Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 87 - Chương 48

/136


Lãng Quên

Lên xe, Tần Liệt đại khái nói một câu đi nhà hàng ở ngoại ô, Tần Diệc Hạo ở phía sau cũng nhắm hai mắt, Khương Sam nhìn anh một cái, ở xa đầu bên kia ngồi xuống.

Trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, Khương Sam vốn nghĩ Tần Diệc Hạo sẽ hỏi cô mấy câu chuyện ngày hôm qua, kết quả ngồi đợi hồi lâu cũng không thấy anh có phản ứng gì, mặt anh không chút thay đổi nhắm mắt lại. Không hiểu rõ Tần Diệc Hạo đang suy nghĩ gì, Khương Sam cũng không ngu ngốc tự làm mất mặt mở lời trước, hơn nữa tối hôm qua ngủ không ngon, thấy Tần Diệc Hạo vẫn luôn nhắm mắt không thay đổi, Khương Sam không khống chế được cũng có chút mệt mỏi.

Vốn cũng chỉ nghĩ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, kết quả ở trong xe ấm áp, chỗ ngồi lại thoải mái, Khương Sam liền ngủ mất.

Đột nhiên xe lắc mạnh một hồi mới khiến cho Khương Sam tỉnh dậy.

Còn chưa tỉnh táo mở mắt ra, cái mũi Khương Sam liền thấy đau.

“Ưm!”

Khương Sam rên nhỏ, che mũi mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen tây trang, hơi ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi đang cúi đầu nhìn mình, con ngươi hẹp dài tối đen thâm thúy, tầm mắt lạnh lùng khiến người khác lạnh thấu xương.

“Thật xin lỗi!”

Trong nháy mắt Khương Sam liền tỉnh táo, xấu hổ vội vàng ngồi thẳng người dậy, ngồi dậy mới phát hiện không những nửa thân mình trái dựa sát vào Tần Diệc Hạo, tay trái cũng vô thức đặt lên đùi anh.

Khương Sam giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, cả người vội vàng ngồi xích qua bên kia, lúng túng không biết nên nói sao cho đúng.

Đáng chết! Cô nhớ bộ dáng lúc ngủ của cô rất trật tự, làm sao sẽ…

Tần Diệc Hạo cũng không lên tiếng, hai tay đan chéo nhau đặt ở trên đầu gối cũng không động, nhắm mắt lại một lần nữa.

Khương Sam lặng lẽ nhìn anh một cái, nhìn qua một bên mặt của Tần Diệc Hạo lạnh lùng khác thường, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, thật ra nếu quan sát cẩn thận mà nói người như vậy nội tâm vô cùng lạnh bạc cũng khó tiếp cận nhất, cũng không biết người khác mắt mù hay sao lại cho rằng anh là người bình dị dễ gần.

Lại rụt vào trong góc một chút, Khương Sam vừa ảo não vừa không hiểu được, tuy thân hình Tần Diệc Hạo cao lớn, nhưng ghế sau của chiếc xe này vô cùng rộng rãi, cô tự nhận mình là người có tự chủ mạnh, nhiều năm luyện múa sinh hoạt vô cùng kỉ luật, làm sao có thể tự mình có thể dựa trên người Tần Diệc Hạo?

Càng nghĩ càng không thích hợp, Khương Sam lặng lẽ lén liếc nhìn Tần Diệc Hạo, Tần Diệc Hạo dường như đoán trước được, Khương Sam vừa mới nhìn qua anh liền mở mắt ra, đôi mắt đen khẽ nhíu, Khương Sam chột dạ dời tầm mắt đi. Lãng #ddlqd#Quên

Thôi bỏ qua đi, có thể trong lúc xe chuyển hướng quá mạnh, bản thân không tự chủ được trượt về phía bên kia.

Quay đầu nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy sắc trời tối mờ mịt, Khương Sam vội vàng lấy điện thoại ra xem.

“Sao đã sáu giờ rồi?” Khương Sam kinh ngạc hỏi Tần Liệt, người ngồi lái xe phía trước: “Sao lại đi lâu như vậy?”

Lại nhìn ra phía trước, vậy mà đi ra ngoài vùng núi, Khương Sam đau đầu, trời ạ, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu, bây giờ đã chạy tới đâu rồi!

Khương Sam cũng không nhìn thấy, Tần Liệt ngồi ở ghế lái mắt nhìn mũi lái xe, biểu cảm trên mặt nghiêm trang, trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng từ lâu, ánh mắt không dám liếc qua gương chiến hậu nhìn về chỗ Tần Diệc Hạo.

“Đi đến Lãi Viên, đương nhiên phải lên Mạc Sơn, cũng gần tới rồi.”

“Lãi Viên?”

Khương Sam giật mình: “Sao ăn một bữa cơm lại đi xa như vậy?”

Lần này Tần Liệt không dám trả lời.

Lãi Viên là một nhà hàng nghỉ phép tư nhân vô cùng nổi tiếng, được xây ở giữa sườn núi Mạc Sơn, khoảng cách ở rất xa, gần như sắp đi qua khu vực bên cạnh, đâu có giống như Tần Liệt nói chỉ đơn giản là ở ngoại ô.

Khương Sam nhìn sắc trời dần dần tối đi, lại nghĩ chính mình không mang quá nhiều tiền, cẩn thận nhìn Tần Diệc Hạo nói: “Đi xa như vậy, ăn xong trở về nhất định sẽ rất khuya, đường núi lại không dễ đi…”

Tần Diệc Hạo quay sang nói với cô: “Giờ quay trở lại cũng không kịp, nếu vừa mới lên xe cô liền chọn ở nơi gần đó.”

Khương Sam tức cười, đây là trách cô lúc lên xe không nên ngủ thiếp đi, nghĩ lại bộ dáng chính mình vừa mới dựa ở trên thân người ta, Khương Sam không khỏi thở dài, cũng không nói gì thêm nữa.

Tần Liệt nói không sai, chạy chưa tới mười phút đã đến cửa lớn Lãi Viên.

Bây giờ đang ở giữa tháng mười hai, trời đang chuyển lạnh, nhưng theo lối vào của Lãi Viên lại mang hàng loạt màu sắc rực rỡ, các loại hoa đua nhau tùy ý nở. Trước cổng là cây mai vàng lớn, thân cây khỏe mạnh khúc chiết, từng mùi hương nhè nhẹ truyền đến, lập tức làm cho tâm trạng người khác chấn động, chỉ một cây mai hạng nhất này đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền tài cùng với nhân lực rồi.

Lãi Viên cho một hàng loạt nhân viên ra tiếp đón bọn họ, người tiếp đãi đương nhiên vô cùng quen thuộc Tần Diệc Hạo, chỉ là lúc bình thường Tần Diệc Hạo đều tới một mình, thỉnh thoảng có mang theo một vài người bạn, cũng chưa dẫn theo một người phụ nữ nào tới đây, người tiếp đãi mặt không biến sắc nhìn Khương Sam vài lần, thái độ đối với Khương Sam cũng vô cùng cung kính.

Tần Liệt theo thường lệ ngồi ở ghế ngoài cửa, Tần Diệc Hạo vừa bước chân tới cửa dừng một chút nói: “Cậu trở về đi.”

Tần Liệt kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Tần Diệc Hạo mới có thể đem nghi vấn đến đầu lưỡi nuốt trở lại: “Buổi sáng ngày mai có cần tôi tới đón ngài với Khương tiểu thư trở về không?”

Tần Diệc Hạo thản nhiên nói: “Sau bữa cơm trưa.”

Tần Liệt




/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status