Thẩm Hành lại tới Kiến Trung lần nữa.
Lần này y đã dốc lòng trù tính cẩn thận. Y thăm dò được là hai ngày nữa Tiêu Uyển sẽ đến chùa Nam Sơn để ngắm hoa, tới lúc đó y sẽ sai người dụ Tiêu Uyển lại, mình thì ngồi trong đình chờ nàng tới rồi gảy đàn, đây sẽ chính là sự khởi đầu cho quá trình gặp gỡ và quen biết giữa hai người bọn họ.
Có điều người tính không bằng trời tính.
Tiêu Uyển quả thực đã đi về phía ngôi đình đó đúng như dự liệu của Thẩm Hành, chỉ có điều tiếng đàn còn chưa kịp vang lên thì Thẩm Hành đã nghe thấy Tiêu Uyển cất giọng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “A, Đào Chi, Lê Tâm, mùi này thơm quá, quen thuộc quá!”
“Quận chúa, đó là mùi của bánh vỏ giòn đấy.”
“Còn có cả hạt dẻ rang đường nữa.”
Lê Tâm cười nói: “Quận chúa, người toàn thích ăn đồ ngọt thôi.”
Tiêu Uyển cười vui vẻ nói: “Đúng, bổn Quận chúa rất thích ăn đồ ngọt, chỉ cần là những món được làm không tệ thì ta đều thích cả.”
Thẩm Hành nhìn chiếc ngũ huyền cầm để trên bàn, lại nhìn bộ dạng thỏa mãn của Tiêu Uyển khi ăn đồ ngọt, chợt cảm thấy mình chỉ biết gảy đàn thôi thì hãy còn chưa đủ. Y lại một lần nữa ngấm ngầm ghi nhớ lời của Tiêu Uyển vào lòng: Chỉ cần là những món được làm không tệ thì ta đều thích cả.
Muốn nắm được trái tim của một người, trước tiên cần nắm được dạ dày của người đó.
Sau khi trở về Đại Phụng triều, Thẩm Hành lập tức đi tìm ngự trù trong cung để thỉnh giáo về trù nghệ. Mọi người thấy Thái tử điện hạ tự dưng lại có hứng thú với việc nấu ăn thì đều cảm thấy rất lạ, nhưng ngẫm lại, năm xưa khi còn chưa tới bảy tuổi Thái tử điện hạ đã có thể làm ra những việc khiến người ta chấn động như thế, bây giờ ắt là lại nảy ra suy nghĩ gì mới.
Thẩm Hành biết là Tiêu Uyển thích ăn đồ ngọt, nhưng người Đại Phụng triều đều ưa các món ăn thanh đạm, do đó sau khi học xong các cách chế biến món ăn cơ bản y liền sai người đi mời vị đầu bếp nổi tiếng nhất Thiên Long triều tới. Vị đầu bếp đó có trù nghệ hết sức phi phàm, hiềm rằng không có ai kế tục, chẳng ngờ giờ đây lại gặp được một người vừa hiếu học lại vừa có thiên phú không tệ, thế là liền vui vẻ truyền thụ cho Thẩm Hành toàn bộ bản lĩnh.
Sau khi trù nghệ đã có thành tựu, Thẩm Hành lại tới thành Kiến Trung một lần nữa. Lần này y mua chuộc được đầu bếp trong phủ Tây Lăng Vương, chuẩn bị làm cho Tiêu Uyển một bữa ăn thật ngon lành. Có điều y tạm thời không định lộ diện, vì trước tiên y muốn xem xem A Uyển có thích đồ ăn mà mình làm cho nàng hay không.
Thẩm Hành nấp trên nóc nhà nhìn trộm Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển ăn rất ngon lành, vừa ăn còn vừa nói với Đào Chi: “Hôm nay tay nghề của đầu bếp tiến bộ nhiều quá, đợi lát nữa ta nhất định phải đích thân đi khen ngợi một phen mới được.”
Thẩm Hành đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, xem ra bao nhiêu công sức mình phải bỏ ra trong thời gian qua đều là xứng đáng cả.
Trù nghệ đã được Tiêu Uyển công nhận rồi, Thẩm Hành liền chuẩn bị chọn một ngày nào đó để tạo ra buổi gặp mặt đầu tiên thật đẹp giữa hai người. Chỉ có điều lần này lại xuất hiện không ít chỗ sơ xuất, đồng thời Thẩm Hành còn vô tình biết được một chuyện…
A Uyển không có trái tim.
Người không có trái tim thì sẽ không yêu bất cứ ai, Thẩm Hành hiểu rất rõ đạo lý này.
Cho nên dù y có làm gì, A Uyển cũng sẽ không bao giờ vì thế mà thích y.
Thẩm Hành quyết định lùi kế hoạch lại, không lập tức đi gặp Tiêu Uyển nữa. Trong kiếp trước y không có trái tim là vì tu luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, còn trong kiếp này A Uyển cớ sao lại không có trái tim? Y phải điều tra rõ ràng mới được.
Rất nhanh sau đó Thẩm Hành đã điều tra ra được nguyên nhân.
Y biết là trong kiếp này ba hồn bảy phách của A Uyển bị khuyết mất một phách, mà một phách đó tới bây giờ vẫn chưa rõ là ở đâu. Thẩm Hành hoài nghi Tần Mộc Viễn đã ngấm ngầm giở trò gây ra chuyện này.
Y tin là với tính cách của Tần Mộc Viễn, bất cứ chuyện gì hắn cũng đều có thể làm ra được.
Có điều bây giờ Thẩm Hành cũng chẳng rõ Tần Mộc Viễn đang ở đâu, thế nên thực sự chẳng làm gì được.
Cùng lúc ấy, Thẩm Hành phát hiện ra dã tâm của Tây Lăng Vương, biết rằng phụ thân của A Uyển có ý đồ mưu phản. Sau mấy ngày suy xét, y quyết định thuận nước dong thuyền, đồng thời khiến cho tất cả người nhà của A Uyển đều đứng về phía mình, như thế sau khi A Uyển tới tuổi cập kê sẽ không thể có kẻ nào nhảy ra tranh giành A Uyển với y được.
Và rồi Thẩm Hành liền sai người ra ngoài rêu rao về y đức và danh tiếng của mình. Sau khi Tây Lăng Vương tìm đến chỗ y, y liền giả bộ vô tình tiết lộ thân phận của mình, sau đó lại thú thực với ông ta rằng mình hết sức ái mộ Tiêu Uyển.
Nửa tháng sau, hai người đạt thành hiệp nghị.
Thẩm Hành sẽ vào ở trong phủ Tây Lăng Vương với thân phận sư phụ của Tiêu Uyển, đồng thời trợ giúp Tây Lăng Vương mưu phản. Y đã suy nghĩ kĩ rồi, Thiên Long triều và Đại Phụng triều tuy hiện giờ nước sông không phạm nước giếng nhưng rồi sẽ có một ngày nổ ra chiến tranh, tới lúc đó A Uyển là người Thiên Long triều, phụ thân nàng lại là một vị tướng quân, lỡ như phụ thân nàng khi ra trận có bề gì thì y và nàng sẽ khó lòng tới với nhau được.
Cho nên y thấy cứ nên trợ trúp Tây Lăng Vương đoạt lấy giang sơn Thiên Long triều là tốt nhất, tới lúc đó hai triều giao hảo, có A Uyển đứng giữa song phương ắt sẽ có thể giữ được sự hòa hiếu trong một thời gian dài.
Tháng Ba hoa đào nở, lần đầu tiên Thẩm Hành đặt chân vào thành Kiến Trung một cách đường đường chính chính.
Thẩm Hành vốn định đi thẳng tới vương phủ, có điều trước khi vào vương phủ, y lại vô tình gặp Dịch Phong.
Thẩm Hành vừa mới nhìn thấy Dịch Phong lần đầu tiên đã lập tức cảm nhận được trên người y có một thứ gì đó thuộc về Tạ Uyển, điều này làm y cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Y lặng lẽ ở bên Dịch Phong mấy ngày, rồi hoàn toàn có thể khẳng định được rằng một phách bị khuyết kia của Tiêu Uyển đang nằm trên người Dịch Phong.
Y với Dịch Phong đều là người yêu đàn, do đó mà khá hợp nhau, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có điều Thẩm Hành thực sự không ngờ được rằng mình lại gặp Tiêu Uyển trong tình cảnh như thế. Dù khi dó y đang quay lưng về phía nàng, nhưng Tiêu Uyển vừa mới đẩy cửa đi vào và nói ra câu đầu tiên, y đã lập tức nhận ra đó chính là nàng.
Y cảm thấy vô cùng căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ, năm ngón tay hơi co lại.
Ngay sau đó y lại lo lắng rằng Tiêu Uyển sẽ hiểu lầm mình.
Dù sao nơi này cũng là Nam Phong quán, chỉ có những người háo nam sắc mới xuất hiện ở đây thôi. Có điều, khi y đang mải vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với Tiêu Uyển thế nào, Tiêu Uyển đột nhiên lại vội vã rời đi.
Dịch Phong cười nói với y: “Các hạ không cần phải sợ Quận chúa đâu. Kỳ thực Quận chúa là một người tốt, chỉ là… hơi vô tâm một chút mà thôi.”
Thẩm Hành khẽ cười.
“Ta cũng nên cáo từ rồi.”
Thẩm Hành cẩn thận thay cho mình một bộ đồ mới, vì y biết A Uyển thích các nam tử mặc áo trắng. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi điều, y liền bước vào phủ Tây Lăng Vương. Tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều đúng như dự liệu ban đầu của y.
Y xuất hiện trước mặt nàng trong bộ dạng tuấn tú nhất, giống hệt như lúc nàng bái sư ở kiếp trước vậy.
Nhưng cũng có một điều khác biệt, đó là trong kiếp trước Tạ Uyển đã nhìn y bằng một ánh mắt vừa tán thưởng vừa ái mộ, còn lúc này, trong mắt Tiêu Uyển tuy cũng có vẻ tán thưởng, nhưng càng nhiều hơn là một tâm trạng xa lạ khác. Có điều Thẩm Hành vẫn rất hài lòng, y đã phải bỏ ra mười năm để tìm kiếm A Uyển, lại mất thêm sáu năm trời chuẩn bị, lúc này rốt cuộc đã có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng rồi.
Trong bữa tiệc tẩy trần, Thẩm Hành biết Tiêu Uyển sẽ chính thức bái mình làm sư phụ.
Y cảm thấy hơi căng thẳng, tuy bề ngoài vẫn ung dung trò chuyện với Tây Lăng Vương và Tây Lăng Vương phi, nhưng thực tế toàn bộ trái tim y đều nằm trên người Tiêu Uyển. Tiêu Uyển mãi vẫn không đến, Thẩm Hành liên tục ngó mắt ra phía ngoài mà ngắm nhìn cảnh đêm.
Tây Lăng Vương phi để ý thấy điều này, bèn khẽ cười nói: “Cảnh đêm trong vương phủ đúng là không tệ, bên ngoài kia còn có một ngôi đình nữa, giữa đêm hè mà tới đó ngắm trăng thì hết sức tuyệt vời.”
Tiêu Tầm cũng phụ họa theo: “Nếu gặp dịp Trung Thu thì lại càng tuyệt vời hơn.”
Thẩm Hành thu ánh mắt về, cất giọng điềm đạm nói: “Ngày sau có cơ hội tại hạ nhất định phải tự mình trải nghiệm một phen.” Trong khi nói y ngấm ngầm vuốt ve cây trâm gỗ đào trong tay áo, đây chính là mòn quà bái sư mà y đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Uyển.
Cây trâm này được làm từ gỗ đào trăm năm, có công hiệu an thần trừ tà, còn là do Thẩm Hành tự tay điêu khắc.
Kiểu dáng của nó đơn giản trang nhã, chỉ là không biết Tiêu Uyển có thích không.
Lòng bàn tay Thẩm Hành lúc này đang đổ đầy mồ hôi.
Y lo sẽ phát sinh biến cố, cũng lo rằng A Uyển sẽ không thích y.
Lúc này, một gã người hầu ở bên ngoài cất tiếng hô vang: Quận chúa tới.
Trái tim Thẩm Hành tức thì đập thình thịch liên hồi, rồi y ngồi thẳng người dậy, cố gắng nở một nụ cười hòa nhã hết mức có thể. Trước đây trong quãng thời gian lẻn vào vương phủ nhìn trộm A Uyển, Thẩm Hành từng có lần nghe nàng khen một vị công tử trong cuốn tiểu thuyết nào đó là chỉ vừa cười lên đã có thể làm điên đảo chúng sinh.
Thẩm Hành rất tự tin vào tướng mạo của mình.
Y ngoảnh đầu qua nhìn Tiêu Uyển chăm chú, nhưng Tiêu Uyển sau khi đi vào lại chẳng thèm nhìn y lấy một cái. Nàng đi tới hành lễ với Tây Lăng Vương và Tây Lăng Vương phi, sau đó lại chạy thẳng tới bên cạnh Tiêu Tầm, hai huynh muội nói nói cười cười vui vẻ với nhau, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tự nơi đáy lòng Thẩm Hành bất giác trào lên mấy tia hụt hẫng.
Có điều Thẩm Hành không hề bỏ cuộc, y vẫn tiếp tục nhìn Tiêu Uyển. Y không tin là Tiêu Uyển sẽ mãi không để ý tới mình.
Khi nụ cười hòa nhã trên mặt sắp biến thành cứng đờ, Thẩm Hành rốt cuộc đã được như ý nguyện, vì Tiêu Uyển cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt qua phía y. Hai người bắt đầu nhìn nhau chăm chú.
Thẩm Hành hởi lòng hởi dạ, nét cười trong mắt lại càng trở nên nồng đậm.
Có điều rất nhanh sau đó y đã ý thức được sự lạ thường, bởi vì ánh mắt của A Uyển bây giờ hình như không được giống như trong tưởng tượng của y. Đúng lúc này, Tây Lăng Vương đột nhiên quát to một tiếng: “A Uyển!”
Hai người tạm thời ngưng việc nhìn nhau lại.
Tây Lăng Vương đưa mắt liếc Thẩm Hành, trong lòng thầm nghĩ vị Thái tử Đại Phụng triều này quả là đã chết mê chết mệt con gái mình rồi. Trước đây ông chỉ nghe nói Thái tử Đại Phụng triều không gần nữ sắc, thế mà hôm nay lại thấy Thẩm Hành chỉ còn thiếu điều muốn mang A Uyển về Đại Phụng triều luôn, trong ánh mắt kia chứa chan tình ý miên man, khiến ông nhìn mà không kìm được nổi cả da gà.
Thẩm Hành đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Tây Lăng Vương. Đúng lúc này, Tiêu Uyển đã đứng dậy hành lễ bái sư với y.
Tuy y có thể nghe ra tiếng gọi “sư phụ” kia chẳng phải xuất phát tự đáy lòng, nhưng trong lòng y vẫn trào lên một nỗi kích động khó có thể dùng lời miêu tả. Tiếng gọi ấy, y đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.
Trong kiếp trước sau khi Tạ Uyển qua đời, y đã từng không biết bao nhiêu lần nằm mơ thấy Tạ Uyển nở một nụ cười dịu dàng, sau đó khẽ gọi y một tiếng “sư phụ”, trong cặp mắt long lanh mọng nước chứa chan tình ỳ ngọt ngào.
Sau khi tỉnh dậy y mới thấy bên gối mình hoàn toàn trống trải, lọt vào mắt chỉ có một tấm bài vị lạnh lẽo mà thôi.
Bây giờ lại một lần nữa nghe thấy hai chữ “sư phụ” này, Thẩm Hành lập tức cảm thấy những nỗi khổ mà mình phải chịu trong thời gian qua đều là xứng đáng, thậm chí hơn một trăm năm ở dưới địa phủ cũng chỉ như khói mây thoảng qua trước mắt mà thôi. Dù có khổ có mệt đến mấy, chỉ cần được nghe giai nhân gọi khẽ một tiếng thế này là y đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Khi Dịch Phong xuất hiện, Thẩm Hành thấy hai mắt Tiêu Uyển đều sáng rực lên. Tuy biết rõ sở dĩ A Uyển bị Dịch Phong hấp dẫn như thế chủ yếu là vì một phách bị khuyết kia, nhưng khi chính mắt nhìn thấy A Uyển tập trung toàn bộ tinh thần nhìn một nam nhân khác, Thẩm Hành vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Y liền vắt óc suy nghĩ, khơi ra rất nhiều chủ đề để thu hút sự chú ý của Tiêu Uyển.
Có điều Tiêu Uyển vẫn tỏ ra dửng dưng chẳng chút để tâm, thế là Thẩm Hành lại cố gắng thêm nữa. Lần này Tiêu Uyển rốt cuộc đã chịu dời ánh mắt qua phía y rồi. Dần dần, thấy Tiêu Uyển ở cách mình càng lúc càng gần, đến cuối cùng ngay cả khi Dịch Phong đã đi mất mà nàng cũng chẳng để ý thấy, Thẩm Hành mới bất giác thở phào một hơi.
Thẩm Hành lẳng lặng quan sát Tiêu Uyển từ một khoảng cách rất gần.
Đôi mày của A Uyển, cặp mắt của A Uyển, chiếc mũi của A Uyển, bờ môi của A Uyển, tất cả mọi thứ của A Uyển, Thẩm Hành càng nhìn càng yêu, trong lòng thầm nhủ khuôn mặt này sao mà xinh đẹp quá, chờ A Uyển lớn thêm chút nữa, bậu cửa của phủ Tây Lăng Vương ắt sẽ bị các bà mai đạp nát cho mà xem.
Thẩm Hành không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Có điều ngẫm lại, Tây Lăng Vương đã hứa với y rồi, chắc sẽ không có người nào có thể tranh giành với y đâu. Cho dù Tần Mộc Viễn có xuất hiện thì y cũng không cần phải lo lắng và sợ hãi, vì trong kiếp này y đã tìm được A Uyển trước hắn.
Thẩm Hành vừa nhìn A Uyển không chớp mắt, vừa nói ra những chuyện mà Tiêu Uyển thích thú.
Hai người càng nói càng lại gần nhau hơn, Tiêu Uyển không phát hiện ra điều này, nhưng Thẩm Hành thì đã để ý thấy, thế là trong lòng hưng phấn vô cùng. Điều này phải chăng chứng tỏ rằng trong vô thức A Uyển không hề kháng cự sự thân cận của y?
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc A Uyển, trái tim Thẩm Hành bất giác đập nhanh thêm mấy phần.
Y rất muốn ôm A Uyển vào lòng, sau đó hôn lên búi tóc của nàng. Lúc này y chợt nhớ tới bản thân trong kiếp trước, khi đó Thẩm Yến không có trái tim, không hiểu gì về tình ái, càng không có ham muốn nhục dục, thế nên tuy đã thành hôn với Tạ Uyển được mấy năm nhưng y chưa từng đụng vào nàng bao giờ, thậm chí chỉ thỉnh thoảng mới ngủ chung một giường với nàng.
Nếu về sau không có chuyện Tạ Uyển bỏ thuốc, đoán chừng hai người đến cuối đời vẫn chỉ là phu thê hữu danh vô thực.
Bây giờ nghĩ lại, y cảm thấy mình đúng là một tên khốn.
A Uyển khi đó nhất định là vô cùng khao khát y, nàng muốn y ôm nàng, hôn nàng, thậm chí là tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Hành chăm chú nhìn Tiêu Uyển lúc này đang lắng nghe từng lời mình nói, tự nơi đáy lòng bỗng có mấy tia dục vọng trào lên… Y muốn ôm nàng quá, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Chỉ hai canh giờ sau nguyện vọng của Thẩm Hành đã trở thành hiện thực.
Trong kiếp này, Thẩm Hành lấy A Uyển làm lẽ sống, trong lòng chỉ có một mình A Uyển, mà hôm nay A Uyển lại một lần nữa trở thành đồ đệ của y, thế nên y không ngủ được. Y thả bước ra khỏi tiểu viện của mình, dự định vừa hóng gió vừa ngắm cảnh đêm.
Chẳng ngờ trùng hợp làm sao, y đang đi thì bắt gặp Tiêu Uyển.
Y lẳng lặng đi theo phía sau Tiêu Uyển.
Y thấy Tiêu Uyển áp tai vào cửa nghe lén cuộc trò chuyện của Tây Lăng Vương phi và Tiêu Tầm ở trong phòng. Bọn họ rốt cuộc đang trò chuyện cái gì, Thẩm Hành chẳng mấy để tâm, vì trong mắt y chỉ có một mình Tiêu Uyển.
Thẩm Hành biết là trong kiếp này sức khỏe của A Uyển không được tốt lắm, bây giờ lại đang là nửa đêm, nàng thì ăn mặc phong phanh quá mức, chưa biết chừng đến mai sẽ bị nhiễm phong hàn. Lúc này Thẩm Hành chỉ hận không thể biến ngay thành một chiếc áo choàng khoác lên người A Uyển, sau đó bao bọc lấy nàng thật chặt, giúp nàng chặn đứng những cơn gió đêm thổi tới.
Sau khi Tiêu Uyển khẽ ho lên một tiếng, Thẩm Hành nghe thấy Tiêu Tầm ở trong phòng quát hỏi: “Ai đó?”
Thẩm Hành không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ôm Tiêu Uyển nhảy lên nóc nhà. Lúc này một tay y quàng qua eo nàng, tay còn lại thì bịt miệng nàng để ngăn không cho nàng lên tiếng. Cảm nhận được sự mềm mại trên da thịt của nàng, trong lòng Thẩm Hành dâng lên một cảm giác thỏa mãn tột cùng, chỉ mong thời gian đừng trôi thì tốt biết bao.
Ngày đầu tiên chính thức tiếp xúc với A Uyển, Thẩm Hành rất hài lòng.
Trong kiếp trước khi nhận Tạ Uyển làm đồ đệ, Thẩm Yến đã dạy cho nàng y thuật. Trong kiếp này khi thu Tiêu Uyển làm đồ đệ, Thẩm Hành chuẩn bị dạy cho nàng toàn bộ sở học của mình. Nhớ lại tình cảnh khi mình và A Uyển lần đầu gặp mặt, nàng mở to hai mắt, tỏ vẻ khiêu khích nói ra ba chữ “thuật phòng the”, trái tim Thẩm Hành bất giác đập thình thịch không ngớt.
Chỉ mới thoáng nghĩ đến chuyện dạy thuật phòng the cho A Uyển thôi, khuôn mặt Thẩm Hành đã lập tức đỏ bừng lên rồi.
Có điều Thẩm Hành cũng biết là thuật phòng the này không thể dạy bừa bãi được, vì A Uyển hiện giờ đang không có trái tim, tính cách thì lại như thế, nếu thực sự học được thuật phòng the rồi, chưa biết chừng một hôm nào đó sẽ ra ngoài trao đổi kinh nghiệm với người ta, thế thì y rõ là được chẳng bằng mất.
Sau khi suy xét suốt một đêm, Thẩm Hành quyết định phải cải thiện thể chất của A Uyển trước đã rồi mới tính đến những chuyện khác.
Ngày hôm sau Thẩm Hành vốn định chính thức bắt đầu dạy dỗ A Uyển, chẳng ngờ lại từ trong miệng Dịch Phong biết được một chuyện, đó là Thái tử Thiên Long triều Tư Mã Cẩn Du nhiều năm nay thường xuyên nằm mơ cùng một giấc mơ, hơn nữa khi xưa vừa mới gặp mặt lần đầu đã nhìn trúng Dịch Phong rồi.
Hai chuyện này lọt vào tai người khác thì chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng Thẩm Hành thì lại không như thế.
Vừa mới nghe xong lời kể của Dịch Phong, y đã lập tức cảm nhận được nguy cơ.
Gã Tần Mộc Viễn đó xuất hiện rồi!
Nhất định là hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của một phách đó trên người Dịch Phong nên mới vừa gặp mặt đã nhìn trúng Dịch Phong. Còn việc nhiều năm liền nằm mơ cùng một giấc mơ thì chứng tỏ rằng Tần Mộc Viễn vẫn còn chưa nhớ ra chuyện kiếp trước.
Nếu hắn đã nhớ ra thì lúc này A Uyển chỉ e sớm đã là người của hắn.
Hai người cùng là Thái tử, nhưng Tần Mộc Viễn lại có ưu thế hơn y nhiều. Có điều không sao hết, ông trời rất công bằng, ít nhất thì bây giờ Tần Mộc Viễn cũng còn chưa hoàn toàn nhớ ra chuyện kiếp trước. Xem ra y cần đẩy nhanh tốc độ lên mới được, nhất định phải kéo một phách kia ra khỏi thân thể Dịch Phong để trả về cho A Uyển.
Thẩm Hành liên tục ba ngày liền đều đến Nam Phong quán, bề ngoài là cọ xát cầm nghệ với Dịch Phong, còn trên thực tế y đã ngấm ngầm dùng thử không ít phép hồi hồn thời thượng cổ, tiếc rằng đều chẳng có chút tác dụng nào.
Thẩm Hành thất vọng quay trở về phủ Tây Lăng Vương.
Lúc này trời đã sắp sáng.
Trên đường quay về, Thẩm Hành nghĩ tới rất nhiều việc, chẳng hạn như nếu A Uyển cả đời đều không có trái tim, y nên làm như thế nào? Đang nghĩ đến ngẩn ngơ, trong tầm mắt y đột nhiên xuất hiện một quầng sáng dìu dịu.
Y bất giác sững người.
Trên chiếc bàn đá phía không xa có một vị cô nương đang gục đầu vào đó mà ngủ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa lững lờ, gió đêm thổi tới, những sợi tóc liền nhè nhẹ tung bay, cứ như đang gãi vào trái tim của Thẩm Hành vậy.
Thẩm Hành biết đó là A Uyển.
Còn chưa kịp suy nghĩ tới điều gì khác, trong đầu Thẩm Hành đã nổi lên một ý niệm là sức khỏe của A Uyển không được tốt, ngủ ngoài trời thế này sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Y liền cởi ngay áo choàng của mình ra, khoác lên người nàng.
Lúc này Tiêu Uyển chợt mơ màng ngẩng lên, khẽ lẩm bẩm: “Thẩm Hành?” Hơi dừng một chút, nàng liền sửa lời, gọi một tiếng “sư phụ”.
Giữa màn đêm như nước, mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió vi vu. Lúc này, trong mắt và trong lòng Thẩm Hành chỉ có vị cô nương trước mặt, thậm chí, từng có một khoảnh khắc nào đó y ngỡ rằng mình đã quay về kiếp trước rồi.
Tạ Uyển chờ y trở về, trong ngôi nhà nhỏ trên núi kia đèn vẫn còn lờ mờ sáng tỏ, nàng thì nằm ngủ gục trên bàn, khi nghe thấy tiếng mở cửa cũng mơ màng hé mắt ra như vậy, sau đó khẽ gọi một tiếng “sư phụ” vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Khi đó y chỉ hờ hững đáp lại nàng một tiếng rồi không nói gì thêm.
Sau khi Tạ Uyển qua đời, Thẩm Yến từng rất nhiều lần nghĩ rằng nếu có thể quay lại quá khứ, y nhất định sẽ cẩn thận dặn dò nàng cần phải giữ gìn thân thể của mình, đừng nên ngủ gục trên bàn thế này kẻo không sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Thẩm Hành gần như là vô thức kéo tay Tiêu Uyển đi vào trong nhà, sau đó bắt đầu cảm ràm với nàng về chuyện phải giữ gìn sức khỏe.
Những lời kiếp trước còn chưa kịp nói, tới kiếp này y rốt cuộc đã có thể nói ra đúng như ý nguyện. Thẩm Hành khi ấy cứ chìm đắm mãi trong thế giới của mình, căn bản không để ý thấy A Uyển lúc này đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Lời của Tiêu Uyển như một nhát búa nện xuống đầu Thẩm Hành.
“Sư phụ, có phải là người đã uống say rồi không? Sao toàn nói ra những lời nhảm nhí như thế?”
Mãi tới lúc này Thẩm Hành mới tỉnh táo trở lại, nhớ ra người trước mắt tuy đúng là A Uyển, nhưng đồng thời lại không phải là A Uyển.
Y run giọng nói: “Ta quên mất…”
Đúng thế, y đã quên mất rồi, A Uyển trước mắt thực sự coi y là sư phụ, nhưng chỉ là sư phụ mà thôi. Đối với A Uyển của ngày hôm nay, dù y có chết đi thì nàng cũng chẳng thương tâm chút nào, cùng lắm chỉ thoáng sinh lòng cảm thái mà thôi.
Hơn nữa lúc này, Thẩm Hành có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của A Uyển.
Thẩm Hành không muốn A Uyển bất mãn với mình, lại càng sợ rằng sự bất mãn ấy sẽ dần dần biến thành chán ghét. Chỉ vừa mới tưởng tượng đến cảnh sau này A Uyển sẽ nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét thôi là Thẩm Hành đã không kìm được cảm thấy trái tim đau nhói như bị kim đâm.
Y muốn nở một nụ cười hòa nhã, có điều đã cố thử rồi mà mãi vẫn chẳng thành công, khóe môi không cách nào cong lại được. Y đành hờ hững nói: “Kể từ ngày mai vi sư sẽ bắt đầu dạy con.”
Sau khi Tiêu Uyển rời đi, Thẩm Hành ngồi vào vị trí Tiêu Uyển vừa ngồi, lại cầm chiếc lò sưởi cầm tay mà Tiêu Uyển vừa bỏ lại lên. Bên trên đó vẫn còn hơi ấm, còn có một chút mùi hương thoang thoảng, chính là mùi của A Uyển.
Thế rồi, y ôm chiếc lò sưởi cầm tay đó vào lòng mà từ từ ngủ thiếp đi.
Trong kiếp trước Thẩm Hành có một thói quen khó sửa, đó là cứ mỗi khi đi ngủ mà không ôm bài vị của Tạ Uyển trong lòng thì tuyệt đối không thể nào ngủ được. Còn trong kiếp này, khi còn chưa gặp Tiêu Uyển, mỗi tối y đều khó ngủ vô cùng, cho dù có ngủ được thì cũng rất dễ giật mình tỉnh giấc.
Sau khi gặp Tiêu Uyển rồi, bên cạnh Thẩm Hành xuất hiện không ít món đồ nhỏ nhặt của nàng.
Chẳng hạn như chiếc túi thơm Tiêu Uyển đánh rơi năm mười một tuổi. Khi đó nàng đang đi dạo trên đường thì vô tình đánh rơi túi thơm, Thẩm Hành vốn đang bám theo phía sau tất nhiên lập tức nhìn thấy, thế là liền nhặt nó lên. Y định đi tới trả lại cho nàng, nhưng ngay sau đó Tiêu Uyển đã mua một chiếc túi thơm mới, còn nói với Lê Tâm: “Cái cũ không đi cái mới không tới.” Thẩm Hành ngó nhìn chiếc túi thơm trong tay Tiêu Uyển, rồi lại nhìn chiếc túi thơm trong tay mình, cuối cùng hưng phấn cất nó vào trong tay áo.
Rồi lại như chiếc khăn tay Tiêu Uyển dùng để thêu thùa lần đầu tiên năm mười hai tuổi…
Tiêu Uyển không giỏi nữ công, vị nữ tiên sinh dạy nữ công yêu cầu nàng thêu một con vịt.
Tiêu Uyển đã thêu suốt cả đêm, Thẩm Hành cũng ở bên ngoài cửa sổ nhìn nàng suốt cả đêm.
Sau khi thêu xong con vịt đầu tiên lên chiếc khăn tay, Đào Chi cố nhịn cười nói: “Quận chúa, thứ này… thứ này giống như là một con… một con…” Đào Chi vắt óc suy nghĩ suốt một hồi lâu xem nên dùng từ gì để miêu tả thì thích hợp, cuối cùng liền tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Quận chúa, thứ này giống như là một con vịt bị giẫm bẹp vậy.”
Lời còn chưa dứt Đào Chi đã cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, tựa như có một cặp mắt đang trợn trừng lên mà nhìn vào thị từ phía sau vậy.
Thị ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng làm gì có ai.
Lúc này Thẩm Hành không kìm được nói thầm trong lòng: Vịt bị giẫm bẹp thì cũng là vịt, A Uyển lần đầu tiên thêu được như vậy đã là giỏi lắm rồi.
Tiêu Uyển nghe Đào Chi nói thế thì bèn ngó lại bức hình thêu của mình, rồi cũng cảm thấy nếu ngày mai mà giao thứ này cho nữ tiên sinh thì ắt sẽ bị trách mắng một phen. Nàng bèn vò chiếc khăn đó lại thành một nắm, sau đó vứt ra ngoài cửa sổ.
“Mang một chiếc khăn khác tới đây.”
Thẩm Hành ở ngoài cửa sổ vừa hay đón được chiếc khăn đó, liền cẩn thận mở ra xem.
Trong mắt Đào Chi, đây là một con vịt bị giẫm bẹp.
Trong mắt Lê Tâm, đây là một con vịt miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Trong mắt người thường, trên chiếc khăn trắng tinh này chẳng qua chỉ có mấy đường thêu nguệch ngoạc, căn bản chẳng thể nhìn ra hình thù gì.
Còn trong mắt Thẩm Hành, mỗi một đường kim, mỗi một sợi chỉ bên trên chiếc khăn ấy đều là vịt cả! Thậm chí y còn cảm thấy A Uyển rất có thiên phú, hoàn toàn có thể sáng tạo ra một kiểu thêu mới được.
Đào Chi chẳng qua là mắt mờ phủ bụi nên mới không nhìn ra được tài năng của A Uyển.
Thẩm Hành như vừa nhặt được vật báu.
Lần này y đã dốc lòng trù tính cẩn thận. Y thăm dò được là hai ngày nữa Tiêu Uyển sẽ đến chùa Nam Sơn để ngắm hoa, tới lúc đó y sẽ sai người dụ Tiêu Uyển lại, mình thì ngồi trong đình chờ nàng tới rồi gảy đàn, đây sẽ chính là sự khởi đầu cho quá trình gặp gỡ và quen biết giữa hai người bọn họ.
Có điều người tính không bằng trời tính.
Tiêu Uyển quả thực đã đi về phía ngôi đình đó đúng như dự liệu của Thẩm Hành, chỉ có điều tiếng đàn còn chưa kịp vang lên thì Thẩm Hành đã nghe thấy Tiêu Uyển cất giọng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “A, Đào Chi, Lê Tâm, mùi này thơm quá, quen thuộc quá!”
“Quận chúa, đó là mùi của bánh vỏ giòn đấy.”
“Còn có cả hạt dẻ rang đường nữa.”
Lê Tâm cười nói: “Quận chúa, người toàn thích ăn đồ ngọt thôi.”
Tiêu Uyển cười vui vẻ nói: “Đúng, bổn Quận chúa rất thích ăn đồ ngọt, chỉ cần là những món được làm không tệ thì ta đều thích cả.”
Thẩm Hành nhìn chiếc ngũ huyền cầm để trên bàn, lại nhìn bộ dạng thỏa mãn của Tiêu Uyển khi ăn đồ ngọt, chợt cảm thấy mình chỉ biết gảy đàn thôi thì hãy còn chưa đủ. Y lại một lần nữa ngấm ngầm ghi nhớ lời của Tiêu Uyển vào lòng: Chỉ cần là những món được làm không tệ thì ta đều thích cả.
Muốn nắm được trái tim của một người, trước tiên cần nắm được dạ dày của người đó.
Sau khi trở về Đại Phụng triều, Thẩm Hành lập tức đi tìm ngự trù trong cung để thỉnh giáo về trù nghệ. Mọi người thấy Thái tử điện hạ tự dưng lại có hứng thú với việc nấu ăn thì đều cảm thấy rất lạ, nhưng ngẫm lại, năm xưa khi còn chưa tới bảy tuổi Thái tử điện hạ đã có thể làm ra những việc khiến người ta chấn động như thế, bây giờ ắt là lại nảy ra suy nghĩ gì mới.
Thẩm Hành biết là Tiêu Uyển thích ăn đồ ngọt, nhưng người Đại Phụng triều đều ưa các món ăn thanh đạm, do đó sau khi học xong các cách chế biến món ăn cơ bản y liền sai người đi mời vị đầu bếp nổi tiếng nhất Thiên Long triều tới. Vị đầu bếp đó có trù nghệ hết sức phi phàm, hiềm rằng không có ai kế tục, chẳng ngờ giờ đây lại gặp được một người vừa hiếu học lại vừa có thiên phú không tệ, thế là liền vui vẻ truyền thụ cho Thẩm Hành toàn bộ bản lĩnh.
Sau khi trù nghệ đã có thành tựu, Thẩm Hành lại tới thành Kiến Trung một lần nữa. Lần này y mua chuộc được đầu bếp trong phủ Tây Lăng Vương, chuẩn bị làm cho Tiêu Uyển một bữa ăn thật ngon lành. Có điều y tạm thời không định lộ diện, vì trước tiên y muốn xem xem A Uyển có thích đồ ăn mà mình làm cho nàng hay không.
Thẩm Hành nấp trên nóc nhà nhìn trộm Tiêu Uyển.
Tiêu Uyển ăn rất ngon lành, vừa ăn còn vừa nói với Đào Chi: “Hôm nay tay nghề của đầu bếp tiến bộ nhiều quá, đợi lát nữa ta nhất định phải đích thân đi khen ngợi một phen mới được.”
Thẩm Hành đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, xem ra bao nhiêu công sức mình phải bỏ ra trong thời gian qua đều là xứng đáng cả.
Trù nghệ đã được Tiêu Uyển công nhận rồi, Thẩm Hành liền chuẩn bị chọn một ngày nào đó để tạo ra buổi gặp mặt đầu tiên thật đẹp giữa hai người. Chỉ có điều lần này lại xuất hiện không ít chỗ sơ xuất, đồng thời Thẩm Hành còn vô tình biết được một chuyện…
A Uyển không có trái tim.
Người không có trái tim thì sẽ không yêu bất cứ ai, Thẩm Hành hiểu rất rõ đạo lý này.
Cho nên dù y có làm gì, A Uyển cũng sẽ không bao giờ vì thế mà thích y.
Thẩm Hành quyết định lùi kế hoạch lại, không lập tức đi gặp Tiêu Uyển nữa. Trong kiếp trước y không có trái tim là vì tu luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, còn trong kiếp này A Uyển cớ sao lại không có trái tim? Y phải điều tra rõ ràng mới được.
Rất nhanh sau đó Thẩm Hành đã điều tra ra được nguyên nhân.
Y biết là trong kiếp này ba hồn bảy phách của A Uyển bị khuyết mất một phách, mà một phách đó tới bây giờ vẫn chưa rõ là ở đâu. Thẩm Hành hoài nghi Tần Mộc Viễn đã ngấm ngầm giở trò gây ra chuyện này.
Y tin là với tính cách của Tần Mộc Viễn, bất cứ chuyện gì hắn cũng đều có thể làm ra được.
Có điều bây giờ Thẩm Hành cũng chẳng rõ Tần Mộc Viễn đang ở đâu, thế nên thực sự chẳng làm gì được.
Cùng lúc ấy, Thẩm Hành phát hiện ra dã tâm của Tây Lăng Vương, biết rằng phụ thân của A Uyển có ý đồ mưu phản. Sau mấy ngày suy xét, y quyết định thuận nước dong thuyền, đồng thời khiến cho tất cả người nhà của A Uyển đều đứng về phía mình, như thế sau khi A Uyển tới tuổi cập kê sẽ không thể có kẻ nào nhảy ra tranh giành A Uyển với y được.
Và rồi Thẩm Hành liền sai người ra ngoài rêu rao về y đức và danh tiếng của mình. Sau khi Tây Lăng Vương tìm đến chỗ y, y liền giả bộ vô tình tiết lộ thân phận của mình, sau đó lại thú thực với ông ta rằng mình hết sức ái mộ Tiêu Uyển.
Nửa tháng sau, hai người đạt thành hiệp nghị.
Thẩm Hành sẽ vào ở trong phủ Tây Lăng Vương với thân phận sư phụ của Tiêu Uyển, đồng thời trợ giúp Tây Lăng Vương mưu phản. Y đã suy nghĩ kĩ rồi, Thiên Long triều và Đại Phụng triều tuy hiện giờ nước sông không phạm nước giếng nhưng rồi sẽ có một ngày nổ ra chiến tranh, tới lúc đó A Uyển là người Thiên Long triều, phụ thân nàng lại là một vị tướng quân, lỡ như phụ thân nàng khi ra trận có bề gì thì y và nàng sẽ khó lòng tới với nhau được.
Cho nên y thấy cứ nên trợ trúp Tây Lăng Vương đoạt lấy giang sơn Thiên Long triều là tốt nhất, tới lúc đó hai triều giao hảo, có A Uyển đứng giữa song phương ắt sẽ có thể giữ được sự hòa hiếu trong một thời gian dài.
Tháng Ba hoa đào nở, lần đầu tiên Thẩm Hành đặt chân vào thành Kiến Trung một cách đường đường chính chính.
Thẩm Hành vốn định đi thẳng tới vương phủ, có điều trước khi vào vương phủ, y lại vô tình gặp Dịch Phong.
Thẩm Hành vừa mới nhìn thấy Dịch Phong lần đầu tiên đã lập tức cảm nhận được trên người y có một thứ gì đó thuộc về Tạ Uyển, điều này làm y cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Y lặng lẽ ở bên Dịch Phong mấy ngày, rồi hoàn toàn có thể khẳng định được rằng một phách bị khuyết kia của Tiêu Uyển đang nằm trên người Dịch Phong.
Y với Dịch Phong đều là người yêu đàn, do đó mà khá hợp nhau, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có điều Thẩm Hành thực sự không ngờ được rằng mình lại gặp Tiêu Uyển trong tình cảnh như thế. Dù khi dó y đang quay lưng về phía nàng, nhưng Tiêu Uyển vừa mới đẩy cửa đi vào và nói ra câu đầu tiên, y đã lập tức nhận ra đó chính là nàng.
Y cảm thấy vô cùng căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ, năm ngón tay hơi co lại.
Ngay sau đó y lại lo lắng rằng Tiêu Uyển sẽ hiểu lầm mình.
Dù sao nơi này cũng là Nam Phong quán, chỉ có những người háo nam sắc mới xuất hiện ở đây thôi. Có điều, khi y đang mải vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với Tiêu Uyển thế nào, Tiêu Uyển đột nhiên lại vội vã rời đi.
Dịch Phong cười nói với y: “Các hạ không cần phải sợ Quận chúa đâu. Kỳ thực Quận chúa là một người tốt, chỉ là… hơi vô tâm một chút mà thôi.”
Thẩm Hành khẽ cười.
“Ta cũng nên cáo từ rồi.”
Thẩm Hành cẩn thận thay cho mình một bộ đồ mới, vì y biết A Uyển thích các nam tử mặc áo trắng. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi điều, y liền bước vào phủ Tây Lăng Vương. Tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều đúng như dự liệu ban đầu của y.
Y xuất hiện trước mặt nàng trong bộ dạng tuấn tú nhất, giống hệt như lúc nàng bái sư ở kiếp trước vậy.
Nhưng cũng có một điều khác biệt, đó là trong kiếp trước Tạ Uyển đã nhìn y bằng một ánh mắt vừa tán thưởng vừa ái mộ, còn lúc này, trong mắt Tiêu Uyển tuy cũng có vẻ tán thưởng, nhưng càng nhiều hơn là một tâm trạng xa lạ khác. Có điều Thẩm Hành vẫn rất hài lòng, y đã phải bỏ ra mười năm để tìm kiếm A Uyển, lại mất thêm sáu năm trời chuẩn bị, lúc này rốt cuộc đã có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng rồi.
Trong bữa tiệc tẩy trần, Thẩm Hành biết Tiêu Uyển sẽ chính thức bái mình làm sư phụ.
Y cảm thấy hơi căng thẳng, tuy bề ngoài vẫn ung dung trò chuyện với Tây Lăng Vương và Tây Lăng Vương phi, nhưng thực tế toàn bộ trái tim y đều nằm trên người Tiêu Uyển. Tiêu Uyển mãi vẫn không đến, Thẩm Hành liên tục ngó mắt ra phía ngoài mà ngắm nhìn cảnh đêm.
Tây Lăng Vương phi để ý thấy điều này, bèn khẽ cười nói: “Cảnh đêm trong vương phủ đúng là không tệ, bên ngoài kia còn có một ngôi đình nữa, giữa đêm hè mà tới đó ngắm trăng thì hết sức tuyệt vời.”
Tiêu Tầm cũng phụ họa theo: “Nếu gặp dịp Trung Thu thì lại càng tuyệt vời hơn.”
Thẩm Hành thu ánh mắt về, cất giọng điềm đạm nói: “Ngày sau có cơ hội tại hạ nhất định phải tự mình trải nghiệm một phen.” Trong khi nói y ngấm ngầm vuốt ve cây trâm gỗ đào trong tay áo, đây chính là mòn quà bái sư mà y đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Uyển.
Cây trâm này được làm từ gỗ đào trăm năm, có công hiệu an thần trừ tà, còn là do Thẩm Hành tự tay điêu khắc.
Kiểu dáng của nó đơn giản trang nhã, chỉ là không biết Tiêu Uyển có thích không.
Lòng bàn tay Thẩm Hành lúc này đang đổ đầy mồ hôi.
Y lo sẽ phát sinh biến cố, cũng lo rằng A Uyển sẽ không thích y.
Lúc này, một gã người hầu ở bên ngoài cất tiếng hô vang: Quận chúa tới.
Trái tim Thẩm Hành tức thì đập thình thịch liên hồi, rồi y ngồi thẳng người dậy, cố gắng nở một nụ cười hòa nhã hết mức có thể. Trước đây trong quãng thời gian lẻn vào vương phủ nhìn trộm A Uyển, Thẩm Hành từng có lần nghe nàng khen một vị công tử trong cuốn tiểu thuyết nào đó là chỉ vừa cười lên đã có thể làm điên đảo chúng sinh.
Thẩm Hành rất tự tin vào tướng mạo của mình.
Y ngoảnh đầu qua nhìn Tiêu Uyển chăm chú, nhưng Tiêu Uyển sau khi đi vào lại chẳng thèm nhìn y lấy một cái. Nàng đi tới hành lễ với Tây Lăng Vương và Tây Lăng Vương phi, sau đó lại chạy thẳng tới bên cạnh Tiêu Tầm, hai huynh muội nói nói cười cười vui vẻ với nhau, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tự nơi đáy lòng Thẩm Hành bất giác trào lên mấy tia hụt hẫng.
Có điều Thẩm Hành không hề bỏ cuộc, y vẫn tiếp tục nhìn Tiêu Uyển. Y không tin là Tiêu Uyển sẽ mãi không để ý tới mình.
Khi nụ cười hòa nhã trên mặt sắp biến thành cứng đờ, Thẩm Hành rốt cuộc đã được như ý nguyện, vì Tiêu Uyển cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt qua phía y. Hai người bắt đầu nhìn nhau chăm chú.
Thẩm Hành hởi lòng hởi dạ, nét cười trong mắt lại càng trở nên nồng đậm.
Có điều rất nhanh sau đó y đã ý thức được sự lạ thường, bởi vì ánh mắt của A Uyển bây giờ hình như không được giống như trong tưởng tượng của y. Đúng lúc này, Tây Lăng Vương đột nhiên quát to một tiếng: “A Uyển!”
Hai người tạm thời ngưng việc nhìn nhau lại.
Tây Lăng Vương đưa mắt liếc Thẩm Hành, trong lòng thầm nghĩ vị Thái tử Đại Phụng triều này quả là đã chết mê chết mệt con gái mình rồi. Trước đây ông chỉ nghe nói Thái tử Đại Phụng triều không gần nữ sắc, thế mà hôm nay lại thấy Thẩm Hành chỉ còn thiếu điều muốn mang A Uyển về Đại Phụng triều luôn, trong ánh mắt kia chứa chan tình ý miên man, khiến ông nhìn mà không kìm được nổi cả da gà.
Thẩm Hành đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Tây Lăng Vương. Đúng lúc này, Tiêu Uyển đã đứng dậy hành lễ bái sư với y.
Tuy y có thể nghe ra tiếng gọi “sư phụ” kia chẳng phải xuất phát tự đáy lòng, nhưng trong lòng y vẫn trào lên một nỗi kích động khó có thể dùng lời miêu tả. Tiếng gọi ấy, y đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.
Trong kiếp trước sau khi Tạ Uyển qua đời, y đã từng không biết bao nhiêu lần nằm mơ thấy Tạ Uyển nở một nụ cười dịu dàng, sau đó khẽ gọi y một tiếng “sư phụ”, trong cặp mắt long lanh mọng nước chứa chan tình ỳ ngọt ngào.
Sau khi tỉnh dậy y mới thấy bên gối mình hoàn toàn trống trải, lọt vào mắt chỉ có một tấm bài vị lạnh lẽo mà thôi.
Bây giờ lại một lần nữa nghe thấy hai chữ “sư phụ” này, Thẩm Hành lập tức cảm thấy những nỗi khổ mà mình phải chịu trong thời gian qua đều là xứng đáng, thậm chí hơn một trăm năm ở dưới địa phủ cũng chỉ như khói mây thoảng qua trước mắt mà thôi. Dù có khổ có mệt đến mấy, chỉ cần được nghe giai nhân gọi khẽ một tiếng thế này là y đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Khi Dịch Phong xuất hiện, Thẩm Hành thấy hai mắt Tiêu Uyển đều sáng rực lên. Tuy biết rõ sở dĩ A Uyển bị Dịch Phong hấp dẫn như thế chủ yếu là vì một phách bị khuyết kia, nhưng khi chính mắt nhìn thấy A Uyển tập trung toàn bộ tinh thần nhìn một nam nhân khác, Thẩm Hành vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Y liền vắt óc suy nghĩ, khơi ra rất nhiều chủ đề để thu hút sự chú ý của Tiêu Uyển.
Có điều Tiêu Uyển vẫn tỏ ra dửng dưng chẳng chút để tâm, thế là Thẩm Hành lại cố gắng thêm nữa. Lần này Tiêu Uyển rốt cuộc đã chịu dời ánh mắt qua phía y rồi. Dần dần, thấy Tiêu Uyển ở cách mình càng lúc càng gần, đến cuối cùng ngay cả khi Dịch Phong đã đi mất mà nàng cũng chẳng để ý thấy, Thẩm Hành mới bất giác thở phào một hơi.
Thẩm Hành lẳng lặng quan sát Tiêu Uyển từ một khoảng cách rất gần.
Đôi mày của A Uyển, cặp mắt của A Uyển, chiếc mũi của A Uyển, bờ môi của A Uyển, tất cả mọi thứ của A Uyển, Thẩm Hành càng nhìn càng yêu, trong lòng thầm nhủ khuôn mặt này sao mà xinh đẹp quá, chờ A Uyển lớn thêm chút nữa, bậu cửa của phủ Tây Lăng Vương ắt sẽ bị các bà mai đạp nát cho mà xem.
Thẩm Hành không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Có điều ngẫm lại, Tây Lăng Vương đã hứa với y rồi, chắc sẽ không có người nào có thể tranh giành với y đâu. Cho dù Tần Mộc Viễn có xuất hiện thì y cũng không cần phải lo lắng và sợ hãi, vì trong kiếp này y đã tìm được A Uyển trước hắn.
Thẩm Hành vừa nhìn A Uyển không chớp mắt, vừa nói ra những chuyện mà Tiêu Uyển thích thú.
Hai người càng nói càng lại gần nhau hơn, Tiêu Uyển không phát hiện ra điều này, nhưng Thẩm Hành thì đã để ý thấy, thế là trong lòng hưng phấn vô cùng. Điều này phải chăng chứng tỏ rằng trong vô thức A Uyển không hề kháng cự sự thân cận của y?
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc A Uyển, trái tim Thẩm Hành bất giác đập nhanh thêm mấy phần.
Y rất muốn ôm A Uyển vào lòng, sau đó hôn lên búi tóc của nàng. Lúc này y chợt nhớ tới bản thân trong kiếp trước, khi đó Thẩm Yến không có trái tim, không hiểu gì về tình ái, càng không có ham muốn nhục dục, thế nên tuy đã thành hôn với Tạ Uyển được mấy năm nhưng y chưa từng đụng vào nàng bao giờ, thậm chí chỉ thỉnh thoảng mới ngủ chung một giường với nàng.
Nếu về sau không có chuyện Tạ Uyển bỏ thuốc, đoán chừng hai người đến cuối đời vẫn chỉ là phu thê hữu danh vô thực.
Bây giờ nghĩ lại, y cảm thấy mình đúng là một tên khốn.
A Uyển khi đó nhất định là vô cùng khao khát y, nàng muốn y ôm nàng, hôn nàng, thậm chí là tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Hành chăm chú nhìn Tiêu Uyển lúc này đang lắng nghe từng lời mình nói, tự nơi đáy lòng bỗng có mấy tia dục vọng trào lên… Y muốn ôm nàng quá, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Chỉ hai canh giờ sau nguyện vọng của Thẩm Hành đã trở thành hiện thực.
Trong kiếp này, Thẩm Hành lấy A Uyển làm lẽ sống, trong lòng chỉ có một mình A Uyển, mà hôm nay A Uyển lại một lần nữa trở thành đồ đệ của y, thế nên y không ngủ được. Y thả bước ra khỏi tiểu viện của mình, dự định vừa hóng gió vừa ngắm cảnh đêm.
Chẳng ngờ trùng hợp làm sao, y đang đi thì bắt gặp Tiêu Uyển.
Y lẳng lặng đi theo phía sau Tiêu Uyển.
Y thấy Tiêu Uyển áp tai vào cửa nghe lén cuộc trò chuyện của Tây Lăng Vương phi và Tiêu Tầm ở trong phòng. Bọn họ rốt cuộc đang trò chuyện cái gì, Thẩm Hành chẳng mấy để tâm, vì trong mắt y chỉ có một mình Tiêu Uyển.
Thẩm Hành biết là trong kiếp này sức khỏe của A Uyển không được tốt lắm, bây giờ lại đang là nửa đêm, nàng thì ăn mặc phong phanh quá mức, chưa biết chừng đến mai sẽ bị nhiễm phong hàn. Lúc này Thẩm Hành chỉ hận không thể biến ngay thành một chiếc áo choàng khoác lên người A Uyển, sau đó bao bọc lấy nàng thật chặt, giúp nàng chặn đứng những cơn gió đêm thổi tới.
Sau khi Tiêu Uyển khẽ ho lên một tiếng, Thẩm Hành nghe thấy Tiêu Tầm ở trong phòng quát hỏi: “Ai đó?”
Thẩm Hành không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ôm Tiêu Uyển nhảy lên nóc nhà. Lúc này một tay y quàng qua eo nàng, tay còn lại thì bịt miệng nàng để ngăn không cho nàng lên tiếng. Cảm nhận được sự mềm mại trên da thịt của nàng, trong lòng Thẩm Hành dâng lên một cảm giác thỏa mãn tột cùng, chỉ mong thời gian đừng trôi thì tốt biết bao.
Ngày đầu tiên chính thức tiếp xúc với A Uyển, Thẩm Hành rất hài lòng.
Trong kiếp trước khi nhận Tạ Uyển làm đồ đệ, Thẩm Yến đã dạy cho nàng y thuật. Trong kiếp này khi thu Tiêu Uyển làm đồ đệ, Thẩm Hành chuẩn bị dạy cho nàng toàn bộ sở học của mình. Nhớ lại tình cảnh khi mình và A Uyển lần đầu gặp mặt, nàng mở to hai mắt, tỏ vẻ khiêu khích nói ra ba chữ “thuật phòng the”, trái tim Thẩm Hành bất giác đập thình thịch không ngớt.
Chỉ mới thoáng nghĩ đến chuyện dạy thuật phòng the cho A Uyển thôi, khuôn mặt Thẩm Hành đã lập tức đỏ bừng lên rồi.
Có điều Thẩm Hành cũng biết là thuật phòng the này không thể dạy bừa bãi được, vì A Uyển hiện giờ đang không có trái tim, tính cách thì lại như thế, nếu thực sự học được thuật phòng the rồi, chưa biết chừng một hôm nào đó sẽ ra ngoài trao đổi kinh nghiệm với người ta, thế thì y rõ là được chẳng bằng mất.
Sau khi suy xét suốt một đêm, Thẩm Hành quyết định phải cải thiện thể chất của A Uyển trước đã rồi mới tính đến những chuyện khác.
Ngày hôm sau Thẩm Hành vốn định chính thức bắt đầu dạy dỗ A Uyển, chẳng ngờ lại từ trong miệng Dịch Phong biết được một chuyện, đó là Thái tử Thiên Long triều Tư Mã Cẩn Du nhiều năm nay thường xuyên nằm mơ cùng một giấc mơ, hơn nữa khi xưa vừa mới gặp mặt lần đầu đã nhìn trúng Dịch Phong rồi.
Hai chuyện này lọt vào tai người khác thì chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng Thẩm Hành thì lại không như thế.
Vừa mới nghe xong lời kể của Dịch Phong, y đã lập tức cảm nhận được nguy cơ.
Gã Tần Mộc Viễn đó xuất hiện rồi!
Nhất định là hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của một phách đó trên người Dịch Phong nên mới vừa gặp mặt đã nhìn trúng Dịch Phong. Còn việc nhiều năm liền nằm mơ cùng một giấc mơ thì chứng tỏ rằng Tần Mộc Viễn vẫn còn chưa nhớ ra chuyện kiếp trước.
Nếu hắn đã nhớ ra thì lúc này A Uyển chỉ e sớm đã là người của hắn.
Hai người cùng là Thái tử, nhưng Tần Mộc Viễn lại có ưu thế hơn y nhiều. Có điều không sao hết, ông trời rất công bằng, ít nhất thì bây giờ Tần Mộc Viễn cũng còn chưa hoàn toàn nhớ ra chuyện kiếp trước. Xem ra y cần đẩy nhanh tốc độ lên mới được, nhất định phải kéo một phách kia ra khỏi thân thể Dịch Phong để trả về cho A Uyển.
Thẩm Hành liên tục ba ngày liền đều đến Nam Phong quán, bề ngoài là cọ xát cầm nghệ với Dịch Phong, còn trên thực tế y đã ngấm ngầm dùng thử không ít phép hồi hồn thời thượng cổ, tiếc rằng đều chẳng có chút tác dụng nào.
Thẩm Hành thất vọng quay trở về phủ Tây Lăng Vương.
Lúc này trời đã sắp sáng.
Trên đường quay về, Thẩm Hành nghĩ tới rất nhiều việc, chẳng hạn như nếu A Uyển cả đời đều không có trái tim, y nên làm như thế nào? Đang nghĩ đến ngẩn ngơ, trong tầm mắt y đột nhiên xuất hiện một quầng sáng dìu dịu.
Y bất giác sững người.
Trên chiếc bàn đá phía không xa có một vị cô nương đang gục đầu vào đó mà ngủ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa lững lờ, gió đêm thổi tới, những sợi tóc liền nhè nhẹ tung bay, cứ như đang gãi vào trái tim của Thẩm Hành vậy.
Thẩm Hành biết đó là A Uyển.
Còn chưa kịp suy nghĩ tới điều gì khác, trong đầu Thẩm Hành đã nổi lên một ý niệm là sức khỏe của A Uyển không được tốt, ngủ ngoài trời thế này sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Y liền cởi ngay áo choàng của mình ra, khoác lên người nàng.
Lúc này Tiêu Uyển chợt mơ màng ngẩng lên, khẽ lẩm bẩm: “Thẩm Hành?” Hơi dừng một chút, nàng liền sửa lời, gọi một tiếng “sư phụ”.
Giữa màn đêm như nước, mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió vi vu. Lúc này, trong mắt và trong lòng Thẩm Hành chỉ có vị cô nương trước mặt, thậm chí, từng có một khoảnh khắc nào đó y ngỡ rằng mình đã quay về kiếp trước rồi.
Tạ Uyển chờ y trở về, trong ngôi nhà nhỏ trên núi kia đèn vẫn còn lờ mờ sáng tỏ, nàng thì nằm ngủ gục trên bàn, khi nghe thấy tiếng mở cửa cũng mơ màng hé mắt ra như vậy, sau đó khẽ gọi một tiếng “sư phụ” vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Khi đó y chỉ hờ hững đáp lại nàng một tiếng rồi không nói gì thêm.
Sau khi Tạ Uyển qua đời, Thẩm Yến từng rất nhiều lần nghĩ rằng nếu có thể quay lại quá khứ, y nhất định sẽ cẩn thận dặn dò nàng cần phải giữ gìn thân thể của mình, đừng nên ngủ gục trên bàn thế này kẻo không sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Thẩm Hành gần như là vô thức kéo tay Tiêu Uyển đi vào trong nhà, sau đó bắt đầu cảm ràm với nàng về chuyện phải giữ gìn sức khỏe.
Những lời kiếp trước còn chưa kịp nói, tới kiếp này y rốt cuộc đã có thể nói ra đúng như ý nguyện. Thẩm Hành khi ấy cứ chìm đắm mãi trong thế giới của mình, căn bản không để ý thấy A Uyển lúc này đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Lời của Tiêu Uyển như một nhát búa nện xuống đầu Thẩm Hành.
“Sư phụ, có phải là người đã uống say rồi không? Sao toàn nói ra những lời nhảm nhí như thế?”
Mãi tới lúc này Thẩm Hành mới tỉnh táo trở lại, nhớ ra người trước mắt tuy đúng là A Uyển, nhưng đồng thời lại không phải là A Uyển.
Y run giọng nói: “Ta quên mất…”
Đúng thế, y đã quên mất rồi, A Uyển trước mắt thực sự coi y là sư phụ, nhưng chỉ là sư phụ mà thôi. Đối với A Uyển của ngày hôm nay, dù y có chết đi thì nàng cũng chẳng thương tâm chút nào, cùng lắm chỉ thoáng sinh lòng cảm thái mà thôi.
Hơn nữa lúc này, Thẩm Hành có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của A Uyển.
Thẩm Hành không muốn A Uyển bất mãn với mình, lại càng sợ rằng sự bất mãn ấy sẽ dần dần biến thành chán ghét. Chỉ vừa mới tưởng tượng đến cảnh sau này A Uyển sẽ nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét thôi là Thẩm Hành đã không kìm được cảm thấy trái tim đau nhói như bị kim đâm.
Y muốn nở một nụ cười hòa nhã, có điều đã cố thử rồi mà mãi vẫn chẳng thành công, khóe môi không cách nào cong lại được. Y đành hờ hững nói: “Kể từ ngày mai vi sư sẽ bắt đầu dạy con.”
Sau khi Tiêu Uyển rời đi, Thẩm Hành ngồi vào vị trí Tiêu Uyển vừa ngồi, lại cầm chiếc lò sưởi cầm tay mà Tiêu Uyển vừa bỏ lại lên. Bên trên đó vẫn còn hơi ấm, còn có một chút mùi hương thoang thoảng, chính là mùi của A Uyển.
Thế rồi, y ôm chiếc lò sưởi cầm tay đó vào lòng mà từ từ ngủ thiếp đi.
Trong kiếp trước Thẩm Hành có một thói quen khó sửa, đó là cứ mỗi khi đi ngủ mà không ôm bài vị của Tạ Uyển trong lòng thì tuyệt đối không thể nào ngủ được. Còn trong kiếp này, khi còn chưa gặp Tiêu Uyển, mỗi tối y đều khó ngủ vô cùng, cho dù có ngủ được thì cũng rất dễ giật mình tỉnh giấc.
Sau khi gặp Tiêu Uyển rồi, bên cạnh Thẩm Hành xuất hiện không ít món đồ nhỏ nhặt của nàng.
Chẳng hạn như chiếc túi thơm Tiêu Uyển đánh rơi năm mười một tuổi. Khi đó nàng đang đi dạo trên đường thì vô tình đánh rơi túi thơm, Thẩm Hành vốn đang bám theo phía sau tất nhiên lập tức nhìn thấy, thế là liền nhặt nó lên. Y định đi tới trả lại cho nàng, nhưng ngay sau đó Tiêu Uyển đã mua một chiếc túi thơm mới, còn nói với Lê Tâm: “Cái cũ không đi cái mới không tới.” Thẩm Hành ngó nhìn chiếc túi thơm trong tay Tiêu Uyển, rồi lại nhìn chiếc túi thơm trong tay mình, cuối cùng hưng phấn cất nó vào trong tay áo.
Rồi lại như chiếc khăn tay Tiêu Uyển dùng để thêu thùa lần đầu tiên năm mười hai tuổi…
Tiêu Uyển không giỏi nữ công, vị nữ tiên sinh dạy nữ công yêu cầu nàng thêu một con vịt.
Tiêu Uyển đã thêu suốt cả đêm, Thẩm Hành cũng ở bên ngoài cửa sổ nhìn nàng suốt cả đêm.
Sau khi thêu xong con vịt đầu tiên lên chiếc khăn tay, Đào Chi cố nhịn cười nói: “Quận chúa, thứ này… thứ này giống như là một con… một con…” Đào Chi vắt óc suy nghĩ suốt một hồi lâu xem nên dùng từ gì để miêu tả thì thích hợp, cuối cùng liền tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Quận chúa, thứ này giống như là một con vịt bị giẫm bẹp vậy.”
Lời còn chưa dứt Đào Chi đã cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, tựa như có một cặp mắt đang trợn trừng lên mà nhìn vào thị từ phía sau vậy.
Thị ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng làm gì có ai.
Lúc này Thẩm Hành không kìm được nói thầm trong lòng: Vịt bị giẫm bẹp thì cũng là vịt, A Uyển lần đầu tiên thêu được như vậy đã là giỏi lắm rồi.
Tiêu Uyển nghe Đào Chi nói thế thì bèn ngó lại bức hình thêu của mình, rồi cũng cảm thấy nếu ngày mai mà giao thứ này cho nữ tiên sinh thì ắt sẽ bị trách mắng một phen. Nàng bèn vò chiếc khăn đó lại thành một nắm, sau đó vứt ra ngoài cửa sổ.
“Mang một chiếc khăn khác tới đây.”
Thẩm Hành ở ngoài cửa sổ vừa hay đón được chiếc khăn đó, liền cẩn thận mở ra xem.
Trong mắt Đào Chi, đây là một con vịt bị giẫm bẹp.
Trong mắt Lê Tâm, đây là một con vịt miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Trong mắt người thường, trên chiếc khăn trắng tinh này chẳng qua chỉ có mấy đường thêu nguệch ngoạc, căn bản chẳng thể nhìn ra hình thù gì.
Còn trong mắt Thẩm Hành, mỗi một đường kim, mỗi một sợi chỉ bên trên chiếc khăn ấy đều là vịt cả! Thậm chí y còn cảm thấy A Uyển rất có thiên phú, hoàn toàn có thể sáng tạo ra một kiểu thêu mới được.
Đào Chi chẳng qua là mắt mờ phủ bụi nên mới không nhìn ra được tài năng của A Uyển.
Thẩm Hành như vừa nhặt được vật báu.
/50
|