Diệp Tố Chi nắm chặt chìa khóá nhà trong tay, dường như cô không hề muốn giao lại cho Lục Thư Lam...
"Lục tiểu thư đừng quá phận, cô vẫn chưa chính thức kết hôn với Diệp Mạc Thần, tôi nghĩ tốt nhất cô không nên đến đây thường xuyên, kẻo người ngoài lại có những lời lẽ không hay về cô đấy!"
Lục Thư Lam càng nghĩ càng thấy chị gái của Diệp Mạc Thần kì lạ thật đấy, cô đã làm gì chị ta đâu, tại sao chị ta cứ liên tục nhắm vào cô thế...
"Em xin lỗi, hình như em hơi quá phận rồi, nhưng em nghĩ việc chị gái của anh ấy giữ chìa khóa nhà của anh ấy cũng không được tốt cho lắm, lỡ ban đêm bọn em thân mật với nhau, chị lại xông vào giống như hôm nay thì sao?
Em có thể không giữ, nhưng em nghĩ chị cũng nên trả lại chìa khóa nhà cho anh ấy..."
Diệp Tố Chi không muốn đôi co với người ngoài như Lục Thư Lam, dù sao đây cũng là nhà của Diệp Mạc Thần, cô nghĩ quyền quyết định thuộc về anh...
"Đây là nhà của em, em quyết định đi, muốn chị tiếp tục giữ chìa khóa hay trả lại cho em?"
Lục Thư Lam quay người lại nhìn Diệp Mạc Thần, cô có chút hờn dỗi nhìn anh....
"Chị ấy hỏi kìa, anh quyết định đi..."
Diệp Mạc Thần không hiểu tại sao lại vướng vào rắc rối này, nhưng suy đi tính lại thì anh thấy lời nói của Lục Thư Lam có ý đúng. Dù sao chị gái của anh cũng có gia đình riêng rồi, anh cũng sắp kết hồn, không nên đến nhà riêng của nhau quá thường xuyên như vậy....
"Chị để chìa khóa lại đi, khi nào chị muốn đưa tiểu Vũ đến chơi thì nói với em một tiếng là được..."
Lục Thư Lam mỉm cười nhìn Diệp Mạc Thần liền ôm lấy cổ anh, cô cũng không quan tâm có người lạ đang ở đây.
Rõ ràng cô sắp đạt được mục đích của mình rồi nhưng lại bị Diệp Tố Chi phá đám...
Diệp Tố Chi không vui đặt chìa khóa lên bàn, cô không ưa Lục Thư Lam, càng không ưa cái cách người phụ nữ này mê hoặc Diệp Mạc Thần, cô vĩnh viễn không chấp nhận Lục Thư Lam là em dâu của mình....
"Diệp Mạc Thần chịu kết hôn với cô không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận cô là em dâu của mình, tôi biết cô chỉ giả vờ, cô không hề yêu nó..!"
Lục Thư Lam nghe thấy thế liền cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, cô ấm ức thì thầm bên tai Diệp Mạc Thần...
"Nụ hôn đầu tiên của em cũng trao cho anh rồi, vậy mà anh vẫn nghĩ em không yêu anh à? Anh quá đáng thật đấy..."
Diệp Mạc Thần khó xử nhìn chị gái mình, dù sao Lục Thư Lam cũng còn nhỏ, có gì thì từ từ nói chuyện, không
nhat thiet phai nang Idi nhu vay...
"Cô ấy còn nhỏ, chị vẫn nên bớt vài câu thì hơn, hôm nay cũng trễ rồi, chị về trước đi, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp..."
Lục Thư Lam nghe thấy tiếng mở cửa liền ngầng đầu lên nhìn Diệp Mạc Thần, cô hơi chu miệng ra, bộ dạng y hệt đứa trẻ dổi hờn....
"Chị gái anh bắt nạt em, chị ấy không ưa em..."
Diệp Mạc Thần đưa tay lau nước mắt cho Lục Thư Lam, anh khẽ thở dài đáp lại...
"Lục Thư Lam này, cô diễn giỏi thật đấy, cô cũng vừa vừa phải phải thôi..."
Lục Thư Lam gạt tay Diệp Mạc Thần ra liền ngồi sang bên cạnh, làm cô phí biết bao nhiêu nước mắt vì chuyện vô nghĩa...
"Anh vừa bảo em còn nhỏ mà, anh cũng đừng mắng em nữa, bây giờ em không còn là cấp dưới của anh đâu, em là vị hôn thê của anh đấy!"
Diệp Mạc Thần không muốn nghe Lục Thư Lam lải nhải nữa liền đứng dậy bước vào phòng ngủ, nhưng anh chưa kịp đóng cửa lại thì Lục Thư Lam đã luồn lách rồi chui vào bên trong....
"Để em nói hết đã, anh không thể đối xử với em như vậy được, sau này chúng ta còn phải nuôi dạy con cái đấy, lỡ bé con thấy cha không yêu thương mẹ thì phải làm thế nào đây..."
Diệp Mạc Thần thật sự bất lực rồi, anh muốn đăng xuất khỏi trái đất ngay bây giờ, anh cảm thấy việc nghe Lục Thư Lam nói chuyện còn đau đầu hơn ngồi chất vấn tội phạm hàng giờ đồng hồ, hoặc đột nhập vào hang ổ của bọn buôn chất cẩm luôn đấy!
"Cô có biết cô đang nói gì không?"
Lục Thư Lam gật đầu một cách chắc chắn, trong mắt Diệp Mạc Thần thì cô chỉ mới hai mươi hai, nhưng thật ra cô đã ba mươi tuổi rồi, cô lạ gì mấy chuyện này nữa....
"Em biết mà, chỉ có anh là không hiểu thôi, vậy nên để bé con của chúng ta thấy baba thương mama thì anh phải đồng ý giúp em..."
Diệp Mạc Thần không còn cách nào khác đành thoa hiệp, anh mà nghe thêm nữa chắc anh bị tâm thần luôn quá...
"Được rồi, ngày mai tính tiếp, hôm nay cô về đi..."
Lục Thư Lam nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, cô khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn anh....
"Trễ rồi, em về một mình sợ lắm! Hay anh cho em ngủ lại một đêm nhé!
"Lục tiểu thư đừng quá phận, cô vẫn chưa chính thức kết hôn với Diệp Mạc Thần, tôi nghĩ tốt nhất cô không nên đến đây thường xuyên, kẻo người ngoài lại có những lời lẽ không hay về cô đấy!"
Lục Thư Lam càng nghĩ càng thấy chị gái của Diệp Mạc Thần kì lạ thật đấy, cô đã làm gì chị ta đâu, tại sao chị ta cứ liên tục nhắm vào cô thế...
"Em xin lỗi, hình như em hơi quá phận rồi, nhưng em nghĩ việc chị gái của anh ấy giữ chìa khóa nhà của anh ấy cũng không được tốt cho lắm, lỡ ban đêm bọn em thân mật với nhau, chị lại xông vào giống như hôm nay thì sao?
Em có thể không giữ, nhưng em nghĩ chị cũng nên trả lại chìa khóa nhà cho anh ấy..."
Diệp Tố Chi không muốn đôi co với người ngoài như Lục Thư Lam, dù sao đây cũng là nhà của Diệp Mạc Thần, cô nghĩ quyền quyết định thuộc về anh...
"Đây là nhà của em, em quyết định đi, muốn chị tiếp tục giữ chìa khóa hay trả lại cho em?"
Lục Thư Lam quay người lại nhìn Diệp Mạc Thần, cô có chút hờn dỗi nhìn anh....
"Chị ấy hỏi kìa, anh quyết định đi..."
Diệp Mạc Thần không hiểu tại sao lại vướng vào rắc rối này, nhưng suy đi tính lại thì anh thấy lời nói của Lục Thư Lam có ý đúng. Dù sao chị gái của anh cũng có gia đình riêng rồi, anh cũng sắp kết hồn, không nên đến nhà riêng của nhau quá thường xuyên như vậy....
"Chị để chìa khóa lại đi, khi nào chị muốn đưa tiểu Vũ đến chơi thì nói với em một tiếng là được..."
Lục Thư Lam mỉm cười nhìn Diệp Mạc Thần liền ôm lấy cổ anh, cô cũng không quan tâm có người lạ đang ở đây.
Rõ ràng cô sắp đạt được mục đích của mình rồi nhưng lại bị Diệp Tố Chi phá đám...
Diệp Tố Chi không vui đặt chìa khóa lên bàn, cô không ưa Lục Thư Lam, càng không ưa cái cách người phụ nữ này mê hoặc Diệp Mạc Thần, cô vĩnh viễn không chấp nhận Lục Thư Lam là em dâu của mình....
"Diệp Mạc Thần chịu kết hôn với cô không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận cô là em dâu của mình, tôi biết cô chỉ giả vờ, cô không hề yêu nó..!"
Lục Thư Lam nghe thấy thế liền cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, cô ấm ức thì thầm bên tai Diệp Mạc Thần...
"Nụ hôn đầu tiên của em cũng trao cho anh rồi, vậy mà anh vẫn nghĩ em không yêu anh à? Anh quá đáng thật đấy..."
Diệp Mạc Thần khó xử nhìn chị gái mình, dù sao Lục Thư Lam cũng còn nhỏ, có gì thì từ từ nói chuyện, không
nhat thiet phai nang Idi nhu vay...
"Cô ấy còn nhỏ, chị vẫn nên bớt vài câu thì hơn, hôm nay cũng trễ rồi, chị về trước đi, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp..."
Lục Thư Lam nghe thấy tiếng mở cửa liền ngầng đầu lên nhìn Diệp Mạc Thần, cô hơi chu miệng ra, bộ dạng y hệt đứa trẻ dổi hờn....
"Chị gái anh bắt nạt em, chị ấy không ưa em..."
Diệp Mạc Thần đưa tay lau nước mắt cho Lục Thư Lam, anh khẽ thở dài đáp lại...
"Lục Thư Lam này, cô diễn giỏi thật đấy, cô cũng vừa vừa phải phải thôi..."
Lục Thư Lam gạt tay Diệp Mạc Thần ra liền ngồi sang bên cạnh, làm cô phí biết bao nhiêu nước mắt vì chuyện vô nghĩa...
"Anh vừa bảo em còn nhỏ mà, anh cũng đừng mắng em nữa, bây giờ em không còn là cấp dưới của anh đâu, em là vị hôn thê của anh đấy!"
Diệp Mạc Thần không muốn nghe Lục Thư Lam lải nhải nữa liền đứng dậy bước vào phòng ngủ, nhưng anh chưa kịp đóng cửa lại thì Lục Thư Lam đã luồn lách rồi chui vào bên trong....
"Để em nói hết đã, anh không thể đối xử với em như vậy được, sau này chúng ta còn phải nuôi dạy con cái đấy, lỡ bé con thấy cha không yêu thương mẹ thì phải làm thế nào đây..."
Diệp Mạc Thần thật sự bất lực rồi, anh muốn đăng xuất khỏi trái đất ngay bây giờ, anh cảm thấy việc nghe Lục Thư Lam nói chuyện còn đau đầu hơn ngồi chất vấn tội phạm hàng giờ đồng hồ, hoặc đột nhập vào hang ổ của bọn buôn chất cẩm luôn đấy!
"Cô có biết cô đang nói gì không?"
Lục Thư Lam gật đầu một cách chắc chắn, trong mắt Diệp Mạc Thần thì cô chỉ mới hai mươi hai, nhưng thật ra cô đã ba mươi tuổi rồi, cô lạ gì mấy chuyện này nữa....
"Em biết mà, chỉ có anh là không hiểu thôi, vậy nên để bé con của chúng ta thấy baba thương mama thì anh phải đồng ý giúp em..."
Diệp Mạc Thần không còn cách nào khác đành thoa hiệp, anh mà nghe thêm nữa chắc anh bị tâm thần luôn quá...
"Được rồi, ngày mai tính tiếp, hôm nay cô về đi..."
Lục Thư Lam nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, cô khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn anh....
"Trễ rồi, em về một mình sợ lắm! Hay anh cho em ngủ lại một đêm nhé!
/48
|