

Thế Tông ngồi trên giường, đưa mắt nhìn hai vị tháy y đang đứng trước mặt.

“Thần cáo lui!” Hai vị thái y Hướng, Vinh cũng không phải là người không biết điều, nên bẩm một tiếng rồi lui ra ngoài khách phòng.

Thế Tông quay đầu nhìn An Cẩm Tú, ngay cả trong giấc ngủ, đôi chân mày của nàng vẫn nhíu lại, “Nàng ấy vẫn là không tin trẫm?” Thế Tông đưa tay vuốt trán của An Cẩm Tú, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra, trẫm không thể động tới Thượng Quan Dũng rồi?”

Trong giấc mơ, An Cẩm Tú thấy xung quanh mình là một mảng tối đen, không có gì khác nữa, không có bất cứ lối đi nào, nàng đứng ở đó, vô vọng nhìn xung quanh. Phía trước có tiếng trẻ con khóc, như là Bình An, An Cẩm Tú liền theo hướng đó mà chạy tới, nhưng tiếng khóc cứ luôn ở phía trước nàng, nàng chạy thế nào cũng không đuổi kịp, phía sau lưng lại nghe Thượng Quan Ninh gọi “Đại tẩu”, tiếng gọi vẫn Lqd.d.i.e.n.d.a.nnghịch ngợm như mọi khi, An Cẩm Tú lại xoay người lại đuổi theo tiếng gọi kia, nhưng cũng là đuổi không kịp. Trong bóng tối, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng chạy, hai thanh âm kia đã biến mất từ lâu, rơi vào trong giấc mơ này, An Cẩm Tú biết rõ bản thân mình vĩnh viễn không có lối thoát.

Thế Tông nằm bên cạnh An CẩmTú, tuy rằng bây giờ giai nhân đã ở sát bên, nhưng y vẫn mệt mỏi, y phải cẩn thận suy tính xem nên xử trí Thái tử như thế nào, rồi còn suy đoán về trận đại hỏa hoạn ở ngõ hẻm Thành Nam kia.

Sau khi mặt trời lặn, am ni cô vẫn vang lên tiếng tụng kinh của những người xuất gia như thường lệ.

Thế Tông chợp mắt một chút thì liền bị tiếng chuông của am ni cô làm cho tỉnh lại, mở mắt ra, thấy An Cẩm Tú đang được hắn ôm trong lòng, sắc mặt ửng hồng, trong miệng lẩm bẩm mê sảng, Thế Tông chú ý lắm cũng không nghe được An Cẩm Tú nói gì.

Thấy Thế Tông lại gọi Vinh Song vào phòng, Hướng Viễn Thanh bỗng cảm thấy năm đó ông chọn điều trị ngoại thương là quyết định thật sáng suốt. Nữ nhân trong hậu cung ít có ai bị ngoại thương, cũng không có ai tìm thái y chuyên trị ngoại thương để hỏi về việc sinh hài tử, điều dưỡng chuyện phòng the, cho nên so với cái tên Vinh Song ngu ngốc xui xẻo này, ngày tháng của Hướng Viễn Thanh trôi qua luôn tốt đẹp.

Vinh Song bước vào nhìn thấy bộ dạng của An Cẩm Tú, liền biết bệnh tình của nàng không mấy khả quan.

An Cẩm Tú bị Vinh Song dùng kim đâm cho tỉnh lại, khi nàng mở mắt ra, ánh mắt âm lãnh khiến cho tay của Vinh đại thái y run lên.

“Cẩm Tú?” Thế Tông thăm dò An Cẩm Tú, gọi tên nàng bằng một giọng rất mực quan tâm.

“Thánh… thánh thượng?” An Cẩm Tú thấy khuôn mặt của Thế Tông, lập tức trở về hiện thực.

Vinh Song nhìn thấy ánh mắt đầy ngỡ ngàng của An Cẩm Tú trước mặt, liền hoài nghi chính mình vừa rồi đã nhìn lầm, phàm con người Leqydon.d.i.e.n.d.a.nkhông thể có khả năng thay đổi sắc mặt quá nhanh như vậy được.

“Cái gì cũng đừng nói, uống thuốc trước đã!” Thế Tông xua tay làm An Cẩm Tú không nói được gì.

Lúc này Cát Lợi bưng một chén thuốc đã nguội đi tới.

An Cẩm Tú sao có thể để cho thái giám này hầu hạ nàng uống thuốc chứ, hiện tại nhìn thấy hắn nàng liền tởm lợm. An Cẩm Tú cố gắng tự mình ngồi dậy, với tay ra lấy chén thuốc.

Còn Cát Lợi lại không dám để An Cẩm Tú tự uống thuốc, vẻ mặt cung kính nói với nàng: “Phu nhân, để nô tài hầu hạ người.”

An Cẩm Tú nhìn Thế Tông như cầu cứu.

Không ngờ Thế Tông lấy chén thuốc trên tay Cát Lợi, nhìn An Cẩm Tú mà nói: “Nàng thế nào cũng phải làm quen với việc được người khác hầu hạ, lần này thì trẫm đút thuốc cho nàng.”

An Cẩm Tú nuốt một ngụm thuốc đắng vào cổ họng, sắc mặt ngượng ngùng nhìn Thế Tông mà thỏ thẻ: “Thiếp… thần thiếp có nha hoàn.”

Thế Tông lặng đi một chút, sau khi hiểu được lời nói của An Cẩm Tú, y liền cười tươi, nói: “Nha đầu nàng, hắn là một thái giám, nàng cứ xem hắn như một nữ nhân, trước mặt hắn cần gì phải ngượng ngùng?”

An Cẩm Tú đỏ mặt, dè dặt nhìn qua Cát Lợi, muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng trước khi An Cẩm Tú lên tiếng, Cát Lợi đã quỳ xuống, nói: “Hầu hạ phu nhân là phúc phận của nô tài.”

Thế Tông lại đút một muỗng thuốc vào miệng An Cẩm Tú, cười nói: “Trong cung thái giám nhiều hơn cung nữ, nếu nàng không quen, sau này làm sao mà sinh hoạt?”

An Cẩm Tú cúi đầu, bộ dạng vừa giống như cơ thể không còn sức để chống đỡ, lại vừa giống như thuận theo lời nói của Thế Tông.

“Các ngươi lui xuống đi!” Thế Tông một bên ra lệnh cho Vinh Song và Cát Lợi lui xuống, một bên tay bưng chén thuốc, tay còn lại đỡ An Cẩm Tú nằm xuống.

Sau khi bước ra khỏi khách phòng, Vinh Song nhìn Cát Lợi, nói: “Đại tổng quản, xem ra chúng ta còn phải ở lại am ni cô này thêm một thời gian nữa!”

Cát Lợi chỉ cười cười, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến khả


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status