Lúc Kiều Kiều tỉnh dậy đã là buổi tối, cơ thể nàng có chút mệt mỏi có lẽ do nằm quá lâu trên giường.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy dựa lưng vào giường, ngó xung quanh nàng không thấy ai, có lẽ nhân lúc nàng ngủ đã bị nấu thuốc rồi chăng.
Nàng bắt đầu xâu chuỗi tất cả mọi việc lại với nhau, nơi này là Nam Sở Quốc, nàng là Kiều Thiên Ninh là đại công chúa của Nam Sở.
Mẫu hậu nàng là người hiền lương thục đức nhưng vì tâm tính đơn thuần nên bị phi tần khác hãm hại dẫn đến trúng độc mà bỏ mình lúc đó nàng mới tám tuổi.
Từ nhỏ nàng đã được mẫu hậu cùng phụ hoàng vô cùng yêu thương, nàng sinh ra đã là đích công chúa thân phận vô cùng cao quý khiến cho các công chúa khác luôn luôn ghen tỵ và ngưỡng mộ.
Nàng được mệnh danh là kỳ nữ trong thiên hạ, dung mạo được thừa hưởng từ mẫu thân vô cùng xinh đẹp có thể nói là không ai sánh bằng.
Nàng được đích thân mẫu thân dạy múa,cầm nghệ, kỳ nghệ... tất cả đều tinh thông hoàn toàn ngược lại với Nàng của trước kia.
Từ nhỏ không thích thơ ca, không uyển chuyển như những tiểu thư thế gia khác mà chỉ thích đánh đấm và luyện võ, ba tuổi nàng đã đi theo phụ thân để học võ nên có thể nói là có thiên phú.
Nhưng từ khi mẫu thân mất đi, phụ hoàng chỉ đau lòng một thời gian rồi nhanh quên đi và lập Hy phi lên làm hoàng hậu.
Bao nhiêu năm trôi qua phụ hoàng hết các mỹ nhân này đến mỹ nhân khác gần như đã quên tiểu công chúa trân bảo là nàng đây.
Nàng càng lớn dung mạo càng xuất chúng khiến cho các công chúa khác vô cùng ghen tỵ, nàng lúc nào cũng chìm trong ưu thương, nhớ nhung mẫu thân.
Nàng rất ít khi rời Vị Ương cung của mình, nàng không có tri kỷ, chỉ có một thanh mai chúc mã là Lư Yến Thành mà cung nữ lúc nãy vừa nhắc tới.
Phải nói cuộc sống của nàng công chúa này khác hoàn toàn với tính cách của mình, Kiều Kiều tự nhủ rằng làm sao nàng ấy có thể sống như vậy bằng ấy năm, quanh quẩn chỉ vẽ tranh và đánh đàn thật là người hướng ngoại gặp người hướng nội mà.
Nói ra cũng thật sự thê thảm, nguyên nhân cái chết của nguyên chủ là do bị bức ép đi hòa thân, mà người hòa thân còn chưa rõ, nàng ấy giống như món đồ để cho người khác lựa chọn vậy.
Với thân phận và địa vị tôn quý của nàng ấy không cho phép người khác sỉ nhục mình như vậy nên đã lao đầu vào tường để tự sát.
Thật ra ban đầu người được chỉ định là tam công chúa, tuy nhiên hoàng hậu vì ghanh ghét với sắc đẹp và địa vị của nàng ấy sẽ ảnh hưởng đến nhị công chúa của bà ta.
Không hiểu đã nói gì với hoàng thượng mà ông ta liền thay đổi công chúa hòa thân trong phút chốc khiến cho các quan đại thần muốn nói giúp cũng không dám đứng ra.
Thế là một đích nữ công chúa như nàng phải thay thế đi hòa thân, nỗi nhục như thế bảo nàng ấy phải chịu đựng thế nào, lòng tự tôn không cho phép nàng đồng ý.
Đúng lúc này cung nữ A Vũ bước vào, nhìn thấy nàng tỉnh dậy liền vô cùng mừng rỡ chạy nhanh đến và hỏi rối rít :
"Công chúa người đã tỉnh rồi sao, người ăn một chút gì nhé để nô tỳ lấy cho người, người phải kiên cường lên nếu không bọn chúng sẽ càng bắt nạt người hơn ".
Lúc này Kiều Kiều đã chấp nhận mình là Kiều Thiên Ninh, cũng tốt nàng sẽ xóa sạch hết ký ức về một Kiều Kiều ngu dốt tin lời kẻ độc ác kia đi.
Nàng phải thay đổi thân phận trở thành một người khác và quay trở về Bắc Yến quốc để trả thù cho toàn bộ trên dưới Kiều gia.
Thấy công chúa cứ im lặng A Vũ lại gặng hỏi lần nữa :
"Công chúa để nô tỳ giúp người thay y phục nhé ".
Kiều Thiên Ninh lắc đầu nói :
"A Vũ lúc này thần trú ta chưa rõ ràng lắm, năm này là năm nào và ngươi có biết nơi ta đến hòa thân là nơi nào không ?".
A Vũ liền gật đầu nhanh chóng và nói :
"Bây giờ là năm Thiên Yết thứ hai ạ!, nơi mà công chúa hòa thân là Bắc Yến Quốc đó, có lẽ lúc đó công chúa đang tức giận nên không nghe rõ ạ !".
Kiều Thiên Ninh nở nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng đến đáng sợ, ông trời đúng là đang giúp nàng đứng về phía nàng đây mà.
Nàng quay ra hỏi A Vũ :
"Thời hạn ta đến đó còn bao nhiêu lâu nữa ngươi có biết không ? ".
A Vũ gật đầu trả lời :
"Lúc đầu là hai tháng sau nhưng do sự việc công chúa tự sát nên hoàng thượng cho lui thời gian là một năm sau mới xuấy phát ".
Kiều Thiên Ninh lẩm bẩm, một năm là quá đủ rồi, quá đủ để nàng chuẩn bị và nghe ngóng tất cả mọi thứ để quay trở về.
Bắc Yến Quốc hãy chờ ta, hoàng thượng, thái tử, muội muội ta sẽ không tha cho bất kỳ người nào cả, nợ máu của toàn bộ Kiều gia ta sẽ đòi lên người các ngươi.
Bây giờ điều trên hết là nàng phải hồi phục cái thân thể này đã, nó quá là thiếu sức sống, cũng may thời gian còn lại đủ để nàng thay đổi hết toàn bộ mọi thứ, tuy nhiên trước khi rời đi nàng sẽ cho Nam Sở Quốc này gà chó không yên ít nhất là để trả thù cho nguyên chủ .
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy dựa lưng vào giường, ngó xung quanh nàng không thấy ai, có lẽ nhân lúc nàng ngủ đã bị nấu thuốc rồi chăng.
Nàng bắt đầu xâu chuỗi tất cả mọi việc lại với nhau, nơi này là Nam Sở Quốc, nàng là Kiều Thiên Ninh là đại công chúa của Nam Sở.
Mẫu hậu nàng là người hiền lương thục đức nhưng vì tâm tính đơn thuần nên bị phi tần khác hãm hại dẫn đến trúng độc mà bỏ mình lúc đó nàng mới tám tuổi.
Từ nhỏ nàng đã được mẫu hậu cùng phụ hoàng vô cùng yêu thương, nàng sinh ra đã là đích công chúa thân phận vô cùng cao quý khiến cho các công chúa khác luôn luôn ghen tỵ và ngưỡng mộ.
Nàng được mệnh danh là kỳ nữ trong thiên hạ, dung mạo được thừa hưởng từ mẫu thân vô cùng xinh đẹp có thể nói là không ai sánh bằng.
Nàng được đích thân mẫu thân dạy múa,cầm nghệ, kỳ nghệ... tất cả đều tinh thông hoàn toàn ngược lại với Nàng của trước kia.
Từ nhỏ không thích thơ ca, không uyển chuyển như những tiểu thư thế gia khác mà chỉ thích đánh đấm và luyện võ, ba tuổi nàng đã đi theo phụ thân để học võ nên có thể nói là có thiên phú.
Nhưng từ khi mẫu thân mất đi, phụ hoàng chỉ đau lòng một thời gian rồi nhanh quên đi và lập Hy phi lên làm hoàng hậu.
Bao nhiêu năm trôi qua phụ hoàng hết các mỹ nhân này đến mỹ nhân khác gần như đã quên tiểu công chúa trân bảo là nàng đây.
Nàng càng lớn dung mạo càng xuất chúng khiến cho các công chúa khác vô cùng ghen tỵ, nàng lúc nào cũng chìm trong ưu thương, nhớ nhung mẫu thân.
Nàng rất ít khi rời Vị Ương cung của mình, nàng không có tri kỷ, chỉ có một thanh mai chúc mã là Lư Yến Thành mà cung nữ lúc nãy vừa nhắc tới.
Phải nói cuộc sống của nàng công chúa này khác hoàn toàn với tính cách của mình, Kiều Kiều tự nhủ rằng làm sao nàng ấy có thể sống như vậy bằng ấy năm, quanh quẩn chỉ vẽ tranh và đánh đàn thật là người hướng ngoại gặp người hướng nội mà.
Nói ra cũng thật sự thê thảm, nguyên nhân cái chết của nguyên chủ là do bị bức ép đi hòa thân, mà người hòa thân còn chưa rõ, nàng ấy giống như món đồ để cho người khác lựa chọn vậy.
Với thân phận và địa vị tôn quý của nàng ấy không cho phép người khác sỉ nhục mình như vậy nên đã lao đầu vào tường để tự sát.
Thật ra ban đầu người được chỉ định là tam công chúa, tuy nhiên hoàng hậu vì ghanh ghét với sắc đẹp và địa vị của nàng ấy sẽ ảnh hưởng đến nhị công chúa của bà ta.
Không hiểu đã nói gì với hoàng thượng mà ông ta liền thay đổi công chúa hòa thân trong phút chốc khiến cho các quan đại thần muốn nói giúp cũng không dám đứng ra.
Thế là một đích nữ công chúa như nàng phải thay thế đi hòa thân, nỗi nhục như thế bảo nàng ấy phải chịu đựng thế nào, lòng tự tôn không cho phép nàng đồng ý.
Đúng lúc này cung nữ A Vũ bước vào, nhìn thấy nàng tỉnh dậy liền vô cùng mừng rỡ chạy nhanh đến và hỏi rối rít :
"Công chúa người đã tỉnh rồi sao, người ăn một chút gì nhé để nô tỳ lấy cho người, người phải kiên cường lên nếu không bọn chúng sẽ càng bắt nạt người hơn ".
Lúc này Kiều Kiều đã chấp nhận mình là Kiều Thiên Ninh, cũng tốt nàng sẽ xóa sạch hết ký ức về một Kiều Kiều ngu dốt tin lời kẻ độc ác kia đi.
Nàng phải thay đổi thân phận trở thành một người khác và quay trở về Bắc Yến quốc để trả thù cho toàn bộ trên dưới Kiều gia.
Thấy công chúa cứ im lặng A Vũ lại gặng hỏi lần nữa :
"Công chúa để nô tỳ giúp người thay y phục nhé ".
Kiều Thiên Ninh lắc đầu nói :
"A Vũ lúc này thần trú ta chưa rõ ràng lắm, năm này là năm nào và ngươi có biết nơi ta đến hòa thân là nơi nào không ?".
A Vũ liền gật đầu nhanh chóng và nói :
"Bây giờ là năm Thiên Yết thứ hai ạ!, nơi mà công chúa hòa thân là Bắc Yến Quốc đó, có lẽ lúc đó công chúa đang tức giận nên không nghe rõ ạ !".
Kiều Thiên Ninh nở nụ cười lạnh lùng, lạnh lùng đến đáng sợ, ông trời đúng là đang giúp nàng đứng về phía nàng đây mà.
Nàng quay ra hỏi A Vũ :
"Thời hạn ta đến đó còn bao nhiêu lâu nữa ngươi có biết không ? ".
A Vũ gật đầu trả lời :
"Lúc đầu là hai tháng sau nhưng do sự việc công chúa tự sát nên hoàng thượng cho lui thời gian là một năm sau mới xuấy phát ".
Kiều Thiên Ninh lẩm bẩm, một năm là quá đủ rồi, quá đủ để nàng chuẩn bị và nghe ngóng tất cả mọi thứ để quay trở về.
Bắc Yến Quốc hãy chờ ta, hoàng thượng, thái tử, muội muội ta sẽ không tha cho bất kỳ người nào cả, nợ máu của toàn bộ Kiều gia ta sẽ đòi lên người các ngươi.
Bây giờ điều trên hết là nàng phải hồi phục cái thân thể này đã, nó quá là thiếu sức sống, cũng may thời gian còn lại đủ để nàng thay đổi hết toàn bộ mọi thứ, tuy nhiên trước khi rời đi nàng sẽ cho Nam Sở Quốc này gà chó không yên ít nhất là để trả thù cho nguyên chủ .
/97
|