Thấy bộ dạng ngây ngẩn của Nhiếp Chấn Bang, còn đang giả bộ không biết gì, ông cụ bực mình không biết làm thế nào, mới cười mắng:
- Thằng nhãi chết tiết, tưởng rằng ông già này không biết sao? Mặc dù cháu làm ở sau lưng, nhưng cái siêu thị Ốc Gia mà cháu làm gì gì đó, còn có cuộc họp bàn thương mại quốc tế ầm ỹ thời gian trước nữa. Cháu tưởng rằng có thể giấu được người trong thủ đô sao? Cháu tưởng rằng, chỉ với mấy đứa nhóc như cháu, là có thể làm được thành tích đó sao. Nếu không phải vì thủ tướng Nam Tầm ngầm trợ giúp phía sau, thì không cần đồng chí Húc Nhật tự ra tay, chỉ những người cấp dưới thôi cũng đủ để khiến cho siêu thị của các cháu đóng cửa.
Nói tới đây, ông cụ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Nhiếp Chấn Bang. Lòng ông đã thoải mái hơn một chút. Đứa cháu này của ông, quá thần bí, già giặn, chắc chắn, xử sự hào phóng. Đây đều là ưu điểm. Nhưng, già dặn cũng già giặn quá mức. Nhìn vào hắn, ông cụ dường như cảm thấy đây không phải là một người trẻ tuổi, mà ngược lại, giống như một người trung niên vậy.
May mà ông cụ không nói câu này ra, nếu không, Nhiếp Chấn Bang chắc sẽ sợ chết khiếp. Vốn dĩ hắn tái sinh là từ thời trung niên trở lại. Nếu ông cụ nói vậy, Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ cảm thấy rằng ông cụ đã nhìn thấu hắn.
- Chấn Bang, cháu không được để lẫn lộn đầu đuôi. Ở trong nước, quyền lực áp đảo mọi thứ. Quyền quân sự, quyền chính trị, đây mới là căn bản. Không có những thứ này, dù cháu có là người giàu nhất thế giới, tất cả cũng là nói suông hết. Ý của ông là, cháu và Gia Dân, cũng đều phải đi theo con đường này, những thứ vớ vẩn kia, tốt nhất là bỏ đi.
Tính cách của ông cụ lại một lần nữa lộ ra. Mới bắt đầu nói vài câu, mà đã lộ ra sự gia trưởng của mình.
Những việc đời sau, Nhiếp Chấn Bang có thể nói rất chắc chắn rằng, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai. Phe Chu Chính Nghị thì đã sao, vẻ vang rồi thật đấy, nhưng nói đổ là đổ luôn. Quyền lực là thứ đứng trên tất cả mọi thứ khác.
Người của Nhiếp gia, dù là đời thứ hai hay đời thứ ba, trước mặt ông cụ đều câm như hến. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không có cảm giác như vậy, hắn ủ rũ mặt mày, vẻ mặt như là cầu xin mà nhìn ông cụ rồi nói:
- Ông nội, ông là người xuất thân từ chính ủy, không thể chuyên quyền, phải chú ý tới quyền tự do của người khác. Cháu mới bao nhiêu tuổi chứ. Cháu sẽ đi theo con đường quan trường, nhưng trước lúc đó, cháu muốn đặt nền móng kinh tế vững chắc cho Nhiếp gia của chúng ta, cho quốc gia của chúng ta.
- Ồ? Khẩu khí không nhỏ mà. Chỉ dựa vào cái siêu thị của cháu mà được ư?
Có lẽ đã có chút mệt mỏi với biểu hiện nói gì nghe nấy của con cháu, bởi vậy ông cụ không hề có thái độ bực bội với thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Ông ngay lập tức cười đùa lại. Trông bộ dạng không phục của Nhiếp Chấn Bang, ông tiếp tục nói:
- Dựa vào nó, có thể đặt nền móng kinh tế cho Nhiếp gia, ít nhất con cháu Nhiếp gia sẽ không vì đồng tiền mà phạm sai lầm. Nhưng, nếu là vì quốc gia, Chấn Bang, cháu không cảm thấy nói vậy hơi mạnh miệng sao?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, ngay lập tức nói rất nghiêm túc:
- Ông, nếu chỉ dựa vào siêu thị, nhất định là không đủ. Giờ đây, nền tảng tất cả các phương diện của đất nước ta đều rất mỏng manh. Cách trình độ tiên tiến của thế giới không hề nhỏ. Mục tiêu của cháu không phải ở trong nước, mà là ở phương bắc!
Lời này vừa nói xong, Nhiếp lão đã đứng lên. Phía bắc, đó là người anh cả của chủ nghĩa xã hội, là Liên Xô hùng mạnh có thể sánh ngang tầm với nước Mỹ. Giành miếng mồi từ trong miệng Liên Xô, có thể làm vậy sao?
Ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, sau khi yên lặng một hồi, ông cụ mới chầm chậm nói:
- Ông sớm nên đoán ra được. Tính cách của Gia Lương quá trầm ổn, không đủ quyết đoán, bài văn liên quan tới tương lai của Liên Xô đó, nhất định không phải do nó viết. Vốn dĩ, ông tưởng rằng, là do thủ tướng Nam Tầm và lão Hoàng giở trò quỷ. Nhưng thật không ngờ, bài văn đó lại do cháu viết. Xem ra, cháu đã chuẩn bị từ ngay lúc đó rồi.
Nói tới đây, Nhiếp lão cũng có chút xúc động. Đây là một đứa cháu như thế nào chứ. Nhất cử nhất động đều móc nối với nhau. Không ngờ nó còn lôi cả ông và cấp cao trung ương vào nữa.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đúng là các chính trị gia dày dạn kinh nghiệm có khác. Chỉ dựa vào một chút thông tin này, mà đã đoán được sự việc rồi, Nhiếp Chấn Bang rất khâm phục về khả năng phán đoán sự việc này của Nhiếp lão. Đúng là gừng càng già càng cay.
Ngay lập tức, Nhiếp Chân Bang tiếp tục nói:
- Ông, ông có thể tiếp xúc được với thông tin bên Liên Xô, Từ sau khi đồng chí Chernenko qua đời, Gorbachev tiếp nhận chức vụ. Thế cục chính trị của Liên Xô đã bắt đầu có vấn đề mâu thuẫn nổi cộm rồi. Việc cải cách quyền tự chủ của doanh nghiệp bắt đầu từ thời Chernenko, đến bây giờ, đã xuất hiện nhiều làn sóng phản đối dữ dội. Ông cũng biết đấy, Liên Xô chú trọng vào công nghiệp nặng và công nghiệp quân sự, thiếu thốn các loại hàng hóa sử dụng hàng ngày. Lương thực cũng khan hiếm. Đây mới là vấn đề lớn nhất khiến cho cả Liên Xô bị suy sụp. Cháu không phải là nói chuyện giật gân đâu. Giờ đây, Liên Xô như một con lạc đà gần chết. Chỉ còn thiếu sự xuất hiện của cọng rơm cuối cùng thôi.
Lời này, khiến cho thần sắc của Nhiếp lão cũng ngưng trọng lại. Là một nhà cách mạng giai cấp vô sản, Nhiếp lão có tình cảm rất sâu đậm với Liên Xô. Ông nhìn Nhiếp Chấn Bang, dò hỏi:
- Chấn Bang, đây không phải là chuyện đùa. Không có cách giải quyết gì ư?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu nói:
- Ông, không được nữa rồi. Lúc này, dù là thượng đế hay Như Lai Phật Tổ đều phải chịu thua. Ví dụ như ngoại hối, trên bảng giá ngoại hối của Liên Xô, một Đô la Mỹ chỉ tương đương với 0.9 Rúp. Nhưng trên chợ đen, một Đô la Mỹ tương đương với 90 Rúp. Hơn nữa, tỉ giá này còn có xu hướng tiếp tục mở rộng hơn.
Mặc dù Nhiếp lão không quản kinh tế, nhưng, ông cũng có hiểu biết về những thứ này. Nếu như vậy, chỉ cần có người có thể thực hiện, thì nhất định có được lợi nhuận lớn trong đó. Hơn nữa, Nhiếp lão cũng đã hiểu được ý của Nhiếp Chấn Bang. Dựa vào đồ dùng hàng ngày, những đồ dùng thiết yếu, lương thực…. ; lợi dụng cục diện hỗn loạn giờ đây của Liên Xô để từ đó, đổi lấy các thiết bị công nghiệp nặng tiên tiến của Liên Xô, ví dụ như máy tiện mẫu, máy dập giường và những tư liệu nghiên cứu khoa học quân sự tiên tiến, vũ khí quân sự, tàu chiến, máy bay chiến đấu, đạn đạo…
Nghĩ tới đây, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt nghiêm túc:
- Chấn Bang, việc này cháu chắc đến đâu?
Nhiếp Chấn Bang biết chuyện tương lai, cũng biết rằng trong khoảng thời gian cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90, Liên Xô sẽ giải thể. Những nhà buôn trong nước thông qua Ballia để đi tới Liên Xô, giành được rất nhiều lợi nhuận. Có thể nói rằng, hắn chắc chắn 100% về chuyện này. Nhưng, dù sao thì Nhiếp Chấn Bang chưa đích thân làm. Yên lặng một lúc, Nhiếp Chấn Bang nói:
- 80%!
- 80%? Được, kế hoạch này sẽ bắt đầu vào thi nào. Đến lúc đó ông sẽ bảo quân đội toàn lực phối hợp với cháu. Có điều, cháu phải đặt trọng tâm vào công nghiệp quốc phòng và tư liệu nghiên cứu vũ khí. Nếu như làm thành công, ông sẽ coi như cháu là một người có công lớn.
Đúng là Nhiếp lão là người xuất thân từ quân đội, dù là cán bộ công tác chính trị, nhưng ông vẫn có quyết sách của mình. Trong một trận chiến, có thể có được 6 tới 7 phần chắc thắng là đã rất tốt rồi. Càng huống hồ giờ là 8 phần chắc chắn. Với những người thuộc thế hệ đi trước mà nói, quốc phòng luôn là điều quan trọng nhất của quân nhân. Giờ có cơ hội như vậy, Nhiếp lão đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nói xong, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, nếu như cháu đồng ý, thì ông cũng sẽ hứa với cháu rằng. Trước khi cháu tốt nghiệp đại học, ông sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của cháu. Đồng thời, Nhiếp gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ cho cháu. Đây là ước định của hai chúng ta. Cháu có thể làm được không?
Nghe được câu này, nội tâm Nhiếp Chấn Bang đã vui sướng tột cùng, có thái độ này của ông cụ, cộng thêm sự chèo lái của hắn, trong trận chiến đấu tương lai, Nhiếp gia nhất định có thể thoát khỏi khó khăn một cách thuận lợi. Những gì hắn bỏ ra, cuối cùng đã được báo đáp. Chỉ là, Nhiếp Chấn Bang không bao giờ nghĩ tới sự việc này sẽ đến bất ngờ như vậy. Ngớ ra một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng tỉnh lại, ngay lập tức gật đầu nghiêm túc:
- Ông nội, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Nhiếp lão cũng cười sảng khoái nói:
- Ha ha ha, được, được, đây mới là lòng can đảm mà con cháu Nhiếp gia nên có. Mở ra con đường tươi sáng muôn đời cho Trung Quốc, giỏi lắm!
- Thằng nhãi chết tiết, tưởng rằng ông già này không biết sao? Mặc dù cháu làm ở sau lưng, nhưng cái siêu thị Ốc Gia mà cháu làm gì gì đó, còn có cuộc họp bàn thương mại quốc tế ầm ỹ thời gian trước nữa. Cháu tưởng rằng có thể giấu được người trong thủ đô sao? Cháu tưởng rằng, chỉ với mấy đứa nhóc như cháu, là có thể làm được thành tích đó sao. Nếu không phải vì thủ tướng Nam Tầm ngầm trợ giúp phía sau, thì không cần đồng chí Húc Nhật tự ra tay, chỉ những người cấp dưới thôi cũng đủ để khiến cho siêu thị của các cháu đóng cửa.
Nói tới đây, ông cụ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Nhiếp Chấn Bang. Lòng ông đã thoải mái hơn một chút. Đứa cháu này của ông, quá thần bí, già giặn, chắc chắn, xử sự hào phóng. Đây đều là ưu điểm. Nhưng, già dặn cũng già giặn quá mức. Nhìn vào hắn, ông cụ dường như cảm thấy đây không phải là một người trẻ tuổi, mà ngược lại, giống như một người trung niên vậy.
May mà ông cụ không nói câu này ra, nếu không, Nhiếp Chấn Bang chắc sẽ sợ chết khiếp. Vốn dĩ hắn tái sinh là từ thời trung niên trở lại. Nếu ông cụ nói vậy, Nhiếp Chấn Bang nhất định sẽ cảm thấy rằng ông cụ đã nhìn thấu hắn.
- Chấn Bang, cháu không được để lẫn lộn đầu đuôi. Ở trong nước, quyền lực áp đảo mọi thứ. Quyền quân sự, quyền chính trị, đây mới là căn bản. Không có những thứ này, dù cháu có là người giàu nhất thế giới, tất cả cũng là nói suông hết. Ý của ông là, cháu và Gia Dân, cũng đều phải đi theo con đường này, những thứ vớ vẩn kia, tốt nhất là bỏ đi.
Tính cách của ông cụ lại một lần nữa lộ ra. Mới bắt đầu nói vài câu, mà đã lộ ra sự gia trưởng của mình.
Những việc đời sau, Nhiếp Chấn Bang có thể nói rất chắc chắn rằng, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai. Phe Chu Chính Nghị thì đã sao, vẻ vang rồi thật đấy, nhưng nói đổ là đổ luôn. Quyền lực là thứ đứng trên tất cả mọi thứ khác.
Người của Nhiếp gia, dù là đời thứ hai hay đời thứ ba, trước mặt ông cụ đều câm như hến. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không có cảm giác như vậy, hắn ủ rũ mặt mày, vẻ mặt như là cầu xin mà nhìn ông cụ rồi nói:
- Ông nội, ông là người xuất thân từ chính ủy, không thể chuyên quyền, phải chú ý tới quyền tự do của người khác. Cháu mới bao nhiêu tuổi chứ. Cháu sẽ đi theo con đường quan trường, nhưng trước lúc đó, cháu muốn đặt nền móng kinh tế vững chắc cho Nhiếp gia của chúng ta, cho quốc gia của chúng ta.
- Ồ? Khẩu khí không nhỏ mà. Chỉ dựa vào cái siêu thị của cháu mà được ư?
Có lẽ đã có chút mệt mỏi với biểu hiện nói gì nghe nấy của con cháu, bởi vậy ông cụ không hề có thái độ bực bội với thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Ông ngay lập tức cười đùa lại. Trông bộ dạng không phục của Nhiếp Chấn Bang, ông tiếp tục nói:
- Dựa vào nó, có thể đặt nền móng kinh tế cho Nhiếp gia, ít nhất con cháu Nhiếp gia sẽ không vì đồng tiền mà phạm sai lầm. Nhưng, nếu là vì quốc gia, Chấn Bang, cháu không cảm thấy nói vậy hơi mạnh miệng sao?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, ngay lập tức nói rất nghiêm túc:
- Ông, nếu chỉ dựa vào siêu thị, nhất định là không đủ. Giờ đây, nền tảng tất cả các phương diện của đất nước ta đều rất mỏng manh. Cách trình độ tiên tiến của thế giới không hề nhỏ. Mục tiêu của cháu không phải ở trong nước, mà là ở phương bắc!
Lời này vừa nói xong, Nhiếp lão đã đứng lên. Phía bắc, đó là người anh cả của chủ nghĩa xã hội, là Liên Xô hùng mạnh có thể sánh ngang tầm với nước Mỹ. Giành miếng mồi từ trong miệng Liên Xô, có thể làm vậy sao?
Ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang, sau khi yên lặng một hồi, ông cụ mới chầm chậm nói:
- Ông sớm nên đoán ra được. Tính cách của Gia Lương quá trầm ổn, không đủ quyết đoán, bài văn liên quan tới tương lai của Liên Xô đó, nhất định không phải do nó viết. Vốn dĩ, ông tưởng rằng, là do thủ tướng Nam Tầm và lão Hoàng giở trò quỷ. Nhưng thật không ngờ, bài văn đó lại do cháu viết. Xem ra, cháu đã chuẩn bị từ ngay lúc đó rồi.
Nói tới đây, Nhiếp lão cũng có chút xúc động. Đây là một đứa cháu như thế nào chứ. Nhất cử nhất động đều móc nối với nhau. Không ngờ nó còn lôi cả ông và cấp cao trung ương vào nữa.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đúng là các chính trị gia dày dạn kinh nghiệm có khác. Chỉ dựa vào một chút thông tin này, mà đã đoán được sự việc rồi, Nhiếp Chấn Bang rất khâm phục về khả năng phán đoán sự việc này của Nhiếp lão. Đúng là gừng càng già càng cay.
Ngay lập tức, Nhiếp Chân Bang tiếp tục nói:
- Ông, ông có thể tiếp xúc được với thông tin bên Liên Xô, Từ sau khi đồng chí Chernenko qua đời, Gorbachev tiếp nhận chức vụ. Thế cục chính trị của Liên Xô đã bắt đầu có vấn đề mâu thuẫn nổi cộm rồi. Việc cải cách quyền tự chủ của doanh nghiệp bắt đầu từ thời Chernenko, đến bây giờ, đã xuất hiện nhiều làn sóng phản đối dữ dội. Ông cũng biết đấy, Liên Xô chú trọng vào công nghiệp nặng và công nghiệp quân sự, thiếu thốn các loại hàng hóa sử dụng hàng ngày. Lương thực cũng khan hiếm. Đây mới là vấn đề lớn nhất khiến cho cả Liên Xô bị suy sụp. Cháu không phải là nói chuyện giật gân đâu. Giờ đây, Liên Xô như một con lạc đà gần chết. Chỉ còn thiếu sự xuất hiện của cọng rơm cuối cùng thôi.
Lời này, khiến cho thần sắc của Nhiếp lão cũng ngưng trọng lại. Là một nhà cách mạng giai cấp vô sản, Nhiếp lão có tình cảm rất sâu đậm với Liên Xô. Ông nhìn Nhiếp Chấn Bang, dò hỏi:
- Chấn Bang, đây không phải là chuyện đùa. Không có cách giải quyết gì ư?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu nói:
- Ông, không được nữa rồi. Lúc này, dù là thượng đế hay Như Lai Phật Tổ đều phải chịu thua. Ví dụ như ngoại hối, trên bảng giá ngoại hối của Liên Xô, một Đô la Mỹ chỉ tương đương với 0.9 Rúp. Nhưng trên chợ đen, một Đô la Mỹ tương đương với 90 Rúp. Hơn nữa, tỉ giá này còn có xu hướng tiếp tục mở rộng hơn.
Mặc dù Nhiếp lão không quản kinh tế, nhưng, ông cũng có hiểu biết về những thứ này. Nếu như vậy, chỉ cần có người có thể thực hiện, thì nhất định có được lợi nhuận lớn trong đó. Hơn nữa, Nhiếp lão cũng đã hiểu được ý của Nhiếp Chấn Bang. Dựa vào đồ dùng hàng ngày, những đồ dùng thiết yếu, lương thực…. ; lợi dụng cục diện hỗn loạn giờ đây của Liên Xô để từ đó, đổi lấy các thiết bị công nghiệp nặng tiên tiến của Liên Xô, ví dụ như máy tiện mẫu, máy dập giường và những tư liệu nghiên cứu khoa học quân sự tiên tiến, vũ khí quân sự, tàu chiến, máy bay chiến đấu, đạn đạo…
Nghĩ tới đây, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang với ánh mắt nghiêm túc:
- Chấn Bang, việc này cháu chắc đến đâu?
Nhiếp Chấn Bang biết chuyện tương lai, cũng biết rằng trong khoảng thời gian cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90, Liên Xô sẽ giải thể. Những nhà buôn trong nước thông qua Ballia để đi tới Liên Xô, giành được rất nhiều lợi nhuận. Có thể nói rằng, hắn chắc chắn 100% về chuyện này. Nhưng, dù sao thì Nhiếp Chấn Bang chưa đích thân làm. Yên lặng một lúc, Nhiếp Chấn Bang nói:
- 80%!
- 80%? Được, kế hoạch này sẽ bắt đầu vào thi nào. Đến lúc đó ông sẽ bảo quân đội toàn lực phối hợp với cháu. Có điều, cháu phải đặt trọng tâm vào công nghiệp quốc phòng và tư liệu nghiên cứu vũ khí. Nếu như làm thành công, ông sẽ coi như cháu là một người có công lớn.
Đúng là Nhiếp lão là người xuất thân từ quân đội, dù là cán bộ công tác chính trị, nhưng ông vẫn có quyết sách của mình. Trong một trận chiến, có thể có được 6 tới 7 phần chắc thắng là đã rất tốt rồi. Càng huống hồ giờ là 8 phần chắc chắn. Với những người thuộc thế hệ đi trước mà nói, quốc phòng luôn là điều quan trọng nhất của quân nhân. Giờ có cơ hội như vậy, Nhiếp lão đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nói xong, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, nếu như cháu đồng ý, thì ông cũng sẽ hứa với cháu rằng. Trước khi cháu tốt nghiệp đại học, ông sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của cháu. Đồng thời, Nhiếp gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ cho cháu. Đây là ước định của hai chúng ta. Cháu có thể làm được không?
Nghe được câu này, nội tâm Nhiếp Chấn Bang đã vui sướng tột cùng, có thái độ này của ông cụ, cộng thêm sự chèo lái của hắn, trong trận chiến đấu tương lai, Nhiếp gia nhất định có thể thoát khỏi khó khăn một cách thuận lợi. Những gì hắn bỏ ra, cuối cùng đã được báo đáp. Chỉ là, Nhiếp Chấn Bang không bao giờ nghĩ tới sự việc này sẽ đến bất ngờ như vậy. Ngớ ra một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng tỉnh lại, ngay lập tức gật đầu nghiêm túc:
- Ông nội, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Nhiếp lão cũng cười sảng khoái nói:
- Ha ha ha, được, được, đây mới là lòng can đảm mà con cháu Nhiếp gia nên có. Mở ra con đường tươi sáng muôn đời cho Trung Quốc, giỏi lắm!
/552
|