Vài tiếng roi vang lên, cổ tay cùng cổ chân Hoa Diệc Khê tức khắc hiện lên vài đạo vết thương, cho dù trên người bởi vì đổ máu đã không còn nhiều cảm giác, y cũng biết gân tay gân chân mình bị cắt đứt. Quay đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương, phát hiện hắc y nam tử thật sự không hề lưu tình, phỏng chừng là hy vọng y chết sớm một chút.
Cổ tay phải bởi vì bị thiết liên trói buộc, miệng vết thương nứt ra bị kéo càng lúc càng lớn, làn da đã muốn rách toạc. Miệng vết thương sâu gần như có thể thấy được xương cốt.
“Lấy nước muối đến…” Nữ tử nói. Lúc này một tên gia đinh đột nhiên chạy vào. “Bà chủ, không xong rồi, người Xích Hỏa bang đến đây.”
Nữ tử sửng sốt, “Bọn họ đến làm gì?”
“Là Bang chủ Xích Hỏa bang, nói là đang tìm người, hỏi ta có trông thấy một người mặc hắc y mang theo bạch y nam tử hay không.” Gia đinh nói, nhịn không được nhìn thoáng qua người trên tường. Trong lòng thầm giật mình, thương tích nặng như vậy, vẫn không nhúc nhích, không phải là chết rồi chứ?
“Ta đi ứng phó, các ngươi tiếp tục.” Nữ tử nhìn quanh nói “Người nào có thể cưỡng bức thần y đại nhân đầu tiên, ta thưởng trăm lượng bạc.”
Cái gọi là chết vì tiền tài, người đã lui về phía sau bắt đầu động tâm, dù sao chỉ cần không đụng tới máu là ổn. Vài người dẫn đầu vươn tay, bất quá lại sợ Hoa Diệc Khê lần thứ hai ho ra máu, một người kéo y phục trong tay xuống, muốn ngăn chặn miệng Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê đột nhiên cười nói “Trách không được Phượng Tiên các không có thu nhập gì, nhưng bề ngoài vẫn có thể cung khởi lớn như vậy, hóa ra vẫn đều là ngươi ở phía sau. Không tồi, Phượng Nhan có thể có mẫu thân suy nghĩ vì nữ nhi như vậy, cũng thật sự là phúc khí.”
“Ngươi…” Bà ta muốn nói, hắc y nam tử bên cạnh lại đột nhiên ôm lấy bà ta phi thân nhảy ra, chỉ thấy vách tường trên đầu đột nhiên vỡ vụn, bụi mù mịt nổi lên bốn phía. Rồi sau đó từ phía trên một người nhảy xuống.
Người tới đương nhiên là Tiêu Lạc Ngọc, hắn mang theo Canh Tinh đi vào hậu viện thanh lâu, Canh Tinh tại một chỗ bên cạnh núi giả xoay quanh không chịu rời đi, Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, Canh Tinh hướng núi giả nhe răng, tựa hồ rất phẫn nộ.
Tiêu Lạc Ngọc lúc này tất nhiên chẳng cố kỵ bất kỳ cái gì, một quyền đánh nát núi giả.
Hắn quả thực không thể tin được cảnh tượng trước mắt, Hoa Diệc Khê một bàn tay bị trói lên, vai trái còn cắm một thanh trường kiếm, trên người nhiều vết roi cùng vết bầm do bị vật nặng va chạm.
Cả người y toàn là máu, phần trên cơ thể trần trụi, chung quanh còn vây quanh vài tên gia đinh khất cái, nhìn bộ dáng bọn hắn Tiêu Lạc Ngọc liền rõ muốn làm cái gì…
“Diệc Khê…” Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy trong đầu có cái gì đó muốn nổ tung, hắn lập tức xông lên trước, một tay bóp nát thiết liên, bế Hoa Diệc Khê xuống dưới.
Nhìn gần càng phát hiện trên người y khắp nơi đều là thương tích, Tiêu Lạc Ngọc không dám tỉ mỉ xem xét, hắn sợ chính mình sẽ hỏng mất.
Hoa Diệc Khê biến thành như vậy, đều là bởi vì hắn… nếu hắn không…
Không dám dùng sức ôm Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc cởi ngoại y phủ lên người y. Hoa Diệc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói “Lạc Ngọc, ngươi đã đến rồi.…”
Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy sát ý trong lòng cho tới bây giờ chưa từng rõ ràng như vậy, thậm chí so với đời trước thời điểm bị phản bội bị dùng làm công cụ sát nhân, hắn đều không phẫn nộ như vậy.
Thật cẩn thận bao lấy thân thể Hoa Diệc Khê, nhìn kiếm trên vai trái y nhẹ giọng nói “Kiên nhẫn một chút.”
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, vươn tay kéo ống tay áo hắn. Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới phát hiện, gân tay của Hoa Diệc Khê, thế nhưng bị cắt đứt.
Sợi dây lý trí còn sót lại bị chèn ép vỡ vụn, Tiêu Lạc Ngọc chỉ còn lại suy nghĩ báo thù cho Hoa Diệc Khê. Chính là đối tượng báo thù là ai? Là những người này? Hay là chính bản thân hắn?
Hít sâu một hơi, rất nhanh rút trường kiếm trên vai xuống, rồi sau đó nhanh chóng giúp Hoa Diệc Khê điểm huyệt cầm máu.
Hoa Diệc Khê khẽ hừ một tiếng đau đớn, Tiêu Lạc Ngọc nhận thấy phẫn nộ trong ngực càng cháy càng lớn, trước mắt một mảnh đỏ tươi. Hắn đã không còn thấy được những thứ đồ vật khác, chỉ có thể nhìn đến thương tích của Hoa Diệc Khê, thương thế kia — là những người này gây cho y.
Thật cẩn trọng buông Hoa Diệc Khê xuống, Tiêu Lạc Ngọc tay phải khấu trừ đai lưng, một thanh trường kiếm từ đai lưng bị hắn rút ra.
Minh Sương kiếm, lễ vật Hoa Diệc Khê tặng hắn vào sinh thần mười tám tuổi, Tiêu Lạc Ngọc rất ít dùng, hiện giờ hắn đã không quản bất cứ điều gì, cầm kiếm xông ra.
Người nơi này bị sự tình liên tiếp khiến cho có chút mơ hồ khó hiểu, không đợi suy nghĩ rõ ràng đã thấy Tiêu Lạc Ngọc vung kiếm tới đây, gia đinh phía trước cùng khất cái còn chưa có cảm giác gì, liền thấy đầu mình bay lên, trong quá trình bay lên, bọn họ nhìn thấy thân thể mình còn tại mặt đất.
Hắc y nam tử sớm ôm nữ tử chạy trốn, người dư lại căn bản không đủ Tiêu Lạc Ngọc giết. Thực nhanh, người ở chỗ này thân mình đều tung tóe, biến thành một đống thịt nát vụn.
Hờ hững thu hồi trường kiếm, Tiêu Lạc Ngọc trở về ôm Hoa Diệc Khê lên, nhảy ra khỏi ngục giam này.
Xích Hỏa bang Bang chủ đang tìm nơi vừa rồi phát ra chấn động, liền thấy Tiêu Lạc Ngọc ôm một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Người nơi này đều bắt lại, một kẻ cũng không tha. Bên phía quan phủ, ta sẽ xử lý.” Xích Hỏa bang Bang chủ cùng đám người đi theo thấy Tiêu Lạc Ngọc ôm một người đi tới, dặn dò một câu. Hắn nhìn không thấy diện mạo người trong ngực Tiêu Lạc Ngọc, nhưng có thể cảm giác rõ ràng Tiêu Lạc Ngọc cố nén sát ý, hắn nhịn không được đánh một cái rùng mình, liên tục gật đầu.
Tiêu Lạc Ngọc muốn giết sạch mọi người nơi đây, nhưng hắn hiện tại biết việc quan trọng nhất chính là tìm đại phu trị thương cho Hoa Diệc Khê. Ôm Hoa Diệc Khê phóng đi trên không trung, Tiêu Lạc Ngọc nhận thấy người trong ngực tựa hồ không có động tĩnh. Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không có.
Hắn không dám nhìn tới, không dám nghĩ xem có phải Hoa Diệc Khê đã không chịu được nữa hay không. Thương tích nặng như vậy, hơn nữa thân mình y vốn rất kém.
Trở lại biệt viện, Tiêu Lạc Ngọc gọi người đi mời đại phu tốt nhất Tô Châu, hắn ôm Hoa Diệc Khê về chủ phòng.
Hô hấp của y tuy rằng rất nhẹ nhưng xem như ổn định, Tiêu Lạc Ngọc xuất ra kim sang dược cùng băng vải, bắt đầu bôi thuốc cho y. “Nhịn một chút, nhẫn nhẫn…” Tiêu Lạc Ngọc lúc này nói năng đã có chút lộn xộn, hắn hiện tại hoàn toàn không thể tự suy nghĩ gì, hết thảy động tác đều là bản năng.
“Ta không sao…” Hoa Diệc Khê ho khan vài tiếng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. “Trong máu ta có độc, trừ ngươi ra những người khác chạm tới đều sẽ chết, ngươi lấy bình ngọc màu trắng trong hòm thuốc kia đến đây cho ta.”
Tiêu Lạc Ngọc phi như bay lấy hòm thuốc qua, lấy ra một cái bình ngọc trắng. “Dược bên trong cho ta ăn, còn có cái bình màu xanh kia đổ dược phấn bên trong ra, đắp tại miệng vết thương…” Nói xong những lời này, Hoa Diệc Khê lại nhịn không được ho khan vài tiếng.
Tiêu Lạc Ngọc đổ dược hoàn ra, chính mình nhai nát đút cho Hoa Diệc Khê, rồi sau đó đem dược trong bình màu xanh đổ ra tay, cẩn thận đắp lên miệng vết thương…
“Gân tay…” Tiêu Lạc Ngọc mở miệng, lúc này mới phát hiện cổ họng khàn khàn lợi hại.
“Không sao, có thể chữa trị… yên tâm, chút ấy thương không lấy được mạng của ta, mấy ngày thì có thể khôi phục.” Hoa Diệc Khê cười an ủi, Tiêu Lạc Ngọc nhìn nụ cười của y, nhịn không được đứng dậy đi tới đi lui vài vòng trong phòng, rồi sau đó cả giận nói “Vì cái gì không mắng ta, vì cái gì không hận ta? Vì cái gì còn muốn đối tốt với ta… đều là lỗi của ta, nếu ta không phế đi võ công của ngươi… nếu không phải lúc trước ta theo đuổi Phượng Nhan, ngươi sẽ không…”
Đều là hắn sai, hắn biết — Tiêu Lạc Ngọc vô cùng phiền não cùng bất an. Hoa Diệc Khê khoan dung càng khiến hắn xấu hổ vô cùng, nhưng nếu như Hoa Diệc Khê hận hắn… Tiêu Lạc Ngọc rùng mình một cái.
Khi hắn mới đi vào, rõ ràng nghe được lời Hoa Diệc Khê nói, hóa ra người bắt y là mẫu thân của Phượng Nhan. Tiêu Lạc Ngọc không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được nguyên nhân —
Là hắn hủy võ công Hoa Diệc Khê, rồi sau đó lại không bảo hộ y chu toàn.
Là hắn chọc Phượng Nhan, mang đến tai bay vạ gió cho Hoa Diệc Khê.
“Nếu ta không đi Phượng Tiên các, ngươi cũng sẽ không bị bắt đi. Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi…” Tiêu Lạc Ngọc hai mắt hằn đỏ, “Ngươi nếu như không yêu ta… hết thảy chuyện này đều sẽ không phát sinh.”
“Đều là ta…” Hắn thất thần nói, hắn hủy Hoa Diệc Khê, rồi sau đó thiếu chút nữa, hắn liền mất đi Hoa Diệc Khê.
“Đây không phải là chủ ý của ngươi, không phải ngươi sai. Yêu thì yêu, chẳng lẽ ngươi muốn ta giờ bắt đầu không yêu ngươi…” Hoa Diệc Khê còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy.
Giọng nói của Tiêu Lạc Ngọc mang theo một tia bối rối “Không cho, ta không cho.” Ôm Hoa Diệc Khê thật nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định, lúc này, phát sinh nhiều thứ như vậy, hắn làm sao còn có thể cùng người này tách ra?
Hắn đã quen được người này yêu, chưa từng nghĩ qua có một ngày Hoa Diệc Khê sẽ không yêu mình, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân hắn cũng có chút bất an sợ hãi. Nếu Hoa Diệc Khê hối hận? Nếu Hoa Diệc Khê bởi vậy không yêu hắn? “Ngươi có thể nào bởi vì việc này mà không còn yêu ta nữa hay không?.”
Khẩn cầu tình yêu của một người nam nhân, Tiêu Lạc Ngọc trước kia chưa bao giờ nghĩ qua, nhưng hiện tại hắn không bận tâm gì hết, chỉ cần Hoa Diệc Khê còn yêu hắn, còn nhìn hắn…
Tiêu Lạc Ngọc không biết mình như vậy có phải yêu hay không? Chính là hắn biết đời này, hắn không thể buông tay người trước mắt. Loại cảm giác bất lực cùng đau lòng này, nhìn thấy Hoa Diệc Khê cả người đầy máu bị trói ở nơi đó, hắn không nghĩ muốn trải qua lần thứ hai.
“Ta sẽ không ngừng yêu ngươi, ngươi biết mà. Đời này ta chỉ có thể dõi theo ngươi. Ta chỉ có tâm với một mình ngươi.” Hoa Diệc Khê nói. Đây là lần đầu tiên y nói thẳng ra với Tiêu Lạc Ngọc như vậy. Y mỉm cười, định giơ tay lên ôm Tiêu Lạc Ngọc lại phát hiện mình đã vô lực chẳng thể nâng tay lên.
“Ta muốn ngủ một lát, nếu như có đại phu đến bảo hắn giúp ta kê một ít dược bổ dưỡng là được.” Hoa Diệc Khê nói. Hắn sợ Tiêu Lạc Ngọc nghĩ loạn, vẫn luôn cố chống đỡ, giờ rốt cục chống đỡ không nổi nữa.
Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, Hoa Diệc Khê mỉm cười, hắn hôn lên mặt y một cái. Rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.
Chỉ chốc lát, hộ viện tìm tới đại phu giỏi nhất Tô Châu, lão bắt mạch cho Hoa Diệc Khê, vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói “Y ăn hộ tâm đan trứ danh, không nguy hiểm tánh mạng, nhưng ngoại thương quá nặng, lục phủ ngũ tạng cũng có dấu hiệu lệch vị, cần bổ sung máu, tu dưỡng một thời gian là được.”
Đại phu kê đơn, Tiêu Vân đưa bạc rồi sau đó tiễn lão rời đi, trong lúc này Tiêu Lạc Ngọc gọi người đun nước ấm, bắt đầu chà lau thân mình cho Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê ngoại thương rất nhiều, thời điểm đụng tới miệng vết thương cho dù đang ngủ cũng nhịn không được run rẩy, bất quá may mắn không tỉnh lại. Tiêu Lạc Ngọc cũng tận lực nhẹ nhàng.
Hoa Diệc Khê trời sinh yêu sạch sẽ, Tiêu Lạc Ngọc ước chừng lau ba lượt, lại thay đổi kim sang dược lúc này mới dừng tay. Nhìn mặt Hoa Diệc Khê tái nhợt, Tiêu Lạc Ngọc tại khóe miệng y nhẹ in một nụ hôn, cuối cùng mới bưng chậu nước rời đi.
Nếu Hoa Diệc Khê cứu về rồi, vậy hẳn phải đi tính toán rõ ràng.
Mặc dù là người trong giang hồ, nhưng ở trong triều hắn cũng quen biết không ít, chuẩn bị một chút bạc, tri phủ Tô Châu biết đại danh của hắn tất nhiên là nơi nơi cho phép. Thực nhanh, liền có rất nhiều nha dịch niêm phong hết thảy thanh lâu ở Liễu hạng.
Hoàn chương 18
Cổ tay phải bởi vì bị thiết liên trói buộc, miệng vết thương nứt ra bị kéo càng lúc càng lớn, làn da đã muốn rách toạc. Miệng vết thương sâu gần như có thể thấy được xương cốt.
“Lấy nước muối đến…” Nữ tử nói. Lúc này một tên gia đinh đột nhiên chạy vào. “Bà chủ, không xong rồi, người Xích Hỏa bang đến đây.”
Nữ tử sửng sốt, “Bọn họ đến làm gì?”
“Là Bang chủ Xích Hỏa bang, nói là đang tìm người, hỏi ta có trông thấy một người mặc hắc y mang theo bạch y nam tử hay không.” Gia đinh nói, nhịn không được nhìn thoáng qua người trên tường. Trong lòng thầm giật mình, thương tích nặng như vậy, vẫn không nhúc nhích, không phải là chết rồi chứ?
“Ta đi ứng phó, các ngươi tiếp tục.” Nữ tử nhìn quanh nói “Người nào có thể cưỡng bức thần y đại nhân đầu tiên, ta thưởng trăm lượng bạc.”
Cái gọi là chết vì tiền tài, người đã lui về phía sau bắt đầu động tâm, dù sao chỉ cần không đụng tới máu là ổn. Vài người dẫn đầu vươn tay, bất quá lại sợ Hoa Diệc Khê lần thứ hai ho ra máu, một người kéo y phục trong tay xuống, muốn ngăn chặn miệng Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê đột nhiên cười nói “Trách không được Phượng Tiên các không có thu nhập gì, nhưng bề ngoài vẫn có thể cung khởi lớn như vậy, hóa ra vẫn đều là ngươi ở phía sau. Không tồi, Phượng Nhan có thể có mẫu thân suy nghĩ vì nữ nhi như vậy, cũng thật sự là phúc khí.”
“Ngươi…” Bà ta muốn nói, hắc y nam tử bên cạnh lại đột nhiên ôm lấy bà ta phi thân nhảy ra, chỉ thấy vách tường trên đầu đột nhiên vỡ vụn, bụi mù mịt nổi lên bốn phía. Rồi sau đó từ phía trên một người nhảy xuống.
Người tới đương nhiên là Tiêu Lạc Ngọc, hắn mang theo Canh Tinh đi vào hậu viện thanh lâu, Canh Tinh tại một chỗ bên cạnh núi giả xoay quanh không chịu rời đi, Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, Canh Tinh hướng núi giả nhe răng, tựa hồ rất phẫn nộ.
Tiêu Lạc Ngọc lúc này tất nhiên chẳng cố kỵ bất kỳ cái gì, một quyền đánh nát núi giả.
Hắn quả thực không thể tin được cảnh tượng trước mắt, Hoa Diệc Khê một bàn tay bị trói lên, vai trái còn cắm một thanh trường kiếm, trên người nhiều vết roi cùng vết bầm do bị vật nặng va chạm.
Cả người y toàn là máu, phần trên cơ thể trần trụi, chung quanh còn vây quanh vài tên gia đinh khất cái, nhìn bộ dáng bọn hắn Tiêu Lạc Ngọc liền rõ muốn làm cái gì…
“Diệc Khê…” Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy trong đầu có cái gì đó muốn nổ tung, hắn lập tức xông lên trước, một tay bóp nát thiết liên, bế Hoa Diệc Khê xuống dưới.
Nhìn gần càng phát hiện trên người y khắp nơi đều là thương tích, Tiêu Lạc Ngọc không dám tỉ mỉ xem xét, hắn sợ chính mình sẽ hỏng mất.
Hoa Diệc Khê biến thành như vậy, đều là bởi vì hắn… nếu hắn không…
Không dám dùng sức ôm Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc cởi ngoại y phủ lên người y. Hoa Diệc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói “Lạc Ngọc, ngươi đã đến rồi.…”
Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy sát ý trong lòng cho tới bây giờ chưa từng rõ ràng như vậy, thậm chí so với đời trước thời điểm bị phản bội bị dùng làm công cụ sát nhân, hắn đều không phẫn nộ như vậy.
Thật cẩn thận bao lấy thân thể Hoa Diệc Khê, nhìn kiếm trên vai trái y nhẹ giọng nói “Kiên nhẫn một chút.”
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, vươn tay kéo ống tay áo hắn. Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới phát hiện, gân tay của Hoa Diệc Khê, thế nhưng bị cắt đứt.
Sợi dây lý trí còn sót lại bị chèn ép vỡ vụn, Tiêu Lạc Ngọc chỉ còn lại suy nghĩ báo thù cho Hoa Diệc Khê. Chính là đối tượng báo thù là ai? Là những người này? Hay là chính bản thân hắn?
Hít sâu một hơi, rất nhanh rút trường kiếm trên vai xuống, rồi sau đó nhanh chóng giúp Hoa Diệc Khê điểm huyệt cầm máu.
Hoa Diệc Khê khẽ hừ một tiếng đau đớn, Tiêu Lạc Ngọc nhận thấy phẫn nộ trong ngực càng cháy càng lớn, trước mắt một mảnh đỏ tươi. Hắn đã không còn thấy được những thứ đồ vật khác, chỉ có thể nhìn đến thương tích của Hoa Diệc Khê, thương thế kia — là những người này gây cho y.
Thật cẩn trọng buông Hoa Diệc Khê xuống, Tiêu Lạc Ngọc tay phải khấu trừ đai lưng, một thanh trường kiếm từ đai lưng bị hắn rút ra.
Minh Sương kiếm, lễ vật Hoa Diệc Khê tặng hắn vào sinh thần mười tám tuổi, Tiêu Lạc Ngọc rất ít dùng, hiện giờ hắn đã không quản bất cứ điều gì, cầm kiếm xông ra.
Người nơi này bị sự tình liên tiếp khiến cho có chút mơ hồ khó hiểu, không đợi suy nghĩ rõ ràng đã thấy Tiêu Lạc Ngọc vung kiếm tới đây, gia đinh phía trước cùng khất cái còn chưa có cảm giác gì, liền thấy đầu mình bay lên, trong quá trình bay lên, bọn họ nhìn thấy thân thể mình còn tại mặt đất.
Hắc y nam tử sớm ôm nữ tử chạy trốn, người dư lại căn bản không đủ Tiêu Lạc Ngọc giết. Thực nhanh, người ở chỗ này thân mình đều tung tóe, biến thành một đống thịt nát vụn.
Hờ hững thu hồi trường kiếm, Tiêu Lạc Ngọc trở về ôm Hoa Diệc Khê lên, nhảy ra khỏi ngục giam này.
Xích Hỏa bang Bang chủ đang tìm nơi vừa rồi phát ra chấn động, liền thấy Tiêu Lạc Ngọc ôm một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Người nơi này đều bắt lại, một kẻ cũng không tha. Bên phía quan phủ, ta sẽ xử lý.” Xích Hỏa bang Bang chủ cùng đám người đi theo thấy Tiêu Lạc Ngọc ôm một người đi tới, dặn dò một câu. Hắn nhìn không thấy diện mạo người trong ngực Tiêu Lạc Ngọc, nhưng có thể cảm giác rõ ràng Tiêu Lạc Ngọc cố nén sát ý, hắn nhịn không được đánh một cái rùng mình, liên tục gật đầu.
Tiêu Lạc Ngọc muốn giết sạch mọi người nơi đây, nhưng hắn hiện tại biết việc quan trọng nhất chính là tìm đại phu trị thương cho Hoa Diệc Khê. Ôm Hoa Diệc Khê phóng đi trên không trung, Tiêu Lạc Ngọc nhận thấy người trong ngực tựa hồ không có động tĩnh. Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không có.
Hắn không dám nhìn tới, không dám nghĩ xem có phải Hoa Diệc Khê đã không chịu được nữa hay không. Thương tích nặng như vậy, hơn nữa thân mình y vốn rất kém.
Trở lại biệt viện, Tiêu Lạc Ngọc gọi người đi mời đại phu tốt nhất Tô Châu, hắn ôm Hoa Diệc Khê về chủ phòng.
Hô hấp của y tuy rằng rất nhẹ nhưng xem như ổn định, Tiêu Lạc Ngọc xuất ra kim sang dược cùng băng vải, bắt đầu bôi thuốc cho y. “Nhịn một chút, nhẫn nhẫn…” Tiêu Lạc Ngọc lúc này nói năng đã có chút lộn xộn, hắn hiện tại hoàn toàn không thể tự suy nghĩ gì, hết thảy động tác đều là bản năng.
“Ta không sao…” Hoa Diệc Khê ho khan vài tiếng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. “Trong máu ta có độc, trừ ngươi ra những người khác chạm tới đều sẽ chết, ngươi lấy bình ngọc màu trắng trong hòm thuốc kia đến đây cho ta.”
Tiêu Lạc Ngọc phi như bay lấy hòm thuốc qua, lấy ra một cái bình ngọc trắng. “Dược bên trong cho ta ăn, còn có cái bình màu xanh kia đổ dược phấn bên trong ra, đắp tại miệng vết thương…” Nói xong những lời này, Hoa Diệc Khê lại nhịn không được ho khan vài tiếng.
Tiêu Lạc Ngọc đổ dược hoàn ra, chính mình nhai nát đút cho Hoa Diệc Khê, rồi sau đó đem dược trong bình màu xanh đổ ra tay, cẩn thận đắp lên miệng vết thương…
“Gân tay…” Tiêu Lạc Ngọc mở miệng, lúc này mới phát hiện cổ họng khàn khàn lợi hại.
“Không sao, có thể chữa trị… yên tâm, chút ấy thương không lấy được mạng của ta, mấy ngày thì có thể khôi phục.” Hoa Diệc Khê cười an ủi, Tiêu Lạc Ngọc nhìn nụ cười của y, nhịn không được đứng dậy đi tới đi lui vài vòng trong phòng, rồi sau đó cả giận nói “Vì cái gì không mắng ta, vì cái gì không hận ta? Vì cái gì còn muốn đối tốt với ta… đều là lỗi của ta, nếu ta không phế đi võ công của ngươi… nếu không phải lúc trước ta theo đuổi Phượng Nhan, ngươi sẽ không…”
Đều là hắn sai, hắn biết — Tiêu Lạc Ngọc vô cùng phiền não cùng bất an. Hoa Diệc Khê khoan dung càng khiến hắn xấu hổ vô cùng, nhưng nếu như Hoa Diệc Khê hận hắn… Tiêu Lạc Ngọc rùng mình một cái.
Khi hắn mới đi vào, rõ ràng nghe được lời Hoa Diệc Khê nói, hóa ra người bắt y là mẫu thân của Phượng Nhan. Tiêu Lạc Ngọc không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được nguyên nhân —
Là hắn hủy võ công Hoa Diệc Khê, rồi sau đó lại không bảo hộ y chu toàn.
Là hắn chọc Phượng Nhan, mang đến tai bay vạ gió cho Hoa Diệc Khê.
“Nếu ta không đi Phượng Tiên các, ngươi cũng sẽ không bị bắt đi. Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi…” Tiêu Lạc Ngọc hai mắt hằn đỏ, “Ngươi nếu như không yêu ta… hết thảy chuyện này đều sẽ không phát sinh.”
“Đều là ta…” Hắn thất thần nói, hắn hủy Hoa Diệc Khê, rồi sau đó thiếu chút nữa, hắn liền mất đi Hoa Diệc Khê.
“Đây không phải là chủ ý của ngươi, không phải ngươi sai. Yêu thì yêu, chẳng lẽ ngươi muốn ta giờ bắt đầu không yêu ngươi…” Hoa Diệc Khê còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy.
Giọng nói của Tiêu Lạc Ngọc mang theo một tia bối rối “Không cho, ta không cho.” Ôm Hoa Diệc Khê thật nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định, lúc này, phát sinh nhiều thứ như vậy, hắn làm sao còn có thể cùng người này tách ra?
Hắn đã quen được người này yêu, chưa từng nghĩ qua có một ngày Hoa Diệc Khê sẽ không yêu mình, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân hắn cũng có chút bất an sợ hãi. Nếu Hoa Diệc Khê hối hận? Nếu Hoa Diệc Khê bởi vậy không yêu hắn? “Ngươi có thể nào bởi vì việc này mà không còn yêu ta nữa hay không?.”
Khẩn cầu tình yêu của một người nam nhân, Tiêu Lạc Ngọc trước kia chưa bao giờ nghĩ qua, nhưng hiện tại hắn không bận tâm gì hết, chỉ cần Hoa Diệc Khê còn yêu hắn, còn nhìn hắn…
Tiêu Lạc Ngọc không biết mình như vậy có phải yêu hay không? Chính là hắn biết đời này, hắn không thể buông tay người trước mắt. Loại cảm giác bất lực cùng đau lòng này, nhìn thấy Hoa Diệc Khê cả người đầy máu bị trói ở nơi đó, hắn không nghĩ muốn trải qua lần thứ hai.
“Ta sẽ không ngừng yêu ngươi, ngươi biết mà. Đời này ta chỉ có thể dõi theo ngươi. Ta chỉ có tâm với một mình ngươi.” Hoa Diệc Khê nói. Đây là lần đầu tiên y nói thẳng ra với Tiêu Lạc Ngọc như vậy. Y mỉm cười, định giơ tay lên ôm Tiêu Lạc Ngọc lại phát hiện mình đã vô lực chẳng thể nâng tay lên.
“Ta muốn ngủ một lát, nếu như có đại phu đến bảo hắn giúp ta kê một ít dược bổ dưỡng là được.” Hoa Diệc Khê nói. Hắn sợ Tiêu Lạc Ngọc nghĩ loạn, vẫn luôn cố chống đỡ, giờ rốt cục chống đỡ không nổi nữa.
Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, Hoa Diệc Khê mỉm cười, hắn hôn lên mặt y một cái. Rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.
Chỉ chốc lát, hộ viện tìm tới đại phu giỏi nhất Tô Châu, lão bắt mạch cho Hoa Diệc Khê, vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói “Y ăn hộ tâm đan trứ danh, không nguy hiểm tánh mạng, nhưng ngoại thương quá nặng, lục phủ ngũ tạng cũng có dấu hiệu lệch vị, cần bổ sung máu, tu dưỡng một thời gian là được.”
Đại phu kê đơn, Tiêu Vân đưa bạc rồi sau đó tiễn lão rời đi, trong lúc này Tiêu Lạc Ngọc gọi người đun nước ấm, bắt đầu chà lau thân mình cho Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê ngoại thương rất nhiều, thời điểm đụng tới miệng vết thương cho dù đang ngủ cũng nhịn không được run rẩy, bất quá may mắn không tỉnh lại. Tiêu Lạc Ngọc cũng tận lực nhẹ nhàng.
Hoa Diệc Khê trời sinh yêu sạch sẽ, Tiêu Lạc Ngọc ước chừng lau ba lượt, lại thay đổi kim sang dược lúc này mới dừng tay. Nhìn mặt Hoa Diệc Khê tái nhợt, Tiêu Lạc Ngọc tại khóe miệng y nhẹ in một nụ hôn, cuối cùng mới bưng chậu nước rời đi.
Nếu Hoa Diệc Khê cứu về rồi, vậy hẳn phải đi tính toán rõ ràng.
Mặc dù là người trong giang hồ, nhưng ở trong triều hắn cũng quen biết không ít, chuẩn bị một chút bạc, tri phủ Tô Châu biết đại danh của hắn tất nhiên là nơi nơi cho phép. Thực nhanh, liền có rất nhiều nha dịch niêm phong hết thảy thanh lâu ở Liễu hạng.
Hoàn chương 18
/92
|