Thẩm Lãnh nhìn thấy mấy cái bóng đen kia áp sát bên phía mình, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh một trận, có những người đó mà, cứ phải trả giá rồi mới biết nhớ lâu.
Thẩm Lãnh?
Thế mà có người lại còn khẽ gọi một tiếng, coi như to gan đó.
Thẩm Lãnh từ trong bóng tối đi ra: Gọi ta?
Một người trong số đó thấy Thẩm Lãnh đi ra liền ra dấu tay, hai người ở phía sau đột nhiên ném thứ gì đó trùm lên đầu Thẩm Lãnh. Mặc dù trời rất tối nhưng ngay lập tức Thẩm Lãnh đã phán đoán ra đó là một cái chăn bông.
Thật là ấu trĩ.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ trong lòng, sau đó thình lình hét một tiếng: Có người ban đêm xông vào quân doanh!
Sau đó hắn cũng không né tránh, lại còn để mặc cho cái chăn bông kia trùm kín người mình.
Nói thật là cái cổ họng này của Thẩm Lãnh quả thực đã dọa mấy tên kia một trận, phản ứng đầu tiên của hai kẻ cuối cùng chính là muốn chạy, nhưng mà nhìn thấy bên kia đã động thủ rồi thì lại không nỡ bỏ qua.
Thẩm Lãnh giơ hai cánh tay lên bảo vệ đầu của mình, cơ thể cố hết sức hạ thấp để lưng hướng lên trên, chỉ là mấy cái gậy gãi ngứa mà thôi, chịu đựng được.
Hắn dự tính nhóm người khác động thủ sẽ dần dần chậm một chút, dù sao cũng phải cho người ta một thời gian để phản ứng chứ.
Ai ngờ được lại còn nhanh hơn dự đoán của hắn nhiều, Thẩm Lãnh ngồi dưới chăn bông một cái là không bị đánh, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch ở bên ngoài, sau đó là từng tiếng kêu rên.
Thẩm Lãnh vén góc chăn lên xem thử, xung quanh đã đốt đuốc sáng trưng, một đám binh sĩ của đội đốc quân đang đè mấy tên kia đánh tơi bời.
Dương Thất Bảo đi tới giơ tay ra đỡ Thẩm Lãnh: Không sao chứ huynh đệ.
Thẩm Lãnh lắc đầu: Không sao, người nào vậy, dọa chết ta rồi, ngày đầu tiên gác đã gặp phải có người xông vào quân doanh.
Dương Thất Bảo hừ một tiếng: Ngươi không cần sợ, không phải là người bên ngoài tới, chẳng qua là mấy tên cặn bã thôi.
Thẩm Lãnh giả ngu ồ một tiếng, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
Hắn cũng đã sớm tính đến rồi… Lẽ nào Trang Ung lại không biết chuyện mình bị Bàng Trương giày vò chứ? Nếu như không biết thì cũng là giả vờ, sỡ dĩ Thẩm Lãnh nghĩ phải cố chịu đựng trận đòn này chính là muốn xem thử Trang Ung có phản ứng gì.
Nếu Trang Ung giả vờ không biết gì cả, vậy thì sau này mình phải dùng phương thức sinh tồn khác trong quân doanh. Cũng may, rốt cuộc thì bằng hữu của tiên sinh vẫn đáng tin.
Chúng ta là người nhà, người nhà mà.
Binh sĩ bị đánh nằm dưới đất kêu la: Đừng đánh nữa.
Đương nhiên Dương Thất Bảo biết bọn họ đều là người của doanh tân binh, nhưng gã không hạ lệnh dừng tay, tất nhiên binh sĩ của đội đốc quân dưới trướng gã sẽ không dừng lại. Thẩm Lãnh cũng hư, nhìn mấy người kia, tỏ vẻ ngây thơ nói: Có phải là người xấu đã trộm y phục của doanh tân binh không, ta nghĩ binh sĩ thủ hạ của Trang tướng quân sao có thể làm ra chuyện xấu được, nhất định là người bên ngoài trà trộn vào.
Dương Thất Bảo cũng không ngốc, lập tức liền hiểu ý của Thẩm Lãnh: Cũng đúng, đánh mạnh một chút cho ta, cho những tên khốn khiếp này biết hậu quả của việc xông vào quân doanh là gì.
Binh sĩ của đội đốc quân đánh càng mạnh hơn nữa, cho đến khi có người đánh đến đỏ mắt muốn rút đao ra mới bị Dương Thất Bảo ngăn cản.
Người của đội đốc quân đều là xuất thân hàn môn, trước đây từng bị chiến binh ức hiếp, lại đều là loại người khỏe mạnh nên mới được Trang Ung chiếu cố đưa vào đội đốc quân. Bản thân họ đã hận người của Bàng Trương đến tận xương tủy, nắm được cơ hội rồi thì sao có thể không hạ thủ mạnh một chút chứ.
Mà còn Thẩm Lãnh, đó gọi là một con thỏ trắng nhỏ.
Đừng đánh nữa, ngươi xem tên bên kia còn đỡ một chút, những người còn lại đều bị đánh chảy máu rồi.
Tên bị đánh nhẹ nhất vừa nghe liền biết hỏng việc rồi, còn chưa kịp cầu xin đã bị mấy binh sĩ như lang như hổ của đội đốc quân nhào đến đè xuống đánh một trận, vốn dĩ là mọi người cùng bị đòn, bây giờ thì hắn ăn đủ rồi…
Dương Thất Bảo thấy đánh cũng kha khá rồi, phất tay một cái: Trói người lại hết, đưa đến đại trướng trung quân giao cho tướng quân xử lý. Cũng không biết những người ngoài này làm sao lấy trộm được y phục ra ngoài, không chừng trong doanh tân binh có người đã vi phạm quân kỷ của tướng quân.
Binh sĩ của đội đốc quân đi trói hết toàn bộ những người này lại, định áp giải trở về, lúc này Thẩm Lãnh đột nhiên ngã xuống: Trong chăn bông có thuốc mê!
Hắn ngã rầm một cái đã dọa Dương Thất Bảo giật mình. Dương Thất Bảo vội vàng đi qua ôm hắn dậy ra sức lắc lắc: Huynh đệ ngươi không sao chứ.
Thẩm Lãnh mơ mơ màng màng nói: Không sao… chỉ là bị choáng váng, về nằm một lúc là không sao rồi. Huynh còn có chính sự, không cần lo cho ta, để hai huynh đệ đưa ta về ngủ một lúc là được rồi.
Dương Thất Bảo lập tức phái hai người đưa Thẩm Lãnh về, trong đám người bị trói có người kêu lên: Không có thuốc mê mà, đó chỉ là một cái chăn bình thường thôi.
Thẩm Lãnh hơi thở yếu ớt nói: Tiểu nhân! Dương đại ca, đêm nay có thể sắp xếp cho ta một nơi không có người khác được không, ta sợ còn có người muốn đánh ta.
Dương Thất Bảo đi qua đá một cước, miệng của kẻ kia cũng méo xẹo, vỗ vai Thẩm Lãnh: Ngươi yên tâm, sẽ không có ai làm gì ngươi đâu.
Gã bảo người đưa Thẩm Lãnh về trong doanh phòng của đội đốc quân, tìm một căn phòng trống cho Thẩm Lãnh nằm.
Đương nhiên là trong chăn không có thuốc mê, đó là thủ đoạn đám giang hồ lạm dụng, trong quân doanh sao có thể có thuốc mê được?
Hai binh sĩ của đội đốc quân khiêng Thẩm Lãnh về. Để bảo vệ sự an toàn của Thẩm Lãnh, Dương Thất Bảo đặc biệt căn dặn hai binh sĩ của đội đốc quân đều ở bên ngoài doanh phòng, không cho phép ai đến gần Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nằm trên giường gỗ nghe động tĩnh bên ngoài, cửa đóng lại kêu két một tiếng, hai người huynh đệ của đội đốc quân đưa hắn về liền đứng ngoài cửa.
Thẩm Lãnh nghiêng người dậy, lấy gối nhét vào trong chăn ngụy trang một chút, sau đó nhẹ nhàng cạy cửa sổ sau ra ngoài. Trong đêm tối, Thẩm Lãnh nhanh chóng chạy bay đi như một con báo săn.
Thẩm Lãnh về tới doanh tân binh, với năng lực của hắn, tránh được trạm gác của doanh tân binh cũng không phải việc gì khó. Hắn đeo cái khăn đen chuẩn bị trước cho mình lên mặt, sau đó đến trước cửa phòng của Bàng Trương gõ cửa, nói giọng khàn khàn: Đoàn suất, đánh xong rồi, người xử trí thế nào?
Thời gian có hạn, Thẩm Lãnh tính toán một chút, áp giải người từ hậu doanh đến đại trướng trung quân đại khái đi khoảng mười phút, rất nhanh chóng là sẽ có người đi qua gọi Bàng Trương cũng đến bên trung quân. Hắn chạy từ hậu doanh đến đây đã mất khoảng năm phút, thời gian còn lại cho hắn nhiều nhất cũng chỉ là năm phút, bởi vì hắn còn phải chạy về giả vờ ngủ.
Quả nhiên Bàng Trương không ngủ, cũng không có đề phòng, lập tức kéo cửa ra: Vào trong nói! Không muốn sống nữa hả, ở ngoài cửa nói năng lung tung cái gì!
Khoảnh khắc cửa vừa mở, Thẩm Lãnh trực tiếp đạp vào bụng Bàng Trương một cước. Bàng Trương võ nghệ không tệ, nếu không thì cũng sẽ không được đề bạt làm đoàn suất, nhưng mà hắn ta không có phòng bị… Một cước này của Thẩm Lãnh thế lớn lực nặng, trực tiếp đạp Bàng Trương bật ngửa ra phía sau.
Thẩm Lãnh đi vào rồi đóng cửa lại, sau đó đi qua, nhấc chân giẫm lên mặt Bàng Trương, xé một miếng vải trên y phục của hắn ta, nhét vào miệng hắn ta.
Ngươi là…
Bàng Trương lúng búng hỏi, nhưng miệng không phát ra được âm thanh gì rõ ràng.
Thẩm Lãnh trào dâng ác ý, đè thấp giọng: Suỵt, nhi tạp, ta là bố của con.
Sau đó một cú đấm đánh vào hốc mắt Bàng Trương. Một quyền này đánh khiến cho đầu Bàng Trương ong lên, mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa là ngất đi. Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không dừng tay ở đây, hắn phải khiến Bàng Trương sợ, sợ rồi thì sau này mới bớt một chút phiền phức.
Hắn đi qua túm lấy cái túi chăn của Bàng Trương, trùm lên đầu Bàng Trương, tay giữ chặt mặt ghế, tay tách chân ghế ra, rắc một tiếng, bẻ gãy một cái chân ghế, sau đó ngồi đó mà bắt đầu đánh, trận đánh này, đánh đến tối tăm trời đất.
Đánh đúng ba phút, Thẩm Lanh rút vỏ dao từ trong ngực ra, vén chăn lên nói: Cho ngươi thể hội cái gì gọi là mài nhẵn.
Sau đó hắn cầm vỏ dao cọ lên mặt Bàng Trương một cái…
Người Bàng Trương lập tức thẳng đứng, cơn đau đó quả thực giống như bị ném vào địa ngục cho quỷ đói cắn một miếng vậy.
Thẩm Lãnh thật sự không muốn giết hắn ta, cho nên không dùng sức lực lớn, chỉ cọ đi một lớp da thịt, nếu như dùng lực thì có thể gọt thịt trên mặt xuống được. Hắn lau lau vỏ dao rồi cất đi, đạp một cước thật mạnh vào đầu Bàng Trương, Bàng Trương rên một tiếng rồi chết ngất.
Thẩm Lãnh thở ra một hơi dài, đương nhiên Bàng Trương sẽ nghĩ đến hắn, nhưng Thẩm Lãnh chính là muốn hắn ta biết, mà không có chứng cứ.
Sau khi đánh xong, Thẩm Lãnh ra khỏi phòng còn đóng cửa lại, men theo đường cũ mà chạy về. Lúc mới từ cửa sổ phía sau đi vào trong phòng nằm xuống, thân binh của Trang Ung phái đến đã đến ngoài cửa phòng của Bàng Trương.
Thẩm Lãnh nằm đắp chăn trên giường, thoải mái rên một tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ có lỗi với Thất Bảo đại ca rồi, lần này là ta đã lợi dụng huynh.
Hắn rên một tiếng cũng là cố ý, bởi vì hắn muốn biết có phải người ở bên ngoài đã phát hiện mình từng bỏ đi hay không. Quả nhiên người ở bên ngoài đẩy cửa đi vào liếc nhìn một cái, sau khi xác định không có chuyện gì lại đóng cửa vào. Thẩm Lãnh liền xác định bọn họ không phát hiện ra mình từng bỏ đi.
Thích quá.
Đại trướng trung quân, Trang Ung cũng chưa ngủ, trong lòng ông ta đang nghĩ nếu như cái tên Thẩm Lãnh kia thật sự bị đánh bị thương, mình nên ăn nói thế nào với Thẩm Tiểu Tùng… Ông ta phán đoán theo tuổi tác, cảm thấy Thẩm Lãnh chắc hẳn là con trai của Thẩm Tiểu Tùng.
Sau khi mấy tên thân binh khiêng Bàng Trương vào, Trang Ung phì cười một tiếng, sau đó cảm thấy mình thân là tướng quân, như thế này thì có chút không trang trọng, lại cố ý ho khan mấy tiếng để che đậy đi… Khá là vất vả để che đậy, cơ thịt trên mặt có vẻ không tự nhiên.
Ăn nói?
Ăn nói cái rắm ấy.
Tên tiểu tử thối kia đã đánh người ta thành như thế này từ khi nào chứ?
Thất Bảo, ngươi đi xem thử Thẩm Lãnh thế nào.
Trang Ung ngại nói thẳng ra là ngươi đi xem thử Thẩm Lãnh còn ở đó hay không.
Dương Thất Bảo vội vàng lên tiếng, chạy một mạch về, đến trước cửa nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn thử, thấy Thẩm Lãnh đã ngáy khò khò rồi, gã ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi huynh đệ canh cửa: Không có chuyện gì chứ?
Không có gì, vẫn ngủ suốt.
Vậy thì tốt.
Dương Thất Bảo quay người trở về, sau khi thấy Trang Ung, gã ta thành thật trả lời: Binh sĩ của đội đốc quân vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, Thẩm Lãnh sau khi trúng thuốc mê thì ngủ say không tỉnh, thuộc hạ sợ xảy ra sự cố gì đó nên không đưa hắn về doanh tân binh, mà sắp xếp ở một gian phòng trống của đội đốc quân.
Trang Ung là ai cơ chứ, sao có thể không đoán ra được?
Ông ta gật gật đầu, trong lòng thầm mắng một câu tiểu tử thối , sau đó nghiêm trang căn dặn: Đợi hắn tỉnh thì đưa qua đây gặp ta!
Dương Thất Bảo vội vàng lên tiếng, sau đó hỏi: Mấy người ban đêm xông vào quân doanh này phải xử trí thế nào đây.
Trang Ung sai người đánh thức Bàng Trương dậy, sau đó chỉ vào mấy tên bị đánh đến không thành hình người kia mà nói: Những người này chính là người của doanh tân binh ngươi?
Bàng Trương đau đến mức mặt nhăn nhúm lại, quỳ ở đó cũng không dám không nhận, chỉ đành gật đầu: Phải…
Nhốt hết lại đã, sau khi bổn tướng quân tra rõ rồi xử trí. Trang Ung khoát tay: Xuống hết đi.
Dương Thất Bảo áp giải toàn bộ mấy kẻ kia đi xuống, Trang Ung duỗi lưng mệt mỏi, thầm nói người do Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ ra quả nhiên cũng không biết xấu hổ mà… Nhưng mà thủ đoạn này, cũng được, cũng được.
Thẩm Lãnh?
Thế mà có người lại còn khẽ gọi một tiếng, coi như to gan đó.
Thẩm Lãnh từ trong bóng tối đi ra: Gọi ta?
Một người trong số đó thấy Thẩm Lãnh đi ra liền ra dấu tay, hai người ở phía sau đột nhiên ném thứ gì đó trùm lên đầu Thẩm Lãnh. Mặc dù trời rất tối nhưng ngay lập tức Thẩm Lãnh đã phán đoán ra đó là một cái chăn bông.
Thật là ấu trĩ.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ trong lòng, sau đó thình lình hét một tiếng: Có người ban đêm xông vào quân doanh!
Sau đó hắn cũng không né tránh, lại còn để mặc cho cái chăn bông kia trùm kín người mình.
Nói thật là cái cổ họng này của Thẩm Lãnh quả thực đã dọa mấy tên kia một trận, phản ứng đầu tiên của hai kẻ cuối cùng chính là muốn chạy, nhưng mà nhìn thấy bên kia đã động thủ rồi thì lại không nỡ bỏ qua.
Thẩm Lãnh giơ hai cánh tay lên bảo vệ đầu của mình, cơ thể cố hết sức hạ thấp để lưng hướng lên trên, chỉ là mấy cái gậy gãi ngứa mà thôi, chịu đựng được.
Hắn dự tính nhóm người khác động thủ sẽ dần dần chậm một chút, dù sao cũng phải cho người ta một thời gian để phản ứng chứ.
Ai ngờ được lại còn nhanh hơn dự đoán của hắn nhiều, Thẩm Lãnh ngồi dưới chăn bông một cái là không bị đánh, chỉ nghe thấy tiếng bịch bịch ở bên ngoài, sau đó là từng tiếng kêu rên.
Thẩm Lãnh vén góc chăn lên xem thử, xung quanh đã đốt đuốc sáng trưng, một đám binh sĩ của đội đốc quân đang đè mấy tên kia đánh tơi bời.
Dương Thất Bảo đi tới giơ tay ra đỡ Thẩm Lãnh: Không sao chứ huynh đệ.
Thẩm Lãnh lắc đầu: Không sao, người nào vậy, dọa chết ta rồi, ngày đầu tiên gác đã gặp phải có người xông vào quân doanh.
Dương Thất Bảo hừ một tiếng: Ngươi không cần sợ, không phải là người bên ngoài tới, chẳng qua là mấy tên cặn bã thôi.
Thẩm Lãnh giả ngu ồ một tiếng, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
Hắn cũng đã sớm tính đến rồi… Lẽ nào Trang Ung lại không biết chuyện mình bị Bàng Trương giày vò chứ? Nếu như không biết thì cũng là giả vờ, sỡ dĩ Thẩm Lãnh nghĩ phải cố chịu đựng trận đòn này chính là muốn xem thử Trang Ung có phản ứng gì.
Nếu Trang Ung giả vờ không biết gì cả, vậy thì sau này mình phải dùng phương thức sinh tồn khác trong quân doanh. Cũng may, rốt cuộc thì bằng hữu của tiên sinh vẫn đáng tin.
Chúng ta là người nhà, người nhà mà.
Binh sĩ bị đánh nằm dưới đất kêu la: Đừng đánh nữa.
Đương nhiên Dương Thất Bảo biết bọn họ đều là người của doanh tân binh, nhưng gã không hạ lệnh dừng tay, tất nhiên binh sĩ của đội đốc quân dưới trướng gã sẽ không dừng lại. Thẩm Lãnh cũng hư, nhìn mấy người kia, tỏ vẻ ngây thơ nói: Có phải là người xấu đã trộm y phục của doanh tân binh không, ta nghĩ binh sĩ thủ hạ của Trang tướng quân sao có thể làm ra chuyện xấu được, nhất định là người bên ngoài trà trộn vào.
Dương Thất Bảo cũng không ngốc, lập tức liền hiểu ý của Thẩm Lãnh: Cũng đúng, đánh mạnh một chút cho ta, cho những tên khốn khiếp này biết hậu quả của việc xông vào quân doanh là gì.
Binh sĩ của đội đốc quân đánh càng mạnh hơn nữa, cho đến khi có người đánh đến đỏ mắt muốn rút đao ra mới bị Dương Thất Bảo ngăn cản.
Người của đội đốc quân đều là xuất thân hàn môn, trước đây từng bị chiến binh ức hiếp, lại đều là loại người khỏe mạnh nên mới được Trang Ung chiếu cố đưa vào đội đốc quân. Bản thân họ đã hận người của Bàng Trương đến tận xương tủy, nắm được cơ hội rồi thì sao có thể không hạ thủ mạnh một chút chứ.
Mà còn Thẩm Lãnh, đó gọi là một con thỏ trắng nhỏ.
Đừng đánh nữa, ngươi xem tên bên kia còn đỡ một chút, những người còn lại đều bị đánh chảy máu rồi.
Tên bị đánh nhẹ nhất vừa nghe liền biết hỏng việc rồi, còn chưa kịp cầu xin đã bị mấy binh sĩ như lang như hổ của đội đốc quân nhào đến đè xuống đánh một trận, vốn dĩ là mọi người cùng bị đòn, bây giờ thì hắn ăn đủ rồi…
Dương Thất Bảo thấy đánh cũng kha khá rồi, phất tay một cái: Trói người lại hết, đưa đến đại trướng trung quân giao cho tướng quân xử lý. Cũng không biết những người ngoài này làm sao lấy trộm được y phục ra ngoài, không chừng trong doanh tân binh có người đã vi phạm quân kỷ của tướng quân.
Binh sĩ của đội đốc quân đi trói hết toàn bộ những người này lại, định áp giải trở về, lúc này Thẩm Lãnh đột nhiên ngã xuống: Trong chăn bông có thuốc mê!
Hắn ngã rầm một cái đã dọa Dương Thất Bảo giật mình. Dương Thất Bảo vội vàng đi qua ôm hắn dậy ra sức lắc lắc: Huynh đệ ngươi không sao chứ.
Thẩm Lãnh mơ mơ màng màng nói: Không sao… chỉ là bị choáng váng, về nằm một lúc là không sao rồi. Huynh còn có chính sự, không cần lo cho ta, để hai huynh đệ đưa ta về ngủ một lúc là được rồi.
Dương Thất Bảo lập tức phái hai người đưa Thẩm Lãnh về, trong đám người bị trói có người kêu lên: Không có thuốc mê mà, đó chỉ là một cái chăn bình thường thôi.
Thẩm Lãnh hơi thở yếu ớt nói: Tiểu nhân! Dương đại ca, đêm nay có thể sắp xếp cho ta một nơi không có người khác được không, ta sợ còn có người muốn đánh ta.
Dương Thất Bảo đi qua đá một cước, miệng của kẻ kia cũng méo xẹo, vỗ vai Thẩm Lãnh: Ngươi yên tâm, sẽ không có ai làm gì ngươi đâu.
Gã bảo người đưa Thẩm Lãnh về trong doanh phòng của đội đốc quân, tìm một căn phòng trống cho Thẩm Lãnh nằm.
Đương nhiên là trong chăn không có thuốc mê, đó là thủ đoạn đám giang hồ lạm dụng, trong quân doanh sao có thể có thuốc mê được?
Hai binh sĩ của đội đốc quân khiêng Thẩm Lãnh về. Để bảo vệ sự an toàn của Thẩm Lãnh, Dương Thất Bảo đặc biệt căn dặn hai binh sĩ của đội đốc quân đều ở bên ngoài doanh phòng, không cho phép ai đến gần Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nằm trên giường gỗ nghe động tĩnh bên ngoài, cửa đóng lại kêu két một tiếng, hai người huynh đệ của đội đốc quân đưa hắn về liền đứng ngoài cửa.
Thẩm Lãnh nghiêng người dậy, lấy gối nhét vào trong chăn ngụy trang một chút, sau đó nhẹ nhàng cạy cửa sổ sau ra ngoài. Trong đêm tối, Thẩm Lãnh nhanh chóng chạy bay đi như một con báo săn.
Thẩm Lãnh về tới doanh tân binh, với năng lực của hắn, tránh được trạm gác của doanh tân binh cũng không phải việc gì khó. Hắn đeo cái khăn đen chuẩn bị trước cho mình lên mặt, sau đó đến trước cửa phòng của Bàng Trương gõ cửa, nói giọng khàn khàn: Đoàn suất, đánh xong rồi, người xử trí thế nào?
Thời gian có hạn, Thẩm Lãnh tính toán một chút, áp giải người từ hậu doanh đến đại trướng trung quân đại khái đi khoảng mười phút, rất nhanh chóng là sẽ có người đi qua gọi Bàng Trương cũng đến bên trung quân. Hắn chạy từ hậu doanh đến đây đã mất khoảng năm phút, thời gian còn lại cho hắn nhiều nhất cũng chỉ là năm phút, bởi vì hắn còn phải chạy về giả vờ ngủ.
Quả nhiên Bàng Trương không ngủ, cũng không có đề phòng, lập tức kéo cửa ra: Vào trong nói! Không muốn sống nữa hả, ở ngoài cửa nói năng lung tung cái gì!
Khoảnh khắc cửa vừa mở, Thẩm Lãnh trực tiếp đạp vào bụng Bàng Trương một cước. Bàng Trương võ nghệ không tệ, nếu không thì cũng sẽ không được đề bạt làm đoàn suất, nhưng mà hắn ta không có phòng bị… Một cước này của Thẩm Lãnh thế lớn lực nặng, trực tiếp đạp Bàng Trương bật ngửa ra phía sau.
Thẩm Lãnh đi vào rồi đóng cửa lại, sau đó đi qua, nhấc chân giẫm lên mặt Bàng Trương, xé một miếng vải trên y phục của hắn ta, nhét vào miệng hắn ta.
Ngươi là…
Bàng Trương lúng búng hỏi, nhưng miệng không phát ra được âm thanh gì rõ ràng.
Thẩm Lãnh trào dâng ác ý, đè thấp giọng: Suỵt, nhi tạp, ta là bố của con.
Sau đó một cú đấm đánh vào hốc mắt Bàng Trương. Một quyền này đánh khiến cho đầu Bàng Trương ong lên, mắt nổ đom đóm, suýt chút nữa là ngất đi. Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không dừng tay ở đây, hắn phải khiến Bàng Trương sợ, sợ rồi thì sau này mới bớt một chút phiền phức.
Hắn đi qua túm lấy cái túi chăn của Bàng Trương, trùm lên đầu Bàng Trương, tay giữ chặt mặt ghế, tay tách chân ghế ra, rắc một tiếng, bẻ gãy một cái chân ghế, sau đó ngồi đó mà bắt đầu đánh, trận đánh này, đánh đến tối tăm trời đất.
Đánh đúng ba phút, Thẩm Lanh rút vỏ dao từ trong ngực ra, vén chăn lên nói: Cho ngươi thể hội cái gì gọi là mài nhẵn.
Sau đó hắn cầm vỏ dao cọ lên mặt Bàng Trương một cái…
Người Bàng Trương lập tức thẳng đứng, cơn đau đó quả thực giống như bị ném vào địa ngục cho quỷ đói cắn một miếng vậy.
Thẩm Lãnh thật sự không muốn giết hắn ta, cho nên không dùng sức lực lớn, chỉ cọ đi một lớp da thịt, nếu như dùng lực thì có thể gọt thịt trên mặt xuống được. Hắn lau lau vỏ dao rồi cất đi, đạp một cước thật mạnh vào đầu Bàng Trương, Bàng Trương rên một tiếng rồi chết ngất.
Thẩm Lãnh thở ra một hơi dài, đương nhiên Bàng Trương sẽ nghĩ đến hắn, nhưng Thẩm Lãnh chính là muốn hắn ta biết, mà không có chứng cứ.
Sau khi đánh xong, Thẩm Lãnh ra khỏi phòng còn đóng cửa lại, men theo đường cũ mà chạy về. Lúc mới từ cửa sổ phía sau đi vào trong phòng nằm xuống, thân binh của Trang Ung phái đến đã đến ngoài cửa phòng của Bàng Trương.
Thẩm Lãnh nằm đắp chăn trên giường, thoải mái rên một tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ có lỗi với Thất Bảo đại ca rồi, lần này là ta đã lợi dụng huynh.
Hắn rên một tiếng cũng là cố ý, bởi vì hắn muốn biết có phải người ở bên ngoài đã phát hiện mình từng bỏ đi hay không. Quả nhiên người ở bên ngoài đẩy cửa đi vào liếc nhìn một cái, sau khi xác định không có chuyện gì lại đóng cửa vào. Thẩm Lãnh liền xác định bọn họ không phát hiện ra mình từng bỏ đi.
Thích quá.
Đại trướng trung quân, Trang Ung cũng chưa ngủ, trong lòng ông ta đang nghĩ nếu như cái tên Thẩm Lãnh kia thật sự bị đánh bị thương, mình nên ăn nói thế nào với Thẩm Tiểu Tùng… Ông ta phán đoán theo tuổi tác, cảm thấy Thẩm Lãnh chắc hẳn là con trai của Thẩm Tiểu Tùng.
Sau khi mấy tên thân binh khiêng Bàng Trương vào, Trang Ung phì cười một tiếng, sau đó cảm thấy mình thân là tướng quân, như thế này thì có chút không trang trọng, lại cố ý ho khan mấy tiếng để che đậy đi… Khá là vất vả để che đậy, cơ thịt trên mặt có vẻ không tự nhiên.
Ăn nói?
Ăn nói cái rắm ấy.
Tên tiểu tử thối kia đã đánh người ta thành như thế này từ khi nào chứ?
Thất Bảo, ngươi đi xem thử Thẩm Lãnh thế nào.
Trang Ung ngại nói thẳng ra là ngươi đi xem thử Thẩm Lãnh còn ở đó hay không.
Dương Thất Bảo vội vàng lên tiếng, chạy một mạch về, đến trước cửa nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn thử, thấy Thẩm Lãnh đã ngáy khò khò rồi, gã ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi huynh đệ canh cửa: Không có chuyện gì chứ?
Không có gì, vẫn ngủ suốt.
Vậy thì tốt.
Dương Thất Bảo quay người trở về, sau khi thấy Trang Ung, gã ta thành thật trả lời: Binh sĩ của đội đốc quân vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, Thẩm Lãnh sau khi trúng thuốc mê thì ngủ say không tỉnh, thuộc hạ sợ xảy ra sự cố gì đó nên không đưa hắn về doanh tân binh, mà sắp xếp ở một gian phòng trống của đội đốc quân.
Trang Ung là ai cơ chứ, sao có thể không đoán ra được?
Ông ta gật gật đầu, trong lòng thầm mắng một câu tiểu tử thối , sau đó nghiêm trang căn dặn: Đợi hắn tỉnh thì đưa qua đây gặp ta!
Dương Thất Bảo vội vàng lên tiếng, sau đó hỏi: Mấy người ban đêm xông vào quân doanh này phải xử trí thế nào đây.
Trang Ung sai người đánh thức Bàng Trương dậy, sau đó chỉ vào mấy tên bị đánh đến không thành hình người kia mà nói: Những người này chính là người của doanh tân binh ngươi?
Bàng Trương đau đến mức mặt nhăn nhúm lại, quỳ ở đó cũng không dám không nhận, chỉ đành gật đầu: Phải…
Nhốt hết lại đã, sau khi bổn tướng quân tra rõ rồi xử trí. Trang Ung khoát tay: Xuống hết đi.
Dương Thất Bảo áp giải toàn bộ mấy kẻ kia đi xuống, Trang Ung duỗi lưng mệt mỏi, thầm nói người do Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ ra quả nhiên cũng không biết xấu hổ mà… Nhưng mà thủ đoạn này, cũng được, cũng được.
/150
|