Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 72 - Học Tập Luyện Khí

/277


Tư Lăng bắt đầu theo Vân Bảo học tập luyện khí.

Bởi vì Tư Lăng đối việc luyện khí một chữ cũng không biết, có thể nói hoàn toàn là tay mơ, không thể không bắt đầu học từ cái đơn giản nhất đi lên. Mà Tư Lăng không biết gì cũng làm cho Vân Bảo thỏa mãn được một lòng nhiệt huyết khi làm sư phụ thụ nghiệp, vì lẽ đó dạy càng thêm nghiêm túc, Tư Lăng cũng học rất chăm chỉ, mọi người đều vui vẻ.

Kể từ Tư Lăng cùng Vân Bảo bắt đầu học tập, Vân sư phụ liền giao cửa hàng cho tiểu Vân Bảo coi chừng, sau đó thì không hề ra ngoài quan sát lần nào, dù có khách vào cửa, cũng là Vân Bảo đi thương lượng, xem ra rất yên tâm với Vân Bảo, căn bản không sợ tiểu đồ đệ bị người lừa gạt. Vân Bảo nói cho Tư Lăng, sư phụ cậu bé bình thường sẽ sử dụng phòng luyện khí ở bên trong, có lúc mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài một lần. Những lúc như thế, nếu không có việc lớn gì thì không được đi ồn ào ông ấy, bằng không thì hậu quả rất đáng sợ.

Thời điểm Tư Lăng mới vừa bắt đầu học thì còn có thể cách mấy ngày về nhà tắm giặt nghỉ ngơi, thuận tiện cho Tiểu Yêu Liên ăn. Nhưng tới lúc học được càng ngày càng nhiều thì nghỉ ngơi cũng không thèm để ý, cả ngày cả đêm đều ở trong phòng luyện khí nho nhỏ, nghiêm túc học tập Vân Bảo.

Vân Bảo kế tục Vân sư phụ, lộ trình chính là một chữ ''ổn''. Mà cái ''ổn'' này, nói nôm na chính là quen tay thì giỏi việc, vững chắc nền tảng. Cho nên có lúc Tư Lăng bị Vân Bảo bắt lặp đi lặp lại một động tác liên tục mấy ngày trời, nhất định phải rèn luyện tới thuần thục mới thôi. Tư Lăng biết ''dục tốc bất đạt'', đối với yêu cầu nghiêm khắc của Vân Bảo cũng không dị nghị gì.

Vân Bảo kể rằng, từ khi cậu bé có ký ức thì đã bắt đầu học luyện khí, tuy rằng học cũng không lâu, nhưng bản lĩnh trụ cột của cậu vô cùng vững chắc. Mà loại vững chắc này, chính là dùng thời gian ăn uống vui đùa để bồi đắp, điều này cũng tạo thành tính tình chững chạc mà đơn thuần của tiểu Vân Bảo. Vân Bảo đơn thuần cũng khiến Tư Lăng sinh lòng quý mến, thỉnh thoảng lại đem lương thực dự trữ - Linh quả của bé Tiểu Hồng ra dụ dỗ hắn. Linh quả mà Tiểu Hồng muội muội tìm được tất nhiên đều là tinh phẩm, thoạt đầu Vân Bảo cũng không có hứng thú, nhưng sau khi nếm thử thì lại mặt đỏ nhận lấy linh quả mà Tư Lăng đưa.

Bởi Tư Lăng cũng không muốn trở thành đại sư luyện khí gì gì đó, học tập bất quá là muốn có nền tảng vững chắc để sau này luyện chế pháp bảo bản mệnh. Cũng vì như thế, thời gian ba tháng này, sau khi Tư Lăng ở học xong rèn đúc và nung chảy thì cũng không học những thứ cao siêu hơn. Mà cái đó Vân Bảo cũng chưa được học.

Vật liệu phải tôi luyện nhiều lần, như vậy mới có thể trừ đi hết tạp chất trong vật liệu. Chỉ có vật liệu tinh khiết ít tạp chất thì mới có thể chế ra pháp bảo cấp bậc cao được. Sau khi trừ tạp chất, liền có thể bắt đầu nung chảy vật liệu . . . Tư ca ca, giờ huynh đã học được cách nung chảy như thế nào, nên ta cũng không nói nhiều, sau khi nung chính là. . . Cuối cùng là làm cho Bảo khí thành hình. Quá trình này có hai phương pháp. Cách thông thường chính là khống chế linh lực, dùng nó rèn thành hình dáng Pháp Bảo mà mình muốn. Cách thứ hai chính là sư phụ nói, có thể thêm cả thần thức vào để khống chế, bất quá cách này có chút khó khăn, cần khống chế Thần thức vô cùng tỉ mỉ chính xác. Vân Bảo nói tỉ mỉ cho Tư Lăng, mà những điều này chỉ là cơ sở lý thuyết, Vân Bảo còn chưa đạt tới trình độ được động thủ. Bất quá cậu bé đã từng rèn đúc rất nhiều pháp bảo cấp thấp, cũng có một phần lĩnh hội đắc ý của mình, đều tinh tế mà nói cho Tư Lăng nghe.

Tư Lăng nghe rất chăm chú, thấy cậu bé con mặt mày nghiêm túc, trong lòng khẽ mỉm cười. Đây cũng xem như là tiểu sư phụ của mình.

Bốn tháng sau, Vân đại sư cuối cùng cũng ra khỏi phòng luyện khí của ông.

Thời điểm Vân đại sư xuất hiện, Tư Lăng đang dùng linh hỏa nung chảy một khối tinh thiết. Bởi vì tập trung tinh thần độ cao, trên mặt chảy ra một lớp mồ hôi, gương mặt xinh đẹp bị linh hỏa phản chiếu đỏ rực, mái tóc dài đen lộn xộn không thể tả, quần áo vốn chỉnh tề gọn gàng nay nhàu nát quấn lên trên người, tay áo bởi vì sức nóng nên vén cao tới khuỷ tay, vừa nhìn chính là hình ảnh một ông thợ rèn, căn bản không còn hình tượng gì.

Vân đại sư nhìn hắn nung khối tinh thiết này, âm thầm gật đầu, xem ra tiểu đồ đệ dạy rất nghiêm túc. Thời gian ba tháng nhưng nam nhân này đúng là đã học được một chút da lông. Bất quá ở dưới con mắt của bậc Đại Sư, thủ pháp vẫn còn rất thô ráp.

Chờ Tư Lăng nung chảy hoàn thành, lau mồ hôi trên mặt, lúc này mới phát hiện Vân đại sư đang đứng ở phía sau, lập tức đứng dậy chào.

Sư phụ, người ra rồi. Vân Bảo cao hứng chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hỏi: Pháp bảo phi hành của Tư ca ca đã luyện xong rồi sao?

Nghe ra trong lời nói của tiểu đồ đệ có ý thân thiết, Vân đại sư liền biết bốn tháng này Tư Lăng và tiểu Vân Bảo ở chung không sai, xem ra tâm tính của người này khá tốt, mới có thể làm cho tiểu đồ đệ mẫn cảm này đón nhận. Vân đại sư tuy rằng bốn tháng không có lộ mặt, nhưng cũng không phải hoàn toàn phủi tay mặc kệ, thỉnh thoảng sẽ dùng thần thức quan sát hai người bên ngoài, cũng nhìn biểu hiện của Tư Lăng. Sau một hồi quan sát, biết đây là một thanh niên phẩm tính không sai, mắt nhìn bằng hữu của Pháp tiểu tử xem ra tốt hơn cha hắn nhiều.

Ừ, đã hoàn thành.

Sau khi nghe xong, Vân Bảo thả đồ trong tay xuống, cao hứng theo Vân đại sư cùng tiến vào nội thất.

Không gian trong Nội thất rất lớn, bên trong đặt một chiếc Phi Thiên Thuyền to cỡ chiếc Thuyền buồm nhỏ của Truyền Sơ, bề ngoài màu xám, không khác biệt gì so với Phi Thiên Thuyền phổ thông, sẽ không để cho người khác sinh ra tâm tư ''dê béo có thể đánh cướp'' gì đó. Tuy nhiên bên trong lại có càn khôn, không gian bên trong dùng Thuật gấp không gian, có mười gian phòng, còn có các loại phòng như phòng tu luyện, phòng sủng vật, phòng luyện khí nữa. Căn cứ theo yêu cầu của Tư Lăng, phi hành thuyền không hề lớn, cũng không có năng lực công kích, bất quá năng lực phòng ngự và tốc độ có thể sánh bằng những Phi Thiên Thuyền cỡ lớn kia.

Tư Lăng yêu thích không buông tay mà vuốt Phi Thiên Thuyền. Vân đại sư tuy rằng không giới thiệu tỉ mỉ các loại công năng của Phi Thiên Thuyền cho hắn, nhưng đi vào bên trong thì rõ ràng cảm nhận được nó còn cao cấp hơn so với chiếc Phi Thiên Thuyền của Truyền Sơ một ít. Cũng từ đó có thể thấy được trình độ rèn đúc của Vân đại sư cùng vật liệu ông lựa chọn đều vô cùng tốt, tám mươi vạn linh thạch hạ phẩm căn bản là không cách nào mua được pháp bảo phi hành tốt như vậy.

Sau khi nhỏ máu nhận chủ, thu lại Phi Thiên Thuyền, Tư Lăng hết lòng cảm tạ Vân đại sư. Thanh toán hết tiền, Tư Lăng cảm thấy Vân đại sư thiệt thòi, muốn bù lại một ít, chỉ là lục lọi trong túi trữ vật cũng không phát hiện có thứ gì phù hợp, không khỏi có chút lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

Vân đại sư nhìn hắn gấp đến độ đỏ cả mặt không biết nên làm gì, mới cười nói rằng: Được rồi, ngươi là bằng hữu do Pháp tiểu tử mang đến, cũng coi như là tiểu bối của ta, ưu đãi cho ngươi một tí. Nếu ngươi cảm thấy ta thiệt thòi, sau này tìm được vật liệu luyện khí nào tốt, ngươi ưu tiên bán cho ta là được.

Tư Lăng lập tức gật đầu. Vân đại sư tu vi sâu không lường được, Tư Lăng đoán ông tuyệt đối ở trên kỳ Nguyên Anh, thậm chí khả năng là tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa lại là một Luyện Khí Tông sư, giao hảo với ông chỉ có lợi mà không có hại. Hơn nữa không chừng mấy trăm năm sau, tiểu Vân Bảo cũng sẽ trở thành một thế hệ Luyện Khí Tông sư, sau này sẽ không lo không có nơi nào chế pháp bảo giúp.

Pháp bảo Phi hành đã luyện chế xong, Tư Lăng quyết định qua mấy ngày nữa sẽ xuất phát đi rèn luyện, tất nhiên cũng sẽ không trở lại cửa hàng luyện khí của Vân đại sư. Điều này làm cho tiểu Vân Bảo cực kỳ luyến tiếc người Đại đồ đệ này, níu lấy tay áo Tư Lăng nước mắt rưng rưng hỏi: Tư ca ca, sau này sẽ đến thăm ta chứ?

Ừ, sẽ tới. Ta còn có thể mang cho Tiểu Bảo thật nhiều linh quả thơm ngon nữa. Tư Lăng sờ sờ đầu của hắn.

Từ biệt Vân đại sư hai người, Tư Lăng rốt cục trở về tòa nhà ba tháng chưa đặt chân.

Mới vừa bước vào cửa đã bị một khối đo đỏ đập ngay vào, Tư Lăng đưa tay tiếp được, chỉ thấy người tí hon đo đỏ này ôm ngón tay mình gào khóc.

Hu hu hu. . . Tư công tử, huynh thật xấu, bỏ rơi Tiểu Hồng một mình ở nơi này, còn đi những ba tháng. . . Tiểu Hồng thật đáng thương, thật sợ hãi. . . Hic hu hu. . .

Gân xanh trên trán Tư Lăng co rút, đè nén kích động đánh bay nó, nhẫn nhịn giải thích: Vân đại sư tu vi rất cao, nếu mang theo ngươi mỗi ngày sống ở đó, ai bảo đảm sẽ không bị ông phát hiện. Ngươi không sợ ông ấy bắt ngươi đi luyện chế thành pháp bảo à?

Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, Tiểu Yêu Liên có chút yếu ớt nói: . . . Tiểu Hồng là yêu thực, không phải vật liệu luyện khí.

Ai nói ? Một Luyện khí sư sáng tạo có thể sẽ đem vật liệu luyện đan và luyện khí dung hợp lại với nhau. Huống hồ ngươi lại là dị bảo do trời đất sinh ra, đem đi ra làm vật liệu luyện khí không chừng còn có hiệu quả không tưởng tượng đó nha. Tư Lăng đe dọa nó, nhưng hắn nói lời này cũng là có trường hợp cụ thể; có vài vật liệu là cực phẩm luyện đan nhưng cũng đồng thời là tài liêu luyện khí cao cấp.

Tiểu Yêu Liên quả nhiên không tiếp tục khóc lóc kể tội hắn vứt bỏ mình ba tháng nữa, nhưng cũng sợ hết hồn, xẹt một cái đã trốn vào ống tay áo của hắn không dám chui ra.

Hình như lại bắt nạt trẻ nhỏ nữa rồi.

Tư Lăng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sau đó không chịu trách nhiệm mà bỏ qua, bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình kế tiếp.

Hai tháng trước, Pháp Lãng đã xuất phát đi đại lục Trung Ương, có lẽ hiện tại đã đến nơi. Đại ca vẫn không có tin tức gì truyền đến, Linh Bài Bản Mệnh cũng bình thường. Đệ tử phái Thiên Tông cùng phái Nhạc Hải gần đây xung đột không ngừng. Bởi vì một ít nguyên nhân từ trước để lại, còn do Nguyệt Thiên Dạ gây ra ngòi nổ, hai môn phái thực lực không kém ở Tây Cảnh bắt đầu minh tranh ám đấu. Nghe Liễu Thành Phong nói, Tiêu Trạc đã ly khai Sơn môn đi rèn luyện, bọn Đường Lẫm Nhiên, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi đều bế quan tu luyện. Mà trong thành Minh Hà, bởi con yêu thú yêu gây chuyện thị phi nào đó còn đang ngủ say, trong thành phồn hoa yên ổn, những ma tu có cừu oán cùng phái Thiên Tông cũng không thấy tung tích.

Tư Lăng hồi tưởng một cách tỉ mỉ những chuyện xảy ra gần đây, sau khi thấy không có vấn đề gì, nói với Tiểu Hồng: Tiểu Hồng muội muội, mười ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.

Tiểu Yêu Liên thò đầu ra, non nớt hỏi: Đi rèn luyện sao?

Ừm.

Còn hơn một năm nữa là phái Thiên Tông sẽ thu đồ đệ, Tư công tử, huynh không định tiến vào phái Thiên Tông rồi mới xuất phát sao? Tiểu Hồng nhắc nhở.

Tư Lăng kéo nó ra đặt trên bàn, lại cho nó ôm viên linh quả nhìn nó gặm, hồi đáp: Đại ca hiện không ở Thiên Tông phái, ta cũng không muốn đi vào. Nếu thật sự muốn đi vào, say này sẽ có cơ hội.

Từ lúc có được [Luyện Hồn Quyết] giải quyết vấn đề tu luyện hồn lực, Tư Lăng cũng không còn ý định tiến vào đại tông môn nữa. Lúc trước Tư Hàn bảo hắn suy nghĩ chuyện đó, là bởi vì đại ca đang ở Thiên Tông phái, hiện tại đại ca đã mất tích, hắn cũng mất đi ý nghĩ tiến vào phái Thiên Tông. Hắn muốn ra ngoài rèn luyện một tý, xem có cơ duyên gì có thể mau chóng tăng cao tu vi không.

Tiểu Yêu Liên gật gù. Thật ra thì Tư Lăng đi nơi nào đối với nó đều không khác biệt, chỉ đừng cắt nguồn linh quả của nó là tốt rồi. Tư Lăng hiện tại không chỉ là người bảo hộ của Tiểu Hồng, còn là nhà cung cấp linh quả , rời khỏi Tư Lăng, Tiểu Yêu Liên thật không biết phải đi nơi nào tìm được chủ nuôi ngốc nghếc lại không tính toán như thế.

Tư Lăng bỏ ra mấy ngày để thu xếp việc lặt vặt. Trước tiên đi mua hai mươi tấm phù rỗng, sau đó bắt đầu chế ra một xấp linh phù cùng hồn phù ngũ phẩm. Chờ lúc sắp xong hết mọi chuyện, Tư Lăng bèn truyền âm cho Liễu Thành Phong, nói cho hắn biết mình sắp đi rèn luyện. Liễu Thành Phong sau khi nghe xong tự nhiên oa oa kêu gào, ồn ào muốn đi cùng, bất quá ngại vì sư phụ hắn ở trên trấn áp, chỉ có thể tủi thân ngồi mốc meo ở sư môn.

Tư tiểu đệ, cậu muốn đi rèn luyện ở đâu? Chờ sư tỷ của ta xuất quan, ta cũng bảo tỷ ấy mang ta cùng đi rèn luyện, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm cậu ha. Liễu Thành Phong tuỳ tiện nói.

Tư Lăng có chút buồn cười, cảm giác thiếu niên này chẳng khác gì tên nhóc con, chả trách sư phụ hắn không dám để hắn một mình rời Sơn môn đi rèn luyện, phải có người mang theo mới được.

Có lẽ là đi Sát Hải. Cũng có thể nửa đường phát hiện ra nơi nào thú vị thì sẽ chuyển hướng đi một chuyến. Rèn luyện mà, chính là thích làm gì thì làm, không giới hạn địa phương.

Nếu là người bình thường nghe được Sát Hải hung danh lan xa kia, đã sớm lo lắng, Liễu Thành Phong lại là một trận kinh hỉ: Ai nha, Sát Hải thật là một nơi tuyệt vời để đi nha. Nơi đó yêu thú giết mãi không hết, còn có rất nhiều kẻ lợi hại có thể luyện tập nữa! Tư tiểu đệ, cậu đợi thêm một năm nữa đi, ta sẽ dùng thời gian một năm để thuyết phục sư phụ ta, sau đó cùng đi với cậu tới Sát Hải làm một vố lớn.

Tư Lăng buồn cười từ chối, còn có thể nghe được âm thanh ở đầu kia của Truyền Âm phù thiếu niên đang giậm chận.

Cuối cùng Liễu Thành Phong lại mời Tư Lăng đi uống rượu, nói là tiệc tiễn biệt cho hắn, Tư Lăng tự nhiên đáp ứng .

Sau mười ngày, Tư Lăng tới Minh cư ốc đặt thêm hai năm tiền thuê nhà, sau đó rời khỏi Minh Hà thành, bắt đầu rồi một quãng thời gian rèn luyện rất dài.

/277

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status