Hắn dẫn nó đến một nhà hàng lớn trong thành phố. Nhà hàng này cũng hoành tráng không thua kém gì nhà hàng Hoàng Gia. Lối vào rộng rãi, uy nghi nhưng sốc cái là… bên trong không có ai ngoài những nhân viên phục vụ. Nó ngỡ ngàng nhìn đèn trùm pha lê treo trên trần nhà cao cỡ 6, 7m.
_Cô có thích không?
Nó giương đôi mắt ếch qua nhìn nó:
_Sao lại dẫn tôi tới đây?
_Đi ăn một mình buồn quá, tôi muốn dẫn cô theo ăn chung cho đỡ buồn. – Hắn nhìn bâng quơ rồi thôi thúc nó – Đi thôi, tôi bao trọn nguyên nhà hàng này rồi, cô khỏi lo có người nhìn thấy bộ dạng cô lúc bây giờ.
_Hừ… cũng biết điều đó! – Nó lẩm bẩm một mình ngó quanh khung cảnh tráng lệ trước mắt nó.
Còn hắn, hắn đang mỉm cười sung sướng, tim đập rộn ràng trong nhịp điệu bản nhạc jazz.
“Tại sao lúc nào nhìn cô ấy cũng xinh đẹp hết nhỉ?”
Hắn vút mắt trước suy nghĩ đó chỉ biết là tâm trạng đang rối bời.
*********
Hắn thả nó xuống trước của khách sạn với ánh mắt tò mò của mọi người. Không còn cách nào khác nó chỉ biết cuối đầu che cái mặt của mình chạy vội lên phòng.
“Chết tiệt, tên chết bầm sao mi lại bỏ ta giữa đường như thế? Ta còn chưa thay đồ mà! Không biết có ai nhận ra mình không nữa!” Mồ hôi lấm tấm, nó mở nhẹ cửa phòng liếc quanh. May quá HinDu không có trong phòng. Nó chạy vội vớ bộ đồ lao vào nhà tắm.
Vừa lúc HinDu về phòng, nó lại quên khóa cửa nhà tắm. Anh đẩy cửa nhà tắm bước vào và sững sờ nhìn nó. Nó mãi gỡ nút trên chiếc váy nên không để ý ánh mắt kinh ngạc của HinDu.
“Sao lại có con gái trong phòng mình? Khoan… khoan đã… gương mặt đó chẳng phải là… cô gái hôm lễ hội Hoàng Gia sao? Không… không phải… mà là Ji Min!!!”
HinDu nhận định sau khi nó tháo bộ váy xuống và dùng băng quánh ngực lại. Anh vội đóng nhẹ cửa lại chạy về giường tự tán vào mặt mình. Không phải mơ, không phải ảo tưởng, mà là sự thật!!! OMG tin được không? Đường đường là một Hoàng Tử nước Đại Hàn Dân quốc lại bị một cô gái lừa như một kẻ ngốc. Anh vừa giận, vừa thầm vui mừng, vui vì nó là con gái.
“Sao mình lại vui thế này? Chết tiệt! Mày bị gì thế Lee HinDu?” – Anh lấy tay che cái miệng đang cười mãi không ngưng của mình. Còn nó thì thản nhiên bước ra giấu nhèm bộ váy xuống tầng cuối cùng của vali.
_Cậu muốn đi dạo một lúc không?
Nó ngạc nhiên, lần đầu HinDu rủ nó đi dạo. Nó nhanh chóng nhảy cẫng xuống giường:
_OK!
Nó mừng rỡ quơ lấy áo khoát đi cạnh HinDu.
Nó và anh đi dạo trong công viên gần khách sạn, buổi tối ở đây cũng vui lắm, người người đi cùng nhau ngắm cảnh, trò chuyện.
_Theo tôi thấy thì cậu chưa có bồ đúng không?
_Hả? – nó bất ngờ trước câu hỏi của anh. Phải rồi, nó có quen ai bao giờ đâu. Nghĩ thế nó gật đầu rồi hỏi lại:
_Vậy cậu đã để ý cô gái nào chưa.
Nghe nó hỏi, anh ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng vui mừng:
_Ừm… rồi…
Nó ngạc nhiên pha lẫn thất vọng:
_Vậy… vậy… à?... chắc cô ấy xinh đẹp lắm…
HinDu gật đầu chân thật:
_Phải! Lần đầu tôi gặp một cô gái ngang ngược như thế, bạo dạn như thế, lại xinh đẹp nữa… nói chung là rất ấn tượng… làm tôi luôn nghĩ về cô ấy. – HinDu vừa nói vừa cười khi nghĩ về cô gái đó khiến nó thất vọng.
_Ừm…
Nó buồn lắm, vì anh đã thích một cô gái khác. Nhưng cũng đành thôi vì thân phận của nó là con trai mà… nó không có cách nào để thổ lộ tình cảm của mình.
_Cô có thích không?
Nó giương đôi mắt ếch qua nhìn nó:
_Sao lại dẫn tôi tới đây?
_Đi ăn một mình buồn quá, tôi muốn dẫn cô theo ăn chung cho đỡ buồn. – Hắn nhìn bâng quơ rồi thôi thúc nó – Đi thôi, tôi bao trọn nguyên nhà hàng này rồi, cô khỏi lo có người nhìn thấy bộ dạng cô lúc bây giờ.
_Hừ… cũng biết điều đó! – Nó lẩm bẩm một mình ngó quanh khung cảnh tráng lệ trước mắt nó.
Còn hắn, hắn đang mỉm cười sung sướng, tim đập rộn ràng trong nhịp điệu bản nhạc jazz.
“Tại sao lúc nào nhìn cô ấy cũng xinh đẹp hết nhỉ?”
Hắn vút mắt trước suy nghĩ đó chỉ biết là tâm trạng đang rối bời.
*********
Hắn thả nó xuống trước của khách sạn với ánh mắt tò mò của mọi người. Không còn cách nào khác nó chỉ biết cuối đầu che cái mặt của mình chạy vội lên phòng.
“Chết tiệt, tên chết bầm sao mi lại bỏ ta giữa đường như thế? Ta còn chưa thay đồ mà! Không biết có ai nhận ra mình không nữa!” Mồ hôi lấm tấm, nó mở nhẹ cửa phòng liếc quanh. May quá HinDu không có trong phòng. Nó chạy vội vớ bộ đồ lao vào nhà tắm.
Vừa lúc HinDu về phòng, nó lại quên khóa cửa nhà tắm. Anh đẩy cửa nhà tắm bước vào và sững sờ nhìn nó. Nó mãi gỡ nút trên chiếc váy nên không để ý ánh mắt kinh ngạc của HinDu.
“Sao lại có con gái trong phòng mình? Khoan… khoan đã… gương mặt đó chẳng phải là… cô gái hôm lễ hội Hoàng Gia sao? Không… không phải… mà là Ji Min!!!”
HinDu nhận định sau khi nó tháo bộ váy xuống và dùng băng quánh ngực lại. Anh vội đóng nhẹ cửa lại chạy về giường tự tán vào mặt mình. Không phải mơ, không phải ảo tưởng, mà là sự thật!!! OMG tin được không? Đường đường là một Hoàng Tử nước Đại Hàn Dân quốc lại bị một cô gái lừa như một kẻ ngốc. Anh vừa giận, vừa thầm vui mừng, vui vì nó là con gái.
“Sao mình lại vui thế này? Chết tiệt! Mày bị gì thế Lee HinDu?” – Anh lấy tay che cái miệng đang cười mãi không ngưng của mình. Còn nó thì thản nhiên bước ra giấu nhèm bộ váy xuống tầng cuối cùng của vali.
_Cậu muốn đi dạo một lúc không?
Nó ngạc nhiên, lần đầu HinDu rủ nó đi dạo. Nó nhanh chóng nhảy cẫng xuống giường:
_OK!
Nó mừng rỡ quơ lấy áo khoát đi cạnh HinDu.
Nó và anh đi dạo trong công viên gần khách sạn, buổi tối ở đây cũng vui lắm, người người đi cùng nhau ngắm cảnh, trò chuyện.
_Theo tôi thấy thì cậu chưa có bồ đúng không?
_Hả? – nó bất ngờ trước câu hỏi của anh. Phải rồi, nó có quen ai bao giờ đâu. Nghĩ thế nó gật đầu rồi hỏi lại:
_Vậy cậu đã để ý cô gái nào chưa.
Nghe nó hỏi, anh ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng vui mừng:
_Ừm… rồi…
Nó ngạc nhiên pha lẫn thất vọng:
_Vậy… vậy… à?... chắc cô ấy xinh đẹp lắm…
HinDu gật đầu chân thật:
_Phải! Lần đầu tôi gặp một cô gái ngang ngược như thế, bạo dạn như thế, lại xinh đẹp nữa… nói chung là rất ấn tượng… làm tôi luôn nghĩ về cô ấy. – HinDu vừa nói vừa cười khi nghĩ về cô gái đó khiến nó thất vọng.
_Ừm…
Nó buồn lắm, vì anh đã thích một cô gái khác. Nhưng cũng đành thôi vì thân phận của nó là con trai mà… nó không có cách nào để thổ lộ tình cảm của mình.
/52
|