Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 66

/131


Chương 66: 

Dịch: ~Mel~ 

“Tôi có 100 cách khiến anh biến mất trước mắt Đường Bội, không tính toán với anh chỉ vì không muốn cô ấy đau lòng.” Sở Quân Hàn nói xong, trên tay khẽ nhúc nhích, đặt súng sát vào huyệt thái dương của Lạc hơn. 

Trên mặt Lạc lại lộ ra nụ cười dửng dưng, không quan tâm. 


Anh giơ tay chậm rãi tháo khuy áo trên cổ tay xuống, dường như từ đầu đến cuối không hề để tâm đến lời Sở Quân Hàn uy hiếp 

Phía trên cúc áo màu vàng được anh ta cầm trong tay lộ ra ánh sáng yêu dị. 

Đường Bội thấy thế, ánh mắt không nhịn được khẽ nheo lại, cánh tay đang quấn băng  khẽ giơ lên.

Sở Quân Hàn lại hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, im lặng thở dài.

Anh thu hồi súng lục của mình, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, anh ở xa tới là khách, tôi cũng không muốn so đo với anh trước mặt cô ấy.”

Anh xoay người đi đến bên cạnh Đường Bội, bộc lộ một cách thoải mái dưới ánh mắt Lạc. 

Thân thể Sở Quân Hàn cao lớn, thẳng tắp. 

Không biết là quá tự tin hay là chưa từng để Lạc vào trong mắt...Tóm lại anh biểu hiện thản nhiên quá mức, dường như người lúc này chỉ súng vào đầu Lạc không phải là thiếu gia nhà họ Sở anh. 

Đường Bội nhìn Sở Quân Hàn, lại nhìn Lạc, đột nhiên nhịn không được cười lên tiếng.

Lạc nhìn Sở Quân Hàn không vừa mắt, thiếu gia nhà họ Sở sao nhìn anh ta thuận mắt được, chỉ là hai người bọn họ đều lựa chọn nhượng bộ trước mặt mình.

Bọn họ không xem như là thân sĩ, nhưng lại bày ra vẻ mặt thân sĩ trước mặt cô khiến cô không nhịn được cười lên tiếng.

Nét mặt Lạc cương cứng giây lát, rốt cuộc khi nhìn thấy nụ cười ấy mới chậm rãi giãn ra.

Anh ta từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn màu đen, xoay người nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Đường Bội: “Đây là chiếc nhẫn trên người người bắn tên mang theo.”

Muốn kéo cung tên phải đòi hỏi người có lực cánh tay không tệ, muốn kéo cung tên hơn nữa còn bắn rất chuẩn đòi hỏi phải trải qua quá trình luyện tập lâu dài.

Đường Bội đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn màu đen, nhìn thấy lớp bạc phía trên có không ít chỗ bị bào mòn, cũng nhìn ra được người này đã trải qua luyện tập bắn tên nhiều năm, là vật tùy thân mà anh ta thường đeo trên người.

“Từ đâu anh có?” Đường Bội hỏi.

Lạc nhíu mày nói: “Tôi lái xe đuổi theo khoảng 200km, mới đuổi tới chỗ hắn và người khác gặp mặt nhau. Có lẽ hắn cho rằng đã thoát khỏi sự truy đuổi của tôi.”

Đường Bội nghe vậy nhịn không được cười cười, trên đời này không có người Lạc muốn tìm mà tìm không được.

“Hắn với người tới đón hắn gặp mặt một lần. Sau đó rất nhanh liền chia tay. Tôi nghĩ dù sao cũng phải cần lấy thứ gì đó để chứng minh, cho nên chờ sau khi bọn họ rời đi, tôi mới nhặt được món này.”

Anh ta cúi người đến gần một chút, chỉ vào hoa văn bên giữa chiếc nhẫn cho Đường Bội nhìn: “Đây là ký hiệu của gia tộc, tôi nghĩ người thuê hắn chính là người của nhà họ Tôn. Nhưng hắn ta cũng không phải hoàn toàn là người của nhà họ Tôn.”

Bên trong chiếc nhẫn có chữ Q nho nhỏ.

Đường Bội dò xét chỉ vào trong, nhẹ nhàng vuốt vài cái, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, nói: “Gia tộc bồi dưỡng sát thủ, tôi ngược lại biết một nơi, bắt đầu bằng chữ Q.”

Cô quay đầu nhìn về phía Sở Quân Hàn vẫn luôn im lặng, đối phương vừa vặn cũng nhìn cô. 

“Thích gia thành phố S.” Sở Quân Hàn trầm giọng nói.

Nhà họ Thích ở thành phố S, hiện tại có lẽ hơi  xuống dốc, nhưng đã từng nắm giữ thế giới hắc đạo ở thành phố S, khác biệt với nhà họ Đường mới làm giàu sau này, bọn họ là thế gia từ xưa. 

Sau lưng gia tộc như thế luôn tồn tại những rắc rối khó gỡ.

Mặc dù nhà họ Sở một tay che trời, nhưng luôn duy trì mối quan hệ không tệ với nhà họ Thích.

Tuy rằng sau này đã xảy ra một số chuyện khiến quan hệ hai nhà càng lúc càng xa, nhưng quan hệ hợp tác giữa hai nhà Sở-Thích vẫn không thay đổi.

Đương gia hiện tại của Thích gia là một người phụ nữ, là con một của vị đương gia tiền nhiệm gả  cho con thứ của nhà họ Tiêu, Tiêu Học Lâm làm vợ.

Lúc hai mươi lăm tuổi đã tiếp nhận gia nghiệp từ trong tay cha mình, khi đó tất cả mọi người cho rằng nhà họ Thích sẽ thất bại thảm hại, bị hủy bởi một tiểu thái muội nổi tiếng một thời năm đó. 

Nhưng Thích Bạch Phong sau 2 năm du học ở nước ngoài trở về, như trở thành một con người khác.

Năm đó, người thường cùng đám bạn xấu say rượu, đua xe, cũng thường trang điểm diêm dúa cho bản thân, sau khi trải qua một số chuyện không muốn người khác biết, đột nhiên lột xác, mê hoặc không ít thanh niên thành phố S. 

Chỉ có điều một năm sau, cô ấy dưới sự giúp đỡ của Tiêu Học Lâm, đã loại trừ được những người phản đối cô trong nội bộ nhà họ Thích, thành công nắm quyền.

Sau đó Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm hai người phu xướng phụ tùy, hai người một lần nữa chấn hưng lại sản nghiệp nhà họ Thích đã trên đà xuống dốc, hơn nữa còn tẩy trắng hoàn toàn.

Hiện tại, thế lực hắc đạo ở thành phố S phải nể mặt nhà họ Thích 5 phần, nhưng ở trên thương trường, Thích gia cũng khiến người ta không thể khinh thường.

Đường Bội khép lại lý lịch về Thích Bạch Phong híp mắt dựa vào sofa.

Cô và Sở Quân Hàn trở về thành phố S đã 3 ngày rồi. 

Ba ngày trước, Lạc có việc trở về Châu Âu, Sở Quân Hàn nói như thế nào cũng không chịu để cô mang thương tích đi quay phim. Xuất phát từ áy náy, Tần Hạo Diễm để Đường Bội nghỉ ngơi khoảng 20 ngày. Bảo cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó trở về thành phố S để hoàn thành cảnh quay của mình.

Còn cấm cô không được nhúng tay vào chuyện nhà họ Tôn khi vết thương chưa tốt lên, chuyện Đường Bội có thể làm mỗi ngày, chính là mỗi ngày lướt máy tính nhìn cổ phiếu Tôn gia rớt điên cuồng, dường như mỗi ngày đều thảm hại. 

Nhà họ Tôn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua như thế, bọn họ đã nghĩ ra tất cả biện pháp để cứu vãn tổn thất.

Nhưng một khi nhà họ Sở đã ra tay, nhìn cả thành phố S cũng không có thế lực nào dám đối đầu.

Nếu không phải Sở Quân Hàn muốn giữ lại cho nhà họ Tôn chút hơi tàn, chỉ sợ không quá ba ngày, cả nhà họ Tôn đều rơi vào biển sương mù.

Bây giờ, thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhà họ Tôn sẽ bị dồn vào đường cùng. Giai đoạn ấy, chỉ cần là người hoặc chuyện có thể giúp được bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng nghĩ đến Đường Phong Ngôn từ lúc báo sai thời gian với Lạc, cũng đã chuẩn bị tốt, muốn mượn đao giết người, triệt để loại bỏ nhà họ Tôn, thoát khỏi sự áp chế và chỉ huy của nhà họ Tôn mấy năm qua.

Đường Bội cười đến mây trôi nước chảy, Đường Phong Ngôn nhất định cũng phòng bị cô, nhưng sự trả thù của cô, ông ta tuyệt đối không tưởng tượng được đâu, thực ra cô muốn moi bí mật của ông ta từ miệng Tôn gia.

Bí mật này, tuyệt đối không được chôn theo nhà họ Tôn.

Đường Phong Ngôn lúc này quả thực hết sức vui vẻ.

Từ lần trước chuyện ở mã trường Vân Tiêu bị bại lộ, khiến Đường Bội nắm được sơ hở lớn, sau khi giáo huấn Đường Phỉ Phỉ một trận, ông đã có chút đề phòng người đàn ông thần bí này.

Ông cảm thấy sai lầm lần đó không phải do trên địa bàn nhà họ Sở, mà cũng do L.

Đường Phong Ngôn rất vui, vì trực giác của ông rất chuẩn.

Đường Bội quả nhiên không hề né tránh thủ đoạn trả thù của Tôn gia.

Mà Sở Quân Hàn quả thực đã nổi trận lôi đình, trong vài ngày đã khiến nhà họ Tôn rơi vào vũng bùn. 

Đã nhiều năm nay, Đường Phong Ngôn chưa bao giờ cảm thấy vợ ông thuận mắt như bây giờ.

Tôn Mặc Vân đang lộ ra khuôn mặt trắng bệch ngồi đối diện với Đường Phong Ngôn.

Tóc bà luôn chăm sóc tỉ mỉ, lúc này lộ vẻ rối bời, ngay cả ánh mắt vênh váo hung hăng cũng yếu đuối hơn nhiều. Bờ môi no đủ lúc này cũng hơi khô nứt.

Tôn Mặc Vân không tự chủ liếm liếm môi mình, nửa cầu xin nửa uy hiếp nhìn Đường Phong Ngôn nói: “Phong Ngôn, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, ông sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Tôn sụp đổ như vậy, đúng không?”

“Dĩ nhiên sẽ không rồi.” Đường Phong Ngôn cười đến mây trôi nước chảy nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của bà, Phỉ Phỉ cũng rất thích bà ngoại nó, tôi làm sao có thể để nhà họ Tôn sụp đổ như vậy. Nhưng bà cũng biết, muốn đối đầu với nhà họ Sở, không phải chuyện dễ dàng.”

Tôn Mặc Vân hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên tia phẫn hận, hỏi: “Ông muốn như thế nào?”

“20% cổ phần tập đoàn Đường thị không phải vẫn còn nằm trong tay nhà họ Tôn sao?” Đường Phong Ngôn cười lạnh nói.

“Đường Phong Ngôn, ông đừng quá đáng!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hung tợn nhìn Đường Phong Ngôn, oán hận nói: ‘Nếu như nhà họ Tôn thực sự sụp đổ, cổ phần tập đoàn Đường thị đương nhiên sẽ không đến tay ông, ông nói xem, nếu như Sở Quân Hàn, vì một nụ cười của người đẹp mà tặng hết số cổ phần này cho Đường Bội, thì nó sẽ đối phó ông như thế nào chứ?”

Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân nhưng không nói chuyện.

“Mặc Vân...” Đường Phong Ngôn nhàn nhạt nói: “Đưa 20% cổ phần Đường thị cho tôi, tôi với bà sẽ đứng chung thuyền, nghĩ biện pháp bảo vệ nhà họ Tôn, nếu không...”

Lời ông ta chưa nói xong, nhưng uy hiếp cũng lộ rõ mười mươi. 

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Tôn Mặc Vân cười lạnh nói: “Đường Phong Ngôn, ông nghĩ rằng tôi sẽ tin ông ư? Hiện tại cổ phần công ty còn nằm trong tay tôi, ông đã trở mặt vô tình như vậy, nếu đưa cổ phiếu cho ông, ông thật sự sẽ giúp nhà họ Tôn? Đường Phong Ngôn, tốt xấu gì chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm, tôi cũng hiểu ông vài phần. Lúc này, ông chỉ muốn mượn đao giết người, hi vọng khiến nhà họ Tôn chết càng nhanh càng tốt.”

“Ồ...” Đường Phong Ngôn cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, nhàn nhạt nói: “Năng lực của Sở thiếu gia, bà rõ hơn ai hết, bây giờ toàn bộ thành phố S muốn tránh Tôn gia nhà bà còn không kịp, tôi cho bà một ngày suy nghĩ, nếu kéo dài lâu, chỉ sợ tôi muốn giúp nhưng cũng không đủ lực.”

“Đường Phong Ngôn, ông đừng mong uy hiếp tôi!” Tôn Mặc Vân giẫm lên giày cao gót bảy tấc bước đến trước bàn làm việc của Đường Phong Ngôn.


/131

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status