Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)
Chương 32: Nụ hôn đầu của Han Ji Min
/52
|
Mặt trời lặn, Jea Joong đã trở về nhà để lại hai tên vệ sĩ cùng một cô y tá túc trực bên giường của nó. Nó vẫn nằm đó bất động, đôi mắt không tài nào mở ra được nên chỉ nhìn thấy một màu tối đen, một gương mặt hiện lên trong nền màu đen đó đang nhìn nó. Hắn ta đang cười với nó, rồi gương mặt khinh bỉ của hắn, gương mặt hù dọa, gương mặt tổn thương và cả gương mặt lạnh lùng… lần lượt hiện ra. Tất cả như một tuyệt tác nghệ thuật, đẹp đến mức nó chỉ muốn cứ nhắm mắt ngắm những gương mặt này mãi không thôi. Khóe môi nó hiện lên một đường cong, góc độ nào trông Yoon Min cũng rất đẹp.
Nó thiếp đi, trông giấc mơ nó nghe thấy tiếng cửa sổ kêu. Giậc mình choàng tỉnh nhưng mắt không thể mở ra được nên nó vẫn nằm bất động. Một bàn tay nắm lấy tay nó, bàn tay ấm áp ấy vút ve gương mặt trắng nõn của nó rất ấm áp. Rồi người đó hôn nhẹ lên trán nó, nó có thể cảm nhận được hơi thở của người đó. Trong lòng nó thầm nghĩ có phải HinDu không? Nhìn ngắm nó một lúc, người đó có ý định bỏ đi. Đúng là HinDu rồi! Nó vội cầm tay người đó lại:
_Đừng đi! HinDu đừng đi!
Bàn tay người đó khẽ rung lên rồi rút nhẹ ra khỏi tay nó, không một lời nào mà bỏ
*********
Nó mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô y tá:
_Gì cơ? Lại trốn đi nữa sao?
_Nghe nói lần trước anh ấy trốn đi đến 3 ngày, khi trở về rất thảm hại. Vừa tối hôm qua lại đi nữa cũng may rạng sáng đã tìm được.
_Ôi trời! Đường đường là một Thái Tử, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như thế?
_Phải…
_Các cô đang làm gì thế này?
_Hớ… thiếu gia!
_Mau làm việc của mình đi! Đừng để tôi bắt gặp lần nữa rõ chưa?
_Vâng thưa thiếu gia!
Tên Jea Joong ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó:
_Tỉnh rồi chứ? Ăn chút gì không?
_Ừm!
Vậy là người hôm qua là Yoon Min, không phải HinDu sao? Đáng lý nó phải thất vọng mới đúng, tại sao nó lại vui mừng thế nhỉ? Nhưng hắn đến thăm nó, nắm tay nó, hôn nó là có ý gì? Chắng lẽ…
Nó lắc đầu đẩy suy nghĩ đó đi, không thể nào, không thể nào hắn lại thích nó. Nó phải đi hỏi hắn cho ra lẽ mới được.
Sau khi Jea Joong rời khỏi nó gườm dậy mò mẫm tìm cửa sổ. Nó vừa đưa tay quờ quạng thì cửa phòng mở ra, một tiếng nói trẻ trung vang lên:
_Anh… à… chị Ji Min?
Nó quay về phía cửa:
_Charlie?
_Là em ạ! Mắt chị… thật kình khủng!
_À… ừm…
_Chị muốn đi đâu hả?
Nó im lặng suy nghĩ chút, cuối cùng cũng lên tiếng:
_Ừm thật ra… chị muốn trốn ra ngoài, em giúp chị nhé?
_Rất vinh dự được giúp anh… à chị Ji Min mà! Mà chị ra ngoài để làm gì? Như thế sẽ bất tiện lắm.
_Chị muốn gặp Yoon Min.
_Ừm… chắc em giúp được.
_Tốt quá, mau mau giúp chị ra ngoài nào.
*********
_Thái Tử! Có công tử Charlie của Pháp đến cầu kiến.
_Ta mệt, không tiếp ai cả. Cáo lỗi với công tử.
Sau khi cung nữ cẩn mật nói với Charlie, nó vội vã lên tiếng:
_Nói với Thái Tử nếu người không gặp ta, ta sẽ đứng đây luôn.
_Tiểu thư…
Cung nữ ấy náy vội vã vào bẩm báo. Một lúc sau lại trở ra mời nó vào. Charlie cầm tay nó dẫn vào trong, tuy không thấy gì nhưng trong lòng nó rối bời, nó có thể hình dung gương mặt sắc đá đang nhìn nó.
Charlie đảo mắt quanh căn phòng khang trang, người thanh niên ngồi trên ghế sopha vẻ mặt lạnh lùng pha chút đau xót nhìn người đang đi bên cạnh cậu. Cậu mỉm cười dìu nó ngồi xuống:
_Chị Ji Min! Cẩn thận.
_Chẳng hay hai người tìm tôi có việc gì?
_Tôi thì không, nhưng… chị ấy thì có. Chị Ji Min! Em đợi chị ngoài xe nhé!
Nó mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn. Charlie bước ra khỏi phòng không khí liền chuyển sang lạnh lẽo.
_Yoon Min! Tôi nghe nói hôm qua anh tìm tôi?
Nó không nghe thấy gì, câu trả lời nó chỉ là sự lặng thinh. Nó tiếp tục:
_Rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả?
Vẫn là sự im lặng.
_Tại sao lại luôn lo lắng cho tôi?
…
_Tại sao lại luôn ở bên tôi những lúc tôi cần?
…
_Anh đang trêu tôi đấy hả?
…
_Mau trả lời tôi đi chứ!
Chợt có một hơi ấm phả vào mặt nó cùng một giọng nói khẽ:
_Tôi yêu em…
Rồi hắn hôn nó, nồng nàng, bờ môi hắn như cánh hoa anh đào đang chiếm hữu môi nó. Toàn thân nó cứng đơ, không thể nhúc nhích, suy nghĩ được gì. Một cảm giác nóng loan tỏa trên gương mặt nó, tim nó bắt đầu nhảy nhanh dữ dội.
Đến lúc nó không thể thở được thì hắn nuối tiếc buông nó ra.
Nó không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này nhưng nó biết hắn đang nhìn nó.
_Dù cho em là ai… tôi vẫn yêu em…
Nó thiếp đi, trông giấc mơ nó nghe thấy tiếng cửa sổ kêu. Giậc mình choàng tỉnh nhưng mắt không thể mở ra được nên nó vẫn nằm bất động. Một bàn tay nắm lấy tay nó, bàn tay ấm áp ấy vút ve gương mặt trắng nõn của nó rất ấm áp. Rồi người đó hôn nhẹ lên trán nó, nó có thể cảm nhận được hơi thở của người đó. Trong lòng nó thầm nghĩ có phải HinDu không? Nhìn ngắm nó một lúc, người đó có ý định bỏ đi. Đúng là HinDu rồi! Nó vội cầm tay người đó lại:
_Đừng đi! HinDu đừng đi!
Bàn tay người đó khẽ rung lên rồi rút nhẹ ra khỏi tay nó, không một lời nào mà bỏ
*********
Nó mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô y tá:
_Gì cơ? Lại trốn đi nữa sao?
_Nghe nói lần trước anh ấy trốn đi đến 3 ngày, khi trở về rất thảm hại. Vừa tối hôm qua lại đi nữa cũng may rạng sáng đã tìm được.
_Ôi trời! Đường đường là một Thái Tử, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ như thế?
_Phải…
_Các cô đang làm gì thế này?
_Hớ… thiếu gia!
_Mau làm việc của mình đi! Đừng để tôi bắt gặp lần nữa rõ chưa?
_Vâng thưa thiếu gia!
Tên Jea Joong ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó:
_Tỉnh rồi chứ? Ăn chút gì không?
_Ừm!
Vậy là người hôm qua là Yoon Min, không phải HinDu sao? Đáng lý nó phải thất vọng mới đúng, tại sao nó lại vui mừng thế nhỉ? Nhưng hắn đến thăm nó, nắm tay nó, hôn nó là có ý gì? Chắng lẽ…
Nó lắc đầu đẩy suy nghĩ đó đi, không thể nào, không thể nào hắn lại thích nó. Nó phải đi hỏi hắn cho ra lẽ mới được.
Sau khi Jea Joong rời khỏi nó gườm dậy mò mẫm tìm cửa sổ. Nó vừa đưa tay quờ quạng thì cửa phòng mở ra, một tiếng nói trẻ trung vang lên:
_Anh… à… chị Ji Min?
Nó quay về phía cửa:
_Charlie?
_Là em ạ! Mắt chị… thật kình khủng!
_À… ừm…
_Chị muốn đi đâu hả?
Nó im lặng suy nghĩ chút, cuối cùng cũng lên tiếng:
_Ừm thật ra… chị muốn trốn ra ngoài, em giúp chị nhé?
_Rất vinh dự được giúp anh… à chị Ji Min mà! Mà chị ra ngoài để làm gì? Như thế sẽ bất tiện lắm.
_Chị muốn gặp Yoon Min.
_Ừm… chắc em giúp được.
_Tốt quá, mau mau giúp chị ra ngoài nào.
*********
_Thái Tử! Có công tử Charlie của Pháp đến cầu kiến.
_Ta mệt, không tiếp ai cả. Cáo lỗi với công tử.
Sau khi cung nữ cẩn mật nói với Charlie, nó vội vã lên tiếng:
_Nói với Thái Tử nếu người không gặp ta, ta sẽ đứng đây luôn.
_Tiểu thư…
Cung nữ ấy náy vội vã vào bẩm báo. Một lúc sau lại trở ra mời nó vào. Charlie cầm tay nó dẫn vào trong, tuy không thấy gì nhưng trong lòng nó rối bời, nó có thể hình dung gương mặt sắc đá đang nhìn nó.
Charlie đảo mắt quanh căn phòng khang trang, người thanh niên ngồi trên ghế sopha vẻ mặt lạnh lùng pha chút đau xót nhìn người đang đi bên cạnh cậu. Cậu mỉm cười dìu nó ngồi xuống:
_Chị Ji Min! Cẩn thận.
_Chẳng hay hai người tìm tôi có việc gì?
_Tôi thì không, nhưng… chị ấy thì có. Chị Ji Min! Em đợi chị ngoài xe nhé!
Nó mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn. Charlie bước ra khỏi phòng không khí liền chuyển sang lạnh lẽo.
_Yoon Min! Tôi nghe nói hôm qua anh tìm tôi?
Nó không nghe thấy gì, câu trả lời nó chỉ là sự lặng thinh. Nó tiếp tục:
_Rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả?
Vẫn là sự im lặng.
_Tại sao lại luôn lo lắng cho tôi?
…
_Tại sao lại luôn ở bên tôi những lúc tôi cần?
…
_Anh đang trêu tôi đấy hả?
…
_Mau trả lời tôi đi chứ!
Chợt có một hơi ấm phả vào mặt nó cùng một giọng nói khẽ:
_Tôi yêu em…
Rồi hắn hôn nó, nồng nàng, bờ môi hắn như cánh hoa anh đào đang chiếm hữu môi nó. Toàn thân nó cứng đơ, không thể nhúc nhích, suy nghĩ được gì. Một cảm giác nóng loan tỏa trên gương mặt nó, tim nó bắt đầu nhảy nhanh dữ dội.
Đến lúc nó không thể thở được thì hắn nuối tiếc buông nó ra.
Nó không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này nhưng nó biết hắn đang nhìn nó.
_Dù cho em là ai… tôi vẫn yêu em…
/52
|