Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 89 - Chương 49.2

/136


Lãng Quên

Vạn Ngọc Nhiên ngồi tựa lên ghế nhắm mắt suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, nghĩ đến Tần Diệc Hạo đối với Tần Chiến còn nguyện ý nghe mấy câu, cô vì lo lắng cho cô gái kia mới gọi điện thoại, Vạn Ngọc Nhiên an ủi bản thân như vậy, rốt cuộc không nhịn được ấn gọi số điện thoại ở trong lòng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm không biết bao lâu.

Điện thoại vang lên một lúc mới có người nhận, giọng Tần Chiến thuần hậu xa xa truyền tới: “Tiểu Vạn? Đã trễ như vậy rồi sao còn gọi điện đến?”

Đã lâu không liên lạc với anh, Vạn Ngọc Nhiên nghe giọng nói của anh trong lòng lại thấy chua xót. Khi đó cô nói lời ngoan độc như vậy là vì muốn tốt cho anh, anh thì tốt rồi, cô nói gì anh cũng tin, không cho phép anh đến tìm cô cũng không cho anh liên lạc với cô, trừ mỗi tuần định kì đưa món quà ra, anh thật sự không có liên lạc với cô.

Người đàn ông nhẫn tâm này.

Nhưng nghĩ đến mỗi tuần Tần Chiến đều tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, Vạn Ngọc Nhiên liền dễ chịu, mặc kệ thế nào, ít nhất anh ấy chưa quên mình.

“Là Diệc Hạo, tối nay cậu ta tới đây, có dẫn theo một cô gái, bây giờ hai người xảy ra tranh chấp, với tính tình của Diệc Hạo, em sợ cậu ta sẽ làm người khác bị thương, anh gọi điện khuyên nhủ cậu ta đi.”

Tần Chiến đáp ứng, chỗ của anh khá ầm ĩ, đã đến giờ này không biết đang bận rộn chuyện gì, mơ hồ nghe được anh nói mấy câu với người khác, mới thay đổi nơi im lặng nghe điện thoại.

“Nói rõ một chút, sao lại thế, cậu ta đến quấy rầy em sao?”

Vạn Ngọc Nhiên nở nụ cười: “Không có, em chỉ lo lắng cho cô gái kia chịu thiệt.”

Vạn Ngọc Nhiên đơn giản kể chuyện lại một lần, Tần Chiến bên kia chăm chú nghe, trong loa xa xa vang lên tiếng hít thở khiến cho tâm tình của Vạn Ngọc Nhiên bình tĩnh lại.

Trầm mặc nghe xong, Tần Chiến trầm giọng trấn an: “Em không cần lo lắng, Tần Diệc Hạo làm việc đều có chừng mực, nếu nói ra ngoài tìm sẽ không có chuyện gì, chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.”

Dừng lại một chút, giọng Tần Chiến chậm lại nói tiếp: “Thân thể em không tốt, đừng quan tâm quá nhiều chuyện.”

Vạn Ngọc Nhiên nghe được trong lòng ngọt ngào, nước mắt nhịn không được rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh cũng vậy, chăm sóc bản thân tốt, tuổi cũng không còn nhỏ, gặp được người thích hợp thì kết hôn đi, tránh cho Tần lão lại lo lắng.”

Tần Chiến trầm mặc, Vạn Ngọc Nhiên cũng không lên tiếng, loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.

Sau một lúc Tần Chiến mới mở miệng nói: “Tôi đã nói sẽ chăm sóc em, không cần như vậy nữa.”

“Em không cần anh chăm sóc.”

Vẻ mặt Vạn Ngọc Nhiên bi thương: “Em không cần anh bồi thường, Vạn Ngọc Nhiên em không cần tình cảm bố thí của người khác.”

Nói một cách quyết liệt như vậy, Vạn Ngọc Nhiên vẫn mơ hồ có chút chờ đợi, tay nắm chặt điện thoại, đợi một lúc lâu chỉ nghe Tần Chiến nói lại một tiếng: “Thật xin lỗi.”

Vạn Ngọc Nhiên thất hồn lạc phách cầm điện thoại ngồi trên ghế, vì cái gì người đàn ông này lại nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc anh không hiểu lừa gạt cô một chút, không dụ dỗ lừa cô một chút được sao?

Vạn Ngọc Nhiên tâm tàn ý lạnh lẩm bẩm nói: “Em không cần nghe anh nói xin lỗi gì hết, Vạn Ngọc Nhiên em vô cùng tốt sẽ có một người đàn ông ưu tú đến yêu em, em nhất định sẽ tìm được một người đàn ông chân chính yêu em, em không hiếm lạ thương hại của anh, lúc đầu là do em tự nguyện, anh không cần… Anh gặp được người thích liền cưới đi, cũng đừng để trong lòng em tồn tại những ý nghĩ không nên có nữa.”

Tựa như mỗi lần đều như vậy, nhiều lần trong quá khứ đều kết thúc như vậy, cả hai giống như một vòng lẩn quẩn, một người cầu nhưng không được, một người muốn chịu trách nhiệm thực ra lại lạnh lùng.

Nhưng lúc này Tần Chiến trầm mặc lâu hơn trước, thời gian trầm mặc này quá dài, Vạn Ngọc Nhiên vốn cam chịu trong lòng bắt đầu lạnh, thử mở miệng hỏi: “Thế nào? Thực sự gặp được người mình thích? Khi nào dẫn đến gặp mặt em.”

“Không có, không nói chuyện này nữa, em cố gắng chăm sóc thân thể, giờ tôi gọi điện cho Tần Diệc Hạo.” Nghĩ nghĩ, Tần Chiến nói tiếp: “Qua hai ngày nữa, tôi lên thăm em.”

Tâm Vạn Ngọc Nhiên liền yên ổn lại, cho tới bây giờ Tần Chiến có chuyện gì cũng không gạt cô, không có là không có, nhưng không biết vì cái gì, lúc trước cô đều quyết liệt không chịu gặp mặt bây giờ lại ma xui quỷ khiến đồng ý: “Trước khi đến nhớ gọi điện.”

“Ừ.” Tần Chiến đáp ứng một tiếng, lúc này mới tắt máy.

Nhìn thấy Tần Chiến không vì bản thân đáp ứng mà tỏ vẻ vui mừng khiến trong lòng Vạn Ngọc Nhiên mất mác, lại an ủi bản thân tính cách Tần Chiến là như vậy, lại nghĩ qua hai ngày sẽ nhìn thấy anh, Vạn Ngọc Nhiên giãy giụa trong lòng tức giận cùng với khổ sợ có mấy phần vui vẻ.

Tuy ngoài miệng nói lời hung hãn, nhưng trong lòng cô rất nhớ anh.

Vạn Ngọc Nhiên lấy tay cận thẩn vuốt lên nếp gấp trên sườn xám, dáng dấp tao nhã điềm đạm, sườn xám này là do lúc trước Tần Chiến cho người đưa qua, cô giữ vô cùng cẩn thận.

Bên kia Tần Diệc Hạo tìm kiếm sắc mặt ngày càng đen, Lãi Viên vô cùng rộng, bên trong có không ít khách, người đến đây đều là người có thân phận, một cô gái như Khương Sam thật sự rất nguy hiểm, anh gọi cho cô, điện thoại báo tắt máy, lúc này lửa giận trong lòng Tần Diệc Hạo sớm đã chạy đi đâu không thấy, còn lại tất cả đều là lo lắng sốt ruột.

Anh không nghĩ đến tính tình cô ngang ngược như vậy, tiếp xúc vài lần rõ ràng nhìn qua tính cách mềm mỏng, làm sao lúc tức giận lại mạnh mẽ như vậy, Tần Diệc Hạo hiếm khi có lúc thấy hối hận, cô không muốn ở lại thì không ở lại, sớm đồng ý đưa cô trở về là được rồi, cần gì phải ép buộc cô ở lại cùng với anh.

Khuôn mặt âm trầm nhìn xung quanh, di động Tần Diệc Hạo đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng cầm ra lại thất vọng phát hiện không phải Khương Sam gọi tới.

Nhìn trên màn hình lóe lên tên Tần Chiến, trong lòng Tần Diệc Hạo đột nhiên run lên, ngừng chốc lát liền nhận điện thoại.

Nghĩ tới phản ứng khó hiểu của Khương Sam, trong lòng Tần Diệc Hạo hơi buồn phiền: “Tôi lúc này đang vội, không có việc gì gấp tôi sẽ gọi lại cho chú sau.”

Tần Chiến nói: “Đừng gây thêm phiền toái cho Tiểu Vạn.”

Tần Diệc Hạo xoa xoa mi tâm mệt mỏi, không mặn không nhạt nói: “Yên tâm, biết cô ấy là người của chú, tôi sẽ không chủ động đi trêu chọc.”

Bên này Tần Chiến đang đi trở về dừng lại: “Về sau không cần cho chú nghe được những lời nói tương tự, cô ấy không phải là người có thể tùy ý trêu đùa.”

Ánh mắt Tần Diệc Hạo vẫn nhìn xung quanh như cũ, nghe vậy khóe miệng nhếch lên giống như trào




/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status