Ngay khi Mông Hiểu Dương nghĩ sắp bị ma âm chấn động chết, âm thanh đột nhiên ngừng lại. Y ngẩng đầu lên nhìn, ở đó đâu còn bé con oa oa khóc lớn nữa.
Nghĩ đến vừa nãy 9717 nói chỉ có thể đi ra mười phút, chắc chắn là đã đến giờ. Giơ tay lên lau mồ hôi không tồn tại, hoàn hảo có thời gian hạn chế, nếu không y thật sự không biết làm thế nào mới tốt.
Má nó! Bị nó khóc nháo, mình quên mất có vấn đề cần hỏi nó luôn. Vốn định gọi 9717, ngẫm lại ma âm nên đành thôi.
Hức... Nấc một tiếng, âm thanh hơi nghẹn ngào xuất hiện trong đầu Mông Hiểu Dương, Trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, là hệ thống trao đổi. Tương đương với ba nhiệm vụ cao cấp, nếu anh không hoàn thành... 9717 không nói tiếp, thế nhưng Mông Hiểu Dương đã có thể hiểu rõ ý tứ trong đó, nhất định là có trừng phạt.
Nếu anh không thích Lâm Hô, cũng có thể đổi người khác, nhưng mà phải hoàn thành nhiệm vụ cho yêu cầu đổi người, nếu không, anh thật sự sẽ mất mạng. 9717 lần này nói rất khẳng định, làm cho Mông Hiểu Dương nhịn không được cũng phải suy nghĩ kĩ và nghiêm túc hơn.
Nếu hỏi có thích Lâm Hô hay không, đáp án nhất định là không. Hai người mới gặp mặt vài lần, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, khả năng đến hiện tại cũng không có nhiều tiếp xúc. Thế nhưng muốn nói một chút cảm giác cũng không có, đó cũng là gạt người.
Vuốt môi mình, nghĩ đến nụ hôn làm người ta hít thở không thông kia, nhịn không được nóng hết cả mặt, nhất là mộng xuân tối hôm qua như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm cho cả vành tai của y đều đỏ lên.
Nhưng mà nghĩ đến hai nhiệm vụ gạt người, y lại do dự khá nhiều. Không nói đến việc y còn không xác định mình có phải thích nam hay không, chỉ nói đến nhiệm vụ liên luỵ chuyện tình cảm, đã làm cho y cảm thấy khó chịu rồi.
9717: Kỳ thực, trước đây lúc tôi trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, có len lén chui lỗ hổng, chính là không có nói rõ thời gian hạn chế, nói cách khác, anh có thời gian vô hạn để hoàn thành nhiệm vụ.
Tin tức này đối với Mông Hiểu Dương mà nói quả thật không tệ, xoa xoa huyệt Thái Dương, Như vậy tốt nhất. Có điều này tôi đã muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi, mỗi lần tuyên bố nhiệm vụ, vì sao tôi lại không có quyền cự tuyệt?
Khi nhiệm vụ tuyên bố, tuy đều có hai lựa chọn đồng ý hoặc không, thế nhưng căn bản là y không nhấn được nút không. Tương đương cưỡng chế y tiếp nhận nhiệm vụ, đây là điều y đã muốn hỏi từ rất lâu.
Đẳng cấp của anh không đủ, chỉ có chờ trị số thành công của anh đạt được cấp C, lựa chọn cự tuyệt mới có thể sử dụng. Tôi mới vừa xem trị số fan của anh, còn hơn một vạn nữa có thể lên cấp C. Trước khi đạt được cấp C, tôi tận lực ít phát nhiệm vụ cho anh thì tốt rồi.
Không thể không phát nhiệm vụ sao? Đối với trừng phạt gạt người này, Mông Hiểu Dương thật sự thấy quá đủ rồi, nếu như lại phạt một lần thổ lộ với thú nhân nữa, trời ơi! Y không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
Xin lỗi, cái này tôi làm không được, chỉ có chờ đến khi tôi thành niên mới có thể hoàn toàn tùy tâm khống chế hệ thống, hiện nay tôi có thể giúp anh chỉ có bấy nhiêu thôi. Giọng nói càng ngày càng thấp, trong giọng nói lộ ra một chút ủy khuất.
Mông Hiểu Dương cũng không bất mãn, ngược lại an ủi 9717 vài câu. Chỉ cần bé con xấu xa này không gây sự là tốt rồi, hiện tại y thật sự sợ cái hệ thống gạt người này.
Nếu 9717 nói mấy cái nhiệm vụ kia có thể kéo dài vô hạn, Mông Hiểu Dương cũng liền thả lỏng không ít. Không phải y không phát hiện lời nói của 9717 trước sau mâu thuẫn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ mất mạng, vì sao còn nói có thể kéo dài vô hạn? Bất quá y chỉ coi 9717 đột nhiên có lương tâm mà thôi.
Đi xuống lầu, y liền thấy hai anh em họ Lâm đều ngồi ở bàn cơm chờ bữa sáng của mình. Không nhìn ánh mắt hai người trực tiếp đi phòng bếp làm bữa sáng, cuối cùng vẫn làm ba phần, y chỉ coi là đời trước nợ bọn họ.
Chậm rãi ăn bữa sáng, Mông Hiểu Dương dùng dư quang liếc Lâm Hô ngồi đối diện. Hai ngày nay hai người tiếp xúc cũng không ít, chỉ còn thiếu đao thật súng thật làm một trận. Bất quá thật đúng là y chưa từng xem kĩ bộ dạng của hắn ra sao?
Một đầu tóc ngắn gọn gàng, làn da màu đồng cổ, dưới đôi mày kiếm đậm là ánh mắt thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, môi không mỏng không dày, Hôn lên cảm giác cũng không tệ.
Chỉ không tệ thôi sao? Lâm Hô để đũa xuống, bất mãn hỏi.
Mông Hiểu Dương: Chết mợ! Con mẹ nó mình lại nói ra suy nghĩ trong đầu?
Khụ! Tôi và Tiểu Cẩn bị muộn rồi. Chúng tôi đi trước đây, anh từ từ ăn đi. Nói xong, không nói lời nào kéo Lâm Cẩn còn la hét chưa ăn no bỏ chạy.
Thật mất thể diện, ông đây cư nhiên sẽ nói bị một người nam nhân hôn không tệ, mẹ nó nam nhân kia còn ở tại đó, Mông Hiểu Dương hiện tại tưởng muốn chết đều có.
Vội vàng ăn xong trứng luộc trong tay, Lâm Cẩn rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, Chị dâu, anh hai tớ hôn thật sự rất tốt sao?
Trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương trực tiếp bước nhanh rời đi. Trên mặt nghiêm trang, kỳ thực trong lòng nước mắt đã chảy ngược thành sông, thuận tiện ở trong lòng lại tát mình mấy cái, ai bảo miệng tiện hả.
Mông Hiểu Dương vào phòng học, vốn đồng học đang tốp năm tốp ba vây bên nhau nói chuyện chợt tán đi, đều tự trở lại chỗ ngồi của mình, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua đây, đều này nói cho Mông Hiểu Dương biết, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa là có liên quan đến y.
Kề sát vào á thú nhân ngồi ở bên phải y, Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào chuyện y thổ lộ với Lâm Hô bị người khác biết? Vậy cũng không có khả năng. Lâm Cẩn tuy đơn thuần, thế nhưng tuyệt đối sẽ không lén đem chuyện này ra khoe khoang, Lâm Hô thì là tên muộn tao, sẽ không nói chuyện này ra, rốt cuộc là sao đây?
Cậu phải kiên cường lên. Một câu không đầu không đuôi, cộng thêm ánh mắt đồng tình, làm cho Mông Hiểu Dương không hiểu ra sao.
Đang lúc y khó hiểu vô cùng, giảng viên chậm rãi đi tới, Mông Hiểu Dương điều chỉnh tư thế ngồi lại đàng hoàng.
Mông đồng học, kịch bản ngắn ngày hôm qua em viết, là chuyện thật sao?
Hả? À, không phải. Sao vậy? Lẽ nào kịch bản ngày hôm qua y viết có chỗ nào bôi đen giống cái sao? Không có nha, y đã kiểm tra tới lui ba lần rồi mà, chỉ sợ giống như tiểu thuyết Tiếu ngạo bị người phun.
Nghe trả lời xong giảng viên có vẻ thở phào, Không có việc gì, em viết rất tốt, cũng rất có sức sáng tạo, tiếp tục cố gắng. Thay đổi nhanh chóng, làm cho Mông Hiểu Dương xoay mòng mòng, rốt cuộc là sao hả trời.
Khi quay đầu qua muốn hỏi tiếp á thú nhân kia, lại phát hiện hai mắt cậu ta rưng rưng đang nhìn mình. Sau đó Mông Hiểu Dương phát hiện, không riêng gì á thú nhân này, phần lớn đồng học trong lớp đều dùng loại ánh mắt vừa đồng tình lại thương hại này nhìn y.
Mông Hiểu Dương: Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Chịu đựng sống trong những ánh mắt như thế tròn một ngày, Mông Hiểu Dương thấy đã đến giờ tan học, liền như chạy trốn ra khỏi cửa phòng học. Nhưng hình như y nghĩ quá đơn giản rồi, trên đường quay về ký túc xá gặp phải mọi người, toàn bộ đều đối với y lộ ra ánh mắt đồng tình.
Tối khoa trương là, còn có mấy giống cái hình như đặc biệt đứng chờ ở bên đường, chỉ để liếc nhìn y một cái, sau đó còn nhỏ giọng nghị luận.
Mông Hiểu Dương nhìn trời, mẹ nó! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bất quá y dám khẳng định, mấu chốt nằm trong kịch bản y viết hôm qua. Nhưng y thật sự nghĩ không ra đã viết chỗ nào để cho bọn họ đồng tình. Đúng rồi, nội dung kịch bản...
Rất nhanh chạy về ký túc xá, lúc này Mông Hiểu Dương mới hồi tưởng nội dung kịch bản. Chỉ là một đôi phu thê bình thường, sau đó thú nhân vì một giống cái phản bội á thú nhân, sau đó á thú nhân khổ sở đợi không được thú nhân, thiên lý tầm phu, kết quả tìm được thú nhân không chỉ không tiếp thu hắn, còn sai người giết hắn. Được một giống cái cứu, sau đó phát hiện giống cái này hiện là chính quân của thú nhân, sau đó nữa là giống cái phát hiện bị gạt, cùng với á thú nhân trừng trị thú nhân, một câu chuyện đầy cẩu huyết.
Trong này chỗ nào có vấn đề, làm cho nhiều người nhìn mình với ánh mắt đồng tình như vậy. Vừa đi vừa nghĩ Mông Hiểu Dương lại đụng vào người Lâm Hô.
Xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Hô đã ôm chặt lấy y, Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, hơn nữa ở trong mắt tôi, em tốt hơn giống cái rất nhiều.
Lại một câu nói khó hiểu, vừa định hỏi, Lâm Cẩn đã nhảy vào, Chị dâu, cậu nói cho tớ biết thú nhân đối với cậu nhẫn tâm như vậy là tên nào, nói anh hai đánh chết hắn luôn.
Nếu như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, Mông Hiểu Dương cảm thấy mình không khác gì heo. Tránh khỏi tay Lâm Hô, y có chút vô lực nói: Đây chẳng qua là câu chuyện do tôi sáng tác mà thôi.
Không phải, cậu mở quang não đến trang web trường nhìn một cái đi, cậu đã tự thừa nhận rồi mà. Lâm Cẩn bĩu môi nói.
Sau khi xem xong trang web trường, Mông Hiểu Dương thật là không biết nói gì chỉ có thể hỏi trời xanh. Y thật sự không biết kịch bản sẽ được chuyển thể thành phim ngắn, càng không biết phim ngắn này sẽ có nhiều người xem như vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà trên trang web trường truyền lưu y là á thú nhân kia. Quan trọng nhất là, buổi trưa hôm nay, có người tự xưng là bạn cùng lớp của y nói Mông Hiểu Dương chính miệng thừa nhận mình chính là á thú nhân kia.
Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Tôi thừa nhận hồi nào, rõ ràng tôi nói là không phải mà đậu má.
Hai người cũng tin mấy lời này?
Lâm Cẩn ánh mắt tràn đầy mờ mịt, tỏ vẻ cũng không biết có nên tin hay không, còn Lâm Hô thì kéo Mông Hiểu Dương lại ôm chặt, Không tin, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không phải là người như vậy. Hôn Mông Hiểu Dương một ngụm, rất ngầu mà buông tay trở về phòng, Buổi tối ăn thịt quay.
Lâm Hô nói như vậy làm cho tâm tình phiền muộn của Mông Hiểu Dương rốt cuộc đỡ hơn, nhưng mà nghe tới câu phía sau, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, tên này yêu thịt quay đến thế sao, đến bây giờ còn nhớ.
Đến bữa cơm tối, Lâm Hô hài lòng ăn thịt quay yêu quý mà mình tâm niệm bấy lâu, còn rất tự luyến hôn Mông Hiểu Dương nụ hôn dài mười phút tỏ vẻ thưởng cho, làm cho Mông Hiểu Dương lại không biết nói gì. Kỳ thực chính y đều phát hiện, y đã càng ngày càng không mâu thuẫn Lâm Hô thân mật và hôn.
Vốn cho là không để ý tới, tất cả lời đồn liền sẽ từ từ biến mất. Nhưng Mông Hiểu Dương lại không nghĩ rằng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, đến ngày thứ ba, còn có người chỉ ra thú nhân kia họ Phượng, mà giống cái thì họ Mông. Mặc dù không có xác định rõ cụ thể là ai, nhưng chỉ cần là xã hội thượng lưu, ai không biết là nói đến Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên còn có Mông Hiểu Dương.
Y híp mắt một cái, bắt đầu có chút hoài nghi phương diện này có âm mưu, đặc biệt là ngòi nổ ngày hôm nay, tuyệt đối là nhằm vào y, chỉ là, rốt cuộc là ai?
Nghĩ đến vừa nãy 9717 nói chỉ có thể đi ra mười phút, chắc chắn là đã đến giờ. Giơ tay lên lau mồ hôi không tồn tại, hoàn hảo có thời gian hạn chế, nếu không y thật sự không biết làm thế nào mới tốt.
Má nó! Bị nó khóc nháo, mình quên mất có vấn đề cần hỏi nó luôn. Vốn định gọi 9717, ngẫm lại ma âm nên đành thôi.
Hức... Nấc một tiếng, âm thanh hơi nghẹn ngào xuất hiện trong đầu Mông Hiểu Dương, Trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, là hệ thống trao đổi. Tương đương với ba nhiệm vụ cao cấp, nếu anh không hoàn thành... 9717 không nói tiếp, thế nhưng Mông Hiểu Dương đã có thể hiểu rõ ý tứ trong đó, nhất định là có trừng phạt.
Nếu anh không thích Lâm Hô, cũng có thể đổi người khác, nhưng mà phải hoàn thành nhiệm vụ cho yêu cầu đổi người, nếu không, anh thật sự sẽ mất mạng. 9717 lần này nói rất khẳng định, làm cho Mông Hiểu Dương nhịn không được cũng phải suy nghĩ kĩ và nghiêm túc hơn.
Nếu hỏi có thích Lâm Hô hay không, đáp án nhất định là không. Hai người mới gặp mặt vài lần, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, khả năng đến hiện tại cũng không có nhiều tiếp xúc. Thế nhưng muốn nói một chút cảm giác cũng không có, đó cũng là gạt người.
Vuốt môi mình, nghĩ đến nụ hôn làm người ta hít thở không thông kia, nhịn không được nóng hết cả mặt, nhất là mộng xuân tối hôm qua như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm cho cả vành tai của y đều đỏ lên.
Nhưng mà nghĩ đến hai nhiệm vụ gạt người, y lại do dự khá nhiều. Không nói đến việc y còn không xác định mình có phải thích nam hay không, chỉ nói đến nhiệm vụ liên luỵ chuyện tình cảm, đã làm cho y cảm thấy khó chịu rồi.
9717: Kỳ thực, trước đây lúc tôi trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, có len lén chui lỗ hổng, chính là không có nói rõ thời gian hạn chế, nói cách khác, anh có thời gian vô hạn để hoàn thành nhiệm vụ.
Tin tức này đối với Mông Hiểu Dương mà nói quả thật không tệ, xoa xoa huyệt Thái Dương, Như vậy tốt nhất. Có điều này tôi đã muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi, mỗi lần tuyên bố nhiệm vụ, vì sao tôi lại không có quyền cự tuyệt?
Khi nhiệm vụ tuyên bố, tuy đều có hai lựa chọn đồng ý hoặc không, thế nhưng căn bản là y không nhấn được nút không. Tương đương cưỡng chế y tiếp nhận nhiệm vụ, đây là điều y đã muốn hỏi từ rất lâu.
Đẳng cấp của anh không đủ, chỉ có chờ trị số thành công của anh đạt được cấp C, lựa chọn cự tuyệt mới có thể sử dụng. Tôi mới vừa xem trị số fan của anh, còn hơn một vạn nữa có thể lên cấp C. Trước khi đạt được cấp C, tôi tận lực ít phát nhiệm vụ cho anh thì tốt rồi.
Không thể không phát nhiệm vụ sao? Đối với trừng phạt gạt người này, Mông Hiểu Dương thật sự thấy quá đủ rồi, nếu như lại phạt một lần thổ lộ với thú nhân nữa, trời ơi! Y không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
Xin lỗi, cái này tôi làm không được, chỉ có chờ đến khi tôi thành niên mới có thể hoàn toàn tùy tâm khống chế hệ thống, hiện nay tôi có thể giúp anh chỉ có bấy nhiêu thôi. Giọng nói càng ngày càng thấp, trong giọng nói lộ ra một chút ủy khuất.
Mông Hiểu Dương cũng không bất mãn, ngược lại an ủi 9717 vài câu. Chỉ cần bé con xấu xa này không gây sự là tốt rồi, hiện tại y thật sự sợ cái hệ thống gạt người này.
Nếu 9717 nói mấy cái nhiệm vụ kia có thể kéo dài vô hạn, Mông Hiểu Dương cũng liền thả lỏng không ít. Không phải y không phát hiện lời nói của 9717 trước sau mâu thuẫn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ mất mạng, vì sao còn nói có thể kéo dài vô hạn? Bất quá y chỉ coi 9717 đột nhiên có lương tâm mà thôi.
Đi xuống lầu, y liền thấy hai anh em họ Lâm đều ngồi ở bàn cơm chờ bữa sáng của mình. Không nhìn ánh mắt hai người trực tiếp đi phòng bếp làm bữa sáng, cuối cùng vẫn làm ba phần, y chỉ coi là đời trước nợ bọn họ.
Chậm rãi ăn bữa sáng, Mông Hiểu Dương dùng dư quang liếc Lâm Hô ngồi đối diện. Hai ngày nay hai người tiếp xúc cũng không ít, chỉ còn thiếu đao thật súng thật làm một trận. Bất quá thật đúng là y chưa từng xem kĩ bộ dạng của hắn ra sao?
Một đầu tóc ngắn gọn gàng, làn da màu đồng cổ, dưới đôi mày kiếm đậm là ánh mắt thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, môi không mỏng không dày, Hôn lên cảm giác cũng không tệ.
Chỉ không tệ thôi sao? Lâm Hô để đũa xuống, bất mãn hỏi.
Mông Hiểu Dương: Chết mợ! Con mẹ nó mình lại nói ra suy nghĩ trong đầu?
Khụ! Tôi và Tiểu Cẩn bị muộn rồi. Chúng tôi đi trước đây, anh từ từ ăn đi. Nói xong, không nói lời nào kéo Lâm Cẩn còn la hét chưa ăn no bỏ chạy.
Thật mất thể diện, ông đây cư nhiên sẽ nói bị một người nam nhân hôn không tệ, mẹ nó nam nhân kia còn ở tại đó, Mông Hiểu Dương hiện tại tưởng muốn chết đều có.
Vội vàng ăn xong trứng luộc trong tay, Lâm Cẩn rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, Chị dâu, anh hai tớ hôn thật sự rất tốt sao?
Trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương trực tiếp bước nhanh rời đi. Trên mặt nghiêm trang, kỳ thực trong lòng nước mắt đã chảy ngược thành sông, thuận tiện ở trong lòng lại tát mình mấy cái, ai bảo miệng tiện hả.
Mông Hiểu Dương vào phòng học, vốn đồng học đang tốp năm tốp ba vây bên nhau nói chuyện chợt tán đi, đều tự trở lại chỗ ngồi của mình, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua đây, đều này nói cho Mông Hiểu Dương biết, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa là có liên quan đến y.
Kề sát vào á thú nhân ngồi ở bên phải y, Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào chuyện y thổ lộ với Lâm Hô bị người khác biết? Vậy cũng không có khả năng. Lâm Cẩn tuy đơn thuần, thế nhưng tuyệt đối sẽ không lén đem chuyện này ra khoe khoang, Lâm Hô thì là tên muộn tao, sẽ không nói chuyện này ra, rốt cuộc là sao đây?
Cậu phải kiên cường lên. Một câu không đầu không đuôi, cộng thêm ánh mắt đồng tình, làm cho Mông Hiểu Dương không hiểu ra sao.
Đang lúc y khó hiểu vô cùng, giảng viên chậm rãi đi tới, Mông Hiểu Dương điều chỉnh tư thế ngồi lại đàng hoàng.
Mông đồng học, kịch bản ngắn ngày hôm qua em viết, là chuyện thật sao?
Hả? À, không phải. Sao vậy? Lẽ nào kịch bản ngày hôm qua y viết có chỗ nào bôi đen giống cái sao? Không có nha, y đã kiểm tra tới lui ba lần rồi mà, chỉ sợ giống như tiểu thuyết Tiếu ngạo bị người phun.
Nghe trả lời xong giảng viên có vẻ thở phào, Không có việc gì, em viết rất tốt, cũng rất có sức sáng tạo, tiếp tục cố gắng. Thay đổi nhanh chóng, làm cho Mông Hiểu Dương xoay mòng mòng, rốt cuộc là sao hả trời.
Khi quay đầu qua muốn hỏi tiếp á thú nhân kia, lại phát hiện hai mắt cậu ta rưng rưng đang nhìn mình. Sau đó Mông Hiểu Dương phát hiện, không riêng gì á thú nhân này, phần lớn đồng học trong lớp đều dùng loại ánh mắt vừa đồng tình lại thương hại này nhìn y.
Mông Hiểu Dương: Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Chịu đựng sống trong những ánh mắt như thế tròn một ngày, Mông Hiểu Dương thấy đã đến giờ tan học, liền như chạy trốn ra khỏi cửa phòng học. Nhưng hình như y nghĩ quá đơn giản rồi, trên đường quay về ký túc xá gặp phải mọi người, toàn bộ đều đối với y lộ ra ánh mắt đồng tình.
Tối khoa trương là, còn có mấy giống cái hình như đặc biệt đứng chờ ở bên đường, chỉ để liếc nhìn y một cái, sau đó còn nhỏ giọng nghị luận.
Mông Hiểu Dương nhìn trời, mẹ nó! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bất quá y dám khẳng định, mấu chốt nằm trong kịch bản y viết hôm qua. Nhưng y thật sự nghĩ không ra đã viết chỗ nào để cho bọn họ đồng tình. Đúng rồi, nội dung kịch bản...
Rất nhanh chạy về ký túc xá, lúc này Mông Hiểu Dương mới hồi tưởng nội dung kịch bản. Chỉ là một đôi phu thê bình thường, sau đó thú nhân vì một giống cái phản bội á thú nhân, sau đó á thú nhân khổ sở đợi không được thú nhân, thiên lý tầm phu, kết quả tìm được thú nhân không chỉ không tiếp thu hắn, còn sai người giết hắn. Được một giống cái cứu, sau đó phát hiện giống cái này hiện là chính quân của thú nhân, sau đó nữa là giống cái phát hiện bị gạt, cùng với á thú nhân trừng trị thú nhân, một câu chuyện đầy cẩu huyết.
Trong này chỗ nào có vấn đề, làm cho nhiều người nhìn mình với ánh mắt đồng tình như vậy. Vừa đi vừa nghĩ Mông Hiểu Dương lại đụng vào người Lâm Hô.
Xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Hô đã ôm chặt lấy y, Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, hơn nữa ở trong mắt tôi, em tốt hơn giống cái rất nhiều.
Lại một câu nói khó hiểu, vừa định hỏi, Lâm Cẩn đã nhảy vào, Chị dâu, cậu nói cho tớ biết thú nhân đối với cậu nhẫn tâm như vậy là tên nào, nói anh hai đánh chết hắn luôn.
Nếu như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, Mông Hiểu Dương cảm thấy mình không khác gì heo. Tránh khỏi tay Lâm Hô, y có chút vô lực nói: Đây chẳng qua là câu chuyện do tôi sáng tác mà thôi.
Không phải, cậu mở quang não đến trang web trường nhìn một cái đi, cậu đã tự thừa nhận rồi mà. Lâm Cẩn bĩu môi nói.
Sau khi xem xong trang web trường, Mông Hiểu Dương thật là không biết nói gì chỉ có thể hỏi trời xanh. Y thật sự không biết kịch bản sẽ được chuyển thể thành phim ngắn, càng không biết phim ngắn này sẽ có nhiều người xem như vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà trên trang web trường truyền lưu y là á thú nhân kia. Quan trọng nhất là, buổi trưa hôm nay, có người tự xưng là bạn cùng lớp của y nói Mông Hiểu Dương chính miệng thừa nhận mình chính là á thú nhân kia.
Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Tôi thừa nhận hồi nào, rõ ràng tôi nói là không phải mà đậu má.
Hai người cũng tin mấy lời này?
Lâm Cẩn ánh mắt tràn đầy mờ mịt, tỏ vẻ cũng không biết có nên tin hay không, còn Lâm Hô thì kéo Mông Hiểu Dương lại ôm chặt, Không tin, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không phải là người như vậy. Hôn Mông Hiểu Dương một ngụm, rất ngầu mà buông tay trở về phòng, Buổi tối ăn thịt quay.
Lâm Hô nói như vậy làm cho tâm tình phiền muộn của Mông Hiểu Dương rốt cuộc đỡ hơn, nhưng mà nghe tới câu phía sau, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, tên này yêu thịt quay đến thế sao, đến bây giờ còn nhớ.
Đến bữa cơm tối, Lâm Hô hài lòng ăn thịt quay yêu quý mà mình tâm niệm bấy lâu, còn rất tự luyến hôn Mông Hiểu Dương nụ hôn dài mười phút tỏ vẻ thưởng cho, làm cho Mông Hiểu Dương lại không biết nói gì. Kỳ thực chính y đều phát hiện, y đã càng ngày càng không mâu thuẫn Lâm Hô thân mật và hôn.
Vốn cho là không để ý tới, tất cả lời đồn liền sẽ từ từ biến mất. Nhưng Mông Hiểu Dương lại không nghĩ rằng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, đến ngày thứ ba, còn có người chỉ ra thú nhân kia họ Phượng, mà giống cái thì họ Mông. Mặc dù không có xác định rõ cụ thể là ai, nhưng chỉ cần là xã hội thượng lưu, ai không biết là nói đến Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên còn có Mông Hiểu Dương.
Y híp mắt một cái, bắt đầu có chút hoài nghi phương diện này có âm mưu, đặc biệt là ngòi nổ ngày hôm nay, tuyệt đối là nhằm vào y, chỉ là, rốt cuộc là ai?
/87
|