Dương Tố Anh nhìn vẻ mặt của hai người liền cười nói:
“Ta và phụ thân con đã bàn bạc với nhau rồi, chờ hai con sinh hài tử chúng ta sẽ tính tiếp, thế cục trong cung khá phức tạp phụ thân con muốn quay trở lại triều chính nếu không thì không biết còn bao nhiêu thế gia bị thảm sát nữa.
Bắc Yến quốc cũng do một tay phụ thân còn phải vất vả mới giành lấy được, ta và phụ thân con không thể ích kỷ sống cho riêng mình như thế.
Hoàng đế lòng dạ khó lường, thái tử thì thời gian này vô cùng hống hách, theo tin của ám vệ thì hắn đã mấy lần sai người thích sát Viễn nhi và ta.
Một kẻ ích kỷ và thâm hiểm như thế nếu một khi lên ngôi e rằng con và Viễn nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu có thể lần này phụ thân con sẽ tìm cho Bắc Yến quốc một vị thái tử mới, thời gian này hai con cẩn trọng một chút là được “.
Kiều Thiên Ninh nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng, nếu thế thì ngày chết của Lục Vương Hy đang đến gần rồi.
Hai người ở lại một lúc rồi trở về phòng dùng bữa sáng, vì muốn hai đứa trẻ thoải mái nên Dương Tố Anh không giữ hai người lại.
Đối với bà nhi tử chịu thành thân bà đã vui mừng lắm rồi, đứa trẻ này từ nhỏ đã mạnh mẽ, tính cách có phần khá lạnh nhạt.
Bà vì sức khỏe yếu nên sinh xong Minh Viễn gần như là trải qua cửa tử, Lục Minh Triết vô cùng sợ hãi nên không dám cho bà sinh thêm nữa, vì thế nên cả Vương phủ rộng lớn này vô cùng trống trải.
Giờ nhi tử đã thành thân rồi, đã có thê tử của mình tâm nguyện của bà sắp được hoàn thành nên bà vô cùng vui mừng.
Hai người trở lại phòng tân hôn của mình, suốt cả chặng đường đi Minh Viễn đều cầm chặt lấy tay nàng khiến cho Thiên Ninh cảm thấy vô cùng bối rối, muốn rút tay ra cũng không được.
Bàn tay của chàng vô cùng ấm áp khiến cho Thiên Ninh cảm thấy vô cùng an toàn.
Về đến nơi thức ăn đã được bày biện trên bàn, Minh Viễn quay sang dịu dàng nói:
“ Chúng ta cùng ăn một chút gì đi, lát nữa ta sẽ đưa nàng đi đến một nơi, ta nghĩ nàng sẽ bất ngờ đó “.
Thiên Ninh ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng nói:
“Chỗ nào mà khiến thiếp bất ngờ chứ?”.
Nhìn dáng vẻ thần bí của Minh Viễn mà Thiên Ninh khá tò mò, nàng chầm chậm ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Tuy nhiên mới miếng đầu tiên Thiên Ninh đã vô cùng ngạc nhiên, đồ ăn Vương phủ quả thật rất ngon, hợp với khẩu vị của nàng.
Nhìn biểu hiện của nàng Minh Viễn biết nàng khá hài lòng, chàng từ từ gắp một chút đồ ăn vào chén nàng rồi nói:
“Nàng ăn nhiều một chút, nhìn nàng quá gầy “.
Thiên Ninh cười lắc đầu từ chối trả lời, hai người ăn một chút rồi đứng dậy.
Vương phủ khá rộng lớn, chia làm hai gian khác biệt, hướng đông là phụ thân và mẫu thân ở, còn phía Nam là giành cho hai phu thê nàng nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước đó cho nên lập tức lên đường ngay,nhìn dáng vẻ thần bí của chàng khiến cho Thiên Ninh vô cùng tò mò.
Xe đi một lúc lâu, qua vùng ngoại ô đến một thôn trang mới dừng lại, từ xa ám vệ đã nhận ra xe ngựa của Lục Vương phủ nên nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
Ám vệ vội quỳ xuống cung kính nói:
“Tham kiếm Vương gia, tham kiến Vương Phi “
Minh Viễn gật đầu rồi nói:
“Mọi người đang ở đâu rồi, canh gác thật kỹ nơi này đừng để cho ai nghi ngờ “.
Ám vệ liền cung kính đáp:
“Khách nhân vẫn đang ở bên trong, xin Vương gia yên tâm, nơi này được ngụy trang và bảo vệ vô cùng cẩn thận nên sẽ không sảy ra chuyện gì đâu ạ “.
Minh Viễn gật đầu rồi cầm tay Thiên Ninh dẫn vào bên trong, nàng bước đi trong sự tò mò, không biết người bên trong là ai mà khiến chàng cẩn thận như thế.
Từ xa một bóng dáng quen thuộc khiến cho Thiên Ninh giật mình, nàng như không tin nổi vào mắt liền cất tiếng gọi:
“Sư phụ, có phải là sư phụ hay không?”.
Lúc này Lâm Thiên Bá nghe thấy tiếng gọi vội ngẩng lên, phát hiện ra nàng thì cười hiền nói:
“Nha đầu ta tưởng là con quên ta rồi chứ, bỏ đi bằng đấy thời gian cũng không thèm viết thư về cho ta, con thật là “.
Thiên Ninh rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói:
“Con sợ không kìm lòng được sẽ trở về tìm người mất, tại sao người lại ở đây, người đến tìm con sao, sao người có vẻ ốm đi nhièu như thế?”.
Nàng hỏi dồn dập khiến cho Lâm Thiên Bá cười, từ xa bỗng có tiếng nói vọng lại:
“Thiên Bá, đây có phải nữ đệ tử duy nhất của huynh không, để ta xem là ai mà khiến một người cổ quái và khó tính như huynh hết lời khen ngợi nào “.
Thiên Ninh bỗng nhiên cứng đờ người ra,nàng không tin vào tai mình nữa, giọng nói quen thuộc trấm ấm này cho dù có chết nàng cũng không thể quên, đó không phải là của phụ thân nàng sao.
Thiên Ninh vội quay phắt lại, khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc luôn hiện hữu trong giấc mơ của nàng khiến cho nước mắt nàng cứ như thủy triều tuôn rơi.
“Ta và phụ thân con đã bàn bạc với nhau rồi, chờ hai con sinh hài tử chúng ta sẽ tính tiếp, thế cục trong cung khá phức tạp phụ thân con muốn quay trở lại triều chính nếu không thì không biết còn bao nhiêu thế gia bị thảm sát nữa.
Bắc Yến quốc cũng do một tay phụ thân còn phải vất vả mới giành lấy được, ta và phụ thân con không thể ích kỷ sống cho riêng mình như thế.
Hoàng đế lòng dạ khó lường, thái tử thì thời gian này vô cùng hống hách, theo tin của ám vệ thì hắn đã mấy lần sai người thích sát Viễn nhi và ta.
Một kẻ ích kỷ và thâm hiểm như thế nếu một khi lên ngôi e rằng con và Viễn nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu có thể lần này phụ thân con sẽ tìm cho Bắc Yến quốc một vị thái tử mới, thời gian này hai con cẩn trọng một chút là được “.
Kiều Thiên Ninh nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng, nếu thế thì ngày chết của Lục Vương Hy đang đến gần rồi.
Hai người ở lại một lúc rồi trở về phòng dùng bữa sáng, vì muốn hai đứa trẻ thoải mái nên Dương Tố Anh không giữ hai người lại.
Đối với bà nhi tử chịu thành thân bà đã vui mừng lắm rồi, đứa trẻ này từ nhỏ đã mạnh mẽ, tính cách có phần khá lạnh nhạt.
Bà vì sức khỏe yếu nên sinh xong Minh Viễn gần như là trải qua cửa tử, Lục Minh Triết vô cùng sợ hãi nên không dám cho bà sinh thêm nữa, vì thế nên cả Vương phủ rộng lớn này vô cùng trống trải.
Giờ nhi tử đã thành thân rồi, đã có thê tử của mình tâm nguyện của bà sắp được hoàn thành nên bà vô cùng vui mừng.
Hai người trở lại phòng tân hôn của mình, suốt cả chặng đường đi Minh Viễn đều cầm chặt lấy tay nàng khiến cho Thiên Ninh cảm thấy vô cùng bối rối, muốn rút tay ra cũng không được.
Bàn tay của chàng vô cùng ấm áp khiến cho Thiên Ninh cảm thấy vô cùng an toàn.
Về đến nơi thức ăn đã được bày biện trên bàn, Minh Viễn quay sang dịu dàng nói:
“ Chúng ta cùng ăn một chút gì đi, lát nữa ta sẽ đưa nàng đi đến một nơi, ta nghĩ nàng sẽ bất ngờ đó “.
Thiên Ninh ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng nói:
“Chỗ nào mà khiến thiếp bất ngờ chứ?”.
Nhìn dáng vẻ thần bí của Minh Viễn mà Thiên Ninh khá tò mò, nàng chầm chậm ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Tuy nhiên mới miếng đầu tiên Thiên Ninh đã vô cùng ngạc nhiên, đồ ăn Vương phủ quả thật rất ngon, hợp với khẩu vị của nàng.
Nhìn biểu hiện của nàng Minh Viễn biết nàng khá hài lòng, chàng từ từ gắp một chút đồ ăn vào chén nàng rồi nói:
“Nàng ăn nhiều một chút, nhìn nàng quá gầy “.
Thiên Ninh cười lắc đầu từ chối trả lời, hai người ăn một chút rồi đứng dậy.
Vương phủ khá rộng lớn, chia làm hai gian khác biệt, hướng đông là phụ thân và mẫu thân ở, còn phía Nam là giành cho hai phu thê nàng nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước đó cho nên lập tức lên đường ngay,nhìn dáng vẻ thần bí của chàng khiến cho Thiên Ninh vô cùng tò mò.
Xe đi một lúc lâu, qua vùng ngoại ô đến một thôn trang mới dừng lại, từ xa ám vệ đã nhận ra xe ngựa của Lục Vương phủ nên nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
Ám vệ vội quỳ xuống cung kính nói:
“Tham kiếm Vương gia, tham kiến Vương Phi “
Minh Viễn gật đầu rồi nói:
“Mọi người đang ở đâu rồi, canh gác thật kỹ nơi này đừng để cho ai nghi ngờ “.
Ám vệ liền cung kính đáp:
“Khách nhân vẫn đang ở bên trong, xin Vương gia yên tâm, nơi này được ngụy trang và bảo vệ vô cùng cẩn thận nên sẽ không sảy ra chuyện gì đâu ạ “.
Minh Viễn gật đầu rồi cầm tay Thiên Ninh dẫn vào bên trong, nàng bước đi trong sự tò mò, không biết người bên trong là ai mà khiến chàng cẩn thận như thế.
Từ xa một bóng dáng quen thuộc khiến cho Thiên Ninh giật mình, nàng như không tin nổi vào mắt liền cất tiếng gọi:
“Sư phụ, có phải là sư phụ hay không?”.
Lúc này Lâm Thiên Bá nghe thấy tiếng gọi vội ngẩng lên, phát hiện ra nàng thì cười hiền nói:
“Nha đầu ta tưởng là con quên ta rồi chứ, bỏ đi bằng đấy thời gian cũng không thèm viết thư về cho ta, con thật là “.
Thiên Ninh rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói:
“Con sợ không kìm lòng được sẽ trở về tìm người mất, tại sao người lại ở đây, người đến tìm con sao, sao người có vẻ ốm đi nhièu như thế?”.
Nàng hỏi dồn dập khiến cho Lâm Thiên Bá cười, từ xa bỗng có tiếng nói vọng lại:
“Thiên Bá, đây có phải nữ đệ tử duy nhất của huynh không, để ta xem là ai mà khiến một người cổ quái và khó tính như huynh hết lời khen ngợi nào “.
Thiên Ninh bỗng nhiên cứng đờ người ra,nàng không tin vào tai mình nữa, giọng nói quen thuộc trấm ấm này cho dù có chết nàng cũng không thể quên, đó không phải là của phụ thân nàng sao.
Thiên Ninh vội quay phắt lại, khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc luôn hiện hữu trong giấc mơ của nàng khiến cho nước mắt nàng cứ như thủy triều tuôn rơi.
/97
|