“Chú út! Mọi người đều đang đợi chú và Giám đốc Ân, bây giờ có thể công bố sản phẩm phiên bản giới hạn kỳ này của chúng ta chưa?”
Sự xuất hiện của Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên vừa khiến cuộc trò chuyện vui vẻ giữa Ân Mặc Dao, Phương Cảnh Đình và La Kiến Hầu gián đoạn.
Lúc này, trông ai cũng tỏ ra mất hứng, ngoại trừ Mặc Dao. Cô nhìn họ, khẽ nhếch nhẹ môi rồi mới nói:
“Sản phẩm nào là của chúng ta vậy cháu trai?”
Cứ hễ khi cô mở miệng liền khiến hai người đối phương tức nghẹn họng với hai từ “cháu trai” kia.
“Mặc Dao à, hình như em và chú út vẫn chưa chính thức thành hôn. Vậy nên trong công việc, có phải nên xưng hô lịch sự với Quảng Trọng một chút không? Đừng có mở miệng ra là gọi cháu này cháu nọ, người khác không biết sẽ cười cho.”
“À, chị Viên vừa nói gì ý nhờ? Chị nói em với Cảnh Đình chưa chính thức thành hôn thì không được xưng hô với Phương Quảng Trọng như vậy sao?”
Mặc Dao tỏ ra ngạc nhiên, nói xong lại vươn gương mặt hồn nhiên, ngây thơ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nói nhẹ vài câu:
“Anh à! Sao anh lại để cháu dâu chưa được gả vào nhà tự tiện gọi bằng chú vậy? Kẻo người ngoài không biết sẽ nghĩ chị ta đang chê anh già đấy.”
“Không phải. Chú út đừng hiểu lầm, ý của cháu là…”
“Nói thật thì, cô muốn gọi chú út cũng được.”
Ân Hiên Viên đang nói, thì bị Phương Cảnh Đình cắt lời. Câu nói của anh khiến nhiều người ngỡ ngàng. Cho tới lúc Hiên Viên vừa đắc ý, anh lại nhàn nhã chốt câu:
“Gọi cũng được, nhưng phải gọi người phụ nữ của tôi bằng thím. Ai ngại miệng không gọi được, thì đừng thấy sang bắt quàng làm họ.”
Anh nói hết câu, Mặc Dao lập tức bật cười khoái chí. Nhìn qua nét mặt sượng trân của Ân Hiên Viên, lại càng hả hê nhiều hơn.
“Chú, dù gì Viên Viên cũng là vợ chưa cưới của cháu. Chú không thể nói chuyện từ tốn hơn chút sao?”
“Vậy Dao Dao cũng là vợ sắp cưới của chú, sao mày không dạy vợ mày gọi vợ chú bằng thím cho quen dần đi?” Phương Cảnh Đình ung dung đáp trả.
Phen này thì đôi trẻ xấu mặt không biết trốn vào đâu cho bớt nhục. Thấy vậy, Ân Mặc Dao chợt nổi hứng “thương” người, mà lên tiếng:
“Thôi không sao. Giờ không gọi, đợi tuần tới tôi và chú cậu thành hôn rồi gọi sau cũng không muộn. Còn giờ, đến lúc nên công khai ra mắt đôi giày phiên bản giới hạn của nhà thiết kế độc quyền, Song Khiết rồi.”
Nói xong, Ân Mặc Dao liền tự tin sải bước về phía sân khấu, nơi có chiếc lồng kính đang được trùm vải đỏ.
Thời khắc thấy cô rời đi, Phương Quảng Trọng liền thầm cười nham hiểm, rõ ràng người này có tâm cơ bất chính, nhưng làm sao qua được cặp mắt tinh tường của người đàn ông ấy.
“Chào mọi người! Tôi là Ân Mặc Dao, người đại diện của thiết kế Tinh Mộng, sản phẩm giày cao gót phiên bản giới hạn do Tập đoàn Phương thị sản xuất. Để không khiến mọi người phải chờ lâu, bây giờ, tôi sẽ chính thức kéo vải trình bày sản phẩm.”.
Theo lời nói của Ân Mặc Dao, mảnh vải đỏ được từ từ kéo xuống trước sự chờ đợi của toàn thể mọi người, mong chờ hơn ai hết chính là Phương Quảng Trọng. Bởi vì…
30 phút trước.
“Lâm Đông Đông, chỉ cần cô chịu đánh tráo đôi giày đó thành một thiết kế thảm hại nhất, tôi bảo đảm, khi công ty mới của tôi thành lập thì vị trí Giám đốc thiết kế nhất định sẽ là cô.”
Đứng trước mặt Lâm Đông Đông, là dáng vẻ xấu xa của Phương Quảng Trọng với lời đề nghị đang khiến cô ta không ngừng suy nghĩ.
“Nhưng lỡ mọi chuyện bị bại lộ như vụ lần trước thì sao? Phương tổng nhất định sẽ không tha cho tôi.”
“Có tôi chống lưng, cô sợ cái quái gì chứ? Chẳng lẽ cô quên chuyện tại Ân Mặc Dao mà cô mới bị sa thải khỏi Phương thị rồi hả? Cô không muốn trả thù, không muốn sự nghiệp thiết kế của Song Khiết kết thúc hay sao?”
Phương Quảng Trọng liên tục đưa ra những lý lẽ khiêu khích dã tâm của đối phương trỗi dậy, khiến Lâm Đông Đông dần thay đổi suy nghĩ, ánh mắt ấy đã trở nên căm phẫn.
“Vậy cơ hội nào để tôi an toàn ra tay?”
“Cải trang thành nhân viên đưa đôi giày ấy lên sân khấu chính là thời cơ thích hợp nhất. Yên tâm, tôi đã cho ngắt kết nối camera ở đây rồi, chỉ cần cô cẩn thận đánh nhanh rút gọn, kế hoạch ắt sẽ thành công mỹ mãn.”
“Tôi biết rồi. Hy vọng, anh giữ đúng lời hứa.”
“Nhất định giữ lời.”
Sự xuất hiện của Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên vừa khiến cuộc trò chuyện vui vẻ giữa Ân Mặc Dao, Phương Cảnh Đình và La Kiến Hầu gián đoạn.
Lúc này, trông ai cũng tỏ ra mất hứng, ngoại trừ Mặc Dao. Cô nhìn họ, khẽ nhếch nhẹ môi rồi mới nói:
“Sản phẩm nào là của chúng ta vậy cháu trai?”
Cứ hễ khi cô mở miệng liền khiến hai người đối phương tức nghẹn họng với hai từ “cháu trai” kia.
“Mặc Dao à, hình như em và chú út vẫn chưa chính thức thành hôn. Vậy nên trong công việc, có phải nên xưng hô lịch sự với Quảng Trọng một chút không? Đừng có mở miệng ra là gọi cháu này cháu nọ, người khác không biết sẽ cười cho.”
“À, chị Viên vừa nói gì ý nhờ? Chị nói em với Cảnh Đình chưa chính thức thành hôn thì không được xưng hô với Phương Quảng Trọng như vậy sao?”
Mặc Dao tỏ ra ngạc nhiên, nói xong lại vươn gương mặt hồn nhiên, ngây thơ nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nói nhẹ vài câu:
“Anh à! Sao anh lại để cháu dâu chưa được gả vào nhà tự tiện gọi bằng chú vậy? Kẻo người ngoài không biết sẽ nghĩ chị ta đang chê anh già đấy.”
“Không phải. Chú út đừng hiểu lầm, ý của cháu là…”
“Nói thật thì, cô muốn gọi chú út cũng được.”
Ân Hiên Viên đang nói, thì bị Phương Cảnh Đình cắt lời. Câu nói của anh khiến nhiều người ngỡ ngàng. Cho tới lúc Hiên Viên vừa đắc ý, anh lại nhàn nhã chốt câu:
“Gọi cũng được, nhưng phải gọi người phụ nữ của tôi bằng thím. Ai ngại miệng không gọi được, thì đừng thấy sang bắt quàng làm họ.”
Anh nói hết câu, Mặc Dao lập tức bật cười khoái chí. Nhìn qua nét mặt sượng trân của Ân Hiên Viên, lại càng hả hê nhiều hơn.
“Chú, dù gì Viên Viên cũng là vợ chưa cưới của cháu. Chú không thể nói chuyện từ tốn hơn chút sao?”
“Vậy Dao Dao cũng là vợ sắp cưới của chú, sao mày không dạy vợ mày gọi vợ chú bằng thím cho quen dần đi?” Phương Cảnh Đình ung dung đáp trả.
Phen này thì đôi trẻ xấu mặt không biết trốn vào đâu cho bớt nhục. Thấy vậy, Ân Mặc Dao chợt nổi hứng “thương” người, mà lên tiếng:
“Thôi không sao. Giờ không gọi, đợi tuần tới tôi và chú cậu thành hôn rồi gọi sau cũng không muộn. Còn giờ, đến lúc nên công khai ra mắt đôi giày phiên bản giới hạn của nhà thiết kế độc quyền, Song Khiết rồi.”
Nói xong, Ân Mặc Dao liền tự tin sải bước về phía sân khấu, nơi có chiếc lồng kính đang được trùm vải đỏ.
Thời khắc thấy cô rời đi, Phương Quảng Trọng liền thầm cười nham hiểm, rõ ràng người này có tâm cơ bất chính, nhưng làm sao qua được cặp mắt tinh tường của người đàn ông ấy.
“Chào mọi người! Tôi là Ân Mặc Dao, người đại diện của thiết kế Tinh Mộng, sản phẩm giày cao gót phiên bản giới hạn do Tập đoàn Phương thị sản xuất. Để không khiến mọi người phải chờ lâu, bây giờ, tôi sẽ chính thức kéo vải trình bày sản phẩm.”.
Theo lời nói của Ân Mặc Dao, mảnh vải đỏ được từ từ kéo xuống trước sự chờ đợi của toàn thể mọi người, mong chờ hơn ai hết chính là Phương Quảng Trọng. Bởi vì…
30 phút trước.
“Lâm Đông Đông, chỉ cần cô chịu đánh tráo đôi giày đó thành một thiết kế thảm hại nhất, tôi bảo đảm, khi công ty mới của tôi thành lập thì vị trí Giám đốc thiết kế nhất định sẽ là cô.”
Đứng trước mặt Lâm Đông Đông, là dáng vẻ xấu xa của Phương Quảng Trọng với lời đề nghị đang khiến cô ta không ngừng suy nghĩ.
“Nhưng lỡ mọi chuyện bị bại lộ như vụ lần trước thì sao? Phương tổng nhất định sẽ không tha cho tôi.”
“Có tôi chống lưng, cô sợ cái quái gì chứ? Chẳng lẽ cô quên chuyện tại Ân Mặc Dao mà cô mới bị sa thải khỏi Phương thị rồi hả? Cô không muốn trả thù, không muốn sự nghiệp thiết kế của Song Khiết kết thúc hay sao?”
Phương Quảng Trọng liên tục đưa ra những lý lẽ khiêu khích dã tâm của đối phương trỗi dậy, khiến Lâm Đông Đông dần thay đổi suy nghĩ, ánh mắt ấy đã trở nên căm phẫn.
“Vậy cơ hội nào để tôi an toàn ra tay?”
“Cải trang thành nhân viên đưa đôi giày ấy lên sân khấu chính là thời cơ thích hợp nhất. Yên tâm, tôi đã cho ngắt kết nối camera ở đây rồi, chỉ cần cô cẩn thận đánh nhanh rút gọn, kế hoạch ắt sẽ thành công mỹ mãn.”
“Tôi biết rồi. Hy vọng, anh giữ đúng lời hứa.”
“Nhất định giữ lời.”
/66
|