Lục Thư Lam giật mình tỉnh giấc, hai mắt cô mở lớn, giống như vừa gặp phải một chuyện kinh khủng. Cô đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy có một đám người đang bao vây lấy mình, bọn họ liên tục hỏi han cô rất nhiều điều…
“Cô gái à, cô sao thế? Nhà cô ở đâu để chúng tôi gọi xe cho cô về!”
Lục Thư Lam vô thức ôm lấy bụng cô liền nhận ra không có bất cứ vết thương nào, khung cảnh trước mắt cũng trở nên vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ cô quay về quá khứ rồi sao? Lý nào lại có chuyện này xảy ra được?
“Bác cho cháu hỏi hôm nay là thứ mấy? Ngày nào? Tháng nào? Năm nào vậy ạ?”
Giọng nói của Lục Thư Lam vô cùng hoảng hốt khiến những người đứng xung quanh đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng lập tức trả lời câu hỏi của cô…
“Hôm nay là thứ hai, ngày hai tháng bốn năm 201X, cô sao vậy? Cô có ổn không?”
Lục Thư Lam được hai bác đỡ đứng dậy, cô vẫn không tin vào tai mình liền lấy điện thoại ra để xem ngày, lúc này hai từ ngạc nhiên cũng không thể miêu tả hết biểu cảm của cô…
“Trời ạ! Cháu sống lại rồi! Ông trời cho cháu sống lại lần nữa rồi!”
Những người đứng xung quanh không hiểu chuyện gì liền cho rằng thời tiết buổi trưa quá nóng khiến Lục Thư Lam bị ấm đầu, chẳng lẽ cô mới ngất một chút đã khiến đầu óc không tỉnh táo rồi sao?
“Cô gái à, cô có sao không vậy? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng lắc đầu liền cúi người cảm ơn những cô chú đã giúp đỡ cô trong lúc cô bị ngất. Nói thật thì cô chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này…
“Nhà cháu ở gần đây thôi, cháu có thể tự về được ạ! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu!”
Lục Thư Lam nhanh chóng rời khỏi đám đông, cô cười đến mức không ngậm được miệng, hai chân như muốn nhảy lên. Lúc này cô vô thức đưa tay trái của mình lên để xem thử, quả nhiên cô vẫn chưa kết hôn với Đường Hoài Vũ, trên tay không hề có chiếc nhẫn làm bằng bạc rẻ tiền của hắn…
Lục Thư Lam định bắt taxi về nhà, nhưng đột nhiên có một đứa bé chừng sáu tuổi xuất hiện sau lưng cô, cậu con rụt rè nhẹ nhàng nắm lấy váy cô mà kéo nhẹ…
“Chị ơi, em bị lạc rồi, chị giúp em với…”
Lục Thư Lam quay người lại nhìn bé con đáng thương, cô ra hiệu cho taxi đi trước, sau đó ngồi xuống trước mặt cậu bé…
“Em cho chị số điện thoại của cha mẹ em, rồi chị gọi cha mẹ đến rước em nhé? Em đừng khóc nữa…”
Bé con đọc số điện thoại của người nhà cho Lục Thư Lam, không biết có phải vì tâm trạng của cô đang vui vẻ lạ thường hay không mà giọng nói của cô cực kì cao hứng…
“Xin chào, tôi đang giữ con của anh chị…”
[Cô nói cái gì? Cô muốn bao nhiêu tiền mới thả thằng bé ra?]
Lục Thư Lam không hiểu tại sao người kia lại nhắc đến chuyện tiền bạc, người ta bảo con cái là lộc trời cho, ai lại ước tính con mình giá bao nhiêu cơ chứ?
“Đùa nhau à? Mấy người có tí tiền đừng tưởng mình hay lắm, nếu mấy người không đến thì tôi sẽ đưa thằng bé đi!”
Lục Thư Lam vừa nói xong liền cúp máy, cô nắm lấy tay bé con liền dẫn thằng bé sang bên đường để mua kem…
“Để chị đưa em đi ăn kem, cha mẹ em thật sự rất thô lỗ đấy!”
Lục Thư Lam vừa nhìn cậu bé liền nảy sinh bảo cảm, nếu lúc đó cô mang thai, e rằng đứa bé cũng trạc tuổi cậu bé này, nhưng ông trời thương cô, không để cô mang thai con của kẻ khốn nạn như Đường Hoài Vũ.
Lục Thư Lam vừa đưa cây kem mát lạnh cho cậu bé liền cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm về phía cô, lúc cô quay người lại thì đã bị bao vây bởi một đám cảnh sát…
“Mời cô đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát…”
Lục Thư Lam chưa kịp nói thêm câu nào đã bị một cảnh sát đeo còng vào tay, lúc này cũng có người tiến đến bế cậu bé lên…
“Chú đã nói con ngồi yên một chỗ đợi chú về rồi mà? Sao con cứ chạy lung tung vậy hả?”
Người đàn ông ôm cậu bé vào lòng liền trừng mắt nhìn Lục Thư Lam, anh không muốn nói nhiều với một tên bắt cóc trẻ con như cô, sau đó liền ra hiệu cho cấp dưới của mình đưa cô về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra vụ việc.
Lục Thư Lam chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã có mặt ở đồn cảnh sát, cô còn định bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp tràn ngập ánh sáng rực rỡ, nhưng không ngờ bây giờ cô lại sắp đối đầu với việc bị tạm giam trong tù…
“Ngài cảnh sát à, hình như có hiểu lầm gì rồi thì phải, tôi không phải người bắt cóc thằng bé đâu, ngài xem đi, có tên bắt cóc nào lại đưa con tin của mình đi ăn kem cơ chứ?”
Diệp Mạc Thần liếc nhìn Lục Thư Lam từ trên xuống, anh đoán rằng một cô gái trói gà còn không chặt như cô chắc chắn sẽ không có gan làm chuyện đó, nhưng anh làm cảnh sát nhiều năm, trong lòng luôn có sự nghi ngờ nhất định…
“Được rồi, tôi sẽ bảo cấp dưới liên hệ với người thân của cô để xác nhận một số chuyện trước khi thả cô đi…”
Lục Thư Lam cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp hơn rồi, cô khẽ mím môi liền lên tiếng cầu xin người đối diện…
“Đừng gọi người nhà của tôi được không? Tôi đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà…”
Lục Thư Lam định nói gì thêm nhưng Diệp Mạc Thần lại không hề dao động, bây giờ ngoài việc đợi cha cô đến đây thì e rằng cô không thể bình an rời khỏi nơi này rồi…
“Cô gái à, cô sao thế? Nhà cô ở đâu để chúng tôi gọi xe cho cô về!”
Lục Thư Lam vô thức ôm lấy bụng cô liền nhận ra không có bất cứ vết thương nào, khung cảnh trước mắt cũng trở nên vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ cô quay về quá khứ rồi sao? Lý nào lại có chuyện này xảy ra được?
“Bác cho cháu hỏi hôm nay là thứ mấy? Ngày nào? Tháng nào? Năm nào vậy ạ?”
Giọng nói của Lục Thư Lam vô cùng hoảng hốt khiến những người đứng xung quanh đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng lập tức trả lời câu hỏi của cô…
“Hôm nay là thứ hai, ngày hai tháng bốn năm 201X, cô sao vậy? Cô có ổn không?”
Lục Thư Lam được hai bác đỡ đứng dậy, cô vẫn không tin vào tai mình liền lấy điện thoại ra để xem ngày, lúc này hai từ ngạc nhiên cũng không thể miêu tả hết biểu cảm của cô…
“Trời ạ! Cháu sống lại rồi! Ông trời cho cháu sống lại lần nữa rồi!”
Những người đứng xung quanh không hiểu chuyện gì liền cho rằng thời tiết buổi trưa quá nóng khiến Lục Thư Lam bị ấm đầu, chẳng lẽ cô mới ngất một chút đã khiến đầu óc không tỉnh táo rồi sao?
“Cô gái à, cô có sao không vậy? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng lắc đầu liền cúi người cảm ơn những cô chú đã giúp đỡ cô trong lúc cô bị ngất. Nói thật thì cô chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này…
“Nhà cháu ở gần đây thôi, cháu có thể tự về được ạ! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu!”
Lục Thư Lam nhanh chóng rời khỏi đám đông, cô cười đến mức không ngậm được miệng, hai chân như muốn nhảy lên. Lúc này cô vô thức đưa tay trái của mình lên để xem thử, quả nhiên cô vẫn chưa kết hôn với Đường Hoài Vũ, trên tay không hề có chiếc nhẫn làm bằng bạc rẻ tiền của hắn…
Lục Thư Lam định bắt taxi về nhà, nhưng đột nhiên có một đứa bé chừng sáu tuổi xuất hiện sau lưng cô, cậu con rụt rè nhẹ nhàng nắm lấy váy cô mà kéo nhẹ…
“Chị ơi, em bị lạc rồi, chị giúp em với…”
Lục Thư Lam quay người lại nhìn bé con đáng thương, cô ra hiệu cho taxi đi trước, sau đó ngồi xuống trước mặt cậu bé…
“Em cho chị số điện thoại của cha mẹ em, rồi chị gọi cha mẹ đến rước em nhé? Em đừng khóc nữa…”
Bé con đọc số điện thoại của người nhà cho Lục Thư Lam, không biết có phải vì tâm trạng của cô đang vui vẻ lạ thường hay không mà giọng nói của cô cực kì cao hứng…
“Xin chào, tôi đang giữ con của anh chị…”
[Cô nói cái gì? Cô muốn bao nhiêu tiền mới thả thằng bé ra?]
Lục Thư Lam không hiểu tại sao người kia lại nhắc đến chuyện tiền bạc, người ta bảo con cái là lộc trời cho, ai lại ước tính con mình giá bao nhiêu cơ chứ?
“Đùa nhau à? Mấy người có tí tiền đừng tưởng mình hay lắm, nếu mấy người không đến thì tôi sẽ đưa thằng bé đi!”
Lục Thư Lam vừa nói xong liền cúp máy, cô nắm lấy tay bé con liền dẫn thằng bé sang bên đường để mua kem…
“Để chị đưa em đi ăn kem, cha mẹ em thật sự rất thô lỗ đấy!”
Lục Thư Lam vừa nhìn cậu bé liền nảy sinh bảo cảm, nếu lúc đó cô mang thai, e rằng đứa bé cũng trạc tuổi cậu bé này, nhưng ông trời thương cô, không để cô mang thai con của kẻ khốn nạn như Đường Hoài Vũ.
Lục Thư Lam vừa đưa cây kem mát lạnh cho cậu bé liền cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm về phía cô, lúc cô quay người lại thì đã bị bao vây bởi một đám cảnh sát…
“Mời cô đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát…”
Lục Thư Lam chưa kịp nói thêm câu nào đã bị một cảnh sát đeo còng vào tay, lúc này cũng có người tiến đến bế cậu bé lên…
“Chú đã nói con ngồi yên một chỗ đợi chú về rồi mà? Sao con cứ chạy lung tung vậy hả?”
Người đàn ông ôm cậu bé vào lòng liền trừng mắt nhìn Lục Thư Lam, anh không muốn nói nhiều với một tên bắt cóc trẻ con như cô, sau đó liền ra hiệu cho cấp dưới của mình đưa cô về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra vụ việc.
Lục Thư Lam chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã có mặt ở đồn cảnh sát, cô còn định bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp tràn ngập ánh sáng rực rỡ, nhưng không ngờ bây giờ cô lại sắp đối đầu với việc bị tạm giam trong tù…
“Ngài cảnh sát à, hình như có hiểu lầm gì rồi thì phải, tôi không phải người bắt cóc thằng bé đâu, ngài xem đi, có tên bắt cóc nào lại đưa con tin của mình đi ăn kem cơ chứ?”
Diệp Mạc Thần liếc nhìn Lục Thư Lam từ trên xuống, anh đoán rằng một cô gái trói gà còn không chặt như cô chắc chắn sẽ không có gan làm chuyện đó, nhưng anh làm cảnh sát nhiều năm, trong lòng luôn có sự nghi ngờ nhất định…
“Được rồi, tôi sẽ bảo cấp dưới liên hệ với người thân của cô để xác nhận một số chuyện trước khi thả cô đi…”
Lục Thư Lam cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp hơn rồi, cô khẽ mím môi liền lên tiếng cầu xin người đối diện…
“Đừng gọi người nhà của tôi được không? Tôi đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà…”
Lục Thư Lam định nói gì thêm nhưng Diệp Mạc Thần lại không hề dao động, bây giờ ngoài việc đợi cha cô đến đây thì e rằng cô không thể bình an rời khỏi nơi này rồi…
/48
|