Lượt xem: 68
“Tôi nuôi không nổi cậu.”
Hứa Lê rất thành thật. Biến dị kinh ngạc mở to mắt nhưng ngay sau đó, nó như thể đã chấp nhận điều kiện này, kêu lên hai tiếng. Hứa Lê: "... Tôi không hiểu tiếng rắn.”
Rắn biến dị nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng đuôi đè c.h.ế.t vài con thây mạ, rồi cố gắng dùng đuôi cuộn chặt lấy xác thây ma. Nhìn vẻ vụng về của nó, Hứa Lê có chút không nói nên lời nhưng cô cũng hiểu ý của rắn biến dị: "Cậu có thể tự nuôi sống mình?”
"Xì xì!”
rắn biến dị liên tục gật đầu. Cảm thấy một cơn gió thối tới, Hứa Lê: "...”
Cô tiếp tục giảng giải cho rắn biến dị: "Tôi sống cùng những người khác, cậu như vậy sẽ khiến họ sợ hãi, cho dù cậu có đi theo tôi, tôi cũng không thể đưa cậu về nhà.”
Có thể thấy rõ, rắn biến dị trở nên chán nản.
Ngay khi Hứa Lê nghĩ rằng nó sắp từ bỏ, nó lại trở nên kiên định, cái đầu to lại tiến về phía Hứa Lê.
Hứa Lê: "... Được rồi, cậu muốn đi theo tôi cũng được nhưng không được làm loạn, bây giờ tôi phải đi gặp đồng đội, cậu ngoan ngoãn một chút.”
Rắn biến dị vui vẻ, nó đặt đầu xuống đất, dùng đuôi chỉ vào đầu mình, ra hiệu cho Hứa Lê lên.
Hứa Lê cũng không khách sáo, giẫm lên nóc xe bên cạnh, lên đầu rắn biến dị.
Cô vẫy tay với máy bay không người lái trên trời: "Dẫn đường cho chúng tôi?”
Máy bay không người lái: "...”
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn bay xuống. Lần này, rắn biến dị không cắn máy bay không người lái, ngược lại còn ngoan ngoãn đi theo máy bay không người lái. Máy bay không người lái bay rất nhanh nhưng rắn biến dị đi theo sau nó lại có vẻ chậm rãi. Một con rắn biến dị to lớn như vậy, thậm chí không cần phải lo lắng đến việc mở đường, cứ thế mà xông thẳng vào là xong, khi đến vị trí của chiếc xe, Hứa Lê nhìn thấy Hứa Vân Thâm đang đợi cô bên xe.
Một đứa trẻ năm tuổi nhỏ bé luôn phải ngước nhìn người khác nhưng khi giẫm lên đầu rắn biến dị, ngược lại lại cúi đầu nhìn người khác. Hứa Lê cảm thấy góc nhìn này khá tốt, cô vẫy tay với các đồng đội: "Không sao rồi, chúng ta cứ tùy tiện dọn dẹp lũ thây ma ở thành phố S, nó sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”
“...... Ồ.”
A Nguyên đáp lại một cách khô khan, thực sự không biết phải bày ra biểu cảm gì, toàn thân anh ta vẫn căng cứng, không còn cách nào khác, anh ta thực sự không thể thư giãn trước mặt rắn biến dị. Những người khác càng như vậy, mấy người không ra khỏi xe đều cầm chặt súng, dị năng cũng muốn động.
Rắn biến dị liếc nhìn chiếc xe, không hề để ý. Hứa Lê hỏi: "Họ thì sao? Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.”
Nói đến chuyện chính, A Nguyên liền nghiêm mặt lại: "Nhưng bây giờ nhiệt độ quá cao, lái xe sẽ có nguy cơ.”
Bây giờ đã hơn một giờ chiều, đã đến thời điểm nóng nhất trong ngày.
Họ mặc quần áo chiến đấu, không cảm thấy nóng nhưng nhiệt độ hôm nay đã lên đến 45 độ, nhiệt độ này sẽ khiến xe có nguy cơ phát nổ. Không phải tất cả các đội đều có dị năng hệ băng, đến lúc đó xe nổ thì lại không thể hành động được.”
Được thôi, vậy chúng ta đợi đến tối nhé.”
Hứa Lê không mấy để tâm.”
Vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước nhé?”
A Nguyên nói: "Bên cạnh có một khu dân cư, chắc là không còn ai ở đó nữa.”
"Được.”
Đến khi vào khu dân cư, Hứa Lê phát hiện đây chính là nơi cô đã trốn trước đó. Nhưng nơi này thực sự không tệ, vì lũ thây ma gần đó đã bị tiếng đánh nhau giữa rắn biến dị và thây ma sư tử thu hút đi, rồi c.h.ế.t ở đó.
“Tôi nuôi không nổi cậu.”
Hứa Lê rất thành thật. Biến dị kinh ngạc mở to mắt nhưng ngay sau đó, nó như thể đã chấp nhận điều kiện này, kêu lên hai tiếng. Hứa Lê: "... Tôi không hiểu tiếng rắn.”
Rắn biến dị nhìn trái nhìn phải, sau đó dùng đuôi đè c.h.ế.t vài con thây mạ, rồi cố gắng dùng đuôi cuộn chặt lấy xác thây ma. Nhìn vẻ vụng về của nó, Hứa Lê có chút không nói nên lời nhưng cô cũng hiểu ý của rắn biến dị: "Cậu có thể tự nuôi sống mình?”
"Xì xì!”
rắn biến dị liên tục gật đầu. Cảm thấy một cơn gió thối tới, Hứa Lê: "...”
Cô tiếp tục giảng giải cho rắn biến dị: "Tôi sống cùng những người khác, cậu như vậy sẽ khiến họ sợ hãi, cho dù cậu có đi theo tôi, tôi cũng không thể đưa cậu về nhà.”
Có thể thấy rõ, rắn biến dị trở nên chán nản.
Ngay khi Hứa Lê nghĩ rằng nó sắp từ bỏ, nó lại trở nên kiên định, cái đầu to lại tiến về phía Hứa Lê.
Hứa Lê: "... Được rồi, cậu muốn đi theo tôi cũng được nhưng không được làm loạn, bây giờ tôi phải đi gặp đồng đội, cậu ngoan ngoãn một chút.”
Rắn biến dị vui vẻ, nó đặt đầu xuống đất, dùng đuôi chỉ vào đầu mình, ra hiệu cho Hứa Lê lên.
Hứa Lê cũng không khách sáo, giẫm lên nóc xe bên cạnh, lên đầu rắn biến dị.
Cô vẫy tay với máy bay không người lái trên trời: "Dẫn đường cho chúng tôi?”
Máy bay không người lái: "...”
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn bay xuống. Lần này, rắn biến dị không cắn máy bay không người lái, ngược lại còn ngoan ngoãn đi theo máy bay không người lái. Máy bay không người lái bay rất nhanh nhưng rắn biến dị đi theo sau nó lại có vẻ chậm rãi. Một con rắn biến dị to lớn như vậy, thậm chí không cần phải lo lắng đến việc mở đường, cứ thế mà xông thẳng vào là xong, khi đến vị trí của chiếc xe, Hứa Lê nhìn thấy Hứa Vân Thâm đang đợi cô bên xe.
Một đứa trẻ năm tuổi nhỏ bé luôn phải ngước nhìn người khác nhưng khi giẫm lên đầu rắn biến dị, ngược lại lại cúi đầu nhìn người khác. Hứa Lê cảm thấy góc nhìn này khá tốt, cô vẫy tay với các đồng đội: "Không sao rồi, chúng ta cứ tùy tiện dọn dẹp lũ thây ma ở thành phố S, nó sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”
“...... Ồ.”
A Nguyên đáp lại một cách khô khan, thực sự không biết phải bày ra biểu cảm gì, toàn thân anh ta vẫn căng cứng, không còn cách nào khác, anh ta thực sự không thể thư giãn trước mặt rắn biến dị. Những người khác càng như vậy, mấy người không ra khỏi xe đều cầm chặt súng, dị năng cũng muốn động.
Rắn biến dị liếc nhìn chiếc xe, không hề để ý. Hứa Lê hỏi: "Họ thì sao? Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong.”
Nói đến chuyện chính, A Nguyên liền nghiêm mặt lại: "Nhưng bây giờ nhiệt độ quá cao, lái xe sẽ có nguy cơ.”
Bây giờ đã hơn một giờ chiều, đã đến thời điểm nóng nhất trong ngày.
Họ mặc quần áo chiến đấu, không cảm thấy nóng nhưng nhiệt độ hôm nay đã lên đến 45 độ, nhiệt độ này sẽ khiến xe có nguy cơ phát nổ. Không phải tất cả các đội đều có dị năng hệ băng, đến lúc đó xe nổ thì lại không thể hành động được.”
Được thôi, vậy chúng ta đợi đến tối nhé.”
Hứa Lê không mấy để tâm.”
Vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước nhé?”
A Nguyên nói: "Bên cạnh có một khu dân cư, chắc là không còn ai ở đó nữa.”
"Được.”
Đến khi vào khu dân cư, Hứa Lê phát hiện đây chính là nơi cô đã trốn trước đó. Nhưng nơi này thực sự không tệ, vì lũ thây ma gần đó đã bị tiếng đánh nhau giữa rắn biến dị và thây ma sư tử thu hút đi, rồi c.h.ế.t ở đó.
/361
|