Có lời nói của Mộc Định Kiên, thân là phó bí thư Đoàn Uỷ, kiêm chủ tịch Thanh Liên, đây chính là cán bộ cấp Thứ trưởng chính thức. Đề bạt Nhiếp Chấn Bang một chút, điều này đối với Mộc Định Kiên mà nói là một chuyện rất dễ dàng.
Ngày hôm sau, chủ nhiệm Quách liền trực tiếp tìm Nhiếp Chấn Bang. Lần này, thái độ cực kỳ hiền lành của chủ nhiệm Quách, nếu như nói lúc mới bắt đầu, chủ nhiệm Quách vẫn còn ngờ vực vô căn cứ, cũng là ôm cái suy nghĩ thêm một người bạn thêm một con đường, như vậy, bây giờ chính là rung động rồi. Tính cách của Mộc Định Kiên, chủ nhiệm Quách quá rõ. Ở thủ đô, không ít người có bối cảnh, người vào chi đoàn cũng không ít, nhưng thực sự có thể làm cho Mộc Định Kiên chú ý đến, thì Nhiếp Chấn Bang là người đầu tiên.
Vừa đi vào văn phòng lớn, ở trước mặt của mọi người, chủ nhiệm Quách liền cười nói:
- Mọi người, hãy yên lặng, văn phòng của chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Đó chính là tiểu Nhiếp. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang chính thức đảm nhiệm tổ dự bị danh hiệu thanh niên văn minh, đảm nhiệm thành viên trong tổ, chịu trách nhiệm công tác phối hợp, cấp bậc là trưởng phòng.
Nghe chủ nhiệm Quách tuyên bố, cả phòng yên lặng một hồi, sau đó lập tức vỗ tay, có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen tỵ.
Nhưng, nhiều hơn hết là khiếp sợ.
Đến Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ là, Mộc Định Kiên lại vang dội như vậy, không ngờ là trực tiếp cho mình vượt qua chức phó phòng, lên hẳn chức trưởng phòng.
Đương nhiên, cất nhắc như vậy mà nói, cũng hoàn toàn hợp lý, hợp với thời đại này, hợp với lúc này.
Làm một sinh viên hệ chính quy, sau khi tốt nghiệp, dựa theo quy định quốc gia, là có thể hưởng sự đãi ngộ của cấp phó phòng, thậm chí là hưởng sự đãi ngộ của cấp trưởng phòng khi đó là một số địa khu ở vùng Tây Bộ xa xôi nghèo khó cũng là chuyện không phải không có khả năng.
Nhưng, đây vẫn là văn kiện mà thôi, đổi thành niên đại thì văn kiện này vẫn có tác dụng rất lớn. Nhưng, đã qua gần một năm, trong quan trường, sớm không có bao nhiêu người thực sự để ý điều này.
Đương nhiên là, quy định này sẽ cho ra một sự giải thích hợp lý đối với việc Nhiếp Chấn Bang được đề bạt thẳng như vậy. Nhiếp Chấn Bang cũng không biết là, đây cũng chỉ là một sách lược của Mộc Định Kiên mà thôi. Có thể ở cái độ tuổi vừa đúng mà đi lên vị trí cấp Thứ trưởng, cho dù là bối cảnh của Đoàn Hệ thì năng lực của Mộc Định Kiên cũng đã được khẳng định. Mặt khác, điều này cũng nói rõ lên là cách xử sự của Mộc Định Kiên.
Nếu như đã quyết định cho Nhiếp Chấn Bang gia nhập vào trong kế hoạch này, chuyện nâng cao cấp bậc, nhất định phải có, lời nói của phó phòng Xách truyền ra ngoài khó tránh để cho người ta cảm giác mình là loại người ít kỷ, trưởng phòng cũng tốt, phó phòng cũng tốt, về Mộc Định Kiên ở mặt này mà nói, căn bản chính là việc nhỏ, còn không bằng sẽ tiến lên thêm một bước, cứ như vậy xem như là cho Nhiếp Chấn Bang một thiện ý và một lời giải thích.
Lúc này, nghe chủ nhiệm Quách nói, Trịnh Căn Sinh cũng đã đứng lên rồi, ánh mắt không che giấu sự phấn khởi và kích động. Nhiếp Chấn Bang bất ngờ được thăng chức, điều này càng giúp cho Trình Căn Sinh khẳng định suy nghĩ của mình. Đối với việc Nhiếp Chấn Bang được lên chức thì Trịnh Căn Sinh chẳng những không có bất cứ điều gì ghen tỵ, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn. Nếu như đã quyết định ôm chặt lấy đùi của Nhiếp Chấn Bang, thì chỉ có địa vị của Nhiếp Chấn Bang được nâng cao thì Trịnh Căn Sinh mới có thể có được ích lợi.
- Chấn Bang, chúc mừng cậu, lần này trèo lên được một nấc thang rồi.
Trịnh Căn Sinh cười nói.
Cái gọi là trèo lên được một nấc thang, chính là từng bước thăng chức, thẳng tiến lên mây xanh, ý nghĩa của lời nói này Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, lập tức đứng lên mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Quách, tôi vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của cấp trên dành cho tôi, cảm ơn sự quan tâm và trân trọng của chủ nhiệm, cảm ơn sự bồi dưỡng của cấp trên. Xin chủ nhiệm yên tâm, ở trên vị trí này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, nơi này xem như là nhà của tôi, về sau tôi sẽ thường xuyên ghé thăm, các vị đồng sự, anh Trịnh. Mọi người cũng không thể nào không hoan nghênh tôi.
Nhiếp Chấn Bang là có ẩn ý khác trong lời nói, Trịnh Căn Sinh hiểu rất rõ. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy là tự nói với mình, không nên nóng lòng. Đứng bên cạnh, chủ nhiệm Quách cũng rất hài lòng gật đầu. Có người một khi thăng chức liền tỏ vẻ ngạo mạn chịu không nổi, còn rất tự cao tự đại. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang lúc này, cũng là khiêm tốn trước sau như một, người như vậy, sau này dù không có quan hệ gì với nhau, ít nhất cũng không để cho người khác có cảm giác ngạo mạn. Đó cũng là một sự biểu hiện thành thục của Nhiếp Chấn Bang.
Tính cách của Mộc Định Kiên quả nhiên giống như cái tên của ông, có tác phong rất kiên định, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Ngày thứ ba sau khi cùng Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, đã xây dựng một văn phòng nằm kế bên văn phòng Thanh Liên toàn quốc ở trong trụ sở làm việc của Trung ương đoàn, tồ dự bị của kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh chính thức được thành lập.
Điều khiến cho Nhiếp Chấn Bang không ngờ đó chính là, tồ dự bị bên này, là do chính Mộc Định Kiên treo bảng đảm nhiệm chức tổ trưởng, mặt khác, thư ký Mộc Định Kiên là Nguỵ Bân cũng được Mộc Định Kiên điều đến để đảm nhiệm phó tổ trưởng thường trục tổ dự bị, phụ trách công tác hàng ngày của tổ.
Thân là thư ký của Mộc Định Kiên, cấp bậc của Nguỵ Bân cũng là cấp Cục trưởng chính thức, đảm nhiệm tổ phó thường trực của tổ dự trù này là quá đủ rồi. Dù sao đây cũng là công việc nội bộ của Thanh Liên toàn quốc. Mộc Định Kiên thân là chủ tịch Thanh Liên, chút quyền lợi này vẫn phải có
Cùng lúc đó, một người thư ký khác của phó chủ tịch Thanh Liên, Giác đảm nhiệm tổ phó tổ dự bị. Giờ phút này, bên phía tổ trù bị bên này, thành viên chính thức của tổ chính là ba người Nhiếp Chấn Bang, Giác và Nguỵ Bân.
Trong phòng họp nhỏ của Thanh Liên, Nguỵ Bân ngồi ở vị trí chủ trì, bên cạnh là Giác và Nhiếp Chấn Bang. Giác bây giờ tuổi độ chừng khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm, ở độ tuổi này , vẫn chỉ là một chức phó Cục trưởng, so sánh với Nhiếp Chấn Bang và Nguỵ Bân thì hai người này có tiền đồ hơn nhiều.
Thân hình của Giác cao gầy, đôi mắt to, nhưng tròng mắt rất nhỏ, thoạt nhìn toàn người có cảm giác hơi âm trầm.
Lúc này, Nguỵ Bân rất hăng hái, làm thư ký của Mộc Định Kiên, có nhiều tin tức, Nguỵ Bân rất rõ. Kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh một khi đã triển khai ra trên cả nước, chắc chắn sự ảnh hưởng và hiệu ứng sinh ra là cực kỳ lớn. Mặc dù trong chuyện này, chiến tích lớn nhất là do Mộc Định Kiên và các đại lão hái đi, nhưng với vai trò là người thao tác trực tiếp, mấy người Ngụy Bân cũng thu được một nguồn tư bản chính trị đầy đủ, từ đó đánh ra một cái cơ sở vững chắc, tốt đẹp cho việc thăng chức sau này.
Hơn nữa, lần này là do Nguỵ Bân là người phụ trách chủ yếu triển khai hạng mục công việc đầu tiên, trong lòng Nguỵ Bân có một niềm tin tất thắng.
Nhìn bốn phía xung quanh một cái, Ngụy Bân chậm rãi mở miệng nói:
- Anh Giác, cậu em Chấn Bang, kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh lần này có tầm quan trọng rất lớn, điều này không cần nói thêm. Nếu chúng ta đã được làm việc cùng nhau, vậy cũng đủ nói cấp trên tín nhiệm chúng ta. Hiện giờ, bí thư Mộc bên này đã báo cáo tỉ mỉ lại với Trung Ương Đoàn và Trung Ương Đảng, cũng đã có được sự tán thành của thủ trưởng trung ương. Chúng ta với tư cách là trọng điểm của kế hoạch lần này, chúng ta trù bị tổ bên này, cũng muốn thiết thực nắm rõ công việc. Trước mắt thì, tăng cường tổ trù bị chính là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của chúng ta.
Nói xong, Ngụy Bân tươi cười tiếp tục nói:
- Bây giờ tổ dự bị chính là ba người chúng ta, mọi người có ý kiến gì không, cứ nói thoải mái. Đồng chí Giác, chuyện điều động nhân viên tổ trù bị, anh có ý kiến gì không?
Đợi Nguỵ Bân nói xong, bên cạnh, Giác để chén trà xuống, ho khan một tiếng, không có chút khách khí nào hết, từ từ nói:
- Thư ký Ngụy, nói như vậy là quá khách khí rồi, em là tổ phó thường trực, chủ trì toàn bộ công tác tổ trù bị, chúng tôi phải nghe theo sự phân công của cậu. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng đề cử vài ứng cử viên vậy. Trưởng phòng ban công nông Thanh Liên Cổ Tiến Cường cũng không tệ. Rất hiểu về công tác của thanh niên nông thôn, cấp bậc cũng có. Tôi thấy, hoàn toàn có thể tham gia. Ngoài ra bộ Thành công bên này, phó cục, đồng chí La Trạch Quân cũng có thể đến để đảm nhiệm tổ chánh văn phòng tổ trù bị. Những chuyện khác, tôi không có ý kiến gì nữa.
Giác chậm rãi nói sơ lược qua. Nói xong, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang và Nguỵ Bân có chút khó coi. Ngụy Bân bên này, mặt ngoài thì Giác nói rất là khách khí, cái gì mà lấy Ngụy Bân là chính. Nhưng, Giác mới vừa mở miệng ra thì không dùng chức vụ của Ngụy Bân ở trong tổ này để gọi, mà lại dùng Thư ký Ngụy để xưng hô, cái này nghe có vẻ không ổn. Mặc khác, hai người mà Giác đề cử, trước một người, quả thực là không sai. Tuy nhiên, đằng sau mới thực sự là ý định của Giác. Cái gọi là chánh văn phòng đó, cũng có cùng một tính chất với chức vụ Chánh văn phòng của Chính phủ, đây giống như là quản gia một đơn vị. Nếu như thật sự đẩy chức vụ này đi ra ngoài, vậy thì cái chức phó phòng thường trực này của Nguỵ Bân, bao nhiêu người nghe đã làm cho người khác phải bàn lại đã.
Nhiếp Chấn Bang bên này, sắc mặt cũng trầm ngâm, chính mình phụ trách trù bị tổ liên lạc. Đây là do Mộc Định Kiên quyết định, phạm vi của công việc này, cơ bản là chức trách chủ nhiệm văn phòng hành sự. Chẳng qua trong tổ trù bị, không có cách xưng hô chính thức này, Mộc Định Kiên là đánh một quả bóng sát qua lưới, vừa là giải quyết xong chuyện cấp bậc chưa đủ của Nhiếp Chấn Bang, lại có thể để cho Nhiếp Chấn Bang tham dự vào bên trong tầng lớp lãnh đạo. Nhưng bây giờ bị Giác này làm thành như vậy, chẳng khác gì là trực tiếp cướp đoạt chén cơm của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin Giác nhìn không ra. Tổ trù bị lúc này có ba người, hai tổ phó, chằng phài còn phải phái một nhân viên nhỏ bé bình thường hay sao?
Nói như vậy đã chứng minh, Giác căn bản không đem Nhiếp Chấn Bang để vào mắt. Người ta rõ ràng là muốn đoạt chén cơm của ngươi đấy.
Lúc này, nếu Nhiếp Chấn Bang không có một chút biểu hiện, vậy thì không phải là Nhiếp Chấn Bang rồi. Giờ phút này, thân là tổ phó tổ thường trực, Nguỵ Bân chủ trì đại cục, tự nhiên ngay lập tức liền tỏ thái độ sẽ không tốt.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Nếu như tổ trưởng Nguỵ đã điểm danh rồi, vậy thì tôi đây cũng nói vài lời. Tôi bên này, thật ra cũng đã có một người để lựa chọn rất thích hợp, văn phòng tổng hợp Thanh Liên, đồng chí Trịnh
Căn Sinh. Lúc tôi ở phòng tổng hợp xử lý thì Trịnh Căn Sinh cũng là đồng sự, tôi cũng coi như là hiểu khá rõ về con người anh ấy. Có năng lực rất mạnh, lại là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, làm việc ở Thanh Liên được năm năm rồi, đối với công tác của Thanh Liên hiểu rất rõ. Tôi cảm thấy, bổ sung thêm đồng chí Trịnh Căn Sinh vào, có thể làm được không ít việc. Tổ trù bị sao, tôi cảm thấy vẫn là cần một ít người làm việc. Tổ trưởng Ngụy, anh thấy thế nào?
Ngày hôm sau, chủ nhiệm Quách liền trực tiếp tìm Nhiếp Chấn Bang. Lần này, thái độ cực kỳ hiền lành của chủ nhiệm Quách, nếu như nói lúc mới bắt đầu, chủ nhiệm Quách vẫn còn ngờ vực vô căn cứ, cũng là ôm cái suy nghĩ thêm một người bạn thêm một con đường, như vậy, bây giờ chính là rung động rồi. Tính cách của Mộc Định Kiên, chủ nhiệm Quách quá rõ. Ở thủ đô, không ít người có bối cảnh, người vào chi đoàn cũng không ít, nhưng thực sự có thể làm cho Mộc Định Kiên chú ý đến, thì Nhiếp Chấn Bang là người đầu tiên.
Vừa đi vào văn phòng lớn, ở trước mặt của mọi người, chủ nhiệm Quách liền cười nói:
- Mọi người, hãy yên lặng, văn phòng của chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Đó chính là tiểu Nhiếp. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang chính thức đảm nhiệm tổ dự bị danh hiệu thanh niên văn minh, đảm nhiệm thành viên trong tổ, chịu trách nhiệm công tác phối hợp, cấp bậc là trưởng phòng.
Nghe chủ nhiệm Quách tuyên bố, cả phòng yên lặng một hồi, sau đó lập tức vỗ tay, có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen tỵ.
Nhưng, nhiều hơn hết là khiếp sợ.
Đến Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ là, Mộc Định Kiên lại vang dội như vậy, không ngờ là trực tiếp cho mình vượt qua chức phó phòng, lên hẳn chức trưởng phòng.
Đương nhiên, cất nhắc như vậy mà nói, cũng hoàn toàn hợp lý, hợp với thời đại này, hợp với lúc này.
Làm một sinh viên hệ chính quy, sau khi tốt nghiệp, dựa theo quy định quốc gia, là có thể hưởng sự đãi ngộ của cấp phó phòng, thậm chí là hưởng sự đãi ngộ của cấp trưởng phòng khi đó là một số địa khu ở vùng Tây Bộ xa xôi nghèo khó cũng là chuyện không phải không có khả năng.
Nhưng, đây vẫn là văn kiện mà thôi, đổi thành niên đại thì văn kiện này vẫn có tác dụng rất lớn. Nhưng, đã qua gần một năm, trong quan trường, sớm không có bao nhiêu người thực sự để ý điều này.
Đương nhiên là, quy định này sẽ cho ra một sự giải thích hợp lý đối với việc Nhiếp Chấn Bang được đề bạt thẳng như vậy. Nhiếp Chấn Bang cũng không biết là, đây cũng chỉ là một sách lược của Mộc Định Kiên mà thôi. Có thể ở cái độ tuổi vừa đúng mà đi lên vị trí cấp Thứ trưởng, cho dù là bối cảnh của Đoàn Hệ thì năng lực của Mộc Định Kiên cũng đã được khẳng định. Mặt khác, điều này cũng nói rõ lên là cách xử sự của Mộc Định Kiên.
Nếu như đã quyết định cho Nhiếp Chấn Bang gia nhập vào trong kế hoạch này, chuyện nâng cao cấp bậc, nhất định phải có, lời nói của phó phòng Xách truyền ra ngoài khó tránh để cho người ta cảm giác mình là loại người ít kỷ, trưởng phòng cũng tốt, phó phòng cũng tốt, về Mộc Định Kiên ở mặt này mà nói, căn bản chính là việc nhỏ, còn không bằng sẽ tiến lên thêm một bước, cứ như vậy xem như là cho Nhiếp Chấn Bang một thiện ý và một lời giải thích.
Lúc này, nghe chủ nhiệm Quách nói, Trịnh Căn Sinh cũng đã đứng lên rồi, ánh mắt không che giấu sự phấn khởi và kích động. Nhiếp Chấn Bang bất ngờ được thăng chức, điều này càng giúp cho Trình Căn Sinh khẳng định suy nghĩ của mình. Đối với việc Nhiếp Chấn Bang được lên chức thì Trịnh Căn Sinh chẳng những không có bất cứ điều gì ghen tỵ, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn. Nếu như đã quyết định ôm chặt lấy đùi của Nhiếp Chấn Bang, thì chỉ có địa vị của Nhiếp Chấn Bang được nâng cao thì Trịnh Căn Sinh mới có thể có được ích lợi.
- Chấn Bang, chúc mừng cậu, lần này trèo lên được một nấc thang rồi.
Trịnh Căn Sinh cười nói.
Cái gọi là trèo lên được một nấc thang, chính là từng bước thăng chức, thẳng tiến lên mây xanh, ý nghĩa của lời nói này Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, lập tức đứng lên mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Quách, tôi vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của cấp trên dành cho tôi, cảm ơn sự quan tâm và trân trọng của chủ nhiệm, cảm ơn sự bồi dưỡng của cấp trên. Xin chủ nhiệm yên tâm, ở trên vị trí này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, nơi này xem như là nhà của tôi, về sau tôi sẽ thường xuyên ghé thăm, các vị đồng sự, anh Trịnh. Mọi người cũng không thể nào không hoan nghênh tôi.
Nhiếp Chấn Bang là có ẩn ý khác trong lời nói, Trịnh Căn Sinh hiểu rất rõ. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy là tự nói với mình, không nên nóng lòng. Đứng bên cạnh, chủ nhiệm Quách cũng rất hài lòng gật đầu. Có người một khi thăng chức liền tỏ vẻ ngạo mạn chịu không nổi, còn rất tự cao tự đại. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang lúc này, cũng là khiêm tốn trước sau như một, người như vậy, sau này dù không có quan hệ gì với nhau, ít nhất cũng không để cho người khác có cảm giác ngạo mạn. Đó cũng là một sự biểu hiện thành thục của Nhiếp Chấn Bang.
Tính cách của Mộc Định Kiên quả nhiên giống như cái tên của ông, có tác phong rất kiên định, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Ngày thứ ba sau khi cùng Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, đã xây dựng một văn phòng nằm kế bên văn phòng Thanh Liên toàn quốc ở trong trụ sở làm việc của Trung ương đoàn, tồ dự bị của kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh chính thức được thành lập.
Điều khiến cho Nhiếp Chấn Bang không ngờ đó chính là, tồ dự bị bên này, là do chính Mộc Định Kiên treo bảng đảm nhiệm chức tổ trưởng, mặt khác, thư ký Mộc Định Kiên là Nguỵ Bân cũng được Mộc Định Kiên điều đến để đảm nhiệm phó tổ trưởng thường trục tổ dự bị, phụ trách công tác hàng ngày của tổ.
Thân là thư ký của Mộc Định Kiên, cấp bậc của Nguỵ Bân cũng là cấp Cục trưởng chính thức, đảm nhiệm tổ phó thường trực của tổ dự trù này là quá đủ rồi. Dù sao đây cũng là công việc nội bộ của Thanh Liên toàn quốc. Mộc Định Kiên thân là chủ tịch Thanh Liên, chút quyền lợi này vẫn phải có
Cùng lúc đó, một người thư ký khác của phó chủ tịch Thanh Liên, Giác đảm nhiệm tổ phó tổ dự bị. Giờ phút này, bên phía tổ trù bị bên này, thành viên chính thức của tổ chính là ba người Nhiếp Chấn Bang, Giác và Nguỵ Bân.
Trong phòng họp nhỏ của Thanh Liên, Nguỵ Bân ngồi ở vị trí chủ trì, bên cạnh là Giác và Nhiếp Chấn Bang. Giác bây giờ tuổi độ chừng khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm, ở độ tuổi này , vẫn chỉ là một chức phó Cục trưởng, so sánh với Nhiếp Chấn Bang và Nguỵ Bân thì hai người này có tiền đồ hơn nhiều.
Thân hình của Giác cao gầy, đôi mắt to, nhưng tròng mắt rất nhỏ, thoạt nhìn toàn người có cảm giác hơi âm trầm.
Lúc này, Nguỵ Bân rất hăng hái, làm thư ký của Mộc Định Kiên, có nhiều tin tức, Nguỵ Bân rất rõ. Kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh một khi đã triển khai ra trên cả nước, chắc chắn sự ảnh hưởng và hiệu ứng sinh ra là cực kỳ lớn. Mặc dù trong chuyện này, chiến tích lớn nhất là do Mộc Định Kiên và các đại lão hái đi, nhưng với vai trò là người thao tác trực tiếp, mấy người Ngụy Bân cũng thu được một nguồn tư bản chính trị đầy đủ, từ đó đánh ra một cái cơ sở vững chắc, tốt đẹp cho việc thăng chức sau này.
Hơn nữa, lần này là do Nguỵ Bân là người phụ trách chủ yếu triển khai hạng mục công việc đầu tiên, trong lòng Nguỵ Bân có một niềm tin tất thắng.
Nhìn bốn phía xung quanh một cái, Ngụy Bân chậm rãi mở miệng nói:
- Anh Giác, cậu em Chấn Bang, kế hoạch danh hiệu thanh niên văn minh lần này có tầm quan trọng rất lớn, điều này không cần nói thêm. Nếu chúng ta đã được làm việc cùng nhau, vậy cũng đủ nói cấp trên tín nhiệm chúng ta. Hiện giờ, bí thư Mộc bên này đã báo cáo tỉ mỉ lại với Trung Ương Đoàn và Trung Ương Đảng, cũng đã có được sự tán thành của thủ trưởng trung ương. Chúng ta với tư cách là trọng điểm của kế hoạch lần này, chúng ta trù bị tổ bên này, cũng muốn thiết thực nắm rõ công việc. Trước mắt thì, tăng cường tổ trù bị chính là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của chúng ta.
Nói xong, Ngụy Bân tươi cười tiếp tục nói:
- Bây giờ tổ dự bị chính là ba người chúng ta, mọi người có ý kiến gì không, cứ nói thoải mái. Đồng chí Giác, chuyện điều động nhân viên tổ trù bị, anh có ý kiến gì không?
Đợi Nguỵ Bân nói xong, bên cạnh, Giác để chén trà xuống, ho khan một tiếng, không có chút khách khí nào hết, từ từ nói:
- Thư ký Ngụy, nói như vậy là quá khách khí rồi, em là tổ phó thường trực, chủ trì toàn bộ công tác tổ trù bị, chúng tôi phải nghe theo sự phân công của cậu. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng đề cử vài ứng cử viên vậy. Trưởng phòng ban công nông Thanh Liên Cổ Tiến Cường cũng không tệ. Rất hiểu về công tác của thanh niên nông thôn, cấp bậc cũng có. Tôi thấy, hoàn toàn có thể tham gia. Ngoài ra bộ Thành công bên này, phó cục, đồng chí La Trạch Quân cũng có thể đến để đảm nhiệm tổ chánh văn phòng tổ trù bị. Những chuyện khác, tôi không có ý kiến gì nữa.
Giác chậm rãi nói sơ lược qua. Nói xong, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang và Nguỵ Bân có chút khó coi. Ngụy Bân bên này, mặt ngoài thì Giác nói rất là khách khí, cái gì mà lấy Ngụy Bân là chính. Nhưng, Giác mới vừa mở miệng ra thì không dùng chức vụ của Ngụy Bân ở trong tổ này để gọi, mà lại dùng Thư ký Ngụy để xưng hô, cái này nghe có vẻ không ổn. Mặc khác, hai người mà Giác đề cử, trước một người, quả thực là không sai. Tuy nhiên, đằng sau mới thực sự là ý định của Giác. Cái gọi là chánh văn phòng đó, cũng có cùng một tính chất với chức vụ Chánh văn phòng của Chính phủ, đây giống như là quản gia một đơn vị. Nếu như thật sự đẩy chức vụ này đi ra ngoài, vậy thì cái chức phó phòng thường trực này của Nguỵ Bân, bao nhiêu người nghe đã làm cho người khác phải bàn lại đã.
Nhiếp Chấn Bang bên này, sắc mặt cũng trầm ngâm, chính mình phụ trách trù bị tổ liên lạc. Đây là do Mộc Định Kiên quyết định, phạm vi của công việc này, cơ bản là chức trách chủ nhiệm văn phòng hành sự. Chẳng qua trong tổ trù bị, không có cách xưng hô chính thức này, Mộc Định Kiên là đánh một quả bóng sát qua lưới, vừa là giải quyết xong chuyện cấp bậc chưa đủ của Nhiếp Chấn Bang, lại có thể để cho Nhiếp Chấn Bang tham dự vào bên trong tầng lớp lãnh đạo. Nhưng bây giờ bị Giác này làm thành như vậy, chẳng khác gì là trực tiếp cướp đoạt chén cơm của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin Giác nhìn không ra. Tổ trù bị lúc này có ba người, hai tổ phó, chằng phài còn phải phái một nhân viên nhỏ bé bình thường hay sao?
Nói như vậy đã chứng minh, Giác căn bản không đem Nhiếp Chấn Bang để vào mắt. Người ta rõ ràng là muốn đoạt chén cơm của ngươi đấy.
Lúc này, nếu Nhiếp Chấn Bang không có một chút biểu hiện, vậy thì không phải là Nhiếp Chấn Bang rồi. Giờ phút này, thân là tổ phó tổ thường trực, Nguỵ Bân chủ trì đại cục, tự nhiên ngay lập tức liền tỏ thái độ sẽ không tốt.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Nếu như tổ trưởng Nguỵ đã điểm danh rồi, vậy thì tôi đây cũng nói vài lời. Tôi bên này, thật ra cũng đã có một người để lựa chọn rất thích hợp, văn phòng tổng hợp Thanh Liên, đồng chí Trịnh
Căn Sinh. Lúc tôi ở phòng tổng hợp xử lý thì Trịnh Căn Sinh cũng là đồng sự, tôi cũng coi như là hiểu khá rõ về con người anh ấy. Có năng lực rất mạnh, lại là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, làm việc ở Thanh Liên được năm năm rồi, đối với công tác của Thanh Liên hiểu rất rõ. Tôi cảm thấy, bổ sung thêm đồng chí Trịnh Căn Sinh vào, có thể làm được không ít việc. Tổ trù bị sao, tôi cảm thấy vẫn là cần một ít người làm việc. Tổ trưởng Ngụy, anh thấy thế nào?
/552
|