Căn nhà khác biệt so với bình thường. Rõ là trời đã sáng mà đèn vẫn còn mở, ngôi nhà im lặng, dường như không có sự sống. Nó tung cửa chạy vào nhà… xác người hầu rãi trên đất, máu chảy từ cổ những cô hầu đã khô. Tim nó như ngừng đập, đầu óc bấng loạn, chạy một mạch lên lầu. Yoon Min cũng lo lắng chạy theo nó. Lầu trống không, không khí đầy chết chóc đến rùng mình, nó chậm rãi đi đến phòng của phu nhân. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi. Cửa phòng từ từ mở ra, phu nhân đang nằm trên chiếc giường, bất động. Nó run rẩy bước đến, ra giường thấm đẫm màu đỏ sậm đáng sợ. Nó xoay nhẹ phu nhân lại: Một vết cứa dài trên cổ. Nó loạng choạng:
_M… m… mẹ… - Nó mất bình tĩnh tay chân quơ lung tung rồi nó lại im lặng. Yoon Min lo lắng vút lưng nó, chợt nó hét lên:
_Áááááááááááááááááááááááááá…
Mọi kí ức quay về với nó như một cuốn phim:
“Nó có ba, có mẹ - một người mẹ hiền từ và là người sinh ra nó. Em trai nó, Woo Chin kém nó 2 tuổi rất tinh nghịch và dễ thương. Một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Năm 4 tuổi nó được bố dẫn vào cung yết kiến Hoàng Hậu. Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa
Eun Hye và Mi Sun bước vào cuộc đời nó. Họ là những người bạn tuyệt vời trừ Mi Sun, con bé đó ghen tỵ với nó, luôn chơi khâm nó. Rồi ngày định mệnh đến…
Nó nhớ nhất là lúc Mi Sun đẩy nó xuống nước, tinh thần bấn loạn dẫn đến bị shock nặng và mất trí nhớ. Chính Tể Tướng phu nhân đã cứu lấy nó, nuôi nấng nó, vậy mà…”
Tất cả như một đoạn phim tua lại trong đầu nó, nó ngất đi trong vòng tay của Yoon Min.
*********
Nó mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu trắng như thiên đường. Chỉ lạ là… có mùi thuốc khử trùng đâu đây. Nó nhận ra đây là bệnh viện khi có hai người mặc áo blouse trắng tiến đến bên giường nó. Một người phụ nữ cầm cuốn bệnh án, một người đàn ông hỏi nó. Nó mệt mỏi:
_Tôi phải xuất viện, ngay bây giờ!
_Nhưng cô vẫn chưa bình phục hẳn. Cô cần ở lại đây vài ngày để theo dõi.
_Tôi nói là: TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY. NGAY LẬP TỨC!
_Han Ji Min! Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tinh thần em vẫn chưa ổn định hẳn đâu! –
Yoon Min bước vào, theo sau là HinDu và Eun Hye.
_Han Ji Min! Thì ra trước giờ cô vẫn lừa chúng tôi! Tôi cứ nghĩ cô là… - Eun Hye ấm ức nhưng HinDu kéo tay nhắc nhở cô ấy.
_Ji Min! Tớ rất tiếc… về chuyện của… - HinDu đưa ánh mắt đầy thông cảm.
Nhưng nó không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Điều nó đang lo lắng là Hwang Woo Chin. Em trai nó có thể gặp nguy hiểm, nó lo sợ cầu xin:
_Em xin đấy! Yoon Min! Em muốn rời khỏi đây!
_Em không thể đi trong tình trạng thế này được!
_Tinh thần cậu chưa ổn định… Han Ji Min! – HinDu cũng khuyên nó. Nhìn những người bạn lúc nhỏ của nó mà lòng nó cay đắng, cay đắng chấp nhận quá khứ ấy.
Nó im lặng một cách đáng sợ rồi lên tiếng:
_Yoon Min, HinDu, Eun Hye! Tôi là Hwang Yu Mi! Hwang Yu Mi con của Tướng Quân Hwang mà mười năm trước đã thoát chết đây!
Căn phòng im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt. Lúc này Yoon Min kẽ nói:
_Ji Min! Tôi biết tinh thần cô chưa ổn định nhưng…
_Yoon Min! Mười năm trước, trong lúc chạy trốn em bị Mi Sun đẩy xuống hồ nước. Em gần như đã chết nhưng… - Giọng nó như tan vỡ - Tể Tướng phu nhân đã cứu em. Bà ấy muốn che giấu em nên bắt em giả trai, bà ấy biết, chỉ một mình bà ấy biết… cha em không phải là kẻ mưu sát Hoàng Thượng. – Đoạn, nó nhìn qua HinDu gương mặt đang càng ngày càng tối. Rồi một tiếng cười cất lên từ Eun Hye:
_Ha ha ha… truyện hay thật! Cô giỏi bịa truyện đó YU MI! Thì ra cô còn sống. Thật bỉ ỏi! Cô đổ cho Mi Sun đã hại cô sao? Ngậm máu phun người! Giờ tôi đã hiểu lí do Mi Sun muốn giết cô là vì sao rồi! – Rồi Eun Hye hét lên trong sự đau khổ - TẠI SAO LÚC ĐÓ CÔ KHÔNG BIẾN KHỎI THẾ GIỚI NÀY LUÔN ĐI?
HinDu giữ Eun Hye lại rồi quay lại nói với nó:
_Không ngờ Han Ji Min chỉ là chiếc mặt nạ của cô thôi.Thật đáng kinh tởm! –
HinDu dắt Eun Hye rời khỏi đó trong trái tim tan nát. Anh đã yêu nó biết bao, để giờ nhận ra cô chính là con gái của kẻ đã giết ba mình. Thật đáng sợ, sâu trong lòng anh quặn đau, trái tim anh như thắt lại.
Nó nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống. Tất cả đổ nát. Tình cảm của nó bị cái gọi là “Câm hận” chà đạp. Nó có tội sao? Gia đình nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thê lương thế này? Người duy nhất tin tưởng, giúp đỡ nó, yêu thương nó cũng đi đến thế giới bên kia. Nó phải làm sao đây? Woo Chin! Nó phải làm sao để bảo vệ người thân duy nhất của nó đây?
Yoon Min vẫn đứng đó nhìn nó trong kinh ngạc, rồi chuyển sang ánh mắt đau thương. Cuối cùng hắn cũng bỏ đi, bỏ đi trong trái tim đang dần chuyển sang lạnh buốt. “Bất cứ giá nào! Dù cho nó phải chết, nó sẽ tìm lại sự trong trắng cho gia đình nó. Nó phải bảo vệ Hwang Woo Chin! Hwang Woo Chin, giờ em ở đâu?”
_M… m… mẹ… - Nó mất bình tĩnh tay chân quơ lung tung rồi nó lại im lặng. Yoon Min lo lắng vút lưng nó, chợt nó hét lên:
_Áááááááááááááááááááááááááá…
Mọi kí ức quay về với nó như một cuốn phim:
“Nó có ba, có mẹ - một người mẹ hiền từ và là người sinh ra nó. Em trai nó, Woo Chin kém nó 2 tuổi rất tinh nghịch và dễ thương. Một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Năm 4 tuổi nó được bố dẫn vào cung yết kiến Hoàng Hậu. Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa
Eun Hye và Mi Sun bước vào cuộc đời nó. Họ là những người bạn tuyệt vời trừ Mi Sun, con bé đó ghen tỵ với nó, luôn chơi khâm nó. Rồi ngày định mệnh đến…
Nó nhớ nhất là lúc Mi Sun đẩy nó xuống nước, tinh thần bấn loạn dẫn đến bị shock nặng và mất trí nhớ. Chính Tể Tướng phu nhân đã cứu lấy nó, nuôi nấng nó, vậy mà…”
Tất cả như một đoạn phim tua lại trong đầu nó, nó ngất đi trong vòng tay của Yoon Min.
*********
Nó mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu trắng như thiên đường. Chỉ lạ là… có mùi thuốc khử trùng đâu đây. Nó nhận ra đây là bệnh viện khi có hai người mặc áo blouse trắng tiến đến bên giường nó. Một người phụ nữ cầm cuốn bệnh án, một người đàn ông hỏi nó. Nó mệt mỏi:
_Tôi phải xuất viện, ngay bây giờ!
_Nhưng cô vẫn chưa bình phục hẳn. Cô cần ở lại đây vài ngày để theo dõi.
_Tôi nói là: TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY. NGAY LẬP TỨC!
_Han Ji Min! Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tinh thần em vẫn chưa ổn định hẳn đâu! –
Yoon Min bước vào, theo sau là HinDu và Eun Hye.
_Han Ji Min! Thì ra trước giờ cô vẫn lừa chúng tôi! Tôi cứ nghĩ cô là… - Eun Hye ấm ức nhưng HinDu kéo tay nhắc nhở cô ấy.
_Ji Min! Tớ rất tiếc… về chuyện của… - HinDu đưa ánh mắt đầy thông cảm.
Nhưng nó không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Điều nó đang lo lắng là Hwang Woo Chin. Em trai nó có thể gặp nguy hiểm, nó lo sợ cầu xin:
_Em xin đấy! Yoon Min! Em muốn rời khỏi đây!
_Em không thể đi trong tình trạng thế này được!
_Tinh thần cậu chưa ổn định… Han Ji Min! – HinDu cũng khuyên nó. Nhìn những người bạn lúc nhỏ của nó mà lòng nó cay đắng, cay đắng chấp nhận quá khứ ấy.
Nó im lặng một cách đáng sợ rồi lên tiếng:
_Yoon Min, HinDu, Eun Hye! Tôi là Hwang Yu Mi! Hwang Yu Mi con của Tướng Quân Hwang mà mười năm trước đã thoát chết đây!
Căn phòng im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt. Lúc này Yoon Min kẽ nói:
_Ji Min! Tôi biết tinh thần cô chưa ổn định nhưng…
_Yoon Min! Mười năm trước, trong lúc chạy trốn em bị Mi Sun đẩy xuống hồ nước. Em gần như đã chết nhưng… - Giọng nó như tan vỡ - Tể Tướng phu nhân đã cứu em. Bà ấy muốn che giấu em nên bắt em giả trai, bà ấy biết, chỉ một mình bà ấy biết… cha em không phải là kẻ mưu sát Hoàng Thượng. – Đoạn, nó nhìn qua HinDu gương mặt đang càng ngày càng tối. Rồi một tiếng cười cất lên từ Eun Hye:
_Ha ha ha… truyện hay thật! Cô giỏi bịa truyện đó YU MI! Thì ra cô còn sống. Thật bỉ ỏi! Cô đổ cho Mi Sun đã hại cô sao? Ngậm máu phun người! Giờ tôi đã hiểu lí do Mi Sun muốn giết cô là vì sao rồi! – Rồi Eun Hye hét lên trong sự đau khổ - TẠI SAO LÚC ĐÓ CÔ KHÔNG BIẾN KHỎI THẾ GIỚI NÀY LUÔN ĐI?
HinDu giữ Eun Hye lại rồi quay lại nói với nó:
_Không ngờ Han Ji Min chỉ là chiếc mặt nạ của cô thôi.Thật đáng kinh tởm! –
HinDu dắt Eun Hye rời khỏi đó trong trái tim tan nát. Anh đã yêu nó biết bao, để giờ nhận ra cô chính là con gái của kẻ đã giết ba mình. Thật đáng sợ, sâu trong lòng anh quặn đau, trái tim anh như thắt lại.
Nó nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống. Tất cả đổ nát. Tình cảm của nó bị cái gọi là “Câm hận” chà đạp. Nó có tội sao? Gia đình nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thê lương thế này? Người duy nhất tin tưởng, giúp đỡ nó, yêu thương nó cũng đi đến thế giới bên kia. Nó phải làm sao đây? Woo Chin! Nó phải làm sao để bảo vệ người thân duy nhất của nó đây?
Yoon Min vẫn đứng đó nhìn nó trong kinh ngạc, rồi chuyển sang ánh mắt đau thương. Cuối cùng hắn cũng bỏ đi, bỏ đi trong trái tim đang dần chuyển sang lạnh buốt. “Bất cứ giá nào! Dù cho nó phải chết, nó sẽ tìm lại sự trong trắng cho gia đình nó. Nó phải bảo vệ Hwang Woo Chin! Hwang Woo Chin, giờ em ở đâu?”
/52
|