Sau Y Lan điện, hoa phù dung cũng vừa nở.
“Triệt Nhi, ngươi nhìn xem Tương Nhi cười với ta này.” –Ta ôm đứa trẻ Tào Tương, con của Bình Dương công chúa, trong lòng vui sướng không thể nói thành lời.
Hắn bất mãn nhìn đứa trẻ trong lòng ta, cười nhạt: “Cười đâu mà cười. Còn nhỏ như vậy, xấu muốn chết.”
Ta giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lưu Triệt, thoáng mềm lòng, không khỏi cười nói: “Triệt Nhi ghen tị sao? Ha ha…”
“Làm gì có!”
Tranh cãi ầm ỹ một lúc, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng mình ẩm ướt, đột nhiên có dự cảm xấu. Nụ cười trên môi cứng đờ, ta chầm chậm mở miệng: “Triệt Nhi, nó… nó… Sao trong lòng ta lại ướt như vậy…”
Lưu Triệt sửng sốt, vội vàng ôm lấy Tào Tương, mà ta chỉ cúi đầu nhìn vào ngực mình, quả nhiên có một mảnh nước, không khỏi cau mày. Lại nhìn Triệt Nhi, một tay hắn có vẻ ghét bỏ ôm lấy Tào Tương, tay kia cũng ướt sũng như ta, vẻ mặt đầy giận dữ: “Tiểu tử thối này, dám tiểu lên người chúng ta. Về sau chúng ta có con, nhất định không vô lễ như vậy.”
“Triệt Nhi, con của chúng ta…” –Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, lòng ta ấm áp hơn. Cả đời này, có một người để ở bên cạnh nhau, hiểu nhau như vậy chính là hạnh phúc của ta.
“Con của chúng ta, nhất định là nam nhi đỉnh thiên lập địa nhất Đại Hán.”
Gió nhẹ thổi qua, lướt qua chiếc váy chật vật của ta, cành phù dung dao động vài cái, rốt cuộc cũng rơi xuống…
Mùi hương hoa ngài tỏa ra từ lò giữ ấm. Ta tựa lưng vào tháp, nhắm mắt lại.
Có tiếng ngọc bội leng keng hòa theo tiếng bước chân lọt vào tai, ta cảm giác được cái ôm ấp lạnh lẽo kia, theo bản năng muốn tránh đi, kéo chăn che thân mình lại.
“Triệt Nhi, lạnh…” –Ta mở mắt nhìn hắn, ngữ điệu ai oán, nhưng đáy lòng lại tràn đầy vui mừng.
Hắn hơi sửng sốt, vội cởi bỏ áo khoác, lấy hai tay chà xát vào nhau. Lúc này mới bước đến ôm lấy thân thể ta, vô cùng tự nhiên đặt tay lên bụng bằng phẳng của ta, cười nói: “A Kiều, tốt quá.”
Ta đặt tay lên cánh tay dày rộng của hắn – “Ừ, đã tám tháng rồi.” –Nghĩ đến không lâu sau trong Tiêu Phòng điện sẽ có một đứa bé ra đời, vẻ mặt ta không giấu được vui sướng.
Tay Triệt Nhi khẽ run lên, ta thoáng nghi hoặc, đã thấy hắn đột nhiên áp đầu vào cổ ta, ánh mắt vui sướng nói: “A Kiều, ta nhất định phải khiến con của chúng ta cả đời không lo, bảo hộ nó cả đời vui vẻ.”
Tiêu Hương mới trong Tiêu Phòng điện cuối cùng cũng khiến ta cảm thấy gay mũi. Người có thai dễ mệt mỏi. Cảm giác này càng lúc càng rõ ràng.
Tiếng Triệt Nhi lật thẻ tre thỉnh thoảng truyền vào tai. Ta bốc đồng tựa đầu lên đùi hắn, tham lam hít vào mùi Long Tiên Hương ngòn ngọt trên người hắn.
Thế nhưng đột nhiên, ta cảm thấy dường như có một bàn tay lôi kéo trong bụng ta, bèn hoảng sợ mở to mắt. Trong tẩm điện trống rỗng, ngoài Ngọc Hành đứng ở xa xa ra thì không còn ai khác. Nỗi kinh hãi nhanh chóng làn tràn trong lòng, ta sợ hãi cầm lấy tay đao khắc chữ của Triệt Nhi, lưỡi đao cắt qua đầu ngón tay, ta cảm giác được có máu rơi trên mặt đất, nhưng lại không phát ra âm thanh.
“A Kiều” – Triệt Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, vứt đao khắc chữ xuống, cầm lấy tay ta vội vàng đỡ dậy. Lúc này mới nhìn thấy mặt ta tái nhợt, vội la lên: “Nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Ta lấy tay che trước bụng, muốn mở miệng, nhưng lại không thể nào thốt thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng truyền đến nỗi sợ hãi của ta.
“Dương Đắc Ý, truyền thái y.”
Triệt Nhi bối rối ra lệnh, rồi lại ngồi một chỗ ôm lấy ta, cánh tay hắn rất lớn, cuối cũng cũng làm ta bình tĩnh một chút. Ta khó khăn lên tiếng: “Triệt Nhi… Ta sợ…”
Ta cảm nhận được thân mình hắn rung động, lại nghe được thanh âm hắn khàn khàn:
“Đừng sợ, có ta ở đây…”
“Đứa bé…” –Tay ta gắt gao nắm láy vạt áo đen huyền của hắn, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, rơi vào một mảnh u tối.
Khi mở mắt ra một lần nữa, ta nhìn thấy gương mặt tiều tụy tái nhợt của Triệt Nhi, tâm lại lạnh như băng.
“A Kiều, thật xin lỗi…”
Mất đi đứa bé, lòng ta dĩ nhiên rầu rĩ, nhưng lại nhìn thấy Triệt Nhi yếu ớt sợ hãi như vậy, chỉ có thể cố nén nước mắt, chua xót cười nói: “Triệt Nhi, không sao đâu… Chúng ta còn có thể có đứa con khác…”
Những giọt lệ ấm áp của hắn rơi đầy trên cổ ta, gõ lên tâm đầy thương tích. Ta yên lặng ôm lấy bờ vai hắn, cho nhau sự ấm áp.
Khi đó ta đã nghĩ, hắn xin lỗi là bởi vì hắn áy náy không thể lo lắng chu toàn cho ta, thế nhưng lại không nghĩ đến, thì ra đó là lời giải thích chân thành của hắn.
–oo0oo—
“Triệt Nhi, ngươi nhìn xem Tương Nhi cười với ta này.” –Ta ôm đứa trẻ Tào Tương, con của Bình Dương công chúa, trong lòng vui sướng không thể nói thành lời.
Hắn bất mãn nhìn đứa trẻ trong lòng ta, cười nhạt: “Cười đâu mà cười. Còn nhỏ như vậy, xấu muốn chết.”
Ta giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lưu Triệt, thoáng mềm lòng, không khỏi cười nói: “Triệt Nhi ghen tị sao? Ha ha…”
“Làm gì có!”
Tranh cãi ầm ỹ một lúc, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng mình ẩm ướt, đột nhiên có dự cảm xấu. Nụ cười trên môi cứng đờ, ta chầm chậm mở miệng: “Triệt Nhi, nó… nó… Sao trong lòng ta lại ướt như vậy…”
Lưu Triệt sửng sốt, vội vàng ôm lấy Tào Tương, mà ta chỉ cúi đầu nhìn vào ngực mình, quả nhiên có một mảnh nước, không khỏi cau mày. Lại nhìn Triệt Nhi, một tay hắn có vẻ ghét bỏ ôm lấy Tào Tương, tay kia cũng ướt sũng như ta, vẻ mặt đầy giận dữ: “Tiểu tử thối này, dám tiểu lên người chúng ta. Về sau chúng ta có con, nhất định không vô lễ như vậy.”
“Triệt Nhi, con của chúng ta…” –Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, lòng ta ấm áp hơn. Cả đời này, có một người để ở bên cạnh nhau, hiểu nhau như vậy chính là hạnh phúc của ta.
“Con của chúng ta, nhất định là nam nhi đỉnh thiên lập địa nhất Đại Hán.”
Gió nhẹ thổi qua, lướt qua chiếc váy chật vật của ta, cành phù dung dao động vài cái, rốt cuộc cũng rơi xuống…
Mùi hương hoa ngài tỏa ra từ lò giữ ấm. Ta tựa lưng vào tháp, nhắm mắt lại.
Có tiếng ngọc bội leng keng hòa theo tiếng bước chân lọt vào tai, ta cảm giác được cái ôm ấp lạnh lẽo kia, theo bản năng muốn tránh đi, kéo chăn che thân mình lại.
“Triệt Nhi, lạnh…” –Ta mở mắt nhìn hắn, ngữ điệu ai oán, nhưng đáy lòng lại tràn đầy vui mừng.
Hắn hơi sửng sốt, vội cởi bỏ áo khoác, lấy hai tay chà xát vào nhau. Lúc này mới bước đến ôm lấy thân thể ta, vô cùng tự nhiên đặt tay lên bụng bằng phẳng của ta, cười nói: “A Kiều, tốt quá.”
Ta đặt tay lên cánh tay dày rộng của hắn – “Ừ, đã tám tháng rồi.” –Nghĩ đến không lâu sau trong Tiêu Phòng điện sẽ có một đứa bé ra đời, vẻ mặt ta không giấu được vui sướng.
Tay Triệt Nhi khẽ run lên, ta thoáng nghi hoặc, đã thấy hắn đột nhiên áp đầu vào cổ ta, ánh mắt vui sướng nói: “A Kiều, ta nhất định phải khiến con của chúng ta cả đời không lo, bảo hộ nó cả đời vui vẻ.”
Tiêu Hương mới trong Tiêu Phòng điện cuối cùng cũng khiến ta cảm thấy gay mũi. Người có thai dễ mệt mỏi. Cảm giác này càng lúc càng rõ ràng.
Tiếng Triệt Nhi lật thẻ tre thỉnh thoảng truyền vào tai. Ta bốc đồng tựa đầu lên đùi hắn, tham lam hít vào mùi Long Tiên Hương ngòn ngọt trên người hắn.
Thế nhưng đột nhiên, ta cảm thấy dường như có một bàn tay lôi kéo trong bụng ta, bèn hoảng sợ mở to mắt. Trong tẩm điện trống rỗng, ngoài Ngọc Hành đứng ở xa xa ra thì không còn ai khác. Nỗi kinh hãi nhanh chóng làn tràn trong lòng, ta sợ hãi cầm lấy tay đao khắc chữ của Triệt Nhi, lưỡi đao cắt qua đầu ngón tay, ta cảm giác được có máu rơi trên mặt đất, nhưng lại không phát ra âm thanh.
“A Kiều” – Triệt Nhi kinh hãi thét lên một tiếng, vứt đao khắc chữ xuống, cầm lấy tay ta vội vàng đỡ dậy. Lúc này mới nhìn thấy mặt ta tái nhợt, vội la lên: “Nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Ta lấy tay che trước bụng, muốn mở miệng, nhưng lại không thể nào thốt thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng truyền đến nỗi sợ hãi của ta.
“Dương Đắc Ý, truyền thái y.”
Triệt Nhi bối rối ra lệnh, rồi lại ngồi một chỗ ôm lấy ta, cánh tay hắn rất lớn, cuối cũng cũng làm ta bình tĩnh một chút. Ta khó khăn lên tiếng: “Triệt Nhi… Ta sợ…”
Ta cảm nhận được thân mình hắn rung động, lại nghe được thanh âm hắn khàn khàn:
“Đừng sợ, có ta ở đây…”
“Đứa bé…” –Tay ta gắt gao nắm láy vạt áo đen huyền của hắn, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, rơi vào một mảnh u tối.
Khi mở mắt ra một lần nữa, ta nhìn thấy gương mặt tiều tụy tái nhợt của Triệt Nhi, tâm lại lạnh như băng.
“A Kiều, thật xin lỗi…”
Mất đi đứa bé, lòng ta dĩ nhiên rầu rĩ, nhưng lại nhìn thấy Triệt Nhi yếu ớt sợ hãi như vậy, chỉ có thể cố nén nước mắt, chua xót cười nói: “Triệt Nhi, không sao đâu… Chúng ta còn có thể có đứa con khác…”
Những giọt lệ ấm áp của hắn rơi đầy trên cổ ta, gõ lên tâm đầy thương tích. Ta yên lặng ôm lấy bờ vai hắn, cho nhau sự ấm áp.
Khi đó ta đã nghĩ, hắn xin lỗi là bởi vì hắn áy náy không thể lo lắng chu toàn cho ta, thế nhưng lại không nghĩ đến, thì ra đó là lời giải thích chân thành của hắn.
–oo0oo—
/9
|