Hết một ngày dài và bữa tối đã tới, ấy vậy mà Ân Mặc Dao vẫn chưa thấy bóng dáng Phương Cảnh Đình xuất hiện. Lẽ nào anh định để mặc cho cô tự ý đối phó với bà mẹ chồng tương lai này thật sao?
Cơ mà nếu như anh đã quyết định như vậy, thì cô cũng chẳng ngại diễn xuất một mình. Dù gì Phương phu nhân đâu đến nỗi khó tính như lời anh ta nói.
Trong khi Ân Mặc Dao với Ân Hiên Viên vẫn đang loay hoay dọn cơm tối, thì người đàn ông ấy về tới. Gặp anh, bà Phương liền lên tiếng chất vấn:
"Tôi còn tưởng phải đợi bà già này gọi điện nhắc nhở, thì anh mới chịu vác mặt về cơ đấy. Thật chẳng biết anh nghĩ gì mà lại để bạn gái tới đây một mình, rồi đi biệt tăm biệt tích tới giờ này."
"Mẹ cũng biết con bận trăm công nghìn việc còn gì. Nhưng quan trọng là cô ấy đâu rồi? Mẹ không dọa người ta sợ đến mức bỏ về đó chứ?"
Anh hỏi rất tự nhiên, nhưng vẫn bị bà Phương lườm cho một phát sắc lẻm.
"Nói cứ như tôi dữ lắm không bằng. Người của anh vẫn đang trong bếp đấy, cùng cháu dâu tương lai dọn cơm tối."
"Cháu dâu tương lai?"
Phương Cảnh Đình thoáng cau mày, cho tới khi Phương Quảng Trọng tự giác lên tiếng:
"Là Viên Viên bạn gái cháu."
Hiểu được vấn đề, Phương Cảnh Đình liền chủ động đi về hướng phòng bếp. Thấy anh đi tìm người phụ nữ của mình, bà Phương không khỏi hài lòng.
"Xem ra thằng nhóc này tìm được người thương thật rồi."
Nghe vợ mình nói vậy, ông Phương liền lên tiếng:
"Phải tìm thôi, chứ nếu không bà lại bắt nó đi xem mắt quanh năm suốt tháng."
"Còn không phải tôi lo con trai cưng của ông ế vợ à? Lúc nào cũng trông có thêm cháu nội, mà cứ không thúc giục nó cưới vợ gì hết."
"Duyên nợ do trời, bà có cưỡng cầu gượng ép cũng vô ích thôi. Đó thấy chưa, công sức đi tìm con dâu mấy tháng nay đều công cốc hết rồi."
"Tôi không thấy tiếc, ông tiếc thay gì chứ."
Trong khi đôi vợ chồng già đang hơn thua qua lại từng câu nói, thì Phương Cảnh Đình đã tìm tới chỗ Ân Mặc Dao.
Anh để lộ nụ cười khó tin, khi không nghĩ rằng cô có thể bám trụ tới giây phút này.
"Khả năng kiên trì giỏi nhỉ?"
Vừa nghe chất giọng mỉa mai quen thuộc, Ân Mặc Dao liền giương mắt nhìn tới người đàn ông và lập tức dùng mắt ra hiệu cho anh biết cần phải diễn kịch cho Ân Hiên Viên xem.
Ấy thế, không biết anh ta có hiểu hay chưa, mà vẫn đang ung dung đi tới. Chỉ sợ anh hiểu nhưng cố tình không hiểu, không muốn phối hợp, thì mọi nổ lực của cô ở trước mặt đôi tra nam tiện nữ kia coi như bỏ.
"Phải kiên trì mới đợi được anh về chứ." Cô cười như có như không, đôi mắt to tròn vẫn liên tục ra hiệu.
Và mọi cố gắng của cô chỉ dừng lại khi Phương Cảnh Đình chủ động hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đoạn hình ảnh này đương nhiên đều được thu trọn vào tầm mắt tò mò của Ân Hiên Viên, khiến sắc mặt cô ta lập tức hiện đầy vạch đen vì ghen ăn tức ở.
Mà Ân Mặc Dao lúc này lại bị nụ hôn kia làm cho đỏ mặt, ngại ngùng tới mức lắp bắp:
"Sao... sao anh về muộn vậy?"
"Tập đoàn nhiều việc quan trọng nên phải ở lại giải quyết. Thế nào, hôm nay mẹ không làm khó em chứ?"
"Không, mẹ thân thiện với dễ tính lắm. Bữa tối này cũng là do em, mẹ với cháu dâu tương lai chuẩn bị, phải không Viên Viên?"
Chưa gì mà Ân Mặc Dao đã ra dáng, lên giọng thím chồng với Hiên Viên, khiến cô ta tức muốn bay màu, nhưng làm sao dám kênh kiệu trong khi còn có Phương Cảnh Đình đứng đó.
"Phải, cơm tối nay công lao lớn nhất đều là của Dao Dao đấy."
"Sao? Cô vừa gọi vợ tương lai của tôi là gì?" Phương Cảnh Đình cau mày.
Thái độ bênh vực của anh đang khiến cô cảm thấy phấn khích và đắc ý hơn hẳn. Còn thầm cảm thán người đàn ông này cũng thật được việc, quả nhiên người cô chọn luôn đúng đắn, trừ Phương Quảng Trọng.
"Anh à, người ta đã không muốn công nhận em là Nhị thiếu phu nhân của Phương gia thì thôi, anh cũng đừng làm khó. Huống hồ, vẫn chưa biết Phương Quảng Trọng có cưới cô ấy vào nhà hay không mà, chuyện xưng hô vai vế này cứ từ từ cũng được."
"Đúng rồi, dù sao thì cô cũng chưa chính thức gả vào Phương gia, theo vai vế, cô vẫn là em gái của tôi, nên không thể xưng hô thím cháu được."
Ân Hiên Viên kiêu kỳ đối đáp, vừa hay lại để ông bà Phương đang đi vào đều nghe thấy không sót một từ.
"Vậy thì phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục tiến tới hôn nhân thôi Đình à, kẻo Dao Dao của mẹ phải chịu ủy khuất."
Cơ mà nếu như anh đã quyết định như vậy, thì cô cũng chẳng ngại diễn xuất một mình. Dù gì Phương phu nhân đâu đến nỗi khó tính như lời anh ta nói.
Trong khi Ân Mặc Dao với Ân Hiên Viên vẫn đang loay hoay dọn cơm tối, thì người đàn ông ấy về tới. Gặp anh, bà Phương liền lên tiếng chất vấn:
"Tôi còn tưởng phải đợi bà già này gọi điện nhắc nhở, thì anh mới chịu vác mặt về cơ đấy. Thật chẳng biết anh nghĩ gì mà lại để bạn gái tới đây một mình, rồi đi biệt tăm biệt tích tới giờ này."
"Mẹ cũng biết con bận trăm công nghìn việc còn gì. Nhưng quan trọng là cô ấy đâu rồi? Mẹ không dọa người ta sợ đến mức bỏ về đó chứ?"
Anh hỏi rất tự nhiên, nhưng vẫn bị bà Phương lườm cho một phát sắc lẻm.
"Nói cứ như tôi dữ lắm không bằng. Người của anh vẫn đang trong bếp đấy, cùng cháu dâu tương lai dọn cơm tối."
"Cháu dâu tương lai?"
Phương Cảnh Đình thoáng cau mày, cho tới khi Phương Quảng Trọng tự giác lên tiếng:
"Là Viên Viên bạn gái cháu."
Hiểu được vấn đề, Phương Cảnh Đình liền chủ động đi về hướng phòng bếp. Thấy anh đi tìm người phụ nữ của mình, bà Phương không khỏi hài lòng.
"Xem ra thằng nhóc này tìm được người thương thật rồi."
Nghe vợ mình nói vậy, ông Phương liền lên tiếng:
"Phải tìm thôi, chứ nếu không bà lại bắt nó đi xem mắt quanh năm suốt tháng."
"Còn không phải tôi lo con trai cưng của ông ế vợ à? Lúc nào cũng trông có thêm cháu nội, mà cứ không thúc giục nó cưới vợ gì hết."
"Duyên nợ do trời, bà có cưỡng cầu gượng ép cũng vô ích thôi. Đó thấy chưa, công sức đi tìm con dâu mấy tháng nay đều công cốc hết rồi."
"Tôi không thấy tiếc, ông tiếc thay gì chứ."
Trong khi đôi vợ chồng già đang hơn thua qua lại từng câu nói, thì Phương Cảnh Đình đã tìm tới chỗ Ân Mặc Dao.
Anh để lộ nụ cười khó tin, khi không nghĩ rằng cô có thể bám trụ tới giây phút này.
"Khả năng kiên trì giỏi nhỉ?"
Vừa nghe chất giọng mỉa mai quen thuộc, Ân Mặc Dao liền giương mắt nhìn tới người đàn ông và lập tức dùng mắt ra hiệu cho anh biết cần phải diễn kịch cho Ân Hiên Viên xem.
Ấy thế, không biết anh ta có hiểu hay chưa, mà vẫn đang ung dung đi tới. Chỉ sợ anh hiểu nhưng cố tình không hiểu, không muốn phối hợp, thì mọi nổ lực của cô ở trước mặt đôi tra nam tiện nữ kia coi như bỏ.
"Phải kiên trì mới đợi được anh về chứ." Cô cười như có như không, đôi mắt to tròn vẫn liên tục ra hiệu.
Và mọi cố gắng của cô chỉ dừng lại khi Phương Cảnh Đình chủ động hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đoạn hình ảnh này đương nhiên đều được thu trọn vào tầm mắt tò mò của Ân Hiên Viên, khiến sắc mặt cô ta lập tức hiện đầy vạch đen vì ghen ăn tức ở.
Mà Ân Mặc Dao lúc này lại bị nụ hôn kia làm cho đỏ mặt, ngại ngùng tới mức lắp bắp:
"Sao... sao anh về muộn vậy?"
"Tập đoàn nhiều việc quan trọng nên phải ở lại giải quyết. Thế nào, hôm nay mẹ không làm khó em chứ?"
"Không, mẹ thân thiện với dễ tính lắm. Bữa tối này cũng là do em, mẹ với cháu dâu tương lai chuẩn bị, phải không Viên Viên?"
Chưa gì mà Ân Mặc Dao đã ra dáng, lên giọng thím chồng với Hiên Viên, khiến cô ta tức muốn bay màu, nhưng làm sao dám kênh kiệu trong khi còn có Phương Cảnh Đình đứng đó.
"Phải, cơm tối nay công lao lớn nhất đều là của Dao Dao đấy."
"Sao? Cô vừa gọi vợ tương lai của tôi là gì?" Phương Cảnh Đình cau mày.
Thái độ bênh vực của anh đang khiến cô cảm thấy phấn khích và đắc ý hơn hẳn. Còn thầm cảm thán người đàn ông này cũng thật được việc, quả nhiên người cô chọn luôn đúng đắn, trừ Phương Quảng Trọng.
"Anh à, người ta đã không muốn công nhận em là Nhị thiếu phu nhân của Phương gia thì thôi, anh cũng đừng làm khó. Huống hồ, vẫn chưa biết Phương Quảng Trọng có cưới cô ấy vào nhà hay không mà, chuyện xưng hô vai vế này cứ từ từ cũng được."
"Đúng rồi, dù sao thì cô cũng chưa chính thức gả vào Phương gia, theo vai vế, cô vẫn là em gái của tôi, nên không thể xưng hô thím cháu được."
Ân Hiên Viên kiêu kỳ đối đáp, vừa hay lại để ông bà Phương đang đi vào đều nghe thấy không sót một từ.
"Vậy thì phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục tiến tới hôn nhân thôi Đình à, kẻo Dao Dao của mẹ phải chịu ủy khuất."
/66
|