Đồng chí cảnh sát, xin chào, tôi tới để…
Nhiếp Chấn Bang bước đến, lời còn chưa nói xong, người chiến sĩ đứng gác ở cổng nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:
- Đến đưa đồ cho lãnh đạo sao, gọi điện thoại cho lãnh đạo chưa, nếu không thì trước tiên đợi một lát.
Giọng điệu của người chiến sĩ cũng rất khách khí. Đứng gác ở nơi như trường Đảng này, bình thường thì các chiến sĩ đứng gác đều rất chú ý. Những người tới đây, không phải là lãnh đạo ở đây thì cũng là thư ký hoặc là người nhà của lãnh đạo, những người này đều không thể đắc tội được. Nếu chẳng may, không cẩn thận một cái thôi thì có thể ngay cả bân thân anh cũng sẽ bị lôi đi vào.
Lúc này, người chiến sĩ rõ ràng đã coi Nhiếp Chấn Bang là thư ký của lãnh đạo rồi. Cũng khó trách, Nhiếp Chấn Bang thực sự quá trẻ tuổi, mới hơn hai mươi tuổi, lại tự mình lái xe đến. Nếu là lãnh đạo, có ai lại tự lái xe đâu, tất cả vẫn đều là cái dạng tiền hô hậu ủng đấy chứ.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười một cái, lập tức lấy ra thư giới thiệu của mình, đưa qua rồi cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, tôi là đến báo danh. Lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên khu tự trị lần này, xin hỏi báo danh ở đâu vậy?
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, người chiến sĩ cũng sửng sốt. Lớp cán bộ thanh niên xuất sắc của khu, anh ta cũng nghe nói đến. Đây là một lớp bồi dưỡng cán bộ do khu tự trị mở ra, tuổi tác, cấp bậc mặt nào cũng đền có sự giới hạn nghiêm ngặt. Nghe nói, đây là lực lượng cán bộ nòng cốt dự bị của khu tự trị trong tương lai. Nói không chừng, Bí thư Đảng ủy lẫn Chủ tịch chính quyền của khu tự trị nhiệm kỳ tới đầu có ở trong này rồi.
Nhìn thư giới thiệu Nhiếp Chấn Bang đưa cho, người chiến sĩ lại một lần nữa sửng sốt. Cán bộ này đúng là càng đáng gờm, cấp Cục trưởng mà mới chỉ hai mươi tư tuổi, còn là nhân vật số một, nắm thực quyền ở Ủy ban nhân dân huyện. Không ngờ người này lại còn được đặc cách tham gia Lớp bồi dưỡng cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Lập tức, hai chân dậm thẳng một cái, anh chiến sĩ này liền kính lễ nói:
- Xin chào thủ trưởng. Từ đây đi vào, anh cứ đi thẳng đến tòa nhà có hai tầng, ở đó chính là toàn nhà hành chính của trường Đảng. Phòng anh muốn tìm chính là phòng thứ nhất nằm ở bên trái của tầng một.
Xe trực tiếp đỗ vào một bên. Vừa xuống xe, một người béo với dáng vẻ có chút khó chịu từ phòng làm việc bên trái bước ra, bên cạnh người béo đó còn đi theo một người thanh niên trẻ tuổi, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, giống y như bộ dạng đi theo hầu chủ nhân vậy. Cậu trai có chút khó xử nói:
- Bí thư Mẫn, nếu không tôi thuê một phòng ở cạnh đây để ở lại rồi qua mấy ngày tôi sẽ tới đây dọn dẹp cho anh.
Bí thư Mẫn, cũng chính là cái người béo đó, lúc này cũng bình tĩnh lại. Dù sao có thể đến lớp cán bộ thanh niên xuất sắc của khu tự trị cũng không phải là loại người mục nát được. Anh ta lập tức nhận lấy hành lý trong tay cậu thư ký, xua xua tay nói:
- Thôi đi, tiểu Vương cậu cứ trở về trước là được rồi. Tất cả mọi người đều như vậy, tôi mà làm trường hợp đặc biệt thì sẽ biến thành quái vật rồi.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Mẫn lập tức bước lên nói:
- Tiểu đồng chí, cậu cũng đến báo danh cho lãnh đạo các cậu à. Không báo được đâu, phải gọi điện cho lãnh đạo cậu bảo ông ta đích thân đến.
Lời nói vừa dứt, Mẫn mập mạp liền ngừng một chút, chỉ vào Nhiếp Chấn Bang nói:
- Không đúng, hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải!
Tính cách này của Mẫn mập mạp khiến cho Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Người này, thật ra lại đúng là kiểu người thẳng thắn, mặc dù không nói đến quân tử gì đó, nhưng cũng không phải là người âm hiểm gì. Người như vậy là loại người dễ đánh quan hệ nhất đấy. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang đưa tay ra nói:
- Bí thư Mẫn, làm quen một chút, Nhiếp Chấn Bang, đến từ thành phố Bá Châu, Chủ tịch huyện Lê. Một năm sau này là phải làm bạn học với Bí thư Mẫn rồi.
Nghe thấy lời tự giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, Mẫn mập mạp liền vỗ đầu một cái, haha cười lớn rồi nói:
- Tôi đã nói là gặp cậu ở đâu rồi mà. Cậu em, cậu là người nổi tiếng đấy. Bây giờ cả vùng Tây Bắc sợ là đều biết cậu rồi.
Lập tức, Mẫn mập mạp cũng nghiêm mặt nói:
- Mẫn Chí Cao, Phó Bí thư Thành ủy thành phố Khắc Mã. Cậu em, đã là bạn học, ở đây chúng ta không luận đến chức vụ cao thấp. Tôi đoán lớp này của chúng ta nếu luận chức vụ, luận tuổi tác, cậu chính là nhỏ nhất. Chúng ta cứ luận theo quan hệ bạn học, sau này gọi tôi anh Cao là được. Nếu không Cao béo cũng được.
Lời nói của Mẫn Chí Cao khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, có được khí phách giang hồ như Mẫn Chí Cao thực sự là hiếm gặp. Có điều, Nhiếp Chấn Bang lại không có sự coi thường gì. Có thể vào lớp cán bộ thanh niên xuất sắc này đều không phải là nhân vật đùa giỡn gì, mình đến đây chính là phải khiêm tốn làm người. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Được, vậy tôi sẽ gọi anh là anh Cao đi. Anh cứ đi làm việc trước đi, tôi đi làm thủ tục. Ngày mai có thời gian, tôi mời anh Cao ăn bữa cơm.
Giáo viên trong văn phòng đều rất nhiệt tình. Nhiếp Chấn Bang chính là người nổi tiếng ở Tây Bắc, giáo viên của trường Đảng cơ bản đều biết, lần này Nhiếp Chấn Bang đến chính là Phó Bí thư Đảng ủy Tây Bắc, Hiệu trưởng trường Đảng Lý Dật Phong gọi đến. Một cấp chính huyện có thể lọt vào tầm mắt của quan lớn cấp bộ Tỉnh, đây mới là nhân vật đáng gờm.
Sau khi làm xong thủ tục nhập học một cách thuận lợi, Nhiếp Chấn Bang cũng lấy được số phòng ký túc của mình. Với những lớp bồi dưỡng cán bộ cấp bậc cao như vậy, hơn nữa còn là lớp kéo dài một năm, trường Đảng bên này sớm đã sắp xếp chu đáo. Ký túc xá cán bộ của trường Đảng, cả lớp có tổng cộng ba mươi hai học viên, ngoài sáu học viên là nữ ra thì hai mươi sáu học viên nam khác, được bố trí theo nhóm bốn người một phòng.
Số phòng ký túc của Nhiếp Chấn Bang là 207, số này rất hợp với sở thích của Nhiếp Chấn Bang, người trong thể chế mà, đều là có sở thích, thất thượng bát hạ cũng chính là ý may mắn mà thôi.
Khi Nhiếp Chấn Bang vào ký túc, lúc này, những người khác sớm đã dọn dẹp xong rồi. Có lẽ do đây là ngày đầu tiên, cho nên mọi người đều ngồi lại với nhau chuyện trò vui vẻ. Người đến đây đều không có ai là kẻ ngu cả, đừng nhìn đây chỉ là lớp bồi dưỡng, nhưng ở đây cũng là nơi tạo quan hệ, tạo mạng lưới, nói không chừng lúc nào đó người khác thăng quan nhanh hơn so với anh, một lần điều động liền trở thành cấp trên trên đầu mình, chính bởi vậy, việc tạo mối quan hệ vào lúc này sẽ có sự giúp đỡ rất lớn.
Đời người có tam thiết, từng học cùng với nhau, từng là đồng đội, từng đi tìm gái với nhau. Quan hệ cùng trường vốn từ cổ chí kim chính là một thứ quan hệ vô cùng bền chắc. Chính là vì nguyên nhân này nên mấy người đều không ra ngoài mà lựa chọn ở lại giao lưu.
Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền cười nhẹ. Duyên phận, có lúc lại trùng hợp đến như vậy. Thật không ngờ, chính mình lại được phân đến cùng một phòng với Mẫn Chí Cao.
Giờ phút này, Mẫn Chí Cao cũng đứng lên, cười ha ha nói:
- Nhiếp lão đệ, đúng là duyên phận. Không ngờ chúng ta lại thành bạn cùng phòng.
- Các anh, đến để tôi giới thiệu cho mọi người một chút về cậu em này.
Lời nói của Mẫn Chí Cao lúc này thực đúng như là nhân vật giang hồ, đâu có hình tượng Phó Bí thư Thành ủy gì đâu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang quan sát hai người khác. Một người trong đó mặc bộ Âu phục rất chính thống, đoán là hiệu Goldlion, cà vạt màu đỏ, trên đó còn kẹp một cái kẹp cà vạt, gọng kính tơ vàng, tóc được chải chuốt rất sạch sẽ, nói chuyện làm việc có vẻ rất kiêu ngạo. Loại người này là cán bộ theo kiểu học giả. Còn một người khác lại là một đầu húi cua rất mạnh mẽ linh hoạt, thân cao một mét tám lăm, thân thể tráng kiện, có vẻ rất dũng mãnh.
Không đợi Mẫn Chí Cao giới thiệu, người đầu húi cua liền bước lên đưa tay ra nói:
- Chủ tịch Nhiếp, hân hạnh hân hạnh. Chu Xuân Lôi, Bí thư Chính trị và pháp luật thành phố Hòa Ngọc, xuất thân từ nhà binh, cán bộ quân chuyển của quân khu Tây Bắc, bây giờ cũng coi là dính dáng chút với bộ đội, sau này mong rằng có thể liên lạc nhiều hơn.
Chu Xuân Lôi, người cũng như tên, nói chuyện giọng lớn thô ráp, thực sự có chút cảm giác như sấm bên tai. Nhiếp Chấn Bang cũng cười đưa tay ra:
- Bí thư Chu khách khí rồi. Sau này vẫn phải mong các vị lão ca giúp đỡ và ủng hộ nhiều mới phải.
Cuối cùng, người đàn ông đeo kính cũng mỉm cười, nói năng có chút cẩn trọng:
- Chủ tịch Nhiếp, xin chào, tôi là Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Y Cáp, Kiều Nguyên. Sáng kiến về xây dựng kinh tế của Chủ tịch Nhiếp khiến tôi vô cùng khâm phục, luôn muốn tìm cơ hội đến huyện Lê học hỏi chút. Lần này coi như là đạt được ước muốn rồi.
Kiều Nguyên, người này nói chuyện làm việc đều khiến cho người khác có cảm giác nhã nhặn. Hơn nữa, trên mặt luôn mang vẻ tươi cười ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác sờ không thấu. Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói thì bên cạnh, Mẫn Chí Cao liền cười nói:
- Tôi nói, các vị lãnh đạo, tôi thấy chúng ta trước tiên đừng có khách sáo nữa. Nhìn thời gian cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Thế này đi, bữa trưa tôi mời khách, coi như là phòng chúng ta lần đầu tụ tập nhỏ một chút. Sau này có rất nhiều thời gian sống chung, cứ khách sáo như vậy tôi không biết nên sống thế nào.
Nhà hàng xung quanh trường Đảng của khu tự trị rất nhiều, nhà hàng đặc sắc bản địa Tây Bắc đối với các cán bộ Tây Bắc mà nói cũng không hiếm gì. Lần này Mẫn Chí Cao đặc biệt tìm một nhà hàng Tứ Xuyên.
Một bát “Mao huyết vương” nổi tiếng cay của Tứ Xuyên, một bát “Thịt nạc nấu cay” (Thủy chử nhục phiến), một đĩa cà tím nấu cá (Ngư hương gia tử), cùng với mấy món nhẹ, một đĩa lạc, rượu thì không uống, dù sao chiều còn có một buổi họp lớp, đều là người có thân phận, nếu thực sự uống đến say khướt thì khiến cho người khác có cảm giác cũng không phải là tốt đẹp gì.
Lúc này, nhân lúc đồ ăn chưa đưa lên, Mẫn Chí Cao liền nói:
- Các anh, tôi đã hỏi thăm được gần hết rồi, lần này lớp chúng ta có mấy người đáng gờm đấy.
Loại tính cách này của Mẫn Chí Cao, nhìn bề ngoài mặc dù có chút ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, nhưng biểu hiện này nhất định là chỉ có ở trước mặt người ngang hàng cấp bậc. Lúc mới đến, trong tình huống mà thư ký có ở đó, thái độ của Mẫn Chí Cao không giống vậy, đây cũng là một nghệ thuật, nghệ thuật giao tiếp. Bây giờ xem ra, Mẫn Chí Cao trong lớp coi như là nhân vật lăn lộn tương đối rộng.
Nếu không, một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể tìm được tin tức rõ ràng là không thể. Bên cạnh, Chu Xuân Lôi cũng cười nói:
- Cao béo, anh đừng có thừa nước đục thả câu. Cán bộ lớp tôi không muốn làm đâu, tôi cũng có tự mình hiểu lấy. Tôi chỉ là một kẻ quê mùa, có thể vào được cái lớp cán bộ thanh niên này là rất hài lòng rồi.
Kiều Nguyên lúc này cũng mỉm cười nói:
- Người đáng gờm đầu tiên chỉ sợi chính là Nhiếplão đệ bên cạnh chúng ta đây. Còn về những người khác tôi cũng không rõ lắm.
Mẫn Chí Cao lập tức gật đầu nói:
- Lão đệ thì không nói nữa. Ngoài ra, tôi nghe nói Phó Chủ tịch thành phố Tạp Châu, Lâm Dương, tức công tử của Lâm Hải Khôn, Phó Chủ tịch thường trực mới nhậm chức lần này cũng nằm trong lớp cán bộ thanh niên. Người này là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở vừa mới ba mươi tuổi. Ngoài Lâm Dương ra còn có một người, là công tử Từ Kiến Hoa của Bí thư Đảng ủy trước Từ Mậu Tài, cũng vào đây. Tôi thấy lần này, Bí thư chi bộ của lớp cán bộ thanh niên là phải cạnh tranh rồi.
Nhiếp Chấn Bang bước đến, lời còn chưa nói xong, người chiến sĩ đứng gác ở cổng nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:
- Đến đưa đồ cho lãnh đạo sao, gọi điện thoại cho lãnh đạo chưa, nếu không thì trước tiên đợi một lát.
Giọng điệu của người chiến sĩ cũng rất khách khí. Đứng gác ở nơi như trường Đảng này, bình thường thì các chiến sĩ đứng gác đều rất chú ý. Những người tới đây, không phải là lãnh đạo ở đây thì cũng là thư ký hoặc là người nhà của lãnh đạo, những người này đều không thể đắc tội được. Nếu chẳng may, không cẩn thận một cái thôi thì có thể ngay cả bân thân anh cũng sẽ bị lôi đi vào.
Lúc này, người chiến sĩ rõ ràng đã coi Nhiếp Chấn Bang là thư ký của lãnh đạo rồi. Cũng khó trách, Nhiếp Chấn Bang thực sự quá trẻ tuổi, mới hơn hai mươi tuổi, lại tự mình lái xe đến. Nếu là lãnh đạo, có ai lại tự lái xe đâu, tất cả vẫn đều là cái dạng tiền hô hậu ủng đấy chứ.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười một cái, lập tức lấy ra thư giới thiệu của mình, đưa qua rồi cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, tôi là đến báo danh. Lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên khu tự trị lần này, xin hỏi báo danh ở đâu vậy?
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, người chiến sĩ cũng sửng sốt. Lớp cán bộ thanh niên xuất sắc của khu, anh ta cũng nghe nói đến. Đây là một lớp bồi dưỡng cán bộ do khu tự trị mở ra, tuổi tác, cấp bậc mặt nào cũng đền có sự giới hạn nghiêm ngặt. Nghe nói, đây là lực lượng cán bộ nòng cốt dự bị của khu tự trị trong tương lai. Nói không chừng, Bí thư Đảng ủy lẫn Chủ tịch chính quyền của khu tự trị nhiệm kỳ tới đầu có ở trong này rồi.
Nhìn thư giới thiệu Nhiếp Chấn Bang đưa cho, người chiến sĩ lại một lần nữa sửng sốt. Cán bộ này đúng là càng đáng gờm, cấp Cục trưởng mà mới chỉ hai mươi tư tuổi, còn là nhân vật số một, nắm thực quyền ở Ủy ban nhân dân huyện. Không ngờ người này lại còn được đặc cách tham gia Lớp bồi dưỡng cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Lập tức, hai chân dậm thẳng một cái, anh chiến sĩ này liền kính lễ nói:
- Xin chào thủ trưởng. Từ đây đi vào, anh cứ đi thẳng đến tòa nhà có hai tầng, ở đó chính là toàn nhà hành chính của trường Đảng. Phòng anh muốn tìm chính là phòng thứ nhất nằm ở bên trái của tầng một.
Xe trực tiếp đỗ vào một bên. Vừa xuống xe, một người béo với dáng vẻ có chút khó chịu từ phòng làm việc bên trái bước ra, bên cạnh người béo đó còn đi theo một người thanh niên trẻ tuổi, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, giống y như bộ dạng đi theo hầu chủ nhân vậy. Cậu trai có chút khó xử nói:
- Bí thư Mẫn, nếu không tôi thuê một phòng ở cạnh đây để ở lại rồi qua mấy ngày tôi sẽ tới đây dọn dẹp cho anh.
Bí thư Mẫn, cũng chính là cái người béo đó, lúc này cũng bình tĩnh lại. Dù sao có thể đến lớp cán bộ thanh niên xuất sắc của khu tự trị cũng không phải là loại người mục nát được. Anh ta lập tức nhận lấy hành lý trong tay cậu thư ký, xua xua tay nói:
- Thôi đi, tiểu Vương cậu cứ trở về trước là được rồi. Tất cả mọi người đều như vậy, tôi mà làm trường hợp đặc biệt thì sẽ biến thành quái vật rồi.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Mẫn lập tức bước lên nói:
- Tiểu đồng chí, cậu cũng đến báo danh cho lãnh đạo các cậu à. Không báo được đâu, phải gọi điện cho lãnh đạo cậu bảo ông ta đích thân đến.
Lời nói vừa dứt, Mẫn mập mạp liền ngừng một chút, chỉ vào Nhiếp Chấn Bang nói:
- Không đúng, hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải!
Tính cách này của Mẫn mập mạp khiến cho Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Người này, thật ra lại đúng là kiểu người thẳng thắn, mặc dù không nói đến quân tử gì đó, nhưng cũng không phải là người âm hiểm gì. Người như vậy là loại người dễ đánh quan hệ nhất đấy. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang đưa tay ra nói:
- Bí thư Mẫn, làm quen một chút, Nhiếp Chấn Bang, đến từ thành phố Bá Châu, Chủ tịch huyện Lê. Một năm sau này là phải làm bạn học với Bí thư Mẫn rồi.
Nghe thấy lời tự giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, Mẫn mập mạp liền vỗ đầu một cái, haha cười lớn rồi nói:
- Tôi đã nói là gặp cậu ở đâu rồi mà. Cậu em, cậu là người nổi tiếng đấy. Bây giờ cả vùng Tây Bắc sợ là đều biết cậu rồi.
Lập tức, Mẫn mập mạp cũng nghiêm mặt nói:
- Mẫn Chí Cao, Phó Bí thư Thành ủy thành phố Khắc Mã. Cậu em, đã là bạn học, ở đây chúng ta không luận đến chức vụ cao thấp. Tôi đoán lớp này của chúng ta nếu luận chức vụ, luận tuổi tác, cậu chính là nhỏ nhất. Chúng ta cứ luận theo quan hệ bạn học, sau này gọi tôi anh Cao là được. Nếu không Cao béo cũng được.
Lời nói của Mẫn Chí Cao khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, có được khí phách giang hồ như Mẫn Chí Cao thực sự là hiếm gặp. Có điều, Nhiếp Chấn Bang lại không có sự coi thường gì. Có thể vào lớp cán bộ thanh niên xuất sắc này đều không phải là nhân vật đùa giỡn gì, mình đến đây chính là phải khiêm tốn làm người. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Được, vậy tôi sẽ gọi anh là anh Cao đi. Anh cứ đi làm việc trước đi, tôi đi làm thủ tục. Ngày mai có thời gian, tôi mời anh Cao ăn bữa cơm.
Giáo viên trong văn phòng đều rất nhiệt tình. Nhiếp Chấn Bang chính là người nổi tiếng ở Tây Bắc, giáo viên của trường Đảng cơ bản đều biết, lần này Nhiếp Chấn Bang đến chính là Phó Bí thư Đảng ủy Tây Bắc, Hiệu trưởng trường Đảng Lý Dật Phong gọi đến. Một cấp chính huyện có thể lọt vào tầm mắt của quan lớn cấp bộ Tỉnh, đây mới là nhân vật đáng gờm.
Sau khi làm xong thủ tục nhập học một cách thuận lợi, Nhiếp Chấn Bang cũng lấy được số phòng ký túc của mình. Với những lớp bồi dưỡng cán bộ cấp bậc cao như vậy, hơn nữa còn là lớp kéo dài một năm, trường Đảng bên này sớm đã sắp xếp chu đáo. Ký túc xá cán bộ của trường Đảng, cả lớp có tổng cộng ba mươi hai học viên, ngoài sáu học viên là nữ ra thì hai mươi sáu học viên nam khác, được bố trí theo nhóm bốn người một phòng.
Số phòng ký túc của Nhiếp Chấn Bang là 207, số này rất hợp với sở thích của Nhiếp Chấn Bang, người trong thể chế mà, đều là có sở thích, thất thượng bát hạ cũng chính là ý may mắn mà thôi.
Khi Nhiếp Chấn Bang vào ký túc, lúc này, những người khác sớm đã dọn dẹp xong rồi. Có lẽ do đây là ngày đầu tiên, cho nên mọi người đều ngồi lại với nhau chuyện trò vui vẻ. Người đến đây đều không có ai là kẻ ngu cả, đừng nhìn đây chỉ là lớp bồi dưỡng, nhưng ở đây cũng là nơi tạo quan hệ, tạo mạng lưới, nói không chừng lúc nào đó người khác thăng quan nhanh hơn so với anh, một lần điều động liền trở thành cấp trên trên đầu mình, chính bởi vậy, việc tạo mối quan hệ vào lúc này sẽ có sự giúp đỡ rất lớn.
Đời người có tam thiết, từng học cùng với nhau, từng là đồng đội, từng đi tìm gái với nhau. Quan hệ cùng trường vốn từ cổ chí kim chính là một thứ quan hệ vô cùng bền chắc. Chính là vì nguyên nhân này nên mấy người đều không ra ngoài mà lựa chọn ở lại giao lưu.
Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền cười nhẹ. Duyên phận, có lúc lại trùng hợp đến như vậy. Thật không ngờ, chính mình lại được phân đến cùng một phòng với Mẫn Chí Cao.
Giờ phút này, Mẫn Chí Cao cũng đứng lên, cười ha ha nói:
- Nhiếp lão đệ, đúng là duyên phận. Không ngờ chúng ta lại thành bạn cùng phòng.
- Các anh, đến để tôi giới thiệu cho mọi người một chút về cậu em này.
Lời nói của Mẫn Chí Cao lúc này thực đúng như là nhân vật giang hồ, đâu có hình tượng Phó Bí thư Thành ủy gì đâu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang quan sát hai người khác. Một người trong đó mặc bộ Âu phục rất chính thống, đoán là hiệu Goldlion, cà vạt màu đỏ, trên đó còn kẹp một cái kẹp cà vạt, gọng kính tơ vàng, tóc được chải chuốt rất sạch sẽ, nói chuyện làm việc có vẻ rất kiêu ngạo. Loại người này là cán bộ theo kiểu học giả. Còn một người khác lại là một đầu húi cua rất mạnh mẽ linh hoạt, thân cao một mét tám lăm, thân thể tráng kiện, có vẻ rất dũng mãnh.
Không đợi Mẫn Chí Cao giới thiệu, người đầu húi cua liền bước lên đưa tay ra nói:
- Chủ tịch Nhiếp, hân hạnh hân hạnh. Chu Xuân Lôi, Bí thư Chính trị và pháp luật thành phố Hòa Ngọc, xuất thân từ nhà binh, cán bộ quân chuyển của quân khu Tây Bắc, bây giờ cũng coi là dính dáng chút với bộ đội, sau này mong rằng có thể liên lạc nhiều hơn.
Chu Xuân Lôi, người cũng như tên, nói chuyện giọng lớn thô ráp, thực sự có chút cảm giác như sấm bên tai. Nhiếp Chấn Bang cũng cười đưa tay ra:
- Bí thư Chu khách khí rồi. Sau này vẫn phải mong các vị lão ca giúp đỡ và ủng hộ nhiều mới phải.
Cuối cùng, người đàn ông đeo kính cũng mỉm cười, nói năng có chút cẩn trọng:
- Chủ tịch Nhiếp, xin chào, tôi là Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Y Cáp, Kiều Nguyên. Sáng kiến về xây dựng kinh tế của Chủ tịch Nhiếp khiến tôi vô cùng khâm phục, luôn muốn tìm cơ hội đến huyện Lê học hỏi chút. Lần này coi như là đạt được ước muốn rồi.
Kiều Nguyên, người này nói chuyện làm việc đều khiến cho người khác có cảm giác nhã nhặn. Hơn nữa, trên mặt luôn mang vẻ tươi cười ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác sờ không thấu. Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói thì bên cạnh, Mẫn Chí Cao liền cười nói:
- Tôi nói, các vị lãnh đạo, tôi thấy chúng ta trước tiên đừng có khách sáo nữa. Nhìn thời gian cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Thế này đi, bữa trưa tôi mời khách, coi như là phòng chúng ta lần đầu tụ tập nhỏ một chút. Sau này có rất nhiều thời gian sống chung, cứ khách sáo như vậy tôi không biết nên sống thế nào.
Nhà hàng xung quanh trường Đảng của khu tự trị rất nhiều, nhà hàng đặc sắc bản địa Tây Bắc đối với các cán bộ Tây Bắc mà nói cũng không hiếm gì. Lần này Mẫn Chí Cao đặc biệt tìm một nhà hàng Tứ Xuyên.
Một bát “Mao huyết vương” nổi tiếng cay của Tứ Xuyên, một bát “Thịt nạc nấu cay” (Thủy chử nhục phiến), một đĩa cà tím nấu cá (Ngư hương gia tử), cùng với mấy món nhẹ, một đĩa lạc, rượu thì không uống, dù sao chiều còn có một buổi họp lớp, đều là người có thân phận, nếu thực sự uống đến say khướt thì khiến cho người khác có cảm giác cũng không phải là tốt đẹp gì.
Lúc này, nhân lúc đồ ăn chưa đưa lên, Mẫn Chí Cao liền nói:
- Các anh, tôi đã hỏi thăm được gần hết rồi, lần này lớp chúng ta có mấy người đáng gờm đấy.
Loại tính cách này của Mẫn Chí Cao, nhìn bề ngoài mặc dù có chút ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, nhưng biểu hiện này nhất định là chỉ có ở trước mặt người ngang hàng cấp bậc. Lúc mới đến, trong tình huống mà thư ký có ở đó, thái độ của Mẫn Chí Cao không giống vậy, đây cũng là một nghệ thuật, nghệ thuật giao tiếp. Bây giờ xem ra, Mẫn Chí Cao trong lớp coi như là nhân vật lăn lộn tương đối rộng.
Nếu không, một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể tìm được tin tức rõ ràng là không thể. Bên cạnh, Chu Xuân Lôi cũng cười nói:
- Cao béo, anh đừng có thừa nước đục thả câu. Cán bộ lớp tôi không muốn làm đâu, tôi cũng có tự mình hiểu lấy. Tôi chỉ là một kẻ quê mùa, có thể vào được cái lớp cán bộ thanh niên này là rất hài lòng rồi.
Kiều Nguyên lúc này cũng mỉm cười nói:
- Người đáng gờm đầu tiên chỉ sợi chính là Nhiếplão đệ bên cạnh chúng ta đây. Còn về những người khác tôi cũng không rõ lắm.
Mẫn Chí Cao lập tức gật đầu nói:
- Lão đệ thì không nói nữa. Ngoài ra, tôi nghe nói Phó Chủ tịch thành phố Tạp Châu, Lâm Dương, tức công tử của Lâm Hải Khôn, Phó Chủ tịch thường trực mới nhậm chức lần này cũng nằm trong lớp cán bộ thanh niên. Người này là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở vừa mới ba mươi tuổi. Ngoài Lâm Dương ra còn có một người, là công tử Từ Kiến Hoa của Bí thư Đảng ủy trước Từ Mậu Tài, cũng vào đây. Tôi thấy lần này, Bí thư chi bộ của lớp cán bộ thanh niên là phải cạnh tranh rồi.
/552
|