Dù Lục Tư Nghiêm không đáp lại cô nhưng vành tai đã phản chủ, mỗi khi tức giận hay thẹn thùng thì vành tai hắn luôn đỏ lên.
Ninh Sương lấy một xiên táo đưa đến trước mặt hắn, cất giọng ngọt ngào: "Anh nói "a” đi.” Trong lòng cô cuộn lên một đợt mắc...cười, chính xác là vô cùng mắc cười.
Hắn ăn miếng táo trên xiên, một tay ôm eo cô, một tay còn lại gõ phím, cô tò mò nhìn vào màn hình laptop, hóa ra hắn đang bàn một dự án lớn với cấp dưới: "Chờ một chút."
Vẻ chuyên tâm của hắn quả là mê người, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sắc lẹm nhìn vào màn hình, từng đường nét khuôn mặt vô cùng tinh tế, là sự kết hợp hoàn hảo của gen Châu Á và Châu Âu.
Trong lúc chờ đợi, cô đung đưa chân qua lại, lấy xiên xiên từng miếng dưa hấu cho vào miệng, tận hưởng vị thơm ngon mọng nước của miếng dưa đỏ. Nhìn quanh thư phòng của hắn, nơi này vẫn giống như trước, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà và tường đều không có lấy một hạt bụi.
Thư phòng nơi làm việc của Lục Tư Nghiêm đều sẽ có người vào dọn, một ngày hai lần đều đặn mỗi ngài, vậy nên sàn nhà sạch sẽ đến nỗi soi được cả bản thân.
Không gian của phòng rộng rãi thoáng đãng, cửa kính ngăn cách giữa bên trong và ban công là một tấm kính đặc biệt, nhìn trong suốt vậy nhưng chỉ có bên trong nhìn ra được bên ngoài, người bên ngoài nhìn chỉ thấy một tấm kính màu đen.
Góc phòng là một tủ kính đựng sách lớn, đa số là những cuốn sách quý hiếm không còn trên thị trường, hắn khá thích tủ sách đó. Còn nhớ có một lần một người hầu vào dọn dẹp vì tò mò lấy ra xem bị hắn phát hiện, ngày hôm sau người đó đã bị đuổi việc ngay.
[..]
Khoảng 15 phút sau, Lục Tư Nghiêm gập màn hình xuống phá, lên tiếng đi bầu không khí tĩnh lặng:
"Cùng ăn cơm?” chất giọng trầm ấm vang lên đột ngột khiến cô đang mê man muốn ngủ lại giật mình, cô dụi dụi mắt, gật đầu vui vẻ đáp: "Được!”
Cả hai cùng đến phòng ăn dưới lầu, một bàn đầy ắp mỹ vị nhân gian trải dài trước mắt khiến bụng Ninh Sương sôi sục lên, cô vừa ngồi vào bàn đã ăn một muỗng cơm đầy, hai bên khóe miệng không khỏi vương chút cơm.
Cô gắp cho Lục Tư Nghiêm một cái đùi gà, ông Dương không khỏi trố mắt kinh ngạc trước hành động khác thường của vị tiểu thư ương bướng.
Thật kì lạ, bình thường đến ăn cơm cùng cô còn không chịu, sao nay lại chủ động gắp thức ăn cho cậu chủ?
Hay đây là giây phút bình yên trước giông tố?
Hàng vạn suy nghĩ liên tục tuôn ra trong đầu của Dương Thành Nghị. Nhưng kì lạ thay bữa ăn này lại vô cùng yên bình, cậu chủ mặt lạnh của họ vẫn ăn cơm như mọi khi, Ninh Sương chỉ lo ăn sạch bàn thức ăn, lâu lâu sẽ gắp cho Lục Tư Nghiêm một món ngon.
Nhưng sóng gió hình như đến rồi!
Điện thoại của Ninh Sương đổ chuông, trên màn hình điện thoại hiện rõ tên người gọi là "Chu Cảnh Nghi." Ninh Sương không chậm không nhanh bắt máy, cô còn không quên bật loa ngoài lên.
“ Này, cô ngày mai đừng có mà đem đồ ăn sáng đến buổi đấu của tôi, tôi không nhận đâu.” giọng nói của Chu Cảnh Nghi vô cùng đắc ý, ẩn chứa một sự chê bai không hề nhỏ.
Cô nhìn hắn, quả nhiên mặt Lục Tư Nghiêm đã đen như nhọ nồi rồi! Bây giờ chỉ cần cô nói đồng ý thì liền bị giam lỏng vài ngày, đây chính là điều xảy ra ở kiếp trước khiến cô phải nghỉ học làm bỏ lỡ kiến thức, ở trường lại bị dính tin đồn là bỏ học theo trai do Diệp Uyển Như tung tin.
Nhưng cô sớm đã phòng bị, Ninh Sương ho một tiếng rồi nói: “ Tôi nào có rảnh mà đi đem đồ ăn cho 'cún’, nói năng cho cẩn thận kẻo bạn trai tôi nghe lại chết nha,” nói xong liền cúp máy ngang mà không đợi đầu dây bên kia phản ứng.
Dương Thành Nghị thở phào, cả người nhẹ nhõm, thầm vui mừng khi cô tiểu thư này đã biết cách trả lời.
Khuôn mặt đen như đáy nồi thoáng dịu lại, hắn đưa tay gắp miếng thịt kho cho cô, không chỉ Lục Tư Nghiêm mà trái tim đang đập thình thịch của cô cũng dịu lại, hóa ra dỗ dành hắn lại đơn giản hơn những gì cô nghĩ nhiều.
"Haiz, cậu ta làm phiền thời gian của em và anh rồi,” Ninh Sương ra vẻ than vãn lại ăn một miếng cơm họa hả.
Ninh Sương nuốt miếng thịt trong miệng xuống liền nói: “Tư Khiêm, có thể xem xét để em ngủ lại kí túc xá đêm nay có được không? Sắp tới em có bài thi phải ôn tập nên muốn ở ký túc chuyên tâm ôn bài."
Hắn khẽ liếc nhìn cô nhưng không trả lời.
Ninh Sương tiếp tục nói: "Em về ký túc xá nhất định sẽ nhắn tin cho anh, ngoan ngoãn không đi tìm tên thối họ Chu,anh yên tâm! Em mà nói điêu thì sét đánh chết em!” Cô giơ ba ngón tay lên thề thốt với niềm hi vọng mãnh liệt là hắn sẽ gật đầu.
Bình thường chỉ có cuối tuần là cô sẽ ngủ ở nhà, đêm ngủ ở biệt thự nhà hắn, ngày thì về kí túc xá.
Ánh mắt Lục Tư Khiêm vô cùng mệt mỏi, cô vẫn là tìm cách rời xa hắn, hóa ra những gì cô làm cũng chỉ là chiêu trò mới.
Có phải là hắn nên nhốt cô lại không cho cô đi nữa?
Ngay khi hắn mấp máy môi từ chối, bên má phải bỗng bị một vật thể mềm mại áp lên, một tiếng chụt phát ra vô cùng nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Lục Tư Nghiêm.
"Tư Nghiêm, anh đồng ý nha? Đi mà~” cô nũng nịu lắc lắc tay hắn.
Ninh Sương lấy một xiên táo đưa đến trước mặt hắn, cất giọng ngọt ngào: "Anh nói "a” đi.” Trong lòng cô cuộn lên một đợt mắc...cười, chính xác là vô cùng mắc cười.
Hắn ăn miếng táo trên xiên, một tay ôm eo cô, một tay còn lại gõ phím, cô tò mò nhìn vào màn hình laptop, hóa ra hắn đang bàn một dự án lớn với cấp dưới: "Chờ một chút."
Vẻ chuyên tâm của hắn quả là mê người, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sắc lẹm nhìn vào màn hình, từng đường nét khuôn mặt vô cùng tinh tế, là sự kết hợp hoàn hảo của gen Châu Á và Châu Âu.
Trong lúc chờ đợi, cô đung đưa chân qua lại, lấy xiên xiên từng miếng dưa hấu cho vào miệng, tận hưởng vị thơm ngon mọng nước của miếng dưa đỏ. Nhìn quanh thư phòng của hắn, nơi này vẫn giống như trước, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà và tường đều không có lấy một hạt bụi.
Thư phòng nơi làm việc của Lục Tư Nghiêm đều sẽ có người vào dọn, một ngày hai lần đều đặn mỗi ngài, vậy nên sàn nhà sạch sẽ đến nỗi soi được cả bản thân.
Không gian của phòng rộng rãi thoáng đãng, cửa kính ngăn cách giữa bên trong và ban công là một tấm kính đặc biệt, nhìn trong suốt vậy nhưng chỉ có bên trong nhìn ra được bên ngoài, người bên ngoài nhìn chỉ thấy một tấm kính màu đen.
Góc phòng là một tủ kính đựng sách lớn, đa số là những cuốn sách quý hiếm không còn trên thị trường, hắn khá thích tủ sách đó. Còn nhớ có một lần một người hầu vào dọn dẹp vì tò mò lấy ra xem bị hắn phát hiện, ngày hôm sau người đó đã bị đuổi việc ngay.
[..]
Khoảng 15 phút sau, Lục Tư Nghiêm gập màn hình xuống phá, lên tiếng đi bầu không khí tĩnh lặng:
"Cùng ăn cơm?” chất giọng trầm ấm vang lên đột ngột khiến cô đang mê man muốn ngủ lại giật mình, cô dụi dụi mắt, gật đầu vui vẻ đáp: "Được!”
Cả hai cùng đến phòng ăn dưới lầu, một bàn đầy ắp mỹ vị nhân gian trải dài trước mắt khiến bụng Ninh Sương sôi sục lên, cô vừa ngồi vào bàn đã ăn một muỗng cơm đầy, hai bên khóe miệng không khỏi vương chút cơm.
Cô gắp cho Lục Tư Nghiêm một cái đùi gà, ông Dương không khỏi trố mắt kinh ngạc trước hành động khác thường của vị tiểu thư ương bướng.
Thật kì lạ, bình thường đến ăn cơm cùng cô còn không chịu, sao nay lại chủ động gắp thức ăn cho cậu chủ?
Hay đây là giây phút bình yên trước giông tố?
Hàng vạn suy nghĩ liên tục tuôn ra trong đầu của Dương Thành Nghị. Nhưng kì lạ thay bữa ăn này lại vô cùng yên bình, cậu chủ mặt lạnh của họ vẫn ăn cơm như mọi khi, Ninh Sương chỉ lo ăn sạch bàn thức ăn, lâu lâu sẽ gắp cho Lục Tư Nghiêm một món ngon.
Nhưng sóng gió hình như đến rồi!
Điện thoại của Ninh Sương đổ chuông, trên màn hình điện thoại hiện rõ tên người gọi là "Chu Cảnh Nghi." Ninh Sương không chậm không nhanh bắt máy, cô còn không quên bật loa ngoài lên.
“ Này, cô ngày mai đừng có mà đem đồ ăn sáng đến buổi đấu của tôi, tôi không nhận đâu.” giọng nói của Chu Cảnh Nghi vô cùng đắc ý, ẩn chứa một sự chê bai không hề nhỏ.
Cô nhìn hắn, quả nhiên mặt Lục Tư Nghiêm đã đen như nhọ nồi rồi! Bây giờ chỉ cần cô nói đồng ý thì liền bị giam lỏng vài ngày, đây chính là điều xảy ra ở kiếp trước khiến cô phải nghỉ học làm bỏ lỡ kiến thức, ở trường lại bị dính tin đồn là bỏ học theo trai do Diệp Uyển Như tung tin.
Nhưng cô sớm đã phòng bị, Ninh Sương ho một tiếng rồi nói: “ Tôi nào có rảnh mà đi đem đồ ăn cho 'cún’, nói năng cho cẩn thận kẻo bạn trai tôi nghe lại chết nha,” nói xong liền cúp máy ngang mà không đợi đầu dây bên kia phản ứng.
Dương Thành Nghị thở phào, cả người nhẹ nhõm, thầm vui mừng khi cô tiểu thư này đã biết cách trả lời.
Khuôn mặt đen như đáy nồi thoáng dịu lại, hắn đưa tay gắp miếng thịt kho cho cô, không chỉ Lục Tư Nghiêm mà trái tim đang đập thình thịch của cô cũng dịu lại, hóa ra dỗ dành hắn lại đơn giản hơn những gì cô nghĩ nhiều.
"Haiz, cậu ta làm phiền thời gian của em và anh rồi,” Ninh Sương ra vẻ than vãn lại ăn một miếng cơm họa hả.
Ninh Sương nuốt miếng thịt trong miệng xuống liền nói: “Tư Khiêm, có thể xem xét để em ngủ lại kí túc xá đêm nay có được không? Sắp tới em có bài thi phải ôn tập nên muốn ở ký túc chuyên tâm ôn bài."
Hắn khẽ liếc nhìn cô nhưng không trả lời.
Ninh Sương tiếp tục nói: "Em về ký túc xá nhất định sẽ nhắn tin cho anh, ngoan ngoãn không đi tìm tên thối họ Chu,anh yên tâm! Em mà nói điêu thì sét đánh chết em!” Cô giơ ba ngón tay lên thề thốt với niềm hi vọng mãnh liệt là hắn sẽ gật đầu.
Bình thường chỉ có cuối tuần là cô sẽ ngủ ở nhà, đêm ngủ ở biệt thự nhà hắn, ngày thì về kí túc xá.
Ánh mắt Lục Tư Khiêm vô cùng mệt mỏi, cô vẫn là tìm cách rời xa hắn, hóa ra những gì cô làm cũng chỉ là chiêu trò mới.
Có phải là hắn nên nhốt cô lại không cho cô đi nữa?
Ngay khi hắn mấp máy môi từ chối, bên má phải bỗng bị một vật thể mềm mại áp lên, một tiếng chụt phát ra vô cùng nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Lục Tư Nghiêm.
"Tư Nghiêm, anh đồng ý nha? Đi mà~” cô nũng nịu lắc lắc tay hắn.
/32
|