Sau khi Kiều ba về, thấy con gái nhà mình ngã thành cái dạng kia, lắc đầu, nói cô còn hơn cả con trai, Kiều Kiều cười. Từ khi lên tiểu học, bị cô giáo Thạch đả kích, bạn học xung quanh nghe nói cô vào bằng cửa sau cũng không mấy thích cô, người chơi với cô cũng không nhiều lắm, càng ngày tính tình của cô càng khó chịu, càng về sau càng hướng nội, thì ra hồi nhỏ mình cũng là một đứa trẻ hòa đồng hướng ngoại. Kiều Kiều nghĩ mà chua xót.
“Tối nay nấu hai món ngon, con bị ngã cần phải bồi bổ cho nó.” Kiều ba nói với Kiều mẹ.
Nói đến chuyện này, Kiều Kiều lại có chút ngoài ý muốn, trong trí nhớ của cô, lúc bé, đoạn thời gian lúc trước khi học tiểu học và lúc mới học tiểu học, cô rất dễ dàng bị ngã, hồi đó còn tưởng là do tuổi còn nhỏ nhưng sau khi sống lại Kiều Kiều nghĩ, có thể là do cô bị thiếu chất. Một đồng nghiệp của cô có con học tiểu học đã nhắc tới đứa nhỏ bị đau chân, đến bệnh viện khám mới biết thì ra thời điểm trẻ con đang lớn rất dễ thiếu chất, tốt nhất là nên bồi bổ nhiều một chút.
Trước khi sống lại Kiều Kiều cao 1m60, hồi sơ trung cô ăn tăng trí cổ vũ linh đang rất được thịnh hành lúc đó, có thể giúp người ta cao lớn hơn nhưng đối với cô thì lại không có tác dụng. Hiện tại, cô cảm thấy mình không cao hơn được có thể là do thiếu chất. Nếu cô đã sống lại, nhất định cô sẽ đền bù tiếc nuối đời trước, cô muốn cao hơn một chút, lại thường xuyên vận động, ừ, nhất định so với đời trước sẽ cao hơn.
“Mẹ, mẹ mua xương về ăn được không?”
“Gì? mua xương về ăn, sao con lại thích ăn mấy thứ đó rồi?”
“Thật không? Thật không? Mẹ, con muốn ăn, mẹ mua đi được không?” thời kì này xương không phải là thứ quý hiếm, cho nên Kiều Kiều mới đưa ra yêu cầu.
“Được, được, con tránh ra một chút, để cho mẹ nấu cơm.” Kiều mẹ sợ Kiều Kiều làm vướng chân vướng tay
“Mẹ, không phải con thèm ăn, mà là con dùng hình bổ hình.” Kiều Kiều nói đùa.
Kiều mẹ liếc Kiều Kiều một cái: “Xem Anh Hùng Xạ Điêu cũng biết cái gì gọi là lấy hình bổ hình? Sau này xem ít thôi, trẻ con nên xem hoạt hình mới tốt.”
Anh Hùng Xạ Điêu? Mẹ chuyển đề tài cũng nhanh quá đi. Nhớ hồi mình còn bé, cái gì mà Anh Hùng Xạ Điêu, bến Thượng Hải,… tất cả đều đang được thịnh hành trong nước.
Kiều mẹ nhanh nhẹn, tháo vát chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong cơm tối, cơm tối hôm nay rất phong phú, mộc nhĩ xào thịt, khoai tây hầm cách thủy, súp rau chân vịt, còn có một đĩa trứng xào, ở hiện đại như thế này không đáng để nhắc tới, nhưng ở thập niên 90 như vậy đã là rất tốt rồi, Kiều Kiều giúp mẹ bưng đồ ăn để lên giường, trước khi đến nhà mới nhà bọn họ đều ăn như vậy.-Trucxinh-
Cho dù trước khi sống lại, năm 2012 một số nhà ở quê cô, người già cũng ăn cơm như vậy.
Cả nhà vừa động đến đũa chuẩn bị ăn cơm thì bà nội Kiều Kiều dắt theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi vào cửa. Đây là em họ Kiều Kiều, Kiều Dĩnh.
Cô không nhớ rõ những chuyện tình khi còn nhỏ, nhưng theo mẹ cô nói, bà nội Kiều Kiều thường xuyên mang Kiều Dĩnh đến nhà cô, Kiều Dĩnh đoạt đồ chơi của cô, cô còn không dám nói.
“Mẹ đã ăn chưa? Mẹ ở lại ăn với chúng con, thức ăn cũng mới được dọn lên thôi.” Mặc dù ông bà nội không thích Kiều ba, nhưng ông vẫn là một người con có hiếu.
“Không được, bên kia còn chưa xong, hai người nhà lão Nhị còn chưa có về, tiểu Dĩnh lại quấy, mẹ phải nấu cơm không trông được, thấy các con xong hết rồi liền đem nó sang bên này chơi cùng Kiều Kiều một lát, mẹ ở bên kia nấu cơm.” Kiều Dĩnh đã năm tuổi không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện, Kiều Kiều biết rõ, đây chỉ là lý do của bà nội, thấy cô bị thương nên đoán rằng nhất định Kiều mẹ sẽ nấu mấy món ngon, bà mới lấy cớ để cho Kiều Dĩnh sang ăn cùng.
Cả Kiều gia đều ở trong cùng một khu vườn rộng, hai gian ở phía tây là ông bà nội ở, ba gian còn lại là một nhà Kiều Kiều ở, còn một nhà ba người chú của Kiều Kiều ở ba gian phòng phía đông, em họ Kiều Dĩnh nhỏ hơn cô ba tuổi, quan hệ của hai chị em cũng tốt. Nhưng sau khi lớn lên, hai chị em đều có cuộc sống riêng nên cũng không thường xuyên gặp nhau.
Trước khi Kiều Kiều sống lại cô biết rõ, em họ Kiều Dĩnh có bạn trai, khoảng nửa năm, cũng vì chuyện này mà Kiều ba Kiều mẹ lại càng sốt ruột thay Kiều Kiều.
Kiều Kiều còn có một cô nhưng đã gả vào trong thành phố, chỉ có ngày lễ tết mới trở về.
Nói đến việc một nhà Kiều Kiều dọn đi thật ra là bởi vì ông bà nội Kiều Kiều, ông bà rất thiên vị, Kiều ba là lão đại nhưng không được lòng ông bà, so ra mà nói, Kiều gia đắc ý nhất lại là cô chú của Kiều Kiều, một tiểu nhi tử, một tiểu khuê nữ. Kiều ba hơi lười biếng một chút nên ông bà lại càng không thích.-Trucxinh-
Thím của Kiều Kiều là cô giới thiệu cho chú nên bọn họ đều vặn thành một cổ dây thừng, thường xuyên mượn Kiều mẹ tiền, theo như lời nói của Kiều Kiều thì cô cũng là một ‘cực phẩm’.
“Vâng, để tiểu Dĩnh ở đây đi, Kiều Kiều đi lấy bát đũa cho em.” Những chuyện thế này Kiều ba, Kiều mẹ sẽ không từ chối, Kiều Kiều cũng cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao quan hệ của cô với Kiều Dĩnh cũng không tệ lắm.
“Đến.”, Kiều Kiều đưa bát cơm cho Kiều Dĩnh, Kiều Dĩnh cũng không khách khí, nhận lấy bát bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Kiều Kiều giúp Kiều mẹ thu dọn bát đũa, Kiều mẹ có chút mừng rỡ: “Con nha, lại biết giúp đỡ mẹ, so với ba con tốt hơn nhiều.”
Tính tình của Kiều ba rất tốt, nghe vậy cũng không nói gì chỉ cười cười. Giúp thu dọn xong, Kiều Kiều lên giường ngồi xem hoạt hình với Kiều Dĩnh.-Trucxinh-
Kiều Kiều rét lạnh, đoán rằng đây là trí nhớ của cộng đồng 8x đi, ha ha, xem được một lúc, Kiều Kiều cảm thấy rất hay, xem rất hăng hái, hai chị em nhìn rất hài hòa.
Kiều mẹ thu dọn xong cũng không ra ngoài đi dạo mà lên giường ngồi, lấy dụng cụ ra bắt đầu đan áo len, nhà bình thường áo len đều tự mình đan, giờ Kiều mẹ đan là chuẩn bị cho Kiều ba.
Kiều Kiều liếc mắt nhìn một cái: “Mẹ, năm nay có đan cho con không?” Kiều mẹ ngay cả mắt cũng không nhìn nói: “Có, năm nay con lên tiểu học, cũng nên chuẩn bị đồ mới cho con. Mấy hôm trước mẹ có xem qua thấy màu đỏ rất đẹp, chờ đến lúc mẹ nghỉ sẽ đi mua…”
Sau khi lớn lên Kiều Kiều không thích màu đỏ tươi, màu rực rỡ, cô cũng không gầy, thường xuyên mặc quần áo sặc sỡ rất không bình thường. Dùng sức hồi tưởng lại mình khi còn bé, nhớ rõ cũng không nhiều, Kiều Kiều thở dài nói: “Mẹ, con thích màu xám hoặc màu đen, chúng ta đan màu đó dược không? Con không thích màu đỏ, rất dễ bẩn.”
Kiều mẹ liếc mắt nhìn cô nói: “Mới mấy ngày hôm trước con không phải còn rất thích sao? Sao giờ lại bảo không thích?”
Kiều Kiều ôm Kiều mẹ, làm nũng: “Mẹ, mẹ mua màu xám hoặc màu đen nha, xim mẹ mà?”
Kiều Kiều ôm Kiều mẹ lắc lắc, khiến cho Kiều mẹ bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, con nha, sau này hối hận thì mặc kệ con.” Màu đen hoặc màu xám cũng tốt, không dễ bẩn nhưng mà không hợp với trẻ con, con gái lại hay thay đổi, nếu nó đã yêu cầu như vậy thì nghe theo nó đi.
“Bảo đảm không hối hận!” Kiều Kiều giơ tay cười.
“Tối nay nấu hai món ngon, con bị ngã cần phải bồi bổ cho nó.” Kiều ba nói với Kiều mẹ.
Nói đến chuyện này, Kiều Kiều lại có chút ngoài ý muốn, trong trí nhớ của cô, lúc bé, đoạn thời gian lúc trước khi học tiểu học và lúc mới học tiểu học, cô rất dễ dàng bị ngã, hồi đó còn tưởng là do tuổi còn nhỏ nhưng sau khi sống lại Kiều Kiều nghĩ, có thể là do cô bị thiếu chất. Một đồng nghiệp của cô có con học tiểu học đã nhắc tới đứa nhỏ bị đau chân, đến bệnh viện khám mới biết thì ra thời điểm trẻ con đang lớn rất dễ thiếu chất, tốt nhất là nên bồi bổ nhiều một chút.
Trước khi sống lại Kiều Kiều cao 1m60, hồi sơ trung cô ăn tăng trí cổ vũ linh đang rất được thịnh hành lúc đó, có thể giúp người ta cao lớn hơn nhưng đối với cô thì lại không có tác dụng. Hiện tại, cô cảm thấy mình không cao hơn được có thể là do thiếu chất. Nếu cô đã sống lại, nhất định cô sẽ đền bù tiếc nuối đời trước, cô muốn cao hơn một chút, lại thường xuyên vận động, ừ, nhất định so với đời trước sẽ cao hơn.
“Mẹ, mẹ mua xương về ăn được không?”
“Gì? mua xương về ăn, sao con lại thích ăn mấy thứ đó rồi?”
“Thật không? Thật không? Mẹ, con muốn ăn, mẹ mua đi được không?” thời kì này xương không phải là thứ quý hiếm, cho nên Kiều Kiều mới đưa ra yêu cầu.
“Được, được, con tránh ra một chút, để cho mẹ nấu cơm.” Kiều mẹ sợ Kiều Kiều làm vướng chân vướng tay
“Mẹ, không phải con thèm ăn, mà là con dùng hình bổ hình.” Kiều Kiều nói đùa.
Kiều mẹ liếc Kiều Kiều một cái: “Xem Anh Hùng Xạ Điêu cũng biết cái gì gọi là lấy hình bổ hình? Sau này xem ít thôi, trẻ con nên xem hoạt hình mới tốt.”
Anh Hùng Xạ Điêu? Mẹ chuyển đề tài cũng nhanh quá đi. Nhớ hồi mình còn bé, cái gì mà Anh Hùng Xạ Điêu, bến Thượng Hải,… tất cả đều đang được thịnh hành trong nước.
Kiều mẹ nhanh nhẹn, tháo vát chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong cơm tối, cơm tối hôm nay rất phong phú, mộc nhĩ xào thịt, khoai tây hầm cách thủy, súp rau chân vịt, còn có một đĩa trứng xào, ở hiện đại như thế này không đáng để nhắc tới, nhưng ở thập niên 90 như vậy đã là rất tốt rồi, Kiều Kiều giúp mẹ bưng đồ ăn để lên giường, trước khi đến nhà mới nhà bọn họ đều ăn như vậy.-Trucxinh-
Cho dù trước khi sống lại, năm 2012 một số nhà ở quê cô, người già cũng ăn cơm như vậy.
Cả nhà vừa động đến đũa chuẩn bị ăn cơm thì bà nội Kiều Kiều dắt theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi vào cửa. Đây là em họ Kiều Kiều, Kiều Dĩnh.
Cô không nhớ rõ những chuyện tình khi còn nhỏ, nhưng theo mẹ cô nói, bà nội Kiều Kiều thường xuyên mang Kiều Dĩnh đến nhà cô, Kiều Dĩnh đoạt đồ chơi của cô, cô còn không dám nói.
“Mẹ đã ăn chưa? Mẹ ở lại ăn với chúng con, thức ăn cũng mới được dọn lên thôi.” Mặc dù ông bà nội không thích Kiều ba, nhưng ông vẫn là một người con có hiếu.
“Không được, bên kia còn chưa xong, hai người nhà lão Nhị còn chưa có về, tiểu Dĩnh lại quấy, mẹ phải nấu cơm không trông được, thấy các con xong hết rồi liền đem nó sang bên này chơi cùng Kiều Kiều một lát, mẹ ở bên kia nấu cơm.” Kiều Dĩnh đã năm tuổi không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện, Kiều Kiều biết rõ, đây chỉ là lý do của bà nội, thấy cô bị thương nên đoán rằng nhất định Kiều mẹ sẽ nấu mấy món ngon, bà mới lấy cớ để cho Kiều Dĩnh sang ăn cùng.
Cả Kiều gia đều ở trong cùng một khu vườn rộng, hai gian ở phía tây là ông bà nội ở, ba gian còn lại là một nhà Kiều Kiều ở, còn một nhà ba người chú của Kiều Kiều ở ba gian phòng phía đông, em họ Kiều Dĩnh nhỏ hơn cô ba tuổi, quan hệ của hai chị em cũng tốt. Nhưng sau khi lớn lên, hai chị em đều có cuộc sống riêng nên cũng không thường xuyên gặp nhau.
Trước khi Kiều Kiều sống lại cô biết rõ, em họ Kiều Dĩnh có bạn trai, khoảng nửa năm, cũng vì chuyện này mà Kiều ba Kiều mẹ lại càng sốt ruột thay Kiều Kiều.
Kiều Kiều còn có một cô nhưng đã gả vào trong thành phố, chỉ có ngày lễ tết mới trở về.
Nói đến việc một nhà Kiều Kiều dọn đi thật ra là bởi vì ông bà nội Kiều Kiều, ông bà rất thiên vị, Kiều ba là lão đại nhưng không được lòng ông bà, so ra mà nói, Kiều gia đắc ý nhất lại là cô chú của Kiều Kiều, một tiểu nhi tử, một tiểu khuê nữ. Kiều ba hơi lười biếng một chút nên ông bà lại càng không thích.-Trucxinh-
Thím của Kiều Kiều là cô giới thiệu cho chú nên bọn họ đều vặn thành một cổ dây thừng, thường xuyên mượn Kiều mẹ tiền, theo như lời nói của Kiều Kiều thì cô cũng là một ‘cực phẩm’.
“Vâng, để tiểu Dĩnh ở đây đi, Kiều Kiều đi lấy bát đũa cho em.” Những chuyện thế này Kiều ba, Kiều mẹ sẽ không từ chối, Kiều Kiều cũng cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao quan hệ của cô với Kiều Dĩnh cũng không tệ lắm.
“Đến.”, Kiều Kiều đưa bát cơm cho Kiều Dĩnh, Kiều Dĩnh cũng không khách khí, nhận lấy bát bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Kiều Kiều giúp Kiều mẹ thu dọn bát đũa, Kiều mẹ có chút mừng rỡ: “Con nha, lại biết giúp đỡ mẹ, so với ba con tốt hơn nhiều.”
Tính tình của Kiều ba rất tốt, nghe vậy cũng không nói gì chỉ cười cười. Giúp thu dọn xong, Kiều Kiều lên giường ngồi xem hoạt hình với Kiều Dĩnh.-Trucxinh-
Kiều Kiều rét lạnh, đoán rằng đây là trí nhớ của cộng đồng 8x đi, ha ha, xem được một lúc, Kiều Kiều cảm thấy rất hay, xem rất hăng hái, hai chị em nhìn rất hài hòa.
Kiều mẹ thu dọn xong cũng không ra ngoài đi dạo mà lên giường ngồi, lấy dụng cụ ra bắt đầu đan áo len, nhà bình thường áo len đều tự mình đan, giờ Kiều mẹ đan là chuẩn bị cho Kiều ba.
Kiều Kiều liếc mắt nhìn một cái: “Mẹ, năm nay có đan cho con không?” Kiều mẹ ngay cả mắt cũng không nhìn nói: “Có, năm nay con lên tiểu học, cũng nên chuẩn bị đồ mới cho con. Mấy hôm trước mẹ có xem qua thấy màu đỏ rất đẹp, chờ đến lúc mẹ nghỉ sẽ đi mua…”
Sau khi lớn lên Kiều Kiều không thích màu đỏ tươi, màu rực rỡ, cô cũng không gầy, thường xuyên mặc quần áo sặc sỡ rất không bình thường. Dùng sức hồi tưởng lại mình khi còn bé, nhớ rõ cũng không nhiều, Kiều Kiều thở dài nói: “Mẹ, con thích màu xám hoặc màu đen, chúng ta đan màu đó dược không? Con không thích màu đỏ, rất dễ bẩn.”
Kiều mẹ liếc mắt nhìn cô nói: “Mới mấy ngày hôm trước con không phải còn rất thích sao? Sao giờ lại bảo không thích?”
Kiều Kiều ôm Kiều mẹ, làm nũng: “Mẹ, mẹ mua màu xám hoặc màu đen nha, xim mẹ mà?”
Kiều Kiều ôm Kiều mẹ lắc lắc, khiến cho Kiều mẹ bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, con nha, sau này hối hận thì mặc kệ con.” Màu đen hoặc màu xám cũng tốt, không dễ bẩn nhưng mà không hợp với trẻ con, con gái lại hay thay đổi, nếu nó đã yêu cầu như vậy thì nghe theo nó đi.
“Bảo đảm không hối hận!” Kiều Kiều giơ tay cười.
/100
|