Tô Bạch không phải một người trốn tránh hiện thực, y chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn trong tình huống không hề chuẩn bị như vậy, chạm trán Trần Uyên.
“Xin lỗi.” Thừa biết mình đã thay đổi thành một người khác, Tô Bạch vẫn theo bản năng cúi đầu né tránh ánh mắt Trần Uyên phóng tới, ánh mắt lạnh băng đạm mạc.
Người bị Tô Bạch va phải trùng hợp là Trần Uyên, Trần Uyên nheo mắt nhìn Tô Bạch khom lưng cúi đầu, đường nhìn của hắn rất nhanh bị một người khác hấp dẫn đi, tận dụng khoảng trống này, Tô Bạch không nói hai lời vọt ra khỏi Minh Hiên, Diệp Tử Ngọ và Trần Uyên liếc nhau, sau đó liền đuổi theo Tô Bạch.
Trần Uyên một thân vest đen đứng thẳng tắp tại chỗ, hắn vốn dĩ là một nam nhân ngoại hình xuất sắc, khí chất lãnh ngạnh trời sinh dưới ánh dương quang nhu hòa cũng lộ ra một cỗ băng giá “người sống chớ lại gần”, ở Minh Hiên thỉnh thoảng lại có người trộm nhìn Trần Uyên, mà ánh mắt Trần Uyên thủy chung chỉ đuổi theo thân ảnh hơi tròn trịa kia, sâu trong đáy mắt tức tốc lướt qua một tia nghi hoặc.
Mãi đến khi bóng lưng Tô Bạch và Diệp Tử Ngọ triệt để mất hút, Trần Uyên lại như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, xoay người đi tới bàn ăn ở góc u tối nhất Minh Hiên, ngồi đối diện Đường Kiêu, hai tay mang găng tay trắng dễ khiến người liên tưởng đến bồi bàn trong nhà hàng, có điều ở trên người Trần Uyên, đôi găng tay trắng chói mắt kia không hiểu sao chỉ mang đến cảm giác khủng hoảng.
Đường Kiêu hờ hững phun ra một vòng khói trắng: “Diệp Tử Ngọ nhất định rất thất vọng, ngàn dặm xa xôi đuổi theo anh tới tận Trung Quốc, kết quả không ngờ lần này anh lại kinh doanh đàng hoàng.”
“Hắn không phải nhắm vào tôi.” Thanh âm vẫn đanh thép như cũ, ngũ quan Trần Uyên trong bóng tối càng thêm thâm thúy.
Đường Kiêu mỉm cười: “Vậy hắn nhất định thất vọng thấu xương, bất quá thấy hắn bây giờ còn có tâm tình đi ăn với người ta, đại khái chắc cũng không thất vọng lắm, tiếc nhỉ, tôi vẫn luôn cho rằng hắn cũng hệt như cha nuôi hắn là một gã si tình, xem ra cũng chỉ có thế.”
Dứt lời, tầm mắt Đường Kiêu xuyên qua khói xì gà lượn lờ, dừng lại trên người Trần Uyên đang thất hồn lạc phách, có chút cảm thán nói: “Trong thế giới bạc bẽo lại phù phiếm này, còn có thể trông cậy vào ai mang chân tâm? Kẻ thuận miệng hứa suông quá nhiều, lọc lừa quá nhiều, ích kỷ cũng quá nhiều, Trần tổng, đôi khi tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, há chẳng phải là một điều may mắn?”
Trần Uyên thản nhiên nhìn Đường Kiêu, đối với ý tứ hàm ẩn trong lời của Đường Kiêu hắn từ chối cho ý kiến, Trần Uyên tuyệt không định che giấu cuồng nhiệt mình dành cho Tô Gia, loại kiềm nén khát vọng nội tâm này cũng chỉ tồn tại trước khi hắn chưa đoạt quyền mà thôi, đoạt quyền rồi, hắn liền cẩn thận mà trân trọng nâng niu nam nhân như thần đó.
Sau khi Tô Bạch xảy ra chuyện, Trần Uyên không tìm được thi thể Tô Bạch, Trần Uyên cố chấp cho rằng Tô Gia chỉ là bị thượng đế đố kỵ đón đi, thượng đế nhất định cực độ ghen tị nam nhân kia, nên mới cướp mất thần của hắn giữa không trung vạn trượng.
Trên đời này, chỉ có một Tô Gia, Trần Uyên chỉ cho phép tồn tại một Tô Gia duy nhất.
……
Ngực uất nghẹn, nếu nói trước đó gặp Lưu Vân Sinh cảm giác trái tim nhói đau là xuất phát từ bản năng thân thể Tô Mặc, thì nỗi chua xót khi chạm mặt Trần Uyên là chân chính thuộc về cảm xúc riêng của Tô Gia, dù sao cũng từng có một thời Tô Gia đặt kỳ vọng rất lớn vào Trần Uyên, tiểu tử đó do y tự tay giáo dưỡng mười mấy năm trời, quan hệ giữa họ cũng tương tự như như thầy trò, như cha con.
Có lẽ, càng tương tự như chủ tớ.
Diệp Tử Ngọ đuổi theo cũng không hỏi gì nhiều, hắn lái xe đưa Tô Bạch về, suốt dọc đường Tô Bạch chỉ xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Diệp Tử Ngọ cho dù có thông minh đến đâu cũng sẽ không đem sự trầm mặc của Tô Bạch giờ phút này đi liên hệ với Trần Uyên, cùng lắm chỉ nghĩ rằng có liên quan tới Lưu Vân Sinh mà thôi.
Về đến nhà, Tô Bạch một tay xách chai Whisky, một tay cầm ly rượu vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm thả lỏng tứ chi, một bên rót rượu tinh tế thưởng thức, ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm rọi vào chiếc ly rót đầy rượu, phản chiếu sắc thái thâm trầm mà mê say, dịch thể kia chảy xuống dạ dày trống rỗng, trỗi lên vị cay nhàn nhạt.
Đột nhiên, nam nhân vung tay hất chai rượu đổ nghiêng trong bồn tắm, xoát một tiếng cả người từ bồn tắm đứng lên, Tô Gia lung tung huơ tay lau mặt gương phủ một lớp sương trắng, đến khi ra một mảnh rõ ràng, nhìn chính mình đã từ từ gầy đi trong gương, chậm rãi, nở một nụ cười ôn hòa.
“Tại sao phải sống lại?” Ngón tay từng điểm từng điểm chạm vào mặt kính phác họa đường nét người trong gương, nụ cười trên mặt nam nhân trong gương cũng theo đó từng chút từng chút nhiễm vài phần hoang mang, đến cuối cùng chỉ còn lại chua xót bất đắc dĩ.
Nếu nói Tô Gia của quá khứ sống trên cương vị người cầm quyền Tô gia, vậy thì y của hiện tại, thân là Tô Mặc, nên lấy dạng tư thái gì để sống đây?
Tùy tâm sở dục, mà sống.
……
……
Mọi chuyện xảy ra ở Minh Hiên đêm đó cứ như một giấc mơ, mơ một giấc tỉnh lại liền có thể quên hết tám phần mười, Tô Bạch vẫn tiếp tục mỗi ngày tự thân rèn luyện như ma nhập, trong khi đó Diệp Tử Ngọ cũng như thường lệ hễ không có việc gì liền chạy đến cùng Tô Gia rèn luyện thân thể, ban đầu Tô Gia còn cao hứng có người ở bên mình cùng nhau kiên trì, dần dà Tô Gia chỉ ước gì Diệp Tử Ngọ tránh xa một chút.
Thân thể của Tô Mặc đã từ từ thích ứng với việc rèn luyện cường độ cao, chỉ là có Diệp Tử Ngọ trước mặt Tô Bạch vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc “mình là một lão bách tính bình thường”, miễn cưỡng duy trì cường độ huấn luyện ban đầu, đáng tiếc Diệp Tử Ngọ nào biết suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, mỗi ngày đều hớn ha hớn hở chạy tới tập chung, Tô Gia có đôi lúc thật sự không hiểu nổi, một người còn trẻ như Diệp Tử Ngọ không ra ngoài chơi ngày ngày rúc ở chỗ y làm gì.
Nếu đã vô pháp nâng cao cường độ huấn luyện, Tô Gia cũng không thể cam lòng với hiện trạng, nghĩ đến thân phận đặc thù của Diệp Tử Ngọ, Tô Gia “ngẫu nhiên” bàn về mấy vụ cướp gần đây ở thành phố A khi chạy bộ với Diệp Tử Ngọ, cảm thán vài tiếng thế đạo hỗn loạn, sẵn tiện “vô ý” để lộ vài phần khát khao muốn học công phu phòng thân như cầm nã thủ gì đó, kết quả cách một ngày sau, Diệp Tử Ngọ liền vui vẻ bắt đầu dạy Tô Gia mấy bộ công phu phòng thân nhanh gọn hữu lực nhất.
Tô Gia ý tại ngôn ngoại coi như thành công, trên thực tế công phu phòng thân đánh đấm của y tuyệt không thua kém Diệp Tử Ngọ, nhưng mỗi người đều có tuyệt chiêu của riêng mình, Tô Gia tuy không hèn đến mức tìm cách học trộm tuyệt chiêu của Diệp Tử Ngọ, nhưng thập phần có hứng thú quan sát một hình cảnh quốc tế bối cảnh phức tạp sẽ lận lưng chiêu gì.
Chuyện tương lai ai biết được?
Có lẽ một ngày nào đó Tô Gia thân là Tô Mặc cũng sẽ phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nếu trùng hợp ngay lúc trên người cả hai đều không có súng ống vũ khí chỉ có thể tay không vật lộn, vậy những gì bây giờ Tô Bạch đang nhìn và học tập có thể góp phần gia tăng phần thắng của y.
Tô Bạch không mong có một ngày mình phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nhưng y cũng không quên hồi y vẫn còn là Tô Gia chân chính, tiểu tử Diệp Tử Ngọ này thích nhất là làm những chuyện đối nghịch y, trên phương diện nào đó bọn họ là địch thủ, có thể tiếp cận địch thủ như vậy, có thể thân mật quan sát một mặt không muốn ai biết của địch thủ, Tô Gia một bên hưởng thụ loại khoái cảm nhưng đang rình rập theo dõi này, một bên thầm cảm thấy mình quả là ác thú vị chết được.
Nếu dứt bỏ ân oán năm xưa, bọn họ thật ra cũng có thể làm bạn.
Nửa tháng cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, trong khi Tô Gia sắp phải bước vào đại học một lần nữa lên giảng đường trở thành nhà giáo nhân dân, kỳ nghỉ hưởng lương của Diệp Tử Ngọ cũng đến tận cùng.
Hôm nay, Diệp Tử Ngọ tới tạm biệt Tô Gia, Xuân Yến làm một bàn đồ ăn coi như đưa tiễn, ba người trên bàn cơm trò chuyện vui vầy, Tô Gia khắc khổ giảm béo cũng chịu khó ăn thêm hai phần đồ ăn. Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đến chạng vạng, Xuân Yến và Tô Gia đứng trên sơn đạo núi Lạc Dương tiễn Diệp Tử Ngọ.
Cả tháng nay Tô Gia hầu như ngày nào cũng gặp Diệp Tử Ngọ, y không biết tiểu tử kia tại sao mỗi ngày đều chạy tới nơi này, chỉ là nghĩ đến thần thái tự nhiên biểu tình thả lỏng của Diệp Tử Ngọ trước mặt mình, Tô Gia bỗng dưng hiểu ra, trước đây y cao cao tại thượng bị thứ xiềng xích gọi là “thân phận và địa vị” trói buộc, Diệp Tử Ngọ há chẳng phải cũng như thế?
Tô Gia cũng từng cởi mở nội tâm với một người, đó là một loại giải thoát cả thân lẫn tâm, một loại tự do, một loại tự ngã cứu rỗi. Diệp Tử Ngọ sở hữu tài phú, sở hữu quyền lực, mà hết thảy những thứ này cũng trở thành ngục tù giam cầm hắn, bọn họ vĩnh viễn không thể sống thoải mái như người thường, vĩnh viễn không thể trải nỗi lòng với người khác, bọn họ là những đỉnh kim tự tháp cô độc, trời định phải dẫm lên xác người mà sinh tồn.
Phần lớn những kẻ quyền thế sẽ cảm thấy mệt mỏi, Tô Gia từng cho là vậy, sau đó xảy ra một vài chuyện, y nghiền ngẫm tự hỏi, kỳ thực y cũng không chán ghét lối sống cô ngạo này.
Có thể ngẫu nhiên tìm một người nào đó tán gẫu, vứt bỏ mặt nạ thường ngày để lộ ra vài phần yếu đuối, vài phần đáng thương, thậm chí vài phần ủy khuất, nhưng quay đầu lại vẫn nhớ rõ mình là ai.
“Tô Mặc.” Thời khắc chia tay, Diệp Tử Ngọ đột nhiên buông ba lô du lịch tiến lên một bước ôm chầm lấy Tô Gia, lần đầu tiên không gọi Tô Bạch là “Tô lão sư”.
Tô Gia cũng ôm lại thanh niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Tử Ngọ, chỉ là một loại quan tâm xuất phát từ trưởng bối đối với vãn bối.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Ngọ buông tay trước, hắn thoạt nhìn có chút quyến luyến, nhưng tình tự vi diệu này bị hắn hoàn hảo cất giấu sâu trong đáy mắt, Diệp Tử Ngọ lại cười đến sáng lạn như ngày nào.
“Tô lão sư, em sẽ trở về tìm thầy.”
“Đương nhiên, cậu còn nợ tôi một bữa cơm.” Tô Gia cười nói.
Giữa nam nhân và nam nhân luôn không quá thích hợp với mấy màn triền miên ly biệt, so với lâm ly sướt mướt chi bằng dứt khoát một chút, Diệp Tử Ngọ ra đi, nhưng ra đi không có nghĩa không gặp lại.
Xuân Yến cũng đúng lúc nhắc Tô Gia một tháng nghỉ phép sắp hết, hai hôm nữa sẽ phải đến đại học lên giảng đường, Tô Bạch suy tư chốc lát, quyết định một phen thể nghiệm cảm giác làm nhà giáo nhân dân hẳn cũng không tồi. Hai ngày sau vào buổi sáng thứ hai, Tô Gia cực kỳ không thuận tay lái chiếc xe nhỏ nhắn đại khái là sản phẩm nội địa của Tô Mặc tới đại học B, chính thức bắt đầu kiếp sống giáo sư của mình.
“Xin lỗi.” Thừa biết mình đã thay đổi thành một người khác, Tô Bạch vẫn theo bản năng cúi đầu né tránh ánh mắt Trần Uyên phóng tới, ánh mắt lạnh băng đạm mạc.
Người bị Tô Bạch va phải trùng hợp là Trần Uyên, Trần Uyên nheo mắt nhìn Tô Bạch khom lưng cúi đầu, đường nhìn của hắn rất nhanh bị một người khác hấp dẫn đi, tận dụng khoảng trống này, Tô Bạch không nói hai lời vọt ra khỏi Minh Hiên, Diệp Tử Ngọ và Trần Uyên liếc nhau, sau đó liền đuổi theo Tô Bạch.
Trần Uyên một thân vest đen đứng thẳng tắp tại chỗ, hắn vốn dĩ là một nam nhân ngoại hình xuất sắc, khí chất lãnh ngạnh trời sinh dưới ánh dương quang nhu hòa cũng lộ ra một cỗ băng giá “người sống chớ lại gần”, ở Minh Hiên thỉnh thoảng lại có người trộm nhìn Trần Uyên, mà ánh mắt Trần Uyên thủy chung chỉ đuổi theo thân ảnh hơi tròn trịa kia, sâu trong đáy mắt tức tốc lướt qua một tia nghi hoặc.
Mãi đến khi bóng lưng Tô Bạch và Diệp Tử Ngọ triệt để mất hút, Trần Uyên lại như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, xoay người đi tới bàn ăn ở góc u tối nhất Minh Hiên, ngồi đối diện Đường Kiêu, hai tay mang găng tay trắng dễ khiến người liên tưởng đến bồi bàn trong nhà hàng, có điều ở trên người Trần Uyên, đôi găng tay trắng chói mắt kia không hiểu sao chỉ mang đến cảm giác khủng hoảng.
Đường Kiêu hờ hững phun ra một vòng khói trắng: “Diệp Tử Ngọ nhất định rất thất vọng, ngàn dặm xa xôi đuổi theo anh tới tận Trung Quốc, kết quả không ngờ lần này anh lại kinh doanh đàng hoàng.”
“Hắn không phải nhắm vào tôi.” Thanh âm vẫn đanh thép như cũ, ngũ quan Trần Uyên trong bóng tối càng thêm thâm thúy.
Đường Kiêu mỉm cười: “Vậy hắn nhất định thất vọng thấu xương, bất quá thấy hắn bây giờ còn có tâm tình đi ăn với người ta, đại khái chắc cũng không thất vọng lắm, tiếc nhỉ, tôi vẫn luôn cho rằng hắn cũng hệt như cha nuôi hắn là một gã si tình, xem ra cũng chỉ có thế.”
Dứt lời, tầm mắt Đường Kiêu xuyên qua khói xì gà lượn lờ, dừng lại trên người Trần Uyên đang thất hồn lạc phách, có chút cảm thán nói: “Trong thế giới bạc bẽo lại phù phiếm này, còn có thể trông cậy vào ai mang chân tâm? Kẻ thuận miệng hứa suông quá nhiều, lọc lừa quá nhiều, ích kỷ cũng quá nhiều, Trần tổng, đôi khi tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, há chẳng phải là một điều may mắn?”
Trần Uyên thản nhiên nhìn Đường Kiêu, đối với ý tứ hàm ẩn trong lời của Đường Kiêu hắn từ chối cho ý kiến, Trần Uyên tuyệt không định che giấu cuồng nhiệt mình dành cho Tô Gia, loại kiềm nén khát vọng nội tâm này cũng chỉ tồn tại trước khi hắn chưa đoạt quyền mà thôi, đoạt quyền rồi, hắn liền cẩn thận mà trân trọng nâng niu nam nhân như thần đó.
Sau khi Tô Bạch xảy ra chuyện, Trần Uyên không tìm được thi thể Tô Bạch, Trần Uyên cố chấp cho rằng Tô Gia chỉ là bị thượng đế đố kỵ đón đi, thượng đế nhất định cực độ ghen tị nam nhân kia, nên mới cướp mất thần của hắn giữa không trung vạn trượng.
Trên đời này, chỉ có một Tô Gia, Trần Uyên chỉ cho phép tồn tại một Tô Gia duy nhất.
……
Ngực uất nghẹn, nếu nói trước đó gặp Lưu Vân Sinh cảm giác trái tim nhói đau là xuất phát từ bản năng thân thể Tô Mặc, thì nỗi chua xót khi chạm mặt Trần Uyên là chân chính thuộc về cảm xúc riêng của Tô Gia, dù sao cũng từng có một thời Tô Gia đặt kỳ vọng rất lớn vào Trần Uyên, tiểu tử đó do y tự tay giáo dưỡng mười mấy năm trời, quan hệ giữa họ cũng tương tự như như thầy trò, như cha con.
Có lẽ, càng tương tự như chủ tớ.
Diệp Tử Ngọ đuổi theo cũng không hỏi gì nhiều, hắn lái xe đưa Tô Bạch về, suốt dọc đường Tô Bạch chỉ xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Diệp Tử Ngọ cho dù có thông minh đến đâu cũng sẽ không đem sự trầm mặc của Tô Bạch giờ phút này đi liên hệ với Trần Uyên, cùng lắm chỉ nghĩ rằng có liên quan tới Lưu Vân Sinh mà thôi.
Về đến nhà, Tô Bạch một tay xách chai Whisky, một tay cầm ly rượu vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm thả lỏng tứ chi, một bên rót rượu tinh tế thưởng thức, ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm rọi vào chiếc ly rót đầy rượu, phản chiếu sắc thái thâm trầm mà mê say, dịch thể kia chảy xuống dạ dày trống rỗng, trỗi lên vị cay nhàn nhạt.
Đột nhiên, nam nhân vung tay hất chai rượu đổ nghiêng trong bồn tắm, xoát một tiếng cả người từ bồn tắm đứng lên, Tô Gia lung tung huơ tay lau mặt gương phủ một lớp sương trắng, đến khi ra một mảnh rõ ràng, nhìn chính mình đã từ từ gầy đi trong gương, chậm rãi, nở một nụ cười ôn hòa.
“Tại sao phải sống lại?” Ngón tay từng điểm từng điểm chạm vào mặt kính phác họa đường nét người trong gương, nụ cười trên mặt nam nhân trong gương cũng theo đó từng chút từng chút nhiễm vài phần hoang mang, đến cuối cùng chỉ còn lại chua xót bất đắc dĩ.
Nếu nói Tô Gia của quá khứ sống trên cương vị người cầm quyền Tô gia, vậy thì y của hiện tại, thân là Tô Mặc, nên lấy dạng tư thái gì để sống đây?
Tùy tâm sở dục, mà sống.
……
……
Mọi chuyện xảy ra ở Minh Hiên đêm đó cứ như một giấc mơ, mơ một giấc tỉnh lại liền có thể quên hết tám phần mười, Tô Bạch vẫn tiếp tục mỗi ngày tự thân rèn luyện như ma nhập, trong khi đó Diệp Tử Ngọ cũng như thường lệ hễ không có việc gì liền chạy đến cùng Tô Gia rèn luyện thân thể, ban đầu Tô Gia còn cao hứng có người ở bên mình cùng nhau kiên trì, dần dà Tô Gia chỉ ước gì Diệp Tử Ngọ tránh xa một chút.
Thân thể của Tô Mặc đã từ từ thích ứng với việc rèn luyện cường độ cao, chỉ là có Diệp Tử Ngọ trước mặt Tô Bạch vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc “mình là một lão bách tính bình thường”, miễn cưỡng duy trì cường độ huấn luyện ban đầu, đáng tiếc Diệp Tử Ngọ nào biết suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, mỗi ngày đều hớn ha hớn hở chạy tới tập chung, Tô Gia có đôi lúc thật sự không hiểu nổi, một người còn trẻ như Diệp Tử Ngọ không ra ngoài chơi ngày ngày rúc ở chỗ y làm gì.
Nếu đã vô pháp nâng cao cường độ huấn luyện, Tô Gia cũng không thể cam lòng với hiện trạng, nghĩ đến thân phận đặc thù của Diệp Tử Ngọ, Tô Gia “ngẫu nhiên” bàn về mấy vụ cướp gần đây ở thành phố A khi chạy bộ với Diệp Tử Ngọ, cảm thán vài tiếng thế đạo hỗn loạn, sẵn tiện “vô ý” để lộ vài phần khát khao muốn học công phu phòng thân như cầm nã thủ gì đó, kết quả cách một ngày sau, Diệp Tử Ngọ liền vui vẻ bắt đầu dạy Tô Gia mấy bộ công phu phòng thân nhanh gọn hữu lực nhất.
Tô Gia ý tại ngôn ngoại coi như thành công, trên thực tế công phu phòng thân đánh đấm của y tuyệt không thua kém Diệp Tử Ngọ, nhưng mỗi người đều có tuyệt chiêu của riêng mình, Tô Gia tuy không hèn đến mức tìm cách học trộm tuyệt chiêu của Diệp Tử Ngọ, nhưng thập phần có hứng thú quan sát một hình cảnh quốc tế bối cảnh phức tạp sẽ lận lưng chiêu gì.
Chuyện tương lai ai biết được?
Có lẽ một ngày nào đó Tô Gia thân là Tô Mặc cũng sẽ phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nếu trùng hợp ngay lúc trên người cả hai đều không có súng ống vũ khí chỉ có thể tay không vật lộn, vậy những gì bây giờ Tô Bạch đang nhìn và học tập có thể góp phần gia tăng phần thắng của y.
Tô Bạch không mong có một ngày mình phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nhưng y cũng không quên hồi y vẫn còn là Tô Gia chân chính, tiểu tử Diệp Tử Ngọ này thích nhất là làm những chuyện đối nghịch y, trên phương diện nào đó bọn họ là địch thủ, có thể tiếp cận địch thủ như vậy, có thể thân mật quan sát một mặt không muốn ai biết của địch thủ, Tô Gia một bên hưởng thụ loại khoái cảm nhưng đang rình rập theo dõi này, một bên thầm cảm thấy mình quả là ác thú vị chết được.
Nếu dứt bỏ ân oán năm xưa, bọn họ thật ra cũng có thể làm bạn.
Nửa tháng cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, trong khi Tô Gia sắp phải bước vào đại học một lần nữa lên giảng đường trở thành nhà giáo nhân dân, kỳ nghỉ hưởng lương của Diệp Tử Ngọ cũng đến tận cùng.
Hôm nay, Diệp Tử Ngọ tới tạm biệt Tô Gia, Xuân Yến làm một bàn đồ ăn coi như đưa tiễn, ba người trên bàn cơm trò chuyện vui vầy, Tô Gia khắc khổ giảm béo cũng chịu khó ăn thêm hai phần đồ ăn. Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đến chạng vạng, Xuân Yến và Tô Gia đứng trên sơn đạo núi Lạc Dương tiễn Diệp Tử Ngọ.
Cả tháng nay Tô Gia hầu như ngày nào cũng gặp Diệp Tử Ngọ, y không biết tiểu tử kia tại sao mỗi ngày đều chạy tới nơi này, chỉ là nghĩ đến thần thái tự nhiên biểu tình thả lỏng của Diệp Tử Ngọ trước mặt mình, Tô Gia bỗng dưng hiểu ra, trước đây y cao cao tại thượng bị thứ xiềng xích gọi là “thân phận và địa vị” trói buộc, Diệp Tử Ngọ há chẳng phải cũng như thế?
Tô Gia cũng từng cởi mở nội tâm với một người, đó là một loại giải thoát cả thân lẫn tâm, một loại tự do, một loại tự ngã cứu rỗi. Diệp Tử Ngọ sở hữu tài phú, sở hữu quyền lực, mà hết thảy những thứ này cũng trở thành ngục tù giam cầm hắn, bọn họ vĩnh viễn không thể sống thoải mái như người thường, vĩnh viễn không thể trải nỗi lòng với người khác, bọn họ là những đỉnh kim tự tháp cô độc, trời định phải dẫm lên xác người mà sinh tồn.
Phần lớn những kẻ quyền thế sẽ cảm thấy mệt mỏi, Tô Gia từng cho là vậy, sau đó xảy ra một vài chuyện, y nghiền ngẫm tự hỏi, kỳ thực y cũng không chán ghét lối sống cô ngạo này.
Có thể ngẫu nhiên tìm một người nào đó tán gẫu, vứt bỏ mặt nạ thường ngày để lộ ra vài phần yếu đuối, vài phần đáng thương, thậm chí vài phần ủy khuất, nhưng quay đầu lại vẫn nhớ rõ mình là ai.
“Tô Mặc.” Thời khắc chia tay, Diệp Tử Ngọ đột nhiên buông ba lô du lịch tiến lên một bước ôm chầm lấy Tô Gia, lần đầu tiên không gọi Tô Bạch là “Tô lão sư”.
Tô Gia cũng ôm lại thanh niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Tử Ngọ, chỉ là một loại quan tâm xuất phát từ trưởng bối đối với vãn bối.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Ngọ buông tay trước, hắn thoạt nhìn có chút quyến luyến, nhưng tình tự vi diệu này bị hắn hoàn hảo cất giấu sâu trong đáy mắt, Diệp Tử Ngọ lại cười đến sáng lạn như ngày nào.
“Tô lão sư, em sẽ trở về tìm thầy.”
“Đương nhiên, cậu còn nợ tôi một bữa cơm.” Tô Gia cười nói.
Giữa nam nhân và nam nhân luôn không quá thích hợp với mấy màn triền miên ly biệt, so với lâm ly sướt mướt chi bằng dứt khoát một chút, Diệp Tử Ngọ ra đi, nhưng ra đi không có nghĩa không gặp lại.
Xuân Yến cũng đúng lúc nhắc Tô Gia một tháng nghỉ phép sắp hết, hai hôm nữa sẽ phải đến đại học lên giảng đường, Tô Bạch suy tư chốc lát, quyết định một phen thể nghiệm cảm giác làm nhà giáo nhân dân hẳn cũng không tồi. Hai ngày sau vào buổi sáng thứ hai, Tô Gia cực kỳ không thuận tay lái chiếc xe nhỏ nhắn đại khái là sản phẩm nội địa của Tô Mặc tới đại học B, chính thức bắt đầu kiếp sống giáo sư của mình.
/80
|