Với bối cảnh của Dương An Na, muốn tìm một mục tiêu rõ ràng như Nhiếp Chấn Bang, trong tình hình Nhiếp Chấn Bang không cố ý đi ẩn náu hành tung thì thực sự quá đơn giản.
Ngoài cửa phòng hội nghị khách sạn Xuân Thành, Nhiếp Chấn Bang vừa bước ra thì Dương An Na liền nhào đến, hai tay ôm chặt lấy cổ Nhiếp Chấn Bang, khoảng cách đối mặt giữa hai người gần không đến mười phân, mùi thơm mỗi lần Dương An Na hít thở tỏa ra khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên.
Ở thời đại này, không phải như thời đại sau đó, người ôm ấp đầy đường đi. Ở thời đại sau, trên đường hôn nhau sớm đã không coi là việc kỳ lạ gì. Nhưng ở hiện tại, ôm ấp trước mặt đám đông như vậy rõ ràng có chút chấn động rồi.
Trong hội trường, khi các cán bộ lãnh đạo các địa phương Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân bước ra đều ghé mắt nhìn sang.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười khổ nói:
- An Na, An Na! Chúng ta đừng như thế này có được không? Em xem, ảnh hưởng nhiều không hay, những người này đều coi chúng ta thành khỉ rồi.
Dương An Na nghe thấy câu này cũng mỉm cười, nhíu mũi nói:
- Hừ, anh mới là khỉ đó, em là khỉ làm xiếc.
Nói xong, ánh mắt Dương An Na nhìn sang bên khác, lập tức nói:
- Muốn xem thì để bọn họ xem là được, nếu là ở châu Úc, ở bờ biển Hoàng Kim (Gold Coast, Úc), những mỹ nữ mặc bikini trên bãi cát đó còn không khiến cho họ tròng mắt rớt xuống sao?
Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang càng sửng sốt, xem ra, nước ngoài thật sự là không nên đi. Lúc còn ở kiếp trước, An Na không tự nhiên như vậy, sao ra nước ngoài lại đều như vậy rồi, Diệp Tuệ như vậy, bây giờ An Na cũng như vậy nữa.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang lấy lại tinh thần, Dương An Na lại nói tiếp, kiêu ngạo mà nhăn cái mũi lại, rõ ràng rất dí dỏm, giọng điệu hồn nhiên mang theo bất mãn nói:
- Anh Chấn Bang, anh quên em rồi sao? Tại sao không cho em biết anh muốn nhập ngũ, tại sao sau khi anh trở về không liên lạc với em? Anh Chấn Bang, anh không thích em có phải không?
Nhìn cô gái mười bảy tuổi, chưa đến mười tám tuổi ở trước mặt, Nhiếp Chấn Bang lúc này liền có cảm giác chân tay luống cuống. Sự kiên trì, sự cố chấp đó của Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ nhất. Vốn dĩ, Nhiếp Chấn Bang nghĩ rằng ở kiếp này, mình thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì, Dương An Na có lẽ sẽ không có cái cảm giác áy náy này. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại là đánh giá quá thấp sự kiên trì này của Dương An Na.
Sau khi im lặng, một sự im lặng ngắn ngủi, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- An Na, chúng ta vào phòng rồi nói, thế nào? Em xem, ở nơi đông người thế này, mọi người đều nhìn chúng ta, ảnh hưởng không tốt.
- Không!
Dương An Na bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Ảnh hưởng, ảnh hưởng cái gì chứ. Em mặc kệ đấy!
Nhưng, nói thì nói như vậy, Dương An Na vẫn là buông Nhiếp Chấn Bang ra, cúi đầu nói:
- Anh Chấn Bang, tất cả em đều nghe anh.
Khách sạn Xuân Thành. Trong căn phòng mà Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thái Vân đã đặt giúp mấy người Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang vừa vào phòng liền đóng cửa lại. Nhìn Dương An Na ở trước mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút đau đầu. Cảm giác của Nhiếp Chấn Bang đối với Dương An Na rất phức tạp, Nhiếp Chấn Bang tự mình cân nhắc trong lòng hồi lâu. Trên cơ bản, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy mình đối với Dương An Na cảm động vẫn là nhiều hơn cảm tình.
Dù sao, một cô bé con mười mấy tuổi, nếu thật sự có thể khiến Nhiếp Chấn Bang có ý niệm gì đó, vậy thì xu hướng tình yêu của Nhiếp Chấn Bang sợ là thiên về kiểu lolicon (Lolita complex) rồi.
Nhưng cự tuyệt khẳng định là không được rồi. Với tính cách của Dương An Na, cho dù lúc này chạy, sợ là không lâu cũng lại quay về. Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi mở miệng nói:
- An Na, em cứ ngồi xuống trước, anh lấy cho em một cốc nước.
Dường như, giọng điệu và âm thanh của Nhiếp Chấn Bang đối với Dương An Na có sức hấp dẫn đặc biệt. Giờ phút này, Dương An Na cũng bình tĩnh lại, có lẽ là lần đầu tiên một mình ở cùng với Nhiếp Chấn Bang, An Na lúc này có vẻ có chút gò bó và căng thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trộm Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức lại cúi đầu.
Đặt chén trà lên trên bàn trà, sau khi đẩy ra trước mặt Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi lên ghế sô pha, cứ như vậy ngồi đối diện với Dương An Na. Nhìn vẻ mặt của Dương An Na, trầm tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ giọng nói:
- An Na, học tập ở nước ngoài thế nào?
- Anh Chấn Bang, An Na không phải là lợi hại bình thường đâu. Những người nước ngoài đó sao có thể so với An Na này, bây giờ em đã học lớp mười một rồi, em sắp sửa thi đại học rồi đấy.
Vừa nói đến chuyện học tập của mình, Dương An Na cũng hứng chí hắn lên.
Mọi người đều là thế này, hễ nói đến chuyện vẻ vang của mình, nói đến việc mình đáng tự hào thì luôn có chủ đề nói không hết. Trên thực tế, An Na không ngốc. Trên dưới Dương gia, từ Dương lão bắt đầu, người của Dương gia đều vô cùng xuất sắc, Dương An Na cũng như vậy. Sở dĩ mười ba tuổi vẫn còn học sơ cấp chủ yếu là do lòng yêu thương cháu gái của Dương gia. Bà cụ của Dương gia luôn cảm thấy cháu mình quá nhỏ rồi, đi học, còn muốn lớn hơn một chút, như vậy ở trường học mới không bị người khác ức hiếp, dần dần, Dương An Na đã trở thành nhân vật điển hình chậm tuổi đi học.
Nhưng trung học cơ sở vẫn chưa học xong, Dương An Na lại đi ra nước ngoài với dì, sự khác biệt của nền giáo dục nước ngoài lập tức khiến Dương An Na có sự thay đổi lớn. Ba năm nay trôi qua, Dương An Na không những hoàn thành hai năm học cấp trung học cơ sở mà còn nhảy một cấp, hiện nay đã là học sinh lớp mười một rồi.
Vừa nói xong, Dương An Na dường như đã tỉnh ngộ rồi, rất không vui, cong môi, bất mãn nói:
- Hừ! Anh Chấn Bang, anh đừng có nghĩ đến đổi chủ đề. Việc em hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời đâu? Anh nói đi, có phải anh không muốn có em, em là người của anh rồi, anh sao có thể với chị Đổng Uyển chứ. Anh sao có thể đối xử với em như vậy.
Nghe những lời này, Nhiếp Chấn Bang lại càng đau đầu, ngạc nhiên nói:
- An Na, không phải chứ, lẽ nào em là người của cục tình báo? Em sao lại biết?
Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Bang thấy sắc mặt Dương An Na trầm xuống, liền biết hỏng rồi. Mình sao lại quên chứ, phải biết là việc của mình và Đổng Uyển, ai cũng đều không nói về nó, Dương An Na nhất định không biết, không ngờ, mình lại bị cô nàng này đánh lừa.
Lúc này, trên mặt Dương An Na đã là lê hoa đái vũ (hạt mưa đậu trên cánh hoa lê, tức mắt ngập nước), nước mắt trong suốt ào ào chảy xuống má, đây là một tình huống rất rung động.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Dương An Na tràn đầy vô tận uất ức và bất mãn, cô sụt sịt nói:
- Anh Chấn Bang, anh sao có thể như vậy, anh sao có thể như vậy với An Na, chẳng những là anh, còn có chị Đổng Uyển, còn có ông nội Đổng, các người đều không phải người tốt.
- An Na, bình tĩnh chút đi, sự việc không giống như em nghĩ đâu.
Nhiếp Chấn Bang cười khổ, đành phải cứng đầu nói. Nếu thực sự An Na xảy ra chuyện gì, sợ là, trên dưới Dương gia đều sẽ không tha cho mình, cho dù Dương gia không làm gì mình, nhưng lương tâm Nhiếp Chấn Bang mình cũng không qua được. Mà nói gì thì, kiếp trước mình cũng đã có lỗi với sự chờ đợi của Dương An Na rồi.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Dương An Na đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Anh Chấn Bang, điều này, điều này không phải là thật, đúng không?
Nhiếp Chấn Bang có chút khó xử, nói dối để lừa gạt An Na, điều này tuyệt đối không phải là ý định ban đầu của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, một lời nói dối cần một nghìn lời nói dối khác để hoàn thành. Việc này Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không làm. Sắp xếp lại từ ngữ ở trong đầu, Nhiếp Chấn Bang tận lực muốn dùng một cách hòa giải, vẹn toàn đôi bên để trấn an Dương An Na.
Sau một lúc, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới thấp giọng nói:
- An Na, em nghe anh nói. Em bây giờ mới có mười bảy tuổi, theo quy định pháp luật của nước ta, em vẫn thuộc vị thành niên, em biết không? Lúc này, nhiệm vụ chủ yếu của em là học tập chứ không phải là cái khác.
Lời còn chưa nói xong, Dương An Na đột nhiên đứng lên, hai tay che tai, không ngừng lắc đầu nói:
- Em không muốn nghe, em không muốn nghe anh thuyết giáo. Những thứ này em sớm đã nghe đến mệt rồi. Những gì anh nói em đều biết rồi. Nhưng, em nhận định anh rồi, anh Nhiếp Chấn Bang, cả đời này em chính là nhận định anh, anh nói xem làm thế nào bây giờ?
Nhìn bộ dạng ngây người của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Dương An Na đột nhiên lóe lên một tia cứng rắn, đột nhiên ngừng một chút, Dương An Na liền đứng lên, hai tay lần nữa vòng thật chặt quanh cổ Nhiếp Chấn Bang.
Đôi môi đỏ tươi khẽ chu lại, hôn lên mặt Nhiếp Chấn Bang một cái. Thấy Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên, Dương An Na sắc mặt vô cùng kiên định, nói:
- Anh Chấn Bang, em muốn cho anh. Chị Đổng Uyển có thể làm được, Dương An Na em cũng có thể giống vậy.
Nhiếp Chấn Bang miệng định nhúc nhích, còn chưa mở miệng thì Dương An Na liền ngăn Nhiếp Chấn Bang lại, tiếp tục nói:
- Anh Chấn Bang, anh không cần nói với em cái gì không hiểu. Ba năm ở châu Úc, em cái gì cũng thấy rồi. Trong lớp của bọn em, rất nhiều bạn đều có bạn gái bạn trai của mình, rất nhiều đều đã có mối quan hệ đó.
Bất kể là Đổng Uyển cũng được, Dương An Na cũng vậy, thậm chí bao gồm Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang trong tình huống này tuyệt đối sẽ không hành động.
Lúc này, Dương An Na đã ôm chặt lấy, sự đẫy đà trước ngực của cô gái này mang đến cảm giác kích thích, tiền vốn không tệ.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại buộc mình phải tỉnh táo lại, giãy giụa nắm lấy hai tay Dương An Na, nhìn chăm chú vào Dương An Na nói:
- An Na, em đừng kích động như vậy được không. Em làm như vậy ngược lại anh không biết nên làm thế nào, đừng ép anh.
Trong lúc nói, cảm xúc của Dương An Na đã ổn định lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Anh Chấn Bang, lẽ nào em không xinh đẹp? Hay là thân thể em không đẹp sao?
Nói xong, Dương An Na roạt một tiếng, bất ngờ kéo khóa áo thể thao của mình ra, quần áo bên người không phải là áo phông bình thường, lại là áo ngực không quai vừa mới bắt đầu thịnh hành ở nước ngoài, bụng mịn màng và phẳng, tuyết trắng như ngọc, áo ngực bó sát người khiến khe ngực sâu trước ngực khắc họa rất hoàn mĩ.
Sự sâu thẳm đó, càng khiến người khác mê hoặc.
Dương An Na lúc này lại nỉ non, mang theo một sự mê hoặc nói:
- Anh Chấn Bang, bây giờ em sẽ là người của anh.
Ngoài cửa phòng hội nghị khách sạn Xuân Thành, Nhiếp Chấn Bang vừa bước ra thì Dương An Na liền nhào đến, hai tay ôm chặt lấy cổ Nhiếp Chấn Bang, khoảng cách đối mặt giữa hai người gần không đến mười phân, mùi thơm mỗi lần Dương An Na hít thở tỏa ra khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên.
Ở thời đại này, không phải như thời đại sau đó, người ôm ấp đầy đường đi. Ở thời đại sau, trên đường hôn nhau sớm đã không coi là việc kỳ lạ gì. Nhưng ở hiện tại, ôm ấp trước mặt đám đông như vậy rõ ràng có chút chấn động rồi.
Trong hội trường, khi các cán bộ lãnh đạo các địa phương Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân bước ra đều ghé mắt nhìn sang.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười khổ nói:
- An Na, An Na! Chúng ta đừng như thế này có được không? Em xem, ảnh hưởng nhiều không hay, những người này đều coi chúng ta thành khỉ rồi.
Dương An Na nghe thấy câu này cũng mỉm cười, nhíu mũi nói:
- Hừ, anh mới là khỉ đó, em là khỉ làm xiếc.
Nói xong, ánh mắt Dương An Na nhìn sang bên khác, lập tức nói:
- Muốn xem thì để bọn họ xem là được, nếu là ở châu Úc, ở bờ biển Hoàng Kim (Gold Coast, Úc), những mỹ nữ mặc bikini trên bãi cát đó còn không khiến cho họ tròng mắt rớt xuống sao?
Câu này khiến Nhiếp Chấn Bang càng sửng sốt, xem ra, nước ngoài thật sự là không nên đi. Lúc còn ở kiếp trước, An Na không tự nhiên như vậy, sao ra nước ngoài lại đều như vậy rồi, Diệp Tuệ như vậy, bây giờ An Na cũng như vậy nữa.
Không đợi Nhiếp Chấn Bang lấy lại tinh thần, Dương An Na lại nói tiếp, kiêu ngạo mà nhăn cái mũi lại, rõ ràng rất dí dỏm, giọng điệu hồn nhiên mang theo bất mãn nói:
- Anh Chấn Bang, anh quên em rồi sao? Tại sao không cho em biết anh muốn nhập ngũ, tại sao sau khi anh trở về không liên lạc với em? Anh Chấn Bang, anh không thích em có phải không?
Nhìn cô gái mười bảy tuổi, chưa đến mười tám tuổi ở trước mặt, Nhiếp Chấn Bang lúc này liền có cảm giác chân tay luống cuống. Sự kiên trì, sự cố chấp đó của Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ nhất. Vốn dĩ, Nhiếp Chấn Bang nghĩ rằng ở kiếp này, mình thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì, Dương An Na có lẽ sẽ không có cái cảm giác áy náy này. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại là đánh giá quá thấp sự kiên trì này của Dương An Na.
Sau khi im lặng, một sự im lặng ngắn ngủi, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- An Na, chúng ta vào phòng rồi nói, thế nào? Em xem, ở nơi đông người thế này, mọi người đều nhìn chúng ta, ảnh hưởng không tốt.
- Không!
Dương An Na bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Ảnh hưởng, ảnh hưởng cái gì chứ. Em mặc kệ đấy!
Nhưng, nói thì nói như vậy, Dương An Na vẫn là buông Nhiếp Chấn Bang ra, cúi đầu nói:
- Anh Chấn Bang, tất cả em đều nghe anh.
Khách sạn Xuân Thành. Trong căn phòng mà Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thái Vân đã đặt giúp mấy người Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang vừa vào phòng liền đóng cửa lại. Nhìn Dương An Na ở trước mặt, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút đau đầu. Cảm giác của Nhiếp Chấn Bang đối với Dương An Na rất phức tạp, Nhiếp Chấn Bang tự mình cân nhắc trong lòng hồi lâu. Trên cơ bản, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy mình đối với Dương An Na cảm động vẫn là nhiều hơn cảm tình.
Dù sao, một cô bé con mười mấy tuổi, nếu thật sự có thể khiến Nhiếp Chấn Bang có ý niệm gì đó, vậy thì xu hướng tình yêu của Nhiếp Chấn Bang sợ là thiên về kiểu lolicon (Lolita complex) rồi.
Nhưng cự tuyệt khẳng định là không được rồi. Với tính cách của Dương An Na, cho dù lúc này chạy, sợ là không lâu cũng lại quay về. Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi mở miệng nói:
- An Na, em cứ ngồi xuống trước, anh lấy cho em một cốc nước.
Dường như, giọng điệu và âm thanh của Nhiếp Chấn Bang đối với Dương An Na có sức hấp dẫn đặc biệt. Giờ phút này, Dương An Na cũng bình tĩnh lại, có lẽ là lần đầu tiên một mình ở cùng với Nhiếp Chấn Bang, An Na lúc này có vẻ có chút gò bó và căng thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trộm Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức lại cúi đầu.
Đặt chén trà lên trên bàn trà, sau khi đẩy ra trước mặt Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi lên ghế sô pha, cứ như vậy ngồi đối diện với Dương An Na. Nhìn vẻ mặt của Dương An Na, trầm tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ giọng nói:
- An Na, học tập ở nước ngoài thế nào?
- Anh Chấn Bang, An Na không phải là lợi hại bình thường đâu. Những người nước ngoài đó sao có thể so với An Na này, bây giờ em đã học lớp mười một rồi, em sắp sửa thi đại học rồi đấy.
Vừa nói đến chuyện học tập của mình, Dương An Na cũng hứng chí hắn lên.
Mọi người đều là thế này, hễ nói đến chuyện vẻ vang của mình, nói đến việc mình đáng tự hào thì luôn có chủ đề nói không hết. Trên thực tế, An Na không ngốc. Trên dưới Dương gia, từ Dương lão bắt đầu, người của Dương gia đều vô cùng xuất sắc, Dương An Na cũng như vậy. Sở dĩ mười ba tuổi vẫn còn học sơ cấp chủ yếu là do lòng yêu thương cháu gái của Dương gia. Bà cụ của Dương gia luôn cảm thấy cháu mình quá nhỏ rồi, đi học, còn muốn lớn hơn một chút, như vậy ở trường học mới không bị người khác ức hiếp, dần dần, Dương An Na đã trở thành nhân vật điển hình chậm tuổi đi học.
Nhưng trung học cơ sở vẫn chưa học xong, Dương An Na lại đi ra nước ngoài với dì, sự khác biệt của nền giáo dục nước ngoài lập tức khiến Dương An Na có sự thay đổi lớn. Ba năm nay trôi qua, Dương An Na không những hoàn thành hai năm học cấp trung học cơ sở mà còn nhảy một cấp, hiện nay đã là học sinh lớp mười một rồi.
Vừa nói xong, Dương An Na dường như đã tỉnh ngộ rồi, rất không vui, cong môi, bất mãn nói:
- Hừ! Anh Chấn Bang, anh đừng có nghĩ đến đổi chủ đề. Việc em hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời đâu? Anh nói đi, có phải anh không muốn có em, em là người của anh rồi, anh sao có thể với chị Đổng Uyển chứ. Anh sao có thể đối xử với em như vậy.
Nghe những lời này, Nhiếp Chấn Bang lại càng đau đầu, ngạc nhiên nói:
- An Na, không phải chứ, lẽ nào em là người của cục tình báo? Em sao lại biết?
Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Bang thấy sắc mặt Dương An Na trầm xuống, liền biết hỏng rồi. Mình sao lại quên chứ, phải biết là việc của mình và Đổng Uyển, ai cũng đều không nói về nó, Dương An Na nhất định không biết, không ngờ, mình lại bị cô nàng này đánh lừa.
Lúc này, trên mặt Dương An Na đã là lê hoa đái vũ (hạt mưa đậu trên cánh hoa lê, tức mắt ngập nước), nước mắt trong suốt ào ào chảy xuống má, đây là một tình huống rất rung động.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Dương An Na tràn đầy vô tận uất ức và bất mãn, cô sụt sịt nói:
- Anh Chấn Bang, anh sao có thể như vậy, anh sao có thể như vậy với An Na, chẳng những là anh, còn có chị Đổng Uyển, còn có ông nội Đổng, các người đều không phải người tốt.
- An Na, bình tĩnh chút đi, sự việc không giống như em nghĩ đâu.
Nhiếp Chấn Bang cười khổ, đành phải cứng đầu nói. Nếu thực sự An Na xảy ra chuyện gì, sợ là, trên dưới Dương gia đều sẽ không tha cho mình, cho dù Dương gia không làm gì mình, nhưng lương tâm Nhiếp Chấn Bang mình cũng không qua được. Mà nói gì thì, kiếp trước mình cũng đã có lỗi với sự chờ đợi của Dương An Na rồi.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Dương An Na đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Anh Chấn Bang, điều này, điều này không phải là thật, đúng không?
Nhiếp Chấn Bang có chút khó xử, nói dối để lừa gạt An Na, điều này tuyệt đối không phải là ý định ban đầu của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, một lời nói dối cần một nghìn lời nói dối khác để hoàn thành. Việc này Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không làm. Sắp xếp lại từ ngữ ở trong đầu, Nhiếp Chấn Bang tận lực muốn dùng một cách hòa giải, vẹn toàn đôi bên để trấn an Dương An Na.
Sau một lúc, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới thấp giọng nói:
- An Na, em nghe anh nói. Em bây giờ mới có mười bảy tuổi, theo quy định pháp luật của nước ta, em vẫn thuộc vị thành niên, em biết không? Lúc này, nhiệm vụ chủ yếu của em là học tập chứ không phải là cái khác.
Lời còn chưa nói xong, Dương An Na đột nhiên đứng lên, hai tay che tai, không ngừng lắc đầu nói:
- Em không muốn nghe, em không muốn nghe anh thuyết giáo. Những thứ này em sớm đã nghe đến mệt rồi. Những gì anh nói em đều biết rồi. Nhưng, em nhận định anh rồi, anh Nhiếp Chấn Bang, cả đời này em chính là nhận định anh, anh nói xem làm thế nào bây giờ?
Nhìn bộ dạng ngây người của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Dương An Na đột nhiên lóe lên một tia cứng rắn, đột nhiên ngừng một chút, Dương An Na liền đứng lên, hai tay lần nữa vòng thật chặt quanh cổ Nhiếp Chấn Bang.
Đôi môi đỏ tươi khẽ chu lại, hôn lên mặt Nhiếp Chấn Bang một cái. Thấy Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên, Dương An Na sắc mặt vô cùng kiên định, nói:
- Anh Chấn Bang, em muốn cho anh. Chị Đổng Uyển có thể làm được, Dương An Na em cũng có thể giống vậy.
Nhiếp Chấn Bang miệng định nhúc nhích, còn chưa mở miệng thì Dương An Na liền ngăn Nhiếp Chấn Bang lại, tiếp tục nói:
- Anh Chấn Bang, anh không cần nói với em cái gì không hiểu. Ba năm ở châu Úc, em cái gì cũng thấy rồi. Trong lớp của bọn em, rất nhiều bạn đều có bạn gái bạn trai của mình, rất nhiều đều đã có mối quan hệ đó.
Bất kể là Đổng Uyển cũng được, Dương An Na cũng vậy, thậm chí bao gồm Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang trong tình huống này tuyệt đối sẽ không hành động.
Lúc này, Dương An Na đã ôm chặt lấy, sự đẫy đà trước ngực của cô gái này mang đến cảm giác kích thích, tiền vốn không tệ.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại buộc mình phải tỉnh táo lại, giãy giụa nắm lấy hai tay Dương An Na, nhìn chăm chú vào Dương An Na nói:
- An Na, em đừng kích động như vậy được không. Em làm như vậy ngược lại anh không biết nên làm thế nào, đừng ép anh.
Trong lúc nói, cảm xúc của Dương An Na đã ổn định lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Anh Chấn Bang, lẽ nào em không xinh đẹp? Hay là thân thể em không đẹp sao?
Nói xong, Dương An Na roạt một tiếng, bất ngờ kéo khóa áo thể thao của mình ra, quần áo bên người không phải là áo phông bình thường, lại là áo ngực không quai vừa mới bắt đầu thịnh hành ở nước ngoài, bụng mịn màng và phẳng, tuyết trắng như ngọc, áo ngực bó sát người khiến khe ngực sâu trước ngực khắc họa rất hoàn mĩ.
Sự sâu thẳm đó, càng khiến người khác mê hoặc.
Dương An Na lúc này lại nỉ non, mang theo một sự mê hoặc nói:
- Anh Chấn Bang, bây giờ em sẽ là người của anh.
/552
|