Đến chập tối Thủy Tiên Nhi tỉnh dậy, thấy mình đang được ôm trong một lồng ngực ấm áp thì có chút giật mình.
Thấy người trong lòng đã tỉnh, Dạ Quân Ly vuốt phần tóc đang che mặt nàng ra, nhẹ giọng nói:
- Tỉnh rồi sao ? Có muốn ngủ thêm chút nữa không ?
Thủy Tiên Nhi dụi dụi mặt vào ngực hắn lắc đầu.
Ôm Thủy Tiên Nhi ngồi dậy, hắn vuốt tóc nàng dịu giọng nói:
- Uống chút nước, rồi ta thấy cháo cho nàng ăn.
Vung tay lên, ly trà bay đến trong tay hắn. Dạ Quân Ly thổi nhẹ cho bớt nóng rồi nâng mặt nàng lên.
- Ngoan, uống chút nước.
Thủy Tiên Nhi ngoan ngoãn nghe lời mở miệng uống nước.
Sau đó hắn đỡ Thủy Tiên Nhi nằm xuống, còn hắn đứng dậy, đắp lại chăn cho nàng rồi nói:
- Nàng nằm một chút, ta đi nấu cháo.
Nói rồi hắn xoay người đi thì bị bàn tay nhỏ bé quấn đầy băng gạc cầm tay.
Thủy Tiên Nhi cất giọng khàn khàn như nỉ non cũng như van xin.
- Ly...đừng đi...
Nghe giọng nàng tim hắn nhói lên, hắn liền ôm nàng vào lòng.
- Ta không đi, ta ở với nàng.
Nàng cứ thế lẳng lặng ôm chặt hắn, cảm thụ ấm áp và hương cỏ xanh trên người hắn.
Dạ Quân Ly ở đây, hắn đang ở bên nàng, hắn sẽ không rời nàng đi.
- Cả ngày rồi nàng chưa ăn gì, ta nấu cháo cho nàng được không ?
Thấy Thủy Tiên Nhi im lặng ôm chặt hắn, Dạ Quân Ly đau lòng vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên trán nàng.
- Ta mang nàng đi nấu cháo.
Nói rồi Dạ Quân Ly bế Thủy Tiên Nhi lên đi về phòng bếp.
Ôm thân hình nhỏ bé gầy guộc của nàng trong lòng làm hắn không khỏi tự trách, nếu hắn tỉnh lại sớm hơn thì nàng đã không phải như vầy.
Cơ thể nàng nhỏ bé, thân thể chỉ có da bọc xương làm hắn quyết tâm bồi bổ nàng.
Nhẹ nhàng bế Thủy Tiên Nhi bằng một tay, tay còn lại hắn thành thục vo gạo nấu cháo như đã làm rất nhiều lần.
Dạ Quân Ly ôm nàng ngồi trên chiếc ghế trong phòng bếp. Mắt hắn dịu dàng sủng nịnh nhìn tiểu cô nương trong ngực.
- Tiên nhi, nhất định chúng ta sẽ gặp lại tiểu Lân nhi.
Nghe thế, người nàng chợt cứng lại, rồi rất nhanh thả lỏng.
- Ừm, cám ơn Ly.
Nàng biết hắn dùng pháp lực giúp hồn phách của tiểu Lân nhi nên hắn mới cho nàng hứa hẹn như vậy. Tên ngốc này, sao hắn luôn vì nàng chứ?
Thấy Thủy Tiên Nhi nói "cám ơn", Dạ Quân Ly nâng mặt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:
- Tiên Nhi, nàng biết ta không cần nàng cám ơn, ta chỉ cần nàng, cho nên đừng bao giờ nói những lời vạch rõ giới hạn như thế.
Nàng cụp mắt, ôm lấy hắn, trong lòng ấm áp nói:
- Ừm, từ giờ sẽ không nói như vậy nữa.
Sau một lúc thì nồi cháo đã chín. Hắn múc cháo cho nàng, tay cầm thìa đút cho nàng ăn.
Thật không ngờ người như Dạ Quân Ly hắn cũng còn một mặt như vậy.
Giải quyết xong bữa tối, hắn ôm nàng về phòng, các vết thương trên người Thủy Tiên Nhi đều được hắn chữa lành không còn tí sẹo gì trừ vết sẹo trên mặt.
Gỡ những băng gạc đang cuốn ở tay ra, Thủy Tiên Nhi nhìn mình trong gương đồng.
Nữ hài khuôn mặt gầy guộc vàng vọt, thêm vết sẹo trên mặt càng làm nàng thêm kinh người.
Dạ Quân Ly đang ôm nàng vươn tay chạm vào vết sẹo trên mặt nàng, giọng không khỏi đau lòng:
- Ta sẽ nhĩ cách xóa vết sẹo này đi.
Tay nàng chạm vào bàn tay trên mặt nàng.
- Ly, giúp ta một việc được không?
Nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng, Dạ Quân Ly không khỏi đau lòng.
- Được!
Trong căn phòng lập lòe ánh nến. Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi sắc mặt tái nhợt chảy máu.
Từng vết kim châm trên mặt nàng khiến nành cắn chặt môi như muốn rách ra.
Mỗi một châm đâm xuống như đâm thẳng vào tim hắn đau đớn. Dần dần, trên mặt Thủy Tiên Nhi xuất hiện đóa hoa thủy tiên che khuất vết sẹo.
Bao nhiêu vết kim châm để hình thành hình xăm thì bấy nhiêu vết đâm trong tim hắn. Nhìn Thủy Tiên Nhi kiệt sức nằm trong lòng hắn.
Dạ Quân Ly hắn thề, hắn sẽ bắt tất cả những ai tổn thương nàng trả giá gấp trăm, gấp vạn lần.
**********
Trên cánh đồng trồng đầy hoa thủy tiên tượng chưng cho sự vương giả, thanh cao và kiêu hãnh.
Một bạch y thiếu nữ đứng giữa cánh đồng hoa nhìn về phía chân trời xa xăm không chút cảm xúc.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm bay làn tóc xõa tung của nàng làm lộ ra một bên mặt đẹp tuyệt trần, một bên là hình xăm hoa thủy tiên đang nở rộ.
Từ sau nàng xuất hiện một nam nhân tựa thiên tiên, hắn cầm một chiếc áo choàng nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
- Trời lạnh rồi, nàng khoác thêm áo vào thôi.
Thiếu nữ như thói quen ngửa người về phía sau nằm gọn trong ngực hắn. Hắn thuận thế ôm nàng vào lòng.
- Ly, chàng càng lúc càng giống lão già.
- Hử, nói gì đó, nàng có thấy ai già mà anh tuấn tiêu soái, ngọc thụ lâm phong như ta không?
Thủy Tiên Nhi bĩu môi.
- Già còn không tự nhận già, chàng thử nói xem năm nau chàng bao nhiêu tuổi.
- Ách, cái này...
- Hừ, còn dám nói không già.
- Vậy thì sao? Nàng ghét ta sao? - Hắn nheo mắt nguy hiểm, nàng cứ thử nói không xem...
- Hì hì đâu có, ta yêu chàng chết đi được.
Nói xong kiễng chân hôn lên má hắn làm hắn chỉ biết thở dài, xoa đầu nàng.
Dạ Quân Ly vuốt ve bông hoa trên mặt nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên đó. Thủy Tiên Nhi vùi mặt vào ngực hắn, cất giọng vô cảm.
- Ly, đến lúc trở về rồi.
- Ừm, ta đi cùng nàng.
Kể từ ngày hôm đó cho tới nay đã mười năm rồi.
Mười năm ẩn dật tu luyện, lần này trở về nàng sẽ bắt tất cả những người làm tổn thương tiểu Lân nhi khi xưa trả giá thật đắt.
Cho dù bọn chúng muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.
Thấy người trong lòng đã tỉnh, Dạ Quân Ly vuốt phần tóc đang che mặt nàng ra, nhẹ giọng nói:
- Tỉnh rồi sao ? Có muốn ngủ thêm chút nữa không ?
Thủy Tiên Nhi dụi dụi mặt vào ngực hắn lắc đầu.
Ôm Thủy Tiên Nhi ngồi dậy, hắn vuốt tóc nàng dịu giọng nói:
- Uống chút nước, rồi ta thấy cháo cho nàng ăn.
Vung tay lên, ly trà bay đến trong tay hắn. Dạ Quân Ly thổi nhẹ cho bớt nóng rồi nâng mặt nàng lên.
- Ngoan, uống chút nước.
Thủy Tiên Nhi ngoan ngoãn nghe lời mở miệng uống nước.
Sau đó hắn đỡ Thủy Tiên Nhi nằm xuống, còn hắn đứng dậy, đắp lại chăn cho nàng rồi nói:
- Nàng nằm một chút, ta đi nấu cháo.
Nói rồi hắn xoay người đi thì bị bàn tay nhỏ bé quấn đầy băng gạc cầm tay.
Thủy Tiên Nhi cất giọng khàn khàn như nỉ non cũng như van xin.
- Ly...đừng đi...
Nghe giọng nàng tim hắn nhói lên, hắn liền ôm nàng vào lòng.
- Ta không đi, ta ở với nàng.
Nàng cứ thế lẳng lặng ôm chặt hắn, cảm thụ ấm áp và hương cỏ xanh trên người hắn.
Dạ Quân Ly ở đây, hắn đang ở bên nàng, hắn sẽ không rời nàng đi.
- Cả ngày rồi nàng chưa ăn gì, ta nấu cháo cho nàng được không ?
Thấy Thủy Tiên Nhi im lặng ôm chặt hắn, Dạ Quân Ly đau lòng vuốt tóc rồi hôn nhẹ lên trán nàng.
- Ta mang nàng đi nấu cháo.
Nói rồi Dạ Quân Ly bế Thủy Tiên Nhi lên đi về phòng bếp.
Ôm thân hình nhỏ bé gầy guộc của nàng trong lòng làm hắn không khỏi tự trách, nếu hắn tỉnh lại sớm hơn thì nàng đã không phải như vầy.
Cơ thể nàng nhỏ bé, thân thể chỉ có da bọc xương làm hắn quyết tâm bồi bổ nàng.
Nhẹ nhàng bế Thủy Tiên Nhi bằng một tay, tay còn lại hắn thành thục vo gạo nấu cháo như đã làm rất nhiều lần.
Dạ Quân Ly ôm nàng ngồi trên chiếc ghế trong phòng bếp. Mắt hắn dịu dàng sủng nịnh nhìn tiểu cô nương trong ngực.
- Tiên nhi, nhất định chúng ta sẽ gặp lại tiểu Lân nhi.
Nghe thế, người nàng chợt cứng lại, rồi rất nhanh thả lỏng.
- Ừm, cám ơn Ly.
Nàng biết hắn dùng pháp lực giúp hồn phách của tiểu Lân nhi nên hắn mới cho nàng hứa hẹn như vậy. Tên ngốc này, sao hắn luôn vì nàng chứ?
Thấy Thủy Tiên Nhi nói "cám ơn", Dạ Quân Ly nâng mặt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:
- Tiên Nhi, nàng biết ta không cần nàng cám ơn, ta chỉ cần nàng, cho nên đừng bao giờ nói những lời vạch rõ giới hạn như thế.
Nàng cụp mắt, ôm lấy hắn, trong lòng ấm áp nói:
- Ừm, từ giờ sẽ không nói như vậy nữa.
Sau một lúc thì nồi cháo đã chín. Hắn múc cháo cho nàng, tay cầm thìa đút cho nàng ăn.
Thật không ngờ người như Dạ Quân Ly hắn cũng còn một mặt như vậy.
Giải quyết xong bữa tối, hắn ôm nàng về phòng, các vết thương trên người Thủy Tiên Nhi đều được hắn chữa lành không còn tí sẹo gì trừ vết sẹo trên mặt.
Gỡ những băng gạc đang cuốn ở tay ra, Thủy Tiên Nhi nhìn mình trong gương đồng.
Nữ hài khuôn mặt gầy guộc vàng vọt, thêm vết sẹo trên mặt càng làm nàng thêm kinh người.
Dạ Quân Ly đang ôm nàng vươn tay chạm vào vết sẹo trên mặt nàng, giọng không khỏi đau lòng:
- Ta sẽ nhĩ cách xóa vết sẹo này đi.
Tay nàng chạm vào bàn tay trên mặt nàng.
- Ly, giúp ta một việc được không?
Nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng, Dạ Quân Ly không khỏi đau lòng.
- Được!
Trong căn phòng lập lòe ánh nến. Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi sắc mặt tái nhợt chảy máu.
Từng vết kim châm trên mặt nàng khiến nành cắn chặt môi như muốn rách ra.
Mỗi một châm đâm xuống như đâm thẳng vào tim hắn đau đớn. Dần dần, trên mặt Thủy Tiên Nhi xuất hiện đóa hoa thủy tiên che khuất vết sẹo.
Bao nhiêu vết kim châm để hình thành hình xăm thì bấy nhiêu vết đâm trong tim hắn. Nhìn Thủy Tiên Nhi kiệt sức nằm trong lòng hắn.
Dạ Quân Ly hắn thề, hắn sẽ bắt tất cả những ai tổn thương nàng trả giá gấp trăm, gấp vạn lần.
**********
Trên cánh đồng trồng đầy hoa thủy tiên tượng chưng cho sự vương giả, thanh cao và kiêu hãnh.
Một bạch y thiếu nữ đứng giữa cánh đồng hoa nhìn về phía chân trời xa xăm không chút cảm xúc.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm bay làn tóc xõa tung của nàng làm lộ ra một bên mặt đẹp tuyệt trần, một bên là hình xăm hoa thủy tiên đang nở rộ.
Từ sau nàng xuất hiện một nam nhân tựa thiên tiên, hắn cầm một chiếc áo choàng nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
- Trời lạnh rồi, nàng khoác thêm áo vào thôi.
Thiếu nữ như thói quen ngửa người về phía sau nằm gọn trong ngực hắn. Hắn thuận thế ôm nàng vào lòng.
- Ly, chàng càng lúc càng giống lão già.
- Hử, nói gì đó, nàng có thấy ai già mà anh tuấn tiêu soái, ngọc thụ lâm phong như ta không?
Thủy Tiên Nhi bĩu môi.
- Già còn không tự nhận già, chàng thử nói xem năm nau chàng bao nhiêu tuổi.
- Ách, cái này...
- Hừ, còn dám nói không già.
- Vậy thì sao? Nàng ghét ta sao? - Hắn nheo mắt nguy hiểm, nàng cứ thử nói không xem...
- Hì hì đâu có, ta yêu chàng chết đi được.
Nói xong kiễng chân hôn lên má hắn làm hắn chỉ biết thở dài, xoa đầu nàng.
Dạ Quân Ly vuốt ve bông hoa trên mặt nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên đó. Thủy Tiên Nhi vùi mặt vào ngực hắn, cất giọng vô cảm.
- Ly, đến lúc trở về rồi.
- Ừm, ta đi cùng nàng.
Kể từ ngày hôm đó cho tới nay đã mười năm rồi.
Mười năm ẩn dật tu luyện, lần này trở về nàng sẽ bắt tất cả những người làm tổn thương tiểu Lân nhi khi xưa trả giá thật đắt.
Cho dù bọn chúng muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.
/14
|