Bóng chiều tà buông xuống, nhuộm sắc đỏ rực rỡ lên những tòa nhà cao chót vót của thành phố. Trong căn biệt thự nguy nga tráng lệ, người hầu tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Lục Thư Lam, viên ngọc quý của ngài Thống Đốc.
Lục Thư Lam với nhan sắc kiều diễm tựa thiên thần, khoác lên mình bộ váy dạ hội màu xanh lơ lộng lẫy, bước vào đại sảnh tiệc. Nụ cười rạng rỡ của cô như bừng sáng cả không gian, thu hút mọi ánh nhìn.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi đủ màu sắc, ánh nến lung linh và tiếng nhạc du dương. Khách mời đến dự đều là những nhân vật danh giá trong xã hội, trong đó có cả những vị quan chức, doanh nhân thành đạt và các tiểu thư cao quý.
Bữa tiệc bắt đầu với những ly sâm panh hảo hạng và những món ăn tinh tế được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng. Các vị khách trò chuyện vui vẻ, tiếng cười rộn rã vang khắp đại sảnh.
Lục Thư Lam giống như một chú chim én nhỏ, đi ngang qua từng bàn tiệc, ân cần chào hỏi và trò chuyện với mọi người. Nhân tiện cô cũng muốn tìm Diệp Mạc Thần, vì cô đã gọi cho anh cả buổi chiều nhưng anh lại không bắt máy.
Tiếp theo là chương trình ca múa nhạc sôi động với sự góp mặt của những nghệ sĩ tài năng. Tiếng hát du dương, điệu nhảy uyển chuyển như đưa các vị khách đến với một thế giới huyền ảo, đầy màu sắc.
Lục Thư Lam chủ tiệc nên cô phải có bước nhảy đầu tiên với người đàn ông mà cô chọn, đúng lúc cô đang cảm thấy khó xử thì một người đàn ông bước đến đỡ lấy eo cô, sau đó dìu cô đến trung tâm của sàn nhảy…
“Để em đợi lâu rồi…”
Lục Thư Lam không biết tại sao Diệp Mạc Thần đến trễ, cô cũng không tiện hỏi anh lý do, bây giờ cứ hoàn thành các nghi thức cho xong rồi tính tiếp.
Ban đầu Lưu Thái Khôi tưởng rằng Lục Thư Lam sẽ chọn mình cho điệu nhảy đầu tiên, nhưng ngay cả một ánh mắt cô cũng không hề trao cho cậu, bây giờ thì cậu biết trong tim cô có người khác rồi…
Dưới tiếng nhạc du dương, cả hai uyển chuyển xoay chuyển, bước chân hòa quyện vào nhau. Diệp Mạc Thần dẫn dắt Lục Thư Lam một cách nhẹ nhàng, đầy tinh tế, như thể cả thế giới chỉ có hai người. Mặc dù anh là quân nhân, nhưng anh cũng thường xuyên tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ nên chuyện này cũng khá thành thạo.
Khi điệu nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp đại sảnh. Mọi người đều say mê trước màn khiêu vũ tuyệt đẹp của cả hai.
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam với ánh mắt trìu mến nhưng vô cùng nghiêm túc, anh lên tiếng…
“Anh đã hứa sẽ có quà cho em…”
Lục Thư Lam không hiểu Diệp Mạc Thần đang định làm gì, nếu muốn tặng quà thì để sau buổi tiệc tặng cũng không muộn mà, việc anh nói chuyện mờ ám như thế này, khác gì công khai chuyện của cả hai chứ?
Diệp Mạc Thần lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp được trạm khắc tinh xảo, anh quỳ một chân xuống, đưa chiếc hộp về phía Lục Thư Lam…
“Kết hôn với anh nhé?”
Lục Thư Lam nhìn chằm chằm về phía Diệp Mạc Thần, cô biết chắc chắn đã có người dạy anh nhưng việc này, nhưng dạy đúng lắm, đúng ý của cô…
“Được, em đồng ý!”
Tiếng reo hò vang lên khi Lục Thư Lam gật đầu đồng ý. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô như thắp sáng cả căn phòng.
Diệp Mạc Thần đeo nhẫn vào tay Lục Thư Lam, sau đó ôm chầm lấy cô, anh biết chắc chắn cô sẽ đồng ý, anh nghĩ kĩ rồi, anh không muốn chia sẻ cô với bất cứ ai cả, dù anh có chết thì suy cho cùng cô cũng thuộc về anh.
Lục Thư Lam không biết bản tính chiếm hữu của Diệp Mạc Thần, cô chỉ nghĩ anh thích cô nên muốn kết hôn với cô và cô cũng thích anh nên mới chấp nhận lời cầu hôn này.
Diệp Mạc Thần ôm Lục Thư Lam vào lòng, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Lưu Thái Khôi đang đứng lẫn trong đám đông, dường như đây là lời khẳng định chủ quyền ngầm mà anh muốn gửi đến cậu ta.
Lục Thư Lam đưa tay lên giữ lấy gáy của Diệp Mạc Thần, cô mỉm cười hạnh phúc, nụ cười đậm đến nỗi khiến Lý Gia Huệ cảm thấy cực kì gai mắt. Không những thế Lục Thư Lam còn cố tình mấp máy môi để cô ta hiểu…
“Diệp Mạc Thần là của tôi!”
Tình yêu của Diệp Mạc Thần và Lục Thư Lam đều mang tính chiếm hữu đối phương đến tận cùng. Giống như kiếp trước Lục Thư Lam biết hết tất cả mọi thứ về Đường Hoài Vũ, vì cô yêu anh ta, việc bị phản bội không khác gì nhát dao đâm trực tiếp vào tim của cô.
Lục Thư Lam với nhan sắc kiều diễm tựa thiên thần, khoác lên mình bộ váy dạ hội màu xanh lơ lộng lẫy, bước vào đại sảnh tiệc. Nụ cười rạng rỡ của cô như bừng sáng cả không gian, thu hút mọi ánh nhìn.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi đủ màu sắc, ánh nến lung linh và tiếng nhạc du dương. Khách mời đến dự đều là những nhân vật danh giá trong xã hội, trong đó có cả những vị quan chức, doanh nhân thành đạt và các tiểu thư cao quý.
Bữa tiệc bắt đầu với những ly sâm panh hảo hạng và những món ăn tinh tế được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng. Các vị khách trò chuyện vui vẻ, tiếng cười rộn rã vang khắp đại sảnh.
Lục Thư Lam giống như một chú chim én nhỏ, đi ngang qua từng bàn tiệc, ân cần chào hỏi và trò chuyện với mọi người. Nhân tiện cô cũng muốn tìm Diệp Mạc Thần, vì cô đã gọi cho anh cả buổi chiều nhưng anh lại không bắt máy.
Tiếp theo là chương trình ca múa nhạc sôi động với sự góp mặt của những nghệ sĩ tài năng. Tiếng hát du dương, điệu nhảy uyển chuyển như đưa các vị khách đến với một thế giới huyền ảo, đầy màu sắc.
Lục Thư Lam chủ tiệc nên cô phải có bước nhảy đầu tiên với người đàn ông mà cô chọn, đúng lúc cô đang cảm thấy khó xử thì một người đàn ông bước đến đỡ lấy eo cô, sau đó dìu cô đến trung tâm của sàn nhảy…
“Để em đợi lâu rồi…”
Lục Thư Lam không biết tại sao Diệp Mạc Thần đến trễ, cô cũng không tiện hỏi anh lý do, bây giờ cứ hoàn thành các nghi thức cho xong rồi tính tiếp.
Ban đầu Lưu Thái Khôi tưởng rằng Lục Thư Lam sẽ chọn mình cho điệu nhảy đầu tiên, nhưng ngay cả một ánh mắt cô cũng không hề trao cho cậu, bây giờ thì cậu biết trong tim cô có người khác rồi…
Dưới tiếng nhạc du dương, cả hai uyển chuyển xoay chuyển, bước chân hòa quyện vào nhau. Diệp Mạc Thần dẫn dắt Lục Thư Lam một cách nhẹ nhàng, đầy tinh tế, như thể cả thế giới chỉ có hai người. Mặc dù anh là quân nhân, nhưng anh cũng thường xuyên tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ nên chuyện này cũng khá thành thạo.
Khi điệu nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp đại sảnh. Mọi người đều say mê trước màn khiêu vũ tuyệt đẹp của cả hai.
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam với ánh mắt trìu mến nhưng vô cùng nghiêm túc, anh lên tiếng…
“Anh đã hứa sẽ có quà cho em…”
Lục Thư Lam không hiểu Diệp Mạc Thần đang định làm gì, nếu muốn tặng quà thì để sau buổi tiệc tặng cũng không muộn mà, việc anh nói chuyện mờ ám như thế này, khác gì công khai chuyện của cả hai chứ?
Diệp Mạc Thần lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp được trạm khắc tinh xảo, anh quỳ một chân xuống, đưa chiếc hộp về phía Lục Thư Lam…
“Kết hôn với anh nhé?”
Lục Thư Lam nhìn chằm chằm về phía Diệp Mạc Thần, cô biết chắc chắn đã có người dạy anh nhưng việc này, nhưng dạy đúng lắm, đúng ý của cô…
“Được, em đồng ý!”
Tiếng reo hò vang lên khi Lục Thư Lam gật đầu đồng ý. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô như thắp sáng cả căn phòng.
Diệp Mạc Thần đeo nhẫn vào tay Lục Thư Lam, sau đó ôm chầm lấy cô, anh biết chắc chắn cô sẽ đồng ý, anh nghĩ kĩ rồi, anh không muốn chia sẻ cô với bất cứ ai cả, dù anh có chết thì suy cho cùng cô cũng thuộc về anh.
Lục Thư Lam không biết bản tính chiếm hữu của Diệp Mạc Thần, cô chỉ nghĩ anh thích cô nên muốn kết hôn với cô và cô cũng thích anh nên mới chấp nhận lời cầu hôn này.
Diệp Mạc Thần ôm Lục Thư Lam vào lòng, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Lưu Thái Khôi đang đứng lẫn trong đám đông, dường như đây là lời khẳng định chủ quyền ngầm mà anh muốn gửi đến cậu ta.
Lục Thư Lam đưa tay lên giữ lấy gáy của Diệp Mạc Thần, cô mỉm cười hạnh phúc, nụ cười đậm đến nỗi khiến Lý Gia Huệ cảm thấy cực kì gai mắt. Không những thế Lục Thư Lam còn cố tình mấp máy môi để cô ta hiểu…
“Diệp Mạc Thần là của tôi!”
Tình yêu của Diệp Mạc Thần và Lục Thư Lam đều mang tính chiếm hữu đối phương đến tận cùng. Giống như kiếp trước Lục Thư Lam biết hết tất cả mọi thứ về Đường Hoài Vũ, vì cô yêu anh ta, việc bị phản bội không khác gì nhát dao đâm trực tiếp vào tim của cô.
/48
|