“Đại tiểu thư.” Từ Bân thấy Tống Lê Nhiên trở về, bình tĩnh đứng lên nhìn cô, nói.
Tống Lê Nhiên nhìn người lính ngay thẳng thì cười cười, cho dù xuất ngũ biến thành bảo vệ của người khác, nhưng người này vẫn chính là một người lính. Cho nên Tống Lê Nhiên hiểu rõ, với tính cách của nguyên chủ, anh lính này chắc chắn không có khả năng cung kính với đại tiểu thư thực lòng.
Nhưng mà Tống Lê Nhiên không để ý, dù sao Từ Bân là bảo vệ của anh trai chứ không phải của cô, nên Từ Bân dù không lấy cô ra làm trung tâm nhưng lấy anh cô, cũng không có gì khác nhau.
“Ừm.” Tống Lê Nhiên gặt đầu với Từ Bân, “Lần này tôi muốn làm chút việc riêng, lần sau sẽ mang theo anh.”
Tống Lê Nhiên không phải người không biết nói lí, hiện tại Từ Bân bị Tống Hi Dạ phái tới bảo vệ cô, như vậy cô cũng sẽ không làm khó dễ hắn, làm Tống Hi Dạ khổ tâm phải không? Cho nên Tống Lê Nhiên cảm thấy, chính cô có thể tự đi ra ngoài hoặc tự đem người của mình đi.
“Vâng.” Từ Bân nói.
Đại tiểu thư tự tiện ra khỏi nhà mà không mang bảo vệ, đặc biệt là không có nói ra chuyện của hắn, Từ Bân không có gì muốn nói. Đại tiểu thư rất ít khi mang theo bảo vệ, nếu không phải vụ Nam Cung Thương lần trước, đại thiếu gia cũng sẽ không phái hắn đi.
“Ừ, nếu không có chuyện gì thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, khi nào đến giờ cơm trưa thì bảo bác Lương Bá kêu tôi.” Tống Lê Nhiên xách theo cái hộp đựng ngọc bội lên lầu, cô thực sự rất muốn nghỉ ngơi, dạo phố gì đó đúng là rất không hợp với cô.
Cho dù hôm nay là đi tìm cửa hàng hay đi làm tóc thì vẫn rất mệt nhọc, một trạch nữ ngoại trừ nhiệm vụ thì không ra ngoài như cô, đúng là một cực hình.
Từ Bân nhìn nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, biểu tình không thay đổi nhưng lông mày khẽ nhíu lại, “Đại tiểu thư, hiện tại đã là 2h chiều sẽ sớm đến 3 h, đã sớm qua thời gian ăn trưa.”
Tống Lê Nhiên sau khi chờ anh trai đi làm thì liền ra ngoài, lúc ấy đã là 8 giờ hơn, gần 9 giờ. Từ Tống gia đi phố đồ cổ cũng mất khá nhiều thời gian, ai bảo từ nhà cô đến có cách nhau đến nử thành phố? Cho nên Tống Lê Nhiên tới rồi đồ cổ phố mất không ít thời gian, rồi lại còn tìm kiếm cửa hàng cũng mất không ít thời gian.
Bởi vậy, Tống Lê Nhiên mua Ngọc Kỳ Lân lúc sau đã là giữa trưa. Chính Tống Lê Nhiên lại quên ăn cơm, trực tiếp đi FIY thay đổi kiểu tóc của cô, cũng mất khá nhiều thời gian.
Cho nên khi tống Lê Nhiên về nhà đã là 2h hơn, hiện tại mới nhắc tới cơm trưa gì đó, có phải hay không có chút quá muộn? Lại quá mấy cái giờ nữa chính là bữa tối.
Tống Lê Nhiên bị Từ Bân nói làm cho nghẹn ứ, biểu tình có chút ngượng ngùng. Cô còn tưởng bây giờ chỉ mới có 12h… Ai nghĩ tới chạy tới chạy lui như vậy laijmaast nhiều thời gian thế.
“Đại tiểu thư, ngài không ăn cơm trưa?” Lương Bá xuất quỷ nhập thần không biết từ cái nào góc đi tới, biểu tình có chút không tán đồng nhìn Tống Lê Nhiên hỏi.
Tống Lê Nhiên bị Lương Bá hỏi làm cho sửng sốt, sau đó cười khổ mà nói nói, “Hôm nay cháu đi mua quà cho anh trai, thế nhưng lại quên mất thời gian.”
Tống Lê Nhiên đem cái túi trong tay trên sô pha, sau đó tiến đến bên người Lương Bá kéo hắn cánh tay lấy lòng mà làm nũng nói, “Ngượng ngùng quá bác Lương, cháu cũng không biết là sẽ như vậy. Cháu đói bụng…”
Lương Bá nhìn nữ vương trở thành công chúa, có chút bất đắc dĩ phân phó người làm chuẩn bị cho cô bát mỳ sợi lót bụng.
“Bác Lương, cháu muốn ăn thật nhiều cay, nhiều thịt chân giờ hun khói, cháu muốn ăn!” Tống Lê Nhiên cao giọng nói.
Lương Bá dừng lại một chút rồi gật đầu, tiểu thư từ khi nào thích ăn cay?
Cho dù đại tiểu thư không quá thích ăn cơm tây thì mấy món Trung ít nhất vẫn phải là sơn hào hải vị, năm sao trở lên.
Hiện tại đại tiểu thư ăn bánh bao với sữa đậu nành đã là lạ, bây giờ lại muốn ăn món cay dân dã như vậy, quà là lạ lẫm. Hóa ra khi con người bứt ra khỏi tình cảm lại biến hóa lớn đến vậy.
Tống Lê Nhiên thấy Lương bá đã tiếp thu yêu cầu của mình như vậy liền an tâm. Vừa định về phòng nghỉ ngơi một chút, xoay người lại phát hiện Từ Bân đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, nhướng mày nói, “Anh đến đây xe TV đi, dù sao tôi cũng đang ở nhà, không cần bảo vệ đâu.”
Từ Bân biểu tình nghiêm túc nhưng ánh mắt lại có chút kinh ngạc nhìn Tống Lê Nhiên, không phải rất rõ ràng kiêu căng đại tiểu thư như thế nào đột nhiên phong cách thay đổi, nhưng là hắn vẫn là nghe Tống Lê Nhiên nói gật gật đầu, nhìn theo Tống Lê Nhiên lên lầu trở về phòng.
Tống Lê Nhiên từ trên sô pha túm lấy cái túi trên ghế sô pha, sau đó hướng Từ Bân vẫy vẫy tay đem theo đồ vật liền lên lầu về phòng. Mà Từ Bân bởi vì nghe xong đại tiểu thư nói cảm thấy rất có đạo lý, liền trở lại phòng khách mở TV siêu lớn ra xem chương trình quân sự.
Tống gia đối cá nhân bảo vệ quản thúc vẫn là thực rộng rãi, liền tỷ như Từ Bân như vậy, đương yêu cầu bảo hộ người không cần bảo hộ thời điểm, bọn họ có thể làm bất luận cái gì chính mình sự tình, bao gồm cùng Từ Bân ở phòng khách xem TV.
Tống gia người hầu không nhiều, trừ bỏ quản gia Lương bá ở ngoài cũng cũng chỉ có đầu bếp cùng với mấy bảo vệ.
Tống Lê Nhiên trở lại phòng, lấy ra hộp mở ra, nhìn Ngọc Kỳ Lân cùng bình ngọc, Tống Lê Nhiên cầm lấy một bên dao gọt hoa quả cắt một phát ở ngón áp út. Nỗi đau gì cô cũng đã chịu, sớm không còn sợ đau.
Máu từ vết cắt chảy ra không ít, Tống Lê Nhiên chạy nhanh đến bên chiếc bình nhỏ xuống.
Tống Lê Nhiên cảm thấy cái này bình ngọc cùng Ngọc Kỳ Lân không khác nhau là mấy.Cô không định nhỏ máu vào Ngọc Kỳ Lân vì cô muốn đưa bàn tay vàng của nữ chủ cho Tống Hi Dạ.
Cô không hề muốn làm ruộng gì cả, có Tống Hi Dạ chăn nuôi thú vật, làm ruộng, nuôi cô.
Đây chính là lời nhuận trong mua bán!Cô rất tin tưởng Tống Hi Dạ, huống chi cô không có chấp niệm với cái này, chẳng qua là không muốn thực lực của nữ chủ tăng lên.
Như Tống Lê Nhiên nghĩ, quả thực chiếc bình này cũng là không gian không chứa được vật sống giống không gian của cô kiếp trước.
Đối này Tống Lê Nhiên nhưng thật ra thực kinh hỉ, không có bất luận cái gì thất vọng.
Tống Lê Nhiên nhìn bình ngọc hóa thành một đạo ánh sang nhập vào ngón tay, tạo thành ấn ký. Vết thương đã sớm khỏi, cô thử cho đồ vật ra đồ vật vào vài lần mới yên tâm.
Nhìn Ngọc Kỳ Lân, Tống Lê Nhiên cười cười, tính chờ cho tới Tống Hi Dạ tan tầm trở về liền đưa cho hắn, thậm chí còn muốn cho Tống Hi Dạ lấy máu nhận chủ. Bằng không Tống Hi Dạ tường đó chỉ là ngọc bình thường thì làm sao bây giờ?
Liền ở Tống Lê Nhiên nghĩ như thế nào làm Tống Hi Dạ lấy máu nhận chủ không gian thời điểm, cửa truyền đến một trận đập cửa, ngoài cửa cũng truyền đến giọng nói của Lương Bá : “Đại tiểu thư, phòng bếp đã làm xong, ngài muốn ăn trên nay hay đi phòng ăn?”
“Đi phòng ăn đi, Lương Bá, cháu đổi thân quần áo liền đi xuống. Bác đi xuống đi.” Cô liền chạy đến bên tủ thay một bộ quần áo thoải mái.
“Vâng đại tiểu thư.” Lương bá được thấy Tống Lê Nhiên liền rời đi, xuống lầu an bài chuyện khác đi.
Tống Lê Nhiên tắm rửa thay quần áo, cả người thoải mái, yêu tinh quyến rũ người đã trờ thành một cô gái nhà bên.
/10
|