Đối với Trà gia mà nói, Thẩm Lãnh phải đi xa nửa năm là một chuyện rất khó chịu, nhưng từ sau chuyến đi đến thành Trường An cũng Thẩm Lãnh, Trà gia dường như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, bởi vì nàng hiểu nếu mình trở thành mối ràng buộc đối với Thẩm Lãnh, vậy thì Thẩm Lãnh sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nàng và Thẩm tiên sinh đứng bên bờ sông nhìn mấy chiếc chiến thuyền chậm rãi từ trong đại doanh thủy sư chạy ra ngoài, mắt hơi đỏ, nhấc tay lên dụi dụi: Gió lớn thật đấy.
Thẩm tiên sinh gật đầu: Đúng thế, lớn thật.
Nhưng nào có gió gì chứ?
Nửa năm này ta không muốn đưa rau đến đại doanh thủy sư nữa.
Vậy thì không đi.
Thẩm tiên sinh vỗ vỗ vai Trà gia: Về thôi, chỉ là nửa năm mà thôi, không phải ngươi vẫn luôn muốn một thanh kiếm thật sự sao? Ta giao việc làm ăn đưa rau này cho Trần đại bá, rồi thuê cho ông ấy hai phụ tá, ngươi với ta đi núi Đình Đài một chuyến, ta đưa ngươi đi xin một thanh kiếm.
Trà gia: Xin kiếm? Tìm ai xin?
Thẩm tiên sinh nói: Lúc ta ở thành Vân Tiêu có một bằng hữu, ta sống ở trong thành, ông ta sống ở trên núi Đình Đài ngoại thành, mỗi tháng đều sẽ tìm ta so kiếm. Ông ta nói nếu lúc nào ta thắng ông ta, ông ta sẽ phong kiếm của mình…
Tiên sinh thắng ông ta?
Không có.
Vậy lần này đi tiên sinh là muốn thắng ông ta?
Không thắng được, nhưng ta có thể nài nỉ xin.
Thẩm tiên sinh nheo mắt, nghĩ đến kẻ một thân ngạo khí kia: Ông ta tên là Sở Kiếm Liên, một người coi kiếm là huynh đệ, thân nhân, thậm chí là tình nhân của mình, trong mắt ông ta không có gì quan trọng hơn kiếm của ông ta.
Trà gia hơi khó hiểu: Nếu ông ta đã coi kiếm quan trọng như vậy, tiên sinh hà tất đi làm khó người ta?
Ông ta sẽ cho ngươi. Thẩm tiên sinh xoay người: Chính bởi vì ông ta quá để ý mấy thanh kiếm đó, cho nên không muốn để kiếm biến thành vật vô chủ.
Sở Kiếm Liên?
Trà gia lặp lại cái tên này một lần, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiên sinh nhắc đến.
Hai người rời khỏi bờ sông trở lại tiểu viện, Thẩm tiên sinh để lại cho Trần đại bá số bạc đủ dùng, lại ra ngoài thuê cho ông ấy hai người giúp việc, buổi sáng mỗi ngày giúp ông ấy đưa rau một chuyến mà thôi, giá cả không tệ, cho nên người cũng dễ tìm.
Trần đại bá hỏi họ khi nào trở lại, Thẩm tiên sinh nói nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm.
Thành Vân Tiêu cũng không phải là một tòa thành quá lớn, sau khi tiên đế Lý Thừa Viễn kế vị đã sắp xếp thân đệ đệ Lý Thừa Đường là người có uy hiếp lớn nhất đối với mình đến thành Vân Tiêu, là vì nơi này đủ xa xôi, có chút an ninh, cách xa sự huyên náo.
Thành Vân Tiêu ở Phù Tuy đạo phía tây nam Đại Ninh, là một tòa sơn thành, giao thông với bên ngoài hết sức bất tiện, nơi đó đi đường núi ba ngày ba đêm cũng chưa chắc gặp được một cái thôn, thiên đường của sài lang hổ báo.
Nhưng tòa thành lớn thứ hai Đại Ninh chính là ở Phù Tuy đạo, thành Ngân Diệp cách thành Vân Tiêu gần 1500 dặm là quốc đô của tiền triều Đại Sở. Đại Sở từ lúc khai quốc đến lúc diệt quốc kéo dài 700 năm, đô thành đã trở thành một đạo phủ của Đại Ninh.
Tiền triều cũng từng có quá khứ huy hoàng, tuy không bằng Đại Ninh bây giờ nhưng cũng là nhân vật lớn khiến tứ phương thần phục.
Thật ra Trà gia biết tiên sinh dẫn nàng đến núi Đình Đài là vì sợ nàng quá nhớ Lãnh Tử, Lãnh Tử đi chuyến này gần nửa năm, Thẩm tiên sinh cũng muốn đưa nàng đi giải sầu một chút.
Mặt trời sáng sớm chiếu những tia nắng lên mặt sông, chiến thuyền rẽ vùng kim quang này mà đi, Thẩm Lãnh đứng trên boong thuyền nhìn cảnh sông xa xa, dường như nhìn thấy dáng vẻ Trà gia trong những sóng nước lăn tăn.
Trần Nhiễm đi đến bên cạnh hắn, dựa vào lan can thuyền hít sâu một hơi: Lãnh Tử, biển lớn lớn lắm hả?
Nghe nói rất lớn, rất lớn, mênh mông vô bờ.
Oa, biển lớn toàn là nước.
Thẩm Lãnh nheo mắt: Ngươi muốn nói gì?
Cha ta chưa từng thấy biển lớn.
Vậy thì đợi sau này dẫn Trần đại bá đi một lần.
Trần Nhiễm cảm khái nói: Có người nói đời người nhất định phải đến ba nơi, lòng dạ sẽ trở nên rộng rãi hơn, thứ nhất chính là bờ biển, thứ hai là đại mạc, thứ ba là thảo nguyên.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn ngực Trần Nhiễm: Ngươi không cần nhìn ba nơi này, ngực cũng rất rộng rồi.
Trần Nhiễm buồn rầu, cũng không biết sao mà ngực quả thực hơi lớn, cho dù trải qua huấn luyện cường độ cao thì chỗ đó vẫn là hai ngọn đồi nhỏ, chẳng cứng rắn chút nào cả.
Lý Thổ Mệnh đi đến bên cạnh Trần Nhiễm nhìn nước sông cảm khái: Chẳng trách thi nhân có thể viết ra câu thơ như nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa (1), đẹp thật.
Trần Nhiễm: Nhật xuất…
Lý Thổ Mệnh hơi ngẩn ra, khinh bỉ liếc nhìn Trần Nhiễm một cái: Bỉ ổi.
Trần Nhiễm nghiêm trang nói: Thật ra mọi người đều hiểu lầm câu thơ này rồi, câu này chắc hẳn là miêu tả thiếu nam thiếu nữ lần đầu yêu đương sau đó lưỡng tình tương duyệt, lần đầu tiên mà, chắc sẽ xuất hiện cảnh như vậy… Nhật xuất, giang hoa, hồng thắng hỏa, ngươi nghĩ xem có phải là đạo lý này không?
Thẩm Lãnh đá một cước lên mông gã: Quay về ta sẽ nói với Trần đại bá.
Trần Nhiễm: Cha ta không hiểu.
Thẩm Lãnh: Ngươi cũng giỏi nhỉ.
Đúng lúc này có thân binh lớn tiếng hô: Giáo úy đến!
Thẩm Lãnh bọn họ vội vàng đứng nghiêm, giáo úy Vương Căn Đống đi đến, ho khan mấy tiếng để bớt lúng túng. Dù sao thì trước đây ông ta đã bớt trang bị của đội mười người của Thẩm Lãnh, còn từng tát Trần Nhiễm một cái, vốn tưởng Thẩm Lãnh sẽ tìm ông ta lý luận vì chuyện này, kết quả là Thẩm Lãnh lại chẳng làm gì cả.
Các ngươi đang nói chuyện gì? Vương Căn Đống tìm đại một chủ đề.
Lý Thổ Mệnh hơi căng thẳng, trả lời theo bản năng: Chuyện nhật xuất giang thủy…
Hửm?
Vương Căn Đống hơi ngẩn người, ông ta nghĩ có thể mình đã nghe lầm, là thủy của nhật xuất, hay là giang thủy thật? Các binh sĩ đều là hán tử thô tục, ngày thường nói đùa mấy câu tục tĩu cũng là chuyện thường, nhưng chưa từng thấy nhóm người Thẩm Lãnh bọn họ thô thiển.
Hắn đang sợ, nói năng lộn xộn. Trần Nhiễm vội vàng giải vây cho Lý Thổ Mệnh: Chỉ là nói chuyện lung tung thôi, giáo úy có chuyện gì không?
Vương Căn Đống liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: Muốn nói với ngươi vài câu.
Thẩm Lãnh ừm một tiếng, đi theo sau Vương Căn Đống đến phía đuôi thuyền. Vương Căn Đống dường như có chút khó mở miệng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: Chuyện lần trước bớt trang bị của ngươi…
Thẩm Lãnh lắc đầu: Là ta sai.
Vương Căn Đống dừng bước chân, ông ta nghe nói Thẩm Lãnh là một kẻ ngông nguồng bất trị, không ngờ lại có thái độ như vậy.
Vậy chuyện này cho qua đi, ta tìm ngươi là vì chuyện khác, cũng không quá quan trọng… chỉ là muốn nói cảm ơn.
Cảm ơn? Thẩm Lãnh hơi khó hiểu: Giáo úy một thân một mình đi cứu chúng ta, chúng ta còn chưa nói cảm ơn nữa.
Vương Căn Đống lắc đầu: Biết tại sao tướng quân thăng ta làm giáo úy không? Chính là bởi vì ta đã đi cứu các ngươi, cả một thuyền người, chỉ có ta đi, tướng quân nói đây mới là việc quân nhân Đại Ninh nên làm, không từ bỏ đồng bào của mình. Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, ta nghĩ chắc ngươi biết.
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: Đại khái có thể đoán được… Ân oán giữa Mộc Tiêu Phong và ta đã liên lụy đến giáo úy.
Vương Căn Đống nói: Thực không dám giấu, trước đó Mộc Tiêu Phong đã tìm ta, muốn sai ta giúp y diệt trừ ngươi, nhưng ta đã cự tuyệt… Lúc ngươi dẫn đội mười người đi tiêu diệt thủy phỉ, ta lại làm trái mệnh lệnh của Mộc Tiêu Phong mà đi giúp các ngươi, tướng quân cho ta chức giáo úy, là muốn nói với ta phải giữ thân đừng bị người khác lung lạc.
Những lời này nói ra hơi loạn, nhưng cái loạn này chính là tâm cảnh của Vương Căn Đống vào giờ này khắc này.
Ông ta phát hiện trong bất tri bất giác mình đã bị cuốn vào chuyện này, vốn chẳng có chút quan hệ nào với ông ta, đột nhiên lại bị kéo vào, điều này khiến ông ta bất an, cho dù được đề thăng lên giáo úy thì cũng bất an.
Ngươi cẩn thận một chút, trước đó Mộc Tiêu Phong đã đến Ất Tử doanh.
Vương Căn Đống nói xong câu này liền đi, câu này mới là lời ông ta muốn nói với Thẩm Lãnh nhất.
Sáu chiếc chiến thuyền đi qua sông Nam Bình vào Đại Vận Hà đi thẳng xuống phía nam, hơn hai ngàn dặm tiếp theo chắc hẳn bình an vô sự. Đại Vận Hà là tiền triều Đại Sở gần như dốc hết quốc lực để mở ra, thế nhân đều nói là hao tài tốn của, nhưng đánh giá của đương kim bệ hạ đối với việc Đại Sở mở Đại Vận Hà lại là tám chữ khiến người rung động… Quá tại đương đại, công tại thiên thu.
Bên bờ Đại Vận Hà có ngọn núi Quỳ Mông, chạy dọc đường sông theo hướng nam bắc liên miên không dứt. Nhóm thủy phỉ lớn nhất trên Đại Vận Hà này ẩn thân ngay trong hồ Mông Sơn dưới núi Quỳ Mông, đường thủy phức tạp, địa phương cũng không có thủy quân, thủy phỉ ở vùng này quả thực là mặc sức sinh trưởng. Nhóm thủy phỉ này đã xây dựng thủy trại ở hồ Mông Sơn, ít nhất có quy mô 500-600 người.
Cho dù như vậy, thủy phỉ cũng không dám ra ngoài hành hung vào ban ngày, cho dù là sương binh (2) cũng có thể đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá, chỉ cần ở trên đất liền, bọn chúng sẽ không dám ngang ngược.
Đại Ninh có 19 đạo, mỗi một đạo đều có một vệ chiến binh trú đóng, nhưng một đạo 19 quận, tất nhiên chiến binh không quản hết được, cho nên mỗi quận, thậm chí mỗi huyện đều có sương binh. Trang bị huấn luyện của những sương binh này đều là nha môn địa phương phụ trách, không thể so với chiến binh, nhưng khí giới giáp trụ cũng mạnh hơn thủy phỉ nhiều.
Nhóm thủy phỉ này tự xưng là Liên Vân trại, đại đương gia tên là Hà Liên, nhị đương gia là Bạch Chiêm Vân, tên Liên Vân trại chính là từ đây mà ra.
Lúc này trong đại sảnh tụ tập của thủy trại, đại đương gia Hà Liên vẻ mặt đề phòng nhìn mấy người khác đến thăm, cùng với một hòm chứa đầy bạc trắng đặt trước mặt y. Người khách rất chu đáo, không dùng nguyên cả đĩnh bạc mà là bạc vụn, sẽ không bị quan phủ truy tra được.
Nhưng chuyện mà người khách đề xuất, y thật sự không dám nhận lời, cho dù hòm bạc trắng đó quá mê người.
Xin lỗi Nhiếp tiên sinh.
Hà Liên cười đứng dậy: Bạc thật sự là thứ khiến người ta khó kháng cự nhất trên thế giới này, ta đưa ra quyết định rất khó khăn, nhưng mà suy trước tính sau, ta vẫn cảm thấy thứ phải đảm bảo trước nhất là sinh tử của mấy trăm huynh đệ dưới tay ta. Người mà ngươi bảo chúng ta đi giết chính là một đoàn suất của thủy sư sông Nam Bình, đừng nói không dễ làm, cho dù là giết được người rồi, thủy trại nhỏ nhoi này của chúng ta cũng không cản được thủy sư sông Nam Bình trả thù. Biết tại sao Liên Vân trại trước nay vẫn được coi là an ổn không? Bởi vì ta thức thời, tuyệt đối sẽ không lai vãng đến sông Nam Bình.
Nhiếp Viên gật gật đầu: Đại khái đã đoán được đại đương gia sẽ có thái độ như thế này, quả thực hơi làm khó ngươi, dù sao người phải giết cũng không phải người tầm thường gì. Đoàn suất tuy chỉ là võ chức thất phẩm nhỏ nhoi, nhưng dính dáng đến sự uy nghiêm của thủy sư Đại Ninh, không bị trả thù là chuyện không thể nào, cho nên ta còn chuẩn bị đường lui cho tướng quân và các huynh đệ. Đại đương gia nghĩ xem, cho dù bây giờ thủy sư sông Nam Bình không đến vây đánh, sau này cũng không đến ư?
Nhiếp Viên cười nói: Chỉ sợ các ngươi trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, thủy sư sớm muộn gì cũng sẽ đến, ta có thể cho ngươi một sự đảm bảo… Sau khi giết được Thẩm Lãnh, người của cả Liên Vân trại ngươi đều sẽ được Ất Tử doanh thu nhận, hoặc là trở thành sương binh địa phương, các ngươi lắc mình là biến hóa từ phỉ thành binh. Sau khi xong việc ta lại đưa thêm nhiều bạc, đủ cho mỗi người dù không làm thủy phỉ nữa cũng không lo ăn uống, như vậy lẽ nào không tốt?
Hà Liên không nhịn được, châm biếm nói: Mạnh miệng thì nói hay như thế, chỉ sợ xong việc rồi thì việc đầu tiên ngươi muốn làm chính là diệt Liên Vân trại của ta thôi.
Nhiếp Viên hỏi: Đại đương gia đã quyết định không chấp nhận hảo ý của ta?
Hà Liên khoát tay: Tiễn khách.
Nhiếp Viên đột nhiên hỏi một câu: Nếu Liên Vân trại không có đại đương gia, vẫn là Liên Vân trại sao?
Hà Liên nhướn lông mày: Có phải các ngươi không muốn đi không?
Nhiếp Viên đột nhiên tiến lên một bước lớn, trong tình huống Hà Liên không hề có phản ứng gì đã rút bội đao của y ra, nhanh đến mức khó mà tưởng tượng. Đao chọc vào ngực Hà Liên, sau đó Nhiếp Viên lại vỗ một chưởng lên chuôi đao, phập một tiếng, đao trực tiếp xuyên qua thân thể bay ra ngoài từ phía sau.
Đằng sau Hà Liên, nhị đương gia Bạch Chiêm Vân tiếp được đao bộp một tiếng, lưỡi dao quét ngang cắt vào đầu gối Hà Vân. Hà Vân ôm ngực quỳ xuống bụp một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Chiêm Vân, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi: Tại sao?
Bạch Chiêm Vân nhìn có vẻ hơi áy náy, quỳ xuống đỡ thân thể Hà Liên, áp sát tai y khẽ nõi: Bởi vì ta họ Bạch. (1) Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa: câu thơ trong bài Ức Giang Nam kỳ 1 của Bạch Cư Dị.
(2) Sương binh: đội quân phụ trách các loại tạp dịch đời Tống.
Nàng và Thẩm tiên sinh đứng bên bờ sông nhìn mấy chiếc chiến thuyền chậm rãi từ trong đại doanh thủy sư chạy ra ngoài, mắt hơi đỏ, nhấc tay lên dụi dụi: Gió lớn thật đấy.
Thẩm tiên sinh gật đầu: Đúng thế, lớn thật.
Nhưng nào có gió gì chứ?
Nửa năm này ta không muốn đưa rau đến đại doanh thủy sư nữa.
Vậy thì không đi.
Thẩm tiên sinh vỗ vỗ vai Trà gia: Về thôi, chỉ là nửa năm mà thôi, không phải ngươi vẫn luôn muốn một thanh kiếm thật sự sao? Ta giao việc làm ăn đưa rau này cho Trần đại bá, rồi thuê cho ông ấy hai phụ tá, ngươi với ta đi núi Đình Đài một chuyến, ta đưa ngươi đi xin một thanh kiếm.
Trà gia: Xin kiếm? Tìm ai xin?
Thẩm tiên sinh nói: Lúc ta ở thành Vân Tiêu có một bằng hữu, ta sống ở trong thành, ông ta sống ở trên núi Đình Đài ngoại thành, mỗi tháng đều sẽ tìm ta so kiếm. Ông ta nói nếu lúc nào ta thắng ông ta, ông ta sẽ phong kiếm của mình…
Tiên sinh thắng ông ta?
Không có.
Vậy lần này đi tiên sinh là muốn thắng ông ta?
Không thắng được, nhưng ta có thể nài nỉ xin.
Thẩm tiên sinh nheo mắt, nghĩ đến kẻ một thân ngạo khí kia: Ông ta tên là Sở Kiếm Liên, một người coi kiếm là huynh đệ, thân nhân, thậm chí là tình nhân của mình, trong mắt ông ta không có gì quan trọng hơn kiếm của ông ta.
Trà gia hơi khó hiểu: Nếu ông ta đã coi kiếm quan trọng như vậy, tiên sinh hà tất đi làm khó người ta?
Ông ta sẽ cho ngươi. Thẩm tiên sinh xoay người: Chính bởi vì ông ta quá để ý mấy thanh kiếm đó, cho nên không muốn để kiếm biến thành vật vô chủ.
Sở Kiếm Liên?
Trà gia lặp lại cái tên này một lần, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiên sinh nhắc đến.
Hai người rời khỏi bờ sông trở lại tiểu viện, Thẩm tiên sinh để lại cho Trần đại bá số bạc đủ dùng, lại ra ngoài thuê cho ông ấy hai người giúp việc, buổi sáng mỗi ngày giúp ông ấy đưa rau một chuyến mà thôi, giá cả không tệ, cho nên người cũng dễ tìm.
Trần đại bá hỏi họ khi nào trở lại, Thẩm tiên sinh nói nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm.
Thành Vân Tiêu cũng không phải là một tòa thành quá lớn, sau khi tiên đế Lý Thừa Viễn kế vị đã sắp xếp thân đệ đệ Lý Thừa Đường là người có uy hiếp lớn nhất đối với mình đến thành Vân Tiêu, là vì nơi này đủ xa xôi, có chút an ninh, cách xa sự huyên náo.
Thành Vân Tiêu ở Phù Tuy đạo phía tây nam Đại Ninh, là một tòa sơn thành, giao thông với bên ngoài hết sức bất tiện, nơi đó đi đường núi ba ngày ba đêm cũng chưa chắc gặp được một cái thôn, thiên đường của sài lang hổ báo.
Nhưng tòa thành lớn thứ hai Đại Ninh chính là ở Phù Tuy đạo, thành Ngân Diệp cách thành Vân Tiêu gần 1500 dặm là quốc đô của tiền triều Đại Sở. Đại Sở từ lúc khai quốc đến lúc diệt quốc kéo dài 700 năm, đô thành đã trở thành một đạo phủ của Đại Ninh.
Tiền triều cũng từng có quá khứ huy hoàng, tuy không bằng Đại Ninh bây giờ nhưng cũng là nhân vật lớn khiến tứ phương thần phục.
Thật ra Trà gia biết tiên sinh dẫn nàng đến núi Đình Đài là vì sợ nàng quá nhớ Lãnh Tử, Lãnh Tử đi chuyến này gần nửa năm, Thẩm tiên sinh cũng muốn đưa nàng đi giải sầu một chút.
Mặt trời sáng sớm chiếu những tia nắng lên mặt sông, chiến thuyền rẽ vùng kim quang này mà đi, Thẩm Lãnh đứng trên boong thuyền nhìn cảnh sông xa xa, dường như nhìn thấy dáng vẻ Trà gia trong những sóng nước lăn tăn.
Trần Nhiễm đi đến bên cạnh hắn, dựa vào lan can thuyền hít sâu một hơi: Lãnh Tử, biển lớn lớn lắm hả?
Nghe nói rất lớn, rất lớn, mênh mông vô bờ.
Oa, biển lớn toàn là nước.
Thẩm Lãnh nheo mắt: Ngươi muốn nói gì?
Cha ta chưa từng thấy biển lớn.
Vậy thì đợi sau này dẫn Trần đại bá đi một lần.
Trần Nhiễm cảm khái nói: Có người nói đời người nhất định phải đến ba nơi, lòng dạ sẽ trở nên rộng rãi hơn, thứ nhất chính là bờ biển, thứ hai là đại mạc, thứ ba là thảo nguyên.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn ngực Trần Nhiễm: Ngươi không cần nhìn ba nơi này, ngực cũng rất rộng rồi.
Trần Nhiễm buồn rầu, cũng không biết sao mà ngực quả thực hơi lớn, cho dù trải qua huấn luyện cường độ cao thì chỗ đó vẫn là hai ngọn đồi nhỏ, chẳng cứng rắn chút nào cả.
Lý Thổ Mệnh đi đến bên cạnh Trần Nhiễm nhìn nước sông cảm khái: Chẳng trách thi nhân có thể viết ra câu thơ như nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa (1), đẹp thật.
Trần Nhiễm: Nhật xuất…
Lý Thổ Mệnh hơi ngẩn ra, khinh bỉ liếc nhìn Trần Nhiễm một cái: Bỉ ổi.
Trần Nhiễm nghiêm trang nói: Thật ra mọi người đều hiểu lầm câu thơ này rồi, câu này chắc hẳn là miêu tả thiếu nam thiếu nữ lần đầu yêu đương sau đó lưỡng tình tương duyệt, lần đầu tiên mà, chắc sẽ xuất hiện cảnh như vậy… Nhật xuất, giang hoa, hồng thắng hỏa, ngươi nghĩ xem có phải là đạo lý này không?
Thẩm Lãnh đá một cước lên mông gã: Quay về ta sẽ nói với Trần đại bá.
Trần Nhiễm: Cha ta không hiểu.
Thẩm Lãnh: Ngươi cũng giỏi nhỉ.
Đúng lúc này có thân binh lớn tiếng hô: Giáo úy đến!
Thẩm Lãnh bọn họ vội vàng đứng nghiêm, giáo úy Vương Căn Đống đi đến, ho khan mấy tiếng để bớt lúng túng. Dù sao thì trước đây ông ta đã bớt trang bị của đội mười người của Thẩm Lãnh, còn từng tát Trần Nhiễm một cái, vốn tưởng Thẩm Lãnh sẽ tìm ông ta lý luận vì chuyện này, kết quả là Thẩm Lãnh lại chẳng làm gì cả.
Các ngươi đang nói chuyện gì? Vương Căn Đống tìm đại một chủ đề.
Lý Thổ Mệnh hơi căng thẳng, trả lời theo bản năng: Chuyện nhật xuất giang thủy…
Hửm?
Vương Căn Đống hơi ngẩn người, ông ta nghĩ có thể mình đã nghe lầm, là thủy của nhật xuất, hay là giang thủy thật? Các binh sĩ đều là hán tử thô tục, ngày thường nói đùa mấy câu tục tĩu cũng là chuyện thường, nhưng chưa từng thấy nhóm người Thẩm Lãnh bọn họ thô thiển.
Hắn đang sợ, nói năng lộn xộn. Trần Nhiễm vội vàng giải vây cho Lý Thổ Mệnh: Chỉ là nói chuyện lung tung thôi, giáo úy có chuyện gì không?
Vương Căn Đống liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: Muốn nói với ngươi vài câu.
Thẩm Lãnh ừm một tiếng, đi theo sau Vương Căn Đống đến phía đuôi thuyền. Vương Căn Đống dường như có chút khó mở miệng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: Chuyện lần trước bớt trang bị của ngươi…
Thẩm Lãnh lắc đầu: Là ta sai.
Vương Căn Đống dừng bước chân, ông ta nghe nói Thẩm Lãnh là một kẻ ngông nguồng bất trị, không ngờ lại có thái độ như vậy.
Vậy chuyện này cho qua đi, ta tìm ngươi là vì chuyện khác, cũng không quá quan trọng… chỉ là muốn nói cảm ơn.
Cảm ơn? Thẩm Lãnh hơi khó hiểu: Giáo úy một thân một mình đi cứu chúng ta, chúng ta còn chưa nói cảm ơn nữa.
Vương Căn Đống lắc đầu: Biết tại sao tướng quân thăng ta làm giáo úy không? Chính là bởi vì ta đã đi cứu các ngươi, cả một thuyền người, chỉ có ta đi, tướng quân nói đây mới là việc quân nhân Đại Ninh nên làm, không từ bỏ đồng bào của mình. Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, ta nghĩ chắc ngươi biết.
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: Đại khái có thể đoán được… Ân oán giữa Mộc Tiêu Phong và ta đã liên lụy đến giáo úy.
Vương Căn Đống nói: Thực không dám giấu, trước đó Mộc Tiêu Phong đã tìm ta, muốn sai ta giúp y diệt trừ ngươi, nhưng ta đã cự tuyệt… Lúc ngươi dẫn đội mười người đi tiêu diệt thủy phỉ, ta lại làm trái mệnh lệnh của Mộc Tiêu Phong mà đi giúp các ngươi, tướng quân cho ta chức giáo úy, là muốn nói với ta phải giữ thân đừng bị người khác lung lạc.
Những lời này nói ra hơi loạn, nhưng cái loạn này chính là tâm cảnh của Vương Căn Đống vào giờ này khắc này.
Ông ta phát hiện trong bất tri bất giác mình đã bị cuốn vào chuyện này, vốn chẳng có chút quan hệ nào với ông ta, đột nhiên lại bị kéo vào, điều này khiến ông ta bất an, cho dù được đề thăng lên giáo úy thì cũng bất an.
Ngươi cẩn thận một chút, trước đó Mộc Tiêu Phong đã đến Ất Tử doanh.
Vương Căn Đống nói xong câu này liền đi, câu này mới là lời ông ta muốn nói với Thẩm Lãnh nhất.
Sáu chiếc chiến thuyền đi qua sông Nam Bình vào Đại Vận Hà đi thẳng xuống phía nam, hơn hai ngàn dặm tiếp theo chắc hẳn bình an vô sự. Đại Vận Hà là tiền triều Đại Sở gần như dốc hết quốc lực để mở ra, thế nhân đều nói là hao tài tốn của, nhưng đánh giá của đương kim bệ hạ đối với việc Đại Sở mở Đại Vận Hà lại là tám chữ khiến người rung động… Quá tại đương đại, công tại thiên thu.
Bên bờ Đại Vận Hà có ngọn núi Quỳ Mông, chạy dọc đường sông theo hướng nam bắc liên miên không dứt. Nhóm thủy phỉ lớn nhất trên Đại Vận Hà này ẩn thân ngay trong hồ Mông Sơn dưới núi Quỳ Mông, đường thủy phức tạp, địa phương cũng không có thủy quân, thủy phỉ ở vùng này quả thực là mặc sức sinh trưởng. Nhóm thủy phỉ này đã xây dựng thủy trại ở hồ Mông Sơn, ít nhất có quy mô 500-600 người.
Cho dù như vậy, thủy phỉ cũng không dám ra ngoài hành hung vào ban ngày, cho dù là sương binh (2) cũng có thể đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá, chỉ cần ở trên đất liền, bọn chúng sẽ không dám ngang ngược.
Đại Ninh có 19 đạo, mỗi một đạo đều có một vệ chiến binh trú đóng, nhưng một đạo 19 quận, tất nhiên chiến binh không quản hết được, cho nên mỗi quận, thậm chí mỗi huyện đều có sương binh. Trang bị huấn luyện của những sương binh này đều là nha môn địa phương phụ trách, không thể so với chiến binh, nhưng khí giới giáp trụ cũng mạnh hơn thủy phỉ nhiều.
Nhóm thủy phỉ này tự xưng là Liên Vân trại, đại đương gia tên là Hà Liên, nhị đương gia là Bạch Chiêm Vân, tên Liên Vân trại chính là từ đây mà ra.
Lúc này trong đại sảnh tụ tập của thủy trại, đại đương gia Hà Liên vẻ mặt đề phòng nhìn mấy người khác đến thăm, cùng với một hòm chứa đầy bạc trắng đặt trước mặt y. Người khách rất chu đáo, không dùng nguyên cả đĩnh bạc mà là bạc vụn, sẽ không bị quan phủ truy tra được.
Nhưng chuyện mà người khách đề xuất, y thật sự không dám nhận lời, cho dù hòm bạc trắng đó quá mê người.
Xin lỗi Nhiếp tiên sinh.
Hà Liên cười đứng dậy: Bạc thật sự là thứ khiến người ta khó kháng cự nhất trên thế giới này, ta đưa ra quyết định rất khó khăn, nhưng mà suy trước tính sau, ta vẫn cảm thấy thứ phải đảm bảo trước nhất là sinh tử của mấy trăm huynh đệ dưới tay ta. Người mà ngươi bảo chúng ta đi giết chính là một đoàn suất của thủy sư sông Nam Bình, đừng nói không dễ làm, cho dù là giết được người rồi, thủy trại nhỏ nhoi này của chúng ta cũng không cản được thủy sư sông Nam Bình trả thù. Biết tại sao Liên Vân trại trước nay vẫn được coi là an ổn không? Bởi vì ta thức thời, tuyệt đối sẽ không lai vãng đến sông Nam Bình.
Nhiếp Viên gật gật đầu: Đại khái đã đoán được đại đương gia sẽ có thái độ như thế này, quả thực hơi làm khó ngươi, dù sao người phải giết cũng không phải người tầm thường gì. Đoàn suất tuy chỉ là võ chức thất phẩm nhỏ nhoi, nhưng dính dáng đến sự uy nghiêm của thủy sư Đại Ninh, không bị trả thù là chuyện không thể nào, cho nên ta còn chuẩn bị đường lui cho tướng quân và các huynh đệ. Đại đương gia nghĩ xem, cho dù bây giờ thủy sư sông Nam Bình không đến vây đánh, sau này cũng không đến ư?
Nhiếp Viên cười nói: Chỉ sợ các ngươi trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, thủy sư sớm muộn gì cũng sẽ đến, ta có thể cho ngươi một sự đảm bảo… Sau khi giết được Thẩm Lãnh, người của cả Liên Vân trại ngươi đều sẽ được Ất Tử doanh thu nhận, hoặc là trở thành sương binh địa phương, các ngươi lắc mình là biến hóa từ phỉ thành binh. Sau khi xong việc ta lại đưa thêm nhiều bạc, đủ cho mỗi người dù không làm thủy phỉ nữa cũng không lo ăn uống, như vậy lẽ nào không tốt?
Hà Liên không nhịn được, châm biếm nói: Mạnh miệng thì nói hay như thế, chỉ sợ xong việc rồi thì việc đầu tiên ngươi muốn làm chính là diệt Liên Vân trại của ta thôi.
Nhiếp Viên hỏi: Đại đương gia đã quyết định không chấp nhận hảo ý của ta?
Hà Liên khoát tay: Tiễn khách.
Nhiếp Viên đột nhiên hỏi một câu: Nếu Liên Vân trại không có đại đương gia, vẫn là Liên Vân trại sao?
Hà Liên nhướn lông mày: Có phải các ngươi không muốn đi không?
Nhiếp Viên đột nhiên tiến lên một bước lớn, trong tình huống Hà Liên không hề có phản ứng gì đã rút bội đao của y ra, nhanh đến mức khó mà tưởng tượng. Đao chọc vào ngực Hà Liên, sau đó Nhiếp Viên lại vỗ một chưởng lên chuôi đao, phập một tiếng, đao trực tiếp xuyên qua thân thể bay ra ngoài từ phía sau.
Đằng sau Hà Liên, nhị đương gia Bạch Chiêm Vân tiếp được đao bộp một tiếng, lưỡi dao quét ngang cắt vào đầu gối Hà Vân. Hà Vân ôm ngực quỳ xuống bụp một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Chiêm Vân, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi: Tại sao?
Bạch Chiêm Vân nhìn có vẻ hơi áy náy, quỳ xuống đỡ thân thể Hà Liên, áp sát tai y khẽ nõi: Bởi vì ta họ Bạch. (1) Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa: câu thơ trong bài Ức Giang Nam kỳ 1 của Bạch Cư Dị.
(2) Sương binh: đội quân phụ trách các loại tạp dịch đời Tống.
/150
|