Trong hoàn cảnh bối rối, nhiều khúc mắc giữa Phương Cảnh Đình và Ân Mặc Dao, thì Nhan Ngọc Châu lại xuất hiện.
Vừa nhìn thấy cô ta, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lòng Mặc Dao càng trỗi dậy gay gắt, cô bất ngờ điên tiết lao tới vung tay đánh người trước sự bàng hoàng của cả Nhan Ngọc Châu và Phương Cảnh Đình.
“Chát…”
Âm thanh chói tai vang lên, Nhan Ngọc Châu ôm gò má đau rát, nhưng lại chẳng tỏ chút thái độ tức giận nào đối với Ân Mặc Dao, mà là đang giương đôi mắt ngấn lệ, tủi nhục nhìn qua người đàn ông gần đó. Cứ tưởng anh sẽ thương xót, nào ngờ Phương Cảnh Đình lại đứng ra che chắn cho Mặc Dao.
“Anh sợ em đánh trả lại cô ấy?” Nhan Ngọc Châu nghẹn ngào hỏi.
“Lẽ ra cô không nên chạy tới đây, cũng không nên nung nấu ý định tiếp tục day dưa với tôi. Dù trong bất cứ mối quan hệ nào, thì câu trả lời vẫn là không thể. Còn nếu cô muốn đánh trả, cứ để tôi gánh thay cô ấy.”
Mỗi một lời nói, đều là những vết đâm chí mạng vào tim Nhan Ngọc Châu, khiến nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi mà chẳng nhận được chút thương cảm nào. Nhưng thay vì phát điên lên, hay làm ầm ĩ, cô ấy chỉ lau hết nước mắt và nhìn sang Ân Mặc Dao, nghẹn ngào hỏi:
“Cái tát này tôi sẽ không đánh trả, cũng không trút giận vào cô. Mà chỉ xin cô nhanh chóng rời xa Cảnh Đình. Tôi là người đến trước, khó khăn lắm chúng tôi mới có thể gặp lại nhau, coi như tôi van xin cô hãy trả lại bình yên cho tôi và anh ấy, được không?”
“Nhan Ngọc Châu, cô đang nói gì vậy hả? Người khiến cuộc sống của tôi và Dao Dao không còn bình yên mới là cô đó.” Phương Cảnh Đình bất mãn hét lên.
Lúc này, Ân Mặc Dao đã quá mức thất vọng. Cô xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người đàn ông ấy nắm tay níu kéo.
“Em đừng nghe Nhan Ngọc Châu ăn nói xằng bậy. Tối qua anh đã nói rõ ràng mọi chuyện và cô ta cũng đồng ý chấm dứt tất cả, không ngờ vào lúc này lại phát sinh dã tâm muốn chia rẽ chúng ta. Em cũng biết anh công bố hôn lễ của mình rộng rãi trên truyền thông rồi, lẽ nào anh lại muốn day dưa với người khác. Dao à! Tin anh một lần này thôi, được không em?”
Giương ánh mắt đỏ hoe chứa đầy lệ thủy nhìn người đàn ông, Ân Mặc Dao đã gật đầu cùng nụ cười nhạt nhòa trên môi, rồi mới nói:
“Tin anh? Cũng được thôi, chỉ cần anh chứng minh được giữa tôi và cô ta, ai mới là người quan trọng thì tôi sẽ tin.”
Đó là cơ hội cô đồng ý cho anh, nhưng cũng không nghĩ ra Phương Cảnh Đình sẽ dùng cách nào để chứng minh, cho tới khi nhìn thấy người đàn ông ấy đi lấy đến một con dao và tay kia thì đang tháo mở từng chiếc cúc áo.
“Cảnh Đình, anh định làm gì vậy?” Nhan Ngọc Châu lo sợ, vội tới gần, nhưng lại bị anh thẳng tay hắt hủi.
Ân Mặc Dao thì vẫn đứng đó, đứng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp, trước mắt là gương mặt tuyệt nhiên kiên định của người đàn ông.
Anh ấy chẳng nói thêm nửa lời, chỉ trực tiếp dùng hành động đưa lưỡi dao sắc bén dứt khoác gạch bỏ hình xăm trên ngực trái đến khi máu chảy đầm đìa, đến khi nét mực trên da hoàn toàn biến dạng và được nhuốm đẫm máu tanh.
Phương Cảnh Đình vẫn bình thản trước thần sắc hoảng sợ của Nhan Ngọc Châu và dòng nước mắt đang chảy dài của Ân Mặc Dao. Lúc bấy giờ, cô mới chủ động tiến đến gần anh, nhưng lại bị Nhan Ngọc Châu mạnh tay xua đuổi, thay thế vị trí.
“Anh làm gì vậy? Máu chảy nhiều quá rồi này… Người đâu hết rồi, lấy đồ cầm máu, gọi xe cấp cứu ngay đi.”
Khi Nhan Ngọc Châu cuống cuồng lo sốt vó cho vết thương của người đàn ông ấy, thì anh chỉ một mực quan sát từng biểu cảm của Ân Mặc Dao, rồi lại thêm một lần đẩy người phụ nữ phiền phức bên cạnh sang một bên để từng bước tiến về phía người thương.
Anh nắm tay cô đặt lên ngực trái, nơi có vết thương còn đang chảy máu và một nhịp đập chân thành xuất phát từ trái tim cuồng nhiệt, âm trầm cất giọng:
“Hình xăm có thể xóa, nhưng người trong tim thì không. Có thể tin anh được chưa?”
Ân Mặc Dao im lặng, nhưng nước mắt đang tuôn trào như mưa là thứ đã sớm minh chứng thay cho câu trả lời.
“Tin! Em tin anh.”
Nghẹn ngào nói rồi, cô liền nhận được cái ôm mạnh mẽ chứa đựng vui mừng lẫn hạnh phúc từ người đàn ông mang tới. Nhưng chưa vui được mấy giây, còn chưa kịp nói gì, thì cơ thể của anh dường như đang dần mất đi trọng lực, cứ thế từ từ lịm đi ngay trong vòng tay cô gái, dọa cô sợ hãi.
“Cảnh Đình, anh sao rồi? Đừng làm em sợ mà…”
Vừa nhìn thấy cô ta, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lòng Mặc Dao càng trỗi dậy gay gắt, cô bất ngờ điên tiết lao tới vung tay đánh người trước sự bàng hoàng của cả Nhan Ngọc Châu và Phương Cảnh Đình.
“Chát…”
Âm thanh chói tai vang lên, Nhan Ngọc Châu ôm gò má đau rát, nhưng lại chẳng tỏ chút thái độ tức giận nào đối với Ân Mặc Dao, mà là đang giương đôi mắt ngấn lệ, tủi nhục nhìn qua người đàn ông gần đó. Cứ tưởng anh sẽ thương xót, nào ngờ Phương Cảnh Đình lại đứng ra che chắn cho Mặc Dao.
“Anh sợ em đánh trả lại cô ấy?” Nhan Ngọc Châu nghẹn ngào hỏi.
“Lẽ ra cô không nên chạy tới đây, cũng không nên nung nấu ý định tiếp tục day dưa với tôi. Dù trong bất cứ mối quan hệ nào, thì câu trả lời vẫn là không thể. Còn nếu cô muốn đánh trả, cứ để tôi gánh thay cô ấy.”
Mỗi một lời nói, đều là những vết đâm chí mạng vào tim Nhan Ngọc Châu, khiến nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi mà chẳng nhận được chút thương cảm nào. Nhưng thay vì phát điên lên, hay làm ầm ĩ, cô ấy chỉ lau hết nước mắt và nhìn sang Ân Mặc Dao, nghẹn ngào hỏi:
“Cái tát này tôi sẽ không đánh trả, cũng không trút giận vào cô. Mà chỉ xin cô nhanh chóng rời xa Cảnh Đình. Tôi là người đến trước, khó khăn lắm chúng tôi mới có thể gặp lại nhau, coi như tôi van xin cô hãy trả lại bình yên cho tôi và anh ấy, được không?”
“Nhan Ngọc Châu, cô đang nói gì vậy hả? Người khiến cuộc sống của tôi và Dao Dao không còn bình yên mới là cô đó.” Phương Cảnh Đình bất mãn hét lên.
Lúc này, Ân Mặc Dao đã quá mức thất vọng. Cô xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người đàn ông ấy nắm tay níu kéo.
“Em đừng nghe Nhan Ngọc Châu ăn nói xằng bậy. Tối qua anh đã nói rõ ràng mọi chuyện và cô ta cũng đồng ý chấm dứt tất cả, không ngờ vào lúc này lại phát sinh dã tâm muốn chia rẽ chúng ta. Em cũng biết anh công bố hôn lễ của mình rộng rãi trên truyền thông rồi, lẽ nào anh lại muốn day dưa với người khác. Dao à! Tin anh một lần này thôi, được không em?”
Giương ánh mắt đỏ hoe chứa đầy lệ thủy nhìn người đàn ông, Ân Mặc Dao đã gật đầu cùng nụ cười nhạt nhòa trên môi, rồi mới nói:
“Tin anh? Cũng được thôi, chỉ cần anh chứng minh được giữa tôi và cô ta, ai mới là người quan trọng thì tôi sẽ tin.”
Đó là cơ hội cô đồng ý cho anh, nhưng cũng không nghĩ ra Phương Cảnh Đình sẽ dùng cách nào để chứng minh, cho tới khi nhìn thấy người đàn ông ấy đi lấy đến một con dao và tay kia thì đang tháo mở từng chiếc cúc áo.
“Cảnh Đình, anh định làm gì vậy?” Nhan Ngọc Châu lo sợ, vội tới gần, nhưng lại bị anh thẳng tay hắt hủi.
Ân Mặc Dao thì vẫn đứng đó, đứng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt phức tạp, trước mắt là gương mặt tuyệt nhiên kiên định của người đàn ông.
Anh ấy chẳng nói thêm nửa lời, chỉ trực tiếp dùng hành động đưa lưỡi dao sắc bén dứt khoác gạch bỏ hình xăm trên ngực trái đến khi máu chảy đầm đìa, đến khi nét mực trên da hoàn toàn biến dạng và được nhuốm đẫm máu tanh.
Phương Cảnh Đình vẫn bình thản trước thần sắc hoảng sợ của Nhan Ngọc Châu và dòng nước mắt đang chảy dài của Ân Mặc Dao. Lúc bấy giờ, cô mới chủ động tiến đến gần anh, nhưng lại bị Nhan Ngọc Châu mạnh tay xua đuổi, thay thế vị trí.
“Anh làm gì vậy? Máu chảy nhiều quá rồi này… Người đâu hết rồi, lấy đồ cầm máu, gọi xe cấp cứu ngay đi.”
Khi Nhan Ngọc Châu cuống cuồng lo sốt vó cho vết thương của người đàn ông ấy, thì anh chỉ một mực quan sát từng biểu cảm của Ân Mặc Dao, rồi lại thêm một lần đẩy người phụ nữ phiền phức bên cạnh sang một bên để từng bước tiến về phía người thương.
Anh nắm tay cô đặt lên ngực trái, nơi có vết thương còn đang chảy máu và một nhịp đập chân thành xuất phát từ trái tim cuồng nhiệt, âm trầm cất giọng:
“Hình xăm có thể xóa, nhưng người trong tim thì không. Có thể tin anh được chưa?”
Ân Mặc Dao im lặng, nhưng nước mắt đang tuôn trào như mưa là thứ đã sớm minh chứng thay cho câu trả lời.
“Tin! Em tin anh.”
Nghẹn ngào nói rồi, cô liền nhận được cái ôm mạnh mẽ chứa đựng vui mừng lẫn hạnh phúc từ người đàn ông mang tới. Nhưng chưa vui được mấy giây, còn chưa kịp nói gì, thì cơ thể của anh dường như đang dần mất đi trọng lực, cứ thế từ từ lịm đi ngay trong vòng tay cô gái, dọa cô sợ hãi.
“Cảnh Đình, anh sao rồi? Đừng làm em sợ mà…”
/66
|