“Đừng khóc, tuy em khóc trông rất đẹp, nhưng anh không muốn em khóc.” Tống Sở Vân ngồi xuống, dùng tay áo lau đi nước mắt và bơ kem trên mặt tiểu bạch thỏ.
“Cám…… cám ơn.” Quả nhiên là một con thỏ, hai mắt đo đỏ ủy khuất.
“Em đói bụng lắm sao?” Sống đến mười hai tuổi, công tử Tống gia lần đầu quan tâm người khác.
——
Tống Sở Vân lần đầu gặp Trần Dư là vào buổi tiệc sinh nhật mười tuổi của Trần đại thiếu gia Trần Thiên Hà, mới mười tuổi Trần Thiên Hà đã làm ra vẻ một thiếu niên lão thành cách mạng, bộ mặt nhi đồng mà thái độ vênh váo. Đã mười hai tuổi lên cấp hai, Tống Sở Vân rất không ưa vị Trần đại thiếu gia này.
Tiệc sinh nhật bề ngoài thì nhân vật chính là Trần Thiên Hà, nhưng thực chất là lớp vỏ bọc để người lớn xã giao, Tống Sở Vân không có gì làm ngồi một góc nhìn bầy sói đội lốt người trưng ra những nụ cười giả dối ghê tởm, hắn đột nhiên có chút chán ghét, bởi vì tương lai hắn cũng phải trải qua lối sống như vậy.
Vì cái gì? Tiền tài và địa vị? Mà cần tiền tài và địa vị để làm gì?
Hắn dùng cả buổi tối nghiền ngẫm vấn đề này, đường nhìn phiêu qua phiêu lại trong đại sảnh, vô tình bắt trúng một chú thỏ con hoàn toàn lạc nhịp với hiện trường.
Thỏ con đại khái bảy tám tuổi, trên khuôn mặt trắng nõn điểm một cặp mắt to ngập nước, bên trong tràn đầy thấp thỏm và cẩn thận, tiểu bạch thỏ một tay luồn tới luồn lui trên bàn tiệc đứng, thỉnh thoảng ló đầu ra sợ người khác phát hiện, bàn tay nhanh nhẹn bốc một miếng bánh ngọt trên bàn, cúi đầu cuống quýt chạy ra ngoài.
Là con của đầy tớ ở Trần gia?
Tống Sở Vân hai mắt sáng rực chạy theo, ngay dưới một gốc cây nhỏ trong hoa viên nhìn thấy tiểu bạch thỏ đó, tiểu bạch thỏ rúc dưới thân cây cặm cụi xơi bánh ngọt, có vẻ rất đói, chóp mũi và bên mép đều dính không ít bơ.
Tống Sở Vân rất muốn phá lên cười, hắn chưa từng gặp qua tiểu gia hỏa nào khả ái như vậy. Tiểu bạch thỏ ăn đến một nửa đột nhiên thút thít khóc, một bên khóc một bên cắn một cái rõ to, đưa tay lau nước mắt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc như mặt mèo, Tống Sở Vân lấy làm lạ, tiểu bạch thỏ này sao đột nhiên lại khóc.
“Tại sao em khóc?” Hắn đi qua.
Tiểu bạch thỏ như bị dọa hết hồn, đôi mắt ươn ướt trừng thật to, nhìn chằm chằm Tống Sở Vân đột nhiên xuất hiện.
“Đừng khóc, tuy em khóc trông rất đẹp, nhưng anh không muốn em khóc.” Tống Sở Vân ngồi xuống, dùng tay áo lau đi nước mắt và bơ kem trên mặt tiểu bạch thỏ.
“Cám…… cám ơn.” Quả nhiên là một con thỏ, hai mắt đo đỏ ủy khuất.
“Em đói bụng lắm sao?” Sống đến mười hai tuổi, công tử Tống gia lần đầu quan tâm người khác.
“Dạ.” Tiểu bạch thỏ dùng sức gật đầu, bộ dáng lắc lư khiến Tống Sở Vân nhịn không được muốn nắm giữ.
“Vậy…… anh đi lấy đồ ăn cho em, em hôn anh một cái chịu không?”
“Tại…… tại sao phải hôn anh?” Mặt lập tức đỏ bừng, tiểu bạch thỏ ấp úng, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng đại ca ca ôn nhu trước mặt, cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi, “Mẹ nói, chỉ được hôn người mình thích.”
“Em không thích anh sao? Nhưng anh rất thích em.”
“Thích…… thích em?” Ngước lên thật mạnh, vừa mới ngừng khóc tiểu bạch thỏ lại bắt đầu thổn thức, miệng mếu máo, “Hu hu hu, không ai…… không ai thích em cả.”
“Đó là tại bọn họ mắt kém, anh thích em.” Tống Sở Vân ôm lấy tiểu bạch thỏ đang khóc sướt mướt hôn một cái thật kêu, bắt gặp đối phương ngốc hề hề nhìn mình, trong lòng đột nhiên nóng lên.
Tống Sở Vân có chút ngượng ngùng buông tiểu bạch thỏ ra: “Anh đi lấy đồ ăn cho em, đúng rồi, em tên gì?”
“Tiểu Ngư.” Tiểu bạch thỏ nhìn hắn, “Mẹ luôn gọi em là Tiểu Ngư.”
Thì ra là con cá nhỏ chứ không phải tiểu bạch thỏ a, Tống Sở Vân nhoẻn miệng cười: “Chờ anh quay lại!” Xoay người nhanh chóng chạy đi, đợi hắn ôm một đống đồ ăn trở về, dưới tán cây đừng nói là con cá, ngay cả con thỏ cũng chẳng thấy bóng dáng.
Một không thể chờ, một không đuổi kịp.
Một lần lỡ hẹn, chính là mười năm.
……
……
Vì sao một người qua mười năm vẫn không quên được một người chỉ tình cờ gặp một lần vào mười năm trước?
Vấn đề này, Tống Sở Vân suy tư rất lâu rất lâu cũng không có được lời giải đáp, hắn thậm chí nghĩ mười năm qua tất cả những chuyện mình làm lại là vì cái gì?
Nắm giữ quyền lực, thu hoạch tài phú, củng cố địa vị, chỉ có khống chế mọi thứ trong tay con người mới có thể tùy tâm sở dục làm những việc mình muốn làm, mà hắn chỉ muốn biết cậu bé năm xưa là ai, giờ ở nơi nào, có lẽ sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, hắn sẽ giải được khúc mắc trong lòng mười năm qua.
Tống Sở Vân nghĩ như vậy, vô cùng đơn giản, cũng không mấy để tâm.
Đến năm hắn hai mươi ba tuổi, hắn từ chỗ thám tử tư chiếm được đáp án hắn muốn có, chỉ là sau khi nhìn thấy đáp án, chẳng những không mang đến bình tĩnh như hy vọng, ngược lại còn châm ngòi một quả bom đã cài sẵn từ mười một năm trước.
Tiểu Ngư Nhi không phải Tiểu Ngư Nhi, mà là đứa con riêng ở Trần gia, Trần Dư, dư trong dư thừa.
Tống gia bề ngoài là một gia tộc độc lập, nhưng trên thực tế có mối quan hệ không ai biết với Tô gia ở Tây Âu xa xôi, Tống gia nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nam hạ Hương Cảng chiếm cứ một thế lực nhất định.
Một gia tộc ngoại lai muốn gia nhập địa bàn Hong Kong này phải có người đón tiếp, Tống Sở Vân lập tức nghĩ đến Trần gia, Trần gia đời đời cư trú tại Hong Kong, tuy hiện tại thế lực đã không còn khổng lồ như năm cũ, nhưng nói cho cùng lạc đà còm vẫn lớn hơn ngựa, trụ cột không tốt vẫn thắng ở mạng lưới quan hệ rộng rãi, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể phù hợp với yêu cầu của Tô gia.
Tống Sở Vân tự đề cử mình mang theo một nhóm người và vốn liếng tài chính tới Hong Kong, cũng được toại nguyện gặp lại con cá nhỏ năm nào, khác biệt không ít so với hắn tưởng tượng.
Trần Dư đã hai mươi tuổi nghe nói mới từ nước ngoài trở về, thân hình gầy gầy cao cao không có tinh thần, sắc mặt trắng bệch khó coi, cặp mắt vẫn to vẫn ngập nước như trước, nhưng thiếu một ít linh hồn, cả người như bị sốc thuốc trầm uất không lên tiếng rúc vào một xó.
“Tiểu Ngư, lại đây.” Trần Thiên Hà dùng khẩu khí ra lệnh nói với Trần Dư, Tiểu Ngư trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại quy về tịch tĩnh.
“Qua đây! Đừng để ta nói lần thứ hai!” Ngữ khí bỗng nhiên hung ác.
Trần Dư run run, chậm chạp lê chân tới chỗ cách Trần Thiên Hà ba bước thì đứng lại, Trần Thiên Hà khóe miệng treo một tia cười lạnh, vươn tay vỗ vỗ mông thanh niên, “Đi, hầu Tống đại thiếu.”
Trần Dư cắn chặt môi dưới, cứng ngắc như khúc gỗ nhích đến bên cạnh Tống Sở Vân.
“Trần đại thiếu, đây là?” Tống Sở Vân vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã siết thành quyền.
“Thằng em này của tôi tướng mạo coi như cũng đủ chuẩn chứ? Y hệt mẹ nó là một con điếm thích đi câu dẫn người ta.” Trần Thiên Hà cười sang sảng đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Dư một tay ôm eo em trai cùng cha khác mẹ của mình, một tay nâng cằm Trần Dư véo véo, “Tống đại thiếu nếu không chê bai, có thể lấy về chơi.”
Trần Dư bắt đầu mất nhẫn nại run lên, trong cặp mắt to phủ một lớp hơi nước mơ hồ, hắn đột nhiên thụt khuỷu tay hướng Trần Thiên Hà, sau đó co chân định chạy ra ngoài, đáng tiếc còn chưa được hai bước đã bị vệ sĩ trong phòng trái phải chế ngự.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Đồ biến thái, khốn nạn!” Trần Dư gào lên, hơi nước trong mắt cuối cùng ngưng tụ thành hai dòng thủy ngân chảy xuống.
“Bắt hắn trói lại cho ta!” Trần Thiên Hà vẻ mặt tức giận mắng, “Mẹ nó đồ điếm thối, tối nay về xem ta trị ngươi thế nào.”
Tống Sở Vân từ đầu tới cuối ở một bên nhìn, hết thảy.
“Tống đại thiếu, thật xin lỗi, để anh chê cười rồi.” Trần Thiên Hà cười ha hả đi trở lại, “Cẩu tạp chủng là vậy đó, không hiểu chuyện gì cả.”
Tống Sở Vân ngoài cười trong không cười: “Tính tình ương bướng không tệ, chơi thế mới có cảm giác, ôn ôn nhu nhu còn không bằng ra ngoài tùy tiện tìm một người, nếu Trần đại thiếu không ngại, có thể cho Trần nhị thiếu đến nhà tôi ở vài ngày, tôi giúp anh điều giáo.”
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề!” Trần Thiên Hà vỗ đùi, lập tức đồng ý.
“Ngày mai tôi sẽ đưa người qua chỗ anh,” Trần Thiên Hà cười khoái trá đứng lên, chìa tay, “Tôi có quan hệ anh có tiền, mọi người bắt tay cùng thắng, Tống đại thiếu, hợp tác suôn sẻ.”
“Hợp tác suôn sẻ.” Tống Sở Vân cũng đứng lên, dùng sức bắt tay Trần Thiên Hà.
……
……
Hôm sau, Trần Thiên Hà quả nhiên sai người đưa Trần Dư tới.
Rèm cửa vén lên khiến căn phòng có vẻ sáng sủa yên tĩnh, nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái xanh thoạt nhìn như đang ngủ say nằm trên giường, một thân Âu phục màu xám nhạt, sơ mi thuần trắng, hai tay đan trước ngực, lồng ngực chậm rãi phập phồng theo hô hấp.
Tống Sở Vân trở tay đóng cửa, từ từ đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nam tử trên giường, hắn vươn tay vuốt hai má Trần Dư, mềm mềm, lại có chút trơn trơn lạnh lạnh.
“Tiểu Ngư, em còn nhớ anh không?” Tống Sở Vân cúi xuống hôn lên trán nam tử, hơn mười năm sau, một lần nữa gặp lại người này, khúc mắc không cởi được ngược lại càng gút càng chặt.
Người trên giường khẽ nhíu mày, như đang trong cơn ác mộng bật ra vài câu nói hàm hồ.
“Đừng mà…… Mẹ ơi…… mẹ ơi……”
Cặp mắt kia từ từ hé mở, sương mù ướt át ngưng đọng trên đồng tử như quả nho đen, hệt như một con thỏ bất lực lại đáng thương, ngơ ngác nhìn Tống Sở Vân ngồi bên cạnh.
“Ưm……” Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như con cún nhỏ, nam tử ánh mắt có chút tan rã vẫn chỉ ngây ngốc nhìn Tống Sở Vân, rõ ràng đã mất đi lý trí.
“Trần Dư.” Tống Sở Vân cau mày, gọi tên thanh niên, hắn nhớ tới lúc Trần Dư bị đưa đến người kia còn cố tình nhắn lại một câu: Trần đại thiếu nói, mời anh từ từ hưởng dụng.
Bàn tay rũ trước người bỗng nhiên nắm thành quyền, Tống Sở Vân cúi đầu nhìn nam tử thần chí mơ hồ, khóe miệng hơi câu lên, cúi người ôn nhu hạ một nụ hôn lên đôi môi bị Trần Dư cắn rách: “Bất luận lát nữa ta làm gì, hãy tha thứ cho ta.”
Hắn cởi cúc áo Trần Dư, thân thể xinh đẹp của thanh niên chằng chịt dấu vết bị ngược đãi, dấu răng, dấu roi do dây nịt lưu lại, dấu hôn lốm đốm, xanh xanh tím tím dàn trải trên làn da trắng nõn, khiến thanh niên có đôi mắt đẫm sương trên giường càng lộ vẻ động nhân, thôi thúc người nhịn không được muốn khi dễ, nhưng càng nhiều là đau lòng.
“Cám…… cám ơn.” Quả nhiên là một con thỏ, hai mắt đo đỏ ủy khuất.
“Em đói bụng lắm sao?” Sống đến mười hai tuổi, công tử Tống gia lần đầu quan tâm người khác.
——
Tống Sở Vân lần đầu gặp Trần Dư là vào buổi tiệc sinh nhật mười tuổi của Trần đại thiếu gia Trần Thiên Hà, mới mười tuổi Trần Thiên Hà đã làm ra vẻ một thiếu niên lão thành cách mạng, bộ mặt nhi đồng mà thái độ vênh váo. Đã mười hai tuổi lên cấp hai, Tống Sở Vân rất không ưa vị Trần đại thiếu gia này.
Tiệc sinh nhật bề ngoài thì nhân vật chính là Trần Thiên Hà, nhưng thực chất là lớp vỏ bọc để người lớn xã giao, Tống Sở Vân không có gì làm ngồi một góc nhìn bầy sói đội lốt người trưng ra những nụ cười giả dối ghê tởm, hắn đột nhiên có chút chán ghét, bởi vì tương lai hắn cũng phải trải qua lối sống như vậy.
Vì cái gì? Tiền tài và địa vị? Mà cần tiền tài và địa vị để làm gì?
Hắn dùng cả buổi tối nghiền ngẫm vấn đề này, đường nhìn phiêu qua phiêu lại trong đại sảnh, vô tình bắt trúng một chú thỏ con hoàn toàn lạc nhịp với hiện trường.
Thỏ con đại khái bảy tám tuổi, trên khuôn mặt trắng nõn điểm một cặp mắt to ngập nước, bên trong tràn đầy thấp thỏm và cẩn thận, tiểu bạch thỏ một tay luồn tới luồn lui trên bàn tiệc đứng, thỉnh thoảng ló đầu ra sợ người khác phát hiện, bàn tay nhanh nhẹn bốc một miếng bánh ngọt trên bàn, cúi đầu cuống quýt chạy ra ngoài.
Là con của đầy tớ ở Trần gia?
Tống Sở Vân hai mắt sáng rực chạy theo, ngay dưới một gốc cây nhỏ trong hoa viên nhìn thấy tiểu bạch thỏ đó, tiểu bạch thỏ rúc dưới thân cây cặm cụi xơi bánh ngọt, có vẻ rất đói, chóp mũi và bên mép đều dính không ít bơ.
Tống Sở Vân rất muốn phá lên cười, hắn chưa từng gặp qua tiểu gia hỏa nào khả ái như vậy. Tiểu bạch thỏ ăn đến một nửa đột nhiên thút thít khóc, một bên khóc một bên cắn một cái rõ to, đưa tay lau nước mắt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc như mặt mèo, Tống Sở Vân lấy làm lạ, tiểu bạch thỏ này sao đột nhiên lại khóc.
“Tại sao em khóc?” Hắn đi qua.
Tiểu bạch thỏ như bị dọa hết hồn, đôi mắt ươn ướt trừng thật to, nhìn chằm chằm Tống Sở Vân đột nhiên xuất hiện.
“Đừng khóc, tuy em khóc trông rất đẹp, nhưng anh không muốn em khóc.” Tống Sở Vân ngồi xuống, dùng tay áo lau đi nước mắt và bơ kem trên mặt tiểu bạch thỏ.
“Cám…… cám ơn.” Quả nhiên là một con thỏ, hai mắt đo đỏ ủy khuất.
“Em đói bụng lắm sao?” Sống đến mười hai tuổi, công tử Tống gia lần đầu quan tâm người khác.
“Dạ.” Tiểu bạch thỏ dùng sức gật đầu, bộ dáng lắc lư khiến Tống Sở Vân nhịn không được muốn nắm giữ.
“Vậy…… anh đi lấy đồ ăn cho em, em hôn anh một cái chịu không?”
“Tại…… tại sao phải hôn anh?” Mặt lập tức đỏ bừng, tiểu bạch thỏ ấp úng, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng đại ca ca ôn nhu trước mặt, cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi, “Mẹ nói, chỉ được hôn người mình thích.”
“Em không thích anh sao? Nhưng anh rất thích em.”
“Thích…… thích em?” Ngước lên thật mạnh, vừa mới ngừng khóc tiểu bạch thỏ lại bắt đầu thổn thức, miệng mếu máo, “Hu hu hu, không ai…… không ai thích em cả.”
“Đó là tại bọn họ mắt kém, anh thích em.” Tống Sở Vân ôm lấy tiểu bạch thỏ đang khóc sướt mướt hôn một cái thật kêu, bắt gặp đối phương ngốc hề hề nhìn mình, trong lòng đột nhiên nóng lên.
Tống Sở Vân có chút ngượng ngùng buông tiểu bạch thỏ ra: “Anh đi lấy đồ ăn cho em, đúng rồi, em tên gì?”
“Tiểu Ngư.” Tiểu bạch thỏ nhìn hắn, “Mẹ luôn gọi em là Tiểu Ngư.”
Thì ra là con cá nhỏ chứ không phải tiểu bạch thỏ a, Tống Sở Vân nhoẻn miệng cười: “Chờ anh quay lại!” Xoay người nhanh chóng chạy đi, đợi hắn ôm một đống đồ ăn trở về, dưới tán cây đừng nói là con cá, ngay cả con thỏ cũng chẳng thấy bóng dáng.
Một không thể chờ, một không đuổi kịp.
Một lần lỡ hẹn, chính là mười năm.
……
……
Vì sao một người qua mười năm vẫn không quên được một người chỉ tình cờ gặp một lần vào mười năm trước?
Vấn đề này, Tống Sở Vân suy tư rất lâu rất lâu cũng không có được lời giải đáp, hắn thậm chí nghĩ mười năm qua tất cả những chuyện mình làm lại là vì cái gì?
Nắm giữ quyền lực, thu hoạch tài phú, củng cố địa vị, chỉ có khống chế mọi thứ trong tay con người mới có thể tùy tâm sở dục làm những việc mình muốn làm, mà hắn chỉ muốn biết cậu bé năm xưa là ai, giờ ở nơi nào, có lẽ sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, hắn sẽ giải được khúc mắc trong lòng mười năm qua.
Tống Sở Vân nghĩ như vậy, vô cùng đơn giản, cũng không mấy để tâm.
Đến năm hắn hai mươi ba tuổi, hắn từ chỗ thám tử tư chiếm được đáp án hắn muốn có, chỉ là sau khi nhìn thấy đáp án, chẳng những không mang đến bình tĩnh như hy vọng, ngược lại còn châm ngòi một quả bom đã cài sẵn từ mười một năm trước.
Tiểu Ngư Nhi không phải Tiểu Ngư Nhi, mà là đứa con riêng ở Trần gia, Trần Dư, dư trong dư thừa.
Tống gia bề ngoài là một gia tộc độc lập, nhưng trên thực tế có mối quan hệ không ai biết với Tô gia ở Tây Âu xa xôi, Tống gia nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nam hạ Hương Cảng chiếm cứ một thế lực nhất định.
Một gia tộc ngoại lai muốn gia nhập địa bàn Hong Kong này phải có người đón tiếp, Tống Sở Vân lập tức nghĩ đến Trần gia, Trần gia đời đời cư trú tại Hong Kong, tuy hiện tại thế lực đã không còn khổng lồ như năm cũ, nhưng nói cho cùng lạc đà còm vẫn lớn hơn ngựa, trụ cột không tốt vẫn thắng ở mạng lưới quan hệ rộng rãi, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể phù hợp với yêu cầu của Tô gia.
Tống Sở Vân tự đề cử mình mang theo một nhóm người và vốn liếng tài chính tới Hong Kong, cũng được toại nguyện gặp lại con cá nhỏ năm nào, khác biệt không ít so với hắn tưởng tượng.
Trần Dư đã hai mươi tuổi nghe nói mới từ nước ngoài trở về, thân hình gầy gầy cao cao không có tinh thần, sắc mặt trắng bệch khó coi, cặp mắt vẫn to vẫn ngập nước như trước, nhưng thiếu một ít linh hồn, cả người như bị sốc thuốc trầm uất không lên tiếng rúc vào một xó.
“Tiểu Ngư, lại đây.” Trần Thiên Hà dùng khẩu khí ra lệnh nói với Trần Dư, Tiểu Ngư trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại quy về tịch tĩnh.
“Qua đây! Đừng để ta nói lần thứ hai!” Ngữ khí bỗng nhiên hung ác.
Trần Dư run run, chậm chạp lê chân tới chỗ cách Trần Thiên Hà ba bước thì đứng lại, Trần Thiên Hà khóe miệng treo một tia cười lạnh, vươn tay vỗ vỗ mông thanh niên, “Đi, hầu Tống đại thiếu.”
Trần Dư cắn chặt môi dưới, cứng ngắc như khúc gỗ nhích đến bên cạnh Tống Sở Vân.
“Trần đại thiếu, đây là?” Tống Sở Vân vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã siết thành quyền.
“Thằng em này của tôi tướng mạo coi như cũng đủ chuẩn chứ? Y hệt mẹ nó là một con điếm thích đi câu dẫn người ta.” Trần Thiên Hà cười sang sảng đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Dư một tay ôm eo em trai cùng cha khác mẹ của mình, một tay nâng cằm Trần Dư véo véo, “Tống đại thiếu nếu không chê bai, có thể lấy về chơi.”
Trần Dư bắt đầu mất nhẫn nại run lên, trong cặp mắt to phủ một lớp hơi nước mơ hồ, hắn đột nhiên thụt khuỷu tay hướng Trần Thiên Hà, sau đó co chân định chạy ra ngoài, đáng tiếc còn chưa được hai bước đã bị vệ sĩ trong phòng trái phải chế ngự.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Đồ biến thái, khốn nạn!” Trần Dư gào lên, hơi nước trong mắt cuối cùng ngưng tụ thành hai dòng thủy ngân chảy xuống.
“Bắt hắn trói lại cho ta!” Trần Thiên Hà vẻ mặt tức giận mắng, “Mẹ nó đồ điếm thối, tối nay về xem ta trị ngươi thế nào.”
Tống Sở Vân từ đầu tới cuối ở một bên nhìn, hết thảy.
“Tống đại thiếu, thật xin lỗi, để anh chê cười rồi.” Trần Thiên Hà cười ha hả đi trở lại, “Cẩu tạp chủng là vậy đó, không hiểu chuyện gì cả.”
Tống Sở Vân ngoài cười trong không cười: “Tính tình ương bướng không tệ, chơi thế mới có cảm giác, ôn ôn nhu nhu còn không bằng ra ngoài tùy tiện tìm một người, nếu Trần đại thiếu không ngại, có thể cho Trần nhị thiếu đến nhà tôi ở vài ngày, tôi giúp anh điều giáo.”
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề!” Trần Thiên Hà vỗ đùi, lập tức đồng ý.
“Ngày mai tôi sẽ đưa người qua chỗ anh,” Trần Thiên Hà cười khoái trá đứng lên, chìa tay, “Tôi có quan hệ anh có tiền, mọi người bắt tay cùng thắng, Tống đại thiếu, hợp tác suôn sẻ.”
“Hợp tác suôn sẻ.” Tống Sở Vân cũng đứng lên, dùng sức bắt tay Trần Thiên Hà.
……
……
Hôm sau, Trần Thiên Hà quả nhiên sai người đưa Trần Dư tới.
Rèm cửa vén lên khiến căn phòng có vẻ sáng sủa yên tĩnh, nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái xanh thoạt nhìn như đang ngủ say nằm trên giường, một thân Âu phục màu xám nhạt, sơ mi thuần trắng, hai tay đan trước ngực, lồng ngực chậm rãi phập phồng theo hô hấp.
Tống Sở Vân trở tay đóng cửa, từ từ đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nam tử trên giường, hắn vươn tay vuốt hai má Trần Dư, mềm mềm, lại có chút trơn trơn lạnh lạnh.
“Tiểu Ngư, em còn nhớ anh không?” Tống Sở Vân cúi xuống hôn lên trán nam tử, hơn mười năm sau, một lần nữa gặp lại người này, khúc mắc không cởi được ngược lại càng gút càng chặt.
Người trên giường khẽ nhíu mày, như đang trong cơn ác mộng bật ra vài câu nói hàm hồ.
“Đừng mà…… Mẹ ơi…… mẹ ơi……”
Cặp mắt kia từ từ hé mở, sương mù ướt át ngưng đọng trên đồng tử như quả nho đen, hệt như một con thỏ bất lực lại đáng thương, ngơ ngác nhìn Tống Sở Vân ngồi bên cạnh.
“Ưm……” Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như con cún nhỏ, nam tử ánh mắt có chút tan rã vẫn chỉ ngây ngốc nhìn Tống Sở Vân, rõ ràng đã mất đi lý trí.
“Trần Dư.” Tống Sở Vân cau mày, gọi tên thanh niên, hắn nhớ tới lúc Trần Dư bị đưa đến người kia còn cố tình nhắn lại một câu: Trần đại thiếu nói, mời anh từ từ hưởng dụng.
Bàn tay rũ trước người bỗng nhiên nắm thành quyền, Tống Sở Vân cúi đầu nhìn nam tử thần chí mơ hồ, khóe miệng hơi câu lên, cúi người ôn nhu hạ một nụ hôn lên đôi môi bị Trần Dư cắn rách: “Bất luận lát nữa ta làm gì, hãy tha thứ cho ta.”
Hắn cởi cúc áo Trần Dư, thân thể xinh đẹp của thanh niên chằng chịt dấu vết bị ngược đãi, dấu răng, dấu roi do dây nịt lưu lại, dấu hôn lốm đốm, xanh xanh tím tím dàn trải trên làn da trắng nõn, khiến thanh niên có đôi mắt đẫm sương trên giường càng lộ vẻ động nhân, thôi thúc người nhịn không được muốn khi dễ, nhưng càng nhiều là đau lòng.
/80
|