Sau đêm Trung thu đó, bệnh của ta chuyển biến tốt đẹp kỳ tích, có lẽ vì một đêm thổ lộ tiêu biến trong lòng ta không ít buồn bực, lại có lẽ vì ta cuối cùng cũng tìm được một người hiểu được nỗi khổ sở của ta, tóm lại từ ngày đó, ta không còn triền miên trên giường bệnh nữa, tuy rằng thân thể vẫn có chút suy yếu.
Mấy ngày qua, ta cẩn thận đọc bài《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như tặng cho, vừa tán tưởng cách hành văn chi diệu, vừa cảm thán vận mệnh phí hoài thời gian, dù trong lòng vẫn có bao loại tình cảm bi phẫn, nhưng rốt cuộc đã một mảnh thanh minh.
Là nữ nhi tôn thất xuất thân cao quý, cầm kỳ thi họa luôn luôn có trong chương trình học từ nhỏ, mà trong tất cả các môn học, ta yêu nhất âm luật, còn nhớ trước khi xuất giá ta luôn tự khoa trương ngay cả nếu không thể trở thành hoàng hậu, tài nghệ âm nhạc của ta cũng đủ để cái tên Trần A Kiều lưu truyền đời sau.
Từ xưa thâm cung nhiều oán phụ, không ngờ Trần A Kiều tuyệt đại tao nhã ta đây cũng rơi vào kết cục như thế, tuổi chưa lão yêu đã vãn, ngẫm lại thật là đáng buồn, ta phẩm tính cao ngạo, sẽ không bao giờ thổ lộ suy nghĩ cho người khác, buồn bực trong lòng rồi lại không thể giải trừ, người cảm thấy vô cùng khó chịu,《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như làm rất hợp ý ta, vì thế nhàn không có chuyện gì, ta phổ nó thành một khúc nhạc.
Một ngày nọ, ta cho mọi người lui, một người độc tọa trong viện, nhìn hoa rơi đầy đất, ý bi thương nhen nhúm, bàn tay mềm vung lên, môi anh đào hé mở, khúc nhạc《 Trường Môn phú 》ai oán lòng người vang khắp không gian, người ta nói nhạc có thể gửi gắm tình cảm, trong tiếng nhạc tất cả ấm ức trong lòng ta dần dần thổ lộ hết, hát xong khúc nhạc, ta ngồi thẫn thờ trước đàn, thật lâu không nói.
Không biết ngồi bao lâu, có chút mệt mỏi, ta thở dài một hơi, ôm đàn chuẩn bị hồi cung, quay người lại, trong lòng cả kinh, đàn trong tay rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng tịch lanh lảnh.
Triệt, người ta ngày đêm nhung nhớ, người khiến ta quay vòng trăm chuyển, không biết khi nào đã đứng phía sau ta, chăm chú nhìn.
Triệt, vì sao chàng lại tới, vì sao phải đứng phía sau, ta không muốn nhìn thấy chàng ở phía sau, càng không nguyện cho chàng nghe ta hát khúc《Trường Môn phú 》, để chàng nghe thấy nó, tấm áo duy nhất ta che giấu bản thân – kiêu ngạo – sẽ bị xé rách trước mặt chàng.
Lòng ta bi thương, xấu hổ và giận dữ hỗn độn, cắn chặt môi dưới, ta lách qua người hắn vội vã rời đi, ta muốn tìm một nơi không người xoa dịu miệng vết thương của mình, dù miệng vết thương này có thể sẽ vĩnh viễn không thể khép lại.
Nhưng, khi ta lướt qua hắn, hắn nhẹ giọng nói đánh lui tất cả kiêu ngạo của ta, tiếng nói trầm thấp, ngữ điệu đầy từ tính nói với ta.“A Kiều, buông tha cho kiêu ngạo của chúng ta hết đi, làm lại từ đầu được chứ?”.
Đúng vậy, buông tha cho cái gọi là kiêu ngạo, chúng ta có thể lại ở bên nhau lần nữa đúng không? Như vậy, kiêu ngạo này, là của ai? Là của chàng, hay vẫn là của ta?
Ta mở to mắt nhìn hắn, không thể tin được câu này phát ra từ miệng một vị đế vương tôn quý trẻ tuổi, ánh mắt hắn hiện rõ mỏi mệt, cằm cũng dài râu, có vẻ tiều tụy, tiều tụy làm lòng ta đau.
Hắn xoay người lại, kiên định đối mặt với ta, ánh mắt uể oải mà không mất cơ trí nhẹ nhàng dừng ở ta, sau đó thâm tình nói.“Chúng ta đều yêu nhau, vì cái gì phải tra tấn nhau như thế, buông tha cho kiêu ngạo của chúng ta đi, làm lại từ đầu, được chứ?”.
Lòng ta đau xót, đây là Triệt sao? Hắn kiêu ngạo mà chấp nhận buông tha tôn nghiêm vì ta sao? Hắn sẵn sàng buông tha cho kiêu ngạo vì ta, thì sao ta lại không thể?
Mắt ngấn lệ, ta nở nụ cười, tươi cười hạnh phúc thật hạnh phúc, xán lạn như xuân hoa tháng ba, ta nhào vào lồng ngực hắn, chúng ta gắt gao ôm nhau, Triệt cũng rơi lệ đầy mặt.
Từ ngày đó, chúng ta quay trở về hòa hợp, như cố gắng ghép lại một bảo vật đã vỡ, cẩn thận ở bên nhau, Vệ Tử Phu trở thành cấm kị giữa cả hai, ai cũng không dám nói nhiều một câu, sợ phá hư không khí ấm áp ôn hòa thật vất vả mới tìm về được.
Ta sâu sắc cảm nhận chúng ta dù có cố gắng nhiều thế nào đi nữa cũng rốt cuộc không thể quay về lúc ban đầu.
Mỗi ngày buổi tối, Triệt sẽ ôm ta thật chặt từ sau lưng, dịu dàng nói với ta như ngày xưa. “Nhìn xem, ánh trăng của ta, nàng trên bầu trời xinh đẹp cỡ nào!”.
Ta cũng theo hướng mắt hắn, đúng thật, ánh trăng vẫn đẹp như cũ, nhưng những ngôi sao chung quanh xem ra sáng chói rạng ngời!
Ngẫu nhiên, Lưu Triệt sẽ không ngủ lại trong cung của ta, ta biết hắn đi đâu nhưng không nói ra, có lẽ yêu một người cần phải bao dung, mẫu thân và cửu mẫu đúng vậy, Triệt, dù gì hắn cũng là hoàng thượng.
Buổi tối Triệt không ở, ta sẽ tự ôm lấy mình ngồi trên bậc thang, xuất thần nhìn ngắm sao trời, sau đó chỉ cảm thấy tịch mịch hơn, cô đơn hơn, còn bi thương sao? Đã không còn nữa, từ lúc ta ngầm đồng ý hắn ngủ lại trong cung Vệ Tử Phu, đã không còn cảm giác đó nữa, ta cười tự giễu, rốt cuộc, rốt cuộc ta cũng chết lặng giống mẫu thân và cửu mẫu, cảm giác chết lặng thật là tốt, thật sự không đau đớn nữa.
Ta có thể sống cả đời như vậy sao? Nếu có thể, Trần A Kiều đã không phải là Trần A Kiều.
Một ngày, giây phút cuối cùng đã tới.
Mùa hè năm thứ hai, vẫn là mùa hoa sen nở rộ, Vệ Tử Phu sinh cho Triệt một con trai, đặt tên Lưu Cư, Triệt cao hứng muốn phát điên, đây là hài tử đầu tiên của hắn mà còn là con trai, lần đầu làm phụ thân vui sướng khiến hắn trở nên như đứa trẻ, cứ rảnh rỗi là chạy đến chỗ Vệ Tử Phu, ôm đứa nhỏ hôn mãi không thấy đủ, có khi còn nhìn đứa nhỏ cười ngây ngô, bởi vì có con, thời gian hắn ở chỗ ta ngày càng ít.
Ta có thể lý giải tâm tình của Triệt, dù trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng cũng chịu đựng được, thân là quốc mẫu, phi tần sinh con, theo lý ta nên đến thăm hỏi.
Sửa soạn thỏa đáng, chuẩn bị tốt lễ vật, ta mang theo cung nữ đến thăm, vừa mới vào cung Xuân Dương, liền nghe được tiếng hoan hô cười đùa bên trong vọng ra, Vệ Tử Phu cười duyên nói.“Được rồi, hoàng thượng, người mau buông tiểu vương tử đi, nhìn người đều ôm hôn thằng bé cả ngày!”.
Triệt cười to nói. “Không buông, ta còn ôm chưa đủ đâu, bé con này thực sự là đáng yêu!”. Sau đó, ta nghe được giọng hắn thâm tình. “Tử Phu, vất vả cho nàng, thật sự không làm trẫm thất vọng!”.
Tử Phu không nói gì, chắc là trên mặt đã thẹn thùng một mảnh.
Lòng ta run rẩy, cố nén đau đớn, ta chậm rãi đi vào, cao quý mà tao nhã cười nói. “Tử Phu muội muội thật sự vất vả, công lao lại càng lớn, khó trách hoàng thượng sủng ái muội muội như thế, làm A Kiều thật hâm hộ nha!”.
Lưu Triệt và Vệ Tử Phu không nghĩ rằng ta sẽ đến, hai người đều ngẩn ra, Vệ Tử Phu lộ ra cả thần sắc bối rối, Triệt vẫn là người phản ứng trước, hắn cười nói. “A Kiều, nàng đã đến rồi, mau đến nhìn Cư nhi đi!”.
“Được!”. Ta cười duyên đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé sơ sinh, nói thật, đứa nhỏ này bộ dạng đúng là đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, bởi vì vừa sinh ra không bao lâu, làn da còn hơi nhăn, giống hệt ông cụ non, bất quá dù rằng như thế đứa trẻ này vẫn lộ ra thần sắc vài phần tương tự Triệt.
Ta cũng thích hài tử, chỉ là trời cao vui đùa ta, ta kết hôn với Triệt đã nhiều năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con, suy nghĩ chút, trong lòng khó tránh khỏi khổ sở, ngạo mạn thả chậm bước chân, ta ôm đứa nhỏ đi lại trong phòng vài bước, không hiểu sao dưới chân ríu lại, loạng choạng muốn ngã.
“Cẩn thận!”. Ta nghe mọi người đồng loạt kinh hô, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của Vệ Tử Phu, trước khi sắp ngã sấp xuống mắt hoa lên, một bóng người đã giành lấy đứa nhỏ từ trong tay ta.
Ta âm thầm may mắn, chống đỡ đứng lên, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với cặp mắt lạnh như băng của Triệt, hắn lạnh lùng nhìn ta như nhìn thấy sinh vật ghê tởm nhất trên đời, hắn cắn răng, gằn từng chữ một, chúng như những lưỡi dao bén hung hăng chém vào lòng ta. “Hoàng hậu, về sau cung Xuân Dương này, ta thấy ngươi ít đến càng tuyệt vời!”. Sau đó, hắn quay đầu lại nói với nhóm cung nữ. “Người đâu, đưa hoàng hậu hồi cung!”.
Không, không phải như vậy, chàng không thể oan uổng ta, ta không có, ta không có, lòng ta khóc than. “Triệt, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ánh mắt đó làm ta hận bản thân không thể chết ngàn vạn lần!”.
Ta liều mạng lắc đầu, tận lực không để nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, giãy tay cung nữ, ta giữ chặt góc áo của hắn, ngước tròng mắt đẫm lệ khẩn cầu. “Không phải như vậy, không phải như vậy, Triệt, ngươi hãy nghe ta nói…”.
“Đủ rồi!”. Triệt vô tình gạt tay ta ra, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, hắn lạnh lùng nói với mọi người xung quanh.“Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không tiễn hoàng hậu hồi cung? Nếu dọa đến tiểu vương tử, các ngươi gánh được trách nhiệm không?”.
Sau đó ta có đi cung Xuân Dương vài lần, lần nào cũng bị quân lính canh cửa “khách khí” mời về, mà Lưu Triệt, cũng không gặp lại hắn.
Ta không biết đoạn thời gian đó mình vượt qua bằng cách nào, ta trở nên không còn là ta nữa, không tự tôn, không kiêu ngạo, mỗi ngày đều đứng chờ ngoài cung Xuân Dương, chờ đợi gặp được Triệt, hy vọng có thể giải thích cho hắn hiểu lầm ngày ấy.
Rốt cuộc có cơ hội, phương Bắc truyền đến tin tức tốt, đại đội quân sư đại phá Hung Nô, nghênh đón thắng lợi Hung Nô đầu tiên của Đại Hán, mấy ngày nay Triệt nhất định vui vẻ lắm, ta đây đi tìm hắn, hắn nhất định nghe ta giải thích.
Đầy cõi lòng hy vọng, ta đi vào tẩm cung của Triệt, Triệt không ở, bọn thái giám trong cung hắn nói Triệt hẳn là ở ngự thư phòng, vì thế, ta lại vội vàng chạy tới ngự thư phòng.
Tới ngự thư phòng rồi, Triệt vẫn không ở, trên bàn làm việc chất đầy tấu chương lớn nhỏ, nghĩ đến trong khoảng thời gian này, Triệt vì diệt Hung Nô cũng hao tổn không ít tâm trí.
Ta cười nhẹ nhàng, không khỏi nhớ tới bộ dáng hắn khi vừa cầm quyền, Triệt hiện tại, thật chân chính là một hoàng đế.
Bước liên nhẹ nhàng, ta đi vào ngự thư phòng, đến trước bàn, cầm tấu chương xộc xệch sửa sang phân loại đặt một chỗ, giống như lúc Triệt ở vào thời điểm khó khăn nhất ta vẫn thường làm cho hắn, thời gian, giống như lại trôi ngược về trước, ta như nghe Triệt tâm sự. “A Kiều, một ngày nào đó, ta phải bắt thiên hạ thuần phục dưới chân mình!”.
Một tờ thánh chỉ chưa soạn xong đập vào mắt ta, hô hấp của ta đột nhiên đình chỉ, tay chân trở nên lạnh lẽo, trên đó rành mạch viết.
“Vệ thị Tử Phu, hiền lương thục đức, hiện ban thưởng vào ở Ương Vị cung…”
Ương Vị cung là tẩm cung của hoàng hậu bao đời nay, ta có kim ốc Triệt sở xây cho mình nên tình nguyện vào ở Trường Môn cung, mà Ương Vị cung nay vẫn trống không, hiện giờ, hắn muốn ban thưởng cung điện tượng trưng cho tôn sủng của một hoàng hậu cho Vệ Tử Phu, vậy, ta lại xem như cái gì?
Sắc mặt ta tái nhợt, tay cầm thánh chỉ không nhịn được run lẩy bẩy.
“Ngươi xem đủ chưa?”. Thanh âm lạnh lùng vang lên, ta đờ đẫn quay đầu lại, Triệt đứng ngay sau ta, nhìn không một chút ấm áp.
Hít sâu một hơi, ta hỏi. “Vì cái gì? Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy?”.
Triệt vẫn nhìn ta như thế, nói. “Cũng chẳng có gì thay đổi, ngươi vẫn là hoàng hậu!”.
Phải không? Không có gì thay đổi sao? Ta cười khổ nói. “Vậy Vị Ương cung là chuyện gì xảy ra?”.
Triệt không thay đổi sắc mặt, hắn dùng thanh âm nhợt nhạt mà đáng sợ nói với ta. “Vệ Tử Phu vì trẫm sinh nhi dục nữ, đệ đệ của nàng ấy vì trẫm rong ruổi sa trường, này đó đều là nàng ấy xứng đáng được”.
Tướng quân đại phá Hung Nô, tên là Vệ Thanh.
Ta rốt cuộc hiểu, so với Vệ Tử Phu, ta dường như chẳng làm gì được cho Triệt!
Ta nhẹ nhàng bước đến bên người hắn, nhìn nam nhân ta yêu, ta nở nụ cười, cười đến quyến rũ, cười làm người ta tan nát cõi lòng.“Nếu thế”. Ta nói rất rõ ràng. “Vị trí hoàng hậu của ta, cũng cho nàng ta luôn đi!”.
Triệt cau mày nhìn ta, chán ghét. “Ngươi vẫn là cái kiểu đó, lòng dạ hẹp hòi, đố kị thành tính, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngươi vẫn là hoàng hậu!”.
Thì ra cảm nhận của hắn về ta luôn là “lòng dạ hẹp hòi, đố kị thành tính”, Triệt à, chàng sai lầm rồi, chàng cho rằng vừa rồi ta nói là vì ta đố kị sao?
Không, chàng sai rồi, đó không phải ta nói vì tức giận, mà là thật lòng, tất nhiên ta chưa từng làm gì cho chàng cả, đã vậy, ta bỏ ra vị trí hoàng hậu này sẽ là chuyện duy nhất ta tài cán làm được cho chàng.
Nhẹ nhàng tháo trâm ngọc trên đầu xuống, tóc dài đen nhánh trút xuống hai vai mảnh khảnh như thác nước, cởi phượng bào đẹp đẽ quý giá trên người, ta trút nó xuống dưới chân, bình tĩnh nhìn hắn.
Hai mắt Triệt hiện lên một tia thất thần, trong nháy mắt, ánh nhìn của hắn không sắc bén như vậy nữa, chỉ là chớp nhoáng lại trở nên đáng sợ vô cùng. “Đừng diễn mãi một trò, một chốc lại sinh bệnh, một chốc lại《 Trường Môn phú 》, ngươi cứ lợi dụng lòng thương tiếc và sủng ái của trẫm với ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ là ngươi lại làm trẫm thất vọng một lần lại một lần, lần sau, ngươi còn muốn làm gì?”.
Lần sau ư, sẽ không có lần sau nữa đâu, Triệt, làm sao ta còn dám?
Tại phút giây đó, ta rốt cuộc biết được cảm giác tuyệt vọng là thế nào.
Ta không biết làm cách nào ta rời khỏi Triệt, cũng không biết hắn lại nói gì với ta, chỉ là ta biết ta cười, ta cứ cười, vì thế, bọn họ đều nói ta điên!
Ta điên rồi sao? Ta là điên, điên vì yêu một kẻ không nên yêu, điên cuồng vì cho rằng ta là duy nhất của hắn, điên vì sau khi mộng đẹp tan biến còn dùng kiêu ngạo của mình đi tranh thủ cái gọi là hạnh phúc.
Triệt có vẻ có chút luống cuống, lại có vẻ mất mặt vì đường đường Đại Hán lại có một vị hoàng hậu điên, hắn gọi hết ngự y này đến ngự y kia tiến cung trị liệu, nhưng ta vẫn đang cười.
Khi ta cười, ta sẽ nhìn hắn, ta còn muốn tự hỏi vì sao ta lại yêu một nam nhân như thế, yêu không oán không hối, thật sự, cho dù là thế này, ta vẫn chưa từng hận hắn.
Hắn nhìn ta, tràn ngập đau lòng, ồ, phải rồi, không nên là đau lòng, phải nói là thương hại, Trần A Kiều kiêu ngạo, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh bị người ta thương hại ngươi.
Vệ Tử Phu cũng đến thăm ta, vẫn là một thân sam trắng noãn, kì thật, nàng ta là một nữ nhân rất tốt, từ lúc vào cung đến giờ, nàng chưa từng tranh bất cứ thứ gì với ta, nàng thật sự giống một đóa sen, nhẹ nhàng, nhu nhược, khiến người ta thương tiếc.
Nàng nhẹ nhàng ôm ta, nhẹ nhàng nói với ta giống như ta là đứa trẻ vừa mới sinh ra, dốc lòng trấn an ta, nhưng mà ta không thể thích nàng, vì nàng là nữ nhân cùng chia sẻ trượng phu với ta.
Ta thì thầm, dùng thanh âm chỉ có hai chúng ta nghe thấy, hỏi nàng. “Vì sao? Vì sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân chia sẻ trượng phu của ngươi?”.
Nàng ngẩn ngơ, lập tức ôn nhu đáp. “Tử Phu xuất thân đê hèn, không dám nghĩ muốn độc chiếm quân vương, chỉ cầu được ở bên quân vương lâu một ngày Tử Phu đã cảm thấy mỹ mãn!”.
Lòng ta chìm xuống một mảnh buồn bã, thì ra trong trò chơi này, người bất hạnh đâu phải chỉ mình ta, lòng Tử Phu khổ sở làm sao ít hơn ta? Cái loại lo lắng cùng thống khổ thường trực rằng quân vương không còn yêu sủng làm sao người thường có thể hiểu được?
Lần đầu tiên, ta giữ chặt tay nàng, lần đầu tiên, ta thật lòng tươi cười với nàng, ta nói. “Ngươi thật sự tốt lắm, ta tặng hắn cho ngươi, ta không muốn hắn nữa, nghĩ hết mọi biện pháp giữ hắn lại bên ngươi đi!”. Ta nỉ non bên tai nàng. “Nếu, ngươi cảm thấy hạnh phúc….”.
Trong mắt Tử Phu một mảnh ướt át.
Tối hôm đó, ta mở bài 《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như tặng cho, lần này, ta không đọc nó, bởi vì đã không cần tất yếu phải đọc nó nữa, bàn tay trắng nõn giương lên, ta đốt nó.
Lửa rất nhanh cắn nuốt trúc châm, ngọn lửa xoay quanh, thiêu rụi hết thảy, màn che, tua cờ, áo ngủ bằng gấm, hết thảy mọi thứ…
Ta lẳng lặng nhìn chung quanh, cảm thụ sức nóng từ ngọn lửa, ta sắp đi, đi đến một nơi rất xa xôi, nơi đó có thể ta sẽ quên toàn bộ, có thể ta sẽ không còn thống khổ nữa.
Lửa lan đến từng góc tường, kim ốc hoa mỹ phát ra từng tiếng ken két khóc than bi ai trong ánh lửa, ừ, thực xin lỗi ngươi kim ốc, ta muốn dẫn ngươi đi, ta có thể bỏ đi Triệt, ta có thể bỏ đi ngôi vị hoàng hậu tôn quý, chỉ là ta không thể bỏ ngươi, vì ngươi là chứng nhân duy nhất của tình yêu ta có!
Ngọn lửa đã nhấm nháp da thịt ta, như một thanh đao nhọn sắc, mà ta không biết đau, vì tâm đã muốn chết lặng.
Ánh lửa sáng tận thiên không, đỏ hồng một mảnh trời hoàng cung, tiên diễm như máu, ta nghe được tiếng gào vô thố của mọi người, nghe được mọi người hô hào dập lửa, cuối cùng, thời điểm cung điện sụp xuống, ta nghe được tiếng thét kinh hoàng của một nam nhân, một nam nhân không kiêu ngạo, không cuồng vọng, bị người gắt gao giữ lại, nhưng vẫn đang hướng chực chạy vào đám cháy, ta cuối cùng cũng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của hắn. “Không ————- ! A Kiều —————— !”.
Ta nở nụ cười, giữa ánh lửa chói mắt, ta đã thấy được trượng phu của ta, mà không phải một đế vương tôn quý.
Tiếng nổ ầm ỹ, hết thảy quay về yên lặng………
Mấy ngày qua, ta cẩn thận đọc bài《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như tặng cho, vừa tán tưởng cách hành văn chi diệu, vừa cảm thán vận mệnh phí hoài thời gian, dù trong lòng vẫn có bao loại tình cảm bi phẫn, nhưng rốt cuộc đã một mảnh thanh minh.
Là nữ nhi tôn thất xuất thân cao quý, cầm kỳ thi họa luôn luôn có trong chương trình học từ nhỏ, mà trong tất cả các môn học, ta yêu nhất âm luật, còn nhớ trước khi xuất giá ta luôn tự khoa trương ngay cả nếu không thể trở thành hoàng hậu, tài nghệ âm nhạc của ta cũng đủ để cái tên Trần A Kiều lưu truyền đời sau.
Từ xưa thâm cung nhiều oán phụ, không ngờ Trần A Kiều tuyệt đại tao nhã ta đây cũng rơi vào kết cục như thế, tuổi chưa lão yêu đã vãn, ngẫm lại thật là đáng buồn, ta phẩm tính cao ngạo, sẽ không bao giờ thổ lộ suy nghĩ cho người khác, buồn bực trong lòng rồi lại không thể giải trừ, người cảm thấy vô cùng khó chịu,《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như làm rất hợp ý ta, vì thế nhàn không có chuyện gì, ta phổ nó thành một khúc nhạc.
Một ngày nọ, ta cho mọi người lui, một người độc tọa trong viện, nhìn hoa rơi đầy đất, ý bi thương nhen nhúm, bàn tay mềm vung lên, môi anh đào hé mở, khúc nhạc《 Trường Môn phú 》ai oán lòng người vang khắp không gian, người ta nói nhạc có thể gửi gắm tình cảm, trong tiếng nhạc tất cả ấm ức trong lòng ta dần dần thổ lộ hết, hát xong khúc nhạc, ta ngồi thẫn thờ trước đàn, thật lâu không nói.
Không biết ngồi bao lâu, có chút mệt mỏi, ta thở dài một hơi, ôm đàn chuẩn bị hồi cung, quay người lại, trong lòng cả kinh, đàn trong tay rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng tịch lanh lảnh.
Triệt, người ta ngày đêm nhung nhớ, người khiến ta quay vòng trăm chuyển, không biết khi nào đã đứng phía sau ta, chăm chú nhìn.
Triệt, vì sao chàng lại tới, vì sao phải đứng phía sau, ta không muốn nhìn thấy chàng ở phía sau, càng không nguyện cho chàng nghe ta hát khúc《Trường Môn phú 》, để chàng nghe thấy nó, tấm áo duy nhất ta che giấu bản thân – kiêu ngạo – sẽ bị xé rách trước mặt chàng.
Lòng ta bi thương, xấu hổ và giận dữ hỗn độn, cắn chặt môi dưới, ta lách qua người hắn vội vã rời đi, ta muốn tìm một nơi không người xoa dịu miệng vết thương của mình, dù miệng vết thương này có thể sẽ vĩnh viễn không thể khép lại.
Nhưng, khi ta lướt qua hắn, hắn nhẹ giọng nói đánh lui tất cả kiêu ngạo của ta, tiếng nói trầm thấp, ngữ điệu đầy từ tính nói với ta.“A Kiều, buông tha cho kiêu ngạo của chúng ta hết đi, làm lại từ đầu được chứ?”.
Đúng vậy, buông tha cho cái gọi là kiêu ngạo, chúng ta có thể lại ở bên nhau lần nữa đúng không? Như vậy, kiêu ngạo này, là của ai? Là của chàng, hay vẫn là của ta?
Ta mở to mắt nhìn hắn, không thể tin được câu này phát ra từ miệng một vị đế vương tôn quý trẻ tuổi, ánh mắt hắn hiện rõ mỏi mệt, cằm cũng dài râu, có vẻ tiều tụy, tiều tụy làm lòng ta đau.
Hắn xoay người lại, kiên định đối mặt với ta, ánh mắt uể oải mà không mất cơ trí nhẹ nhàng dừng ở ta, sau đó thâm tình nói.“Chúng ta đều yêu nhau, vì cái gì phải tra tấn nhau như thế, buông tha cho kiêu ngạo của chúng ta đi, làm lại từ đầu, được chứ?”.
Lòng ta đau xót, đây là Triệt sao? Hắn kiêu ngạo mà chấp nhận buông tha tôn nghiêm vì ta sao? Hắn sẵn sàng buông tha cho kiêu ngạo vì ta, thì sao ta lại không thể?
Mắt ngấn lệ, ta nở nụ cười, tươi cười hạnh phúc thật hạnh phúc, xán lạn như xuân hoa tháng ba, ta nhào vào lồng ngực hắn, chúng ta gắt gao ôm nhau, Triệt cũng rơi lệ đầy mặt.
Từ ngày đó, chúng ta quay trở về hòa hợp, như cố gắng ghép lại một bảo vật đã vỡ, cẩn thận ở bên nhau, Vệ Tử Phu trở thành cấm kị giữa cả hai, ai cũng không dám nói nhiều một câu, sợ phá hư không khí ấm áp ôn hòa thật vất vả mới tìm về được.
Ta sâu sắc cảm nhận chúng ta dù có cố gắng nhiều thế nào đi nữa cũng rốt cuộc không thể quay về lúc ban đầu.
Mỗi ngày buổi tối, Triệt sẽ ôm ta thật chặt từ sau lưng, dịu dàng nói với ta như ngày xưa. “Nhìn xem, ánh trăng của ta, nàng trên bầu trời xinh đẹp cỡ nào!”.
Ta cũng theo hướng mắt hắn, đúng thật, ánh trăng vẫn đẹp như cũ, nhưng những ngôi sao chung quanh xem ra sáng chói rạng ngời!
Ngẫu nhiên, Lưu Triệt sẽ không ngủ lại trong cung của ta, ta biết hắn đi đâu nhưng không nói ra, có lẽ yêu một người cần phải bao dung, mẫu thân và cửu mẫu đúng vậy, Triệt, dù gì hắn cũng là hoàng thượng.
Buổi tối Triệt không ở, ta sẽ tự ôm lấy mình ngồi trên bậc thang, xuất thần nhìn ngắm sao trời, sau đó chỉ cảm thấy tịch mịch hơn, cô đơn hơn, còn bi thương sao? Đã không còn nữa, từ lúc ta ngầm đồng ý hắn ngủ lại trong cung Vệ Tử Phu, đã không còn cảm giác đó nữa, ta cười tự giễu, rốt cuộc, rốt cuộc ta cũng chết lặng giống mẫu thân và cửu mẫu, cảm giác chết lặng thật là tốt, thật sự không đau đớn nữa.
Ta có thể sống cả đời như vậy sao? Nếu có thể, Trần A Kiều đã không phải là Trần A Kiều.
Một ngày, giây phút cuối cùng đã tới.
Mùa hè năm thứ hai, vẫn là mùa hoa sen nở rộ, Vệ Tử Phu sinh cho Triệt một con trai, đặt tên Lưu Cư, Triệt cao hứng muốn phát điên, đây là hài tử đầu tiên của hắn mà còn là con trai, lần đầu làm phụ thân vui sướng khiến hắn trở nên như đứa trẻ, cứ rảnh rỗi là chạy đến chỗ Vệ Tử Phu, ôm đứa nhỏ hôn mãi không thấy đủ, có khi còn nhìn đứa nhỏ cười ngây ngô, bởi vì có con, thời gian hắn ở chỗ ta ngày càng ít.
Ta có thể lý giải tâm tình của Triệt, dù trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng cũng chịu đựng được, thân là quốc mẫu, phi tần sinh con, theo lý ta nên đến thăm hỏi.
Sửa soạn thỏa đáng, chuẩn bị tốt lễ vật, ta mang theo cung nữ đến thăm, vừa mới vào cung Xuân Dương, liền nghe được tiếng hoan hô cười đùa bên trong vọng ra, Vệ Tử Phu cười duyên nói.“Được rồi, hoàng thượng, người mau buông tiểu vương tử đi, nhìn người đều ôm hôn thằng bé cả ngày!”.
Triệt cười to nói. “Không buông, ta còn ôm chưa đủ đâu, bé con này thực sự là đáng yêu!”. Sau đó, ta nghe được giọng hắn thâm tình. “Tử Phu, vất vả cho nàng, thật sự không làm trẫm thất vọng!”.
Tử Phu không nói gì, chắc là trên mặt đã thẹn thùng một mảnh.
Lòng ta run rẩy, cố nén đau đớn, ta chậm rãi đi vào, cao quý mà tao nhã cười nói. “Tử Phu muội muội thật sự vất vả, công lao lại càng lớn, khó trách hoàng thượng sủng ái muội muội như thế, làm A Kiều thật hâm hộ nha!”.
Lưu Triệt và Vệ Tử Phu không nghĩ rằng ta sẽ đến, hai người đều ngẩn ra, Vệ Tử Phu lộ ra cả thần sắc bối rối, Triệt vẫn là người phản ứng trước, hắn cười nói. “A Kiều, nàng đã đến rồi, mau đến nhìn Cư nhi đi!”.
“Được!”. Ta cười duyên đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé sơ sinh, nói thật, đứa nhỏ này bộ dạng đúng là đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, bởi vì vừa sinh ra không bao lâu, làn da còn hơi nhăn, giống hệt ông cụ non, bất quá dù rằng như thế đứa trẻ này vẫn lộ ra thần sắc vài phần tương tự Triệt.
Ta cũng thích hài tử, chỉ là trời cao vui đùa ta, ta kết hôn với Triệt đã nhiều năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con, suy nghĩ chút, trong lòng khó tránh khỏi khổ sở, ngạo mạn thả chậm bước chân, ta ôm đứa nhỏ đi lại trong phòng vài bước, không hiểu sao dưới chân ríu lại, loạng choạng muốn ngã.
“Cẩn thận!”. Ta nghe mọi người đồng loạt kinh hô, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của Vệ Tử Phu, trước khi sắp ngã sấp xuống mắt hoa lên, một bóng người đã giành lấy đứa nhỏ từ trong tay ta.
Ta âm thầm may mắn, chống đỡ đứng lên, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với cặp mắt lạnh như băng của Triệt, hắn lạnh lùng nhìn ta như nhìn thấy sinh vật ghê tởm nhất trên đời, hắn cắn răng, gằn từng chữ một, chúng như những lưỡi dao bén hung hăng chém vào lòng ta. “Hoàng hậu, về sau cung Xuân Dương này, ta thấy ngươi ít đến càng tuyệt vời!”. Sau đó, hắn quay đầu lại nói với nhóm cung nữ. “Người đâu, đưa hoàng hậu hồi cung!”.
Không, không phải như vậy, chàng không thể oan uổng ta, ta không có, ta không có, lòng ta khóc than. “Triệt, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ánh mắt đó làm ta hận bản thân không thể chết ngàn vạn lần!”.
Ta liều mạng lắc đầu, tận lực không để nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, giãy tay cung nữ, ta giữ chặt góc áo của hắn, ngước tròng mắt đẫm lệ khẩn cầu. “Không phải như vậy, không phải như vậy, Triệt, ngươi hãy nghe ta nói…”.
“Đủ rồi!”. Triệt vô tình gạt tay ta ra, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, hắn lạnh lùng nói với mọi người xung quanh.“Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không tiễn hoàng hậu hồi cung? Nếu dọa đến tiểu vương tử, các ngươi gánh được trách nhiệm không?”.
Sau đó ta có đi cung Xuân Dương vài lần, lần nào cũng bị quân lính canh cửa “khách khí” mời về, mà Lưu Triệt, cũng không gặp lại hắn.
Ta không biết đoạn thời gian đó mình vượt qua bằng cách nào, ta trở nên không còn là ta nữa, không tự tôn, không kiêu ngạo, mỗi ngày đều đứng chờ ngoài cung Xuân Dương, chờ đợi gặp được Triệt, hy vọng có thể giải thích cho hắn hiểu lầm ngày ấy.
Rốt cuộc có cơ hội, phương Bắc truyền đến tin tức tốt, đại đội quân sư đại phá Hung Nô, nghênh đón thắng lợi Hung Nô đầu tiên của Đại Hán, mấy ngày nay Triệt nhất định vui vẻ lắm, ta đây đi tìm hắn, hắn nhất định nghe ta giải thích.
Đầy cõi lòng hy vọng, ta đi vào tẩm cung của Triệt, Triệt không ở, bọn thái giám trong cung hắn nói Triệt hẳn là ở ngự thư phòng, vì thế, ta lại vội vàng chạy tới ngự thư phòng.
Tới ngự thư phòng rồi, Triệt vẫn không ở, trên bàn làm việc chất đầy tấu chương lớn nhỏ, nghĩ đến trong khoảng thời gian này, Triệt vì diệt Hung Nô cũng hao tổn không ít tâm trí.
Ta cười nhẹ nhàng, không khỏi nhớ tới bộ dáng hắn khi vừa cầm quyền, Triệt hiện tại, thật chân chính là một hoàng đế.
Bước liên nhẹ nhàng, ta đi vào ngự thư phòng, đến trước bàn, cầm tấu chương xộc xệch sửa sang phân loại đặt một chỗ, giống như lúc Triệt ở vào thời điểm khó khăn nhất ta vẫn thường làm cho hắn, thời gian, giống như lại trôi ngược về trước, ta như nghe Triệt tâm sự. “A Kiều, một ngày nào đó, ta phải bắt thiên hạ thuần phục dưới chân mình!”.
Một tờ thánh chỉ chưa soạn xong đập vào mắt ta, hô hấp của ta đột nhiên đình chỉ, tay chân trở nên lạnh lẽo, trên đó rành mạch viết.
“Vệ thị Tử Phu, hiền lương thục đức, hiện ban thưởng vào ở Ương Vị cung…”
Ương Vị cung là tẩm cung của hoàng hậu bao đời nay, ta có kim ốc Triệt sở xây cho mình nên tình nguyện vào ở Trường Môn cung, mà Ương Vị cung nay vẫn trống không, hiện giờ, hắn muốn ban thưởng cung điện tượng trưng cho tôn sủng của một hoàng hậu cho Vệ Tử Phu, vậy, ta lại xem như cái gì?
Sắc mặt ta tái nhợt, tay cầm thánh chỉ không nhịn được run lẩy bẩy.
“Ngươi xem đủ chưa?”. Thanh âm lạnh lùng vang lên, ta đờ đẫn quay đầu lại, Triệt đứng ngay sau ta, nhìn không một chút ấm áp.
Hít sâu một hơi, ta hỏi. “Vì cái gì? Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy?”.
Triệt vẫn nhìn ta như thế, nói. “Cũng chẳng có gì thay đổi, ngươi vẫn là hoàng hậu!”.
Phải không? Không có gì thay đổi sao? Ta cười khổ nói. “Vậy Vị Ương cung là chuyện gì xảy ra?”.
Triệt không thay đổi sắc mặt, hắn dùng thanh âm nhợt nhạt mà đáng sợ nói với ta. “Vệ Tử Phu vì trẫm sinh nhi dục nữ, đệ đệ của nàng ấy vì trẫm rong ruổi sa trường, này đó đều là nàng ấy xứng đáng được”.
Tướng quân đại phá Hung Nô, tên là Vệ Thanh.
Ta rốt cuộc hiểu, so với Vệ Tử Phu, ta dường như chẳng làm gì được cho Triệt!
Ta nhẹ nhàng bước đến bên người hắn, nhìn nam nhân ta yêu, ta nở nụ cười, cười đến quyến rũ, cười làm người ta tan nát cõi lòng.“Nếu thế”. Ta nói rất rõ ràng. “Vị trí hoàng hậu của ta, cũng cho nàng ta luôn đi!”.
Triệt cau mày nhìn ta, chán ghét. “Ngươi vẫn là cái kiểu đó, lòng dạ hẹp hòi, đố kị thành tính, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngươi vẫn là hoàng hậu!”.
Thì ra cảm nhận của hắn về ta luôn là “lòng dạ hẹp hòi, đố kị thành tính”, Triệt à, chàng sai lầm rồi, chàng cho rằng vừa rồi ta nói là vì ta đố kị sao?
Không, chàng sai rồi, đó không phải ta nói vì tức giận, mà là thật lòng, tất nhiên ta chưa từng làm gì cho chàng cả, đã vậy, ta bỏ ra vị trí hoàng hậu này sẽ là chuyện duy nhất ta tài cán làm được cho chàng.
Nhẹ nhàng tháo trâm ngọc trên đầu xuống, tóc dài đen nhánh trút xuống hai vai mảnh khảnh như thác nước, cởi phượng bào đẹp đẽ quý giá trên người, ta trút nó xuống dưới chân, bình tĩnh nhìn hắn.
Hai mắt Triệt hiện lên một tia thất thần, trong nháy mắt, ánh nhìn của hắn không sắc bén như vậy nữa, chỉ là chớp nhoáng lại trở nên đáng sợ vô cùng. “Đừng diễn mãi một trò, một chốc lại sinh bệnh, một chốc lại《 Trường Môn phú 》, ngươi cứ lợi dụng lòng thương tiếc và sủng ái của trẫm với ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ là ngươi lại làm trẫm thất vọng một lần lại một lần, lần sau, ngươi còn muốn làm gì?”.
Lần sau ư, sẽ không có lần sau nữa đâu, Triệt, làm sao ta còn dám?
Tại phút giây đó, ta rốt cuộc biết được cảm giác tuyệt vọng là thế nào.
Ta không biết làm cách nào ta rời khỏi Triệt, cũng không biết hắn lại nói gì với ta, chỉ là ta biết ta cười, ta cứ cười, vì thế, bọn họ đều nói ta điên!
Ta điên rồi sao? Ta là điên, điên vì yêu một kẻ không nên yêu, điên cuồng vì cho rằng ta là duy nhất của hắn, điên vì sau khi mộng đẹp tan biến còn dùng kiêu ngạo của mình đi tranh thủ cái gọi là hạnh phúc.
Triệt có vẻ có chút luống cuống, lại có vẻ mất mặt vì đường đường Đại Hán lại có một vị hoàng hậu điên, hắn gọi hết ngự y này đến ngự y kia tiến cung trị liệu, nhưng ta vẫn đang cười.
Khi ta cười, ta sẽ nhìn hắn, ta còn muốn tự hỏi vì sao ta lại yêu một nam nhân như thế, yêu không oán không hối, thật sự, cho dù là thế này, ta vẫn chưa từng hận hắn.
Hắn nhìn ta, tràn ngập đau lòng, ồ, phải rồi, không nên là đau lòng, phải nói là thương hại, Trần A Kiều kiêu ngạo, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh bị người ta thương hại ngươi.
Vệ Tử Phu cũng đến thăm ta, vẫn là một thân sam trắng noãn, kì thật, nàng ta là một nữ nhân rất tốt, từ lúc vào cung đến giờ, nàng chưa từng tranh bất cứ thứ gì với ta, nàng thật sự giống một đóa sen, nhẹ nhàng, nhu nhược, khiến người ta thương tiếc.
Nàng nhẹ nhàng ôm ta, nhẹ nhàng nói với ta giống như ta là đứa trẻ vừa mới sinh ra, dốc lòng trấn an ta, nhưng mà ta không thể thích nàng, vì nàng là nữ nhân cùng chia sẻ trượng phu với ta.
Ta thì thầm, dùng thanh âm chỉ có hai chúng ta nghe thấy, hỏi nàng. “Vì sao? Vì sao ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân chia sẻ trượng phu của ngươi?”.
Nàng ngẩn ngơ, lập tức ôn nhu đáp. “Tử Phu xuất thân đê hèn, không dám nghĩ muốn độc chiếm quân vương, chỉ cầu được ở bên quân vương lâu một ngày Tử Phu đã cảm thấy mỹ mãn!”.
Lòng ta chìm xuống một mảnh buồn bã, thì ra trong trò chơi này, người bất hạnh đâu phải chỉ mình ta, lòng Tử Phu khổ sở làm sao ít hơn ta? Cái loại lo lắng cùng thống khổ thường trực rằng quân vương không còn yêu sủng làm sao người thường có thể hiểu được?
Lần đầu tiên, ta giữ chặt tay nàng, lần đầu tiên, ta thật lòng tươi cười với nàng, ta nói. “Ngươi thật sự tốt lắm, ta tặng hắn cho ngươi, ta không muốn hắn nữa, nghĩ hết mọi biện pháp giữ hắn lại bên ngươi đi!”. Ta nỉ non bên tai nàng. “Nếu, ngươi cảm thấy hạnh phúc….”.
Trong mắt Tử Phu một mảnh ướt át.
Tối hôm đó, ta mở bài 《 Trường Môn phú 》Tư Mã Tương Như tặng cho, lần này, ta không đọc nó, bởi vì đã không cần tất yếu phải đọc nó nữa, bàn tay trắng nõn giương lên, ta đốt nó.
Lửa rất nhanh cắn nuốt trúc châm, ngọn lửa xoay quanh, thiêu rụi hết thảy, màn che, tua cờ, áo ngủ bằng gấm, hết thảy mọi thứ…
Ta lẳng lặng nhìn chung quanh, cảm thụ sức nóng từ ngọn lửa, ta sắp đi, đi đến một nơi rất xa xôi, nơi đó có thể ta sẽ quên toàn bộ, có thể ta sẽ không còn thống khổ nữa.
Lửa lan đến từng góc tường, kim ốc hoa mỹ phát ra từng tiếng ken két khóc than bi ai trong ánh lửa, ừ, thực xin lỗi ngươi kim ốc, ta muốn dẫn ngươi đi, ta có thể bỏ đi Triệt, ta có thể bỏ đi ngôi vị hoàng hậu tôn quý, chỉ là ta không thể bỏ ngươi, vì ngươi là chứng nhân duy nhất của tình yêu ta có!
Ngọn lửa đã nhấm nháp da thịt ta, như một thanh đao nhọn sắc, mà ta không biết đau, vì tâm đã muốn chết lặng.
Ánh lửa sáng tận thiên không, đỏ hồng một mảnh trời hoàng cung, tiên diễm như máu, ta nghe được tiếng gào vô thố của mọi người, nghe được mọi người hô hào dập lửa, cuối cùng, thời điểm cung điện sụp xuống, ta nghe được tiếng thét kinh hoàng của một nam nhân, một nam nhân không kiêu ngạo, không cuồng vọng, bị người gắt gao giữ lại, nhưng vẫn đang hướng chực chạy vào đám cháy, ta cuối cùng cũng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của hắn. “Không ————- ! A Kiều —————— !”.
Ta nở nụ cười, giữa ánh lửa chói mắt, ta đã thấy được trượng phu của ta, mà không phải một đế vương tôn quý.
Tiếng nổ ầm ỹ, hết thảy quay về yên lặng………
/9
|