Nhiếp Ngôn cười cười, đối với lời của Tần Hàn, hắn không có ý kiến gì.
Biết Nhiếp Ngôn là Cuồng tặc Niết Viêm, vài nam sinh có tham gia game liền trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, còn các nữ sinh vì thấy có Tạ Dao bên cạnh hắn nên cũng không dám quá phận, nhưng cũng không ít người tiến lại gần hắn.
Nhiếp Ngôn thỉnh thoảng lại thấy Tưởng Oánh Ngữ nhìn mình với ánh mắt u oán, bất quá hắn lại làm như không thấy.
Với Nhiếp Ngôn mà nói, có Tạ Dao đã là đủ rồi.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nhiếp Ngôn lái xe chở Tạ Dao đi về nhà mình.
Lúc trên xe, Nhiếp Ngôn nhận được một đoạn tin nhắn của Thứ Đao: “Vệ tinh đã báo lại, không có bất kì xe nào đi theo.”
Kỹ thuật theo dõi vệ tinh của Thứ Đao có thể nói là đứng đầu, không biết người này học ở đâu được một thân bản lãnh đó. Sau khi Nhiếp Ngôn biết, hắn đương nhiên không để mấy kỹ thuật này của Thứ Đao bị bỏ phí cho nên cấp cho Thứ Đao rất nhiều tiền để mua thiết bị. Thứ Đao sau đó liền cải tiến một vài bộ điện thoại, có thể hack vào vệ tinh dân sự của quân đội, thông qua video giám sát tình huống xung quanh bất kỳ lúc nào.
Nhiếp Ngôn xác định xong an toàn mới dám dẫn Tạ Dao về nhà.
Biệt thự vẫn giữ nguyên vẻ an tĩnh, trong vườn trồng đầy hoa, phía ngoài không có bất kỳ tiếng động nào.
Thấy Nhiếp Ngôn hơi thất thần, Tạ Dao hỏi: “Anh còn để ý đến gã Tần Hàn kia sao?”
“Không.” Nhiếp Ngôn cười lắc đầu, đối với những lời nói của Tần Hàn, sao hắn lại để trong lòng được chứ.
“Hôm nay tuy náo nhiệt, nhưng phần lớn người rất nhanh sẽ đường ai nấy đi. Không biết tại sao em lại thấy hơi mất mác, Hạ Linh cùng Nguyệt Nhi rất nhanh cũng sẽ đi nước ngoài.”
Tạ Dao thở dài một hơi, tốt nghiệp lúc nào cũng nhiều thương cảm như vậy, bất quá cuộc sống không có buổi tiệc nào mà không tàn.
Nhiếp Ngôn nhìn sang Tạ Dao, khẽ cười: “Chúng ta cùng vào trường Đệ Nhất Quân Đội, may là còn có thể thường xuyên gặp mặt.”
Tạ Dao khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hai người đi vào trong biệt thự, chợt gương mặt Tạ Dao đỏ ửng lên, cô nhớ ban nãy có đồng ý sẽ nhảy múa cho Nhiếp Ngôn xem.
“Anh chờ em ở phòng tập thể thao.” Nhiếp Ngôn ghé sát tai Tạ Dao nói nhỏ, không khí nhất thời nóng lên.
Tạ Dao hơi lui lại, cầu xin: “Nhiếp Ngôn, hay để lần sau rồi nhảy.”
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, miệng hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Tạ Dao bị nhìn như thế liền chột dạ, ưỡn ngực lên, nói: “Nhảy thì nhảy.”
Nhiếp Ngôn cười lớn đi vào trong phòng tập thể thao.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Ngôn biến mất sau cánh cửa phòng tập thể thao, một hơi dũng khí mà Tạ Dao vừa cố gắng hít lấy liền vơi đi phân nửa. Cô đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo ra, trong góc tủ có treo vài cái váy ngủ Lace. Cô lựa chọn hồi lâu rồi lấy một cái ướm thử trước gương. Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu gợi cảm trong gương, trong lòng liền hơi bất an, cố nhớ lại hình ảnh e lệ khiến người ta thương xót, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khác thường.
Cô không muốn thua bởi Tưởng Oánh Ngữ nên tự khích lệ mình một chút, sau đó đi về phía phòng tập thể thao.
Nhiếp Ngôn đã sớm ra lệnh không cho bất cứ ai tiến vào khu vực này, nhưng Tạ Dao trước khi đi dọc hành lang sang phòng thể thao vẫn khoác vào một cái áo khoác. Đến trước phòng, cô mới cởi vớ ra, lộ ra đôi bàn chân tinh xảo, chần chờ chốc lát, khua lên dũng khí của mình rồi đẩy cửa đi vào.
Nhiếp Ngôn ngồi trên đệm trong phòng tập, nghe tiếng cửa mở liền xoay người lại.
Chỉ thấy Tạ Dao đi vào, cô mặc một cái áo khoác rộng rãi nhưng hai cánh tay trắng nõn cùng đôi chân ngọc dài miên man vẫn lộ ra ngoài. Đôi chân ấy không thể tìm được một chút tỳ vết nào, hai mắt cá chân trên đó như là hai hòn ngọc sáng được khảm hoàn mỹ.
Tạ Dao hơi thẹn thùng, lộ ra vẻ đẹp khiến lòng người rung động.
Tạ Dao hờn dỗi: “Múa chim công mặc quần dài mỏng thích hợp hơn, lát nữa không được chê em nhảy xấu đó.”
Nghe Tạ Dao nói thế, Nhiếp Ngôn cười ha ha: “Xem ra anh chỉ có thể khen đẹp và rất đẹp thôi nhỉ.”
Đôi môi Tạ Dao cong lên, xem bộ rất không hài lòng đối với câu trả lời của Nhiếp Ngôn. Cô cởi áo khoác xuống, nhảy vài bước trên nền nhà, lúc mới bắt đầu, động tác của cô còn hơi cứng, xuất hiện sai lầm liên tiếp, nhưng rất nhanh cô liền quen thuộc, động tác cũng thuần thục hơn, nhẹ nhàng vũ động, khiến Nhiếp Ngôn muốn nói nhưng không nói ra lời.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn tập trung lên người Tạ Dao, nửa bước cũng khó rời, bộ đồ ngủ Lace bó sát khiến vóc người hoàn mỹ của Tạ Dao được phô bày ra hết, cần lồi có lồi, cần lõm có lõm. Cái quan trọng nhất là cô không mặc áo ngực, bộ ngực đẫy đà được phần cúp ngực của đồ ngủ ôm trọn, theo từng bước nhảy mà rung rinh. Còn phía dưới, cái quần ngủ ngắn cũn chỉ miễn cưỡng che được phần mông đầy đặn, phía dưới là cặp chân thon dài, không có một chút tì vết nào.
Tạ Dao như một nữ thần gợi cảm đang nhảy múa dưới ánh trăng, từng bước nhảy cũng đủ khiến tim Nhiếp Ngôn rung lên theo nhịp.
Múa chim công, linh động như chim công, ưu nhã và cao quý.
Vũ đạo của Tạ Dao hoàn toàn làm bốc lên loại thần vận này.
Sau khi Tạ Dao thấy Tưởng Oánh Ngữ tập múa chim công đã len lén ở nhà tập theo, nhưng cô chỉ nhảy cho một mình Nhiếp Ngôn nhìn mà thôi. Múa chim công phải mặc quần dài, nửa người trên để lộ vai, lúc nhảy cao lên mới tạo cảm giác chú ý, khoe ra toàn vẹn sự hoàn mỹ của vóc người nữ diễn viên. Nên với tính cách của Tạ Dao, tuyệt đối không dám nhảy múa gợi cảm như vậy trước mặt công chúng.
Hai má Tạ Dao ửng đỏ, hai mắt mê ly nhìn về phía Nhiếp Ngôn, trong lòng nhẹ giọng nói thầm. “Nhiếp Ngôn, anh biết không, điệu nhảy này em chỉ nhảy vì một mình anh thôi.”
Tạ Dao tận tình nhảy múa, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng như tiên nữ, thỉnh thoảng lại như ma nữ vô cùng mị hoặc.
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao nhảy múa như bươm bướm múa lượn, trong thoáng chốc, thế giới này như chỉ còn hai bọn họ.
Lúc Tưởng Oánh Ngữ múa chim công, cô tận tình khoe ra vóc người ma quỷ của mình, đánh sâu vào thị giác của người xem khiến người ta phải điên cuồng, mê muội, nhưng không cách nào khiến lòng Nhiếp Ngôn xúc động. Cũng là múa chim công, nhưng người nhảy là Tạ Dao thì lại mang vẻ ưu nhã, mỗi khi cô kiễng mũi chân nhảy lên cao thì tim Nhiếp Ngôn lại đập mạnh một cái, ánh mắt theo sát từng bước chân cô.
Nhiếp Ngôn như lạc vào tiên cảnh trong mơ, hô hấp cũng có chút ngưng lại.
Lúc này nhìn Tạ Dao lúc thì thanh khiết động lòng người, rồi lại biến thành quyến rũ mị hoặc, cao quý mà lại gợi cảm, hai cảm giác tương phản cứ thay đổi cho nhau khiến thần kinh Nhiếp Ngôn không ngừng bị đả kích.
Theo hắn, Tạ Dao nhảy múa còn đẹp hơn Tưởng Oánh Ngữ, khiến cho người ta bị hãm sâu vào, rất khó để kiềm chế lại.
Tạ Dao xinh đẹp, khêu gợi khiến Nhiếp Ngôn sinh ra một loại ích kỷ, tham lam muốn giữ lấy. Hắn không thể để Tạ Dao nhảy múa như vậy trước mặt bất kỳ người nào khác, hắn muốn Tạ Dao vĩnh viễn chỉ nhảy múa vì mình.
Nhiếp Ngôn biết rõ như vậy là ti tiện nhưng hắn không thể không như vậy.
Bất kể là ai, sau khi nhìn thấy một màn nhảy múa như vậy đều sẽ suy nghĩ như thế.
Nhiếp Ngôn cũng là một người phàm, lúc này suy nghĩ của hắn cũng không khác gì những người khác.
Sau hơn 10 phút đồng hồ, Tạ Dao mới nhảy xong, cô vội vàng khoác lại áo khoác, nói với Nhiếp Ngôn: “Em đi thay đồ đã.”
Hai má cô đỏ ửng lên vì xấu hổ, xoay người muốn chạy đi.
Nhiếp Ngôn liền chồm tới kéo cô xuống, hôn lên trán cô một cái rồi cười híp mắt: “Em nhảy đẹp lắm.”
Tạ Dao hé miệng cười một tiếng, nụ cười làm Nhiếp Ngôn không khỏi có chút hoảng hốt trong lòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí dần trở nên mập mờ, màn nhảy múa vừa rồi vẫn còn chưa tan đi trong đầu Nhiếp Ngôn, hắn liền cúi đầu hôn Tạ Dao.
Ta Dao cũng ôm lấy Nhiếp Ngôn, cô nguyện ý cứ như thế hòa vào trong ngực hắn.
Lần đầu tiên Nhiếp Ngôn cảm giác được Tạ Dao chủ động, tay hắn luồn sang đặt sau lưng Tạ Dao khiến người cô hơi run run.
Tạ Dao vẫn luôn mẫn cảm như vậy, tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng cô, sau đó trượt nhẹ xuống bờ mông cô. Lúc này, trong đầu hắn tràn đầy tà niệm, màn vũ đạo gợi cảm của Tạ Dao đã kích phát cơn dục vọng của hắn.
Một người mà ngày thường thanh thuần động lòng người như Tạ Dao, một khi đột nhiên trở nên hấp dẫn thì thật khiến cho người ta không thể dằn lòng nổi.
Một cảm giác mềm mại, đầy đặn từ lòng bàn tay Nhiếp Ngôn truyền đến. Nhiếp Ngôn không nhịn được khẽ bóp một cái, sau đó trượt lên đùi cô, vuốt nhẹ đôi chân ngọc thon dài không chút tỳ vết. Ban nãy khi Tạ Dao múa chim công, đôi chân của cô không nghi ngờ gì chính là điểm nhấn trong màn vũ đạo, khiến Nhiếp Ngôn vuốt ve không thôi, mơn trớn cặp đùi hoàn mỹ.
Nhiếp Ngôn mơn trớn khiến Tạ Dao cũng khó kìm lòng, cô không khỏi khép chặt hai chân lại, một loại cảm giác khó tả khiến cô run lên.
Nhiếp Ngôn cúi đầu, gọi nhỏ: “Tạ Dao.”
Tạ Dao liền đáp: “Dạ.”
“Em nhảy đẹp lắm.” Nhiếp Ngôn nói, bất kể là ai nếu được xem một màn này cũng sẽ nói thế.
Nhiếp Ngôn cởi áo khoác của Tạ Dao ra, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy hai bầu ngực như ẩn như hiện, căng tròn hoàn mỹ khiến hắn không khỏi thất thần. Nhiếp Ngôn đưa tay chộp lấy khiến Tạ Dao run lên, e lệ vùi đầu vào cổ hắn.
“Chúng ta vào phòng ngủ đi anh, đừng ở chỗ này.”
Tạ Dao lí nhí nói, phòng thể thao trống trải khiến cô cảm thấy hơi bất an. Tạ Dao là một cô gái vô cùng bảo thủ, ở trước mặt Nhiếp Ngôn cô đã rất cởi mở nhưng vẫn không có thói quen ở chỗ như thế này làm chuyện đó.
“Được rồi.” Nhiếp Ngôn cúi đầu nhặt áo khoác của cô rơi trên đất lên.
Chỉ thấy Tạ Dao lảo đảo một cái, xém chút nữa đứng không vững.
Nhiếp Ngôn ôm lấy cô, hỏi: “Sao thế?”
Tạ Dao lúng túng trả lời: “Nhiếp Ngôn, ôm em đi, chân em mềm oặt rồi, đứng không vững nữa.”
Nhiếp Ngôn đưa tay xuống giữa đùi cô miết thử, cách một lớp vải mỏng mà đã thấy ướt một mảng lớn, hắn không khỏi lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Tạ Dao cắn nhẹ bả vai hắn, hờn dỗi nói: “Không cho cười.”
Nhiếp Ngôn cười to một tiếng rồi giúp cô khoác áo, sau đó bế cô lên.
“Chúng ta về phòng thôi.” Hắn vừa nói vừa bế cô đi về phía phòng ngủ.
Tạ Dao dựa đầu vào ngực hắn, nhìn khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười, lúc hắn ôm cô, động tác rất nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cô rất hạnh phúc. Cho dù Nhiếp Ngôn có yêu cầu gì, cô cũng sẽ không cự tuyệt, vì trong lòng cô, cô thuộc về Nhiếp Ngôn. Tạ Dao cũng hiểu, trong lòng Nhiếp Ngôn vẫn còn rất nhiều gánh nặng, cô thở dài trong lòng, có đôi khi cô cũng muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường.
Vì là một người đàn ông, Nhiếp Ngôn muốn mình có đủ thực lực để khiến cho tập đoàn tài chính Long Dược cùng tập đoàn tài chính Quang Vinh đi lên. Để lấy được tiểu công chúa của hai tập đoàn này, đấy là cái vốn hắn phải bỏ ra, đây là việc không thể trốn tránh được.
Biết Nhiếp Ngôn là Cuồng tặc Niết Viêm, vài nam sinh có tham gia game liền trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, còn các nữ sinh vì thấy có Tạ Dao bên cạnh hắn nên cũng không dám quá phận, nhưng cũng không ít người tiến lại gần hắn.
Nhiếp Ngôn thỉnh thoảng lại thấy Tưởng Oánh Ngữ nhìn mình với ánh mắt u oán, bất quá hắn lại làm như không thấy.
Với Nhiếp Ngôn mà nói, có Tạ Dao đã là đủ rồi.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nhiếp Ngôn lái xe chở Tạ Dao đi về nhà mình.
Lúc trên xe, Nhiếp Ngôn nhận được một đoạn tin nhắn của Thứ Đao: “Vệ tinh đã báo lại, không có bất kì xe nào đi theo.”
Kỹ thuật theo dõi vệ tinh của Thứ Đao có thể nói là đứng đầu, không biết người này học ở đâu được một thân bản lãnh đó. Sau khi Nhiếp Ngôn biết, hắn đương nhiên không để mấy kỹ thuật này của Thứ Đao bị bỏ phí cho nên cấp cho Thứ Đao rất nhiều tiền để mua thiết bị. Thứ Đao sau đó liền cải tiến một vài bộ điện thoại, có thể hack vào vệ tinh dân sự của quân đội, thông qua video giám sát tình huống xung quanh bất kỳ lúc nào.
Nhiếp Ngôn xác định xong an toàn mới dám dẫn Tạ Dao về nhà.
Biệt thự vẫn giữ nguyên vẻ an tĩnh, trong vườn trồng đầy hoa, phía ngoài không có bất kỳ tiếng động nào.
Thấy Nhiếp Ngôn hơi thất thần, Tạ Dao hỏi: “Anh còn để ý đến gã Tần Hàn kia sao?”
“Không.” Nhiếp Ngôn cười lắc đầu, đối với những lời nói của Tần Hàn, sao hắn lại để trong lòng được chứ.
“Hôm nay tuy náo nhiệt, nhưng phần lớn người rất nhanh sẽ đường ai nấy đi. Không biết tại sao em lại thấy hơi mất mác, Hạ Linh cùng Nguyệt Nhi rất nhanh cũng sẽ đi nước ngoài.”
Tạ Dao thở dài một hơi, tốt nghiệp lúc nào cũng nhiều thương cảm như vậy, bất quá cuộc sống không có buổi tiệc nào mà không tàn.
Nhiếp Ngôn nhìn sang Tạ Dao, khẽ cười: “Chúng ta cùng vào trường Đệ Nhất Quân Đội, may là còn có thể thường xuyên gặp mặt.”
Tạ Dao khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hai người đi vào trong biệt thự, chợt gương mặt Tạ Dao đỏ ửng lên, cô nhớ ban nãy có đồng ý sẽ nhảy múa cho Nhiếp Ngôn xem.
“Anh chờ em ở phòng tập thể thao.” Nhiếp Ngôn ghé sát tai Tạ Dao nói nhỏ, không khí nhất thời nóng lên.
Tạ Dao hơi lui lại, cầu xin: “Nhiếp Ngôn, hay để lần sau rồi nhảy.”
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, miệng hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Tạ Dao bị nhìn như thế liền chột dạ, ưỡn ngực lên, nói: “Nhảy thì nhảy.”
Nhiếp Ngôn cười lớn đi vào trong phòng tập thể thao.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Ngôn biến mất sau cánh cửa phòng tập thể thao, một hơi dũng khí mà Tạ Dao vừa cố gắng hít lấy liền vơi đi phân nửa. Cô đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo ra, trong góc tủ có treo vài cái váy ngủ Lace. Cô lựa chọn hồi lâu rồi lấy một cái ướm thử trước gương. Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu gợi cảm trong gương, trong lòng liền hơi bất an, cố nhớ lại hình ảnh e lệ khiến người ta thương xót, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khác thường.
Cô không muốn thua bởi Tưởng Oánh Ngữ nên tự khích lệ mình một chút, sau đó đi về phía phòng tập thể thao.
Nhiếp Ngôn đã sớm ra lệnh không cho bất cứ ai tiến vào khu vực này, nhưng Tạ Dao trước khi đi dọc hành lang sang phòng thể thao vẫn khoác vào một cái áo khoác. Đến trước phòng, cô mới cởi vớ ra, lộ ra đôi bàn chân tinh xảo, chần chờ chốc lát, khua lên dũng khí của mình rồi đẩy cửa đi vào.
Nhiếp Ngôn ngồi trên đệm trong phòng tập, nghe tiếng cửa mở liền xoay người lại.
Chỉ thấy Tạ Dao đi vào, cô mặc một cái áo khoác rộng rãi nhưng hai cánh tay trắng nõn cùng đôi chân ngọc dài miên man vẫn lộ ra ngoài. Đôi chân ấy không thể tìm được một chút tỳ vết nào, hai mắt cá chân trên đó như là hai hòn ngọc sáng được khảm hoàn mỹ.
Tạ Dao hơi thẹn thùng, lộ ra vẻ đẹp khiến lòng người rung động.
Tạ Dao hờn dỗi: “Múa chim công mặc quần dài mỏng thích hợp hơn, lát nữa không được chê em nhảy xấu đó.”
Nghe Tạ Dao nói thế, Nhiếp Ngôn cười ha ha: “Xem ra anh chỉ có thể khen đẹp và rất đẹp thôi nhỉ.”
Đôi môi Tạ Dao cong lên, xem bộ rất không hài lòng đối với câu trả lời của Nhiếp Ngôn. Cô cởi áo khoác xuống, nhảy vài bước trên nền nhà, lúc mới bắt đầu, động tác của cô còn hơi cứng, xuất hiện sai lầm liên tiếp, nhưng rất nhanh cô liền quen thuộc, động tác cũng thuần thục hơn, nhẹ nhàng vũ động, khiến Nhiếp Ngôn muốn nói nhưng không nói ra lời.
Ánh mắt Nhiếp Ngôn tập trung lên người Tạ Dao, nửa bước cũng khó rời, bộ đồ ngủ Lace bó sát khiến vóc người hoàn mỹ của Tạ Dao được phô bày ra hết, cần lồi có lồi, cần lõm có lõm. Cái quan trọng nhất là cô không mặc áo ngực, bộ ngực đẫy đà được phần cúp ngực của đồ ngủ ôm trọn, theo từng bước nhảy mà rung rinh. Còn phía dưới, cái quần ngủ ngắn cũn chỉ miễn cưỡng che được phần mông đầy đặn, phía dưới là cặp chân thon dài, không có một chút tì vết nào.
Tạ Dao như một nữ thần gợi cảm đang nhảy múa dưới ánh trăng, từng bước nhảy cũng đủ khiến tim Nhiếp Ngôn rung lên theo nhịp.
Múa chim công, linh động như chim công, ưu nhã và cao quý.
Vũ đạo của Tạ Dao hoàn toàn làm bốc lên loại thần vận này.
Sau khi Tạ Dao thấy Tưởng Oánh Ngữ tập múa chim công đã len lén ở nhà tập theo, nhưng cô chỉ nhảy cho một mình Nhiếp Ngôn nhìn mà thôi. Múa chim công phải mặc quần dài, nửa người trên để lộ vai, lúc nhảy cao lên mới tạo cảm giác chú ý, khoe ra toàn vẹn sự hoàn mỹ của vóc người nữ diễn viên. Nên với tính cách của Tạ Dao, tuyệt đối không dám nhảy múa gợi cảm như vậy trước mặt công chúng.
Hai má Tạ Dao ửng đỏ, hai mắt mê ly nhìn về phía Nhiếp Ngôn, trong lòng nhẹ giọng nói thầm. “Nhiếp Ngôn, anh biết không, điệu nhảy này em chỉ nhảy vì một mình anh thôi.”
Tạ Dao tận tình nhảy múa, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng như tiên nữ, thỉnh thoảng lại như ma nữ vô cùng mị hoặc.
Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao nhảy múa như bươm bướm múa lượn, trong thoáng chốc, thế giới này như chỉ còn hai bọn họ.
Lúc Tưởng Oánh Ngữ múa chim công, cô tận tình khoe ra vóc người ma quỷ của mình, đánh sâu vào thị giác của người xem khiến người ta phải điên cuồng, mê muội, nhưng không cách nào khiến lòng Nhiếp Ngôn xúc động. Cũng là múa chim công, nhưng người nhảy là Tạ Dao thì lại mang vẻ ưu nhã, mỗi khi cô kiễng mũi chân nhảy lên cao thì tim Nhiếp Ngôn lại đập mạnh một cái, ánh mắt theo sát từng bước chân cô.
Nhiếp Ngôn như lạc vào tiên cảnh trong mơ, hô hấp cũng có chút ngưng lại.
Lúc này nhìn Tạ Dao lúc thì thanh khiết động lòng người, rồi lại biến thành quyến rũ mị hoặc, cao quý mà lại gợi cảm, hai cảm giác tương phản cứ thay đổi cho nhau khiến thần kinh Nhiếp Ngôn không ngừng bị đả kích.
Theo hắn, Tạ Dao nhảy múa còn đẹp hơn Tưởng Oánh Ngữ, khiến cho người ta bị hãm sâu vào, rất khó để kiềm chế lại.
Tạ Dao xinh đẹp, khêu gợi khiến Nhiếp Ngôn sinh ra một loại ích kỷ, tham lam muốn giữ lấy. Hắn không thể để Tạ Dao nhảy múa như vậy trước mặt bất kỳ người nào khác, hắn muốn Tạ Dao vĩnh viễn chỉ nhảy múa vì mình.
Nhiếp Ngôn biết rõ như vậy là ti tiện nhưng hắn không thể không như vậy.
Bất kể là ai, sau khi nhìn thấy một màn nhảy múa như vậy đều sẽ suy nghĩ như thế.
Nhiếp Ngôn cũng là một người phàm, lúc này suy nghĩ của hắn cũng không khác gì những người khác.
Sau hơn 10 phút đồng hồ, Tạ Dao mới nhảy xong, cô vội vàng khoác lại áo khoác, nói với Nhiếp Ngôn: “Em đi thay đồ đã.”
Hai má cô đỏ ửng lên vì xấu hổ, xoay người muốn chạy đi.
Nhiếp Ngôn liền chồm tới kéo cô xuống, hôn lên trán cô một cái rồi cười híp mắt: “Em nhảy đẹp lắm.”
Tạ Dao hé miệng cười một tiếng, nụ cười làm Nhiếp Ngôn không khỏi có chút hoảng hốt trong lòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí dần trở nên mập mờ, màn nhảy múa vừa rồi vẫn còn chưa tan đi trong đầu Nhiếp Ngôn, hắn liền cúi đầu hôn Tạ Dao.
Ta Dao cũng ôm lấy Nhiếp Ngôn, cô nguyện ý cứ như thế hòa vào trong ngực hắn.
Lần đầu tiên Nhiếp Ngôn cảm giác được Tạ Dao chủ động, tay hắn luồn sang đặt sau lưng Tạ Dao khiến người cô hơi run run.
Tạ Dao vẫn luôn mẫn cảm như vậy, tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng cô, sau đó trượt nhẹ xuống bờ mông cô. Lúc này, trong đầu hắn tràn đầy tà niệm, màn vũ đạo gợi cảm của Tạ Dao đã kích phát cơn dục vọng của hắn.
Một người mà ngày thường thanh thuần động lòng người như Tạ Dao, một khi đột nhiên trở nên hấp dẫn thì thật khiến cho người ta không thể dằn lòng nổi.
Một cảm giác mềm mại, đầy đặn từ lòng bàn tay Nhiếp Ngôn truyền đến. Nhiếp Ngôn không nhịn được khẽ bóp một cái, sau đó trượt lên đùi cô, vuốt nhẹ đôi chân ngọc thon dài không chút tỳ vết. Ban nãy khi Tạ Dao múa chim công, đôi chân của cô không nghi ngờ gì chính là điểm nhấn trong màn vũ đạo, khiến Nhiếp Ngôn vuốt ve không thôi, mơn trớn cặp đùi hoàn mỹ.
Nhiếp Ngôn mơn trớn khiến Tạ Dao cũng khó kìm lòng, cô không khỏi khép chặt hai chân lại, một loại cảm giác khó tả khiến cô run lên.
Nhiếp Ngôn cúi đầu, gọi nhỏ: “Tạ Dao.”
Tạ Dao liền đáp: “Dạ.”
“Em nhảy đẹp lắm.” Nhiếp Ngôn nói, bất kể là ai nếu được xem một màn này cũng sẽ nói thế.
Nhiếp Ngôn cởi áo khoác của Tạ Dao ra, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy hai bầu ngực như ẩn như hiện, căng tròn hoàn mỹ khiến hắn không khỏi thất thần. Nhiếp Ngôn đưa tay chộp lấy khiến Tạ Dao run lên, e lệ vùi đầu vào cổ hắn.
“Chúng ta vào phòng ngủ đi anh, đừng ở chỗ này.”
Tạ Dao lí nhí nói, phòng thể thao trống trải khiến cô cảm thấy hơi bất an. Tạ Dao là một cô gái vô cùng bảo thủ, ở trước mặt Nhiếp Ngôn cô đã rất cởi mở nhưng vẫn không có thói quen ở chỗ như thế này làm chuyện đó.
“Được rồi.” Nhiếp Ngôn cúi đầu nhặt áo khoác của cô rơi trên đất lên.
Chỉ thấy Tạ Dao lảo đảo một cái, xém chút nữa đứng không vững.
Nhiếp Ngôn ôm lấy cô, hỏi: “Sao thế?”
Tạ Dao lúng túng trả lời: “Nhiếp Ngôn, ôm em đi, chân em mềm oặt rồi, đứng không vững nữa.”
Nhiếp Ngôn đưa tay xuống giữa đùi cô miết thử, cách một lớp vải mỏng mà đã thấy ướt một mảng lớn, hắn không khỏi lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Tạ Dao cắn nhẹ bả vai hắn, hờn dỗi nói: “Không cho cười.”
Nhiếp Ngôn cười to một tiếng rồi giúp cô khoác áo, sau đó bế cô lên.
“Chúng ta về phòng thôi.” Hắn vừa nói vừa bế cô đi về phía phòng ngủ.
Tạ Dao dựa đầu vào ngực hắn, nhìn khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười, lúc hắn ôm cô, động tác rất nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cô rất hạnh phúc. Cho dù Nhiếp Ngôn có yêu cầu gì, cô cũng sẽ không cự tuyệt, vì trong lòng cô, cô thuộc về Nhiếp Ngôn. Tạ Dao cũng hiểu, trong lòng Nhiếp Ngôn vẫn còn rất nhiều gánh nặng, cô thở dài trong lòng, có đôi khi cô cũng muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường.
Vì là một người đàn ông, Nhiếp Ngôn muốn mình có đủ thực lực để khiến cho tập đoàn tài chính Long Dược cùng tập đoàn tài chính Quang Vinh đi lên. Để lấy được tiểu công chúa của hai tập đoàn này, đấy là cái vốn hắn phải bỏ ra, đây là việc không thể trốn tránh được.
/554
|