Chuyện hai phu thê Lục Vương gia rơi xuống vách núi cũng là thái tử thuê tử sĩ để ám sát hai người họ ạ!.
Còn nữa ngân lượng đưa đến vùng cứu tế cũng là một tay thái tử chặn lại và thu hồi, việc cắt xén quân lương vừa rồi cũng là do thái tử làm… “.
Khi Nhất Song ngừng lại thì bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía thái tử như muốn lột da hắn ta.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn về hắn như muốn xé hắn ra làm trăm mảnh, chuyện thích khách rồi bị hạ độc khiến thời gian này ông ta sông không bằng chết.
Ông ta đã từng nghi ngờ là hắn nhưng lại rất nhanh gạt bỏ đi vì dù sao hắn cũng là nhi tử mà ông ta đã từng thương yêu và đặt hi vọng.
Ai ngờ vậy mà đúng thật, lại là nhi tử này của ông ta, thái tử thấy sự việc bị bại lộ vội quỳ xuống khóc lóc nói:
“Phụ hoàng, xin phụ hoàng tha tội cho nhi thần, nhi thần lúc đó đầu óc ngu muội mới làm ra sự việc đó chứ thật ra vi thần không muốn hại phụ hoàng một chút nào cả “.
Lục Minh Viễn cầm kiếm đứng ra chỉa thẳng vào mặt thái tử mà lạnh lùng nói:
“Ngươi thích sát ta thì thôi nhưng dám động vào thê tử của ta thì ngươi tới số rồi, một thái tử giống như một trữ quân sau này vậy mà ngươi lại tham ô ngân lượng cứu tế của người dân, cắt xén quân lương người đổ máu ra trận để chiến đấu bảo vệ Bắc Yến Quốc, người như ngươi có xứng với con dân của Bâc Yến quốc ta không chứ “.
Nhìn thấy lưỡi kiếm sáng loáng Lục Vương Hy vô cùng sợ hãi vội bò dần về sau, dáng vẻ của một thái tử đâu còn nữa, nhìn hắn giống một con chó vô cùng thê thảm.
Hoàng đế tuy rất tức giận nhưng dù sao hắn cũng là nhi tử của mình, là người hoàng thất không thể để xấu mặt được, với lại độc trên người ông ta vẫn chưa được giải, nay tìm được kẻ chủ mưu chẳng phải rất nhanh ông ta sẽ không phải chịu đau đớn nữa sao, ông ta quay sang hờ hững nói:
“Có vẻ như Lục Vương gia quá phận rồi, cho dù Thái tử có phạm tội đi chăng nữa nhưng một ngày chưa bị phế bỏ thì hắn vẫn là thái tử, ngươi làm như thế có khác nào tạo phản không chứ “.
Lục Thân Vương nghe xong liền quay ra nhìn hoàng đế lạnh lùng nói:
“Tạo phản, ngày hôm nay ta đã nghe hai từ này quá nhiều rồi. Lục Vương Toàn( tên hoàng đế nhé) ngươi muốn bản vương tạo phản thật không hả?”.
Hoàng đế nghe thấy như vậy thì bất chợt giật mình, trong lúc nóng giận có lẽ ông ta đã quên đi mất, liền quay sang nhìn Lục Thân Vương nói:
“Minh Triết đệ cũng biết là do ta vội vàng quá nên nói vậy mà, ta không có ý nghĩ đấy, bây giờ việc trước mắt là tình hình quân địch, giờ Tây Việt đã thừa thắng xông lên không coi Bắc Yến quốc ta ra gì.
Bây giờ Kiều đại tướng quân đã được minh oan vậy không bằng hãy để Kiều đại tướng quân xuất chinh đi đánh giặc đi, tin rằng quân Tây Việt sẽ bị thua tan tác “.
Lục Minh Triết khinh thường vẻ bợ đỡ của hoàng đế, qua con dâu ông biết là hoàng đế cũng chẳng sống được lâu nữa nên ông lười đôi co với hắn ta.
Dù sao thì ông không vì bản thân thì cũng phải vì con dân của Bắc Yến quốc, trợ giúp đại hoàng tử lên ngôi, chỉ khi Bắc Yến Quốc có một vị vua tài hoa, yêu thương dân chúng thì đất nước mới hưng thịnh được.
Hoàng đế thấy Lục Thân vương không nói gì nữa liền thở phào, lúc nãy sát khí trên người Lục Thân Vương quá lớn khiến ông ta quên rằng trước đây một mình Lục Minh Triết cầm đầu tướng sĩ đã giết bao nhiêu quân địch, một khi ông ta muốn làm phản thì chỉ một đầu ngón tay.
Không để mọi người chờ đợi lâu, hoàng đế trực tiếp đứng lên nói:
“Kiều đại tướng quân bị người ta đố kỵ nhằm hãm hại, nay chân tướng đã rõ ràng nay xóa bỏ tội danh ban thưởng nghìn lượng vàng, một nghìn mẫu ruộng đất …để đền bù thời gian qua “.
“Thái tử hãm hại trung thần, hành thích giết vua, cắt xén quân lương, tham ô ngân lượng nay phế bỏ chức vị thái tử, đưa vào nhà lao chờ xét sử “.
Thế là rất nhanh chóng Lục Vương Hy được đưa đi, hắn lúc này vô cùng thê thảm không hò hét như lúc ban đầu nữa, hết tất cả rồi tương lai hi vọng của hắn đã thực sự chấm hết.
Mọi người cùng quay sang chúc mừng Kiều đại tướng quân đã được minh oan cho mình.
Lúc này Kiều Minh Viễn đứng ra và nói:
“Hoàng thượng có lẽ người đã quên chiếu cáo thiên hạ rồi sao, trước đây Kiều đại tướng quân bị dân chúng thóa mạ phỉ nhổ ra sao, bây giờ hoàng thượng cũng nên trả lại công đạo cho Kiều tướng quân chứ “.
Hoàng đế lưỡng lự trong lòng, sự việc này nếu chiếu cáo thiên hạ không phải hoàng thất mất mặt hay sao.
Nhưng nhìn vào những ánh mắt phía dưới, hoàng đế vô cùng áp lực liền vội vàng viết chiếu thư Chiếu cáo thiên hạ những tội lỗi của thái tử và trả lại công đạo cho Kiều gia.
Lúc bấy giờ mọi người mới lật đật ra về trong niềm hân hoan vui xướng, có người thì rầu rĩ không thôi, các hoàng tử thì rục rịch bắt đầu hành động, ngôi vị hoàng thượng là một cái gì đó rất quyền lực nên ạ cũng muốn tranh đoạt dù là phải trải qua nguy hiểm.
Còn nữa ngân lượng đưa đến vùng cứu tế cũng là một tay thái tử chặn lại và thu hồi, việc cắt xén quân lương vừa rồi cũng là do thái tử làm… “.
Khi Nhất Song ngừng lại thì bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía thái tử như muốn lột da hắn ta.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn về hắn như muốn xé hắn ra làm trăm mảnh, chuyện thích khách rồi bị hạ độc khiến thời gian này ông ta sông không bằng chết.
Ông ta đã từng nghi ngờ là hắn nhưng lại rất nhanh gạt bỏ đi vì dù sao hắn cũng là nhi tử mà ông ta đã từng thương yêu và đặt hi vọng.
Ai ngờ vậy mà đúng thật, lại là nhi tử này của ông ta, thái tử thấy sự việc bị bại lộ vội quỳ xuống khóc lóc nói:
“Phụ hoàng, xin phụ hoàng tha tội cho nhi thần, nhi thần lúc đó đầu óc ngu muội mới làm ra sự việc đó chứ thật ra vi thần không muốn hại phụ hoàng một chút nào cả “.
Lục Minh Viễn cầm kiếm đứng ra chỉa thẳng vào mặt thái tử mà lạnh lùng nói:
“Ngươi thích sát ta thì thôi nhưng dám động vào thê tử của ta thì ngươi tới số rồi, một thái tử giống như một trữ quân sau này vậy mà ngươi lại tham ô ngân lượng cứu tế của người dân, cắt xén quân lương người đổ máu ra trận để chiến đấu bảo vệ Bắc Yến Quốc, người như ngươi có xứng với con dân của Bâc Yến quốc ta không chứ “.
Nhìn thấy lưỡi kiếm sáng loáng Lục Vương Hy vô cùng sợ hãi vội bò dần về sau, dáng vẻ của một thái tử đâu còn nữa, nhìn hắn giống một con chó vô cùng thê thảm.
Hoàng đế tuy rất tức giận nhưng dù sao hắn cũng là nhi tử của mình, là người hoàng thất không thể để xấu mặt được, với lại độc trên người ông ta vẫn chưa được giải, nay tìm được kẻ chủ mưu chẳng phải rất nhanh ông ta sẽ không phải chịu đau đớn nữa sao, ông ta quay sang hờ hững nói:
“Có vẻ như Lục Vương gia quá phận rồi, cho dù Thái tử có phạm tội đi chăng nữa nhưng một ngày chưa bị phế bỏ thì hắn vẫn là thái tử, ngươi làm như thế có khác nào tạo phản không chứ “.
Lục Thân Vương nghe xong liền quay ra nhìn hoàng đế lạnh lùng nói:
“Tạo phản, ngày hôm nay ta đã nghe hai từ này quá nhiều rồi. Lục Vương Toàn( tên hoàng đế nhé) ngươi muốn bản vương tạo phản thật không hả?”.
Hoàng đế nghe thấy như vậy thì bất chợt giật mình, trong lúc nóng giận có lẽ ông ta đã quên đi mất, liền quay sang nhìn Lục Thân Vương nói:
“Minh Triết đệ cũng biết là do ta vội vàng quá nên nói vậy mà, ta không có ý nghĩ đấy, bây giờ việc trước mắt là tình hình quân địch, giờ Tây Việt đã thừa thắng xông lên không coi Bắc Yến quốc ta ra gì.
Bây giờ Kiều đại tướng quân đã được minh oan vậy không bằng hãy để Kiều đại tướng quân xuất chinh đi đánh giặc đi, tin rằng quân Tây Việt sẽ bị thua tan tác “.
Lục Minh Triết khinh thường vẻ bợ đỡ của hoàng đế, qua con dâu ông biết là hoàng đế cũng chẳng sống được lâu nữa nên ông lười đôi co với hắn ta.
Dù sao thì ông không vì bản thân thì cũng phải vì con dân của Bắc Yến quốc, trợ giúp đại hoàng tử lên ngôi, chỉ khi Bắc Yến Quốc có một vị vua tài hoa, yêu thương dân chúng thì đất nước mới hưng thịnh được.
Hoàng đế thấy Lục Thân vương không nói gì nữa liền thở phào, lúc nãy sát khí trên người Lục Thân Vương quá lớn khiến ông ta quên rằng trước đây một mình Lục Minh Triết cầm đầu tướng sĩ đã giết bao nhiêu quân địch, một khi ông ta muốn làm phản thì chỉ một đầu ngón tay.
Không để mọi người chờ đợi lâu, hoàng đế trực tiếp đứng lên nói:
“Kiều đại tướng quân bị người ta đố kỵ nhằm hãm hại, nay chân tướng đã rõ ràng nay xóa bỏ tội danh ban thưởng nghìn lượng vàng, một nghìn mẫu ruộng đất …để đền bù thời gian qua “.
“Thái tử hãm hại trung thần, hành thích giết vua, cắt xén quân lương, tham ô ngân lượng nay phế bỏ chức vị thái tử, đưa vào nhà lao chờ xét sử “.
Thế là rất nhanh chóng Lục Vương Hy được đưa đi, hắn lúc này vô cùng thê thảm không hò hét như lúc ban đầu nữa, hết tất cả rồi tương lai hi vọng của hắn đã thực sự chấm hết.
Mọi người cùng quay sang chúc mừng Kiều đại tướng quân đã được minh oan cho mình.
Lúc này Kiều Minh Viễn đứng ra và nói:
“Hoàng thượng có lẽ người đã quên chiếu cáo thiên hạ rồi sao, trước đây Kiều đại tướng quân bị dân chúng thóa mạ phỉ nhổ ra sao, bây giờ hoàng thượng cũng nên trả lại công đạo cho Kiều tướng quân chứ “.
Hoàng đế lưỡng lự trong lòng, sự việc này nếu chiếu cáo thiên hạ không phải hoàng thất mất mặt hay sao.
Nhưng nhìn vào những ánh mắt phía dưới, hoàng đế vô cùng áp lực liền vội vàng viết chiếu thư Chiếu cáo thiên hạ những tội lỗi của thái tử và trả lại công đạo cho Kiều gia.
Lúc bấy giờ mọi người mới lật đật ra về trong niềm hân hoan vui xướng, có người thì rầu rĩ không thôi, các hoàng tử thì rục rịch bắt đầu hành động, ngôi vị hoàng thượng là một cái gì đó rất quyền lực nên ạ cũng muốn tranh đoạt dù là phải trải qua nguy hiểm.
/97
|