Khi nhìn thấy A Uyển lấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia ra, Thẩm Hành bất giác hơi sững người.
Y đã từng nhìn thấy cây trâm này rồi.
Trong kiếp trước vì sự sơ suất của y, Tần Mộc Viễn đã đào mộ của A Uyển lên, sau đó cướp đi thi thể của nàng, còn cưỡng ép nàng thành thân với hắn. Khi y quay về thì vừa khéo nhìn thấy Tần Mộc Viễn đang ôm thi thể của nàng trong lòng, trên mặt ngợp đầy vẻ si mê.
Khi đó thi thể của A Uyển đã bị thối rữa rất nhiều, có chỗ còn lộ cả xương trắng, duy có mái tóc là vẫn còn nguyên vẹn. Y nhớ rất rõ lúc ầy trong bộ áo cưới màu đỏ rực, A Uyển được bới tóc theo một kiểu khá đơn giản, trên búi tóc có cài một cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa.
Mà cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó giống hệt với cây trâm A Uyển đang cầm trong tay lúc này.
Thẩm Hành lập tức phát hiện ra sự dị thường, nhưng không nói gì với A Uyển. Y hờ hững gạt chuyện này qua một bên, sau đó nhân tiện thể hiện ý ghen tuông của mình một chút. Cây trâm gỗ đào - món quà bái sư mà y tặng cho A Uyển, y chưa từng nhìn thấy nàng đeo bao giờ.
Cây trâm gỗ đào đó tuy nhìn thì có vẻ bình thường nhưng kỳ thực là do y tự tay điêu khắc, được làm từ gỗ của cây đào mà y trồng trên núi thuở xưa, có công hiệu an thần trừ tà.
Có điều, A Uyển dường như chưa từng đeo nó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hành bất giác có chút buồn bã và hụt hẫng. Nhưng y cũng biết A Uyển không có trái tim, trong kiếp này chuyện mà nàng lưu tâm không nhiều, thậm chí thường ngày ngay cả dung mạo của mình nàng cũng chẳng mấy coi trọng, chuyện chải chuốt trang điểm hoàn toàn giao cho hai a hoàn bên cạnh là Lê Tâm và Đào Chi phụ trách.
Thẩm Hành tự an ủi mình như thế, sau đó bèn quyết định một việc.
Sau khi đưa A Uyển về vương phủ, Thẩm Hành trực tiếp đến Lâm Lang các trong thành Kiến Trung. Lâm Lang các là cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất ở Thiên Long triều, nghe đồn các vị cô nương Thiên Long triều đều lấy việc được đeo một món đồ trang sức của Lâm Lang các làm niềm vinh dự.
Thẩm Hành dẫn theo Úy Minh.
Úy Minh sau khi biết Thái tử điện hạ muốn dẫn mình đến Lâm Lang các chọn mua đồ trang sức cho Bình Nguyệt Quận chúa thì không hề cảm thấy ngạc nhiên, cũng chẳng có chút bất mãn nào, bây giờ y chỉ lo Thái tử điện hạ bắt y đi tìm một người thợ giỏi về dạy ngài cách làm đồ trang sức mà thôi.
Úy Minh thấy Thái tử điện hạ dùng ánh mắt như đang điểm binh trên sa trường để nhìn vào cây trâm cài đầu hình đôi bướm vờn châu và chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn được bày trên quầy hàng thì không kìm được vuốt trán thở dài, không phải chỉ là trâm cài đầu với bộ dao thôi ư? Cứ tùy tiện chọn lấy một cái là được, dù sao thì cài lên đầu rồi cũng gần như nhau cả, ít nhất thì y cũng không thấy chúng nó gì khác biệt. Ấy vậy mà việc làm ăn của Lâm Lang các lại có thể tốt đến nhường này, Úy Minh nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.
Ước chừng nửa tuần hương sau, Úy Minh thấy Thái tử điện hạ vẫn còn đang do dự, bèn cất giọng nhũn nhặn nói: “Công tử, thuộc hạ cho rằng…” Chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn ở bên phải rất hợp với Bình Nguyệt Quận chúa.
Có điều y còn chưa nói xong thì Thẩm Hành đã gọi chưởng quỹ lại, nói: “Gói cho ta chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn này lại.”
Khi Úy Minh đang thầm cảm thấy vui mừng vì Thái tử điện hạ có cái nhìn giống mình, Thẩm Hành bỗng cất giọng quả quyết: “Nhân tiện hãy bán cho ta tất cả các loại trâm, thoa, bộ dao bán chạy nhất trong mấy tháng vừa qua mỗi loại một chiếc. Ngoài ra, trong Lâm Lang các này của ông chắc là còn không ít món đồ trang sức quý báu, mau lấy hết ra đây cho ta xem, có cái nào vừa mắt là ta sẽ mua luôn.”
Chưởng quỹ nghe thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng mang ra mấy chiếc hộp sứ tráng men trông hết sức tinh tế.
Thẩm Hành xem thử một chút, rồi không do dự như vừa rồi nữa, nói luôn: “Đều không tệ. Ngoại trừ cái này, còn cả cái này nữa, ta mua hết.” Hơi dừng một chút, y nói tiếp: “Mấy cái hộp này trông cũng đẹp đấy…” Đoán chừng A Uyển sẽ thích.
Chưởng quỹ vội vàng nói: “Bổn tiệm xin tặng kèm chúng cho khách quan.”
Thẩm Hành dứt khoát nói: “Được, thành giao.”
Khi rời khỏi Lâm Lang các, cặp mắt Úy Minh vẫn còn mở trừng rất to như chiếc chuông đồng. Thái tử điện hạ… thực là bạo chi quá mức! Nếu như sau này Bình Nguyệt Quận chúa trở thành quốc mẫu của Đại Phụng triều…
Úy Minh bất giác thầm cảm thấy lo sợ.
Thái tử điện hạ thực có tiềm năng trở thành một vị hôn quân lắm…
Sau khi được biết A Uyển đã nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn, Thẩm Hành cả kinh thất sắc.
Y biết chuyện này ắt không phải là ngẫu nhiên, mà A Uyển cũng nói gần đây mới xuất hiện tình trạng như vậy, hơn nữa lần đầu tiên nàng nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn còn là vào ngày Tư Mã Cẩn Du mời nàng đến chùa Bảo Ân.
Thẩm Hành biết Tư Mã Cẩn Du nhất định là đã phát hiện ra thân phận của A Uyển rồi, quãng thời gian này hắn rất ít khi tới chỗ Dịch Phong ắt cũng là vì thế.
Thẩm Hành suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tạm thời rời khỏi thành Kiến Trung.
Trong kiếp trước Tư Mã Cẩn Du đã nhờ cao nhân giúp đỡ thi triển bí thuật, từ đó khiến cho A Uyển bị nhốt trong hang U Minh dưới địa phủ mấy trăm năm liền. Đến kiếp này, Tư Mã Cẩn Du chắc hẳn cũng đã mời được cao nhân tương trợ, bằng không A Uyển sẽ không liên tiếp nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn như thế.
Y phải đi tìm một vị cô nương tên là Mãn Kỳ.
Thẩm Hành mới ra đời chưa được bao lâu thì đã bắt đầu thể hiện thiên phú và tài hoa của mình cho người đời biết, vì y cần có được sự trợ giúp từ thân phận Thái tử. May mà mẫu thân của y, cũng tức là quốc mẫu của Đại Phụng triều, có một thế lực tuyệt đối trong hậu cung, còn phụ thân của y, tức Hoàng đế Đại Phụng triều thì rất tin vào cái gọi là thượng tiên chuyển thế, nên đã trao cho y quyền lực rất lớn.
Thẩm Hành ngay sau đó đã buông thiên la địa võng để tìm kiếm A Uyển.
Khi lần đầu tiên có được tin tức về A Uyển, Thẩm Hành lập tức đích thân đi tra xét tình hình.
Chẳng ngờ y lại gặp Mãn Kỳ.
Khi đó y chỉ mới vừa bảy tuổi, còn Mãn Kỳ thì là một tiểu cô nương tóc hai búi trên đầu, trông bộ dạng khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường nhưng lại có một cặp mắt sâu thẳm và đầy vẻ tang thương.
Thẩm Hành vốn có ký ức của kiếp trước nên tuy mới bảy tuổi nhưng đã chín chắn vô cùng, vừa mới nhìn thấy Mãn Kỳ liền biết ngay vị cô nương trước mắt tuyệt đối không phải là người bình thường, song cũng không thể nào là A Uyển được.
Dù còn chưa rõ thân phận của A Uyển trong kiếp này, nhưng Thẩm Hành biết, chỉ cần nhìn thoáng qua là y sẽ có thể nhận ra A Uyển ngay.
Không bởi điều gì khác, chỉ bởi nàng là A Uyển.
Khi đó y và Mãn Kỳ gặp nhau giữa nơi phố chợ náo nhiệt. Mãn Kỳ gọi y lại: “Thẩm Yến.”
Thẩm Hành tuy cảm thấy hết sức kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh nhìn vị cô nương vừa gọi ra tên của mình trong kiếp trước. Mãn Kỳ nói: “Quên mất chưa tự giới thiệu, ta tên Mãn Kỳ, sau này ngươi sẽ cần đến sự giúp đỡ của ta đấy. Nếu ngươi muốn tìm ta thì hãy tới Hạnh Hoa Ổ ở đất Sở Viên thuộc Thiên Long triều.”
Bây giờ cả chục năm đã trôi qua nhưng Thẩm Hành chưa từng quên câu nói đó của Mãn Kỳ.
Sở Viên cách thành Kiến Trung không xa, chỉ cần đi hai ngày là tới. Khi Thẩm Hành đi vào trong Hạnh Hoa Ổ, y quả nhiên đã nhìn thấy Mãn Kỳ. Cô ta vẫn búi tóc theo kiểu cũ, ánh mắt nguyên vẻ sâu thẳm và tang thương, gần mười năm trôi qua rồi mà khuôn mặt vẫn chẳng hằn in chút dấu vết nào của năm tháng.
“Ngươi tới rồi.” Mãn Kỳ ngồi trước bàn đá, tay cầm một cây bút chậm rãi vẽ tranh.
Thẩm Hành không hề thắc mắc gì nhiều, Mãn Kỳ đã có thể gọi ra cái tên Thẩm Yến như thế thì nhất định là một vị cao nhân ngoài cõi tục, thế là y bèn nói thẳng vào chuyện chính: “Ta muốn biết cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia có lai lịch thế nào.”
Mãn Kỳ không lập tức trả lời, vẫn tập trung toàn bộ tâm trí vào việc vẽ tranh. Mãi một hồi lâu sau cô ta mới buông bút xuống, nói: “Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó cực kỳ có linh tính, là do cao nhân mà Tư Mã Cẩn Du mời về chế tạo ra trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, có thể khiến người ta nhớ lại ký ức trong kiếp trước.”
Mãn Kỳ đưa tay gõ nhẹ vào bức tranh trước mặt. “Đây chính là giấc mơ của Tiêu Uyển.”
Trên bức tranh đó Tần Mộc Viễn đang vén tấm khăn đỏ trùm đầu của A Uyển lên, làm lộ ra một gương mặt đã rữa nát.
Thẩm Hành toàn thân run rẩy.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức tranh này, Thẩm Hành vẫn không kìm được thầm cảm thấy xót xa. Lúc A Uyển còn sống y đã không thể chăm sóc tốt cho nàng, sau khi nàng qua đời, y cũng không thể làm tròn trách nhiệm bảo vệ nàng, để cho gã điên Tần Mộc Viễn đó có cơ hội làm xằng làm bậy, cuối cùng khiến A Uyển chết rồi mà vẫn không được yên nghỉ.
Mãn Kỳ hờ hững nói: “Ngươi chỉ cần lấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó đi là cô ta sẽ không còn mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa. Có điều bây giờ Tiêu Uyển đã bắt đầu nhớ lại chuyện trong kiếp trước rồi, ta cũng không dám nói chắc tới khi nào thì cô ta sẽ nhớ ra toàn bộ mọi chuyện.”
Thẩm Hành hỏi: “Tại sao cô phải giúp ta?”
Mãn Kỳ đáp: “Ta chỉ đang làm theo chức trách của người trời mà thôi.”
Trong vương phủ có người của Thẩm Hành, A Uyển làm gì Thẩm Hành đều biết cả. Khi nghe Úy Minh báo rằng A Uyển đã gọi Đào Chi đến Nhất Phẩm lâu, Thẩm Hành liền biết sau này Đào Chi sẽ không bao giờ quay trở về vương phủ nữa.
A Uyển vốn tốt bụng, dù biết Đào Chi đã phản bội mình thì cùng lắm cũng chỉ đuổi thị khỏi phủ mà thôi. Sau khi quay về thành Kiến Trung, Thẩm Hành nhìn thấy bên đường có bán hạt dẻ rang đường, bèn mua lấy một túi, sau đó đi tới bên ngoài Nhất Phẩm lâu chờ A Uyển ra ngoài.
Thẩm Hành lúc này kỳ thực cũng thấy thấp thỏm, vì y có thể biết được A Uyển đã làm gì nhưng lại khó có cách nào biết được nàng đã mơ thấy gì.
Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó chẳng biết có khiến A Uyển nhớ ra y trong kiếp trước hay không. Nếu đã nhớ ra rồi, liệu A Uyển… có hận y không? Nhưng sau khi ngẫm lại Thẩm Hành liền khẽ cười tự giễu, A Uyển làm sao mà hận y được, vì bây giờ nàng là người không có trái tim, cho nên sẽ không hận y và cũng sẽ không yêu y.
Có điều, khi nghe được câu “người mà Tần Mộc Viễn thích có lẽ chính là Thẩm Yến” từ miệng A Uyển, Thẩm Hành lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng còn dâng lên mấy tia bất lực.
A Uyển không có trái tim, xem ra đường tình của y vẫn còn dài và xa xăm lắm.
Thẩm Hành cũng không rõ tại sao việc Tiêu Việt hứa gả A Uyển cho y lại có thể truyền đến tai A Uyển. Tuy biết rằng A Uyển là người không có trái tim, nhưng khi chính tai nghe thấy nàng nói là dù có chết cũng không muốn gả cho mình, Thẩm Hành liền cảm thấy lồng ngực đau rấm rứt.
Trong kiếp trước A Uyển đã tìm đủ mọi cách để có thể gả cho y, khi đó y còn không hiểu tại sao trên đời có nhiều nam nhi tốt như vậy mà A Uyển lại chỉ nhìn trúng mình. Đến kiếp này thì y đã hiểu ra rồi, trên đời này quả đúng là có rất nhiều cô nương tốt, nhưng A Uyển thì chỉ có một mà thôi, ngoài A Uyển ra trái tim y không thể chứa thêm một người nào khác nữa.
Thẩm Hành thương lượng với Tiêu Việt về chuyện mưu phản.
Tiêu Việt bề ngoài thì đứng về phe tam Hoàng tử, nhưng thời gian gần đây tam Hoàng tử dường như đã phát giác ra điều gì đó, bắt đầu nghi ngờ Tiêu Việt. Sau khi thử thăm dò mấy lần, Thẩm Hành nghĩ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho dứt khoát, bèn đề nghị với Tiêu Việt rằng tam Hoàng tử là người thông minh, giữ lại sẽ là một mối họa lớn, chi bằng hãy ra tay trước thì hơn.
Đối với chuyện lần trước, người của tam Hoàng tử khiến A Uyển thiếu chút nữa thì bị thương, Thẩm Hành tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tiêu Việt trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bèn vỗ tay khen hay. Ông ngấm ngầm phái thuộc hạ đi tìm về một người có vóc dáng tương tự tam Hoàng tử, sau đó để Thẩm Hành dịch dung cho hắn, lại dạy dỗ hắn một số điều cần thiết trong thời gian mấy tháng. Cuối cùng, Tiêu Việt và Thẩm Hành hợp sức lừa gạt tam Hoàng tử, giam giữ hắn trong mật thất ở vương phủ.
Những chuyện này Tiêu Việt và Thẩm Hành đều không muốn để cho A Uyển biết, đặc biệt là Thẩm Hành, vì y hy vọng A Uyển của kiếp này có thể vô ưu vô lo, những chuyện bẩn thỉu này cứ để một mình y làm là được rồi.
Chỉ là…
Thẩm Hành không ngờ A Uyển lại có thể phát hiện ra tam Hoàng tử ở trong mật thất, từ đó biết được dã tâm của phụ thân nàng, đồng thời sinh lòng hoài nghi về thân phận của y.
Nhưng may mà A Uyển không hề nghĩ nhiều, Thẩm Hành vì vậy mà thầm thở phào một hơi.
Dựa theo ước định với Tiêu Việt lúc trước, sau khi y giúp ông ta ngồi lên ngôi báu, ông ta sẽ gả A Uyển cho y.
Sau khi Tiêu Việt đăng cơ, Thẩm Hành bất giác cảm thấy khổ não vì không biết nên bộc bạch thân phận của mình với A Uyển như thế nào. Thực ra y rất chột dạ, vì xét từ một mặt nào đó, y và Tư Mã Cẩn Du hoàn toàn giống nhau, đều không từ thủ đoạn để có thể cưới được A Uyển.
Y sợ A Uyển sau khi biết được việc này sẽ hận y.
Sau khi biết được Thái tử điện hạ nhà mình đang khổ não điều gì, Úy Minh nghẹn lời, thầm nghĩ không phải chỉ là giải thích một chút thôi sao, chuyện này thì có gì là khó? Huống chi thân phận Thái tử cao quý biết chừng nào, có biết bao nhiêu nữ tử muốn gả cho Thái tử mà còn chẳng được ấy chứ.
Có điều tuy trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Úy Minh căn bản không dám nói ra. Y từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, biết Thái tử điện hạ đã vì Tiêu Uyển mà làm ra rất nhiều chuyện, một mối tình si có thể nói là sâu đậm tới tột cùng. Nếu lúc này Thái tử điện hạ làm Thái tử phi tương lai sợ chạy đi mất, chỉ e lại phải bỏ ra mười mấy năm nữa để lấy lòng đối phương.
Úy Minh bèn an ủi: “Thuộc hạ thấy Công chúa cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhất định sẽ tha thứ cho Thái tử điện hạ thôi.” Mà nếu như Công chúa là một người điêu ngoa ngang ngược, không hiểu lý lẽ, Thái tử điện hạ cứ đánh ngất cô ta rồi mang về Đại Phụng triều là được, khỏi cần phải giải thích nhiều cho rắc rối!
Thời gian vừa rồi Thẩm Hành đã hết lòng trù tính kế hoạch giúp Tiêu Việt lên ngôi, mấy ngày qua thì lại mải suy nghĩ xem nên giải thích với A Uyển thế nào, thêm vào đó còn bận xử lý đống công văn Đại Phụng triều đã chất đồng nửa năm nay, vậy nên đổ bệnh, cả ngày đầu óc cứ quay cuồng.
Thiện Lăng muốn tìm A Uyển đến, nhưng Thẩm Hành nhất quyết không chịu. Y trước tiên là không muốn để A Uyển nhìn thấy bộ dạng tồi tệ này của mình, thứ nữa là sợ mình sẽ làm A Uyển bị lây bệnh.
Thiện Lăng thấy Thẩm Hành cố chấp như vậy thì đành vâng lời.
Khi Thẩm Hành gặp lại Tiêu Uyển, bệnh phong hàn của y đã khỏi hẳn, vấn đề làm y khổ não suốt thời gian qua cũng đã được giải quyết.
Tiêu Uyển cười nói: “Sư phụ, A Uyển đã nghĩ kĩ rồi. Con là người không có trái tim, gả cho ai mà chẳng vậy. Hơn nữa sư phụ đối xử với A Uyển tốt như thế, A Uyển đương nhiên là bằng lòng gả cho sư phụ rồi. A Uyển chỉ sợ sau này sư phụ sẽ chán ghét A Uyển thôi…”
Thẩm Hành nghe xong thì trước tiên là cả mừng, nhưng ngay sau đó lại cả kinh. A Uyển quyết không phải là loại người cam chịu số phận như vậy, giờ nàng tỏ ra nghe lời như thế, nhất định là có vấn đề. Sau đó, Thẩm Hành đã chiều lòng Tiêu Uyển, cùng nàng tới phủ Tây Lăng Vương.
Khi nghe Tiêu Uyển nhắc tới mật đạo trong vương phủ, Thẩm Hành thầm thở dài nhưng vẫn chẳng hề giấu giếm gì nàng, nói cho nàng hay tất cả những điều mình biết.
Kể từ năm mười tuổi tìm được Tiêu Uyển, cuộc sống của Thẩm Hành mấy năm sau đó đều vây quanh nàng, chỉ cần nàng hơi cau mày là y liền biết nàng không thoải mái ở chỗ nào, cho nên tâm tư muốn đào hôn của nàng lúc này sao có thể giấu nổi đôi mắt tinh tường của y.
Nhưng y cũng không có cách nào khác, chỉ đành tỏ ý với nàng là y sẽ đối tốt với nàng cả đời.
A Uyển tuy hứa là sẽ bằng lòng gả cho y nhưng y lại biết rõ ràng nàng chỉ nói dối thôi. Có điều dù biết rõ như vậy nhưng đến ngày đón dâu, Thẩm Hành vẫn không sao kìm nén được nỗi mừng rỡ và chờ mong trong lòng.
Y đã từng nhìn thấy dáng vẻ của A Uyển khi mặc áo cưới rồi. Bộ áo cưới đó được y lựa chọn hết sức cẩn thận, khi nàng mặc thử áo cưới bước ra, ánh mắt Thẩm Hành như đông cứng lại, trái tim thì đập thình thịch không ngừng.
A Uyển quả là xinh đẹp không ai sánh bằng.
Úy Minh đứng từ xa nhìn cảnh Thái tử điện hạ bò rạp trên nóc nhà mà nhìn trộm, không kìm được thầm cảm thấy chua xót.
Khi Bích Dung thay thế A Uyển bước ra từ trong cửa cung, Thẩm Hành chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra tân nương tử trên xe phượng không phải là Tiêu Uyển. Tuy biết trước là A Uyển sẽ đào hôn, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hành vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.
Y hỏi Thiện Lăng: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Thiện Lăng thở dài nói: “Sư huynh cớ sao phải như vậy chứ? Đã biết trước là cô ta sẽ đào hôn thì cứ ngăn cô ta lại không phải là xong rồi sao?”
Thẩm Hành nói: “Với tính tình của A Uyển, nếu không trốn được một lần thì sẽ chẳng cam tâm đâu. Nàng ấy muốn trốn thì ta sẽ để nàng ấy trốn. Đã an bài phu xe xong rồi đúng không? Cẩn thận một chút, đừng để nàng ấy nhìn ra sơ hở gì.”
Sau đó, Thẩm Hành gọi tâm phúc của mình lại, hỏi: “Khách đếm đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ trời đang lạnh, nhớ phải để thêm mấy chiếc lò sưởi vào phòng, chăn đệm cũng phải chọn loại tốt nhất đấy! Ngoài ra, hãy dặn trước ông chủ khách điếm là phải chuẩn bị sẵn nước nóng, sau khi đi một quãng đường dài, A Uyển ắt hẳn sẽ mệt và muốn tắm.”
Úy Minh lại càng cảm thấy chua xót hơn.
Thái tử điện hạ vì Thái tử phi mà cam chịu thế này, quả thực là chẳng dễ dàng gì.
Thẩm Hành thành công bắt được A Uyển trở về, đây là chuyện hoàn toàn nằm trong ý liệu, dù rằng trên đường đã xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ: A Uyển bị thương ở vai trái. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại thôi.
Có điều cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện bất ngờ này là Thẩm Hành lại không kìm được thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thường ngày chỉ cần A Uyển hơi cau mày là y đã cảm thấy xót xa rồi, thế mà bây giờ lại có kẻ dám giương cung bắn nàng, thật khiến y tột cùng giận dữ. Y đành vừa chăm sóc cho A Uyển vừa phái người đi tìm kiếm đám thuộc hạ cũ của Tư Mã Cẩn Du, những kẻ đó dám làm A Uyển bị thương thì nhất định phải trả giá.
Sau khi Tiêu Uyển vào ở trong phủ Thái tử, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Hành coi như đã buông xuống được một nửa. Dù A Uyển vẫn là người không có trái tim nhưng tốt xấu gì thì y cũng đã cưới được nàng về nhà, sau này thời gian còn dài, tình cảm giữa y với nàng hoàn toàn có thể từ từ vun vén được.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hành bỗng cảm thấy có chút buồn bã. Trong kiếp trước hồi mới gả cho y, Tạ Uyển nhất định là cũng từng tràn trề hy vọng về tương lai, có lẽ còn từng nghĩ tới những tháng ngày tươi đẹp của bọn họ sau này…
Nhưng nàng không ngờ được rằng kết cục cuối cùng lại là như thế.
Thẩm Hành nhủ thầm, kiếp này mình tuyệt đối không thể để mọi chuyện lặp lại một lần nữa.
Những chuyện tiếp theo đó đều khá thuận lợi, Thẩm Hành vốn cứ ngỡ sẽ xuất hiện một số biến cố nhỏ, chẳng ngờ đến cuối cùng lại chẳng có vấn đề gì xảy ra. Thẩm Hành sợ A Uyển sẽ mệt nên liền tổ chức hôn lễ theo phương thức đơn giản nhất.
Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Phụng triều tuy đều có chút bất mãn về điều này nhưng vẫn không thể làm Thẩm Hành đổi ý.
Thẩm Hành sau khi củng cố xong thế lực thì bèn nói thẳng với Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Phụng triều dự định của bản thân. Khi đó y tỏ ra khá mềm lòng, có điều ý tứ xét cho cùng thì vẫn là nhi thần không cần giang sơn, Thẩm An cũng là một nhân tài hiếm có, sau này ắt sẽ trở thành một Hoàng đế tốt, nhi thần bất hiếu, trong lòng chỉ chứa được mỹ nhân thôi…
Hoàng đế và Hoàng hậu giận mất mấy ngày, song cuối cùng vẫn đành chiều theo ý con trai.
Người làm mẹ đương nhiên là rất hiểu tâm tư của con trai mình, Hoàng hậu Đại Phụng triều biết rõ rằng nếu như mình cưỡng ép Thẩm Hành thái quá, chỉ e kết quả cuối cùng sẽ là hai bên phải ân đoạn nghĩa tuyệt.
Con lớn chẳng nghe lời cha, Hoàng đế Đại Phụng triều tỏ ý rằng thôi thì ngươi muốn làm sao thì làm, dù sao ta vẫn còn một đứa con ưu tú khác, giang sơn này không lo không có người nối nghiệp.
Hoàng đế không còn lo nữa nhưng Thẩm Hành thì lại bắt đầu âu lo.
Đêm nay chính là đêm tân hôn của y với A Uyển, nhưng y đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ không cưỡng ép A Uyển rồi, cho dù phải làm phu thê hữu danh vô thực với nàng cả đời y cũng chấp nhận.
Có điều Thẩm Hành hoàn toàn không ngờ được A Uyển lại hưng phấn nói với y: “Nào, cởi quần áo thôi, chúng ta động phòng.”
Thẩm Hành mừng rỡ vô cùng.
Lối suy nghĩ của A Uyển hoàn toàn không giống với những nữ tử bình thường khác, thế nên ngay từ lần đầu gặp Thẩm Hành, nàng đã dám không chút kiêng dè nói ra ba chữ “thuật phòng the”, lúc này thì lại càng chẳng thẹn thùng chút nào, thậm chí hai mắt còn sáng rực lên tựa như những vì sao trên trời, thực là rất hợp ý Thẩm Hành.
Nghĩ tới việc sắp có thể cùng A Uyển điên loan đảo phượng, Thẩm Hành kích động đến nỗi toàn thân không ngừng run lên lẩy bẩy.
Có điều y lại quên mất một việc, đó là A Uyển sợ khổ, đồng thời còn sợ đau nữa.
Thẩm Hành không đành lòng làm A Uyển bị đau, đành tự đày đọa mình. Y lẳng lặng đi múc một chậu nước lạnh rồi giội xuống người mình, cái lạnh thấu xương nhanh chóng dập tắt lửa dục trong người y. Khi về đến phòng, y thấy A Uyển đang ôm chăn ngủ ngon lành, đôi mày dãn hẳn ra, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Thẩm Hành rón rén trèo lên giường rồi nằm xuống bên cạnh A Uyển, đầu gối vào chiếc gối uyên ương, lại đắp lên người chiếc chăn con đàn cháu đống. Lúc này mái tóc của hai người đan vào nhau, chẳng thể phân biệt được ai với ai. Mười năm? Trăm năm? Thẩm Hành chẳng nhớ nổi mình rốt cuộc đã mong chờ bao nhiêu năm rồi, chỉ biết rằng lúc này lòng mình đang vô cùng thư thái.
Bởi vì nàng đang ở ngay bên cạnh y.
Nhưng mấy ngày sau đêm tân hôn, Thẩm Hành đã thực sự giận Tiêu Uyển.
Khi đó hai người vẫn còn là phu thê hữu danh vô thực. Thẩm Hành mỗi lần đều không đành lòng làm A Uyển đau, tuy biết rõ mình chỉ cần dằn lòng một chút là sau đó mọi chuyện sẽ êm thấm cả, nhưng cứ vừa nghe thấy A Uyển kêu gào là y lại không đành lòng làm như thế.
Y đã nghĩ tới rất nhiều cách, chẳng hạn như dùng thuốc mê với A Uyển, lại như là cho A Uyển uống xuân dược, nhưng đến cuối cùng thì tình hình vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Một hôm, Thẩm Hành biết tin Cố Phán Tình đã tới phủ Thái tử nên liền bất giác có chút lo lắng. Tuy y và Phán Tình sư muội chẳng có gì với nhau, nhưng y lo là A Uyển sẽ hiểu lầm, bèn cố gắng phê duyệt công văn cho xong sớm, sau đó liền tức tốc về phủ.
Sau khi trở về, không nhìn thấy Phán Tình sư muội đâu, Thẩm Hành bất giác thở phào một hơi.
Khi nhìn thấy y, A Uyển cười tươi rạng rỡ đưa một bát canh sâm bốc hơi nghi ngút tới, có điều bên trong đó lại xen lẫn một mùi vị không bình thường. Thẩm Hành vốn là đại phu, chẳng lạ gì mùi vị các loại thuốc, bát canh sâm này bị bỏ cái gì vào y vừa ngửi đã biết ngay.
Tâm tư của A Uyển Thẩm Hành cũng đoán được tám, chín phần, bèn lập tức uống sạch bát canh sâm đó trong tâm trạng ngọt ngào vô hạn. Sau đó, A Uyển nói với y: “Sư phụ bận rộn cả ngày trời chắc cũng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa con sẽ về sau.”
Thẩm Hành mỉm cười nói: “Được.”
Sau khi y về phòng, thứ thuốc trong cơ thể bắt đầu phát tác, làm sắc mặt y đỏ dần lên, toàn thân thì trở nên nóng ran, riêng vùng bụng còn có cảm giác đau tức nữa. Có điều, tuy đau nhưng Thẩm Hành vẫn cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
Y ngồi xuống bên mép giường chờ A Uyển tới, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa nên dùng tư thế nào thì sẽ có thể khiến cho A Uyển thoải mái hơn một chút.
Chẳng ngờ y đợi đến tận khi trời tối hẳn mà vẫn chẳng thấy bóng dáng A Uyển đâu, thân thể thì càng lúc càng nóng.
Thẩm Hành đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa khẽ được mở ra.
Thẩm Hành bất giác mừng thầm, bèn không đi thắp đèn nữa. Một tấm thân mềm mại nhào vào lòng y nhưng y lại có cảm giác như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu. Thẩm Hành đẩy người trong lòng ra, giọng nói trở nên lạnh lùng tột độ:
“Bừa bãi!”
Chỉ có hai chữ ấy thôi, không nói gì thêm nữa.
Cố Phán Tình nước mắt lưng tròng ngồi bệt dưới đất.
Nàng nói: “Sư huynh, muội rốt cuộc có chỗ nào thua kém cô ta chứ? Tiêu Uyển đâu có yêu huynh!” Cô ta có tài đức gì mà lại có thể khiến huynh dù đang trong tình trạng này vẫn có thể lập tức nhận ra người trong lòng không phải là cô ta như vậy?
Nàng ta định đi tới ôm ấy eo sư huynh của mình nhưng lại bị thô lỗ đẩy ra.
Thẩm Hành không trả lời, lúc này y đang cố đè nén cảm giác nóng bỏng trong cơ thể, đồng thời lục lọi khắp nơi để tìm kiếm thứ gì đó. Lời của Cố Phán Tình, y coi như không nghe thấy. Một lát sau, Thẩm Hành đã tìm được thứ mà mình cần tìm, y bèn thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
Y đã trả lời câu hỏi của Cố Phán Tình bằng sự im lặng.
Thẩm Hành nhanh chóng đến tàng thư các, thấy A Uyển lúc này đang ở trong đó lật xem một cuốn sách vẻ rất ung dung. Trên đường tới tàng thư các, Thẩm Hành giận dữ vô cùng, thầm nhủ lát nữa nhất định phải dạy dỗ A Uyển một phen mới được.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Tiêu Uyển rồi, Thẩm Hành lại phát hiện mình không đành lòng.
Cho dù nàng làm ra một chuyện rất quá đáng nhưng Thẩm Hành vẫn không đành lòng mắng nàng. Y đoán chừng mình đã yêu nữ nhân không có trái tim này đến mức không thuốc nào chữa được nữa rồi, tạm thời đừng nên suy nghĩ tới chuyện này nữa thì hơn, cứ phải giải quyết cho xong thứ xuân dược chết tiệt trong người trước đã.
Y đã từng nhìn thấy cây trâm này rồi.
Trong kiếp trước vì sự sơ suất của y, Tần Mộc Viễn đã đào mộ của A Uyển lên, sau đó cướp đi thi thể của nàng, còn cưỡng ép nàng thành thân với hắn. Khi y quay về thì vừa khéo nhìn thấy Tần Mộc Viễn đang ôm thi thể của nàng trong lòng, trên mặt ngợp đầy vẻ si mê.
Khi đó thi thể của A Uyển đã bị thối rữa rất nhiều, có chỗ còn lộ cả xương trắng, duy có mái tóc là vẫn còn nguyên vẹn. Y nhớ rất rõ lúc ầy trong bộ áo cưới màu đỏ rực, A Uyển được bới tóc theo một kiểu khá đơn giản, trên búi tóc có cài một cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa.
Mà cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó giống hệt với cây trâm A Uyển đang cầm trong tay lúc này.
Thẩm Hành lập tức phát hiện ra sự dị thường, nhưng không nói gì với A Uyển. Y hờ hững gạt chuyện này qua một bên, sau đó nhân tiện thể hiện ý ghen tuông của mình một chút. Cây trâm gỗ đào - món quà bái sư mà y tặng cho A Uyển, y chưa từng nhìn thấy nàng đeo bao giờ.
Cây trâm gỗ đào đó tuy nhìn thì có vẻ bình thường nhưng kỳ thực là do y tự tay điêu khắc, được làm từ gỗ của cây đào mà y trồng trên núi thuở xưa, có công hiệu an thần trừ tà.
Có điều, A Uyển dường như chưa từng đeo nó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hành bất giác có chút buồn bã và hụt hẫng. Nhưng y cũng biết A Uyển không có trái tim, trong kiếp này chuyện mà nàng lưu tâm không nhiều, thậm chí thường ngày ngay cả dung mạo của mình nàng cũng chẳng mấy coi trọng, chuyện chải chuốt trang điểm hoàn toàn giao cho hai a hoàn bên cạnh là Lê Tâm và Đào Chi phụ trách.
Thẩm Hành tự an ủi mình như thế, sau đó bèn quyết định một việc.
Sau khi đưa A Uyển về vương phủ, Thẩm Hành trực tiếp đến Lâm Lang các trong thành Kiến Trung. Lâm Lang các là cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất ở Thiên Long triều, nghe đồn các vị cô nương Thiên Long triều đều lấy việc được đeo một món đồ trang sức của Lâm Lang các làm niềm vinh dự.
Thẩm Hành dẫn theo Úy Minh.
Úy Minh sau khi biết Thái tử điện hạ muốn dẫn mình đến Lâm Lang các chọn mua đồ trang sức cho Bình Nguyệt Quận chúa thì không hề cảm thấy ngạc nhiên, cũng chẳng có chút bất mãn nào, bây giờ y chỉ lo Thái tử điện hạ bắt y đi tìm một người thợ giỏi về dạy ngài cách làm đồ trang sức mà thôi.
Úy Minh thấy Thái tử điện hạ dùng ánh mắt như đang điểm binh trên sa trường để nhìn vào cây trâm cài đầu hình đôi bướm vờn châu và chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn được bày trên quầy hàng thì không kìm được vuốt trán thở dài, không phải chỉ là trâm cài đầu với bộ dao thôi ư? Cứ tùy tiện chọn lấy một cái là được, dù sao thì cài lên đầu rồi cũng gần như nhau cả, ít nhất thì y cũng không thấy chúng nó gì khác biệt. Ấy vậy mà việc làm ăn của Lâm Lang các lại có thể tốt đến nhường này, Úy Minh nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.
Ước chừng nửa tuần hương sau, Úy Minh thấy Thái tử điện hạ vẫn còn đang do dự, bèn cất giọng nhũn nhặn nói: “Công tử, thuộc hạ cho rằng…” Chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn ở bên phải rất hợp với Bình Nguyệt Quận chúa.
Có điều y còn chưa nói xong thì Thẩm Hành đã gọi chưởng quỹ lại, nói: “Gói cho ta chiếc bộ dao ngọc hình hoa mẫu đơn này lại.”
Khi Úy Minh đang thầm cảm thấy vui mừng vì Thái tử điện hạ có cái nhìn giống mình, Thẩm Hành bỗng cất giọng quả quyết: “Nhân tiện hãy bán cho ta tất cả các loại trâm, thoa, bộ dao bán chạy nhất trong mấy tháng vừa qua mỗi loại một chiếc. Ngoài ra, trong Lâm Lang các này của ông chắc là còn không ít món đồ trang sức quý báu, mau lấy hết ra đây cho ta xem, có cái nào vừa mắt là ta sẽ mua luôn.”
Chưởng quỹ nghe thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng mang ra mấy chiếc hộp sứ tráng men trông hết sức tinh tế.
Thẩm Hành xem thử một chút, rồi không do dự như vừa rồi nữa, nói luôn: “Đều không tệ. Ngoại trừ cái này, còn cả cái này nữa, ta mua hết.” Hơi dừng một chút, y nói tiếp: “Mấy cái hộp này trông cũng đẹp đấy…” Đoán chừng A Uyển sẽ thích.
Chưởng quỹ vội vàng nói: “Bổn tiệm xin tặng kèm chúng cho khách quan.”
Thẩm Hành dứt khoát nói: “Được, thành giao.”
Khi rời khỏi Lâm Lang các, cặp mắt Úy Minh vẫn còn mở trừng rất to như chiếc chuông đồng. Thái tử điện hạ… thực là bạo chi quá mức! Nếu như sau này Bình Nguyệt Quận chúa trở thành quốc mẫu của Đại Phụng triều…
Úy Minh bất giác thầm cảm thấy lo sợ.
Thái tử điện hạ thực có tiềm năng trở thành một vị hôn quân lắm…
Sau khi được biết A Uyển đã nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn, Thẩm Hành cả kinh thất sắc.
Y biết chuyện này ắt không phải là ngẫu nhiên, mà A Uyển cũng nói gần đây mới xuất hiện tình trạng như vậy, hơn nữa lần đầu tiên nàng nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn còn là vào ngày Tư Mã Cẩn Du mời nàng đến chùa Bảo Ân.
Thẩm Hành biết Tư Mã Cẩn Du nhất định là đã phát hiện ra thân phận của A Uyển rồi, quãng thời gian này hắn rất ít khi tới chỗ Dịch Phong ắt cũng là vì thế.
Thẩm Hành suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tạm thời rời khỏi thành Kiến Trung.
Trong kiếp trước Tư Mã Cẩn Du đã nhờ cao nhân giúp đỡ thi triển bí thuật, từ đó khiến cho A Uyển bị nhốt trong hang U Minh dưới địa phủ mấy trăm năm liền. Đến kiếp này, Tư Mã Cẩn Du chắc hẳn cũng đã mời được cao nhân tương trợ, bằng không A Uyển sẽ không liên tiếp nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn như thế.
Y phải đi tìm một vị cô nương tên là Mãn Kỳ.
Thẩm Hành mới ra đời chưa được bao lâu thì đã bắt đầu thể hiện thiên phú và tài hoa của mình cho người đời biết, vì y cần có được sự trợ giúp từ thân phận Thái tử. May mà mẫu thân của y, cũng tức là quốc mẫu của Đại Phụng triều, có một thế lực tuyệt đối trong hậu cung, còn phụ thân của y, tức Hoàng đế Đại Phụng triều thì rất tin vào cái gọi là thượng tiên chuyển thế, nên đã trao cho y quyền lực rất lớn.
Thẩm Hành ngay sau đó đã buông thiên la địa võng để tìm kiếm A Uyển.
Khi lần đầu tiên có được tin tức về A Uyển, Thẩm Hành lập tức đích thân đi tra xét tình hình.
Chẳng ngờ y lại gặp Mãn Kỳ.
Khi đó y chỉ mới vừa bảy tuổi, còn Mãn Kỳ thì là một tiểu cô nương tóc hai búi trên đầu, trông bộ dạng khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường nhưng lại có một cặp mắt sâu thẳm và đầy vẻ tang thương.
Thẩm Hành vốn có ký ức của kiếp trước nên tuy mới bảy tuổi nhưng đã chín chắn vô cùng, vừa mới nhìn thấy Mãn Kỳ liền biết ngay vị cô nương trước mắt tuyệt đối không phải là người bình thường, song cũng không thể nào là A Uyển được.
Dù còn chưa rõ thân phận của A Uyển trong kiếp này, nhưng Thẩm Hành biết, chỉ cần nhìn thoáng qua là y sẽ có thể nhận ra A Uyển ngay.
Không bởi điều gì khác, chỉ bởi nàng là A Uyển.
Khi đó y và Mãn Kỳ gặp nhau giữa nơi phố chợ náo nhiệt. Mãn Kỳ gọi y lại: “Thẩm Yến.”
Thẩm Hành tuy cảm thấy hết sức kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh nhìn vị cô nương vừa gọi ra tên của mình trong kiếp trước. Mãn Kỳ nói: “Quên mất chưa tự giới thiệu, ta tên Mãn Kỳ, sau này ngươi sẽ cần đến sự giúp đỡ của ta đấy. Nếu ngươi muốn tìm ta thì hãy tới Hạnh Hoa Ổ ở đất Sở Viên thuộc Thiên Long triều.”
Bây giờ cả chục năm đã trôi qua nhưng Thẩm Hành chưa từng quên câu nói đó của Mãn Kỳ.
Sở Viên cách thành Kiến Trung không xa, chỉ cần đi hai ngày là tới. Khi Thẩm Hành đi vào trong Hạnh Hoa Ổ, y quả nhiên đã nhìn thấy Mãn Kỳ. Cô ta vẫn búi tóc theo kiểu cũ, ánh mắt nguyên vẻ sâu thẳm và tang thương, gần mười năm trôi qua rồi mà khuôn mặt vẫn chẳng hằn in chút dấu vết nào của năm tháng.
“Ngươi tới rồi.” Mãn Kỳ ngồi trước bàn đá, tay cầm một cây bút chậm rãi vẽ tranh.
Thẩm Hành không hề thắc mắc gì nhiều, Mãn Kỳ đã có thể gọi ra cái tên Thẩm Yến như thế thì nhất định là một vị cao nhân ngoài cõi tục, thế là y bèn nói thẳng vào chuyện chính: “Ta muốn biết cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia có lai lịch thế nào.”
Mãn Kỳ không lập tức trả lời, vẫn tập trung toàn bộ tâm trí vào việc vẽ tranh. Mãi một hồi lâu sau cô ta mới buông bút xuống, nói: “Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó cực kỳ có linh tính, là do cao nhân mà Tư Mã Cẩn Du mời về chế tạo ra trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, có thể khiến người ta nhớ lại ký ức trong kiếp trước.”
Mãn Kỳ đưa tay gõ nhẹ vào bức tranh trước mặt. “Đây chính là giấc mơ của Tiêu Uyển.”
Trên bức tranh đó Tần Mộc Viễn đang vén tấm khăn đỏ trùm đầu của A Uyển lên, làm lộ ra một gương mặt đã rữa nát.
Thẩm Hành toàn thân run rẩy.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức tranh này, Thẩm Hành vẫn không kìm được thầm cảm thấy xót xa. Lúc A Uyển còn sống y đã không thể chăm sóc tốt cho nàng, sau khi nàng qua đời, y cũng không thể làm tròn trách nhiệm bảo vệ nàng, để cho gã điên Tần Mộc Viễn đó có cơ hội làm xằng làm bậy, cuối cùng khiến A Uyển chết rồi mà vẫn không được yên nghỉ.
Mãn Kỳ hờ hững nói: “Ngươi chỉ cần lấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó đi là cô ta sẽ không còn mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa. Có điều bây giờ Tiêu Uyển đã bắt đầu nhớ lại chuyện trong kiếp trước rồi, ta cũng không dám nói chắc tới khi nào thì cô ta sẽ nhớ ra toàn bộ mọi chuyện.”
Thẩm Hành hỏi: “Tại sao cô phải giúp ta?”
Mãn Kỳ đáp: “Ta chỉ đang làm theo chức trách của người trời mà thôi.”
Trong vương phủ có người của Thẩm Hành, A Uyển làm gì Thẩm Hành đều biết cả. Khi nghe Úy Minh báo rằng A Uyển đã gọi Đào Chi đến Nhất Phẩm lâu, Thẩm Hành liền biết sau này Đào Chi sẽ không bao giờ quay trở về vương phủ nữa.
A Uyển vốn tốt bụng, dù biết Đào Chi đã phản bội mình thì cùng lắm cũng chỉ đuổi thị khỏi phủ mà thôi. Sau khi quay về thành Kiến Trung, Thẩm Hành nhìn thấy bên đường có bán hạt dẻ rang đường, bèn mua lấy một túi, sau đó đi tới bên ngoài Nhất Phẩm lâu chờ A Uyển ra ngoài.
Thẩm Hành lúc này kỳ thực cũng thấy thấp thỏm, vì y có thể biết được A Uyển đã làm gì nhưng lại khó có cách nào biết được nàng đã mơ thấy gì.
Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó chẳng biết có khiến A Uyển nhớ ra y trong kiếp trước hay không. Nếu đã nhớ ra rồi, liệu A Uyển… có hận y không? Nhưng sau khi ngẫm lại Thẩm Hành liền khẽ cười tự giễu, A Uyển làm sao mà hận y được, vì bây giờ nàng là người không có trái tim, cho nên sẽ không hận y và cũng sẽ không yêu y.
Có điều, khi nghe được câu “người mà Tần Mộc Viễn thích có lẽ chính là Thẩm Yến” từ miệng A Uyển, Thẩm Hành lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng còn dâng lên mấy tia bất lực.
A Uyển không có trái tim, xem ra đường tình của y vẫn còn dài và xa xăm lắm.
Thẩm Hành cũng không rõ tại sao việc Tiêu Việt hứa gả A Uyển cho y lại có thể truyền đến tai A Uyển. Tuy biết rằng A Uyển là người không có trái tim, nhưng khi chính tai nghe thấy nàng nói là dù có chết cũng không muốn gả cho mình, Thẩm Hành liền cảm thấy lồng ngực đau rấm rứt.
Trong kiếp trước A Uyển đã tìm đủ mọi cách để có thể gả cho y, khi đó y còn không hiểu tại sao trên đời có nhiều nam nhi tốt như vậy mà A Uyển lại chỉ nhìn trúng mình. Đến kiếp này thì y đã hiểu ra rồi, trên đời này quả đúng là có rất nhiều cô nương tốt, nhưng A Uyển thì chỉ có một mà thôi, ngoài A Uyển ra trái tim y không thể chứa thêm một người nào khác nữa.
Thẩm Hành thương lượng với Tiêu Việt về chuyện mưu phản.
Tiêu Việt bề ngoài thì đứng về phe tam Hoàng tử, nhưng thời gian gần đây tam Hoàng tử dường như đã phát giác ra điều gì đó, bắt đầu nghi ngờ Tiêu Việt. Sau khi thử thăm dò mấy lần, Thẩm Hành nghĩ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho dứt khoát, bèn đề nghị với Tiêu Việt rằng tam Hoàng tử là người thông minh, giữ lại sẽ là một mối họa lớn, chi bằng hãy ra tay trước thì hơn.
Đối với chuyện lần trước, người của tam Hoàng tử khiến A Uyển thiếu chút nữa thì bị thương, Thẩm Hành tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tiêu Việt trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bèn vỗ tay khen hay. Ông ngấm ngầm phái thuộc hạ đi tìm về một người có vóc dáng tương tự tam Hoàng tử, sau đó để Thẩm Hành dịch dung cho hắn, lại dạy dỗ hắn một số điều cần thiết trong thời gian mấy tháng. Cuối cùng, Tiêu Việt và Thẩm Hành hợp sức lừa gạt tam Hoàng tử, giam giữ hắn trong mật thất ở vương phủ.
Những chuyện này Tiêu Việt và Thẩm Hành đều không muốn để cho A Uyển biết, đặc biệt là Thẩm Hành, vì y hy vọng A Uyển của kiếp này có thể vô ưu vô lo, những chuyện bẩn thỉu này cứ để một mình y làm là được rồi.
Chỉ là…
Thẩm Hành không ngờ A Uyển lại có thể phát hiện ra tam Hoàng tử ở trong mật thất, từ đó biết được dã tâm của phụ thân nàng, đồng thời sinh lòng hoài nghi về thân phận của y.
Nhưng may mà A Uyển không hề nghĩ nhiều, Thẩm Hành vì vậy mà thầm thở phào một hơi.
Dựa theo ước định với Tiêu Việt lúc trước, sau khi y giúp ông ta ngồi lên ngôi báu, ông ta sẽ gả A Uyển cho y.
Sau khi Tiêu Việt đăng cơ, Thẩm Hành bất giác cảm thấy khổ não vì không biết nên bộc bạch thân phận của mình với A Uyển như thế nào. Thực ra y rất chột dạ, vì xét từ một mặt nào đó, y và Tư Mã Cẩn Du hoàn toàn giống nhau, đều không từ thủ đoạn để có thể cưới được A Uyển.
Y sợ A Uyển sau khi biết được việc này sẽ hận y.
Sau khi biết được Thái tử điện hạ nhà mình đang khổ não điều gì, Úy Minh nghẹn lời, thầm nghĩ không phải chỉ là giải thích một chút thôi sao, chuyện này thì có gì là khó? Huống chi thân phận Thái tử cao quý biết chừng nào, có biết bao nhiêu nữ tử muốn gả cho Thái tử mà còn chẳng được ấy chứ.
Có điều tuy trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Úy Minh căn bản không dám nói ra. Y từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, biết Thái tử điện hạ đã vì Tiêu Uyển mà làm ra rất nhiều chuyện, một mối tình si có thể nói là sâu đậm tới tột cùng. Nếu lúc này Thái tử điện hạ làm Thái tử phi tương lai sợ chạy đi mất, chỉ e lại phải bỏ ra mười mấy năm nữa để lấy lòng đối phương.
Úy Minh bèn an ủi: “Thuộc hạ thấy Công chúa cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhất định sẽ tha thứ cho Thái tử điện hạ thôi.” Mà nếu như Công chúa là một người điêu ngoa ngang ngược, không hiểu lý lẽ, Thái tử điện hạ cứ đánh ngất cô ta rồi mang về Đại Phụng triều là được, khỏi cần phải giải thích nhiều cho rắc rối!
Thời gian vừa rồi Thẩm Hành đã hết lòng trù tính kế hoạch giúp Tiêu Việt lên ngôi, mấy ngày qua thì lại mải suy nghĩ xem nên giải thích với A Uyển thế nào, thêm vào đó còn bận xử lý đống công văn Đại Phụng triều đã chất đồng nửa năm nay, vậy nên đổ bệnh, cả ngày đầu óc cứ quay cuồng.
Thiện Lăng muốn tìm A Uyển đến, nhưng Thẩm Hành nhất quyết không chịu. Y trước tiên là không muốn để A Uyển nhìn thấy bộ dạng tồi tệ này của mình, thứ nữa là sợ mình sẽ làm A Uyển bị lây bệnh.
Thiện Lăng thấy Thẩm Hành cố chấp như vậy thì đành vâng lời.
Khi Thẩm Hành gặp lại Tiêu Uyển, bệnh phong hàn của y đã khỏi hẳn, vấn đề làm y khổ não suốt thời gian qua cũng đã được giải quyết.
Tiêu Uyển cười nói: “Sư phụ, A Uyển đã nghĩ kĩ rồi. Con là người không có trái tim, gả cho ai mà chẳng vậy. Hơn nữa sư phụ đối xử với A Uyển tốt như thế, A Uyển đương nhiên là bằng lòng gả cho sư phụ rồi. A Uyển chỉ sợ sau này sư phụ sẽ chán ghét A Uyển thôi…”
Thẩm Hành nghe xong thì trước tiên là cả mừng, nhưng ngay sau đó lại cả kinh. A Uyển quyết không phải là loại người cam chịu số phận như vậy, giờ nàng tỏ ra nghe lời như thế, nhất định là có vấn đề. Sau đó, Thẩm Hành đã chiều lòng Tiêu Uyển, cùng nàng tới phủ Tây Lăng Vương.
Khi nghe Tiêu Uyển nhắc tới mật đạo trong vương phủ, Thẩm Hành thầm thở dài nhưng vẫn chẳng hề giấu giếm gì nàng, nói cho nàng hay tất cả những điều mình biết.
Kể từ năm mười tuổi tìm được Tiêu Uyển, cuộc sống của Thẩm Hành mấy năm sau đó đều vây quanh nàng, chỉ cần nàng hơi cau mày là y liền biết nàng không thoải mái ở chỗ nào, cho nên tâm tư muốn đào hôn của nàng lúc này sao có thể giấu nổi đôi mắt tinh tường của y.
Nhưng y cũng không có cách nào khác, chỉ đành tỏ ý với nàng là y sẽ đối tốt với nàng cả đời.
A Uyển tuy hứa là sẽ bằng lòng gả cho y nhưng y lại biết rõ ràng nàng chỉ nói dối thôi. Có điều dù biết rõ như vậy nhưng đến ngày đón dâu, Thẩm Hành vẫn không sao kìm nén được nỗi mừng rỡ và chờ mong trong lòng.
Y đã từng nhìn thấy dáng vẻ của A Uyển khi mặc áo cưới rồi. Bộ áo cưới đó được y lựa chọn hết sức cẩn thận, khi nàng mặc thử áo cưới bước ra, ánh mắt Thẩm Hành như đông cứng lại, trái tim thì đập thình thịch không ngừng.
A Uyển quả là xinh đẹp không ai sánh bằng.
Úy Minh đứng từ xa nhìn cảnh Thái tử điện hạ bò rạp trên nóc nhà mà nhìn trộm, không kìm được thầm cảm thấy chua xót.
Khi Bích Dung thay thế A Uyển bước ra từ trong cửa cung, Thẩm Hành chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra tân nương tử trên xe phượng không phải là Tiêu Uyển. Tuy biết trước là A Uyển sẽ đào hôn, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hành vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.
Y hỏi Thiện Lăng: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Thiện Lăng thở dài nói: “Sư huynh cớ sao phải như vậy chứ? Đã biết trước là cô ta sẽ đào hôn thì cứ ngăn cô ta lại không phải là xong rồi sao?”
Thẩm Hành nói: “Với tính tình của A Uyển, nếu không trốn được một lần thì sẽ chẳng cam tâm đâu. Nàng ấy muốn trốn thì ta sẽ để nàng ấy trốn. Đã an bài phu xe xong rồi đúng không? Cẩn thận một chút, đừng để nàng ấy nhìn ra sơ hở gì.”
Sau đó, Thẩm Hành gọi tâm phúc của mình lại, hỏi: “Khách đếm đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ trời đang lạnh, nhớ phải để thêm mấy chiếc lò sưởi vào phòng, chăn đệm cũng phải chọn loại tốt nhất đấy! Ngoài ra, hãy dặn trước ông chủ khách điếm là phải chuẩn bị sẵn nước nóng, sau khi đi một quãng đường dài, A Uyển ắt hẳn sẽ mệt và muốn tắm.”
Úy Minh lại càng cảm thấy chua xót hơn.
Thái tử điện hạ vì Thái tử phi mà cam chịu thế này, quả thực là chẳng dễ dàng gì.
Thẩm Hành thành công bắt được A Uyển trở về, đây là chuyện hoàn toàn nằm trong ý liệu, dù rằng trên đường đã xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ: A Uyển bị thương ở vai trái. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại thôi.
Có điều cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện bất ngờ này là Thẩm Hành lại không kìm được thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thường ngày chỉ cần A Uyển hơi cau mày là y đã cảm thấy xót xa rồi, thế mà bây giờ lại có kẻ dám giương cung bắn nàng, thật khiến y tột cùng giận dữ. Y đành vừa chăm sóc cho A Uyển vừa phái người đi tìm kiếm đám thuộc hạ cũ của Tư Mã Cẩn Du, những kẻ đó dám làm A Uyển bị thương thì nhất định phải trả giá.
Sau khi Tiêu Uyển vào ở trong phủ Thái tử, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Hành coi như đã buông xuống được một nửa. Dù A Uyển vẫn là người không có trái tim nhưng tốt xấu gì thì y cũng đã cưới được nàng về nhà, sau này thời gian còn dài, tình cảm giữa y với nàng hoàn toàn có thể từ từ vun vén được.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hành bỗng cảm thấy có chút buồn bã. Trong kiếp trước hồi mới gả cho y, Tạ Uyển nhất định là cũng từng tràn trề hy vọng về tương lai, có lẽ còn từng nghĩ tới những tháng ngày tươi đẹp của bọn họ sau này…
Nhưng nàng không ngờ được rằng kết cục cuối cùng lại là như thế.
Thẩm Hành nhủ thầm, kiếp này mình tuyệt đối không thể để mọi chuyện lặp lại một lần nữa.
Những chuyện tiếp theo đó đều khá thuận lợi, Thẩm Hành vốn cứ ngỡ sẽ xuất hiện một số biến cố nhỏ, chẳng ngờ đến cuối cùng lại chẳng có vấn đề gì xảy ra. Thẩm Hành sợ A Uyển sẽ mệt nên liền tổ chức hôn lễ theo phương thức đơn giản nhất.
Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Phụng triều tuy đều có chút bất mãn về điều này nhưng vẫn không thể làm Thẩm Hành đổi ý.
Thẩm Hành sau khi củng cố xong thế lực thì bèn nói thẳng với Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Phụng triều dự định của bản thân. Khi đó y tỏ ra khá mềm lòng, có điều ý tứ xét cho cùng thì vẫn là nhi thần không cần giang sơn, Thẩm An cũng là một nhân tài hiếm có, sau này ắt sẽ trở thành một Hoàng đế tốt, nhi thần bất hiếu, trong lòng chỉ chứa được mỹ nhân thôi…
Hoàng đế và Hoàng hậu giận mất mấy ngày, song cuối cùng vẫn đành chiều theo ý con trai.
Người làm mẹ đương nhiên là rất hiểu tâm tư của con trai mình, Hoàng hậu Đại Phụng triều biết rõ rằng nếu như mình cưỡng ép Thẩm Hành thái quá, chỉ e kết quả cuối cùng sẽ là hai bên phải ân đoạn nghĩa tuyệt.
Con lớn chẳng nghe lời cha, Hoàng đế Đại Phụng triều tỏ ý rằng thôi thì ngươi muốn làm sao thì làm, dù sao ta vẫn còn một đứa con ưu tú khác, giang sơn này không lo không có người nối nghiệp.
Hoàng đế không còn lo nữa nhưng Thẩm Hành thì lại bắt đầu âu lo.
Đêm nay chính là đêm tân hôn của y với A Uyển, nhưng y đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ không cưỡng ép A Uyển rồi, cho dù phải làm phu thê hữu danh vô thực với nàng cả đời y cũng chấp nhận.
Có điều Thẩm Hành hoàn toàn không ngờ được A Uyển lại hưng phấn nói với y: “Nào, cởi quần áo thôi, chúng ta động phòng.”
Thẩm Hành mừng rỡ vô cùng.
Lối suy nghĩ của A Uyển hoàn toàn không giống với những nữ tử bình thường khác, thế nên ngay từ lần đầu gặp Thẩm Hành, nàng đã dám không chút kiêng dè nói ra ba chữ “thuật phòng the”, lúc này thì lại càng chẳng thẹn thùng chút nào, thậm chí hai mắt còn sáng rực lên tựa như những vì sao trên trời, thực là rất hợp ý Thẩm Hành.
Nghĩ tới việc sắp có thể cùng A Uyển điên loan đảo phượng, Thẩm Hành kích động đến nỗi toàn thân không ngừng run lên lẩy bẩy.
Có điều y lại quên mất một việc, đó là A Uyển sợ khổ, đồng thời còn sợ đau nữa.
Thẩm Hành không đành lòng làm A Uyển bị đau, đành tự đày đọa mình. Y lẳng lặng đi múc một chậu nước lạnh rồi giội xuống người mình, cái lạnh thấu xương nhanh chóng dập tắt lửa dục trong người y. Khi về đến phòng, y thấy A Uyển đang ôm chăn ngủ ngon lành, đôi mày dãn hẳn ra, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Thẩm Hành rón rén trèo lên giường rồi nằm xuống bên cạnh A Uyển, đầu gối vào chiếc gối uyên ương, lại đắp lên người chiếc chăn con đàn cháu đống. Lúc này mái tóc của hai người đan vào nhau, chẳng thể phân biệt được ai với ai. Mười năm? Trăm năm? Thẩm Hành chẳng nhớ nổi mình rốt cuộc đã mong chờ bao nhiêu năm rồi, chỉ biết rằng lúc này lòng mình đang vô cùng thư thái.
Bởi vì nàng đang ở ngay bên cạnh y.
Nhưng mấy ngày sau đêm tân hôn, Thẩm Hành đã thực sự giận Tiêu Uyển.
Khi đó hai người vẫn còn là phu thê hữu danh vô thực. Thẩm Hành mỗi lần đều không đành lòng làm A Uyển đau, tuy biết rõ mình chỉ cần dằn lòng một chút là sau đó mọi chuyện sẽ êm thấm cả, nhưng cứ vừa nghe thấy A Uyển kêu gào là y lại không đành lòng làm như thế.
Y đã nghĩ tới rất nhiều cách, chẳng hạn như dùng thuốc mê với A Uyển, lại như là cho A Uyển uống xuân dược, nhưng đến cuối cùng thì tình hình vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Một hôm, Thẩm Hành biết tin Cố Phán Tình đã tới phủ Thái tử nên liền bất giác có chút lo lắng. Tuy y và Phán Tình sư muội chẳng có gì với nhau, nhưng y lo là A Uyển sẽ hiểu lầm, bèn cố gắng phê duyệt công văn cho xong sớm, sau đó liền tức tốc về phủ.
Sau khi trở về, không nhìn thấy Phán Tình sư muội đâu, Thẩm Hành bất giác thở phào một hơi.
Khi nhìn thấy y, A Uyển cười tươi rạng rỡ đưa một bát canh sâm bốc hơi nghi ngút tới, có điều bên trong đó lại xen lẫn một mùi vị không bình thường. Thẩm Hành vốn là đại phu, chẳng lạ gì mùi vị các loại thuốc, bát canh sâm này bị bỏ cái gì vào y vừa ngửi đã biết ngay.
Tâm tư của A Uyển Thẩm Hành cũng đoán được tám, chín phần, bèn lập tức uống sạch bát canh sâm đó trong tâm trạng ngọt ngào vô hạn. Sau đó, A Uyển nói với y: “Sư phụ bận rộn cả ngày trời chắc cũng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa con sẽ về sau.”
Thẩm Hành mỉm cười nói: “Được.”
Sau khi y về phòng, thứ thuốc trong cơ thể bắt đầu phát tác, làm sắc mặt y đỏ dần lên, toàn thân thì trở nên nóng ran, riêng vùng bụng còn có cảm giác đau tức nữa. Có điều, tuy đau nhưng Thẩm Hành vẫn cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
Y ngồi xuống bên mép giường chờ A Uyển tới, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa nên dùng tư thế nào thì sẽ có thể khiến cho A Uyển thoải mái hơn một chút.
Chẳng ngờ y đợi đến tận khi trời tối hẳn mà vẫn chẳng thấy bóng dáng A Uyển đâu, thân thể thì càng lúc càng nóng.
Thẩm Hành đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa khẽ được mở ra.
Thẩm Hành bất giác mừng thầm, bèn không đi thắp đèn nữa. Một tấm thân mềm mại nhào vào lòng y nhưng y lại có cảm giác như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu. Thẩm Hành đẩy người trong lòng ra, giọng nói trở nên lạnh lùng tột độ:
“Bừa bãi!”
Chỉ có hai chữ ấy thôi, không nói gì thêm nữa.
Cố Phán Tình nước mắt lưng tròng ngồi bệt dưới đất.
Nàng nói: “Sư huynh, muội rốt cuộc có chỗ nào thua kém cô ta chứ? Tiêu Uyển đâu có yêu huynh!” Cô ta có tài đức gì mà lại có thể khiến huynh dù đang trong tình trạng này vẫn có thể lập tức nhận ra người trong lòng không phải là cô ta như vậy?
Nàng ta định đi tới ôm ấy eo sư huynh của mình nhưng lại bị thô lỗ đẩy ra.
Thẩm Hành không trả lời, lúc này y đang cố đè nén cảm giác nóng bỏng trong cơ thể, đồng thời lục lọi khắp nơi để tìm kiếm thứ gì đó. Lời của Cố Phán Tình, y coi như không nghe thấy. Một lát sau, Thẩm Hành đã tìm được thứ mà mình cần tìm, y bèn thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
Y đã trả lời câu hỏi của Cố Phán Tình bằng sự im lặng.
Thẩm Hành nhanh chóng đến tàng thư các, thấy A Uyển lúc này đang ở trong đó lật xem một cuốn sách vẻ rất ung dung. Trên đường tới tàng thư các, Thẩm Hành giận dữ vô cùng, thầm nhủ lát nữa nhất định phải dạy dỗ A Uyển một phen mới được.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Tiêu Uyển rồi, Thẩm Hành lại phát hiện mình không đành lòng.
Cho dù nàng làm ra một chuyện rất quá đáng nhưng Thẩm Hành vẫn không đành lòng mắng nàng. Y đoán chừng mình đã yêu nữ nhân không có trái tim này đến mức không thuốc nào chữa được nữa rồi, tạm thời đừng nên suy nghĩ tới chuyện này nữa thì hơn, cứ phải giải quyết cho xong thứ xuân dược chết tiệt trong người trước đã.
/50
|