Trong căn phòng thí nghiệm sang trọng được thắp sáng ánh đèn, nhìn thế nào cũng giống như nơi của tổ chứa nghiên cứu quân đội thế giới, Thiên Tuyết từ trong ngực Lãnh Ngạo bị ép bỏ vào lồng thí nghiệm, trên cổ mang một sợi dây xích nho nhỏ, trên đó là các bộ phận cảm ứng bất cứ lúc nào cũng có thể hiển thị các chỉ số thân thể của cô lên màn hình lớn trong phòng thí nghiệm.
“Thế nào?” Lãnh Ngạo sốt ruột nhìn bảo bối nhỏ của hắn nằm trong một ống nghiệm lớn, giọng nói phát ra có chút đau lòng
“Đây...chủ tử, xin giao cho chúng tôi.” Một đoàn người mặc áo blue xoay quanh màn hình nghiên cứu, đổ mồ hôi trấn an.
Thiên Tuyết cuôn mình trong ống nghiệm trong suốt lạnh như băng vừa lạnh vừa mệt lại vô cùng đau đớn, bị đông lạnh khiến cả người cô run rẩy, ý thức mơ hồ, khi đám người ngoài kia đang lải nhải báo cáo khoa học thì cô đã sớm rơi vào trạng thái hoảng hốt nửa mê nửa tỉnh……
Xét theo góc độ khoa học, loại trạng thái này được cho là khoảng khắc trước khi chết...
Cô đến cùng là bị cái gì đây? Ít nhất cô cũng phải biết nguyên nhân mình chết...
Làm ơn, cứu tôi với....
Tia laser biểu thị trạng thái sức khỏe của Thiên Tuyết trên màn hình nhanh chóng giảm sút, nồng độ adrenalin trong não cũng xuất hiện biến hóa cực lớn……
“Nguy rồi, các chỉ số cơ thể đang giảm xuống, mức độ nguy hiểm có thể tử vong!” Giáo sư nhìn lên màn hình lớn lảm bẩm. Điều duy nhất ông nghĩ lức này là, ông cũng sắp chết rồi.
Lãnh Ngạo chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên tối sầm. Trong lòng bàn tay hắn nâng thứ yếu ớt như vậy, giống như đứa bé được tặng một con hạc giấy tinh xảo, vừa vô cùng cẩn thận rón rén không ngừng dặn bản thân không được làm rách đôi cánh mong manh kia.
Có lẽ, vì sự an toàn của đối phương, hẳn là nên kiên nhẫn. Nhưng mà hắn đã làm ngược lại.
Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Là hắn quá gấp gáp sao, cho nên chính hắn đã lấy tính mạng của cô gái nhỏ này sao?
Một sinh mệnh tươi sáng như vậy, cư nhiên cũng từ từ biến mất...
Giống như cảm nhận được, Thiên Tuyết nằm trong ống nghiệm mở hai mắt ra, cố gắng chống cự. Cô không muốn chết! Ở thế giới kia có lẽ không tươi đẹp, nhưng mà ở đây cô không muốn bỏ lỡ. Tuyệt đối không muốn!
Lãnh Ngạo nhạy bén phát hiện được Thiên Tuyết xảy ra biến hóa, nhếch môi cười cười. Bảo bối nhỏ của hắn qua được rồi!
Nhìn những con số hiển thị trên màn hình dần tăng lên, lại nhìn tóc cô gái trong ống nghiệm có xu hướng đổi màu, vốn dĩ một đầu tóc đen, bây giờ lại trở thành màu bạch kim giống như thác nước, vị giáo sư già kia kinh ngạc quay đầu, chưa kịp phán đoán rốt cuộc cô gái này làm sao, đã bị bóng dáng màu đen bay qua ngăn lại! Ống nghiệm trong suốt bằng thủy tinh đã bị một đấm đánh nát! Giống như bứt tơ nhện thoải mái giật tung các đoạn dây điện đang giam cầm cô gái, một tay ôm lấy Thiên Tuyết lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt trong ống nghiệm. Bẻ gãy dây xích trên cổ cô, cúi đầu cắn lấy ngón tay của mình, sau đó cho máu nhỏ ra từ ngón tay từ từ vào trong miệng cô……
“Chuyện này, chủ từ, cô ta chính là do bày xích virut trong cơ thể của ngài, không có khả năng dung hòa cho nên mới có tình trạng như vậy, nếu ngài tiếp tục tăng liều lượng, cô ấy nhất định sẽ...” Vị giáo sư già chưa kịp nói xong chữ 'chết' đã bị Lãnh Ngạo lạnh lùng cắt lời “Cô ấy làm được rồi, kiểm tra tổng thể lại một chút.”
Diệp Thành đứng bên cạnh nhíu mi, có chút cảm giác thở phào, hắn quả thật đã tưởng Thiên Tuyết không qua nổi rồi!
Hồi tưởng lại vài giờ trước, đến bây giờ hắn vẫn có chút ngạc nhiên. Bọn họ bị tấn công trên tòa nhà 3 tầng World, ngay trong lãnh địa của mình. Tình thế lúc đó lại vô cùng hỗn loạn, hai bên bắn nhau gần như mưa đạn, Thiên Tuyết bị người ta đẩy xuống từ tầng 3 thế nhưng không chết, lại có thể đáp đất một cách cực kì an toàn. Giống như một con mèo ba tư, xoay một vòng với độ cong hoàn mĩ, sau đó nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống đất.Hơn nữa, cô bắn hạ thủ lĩnh của bên địch chỉ với một phát súng xuyên tim với khoảng cách 1000m.
Nhưng mà, làm Diệp Thành lưu ý lại là, lúc đó, tóc của cô, cũng có màu này!
Diệp Thành không tin đây chỉ là trùng hợp, có phải khi chuyển màu tóc, cô sẽ có một loại năng lực đặc biệt. Ví như 'tóc đen' không thể bắn súng, 'tóc trắng' lại là thiện xạ. Chỉ số cơ thể cũng thay đổi như trời với vực!
Cơ thể cô, có phải do dùng máu của chủ tử và Dạ Hồn cho nên sinh ra biến hóa, giống như chủ từ sao? Đôi mắt màu đỏ có thể thôi miên người khác...
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhếch môi, nếu như lấy nhau, có thể thành cặp đôi hoàn hảo rồi!
**********
Lãnh Ngạo nhìn Thiên Tuyết nằm ở trên giường có chút đăm chiêu. Cô chưa khỏe, phải tách ra ít nhất ba ngày. Đây là kết luận cuối cùng của nhóm nhà khoa học điên kia!
Ấm áp, trắng mịn, mềm mại, mang theo tiếng thở dốc và xúc cảm ẩm ướt... Nắm chặt tay, Lãnh Ngạo đau đầu nhắm mắt ngưỡng người ra sau thở dài, “Đúng là tra tấn……”
Thấy được, mò đến, nhưng không thể xuống tay.
Xem ra phải làm, giống như cô từng nói, mắt không thấy, lòng không loạn.
Lãnh Ngạo hít sâu một hơi
Thân hình ấm áp mềm mại, bao hàm sự co dãn và yếu ớt của sinh mệnh……
Vừa nhỏ yếu, vừa đáng yêu.
Da thịt vốn nõn nà , sau khi dùng máu của hắn lại có cảm giác trắng mịn, ôn nhuận giống như một miếng kem vừa vào tay sẽ lập tức hóa thành nhũ trắng làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. Con ngươi bởi vì bị đau mà rưng rưng nước mắt, giống như động vật nhỏ bị khi dễ, sợ hãi nhìn mình, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng…
Không có gối ôm đáng yêu.
Không có mùi thơm mê người.
Cũng không thể tùy tiện hôn môi.
Ngủ một mình, ngủ một mình……
Ừ, thì sự tình chính là máy tính của mình phải đem đi sửa, không biết giờ mới xong. Có thể là 1 hoặc 2 tuần không có truyện. Báo cho mọi người biết trước vậy ấy mà. Đừng giận mình nha!
“Thế nào?” Lãnh Ngạo sốt ruột nhìn bảo bối nhỏ của hắn nằm trong một ống nghiệm lớn, giọng nói phát ra có chút đau lòng
“Đây...chủ tử, xin giao cho chúng tôi.” Một đoàn người mặc áo blue xoay quanh màn hình nghiên cứu, đổ mồ hôi trấn an.
Thiên Tuyết cuôn mình trong ống nghiệm trong suốt lạnh như băng vừa lạnh vừa mệt lại vô cùng đau đớn, bị đông lạnh khiến cả người cô run rẩy, ý thức mơ hồ, khi đám người ngoài kia đang lải nhải báo cáo khoa học thì cô đã sớm rơi vào trạng thái hoảng hốt nửa mê nửa tỉnh……
Xét theo góc độ khoa học, loại trạng thái này được cho là khoảng khắc trước khi chết...
Cô đến cùng là bị cái gì đây? Ít nhất cô cũng phải biết nguyên nhân mình chết...
Làm ơn, cứu tôi với....
Tia laser biểu thị trạng thái sức khỏe của Thiên Tuyết trên màn hình nhanh chóng giảm sút, nồng độ adrenalin trong não cũng xuất hiện biến hóa cực lớn……
“Nguy rồi, các chỉ số cơ thể đang giảm xuống, mức độ nguy hiểm có thể tử vong!” Giáo sư nhìn lên màn hình lớn lảm bẩm. Điều duy nhất ông nghĩ lức này là, ông cũng sắp chết rồi.
Lãnh Ngạo chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên tối sầm. Trong lòng bàn tay hắn nâng thứ yếu ớt như vậy, giống như đứa bé được tặng một con hạc giấy tinh xảo, vừa vô cùng cẩn thận rón rén không ngừng dặn bản thân không được làm rách đôi cánh mong manh kia.
Có lẽ, vì sự an toàn của đối phương, hẳn là nên kiên nhẫn. Nhưng mà hắn đã làm ngược lại.
Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Là hắn quá gấp gáp sao, cho nên chính hắn đã lấy tính mạng của cô gái nhỏ này sao?
Một sinh mệnh tươi sáng như vậy, cư nhiên cũng từ từ biến mất...
Giống như cảm nhận được, Thiên Tuyết nằm trong ống nghiệm mở hai mắt ra, cố gắng chống cự. Cô không muốn chết! Ở thế giới kia có lẽ không tươi đẹp, nhưng mà ở đây cô không muốn bỏ lỡ. Tuyệt đối không muốn!
Lãnh Ngạo nhạy bén phát hiện được Thiên Tuyết xảy ra biến hóa, nhếch môi cười cười. Bảo bối nhỏ của hắn qua được rồi!
Nhìn những con số hiển thị trên màn hình dần tăng lên, lại nhìn tóc cô gái trong ống nghiệm có xu hướng đổi màu, vốn dĩ một đầu tóc đen, bây giờ lại trở thành màu bạch kim giống như thác nước, vị giáo sư già kia kinh ngạc quay đầu, chưa kịp phán đoán rốt cuộc cô gái này làm sao, đã bị bóng dáng màu đen bay qua ngăn lại! Ống nghiệm trong suốt bằng thủy tinh đã bị một đấm đánh nát! Giống như bứt tơ nhện thoải mái giật tung các đoạn dây điện đang giam cầm cô gái, một tay ôm lấy Thiên Tuyết lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt trong ống nghiệm. Bẻ gãy dây xích trên cổ cô, cúi đầu cắn lấy ngón tay của mình, sau đó cho máu nhỏ ra từ ngón tay từ từ vào trong miệng cô……
“Chuyện này, chủ từ, cô ta chính là do bày xích virut trong cơ thể của ngài, không có khả năng dung hòa cho nên mới có tình trạng như vậy, nếu ngài tiếp tục tăng liều lượng, cô ấy nhất định sẽ...” Vị giáo sư già chưa kịp nói xong chữ 'chết' đã bị Lãnh Ngạo lạnh lùng cắt lời “Cô ấy làm được rồi, kiểm tra tổng thể lại một chút.”
Diệp Thành đứng bên cạnh nhíu mi, có chút cảm giác thở phào, hắn quả thật đã tưởng Thiên Tuyết không qua nổi rồi!
Hồi tưởng lại vài giờ trước, đến bây giờ hắn vẫn có chút ngạc nhiên. Bọn họ bị tấn công trên tòa nhà 3 tầng World, ngay trong lãnh địa của mình. Tình thế lúc đó lại vô cùng hỗn loạn, hai bên bắn nhau gần như mưa đạn, Thiên Tuyết bị người ta đẩy xuống từ tầng 3 thế nhưng không chết, lại có thể đáp đất một cách cực kì an toàn. Giống như một con mèo ba tư, xoay một vòng với độ cong hoàn mĩ, sau đó nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống đất.Hơn nữa, cô bắn hạ thủ lĩnh của bên địch chỉ với một phát súng xuyên tim với khoảng cách 1000m.
Nhưng mà, làm Diệp Thành lưu ý lại là, lúc đó, tóc của cô, cũng có màu này!
Diệp Thành không tin đây chỉ là trùng hợp, có phải khi chuyển màu tóc, cô sẽ có một loại năng lực đặc biệt. Ví như 'tóc đen' không thể bắn súng, 'tóc trắng' lại là thiện xạ. Chỉ số cơ thể cũng thay đổi như trời với vực!
Cơ thể cô, có phải do dùng máu của chủ tử và Dạ Hồn cho nên sinh ra biến hóa, giống như chủ từ sao? Đôi mắt màu đỏ có thể thôi miên người khác...
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhếch môi, nếu như lấy nhau, có thể thành cặp đôi hoàn hảo rồi!
**********
Lãnh Ngạo nhìn Thiên Tuyết nằm ở trên giường có chút đăm chiêu. Cô chưa khỏe, phải tách ra ít nhất ba ngày. Đây là kết luận cuối cùng của nhóm nhà khoa học điên kia!
Ấm áp, trắng mịn, mềm mại, mang theo tiếng thở dốc và xúc cảm ẩm ướt... Nắm chặt tay, Lãnh Ngạo đau đầu nhắm mắt ngưỡng người ra sau thở dài, “Đúng là tra tấn……”
Thấy được, mò đến, nhưng không thể xuống tay.
Xem ra phải làm, giống như cô từng nói, mắt không thấy, lòng không loạn.
Lãnh Ngạo hít sâu một hơi
Thân hình ấm áp mềm mại, bao hàm sự co dãn và yếu ớt của sinh mệnh……
Vừa nhỏ yếu, vừa đáng yêu.
Da thịt vốn nõn nà , sau khi dùng máu của hắn lại có cảm giác trắng mịn, ôn nhuận giống như một miếng kem vừa vào tay sẽ lập tức hóa thành nhũ trắng làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. Con ngươi bởi vì bị đau mà rưng rưng nước mắt, giống như động vật nhỏ bị khi dễ, sợ hãi nhìn mình, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng…
Không có gối ôm đáng yêu.
Không có mùi thơm mê người.
Cũng không thể tùy tiện hôn môi.
Ngủ một mình, ngủ một mình……
Ừ, thì sự tình chính là máy tính của mình phải đem đi sửa, không biết giờ mới xong. Có thể là 1 hoặc 2 tuần không có truyện. Báo cho mọi người biết trước vậy ấy mà. Đừng giận mình nha!
/120
|