“Phương Cảnh Đình, thả em xuống ngay. Đây là lần cuối cùng em cảnh cáo anh đó, có nghe không hả?”
Tất nhiên là anh không nghe, nên bây giờ cô mới bị ném lên giường một cách hiên ngang. Thậm chí, người đàn ông ấy còn nhanh nhẹn cởi áo ngay trước sự ngỡ ngàng của Ân Mặc Dao.
“Đình à, anh…anh đừng có manh động nha. Dù gì cũng đang là ban ngày ban mặt, chiều nay em còn phải tới công ty làm việc nên không thể mang cái cổ đầy dấu hôn do anh bạn tặng đến đó được, mọi người mà nhìn thấy sẽ bàn tán linh tinh.”
“Làm vợ của lãnh đạo, không cần phải đi làm đều đặn.” Phương Cảnh Đình cười ma mị.
“Nhưng em muốn đi làm. Anh…anh đừng có tới đây! A khoan đã…” Ân Mặc Dao hoảng hồn hét lên khi thấy người đàn ông ấy đã bắt đầu cởi tới khóa quần.
“Thật sự không thể đợi đến tối sao?”
“Trừ khi em có cách khiến vật nam tính của anh hạ xuống.”
“Trời ạ, vậy có thay đổi gì đâu.” Cô dở khóc dở cười, túm chăn trùm kín cơ thể.
“Sớm muộn gì cũng phải tới giây phút này, thôi thì trưa một cử, tối về làm tiếp cử thứ hai. Anh chia ra như vậy là quá nhẹ nhàng cho em rồi.”
Nói xong, chiếc quần âu trên người anh cũng đã hạ xuống. Giờ thứ xù xì to lớn kia chỉ còn cách một lớp nội y nữa thôi là sẽ xuất đầu lộ diện.
Ân Mặc Dao khẽ nuốt nước bọt khi chứng kiến thân hình lịch lãm, săn chắc, múi nào ra múi đó của người đàn ông trước mặt. Xem ra, trưa nay cô không cần ăn gì cũng no rồi.
“Anh kéo hết rèm cửa lại trước đã. Em…em ngại!”
Thấy đối phương thỏa hiệp, người đàn ông ấy liền cười hài lòng, rồi ngoan ngoãn đi qua từng ô cửa kéo từng chiếc rèm đến khi không còn một tia ánh sáng nào từ bên ngoài lọt vào, anh mới quay trở lại trèo lên giường.
“Cảnh Đình, anh có cách nào làm phòng tối hơn không? Cứ tự nhiên phô ra hết như này, em…em không quen.”
“Không quen mới cần nhìn thêm vài lần cho quen.”
Anh đáp gọn một câu, liền khiến Mặc Dao cạn lời.
Thấy cô cứ ôm chăn, anh lập tức vung tay ném chăn xuống sàn, rồi nhanh nhẹn lao vào người phụ nữ, dùng tay áp nhẹ vào một bên má để kiềm giữ cho nụ hôn cuồng nhiệt tác chiến.
Anh hôn rất hăng, bàn tay còn hăng hái hơn khi thực hiện ý đồ cởi áo bạn tình. Hôm nay cô mặt vest công sở, ngoài áo vest bên ngoài còn có áo hai dây bên trong, nhưng anh chỉ cần ném được áo ngoài sang một bên thì những ngón tay thon dài đã có thể luồng vào áo dây và tìm tới hai quả “bưởi” size M trên cơ thể nóng bỏng ấy.
Tay anh rất điêu luyện, cứ mỗi lần xoa xoa rồi bóp là lại khiến cô gái lâng lâng thích thú. Tới khi anh day đầu ngón trỏ vào nhụy hoa kiều diễm đã sớm nhô lên, là lúc cô không thể không rướn người lên vì kích thích.
Ngón tay dẻo dai, vân vê nhịp nhàng theo một vòng tròn cố định tác động đến hạ thân cô gái nhanh chóng. Cô thấy rạo rực, thấy mong muốn có thứ gì đó hãy mau mau hòa nhập vào vùng nhạy cảm của mình.
Mọi cảm xúc đưa đầy đều khỏa lắp tất cả những chống chế ban đầu.
Cô hòa nhịp cùng anh trong nụ hôn ngọt ngào, hai đầu lưỡi không ngừng cọ xát tạo ra chất xúc tác mê li. Rồi Mặc Dao cũng dần thả lỏng hơn, mạnh dạn đưa tay chạm vào hạ bộ của người đàn ông, từ đũng quần lót dám tiến tận vào trong, trực tiếp sờ được chiếc “xúc xích thịt” đại khổng lồ của anh.
Khi dưỡng khí sắp không còn đủ để hô hấp, nụ hôn mới dừng lại, nhưng Phương Cảnh Đình không cho phép từng giây phút ý nghĩa này trôi qua một cách lãng phí khi mà dương khí trong anh đang mỗi lúc hừng hừng.
Nhanh nhẹn lột sạch những thứ gây cản cản trở như quần áo, nội y, tất cả anh đều vứt hết xuống sàn nhà, rồi lại vội vàng vùi mặt vào vùng cổ thiên nga của người con gái. Thử hỏi, anh có ngại gì mà không lưu lại những dấu hôn nồng cháy.
Mặc Dao ngửa mặt nhìn lên trần nhà, với đôi gò má ửng hồng vì say men tình, ánh mắt thần sắc giờ đã đong đầy dục vọng khi bị người đàn ông ấy thao túng. Lồng ngực cô phập phồng theo hơi thở thăng hoa, rồi lại ưỡn người khi anh gặm lấy đầu t.i hồng hào trên đôi gò bồng trắng noãn.
Khi nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, Phương Cảnh Đình căn bản không thể chờ lâu thêm. Anh nhẹ nhàng ôm cô gái của mình đặt xuống nệm, cuồng nhiệt hôn từ môi xuống tận vùng tam giác mẫn cảm và từ từ dang rộng cặp đùi thon thả, anh lại dùng đầu lưỡi càn quét mọi dịch mật từ nơi thầm kín ấy.
Anh cứ như thế, cô lại không chịu nổi mà ưỡn ẹo đến cong lưng. Dù đôi môi có mím chặt cách mấy cũng không thể đè nén âm thanh rên rỉ.
“A~ ư…ưm… Đình à, em không chịu nổi… Anh…anh đừng l.iếm nữa… ưm~…”
Đàn ông, thích nhất là khi phụ nữ rên rỉ dưới thân xác mình. Phương Cảnh Đình càng không ngoại lệ, Mặc Dao càng rên, anh càng hào hứng.
Nhanh chóng đưa vũ khí xâm nhập vào nơi tư mật ướt át đó, người đàn ông ấy bắt đầu thúc đẩy liên hồi.
Âm thanh da thịt đập vào da thịt cùng những tiếng rên la kiều suyễn, đưa gian phòng giữa trưa nắng càng trở nên nóng bỏng…
Tất nhiên là anh không nghe, nên bây giờ cô mới bị ném lên giường một cách hiên ngang. Thậm chí, người đàn ông ấy còn nhanh nhẹn cởi áo ngay trước sự ngỡ ngàng của Ân Mặc Dao.
“Đình à, anh…anh đừng có manh động nha. Dù gì cũng đang là ban ngày ban mặt, chiều nay em còn phải tới công ty làm việc nên không thể mang cái cổ đầy dấu hôn do anh bạn tặng đến đó được, mọi người mà nhìn thấy sẽ bàn tán linh tinh.”
“Làm vợ của lãnh đạo, không cần phải đi làm đều đặn.” Phương Cảnh Đình cười ma mị.
“Nhưng em muốn đi làm. Anh…anh đừng có tới đây! A khoan đã…” Ân Mặc Dao hoảng hồn hét lên khi thấy người đàn ông ấy đã bắt đầu cởi tới khóa quần.
“Thật sự không thể đợi đến tối sao?”
“Trừ khi em có cách khiến vật nam tính của anh hạ xuống.”
“Trời ạ, vậy có thay đổi gì đâu.” Cô dở khóc dở cười, túm chăn trùm kín cơ thể.
“Sớm muộn gì cũng phải tới giây phút này, thôi thì trưa một cử, tối về làm tiếp cử thứ hai. Anh chia ra như vậy là quá nhẹ nhàng cho em rồi.”
Nói xong, chiếc quần âu trên người anh cũng đã hạ xuống. Giờ thứ xù xì to lớn kia chỉ còn cách một lớp nội y nữa thôi là sẽ xuất đầu lộ diện.
Ân Mặc Dao khẽ nuốt nước bọt khi chứng kiến thân hình lịch lãm, săn chắc, múi nào ra múi đó của người đàn ông trước mặt. Xem ra, trưa nay cô không cần ăn gì cũng no rồi.
“Anh kéo hết rèm cửa lại trước đã. Em…em ngại!”
Thấy đối phương thỏa hiệp, người đàn ông ấy liền cười hài lòng, rồi ngoan ngoãn đi qua từng ô cửa kéo từng chiếc rèm đến khi không còn một tia ánh sáng nào từ bên ngoài lọt vào, anh mới quay trở lại trèo lên giường.
“Cảnh Đình, anh có cách nào làm phòng tối hơn không? Cứ tự nhiên phô ra hết như này, em…em không quen.”
“Không quen mới cần nhìn thêm vài lần cho quen.”
Anh đáp gọn một câu, liền khiến Mặc Dao cạn lời.
Thấy cô cứ ôm chăn, anh lập tức vung tay ném chăn xuống sàn, rồi nhanh nhẹn lao vào người phụ nữ, dùng tay áp nhẹ vào một bên má để kiềm giữ cho nụ hôn cuồng nhiệt tác chiến.
Anh hôn rất hăng, bàn tay còn hăng hái hơn khi thực hiện ý đồ cởi áo bạn tình. Hôm nay cô mặt vest công sở, ngoài áo vest bên ngoài còn có áo hai dây bên trong, nhưng anh chỉ cần ném được áo ngoài sang một bên thì những ngón tay thon dài đã có thể luồng vào áo dây và tìm tới hai quả “bưởi” size M trên cơ thể nóng bỏng ấy.
Tay anh rất điêu luyện, cứ mỗi lần xoa xoa rồi bóp là lại khiến cô gái lâng lâng thích thú. Tới khi anh day đầu ngón trỏ vào nhụy hoa kiều diễm đã sớm nhô lên, là lúc cô không thể không rướn người lên vì kích thích.
Ngón tay dẻo dai, vân vê nhịp nhàng theo một vòng tròn cố định tác động đến hạ thân cô gái nhanh chóng. Cô thấy rạo rực, thấy mong muốn có thứ gì đó hãy mau mau hòa nhập vào vùng nhạy cảm của mình.
Mọi cảm xúc đưa đầy đều khỏa lắp tất cả những chống chế ban đầu.
Cô hòa nhịp cùng anh trong nụ hôn ngọt ngào, hai đầu lưỡi không ngừng cọ xát tạo ra chất xúc tác mê li. Rồi Mặc Dao cũng dần thả lỏng hơn, mạnh dạn đưa tay chạm vào hạ bộ của người đàn ông, từ đũng quần lót dám tiến tận vào trong, trực tiếp sờ được chiếc “xúc xích thịt” đại khổng lồ của anh.
Khi dưỡng khí sắp không còn đủ để hô hấp, nụ hôn mới dừng lại, nhưng Phương Cảnh Đình không cho phép từng giây phút ý nghĩa này trôi qua một cách lãng phí khi mà dương khí trong anh đang mỗi lúc hừng hừng.
Nhanh nhẹn lột sạch những thứ gây cản cản trở như quần áo, nội y, tất cả anh đều vứt hết xuống sàn nhà, rồi lại vội vàng vùi mặt vào vùng cổ thiên nga của người con gái. Thử hỏi, anh có ngại gì mà không lưu lại những dấu hôn nồng cháy.
Mặc Dao ngửa mặt nhìn lên trần nhà, với đôi gò má ửng hồng vì say men tình, ánh mắt thần sắc giờ đã đong đầy dục vọng khi bị người đàn ông ấy thao túng. Lồng ngực cô phập phồng theo hơi thở thăng hoa, rồi lại ưỡn người khi anh gặm lấy đầu t.i hồng hào trên đôi gò bồng trắng noãn.
Khi nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, Phương Cảnh Đình căn bản không thể chờ lâu thêm. Anh nhẹ nhàng ôm cô gái của mình đặt xuống nệm, cuồng nhiệt hôn từ môi xuống tận vùng tam giác mẫn cảm và từ từ dang rộng cặp đùi thon thả, anh lại dùng đầu lưỡi càn quét mọi dịch mật từ nơi thầm kín ấy.
Anh cứ như thế, cô lại không chịu nổi mà ưỡn ẹo đến cong lưng. Dù đôi môi có mím chặt cách mấy cũng không thể đè nén âm thanh rên rỉ.
“A~ ư…ưm… Đình à, em không chịu nổi… Anh…anh đừng l.iếm nữa… ưm~…”
Đàn ông, thích nhất là khi phụ nữ rên rỉ dưới thân xác mình. Phương Cảnh Đình càng không ngoại lệ, Mặc Dao càng rên, anh càng hào hứng.
Nhanh chóng đưa vũ khí xâm nhập vào nơi tư mật ướt át đó, người đàn ông ấy bắt đầu thúc đẩy liên hồi.
Âm thanh da thịt đập vào da thịt cùng những tiếng rên la kiều suyễn, đưa gian phòng giữa trưa nắng càng trở nên nóng bỏng…
/66
|