Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 34 - Chương 34

/74


Vườn tranh Lâm Giang.

Vốn là nơi mưu sinh của giới họa sư, vẽ tranh chân dung cho người có tiền.

Ngày này, có hai vị khách nhân kì lạ đến, không cần họa sư, hết lần này tới lần khác chỉ cần giấy bút và nghiên mực. Tuy họa sư có phần khó hiểu, nhưng bạc đã cầm, cũng không cần phải hỏi nhiều.

Đôi này cũng thật kì lạ, rõ ràng nam vô cùng tuấn mỹ, nhưng nữ lại rất bình thường, không biết bọn họ làm gì, họa sư rất tò mò, thấy bọn họ vào hậu viện một lúc lâu vẫn không ra ngoài, lại lén rẽ vào, ghé vào góc tường, ló đầu ra.

Một cục giấy trắng bay tới trước mặt, họa sư nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, viên giấy đập lên tường, rơi xuống đất, họa sư quan sát cẩn thận, thấy không có ai chú ý, lại nhặt viên giấy kia lên, mở ra.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của y chuyển từ hồng sang đen, từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, cần bao nhiêu màu thì có bấy nhiêu màu.

Ôi, tranh vẽ kiểu gì thế này!

Một vật thể tròn xanh biếc, lẽ nào là chậu cây mà y đã trồng nhiều năm ư? Trên bầu trời có một thứ vàng vàng rất giống trứng gà, chẳng lẽ lại là... mặt trời? Còn có một con người nhỏ màu xám, ba nét ngang, một nét dọc, hẳn là ngũ quan rồi...

Nghệ thuật trừu tượng quá hàm xúc, y không thể chấp nhận được!

Cổ Tiểu Ma cố tạo hình ưu buồn hồi lâu, Úc Lưu ở bên kia vẫn chưa từng dừng bút, nàng sợ mình không nhập cảnh, lại tùy ý ngắt một đống lá cây rồi tung lên trời, lá rơi lả tả, Cổ Tiểu Ma gục đầu cố ra vẻ một tiểu tức phụ vô cùng tủi thân, nỗ lực để mình thoạt nhìn trông càng u buồn hơn.

Úc Lưu vẽ loạn trên giấy một lúc lâu, sau đó khẽ nhíu mày, lại xé giấy, vo thành cục tròn rồi ném sang bên, lại bắt đầu lại.

Lại qua hồi lâu, mãi đến lúc lá cây trên chậu cảnh mà người họa sư kia trồng đã bị Cổ Tiểu Ma ngắt gần hết, cuối cùng Úc Lưu cũng thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cười nói: Đến đây, coi như xong rồi.

Cổ Tiểu Ma vô cùng hớn hở chạy tới, nhưng lúc ánh mắt chạm tới trang giấy, vẻ mặt cứng đờ trong thoáng chốc.

Nàng run rẩy chỉ vào khuôn mặt với hai má đỏ ửng: Cái này... là ta?

Úc Lưu thản nhiên nhặt cục giấy bị hắn ném sang bên lên, đặt hai bức song song nhau: Phải đối lập như vậy, chẳng phải có thêm má hồng sẽ sống động hơn à?

Phải, sinh động... Cái quỷ ấy!

Cổ Tiểu Ma vô cùng tức giận: Đây vốn hoàn toàn không giống người có được không?

Úc Lưu vô tội buông tay: Ta đã nói từ sớm là ta không biết vẽ, nàng hết lần này tới lần khác lại không tin.

Uổng phí cho dung mạo trời sinh để làm mẫu như huynh.

...

Đầu Úc Lưu đầy vạch đen, trời sinh để làm mẫu?

Cổ Tiểu Ma nhíu mày, đoạt lấy bức họa kia, suy nghĩ thật kĩ, nhìn như vậy, lại cảm thấy... bức tranh này cũng khá đáng yêu. Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười, nhưng giữa chân mày lại nhuộm chút đau đớn.

Nàng biết, mình không hề xinh đẹp.

Cũng không hề mang hi vọng xa vời sẽ trở nên thật lộng lẫy trong mắt hắn.

Thế nhưng... ít nhất trong nháy mắt ấy, ngay ban nãy, khi hắn ngồi vẽ nàng dưới tán cây, nghiêm túc, hết sức chăm chú, trong mắt và lòng của hắn, chỉ có nàng mà thôi.

Nghĩ như vậy, lòng lại có chút cảm giác hạnh phúc nhỏ bé dâng trào, Cổ Tiểu Ma cười vô cùng hài lòng, bỏ tranh vào ngực, khẽ nói: Cảm ơn nhiều nhé.

Úc Lưu chỉ nhìn nàng, không nói gì.

Họa sư cố bình ổn tâm tình, lại ló đầu ra, liếc mắt đã thấy chậu cây mình yêu thích nhất đang lâm vào thảm trạng thì gần như muốn lao ra chém người, y tức giận quay đầu sang chỗ khác, lại bị cảnh tượng này đập vào mắt, trong chốc lát có hơi thất thần.

Trang giấy được mở, nét bút qua loa, phác thảo từng nét.

Nữ tử áo xám tay ôm tranh trước ngực, không biết đang nghĩ tới điều gì, mặt mày tràn đầy vẻ hạnh phúc, rồi lại thương cảm, có điều nụ cười không màng danh lợi ấy, dù không đẹp, lại cực kì động lòng người. Thanh sam nam tử cũng chỉ nhìn nàng, một chiếc lá xanh thản nhiên rơi xuống, chắc giữa hắn và nàng trong lúc ấy, che đi chút thương tiếc nhàn nhạt. Đôi mắt lục sắc vô cùng yêu dị, có điều lúc này, đôi mắt đẹp ấy như lâm vào ảo giác. Hình ảnh này vô cùng tĩnh lặng, rồi lại như tỏa hương, khiến người khác không đành lòng phá vỡ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê.

Đột nhiên những chữ này hiện lên trong lòng y, không khỏi lắc đầu, cười nhạo bản thân dù đã tới tuổi này mà vẫn có những tâm tư kiều diễm đến vậy.

Y yên lặng cất lấy vài thứ, sau đó rời viện.

Hoặc là phong cảnh, hoặc là cảnh người, đã hoàn toàn rời xa phàm tục.

Tọa thần phương đông, điện Thanh Long.

Nam tử mang nước da xanh đen ngồi trên giường nhỏ, cười khẩy: Hai người các ngươi không thấy quá mất mặt sao, chỉ là một tiên tử Dao Trì nho nhỏ cũng dọa các ngươi thành như thế được.

Bạch Hổ không nói gì, Chu Tước càng không phục, lại tự biết đã mất uy phong, có nói gì cũng không tốt. Bốn tọa thần bọn họ là chiến thần thủ hộ tứ phương, tuy rằng nếu thân ở trong vòng kết giới của Cửu Châu thì chắc chắn sẽ không thể giải phóng năng lực thật sự vì phong ấn, nhưng ở Cửu Châu cũng hiếm khi gặp địch thủ.

Huyền Vũ là một lão nhân có vóc người mập mạp, từ trước đến nay luôn là người giải hòa: Năm đó Thanh Long ngươi đến Tây Hải làm loạn, tất nhiên là không hiểu được sự đáng sợ trong đó rồi.

Hừ. Thanh Long hừ lạnh: Nếu ta có ở đây, chắc chắn sẽ




/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status