Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 54 - Chương 54

/74




Đầu xuân cũng có mưa phùn.

Mưa phùn, rơi vào trên người nam tử đang chống cằm nằm trên nóc nhà khiến sắc xanh càng thêm thuần khiết. Sắc trời vừa có chút sáng, hắn lặng lẽ mở mắt, trên mặt đã ươn ướt, hồi lâu sau mới đọng thành một giọt nước chậm rãi chảy xuống dưới chân.

Ở trong mưa, hoặc không có trong cơn mưa này.

Chỉ giống như một kẻ nằm ngoài trần tục.

Úc Lưu đứng dậy, hong khô chút ẩm ướt trên người. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể bày kết giới tránh khỏi cơn mưa này, có điều không hiểu vì sao mà lại có phần thú vui tao nhã, mặc cho y phục ướt đẫm, chỉ vì chút cảm giác mát lạnh kia.

Hắn vuốt ve tiêu ngọc, mấy khúc dạo này hay thổi đúng là hơi kiều diễm. Có thể là do tình cảm đã được đáp lại, nhắm mắt, bên tai vẫn là một khúc 'Bích Gian Lưu Tuyền' đã khẽ vang lên bên tai, giai điệu đong đầy nỗi tương tư.

Úc Lưu đưa tay vào trong ngực, lấy ra một miếng vải màu xám. Ngày đó trong biệt viện của Huyền Âm giáo, bên bờ hoa sen, hắn cũng thổi một khúc như thế, lúc đó hắn một thân một mình, lần đầu nếm trải hương vị tương tư.

Hắn nhảy vào phòng từ cửa sổ, trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng mập mờ. Có tiếng ngáy đều đều truyền đến từ trong giường, người nào đó đang ngủ rất say. Úc Lưu đi về phía trước mấy bước, có gió thổi màn lụa phất lên, hé ra một đoạn.

Vén màn lụa lên như thế, không khỏi có chút không quân tử. Hắn cau mày, nhưng... vạt áo màu đỏ kia, sao thoạt nhìn như... có chút quen mắt?

Bên trong phòng không có bóng dáng của con hồ ly đần kia.

Úc Lưu giận tái mặt, trở lại bên cửa sổ, đứng lại hồi lâu, đột nhiên xoay người, đánh một chưởng tới, cả màn lụa bay lên, để lộ hai bóng dáng một xanh một đỏ.

Cổ Tiểu Ma ngửa mặt, chân phải gác lên hông thiếu niên hồng y, ngủ đến chổng vó, khóe miệng có nước miếng đang chực chờ, nhỏ vài giọt xuống. Trong khuỷu tay nàng là một thiếu niên hồng y, mi mục hẹp dài, cuộn thành một cục, dường như đã quá quen.

...

Cổ Tiểu Ma bị lạnh mà tỉnh.

Nàng lặng lẽ mở mắt, chỉ cảm thấy mình đang bị ép vào góc, lúc này mới nhìn sang bên cạnh.

Thiếu niên đã lâu không gặp xuất hiện trước mắt nàng, Cổ Tiểu Ma mừng như điên, cuối cùng quả Vãng Sinh đã bắt đầu có tác dụng, hắn có thể hóa hình người, nói vậy đã khôi phục được rất khá rồi.

Nàng chép miệng, vui vẻ xoa lưng, lúc này mới phát hiện không khí lúc này đang vô cùng buốt giá.

Mép bình trà trên bàn đã bị phủ một lớp bang lạnh, thậm chí nước trong chén cũng đã trở thành một cục đá ố vàng. Giấy dầu trên cửa sổ cũng kết một tầng bang mỏng, màn lụa cứng đờ, như chỉ cần đụng vào thôi sẽ vỡ vụn.

Thoáng chốc Cổ Tiểu Ma nhảy dựng lên, xách kiếm gỉ trên đầu giường, rút ra nửa đoạn, cả kinh la lên: Ai!... Kẻ địch tập kích sao?

...

Úc Lưu tựa người bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn nàng: Nàng tỉnh rồi à?

Nàng còn chưa hoàn hồn, thấy Úc Lưu cười đẹp đến không sao tả xiết, lại sợ đến nổi da gà. Cổ Tiểu Ma nuốt nước miếng, cười gượng mấy tiếng: Chàng cũng dậy sớm quá.

Đương nhiên là phải sớm, nếu không thì sao có thể đuổi kịp vị lục sư huynh đó của nàng chứ? Đầu ngón tay hắn chạm vào tấm màn nơi cửa sổ, nhất thời tấm màn bằng vải thưa vỡ vụn, sự vui vẻ bên khóe môi càng đậm, chỉ cảm thấy khi hắn nói đến ba chữ 'lục sư huynh' kia, lại có chút ý uy hiếp không nói nổi thành lời.

Chẳng lẽ lúc Úc mỹ nhân ngủ dậy sẽ dễ cáu ư? Cổ Tiểu Ma không còn thời gian để buồn bực, nuốt nước miếng nói: Vậy... vậy ta đi rửa mặt.

Đi nhanh về nhanh. Dường như tâm tình hắn đang rất tốt, chậm rãi đi tới vài bước, không biết lại có thứ gì vỡ vụn trong khí lạnh rét buốt.

Cổ Tiểu Ma không dám quay đầu lại nhìn, chỉ chuồn thật nhanh.

Bên trong phòng chỉ còn lại Úc Lưu và Thiên Nghiêu.

Hồi lâu sau, Thiên Nghiêu mới vừa rồi vẫn còn ngủ say chợt mở mắt.

Hắn không cử động, chỉ mở mắt, một vạt thanh sam hiện ra trước mắt, càng lúc càng gần.

Úc Lưu nhìn Thiên Nghiêu trên giường, đôi mắt xanh thẫm mỗi lúc một lạnh, nụ cười bên khóe môi vẫn còn chưa rút đi.

Quên mất ngươi... Đột nhiên Thiên Nghiêu cười cười đầy tà ác: Lão tử tính sai, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được.

Thấy hắn không hề sợ hãi, Úc Lưu mãi không động, chỉ thản nhiên nói: Nàng đối xử với ngươi rất tốt.

Thiên Nghiêu rũ mắt xuống, dường như không muốn nói chuyện nhiều: Ra tay cũng được, cần gì phải nói nhảm.

Mắt Úc Lưu tối sầm, vừa nâng tay phải lên, thanh quang nở rộ, bổ về phía giường.

Lúc Cổ Tiểu Ma lên lầu lại thấy tiểu nhị đang lăn từ trên cầu thang xuống, hớt ha hớt hải, liền tiến tới đỡ hắn, ngạc nhiên nói: Sao lại bất cẩn như vậy?

Sắc mặt của tiểu nhị này tái xanh, lắp bắp: Tiểu... tiểu nhân chỉ thấy có một luồng sáng xanh, có yêu... yêu quái.

Cổ


/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status