Thương thế của ngươi sao rồi?
Tô Tâm Ly chỉ chỉ vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi.
Áy náy?
Ngược lại Lan Dực Thư đưa ly trà đến trước mặt Tô Tâm Ly, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Tô Tâm Ly không trả lời mà thái độ của nàng ngầm thừa nhận. Lan Dực Thư cũng không thiếu nợ nàng, nàng cũng không phải là người không tim không phổi vô tình vô nghĩa, tự nhiên sẽ cảm thấy áy náy, có chút thiếu nợ hắn.
Vậy lấy thân báo đáp, thế nào?
Lan Dực Thư mỉm cười, buông bình trà trong tay, vừa như chăm chú vừa như đùa giỡn nhìn về phía Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly trên tay đang cầm ly trà do Lan Dực Thư đưa qua, hơi trà vờn quanh chóp mũi, đang chuẩn bị đưa lên miệng thì xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một cái, tay nàng run lên, nước trà trực tiếp đổ trên mặt và y phục của nàng.
Tô Tâm Ly đặt ly trà hầu như không còn giọt trà nào lên bàn. Lan Dực Thư lấy khăn tay tùy thân của mình đưa cho nàng. Tô Tâm Ly tiếp nhận, nói tiếng cám ơn, sau đó lau sạch nước trên mặt, nhìn không ra chút chật vật nào. Nàng ngước mắt nhìn về phía Lan Dực Thư, mỉm cười, giống như cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười giỡn nói: May mà nước trà không nóng, nếu không mặt của ta bị hủy, đến lúc đó Lan công tử không muốn phụ trách cũng không được.
Lan Dực Thư nhìn Tô Tâm Ly ngồi đối diện. Nữ nhân này, đạm nhiên cơ trí, bất động thanh sắc tính toán, cuối cùng luôn luôn chiếm thế thượng phong, nàng thực sự nguyện ý để hắn chịu trách nhiệm sao? Nếu nàng thực sự có cái tâm tư kia, thì hai ngày trước, lúc hắn tự tiện xông vào phòng tắm của nàng thì nàng đã quấn quýt hắn không tha rồi.
Tề Lỗi, chuyên tâm đánh xe.
Lan Dực Thư căn dặn xong thì cầm quyển sách trên bàn lên, nhàn nhã dựa vào xe ngựa, chuyên tâm đọc sách. Tô Tâm Ly không muốn quấy rầy, cũng không muốn nghiên cứu đồ vật đặt xung quanh, chỉ tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi sắp đến phủ Định Quốc Công, Lan Dực Thư mới để cuốn sách xuống. Tô Tâm Ly nghe âm thanh ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, mở mắt, mắt của hai người chạm nhau, giữa không trung quyện vào nhau, thẳng cho đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm của Tề Lỗi, hai người mới không được tự nhiên dời ánh mắt.
Nha hoàn kia ngươi tính xử lý như thế nào?
Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu nằm trên xe, ánh mắt lộ vẻ thương xót: Trước để cho nàng ở phủ Định Quốc Công ngây ngô một thời gian, chờ vết thương lành hẳn rồi trở về lại tướng phủ.
Tướng phủ vốn rất thị phi. Nàng cùng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đã hoàn toàn lật mặt nhau, hai nữ nhân kia trên phương diện hãm hại nàng thì tâm tư chuyển rất nhanh, nàng muốn dùng toàn lực ứng phó, đến lúc đó sợ không có tinh lực chiếu cố Lưu Chu. Nếu nàng không bảo vệ Lưu Chu, thì ai biết được Phương di nương có xuống tay với Lưu Chu hay không?
Nếu ngươi tin tưởng ta liền đưa nha hoàn của ngươi giao cho ta, ta tìm người chăm sóc cho nàng. Về phần vết thương trên mặt nàng, tất nhiên ta sẽ dùng loại thuốc tốt nhất, tận lực không để lưu lại vết sẹo.
Tô Tâm Ly đương nhiên tin tưởng Lan Dực Thư, chỉ là sợ mang đến phiền toái cho Lan Dực Thư, trong lòng nàng có chút ngượng ngùng.
Nếu ngươi để nha hoàn này ở phủ Định Quốc Công, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này ở trước mặt Tô Bác Nhiên làm mưa làm gió. Đừng quên, bây giờ chúng ta đang trên cùng một con thuyền.
Tô Tâm Ly mím môi, ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu: Được rồi.
Tô Tâm Ly cũng không nói lời cảm ơn. Đối với nàng mà nói, lời cảm ơn này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lan Dực Thư làm điều này, bất luận xuất phát từ mục đích gì đều tốt với nàng,
Tô Tâm Ly chỉ chỉ vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi.
Áy náy?
Ngược lại Lan Dực Thư đưa ly trà đến trước mặt Tô Tâm Ly, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Tô Tâm Ly không trả lời mà thái độ của nàng ngầm thừa nhận. Lan Dực Thư cũng không thiếu nợ nàng, nàng cũng không phải là người không tim không phổi vô tình vô nghĩa, tự nhiên sẽ cảm thấy áy náy, có chút thiếu nợ hắn.
Vậy lấy thân báo đáp, thế nào?
Lan Dực Thư mỉm cười, buông bình trà trong tay, vừa như chăm chú vừa như đùa giỡn nhìn về phía Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly trên tay đang cầm ly trà do Lan Dực Thư đưa qua, hơi trà vờn quanh chóp mũi, đang chuẩn bị đưa lên miệng thì xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một cái, tay nàng run lên, nước trà trực tiếp đổ trên mặt và y phục của nàng.
Tô Tâm Ly đặt ly trà hầu như không còn giọt trà nào lên bàn. Lan Dực Thư lấy khăn tay tùy thân của mình đưa cho nàng. Tô Tâm Ly tiếp nhận, nói tiếng cám ơn, sau đó lau sạch nước trên mặt, nhìn không ra chút chật vật nào. Nàng ngước mắt nhìn về phía Lan Dực Thư, mỉm cười, giống như cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười giỡn nói: May mà nước trà không nóng, nếu không mặt của ta bị hủy, đến lúc đó Lan công tử không muốn phụ trách cũng không được.
Lan Dực Thư nhìn Tô Tâm Ly ngồi đối diện. Nữ nhân này, đạm nhiên cơ trí, bất động thanh sắc tính toán, cuối cùng luôn luôn chiếm thế thượng phong, nàng thực sự nguyện ý để hắn chịu trách nhiệm sao? Nếu nàng thực sự có cái tâm tư kia, thì hai ngày trước, lúc hắn tự tiện xông vào phòng tắm của nàng thì nàng đã quấn quýt hắn không tha rồi.
Tề Lỗi, chuyên tâm đánh xe.
Lan Dực Thư căn dặn xong thì cầm quyển sách trên bàn lên, nhàn nhã dựa vào xe ngựa, chuyên tâm đọc sách. Tô Tâm Ly không muốn quấy rầy, cũng không muốn nghiên cứu đồ vật đặt xung quanh, chỉ tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi sắp đến phủ Định Quốc Công, Lan Dực Thư mới để cuốn sách xuống. Tô Tâm Ly nghe âm thanh ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, mở mắt, mắt của hai người chạm nhau, giữa không trung quyện vào nhau, thẳng cho đến khi bên ngoài truyền đến thanh âm của Tề Lỗi, hai người mới không được tự nhiên dời ánh mắt.
Nha hoàn kia ngươi tính xử lý như thế nào?
Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu nằm trên xe, ánh mắt lộ vẻ thương xót: Trước để cho nàng ở phủ Định Quốc Công ngây ngô một thời gian, chờ vết thương lành hẳn rồi trở về lại tướng phủ.
Tướng phủ vốn rất thị phi. Nàng cùng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đã hoàn toàn lật mặt nhau, hai nữ nhân kia trên phương diện hãm hại nàng thì tâm tư chuyển rất nhanh, nàng muốn dùng toàn lực ứng phó, đến lúc đó sợ không có tinh lực chiếu cố Lưu Chu. Nếu nàng không bảo vệ Lưu Chu, thì ai biết được Phương di nương có xuống tay với Lưu Chu hay không?
Nếu ngươi tin tưởng ta liền đưa nha hoàn của ngươi giao cho ta, ta tìm người chăm sóc cho nàng. Về phần vết thương trên mặt nàng, tất nhiên ta sẽ dùng loại thuốc tốt nhất, tận lực không để lưu lại vết sẹo.
Tô Tâm Ly đương nhiên tin tưởng Lan Dực Thư, chỉ là sợ mang đến phiền toái cho Lan Dực Thư, trong lòng nàng có chút ngượng ngùng.
Nếu ngươi để nha hoàn này ở phủ Định Quốc Công, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này ở trước mặt Tô Bác Nhiên làm mưa làm gió. Đừng quên, bây giờ chúng ta đang trên cùng một con thuyền.
Tô Tâm Ly mím môi, ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu: Được rồi.
Tô Tâm Ly cũng không nói lời cảm ơn. Đối với nàng mà nói, lời cảm ơn này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lan Dực Thư làm điều này, bất luận xuất phát từ mục đích gì đều tốt với nàng,
/76
|