Trường Ninh Đế Quân

Chương 64 - Một Tháng

/150


Hóa ra, đây chính là biển lớn.

Thẩm Lãnh đứng trên bãi cát bên bờ biển nhìn ra phương xa. Mặc dù đã có rất nhiều phán đoán về biển lớn, nhưng khi hắn thật sự đúng bên bờ biển cũng không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác tâm cảnh càng lúc càng rộng mở.

Hắn muốn lớn tiếng hét lên, muốn hít thở sâu, cho dù trong gió biển mang theo một chút mùi tanh.

Từ sau lúc hắn giết mấy tên chiến binh trinh thám phục kích đó, dọc đường đi cũng bình an vô sự, dường như người muốn giết hắn đã tạm thời từ bỏ kế hoạch. Nhưng dọc đường đi đến bây giờ Thẩm Lãnh đều không buông lỏng, hắn biết đối thủ của mình cường đại cỡ nào, hơn nữa còn ở trong chỗ tối.

Hắn hít thở thật sâu, không khí hít vào không thể hít thêm được nữa, sau đó thở ra giống như cả người xẹp hơi vậy.

Cầu Lập quốc ở bên nào? Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi một câu.

Thẩm Lãnh giơ tay ra chỉ về phía tây nam: Đại khái là bên đó, cách rất xa rất xa.

Trần Nhiễm cười: Không sợ xa, chiến thuyền của chúng ta đủ lớn, cho dù là chinh phục hải dương cũng được.

Thẩm Lãnh lắc đầu: Lớn, không nhất định thật sự có ích, lớn mà không hợp lý, ngược lại sẽ trở nên bị động.

Trần Nhiễm ừ một tiếng: Ta nghe nói người của Cầu Lập quốc ai ai cũng giống như khỉ đen, lần sau bắt một người sống xem thử rốt cuộc như thế nào.

Thẩm Lãnh cười: Bắt một con khỉ đen làm đại sư huynh ngươi sao?

Trần Nhiễm: …

Sau khi đội thuyền đến Hồ Kiến đạo thì dừng lại, chưa đến lúc thích hợp cũng không tiện tiến thẳng vào khu cực Nam Việt, mấy chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu tu bổ trong bến thuyền, các binh sĩ có mấy ngày thoải mái hiếm hoi.

Mãi cho đến khi trời tối Thẩm Lãnh vẫn đứng ở bờ biển, Trần Nhiễm bưng hai thố cơm đến, đưa một trong hai thố cho Thẩm Lãnh: Sao vẫn còn nhìn thế?

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: Ta đang nghĩ, cha mẹ ta chắc hẳn cũng chưa từng nhìn thấy biển lớn, mặc dù không biết họ rốt cuộc là ai, nhưng thay họ nhìn thêm một chút cũng tốt… Trà gia và tiên sinh cũng chưa từng thấy, ta nhìn kỹ một chút để lần sau nói cho họ nghe.

Trần Nhiễm trong lòng hơi chấn động: Vậy ta cũng nhìn thêm một lát, trở về nói cho cha ta nghe.

Hai người ngồi trên bãi cát bên bờ biển, vừa ăn vừa nhìn sóng biển nhấp nhô, ánh hoàng hôn che phủ bầu trời.

Tướng quân bọn họ đi gặp tướng quân Mậu Tự doanh Bùi Bi của chiến binh Hồ Kiến đạo, nghe nói đạo thừa Hồ Kiến đạo Từ Quảng An cũng ở đó, dạ yến của các đại nhân vật hôm nay e là sơn hào hải vị, cũng không biết sẽ nói những gì.

Trần Nhiễm gạt gạt thức ăn trong thố cơm, thực sự không có khẩu vị.

Thẩm Lãnh thì nhìn chẳng có vẻ gì, từng miếng từng miếng, ăn hết sạch sẽ một thố cơm: Đã đến nơi rồi, nhưng muốn lấy được mấy chiếc chiến thuyền từ tay người Cầu Lập không dễ dàng như vậy. Thứ nhất là phải đợi chúng ta tự lộ diện, thứ hai là sự phối hợp ở địa phương, thứ ba là xem biển lớn có đồng ý hay không.

Hắn liếc nhìn chỗ xa có một ngư phu đang vá lưới ở bên bờ biển, đứng dậy đi qua bắt chuyện với ngư phu đó, không bao lâu hai người đã nói chuyện rất rôm rả. Ngư phu có vẻ nói rất hăng say, cũng không biết Thẩm Lãnh đã tâng bốc cỡ nào nữa.

Rất lâu sau Thẩm Lãnh mới trở lại, Trần Nhiễm hỏi hắn đi làm gì, Thẩm Lãnh cười trả lời: Tìm hiểu biển lớn.

Tìm hiểu biển lớn. Biển lớn có gì để tìm hiểu, chẳng qua mà một vùng nước… cũng chỉ là lớn hơn sông hồ một chút mà thôi.

Trần Nhiễm cười nói: Đều là nước, có gì khác nhau.

Thẩm Lãnh: Nước tiểu ngươi thải ra ngoài cũng là nước, có thể giống nhau sao?

Trần Nhiễm: Nước tiểu cũng là nước sao? Thần kỳ như vậy.

Biển lớn có thủy triều lên xuống, cách Cầu Lập quốc bao xa, phải đi thuyền trên biển mấy ngày, biển sẽ trở nên hung dữ khi nào… Những điều này đều phải biết.

Trần Nhiễm nhún vai: Ta cảm thấy là ngươi nghĩ quá nhiều rồi, lái thuyền ra biển, một trận là xong sau đó về nhà, chỉ đơn giản như vậy.

Gã chỉ vào biển lớn: Bơi trong nước sông và bơi trong nước biển, có gì khác nhau đâu.

Thẩm Lãnh cười cười không nói, hai người đi về phía doanh địa.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày Thẩm Lãnh liền kéo đội ngũ của mình ra ngoài, khi các đội ngũ khác đều ở trong doanh địa ngủ thì Thẩm Lãnh đã đưa người lao vào nước biển hết lần này đến lần khác, sau khi vùng vẫy khoảng một canh giờ thì gần như đều cạn kiệt sức lực.

Sau khi ăn sáng, Thẩm Lãnh bắt đầu cho những thủ hạ này huấn luyện chiến đấu cận thân một chọi một ở chỗ nước nông, kết quả là đánh đến bát nháo loạn xạ, sóng biển ập vào từng đợt, đứng còn không vững, sao có thể đánh cho có quy củ?

Tướng quân Sầm Chinh ở phía xa đứng chắp tay nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt thoáng qua một chút tán thưởng, khi nghe thấy tiếng bước chân thì sự tán thưởng này lập tức biến mất không còn dấu vết.

Bạch Tú đi đến bên cạnh Sầm Chinh, cười cười nói: Người trẻ tuổi, luôn tinh lực dồi dào.

Sầm Chinh hỏi: Người đã đi rồi?

Đều đi rồi, bọn họ đều biết bệ hạ coi trọng chuyện lần này cỡ nào, cho nên lại tỏ thái độ rằng địa phương sẽ ủng hộ không tiếc sức lực, vậy nhưng có vài chuyện bọn họ không khống chế được, đó chính là người của Cầu Lập quốc đến khi nào, đến từ chỗ nào, lên bờ ở chỗ nào.

Ta đã nhắc đến với Bùi tướng quân, mượn ông ta 3 ngàn binh, ông ta nói sau khi trở về sẽ sắp xếp ngay.

Ừm. Sầm Chinh hỏi Bạch Tú: Ngươi có chủ ý gì?

Người ở địa phương còn không có cách gì, ta cũng không có… Ngoại trừ chờ đội thuyền của Cầu Lập quốc xuất hiện ra, không còn cách nào.

Bị động à. Sầm Chinh chậm rãi lắc đầu: Lãnh binh tác chiến, kiêng kị nhất là bị động.

Đúng lúc này Sầm Chinh nhìn thấy Thẩm Lãnh không biết mượn ở đâu ra một chiếc thuyền đánh cá, dài mười mấy mét, dẫn 7-8 người lên thuyền đi ra xa.

Hắn muốn làm gì?

Ánh mắt Bạch Tú lóe lên một cái: Có chút không kiêng nể gì rồi, lỡ như gặp sóng gió thuyền đánh cá bị lật trong biển, ai có thể cứu bọn họ về!

Sầm Chinh nói: Có lẽ hắn chính là muốn biết đến cái chết sớm, chết trong biển lớn sẽ như thế nào.

Sầm Chinh nói xong câu đó liền quay người bỏ đi, để lại một mình Bạch Tú đứng đó ngây người. Y nhìn thuyền đánh cá càng lúc càng xa, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên đến một ý cười.

Tiếp xúc cái chết sớm?

Cũng không biết tại sao y cười rất vui vẻ, mắt nheo lại nhìn phương hướng thuyền đánh cá biến mất, trong ánh mắt đó có sự tán thưởng đối với Thẩm Lãnh, cũng có những thứ khác.

Sau khi Thẩm Lãnh đưa binh đi huấn luyện nửa ngày, giáo úy Vương Căn Đống cũng dẫn theo hai đội binh sĩ khác gia nhập, làm theo y chang, Thẩm Lãnh huấn luyện binh như thế nào, gã liền huấn luyện như thế nấy.

Ngoài người của một tiêu doanh bọn họ ra, người của tiêu doanh khác từ đầu đến cuối đều không rời khỏi doanh địa, chỉ ở trong phạm vị doanh địa huấn luyện theo thông lệ.

Bọn họ kia gọi huấn luyện?

Binh sĩ huấn luyện ở trong doanh địa hừ một tiếng: Ta lại thấy giống như lấy cờ hiệu huấn luyện ra chơi hơn.

Chính xác, nhìn bọn họ ai nấy cũng bì bõm trong nước biển, chơi vô cùng vui vẻ.

Nhìn đi, sớm muộn tướng quân cũng pải xử trí bọn họ.

Nhưng sao ta cảm thấy bì bõm một nước biển một trận rất vui?

Cho nên nói bọn họ căn bản không phải huấn luyện!

Giáo úy của tiêu doanh này tên là Hình Thượng Hành, là người cũ trong đám thủ hạ của Sầm Chinh. Vốn dĩ lúc Sầm Chinh xuôi nam định mang theo toàn bộ người của mình, nhưng Trang Ung không đồng ý, điều phái tiêu doanh của Vương Căn Đống cho ông ta.

Mặc bọn họ quậy phá đi, bọn họ không phải lính của tướng quân, tướng quân cũng không tiện quá nghiêm khắc, nhưng đối với chúng ta mà nói đây không phải chuyện tốt, phóng túng đi, nhưng chúng ta không thể mất huấn luyện.

Hình Thượng Hành lớn tiếng nhắc nhở thủ hạ: Chú ý hàng ngũ! Chú ý hàng ngũ! Ta nói bao nhiêu lần rồi, hàng ngũ của chiến binh là mấu chốt để giết địch giành chiến thắng, sao các ngươi còn tán loạn như thế!

Vương Căn Đống dẫn Thẩm Lãnh và hai đoàn suất khác từ trong doanh địa đi qua, Hình Thượng Hành trợn mắt với bọn họ: Xem ra Vương giáo úy huấn binh rất dụng tâm nhỉ.

Vương Căn Đống ừ một tiếng: Không bằng Hình giáo úy, nhìn hàng ngũ của thủ hạ Hình giáo úy thật ổn, bội phục bội phục.

Hình Thượng Hành: Ngươi đây là thuỷ chiến đánh xong muốn về ngủ một giấc sao?

Vương Căn Đống nhún vai: Tướng quân truyền chúng ta đến.

Hình Thượng Hành cười: Tướng quân nhất định là khen ngươi luyện binh tốt.

Y nhìn về phía Thẩm Lãnh: Nhất là ngươi, luyện không tồi.

Thẩm Lãnh chắp tay: Đa tạ giáo úy.

Hình Thượng Hành trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ tên ngốc này ngay cả mình nói gì cũng nghe không hiểu, còn cảm ơn ta nữa, ha ha ha ha…

Vương Căn Đống dẫn ba đoàn suất tiến vào đại trướng giữa quân, Sầm Chinh ra hiệu cho bọn họ đóng kín rèm cửa.

Đã sắp hết một ngày rồi, các ngươi đưa người đi không phải ngồi thuyền lắc lư trên nước, thì là bì bõm trong nước biển, muốn làm gì? Ông ta trừng mắt hỏi Vương Căn Đống một câu.

Vương Căn Đống trả lời: Đoàn suất Thẩm Lãnh nhắc nhở ti chức, chiến đấu gần biển, nhất định phải để cho binh sĩ thích ứng với nước biển, nếu như đứng trong nước biển còn không đứng vững, làm sao chém giết? Sóng biển khác với sông, mượn thuyền đánh cá là vì để cho thủ hạ nhanh chóng ở trong sóng biển cũng có thể đi lại bình ổn trên thuyền.

Thẩm Lãnh nhắc nhở? Sầm Chinh nhìn về phía Thẩm Lãnh: Ngươi quản rất nhiều chuyện nhỉ.

Thẩm Lãnh trả lời: Ti chức quản không nhiều chuyện, chỉ một chuyện.

Ồ? Một chuyện nào?

Người của ti chức đưa đến đều còn sống trở về.

Sầm Chinh biến sắc, đập bàn bộp một tiếng: Ngươi cũng miệng lưỡi sắc bén đấy, trong cả thủy sư chỉ ngươi bản lĩnh có đúng không? Còn đưa người còn sống trở về… Ý của ngươi là, bổn tướng quân không có bản lĩnh đưa tất cả mọi người còn sống trở về?

Vương Căn Đống vội vàng giải thích: Tướng quân, không phải hắn có ý đó.

Ngươi câm miệng!

Sầm Chinh túm lấy một thứ giống như quyển sách trên bàn đập vào người Vương Căn Đống: Ta không nói chuyện với ngươi, cũng không cho quyền ngươi nói!

Vương Căn Đống đứng nghiêm: Ti chức nhớ rồi.

Sầm Chinh từ phía sau bàn đi ra, đi quanh Thẩm Lãnh một vòng: Ta nhớ ta đã từng nói với ngươi, ta không thích nhất là binh lính không biết phép tắc, có phải ngươi nghĩ mình rất có bản lĩnh không?

Thẩm Lãnh đứng thẳng tắp nhưng không lên tiếng.

Sầm Chinh cười lạnh nói: Không phục? Không phục thì lấy bản lĩnh của mình ra để có thể không phục… Không phải ngươi nghĩ mình giỏi sao? Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội, lần này xuôi nam là để mang về mấy chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc, nghe nói kiến nghị này cũng là ngươi đề xuất cho đề đốc đại nhân, cho nên việc này giao cho ngươi cũng coi như là lẽ đương nhiên.

Ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi đi lấy một chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc về, đương nhiên nếu ngươi thừa nhận mình không có bản lĩnh thì có thể từ bỏ, ta sẽ không trách tội ngươi.

Được. Thẩm Lãnh lại bất ngờ gật đầu: Ti chức lĩnh mệnh.

Sầm Chinh cười ha ha: Được đó, kẻ không biết trời cao đất rộng, ta sẽ đợi ngươi một tháng, trong vòng một tháng nếu không mang về một chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc, vậy thì đừng trách ta quân pháp vô tình.

Thẩm Lãnh: Ti chức có một thỉnh cầu.

Nói đi.

Không ai được phép nhúng tay, ti chức tự nghĩ cách.

Sầm Chinh chau mày: Bổn tướng quân cũng không thể?

Thẩm Lãnh gật đầu: Tướng quân cũng không thể, nếu đã giao cho ti chức đi xử lý tất cả, ti chức vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó tướng quân xử trí ti chức cũng dễ hơn.

Sầm Chinh tức giận sắc mặt trắng bệch: Hay hay hay, hay cho một đoàn suất đại nhân ngông cuồng… Ta sẽ cho ngươi quyền lực này, đến lúc đó không làm được, ta xem ngươi nói thế nào.

Thẩm Lãnh đứng trang nghiêm hành quân lễ: Tạ tướng quân!

Sầm Chinh khoát tay Cút hết ra ngoài, không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status