Sáu chiếc chiến thuyền Hùng Ngưu chia thành hai đội, đội trước hai chiếc, đội sau bốn chiếc, kẹp ba chiếc chiến thuyền của Cầu Lập quốc ở giữa bắt đầu về phương bắc. Bởi vì đi quá gấp nên tướng quân Mậu Tự doanh và quan viên Hồ Kiến đạo nghe tin đến đưa tiễn cũng không gặp được Sầm Chinh bọn họ.
Sầm Chinh vốn đoán trước người Cầu Lập sẽ không dễ dàng từ ba bỏ chiếc chiến thuyền như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Cầu Lập quốc muốn điều tập lượng lớn chiến thuyền từ bổn quốc xuất phát đến hải cảng nho nhỏ Hồ Kiến đạo này, ít nhất cũng cần năm ngày trở lên, trong thời gian này thì đội thuyền thủy sư sớm đã đi về phía bắc rất xa rồi.
Các thợ thủ công đều ăn ở bên trong ba chiếc chiến thuyền Cầu Lập, dậy là bắt đầu vẽ vời, mệt thì ngủ, có người chuyên hầu hạ việc ăn uống của bọn họ.
Còn có những tù binh người Cầu Lập kia, chẳng qua là bọn họ không có đãi ngộ tốt như vậy.
Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền nhìn về phía phương xa, không tự chủ được lại suy nghĩ tại sao Sầm Chinh dám giết chết Bạch Tú?
Bàn cờ bên trong thủy sư, nhìn có vẻ thực sự không có đơn giản như vậy.
Trên núi Đình Đài ở cách Thẩm Lãnh rất xa rất xa, Thẩm tiên sinh và Trà gia đã ở đây nửa tháng, nửa tháng này Trà gia đã không ít lợi ích.
Kiếm pháp của Sở Kiếm Liên khiến Trà gia cảm thấy mình múa kiếm quả thực giống như một đứa trẻ đang khua một cái gậy vậy.
Xem Trà gia luyện kiếm xong, khóe miệng Sở Kiếm Liên hơi nhếch lên: Là một hạt giống tốt, không phải tốt bình thường.
Tuổi tác ông ta chắc hẳn ngang với Thẩm tiên sinh, nhưng nhìn dường như còn lớn hơn Thẩm tiên sinh mấy tuổi, mặc dù không mặt không có vẻ già nua nhưng tóc mai lại bạc trắng.
Đây là một nam nhân hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực, bất luận là chiều cao, thân hình, khuôn mặt hay là nói năng học thức, hoặc là võ nghệ đều khiến người ta không thể bắt bẻ.
Hơn nữa trên người ông ta có một kiểu sang trọng dường như là trời sinh đã có, cho dù ông ta bình dị gần gũi đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ khiến người khác có cảm giác xa cách.
Thẩm tiên sinh ngồi ở đó thưởng thức trà, cười hỏi: Lúc mới đến ngươi nói để nó theo ngươi học kiếm nửa tháng, nửa tháng sau nếu ngươi hài lòng thì cho nó thanh Phá Giáp , bây giờ đã đến nửa tháng rồi, ta không tin ngươi có thể giấu lương tâm mà nói ra ba chữ không hài lòng.
Không hài lòng. Sở Kiếm Liên trả lời đơn giản, dứt khoát.
Thẩm tiên sinh suýt nữa thì phun trà trong miệng ra: Ngươi còn muốn như thế nào?
Sở Kiếm Liên nói: Điều ta không hài lòng, không phải là thiên phú của nó, không phải nghị lực của nó, cũng không phải sự tiến bộ của nó, mà là thái độ của nó… Ta không tin ngươi không nhìn ra, nửa tháng này nó luôn lòng không yên, nhất là mấy ngày sau này, cho dù lúc luyện kiếm cũng hay phân tâm, nếu nó có thể đến cảnh giới quên mình, mức đề thăng kiếm thuật sẽ lớn hơn.
Một người thái độ đối với kiếm không đoan chính, cho dù thiên phú tốt đến mấy, ta cũng không muốn cho nó phá giáp.
Thẩm tiên sinh thở dài: Cũng được, vậy hôm nay chúng ta xin cáo từ.
Tại sao?
Nếu còn không đi nữa, nó sẽ cắt y phục của ta.
Thẩm tiên sinh có chút bất đắc dĩ nói: Lòng nó sớm đã không ở núi Đình Đài này, ở lại nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng về nhà yên tĩnh chờ đợi.
Sở Kiếm Liên hơi nhíu mày: Đây là đã từ bỏ rồi? Không giống chuyện mà Thẩm Tiểu Tùng ngươi làm.
Thẩm tiên sinh nhún vai: Ta từng muốn lấy trộm, khổ nỗi không đánh lại ngươi, cũng không chạy thoát được ngươi.
Sở Kiếm Liên bật cười: Cũng coi như ngươi tự biết mình.
Thẩm tiên sinh đứng lên duỗi người giãn gân cốt một chút: Trà Nhi, về phòng thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta lên đường về quận An Dương.
Bịch một tiếng, thanh kiếm đâm vào cái cây lớn ở chỗ xa, trực tiếp đâm xuyên qua gỗ.
Lúc nhìn lại, đâu còn có bóng dáng nha đầu đó, đã lao vào trong phòng thu dọn đồ rồi.
Sở Kiếm Liên đi đến bên cái cây kia nhìn nhìn… Cái cây này to đến hơn một tấc, lực đâm của nha đầu đó lại khiến kiếm đâm xuyên qua cây, nửa tháng nay nó đều chưa từng thể hiện sức bộc phát như vậy.
Trà gia mặt đỏ bừng bừng, nhét bừa y phục của mình vào rương mây coi như là thu dọn, sau đó bưng cái rương ra ngoài: Tiên sinh, sao ông còn chưa không thu dọn?
Thẩm tiên sinh thong dong đứng dậy, nhìn về phía Sở Kiếm Liên: Cái đó, trước khi đi không tặng ta chút lễ vật? Mấy hũ trà ngon ngươi giấu đó chia cho ta một nửa đi, kiếm thì ta không cưỡng cầu, trà không đưa không được.
Sở Kiếm Liên: Nếu ta không đưa thì sao?
Thẩm tiên sinh: Ta đã chừng này tuổi rồi, nếu vì mấy hũ trà ngon mà lăn lộn khóc lóc om sòm thì rất không hay, sau này còn làm sao gặp lại? Con người ngươi cũng độ lượng, nhất định không thể nhìn ta chừng này tuổi còn mất mặt, miễn cưỡng cho ta cũng là cho, còn chẳng bằng bây giờ dứt khoát cho ta chút, ta nhớ ngươi ba đời là được.
Sở Kiếm Liên: Không biết xấu hổ.
Thẩm tiên sinh: Cảm ơn.
Sở Kiếm Liên về phòng, không lâu sau đã cầm hai cái hộp gỗ ra, một hộp trong số đó rất dài, một cái khác là hộp trà. Khi Thẩm tiên sinh nhìn thấy cái hộp kiếm dài dài đó liền cười, giống như một lão hồ ly.
Sở Kiếm Liên ném hộp trà cho Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh lập tức đón lấy mở ra xem thử, bên trong có sáu hũ trà ngon đậy kín, hiển nhiên Sở Kiếm Liên sớm đã chuẩn bị xong rồi. Sáu hũ, gần như chính là toàn bộ số lá trà mà Sở Kiếm Liên cất giữ.
Thẩm tiên sinh lấy bốn hũ ở bên trong ra đặt lên bàn đá: Ta đâu có tham như vậy, ta mang hai hũ đi, một hũ để lại cho mình uống, một hũ để tiểu tử ngốc hắn tặng cho Trang Ung trả ân tình.
Ngẫm nghĩ, sau đó lại lấy một hũ đặt vào hộp trà: Hay là lấy thêm một hũ đi.
Sở Kiếm Liên thở dài: Ta có một cây cung phôi sắt ba thạch rưỡi, kéo căng cung bắn tên vào mặt ngươi cũng chưa chắc có thể bắn thủng da mặt ngươi.
Thẩm tiên sinh: Ta không đền mũi tên cho ngươi đâu.
Sở Kiếm Liên cười cười, hai tay cầm hộp kiếm quay sang nhìn Trà gia: Ta nửa đời đến nay có tổng cộng ba thanh kiếm, một là Phá Giáp, một là Thừa Thiên, một thanh khác không nói tên được… Trong hộp kiếm này chính là Phá Giáp ta đã dùng khi còn trẻ. Ngươi tuy là một nữ tử, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, ý chí còn sắc bén hơn cả nam nhân bình thường, cho ngươi Phá Giáp cũng không thiệt cho nó… Nhưng, ngươi cần trả lời ta một câu hỏi, nếu ta không hài lòng, ta không thể cho ngươi kiếm này.
Trà gia khom người lạy một cái: Mời Sở tiên sinh hỏi.
Sở Kiếm Liên khẽ thở ra một hơi rồi nghiêm túc hỏi: Ngươi học kiếm vì ai?
Trà gia không suy nghĩ đã trực tiếp trả lời: Vì hắn.
Sở Kiếm Liên hơi nhíu mày: Nghĩ kỹ một chút.
Thế là Trà gia ngẫm nghĩ, trả lời: Vì hắn.
Sở Kiếm Liên mặt lộ vẻ thất vọng, lòng bàn tay Thẩm tiên sinh đã toàn là mồ hôi. Ông biết Sở Kiếm Liên đã thất vọng, một kiếm khách đâu có luyện kiếm vì người khác, trong lòng kiếm khách chỉ có kiếm và bản thân mình, Sở Kiếm Liên đều không hài lòng với hai lần trả lời liên tiếp của Trà gia, thanh Phá Giáp này sợ là không lấy về được rồi.
Sở Kiếm Liên dường như không từ bỏ, nhìn vào mắt Tra gia nói: Chắc hẳn ngươi hiểu, mục tiêu đầu tiên của người tập võ trong thiên hạ đều là để bản thân mạnh hơn, sau đó là an thiên hạ, ngươi học kiếm vì người khác, là không tôn trọng kiếm đạo cũng như bản thân ngươi, nếu ngươi có thể thay đổi thái độ học kiếm vì bản thân, ta sẽ cho ngươi thanh Phá Giáp này… Ngươi, học kiếm vì ai?
Trà gia trả lời: Vì Lãnh Tử.
Sau đó Trà gia xoay người nhìn về phía Thẩm tiên sinh: Chúng ta đi sao?
Thẩm tiên sinh cười gật đầu: Đi.
Cái hộp kiếm kia bay qua vèo một tiếng, Thẩm tiên sinh giơ tay chụp được nhìn Sở Kiếm Liên đã đi vào trong phòng: Đây là tại sao?
Sở Kiếm Liên vừa đi vừa trả lời: Học kiếm chỉ cần chấp niệm là đủ rồi, bất kể là vì bản thân hay là vì người khác, ta hỏi nó ba lần liền nó đều không thay đổi mục đích ban đầu, điều này rất tốt, vô cùng tốt, Thẩm Tiểu Tùng… điều duy nhất ta phục ngươi là hai chữ chấp niệm này, ngươi dậy rất tốt.
Thẩm tiên sinh nhìn cái hộp kiếm trong tay, trầm mặc một lát, hướng tới phía căn nhà cúi người: Đa tạ!
Sở Kiếm Liên: Đi mau đi mau, nếu ngươi không đi ta lại mất hai hũ trà ngon.
Thẩm tiên sinh bật cười, mắt hơi đỏ.
Trà gia lại xoay người quỳ xuống trịnh trọng cúi đầu, sau khi đứng dậy thì nhận lấy hộp kiếm buộc lên lưng mình: Sở tiên sinh yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ thanh kiếm này.
Trong phòng truyền đến tiếng của Sở Kiếm Liên: Lần sau có rảnh thì dẫn tên đó qua cho ta xem thử, ta đã dậy ngươi nửa tháng, bất luận bản thân ngươi có nhận hay không thì ta đã là sư phụ ngươi, nếu hắn không xứng với ngươi, ta sẽ tự tay giết hắn, không thể làm loạn tâm học kiếm của ngươi được.
Trà gia vỗ vỗ cái hộp kiếm sau lưng: Phá Giáp của ta không đồng ý.
Sở Kiếm Liên hơi ngây người, sau đó phá lên cười ha ha, cười vô cùng sảng khoái.
Bên ngoài viện tử, con lừa mua trên đường đi vẫn đang ăn cỏ, Thẩm tiên sinh lắp xe gỗ xong liền vung roi cho xe xuống núi, Trà gia ngồi khoanh chân trên xe ôm hộp kiếm, khóe miệng mang ý cười.
Liệu Lãnh Tử có về quận An Dương trước chúng ta không?
Sẽ không đâu, xuống phía nam cướp thuyền của người Cầu Lập phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, đâu có nhanh như vậy, nhưng ta cố hết sức cho xe chạy nhanh chút là được.
Liệu Lãnh Tử có bị thương không?
Sẽ không đâu, những thương tích nên bị thì trên cơ bản là mấy năm trước đã bị rồi, đâu có dễ dàng lại bị thương nữa như vậy.
Ta nghe nói nữ hài tử phía nam ai ai cũng yểu điệu xinh đẹp, liệu Lãnh Tử có thích không?
Nếu Lãnh Tử mà như vậy, còn là Lãnh Tử sao?
Trà gia cười, nụ cười sáng lạn.
Đúng rồi tiên sinh, trước đó Sở tiên sinh nói ông ta có ba thanh kiếm, lúc trẻ dùng Phá Giáp, sau này dùng Thừa Thiên, còn có một thanh kiếm nhưng không chịu nói cho ta biết tên, là gì vậy?
Không phải ông ta không chịu nói cho ngươi biết, mà là chính ông ta cũng không muốn nhắc đến.
Thẩm tiên sinh thở dài, quay đầu lại liếc nhìn nơi ẩn cư của Sở Kiếm Liên, nhìn thấy kiếm khách áo trắng như tuyết đó đứng chắp tay ở chỗ cao, chắc là đang nhìn tiễn bọn họ đi.
Cô độc. Thẩm tiên sinh lẩm bẩm hai chữ.
Trà gia hơi ngẩn người: Kiếm tên Cô Độc?
Không phải, ta nói là Sở Kiếm Liên quá cô độc, ông ta không muốn bị gia tộc của mình sắp đặt vận mệnh, lại sợ có lỗi với phụ mẫu thân nhân, cho nên chỉ có thể một mình ẩn cư ở đây coi như là trốn tránh, cho nên ông ta cô độc… Thanh kiếm đó của ông ta, tên là Đế Vận, là bội kiếm của hoàng đế Đại Sở trước đây.
Trà gia trong lòng chấn động, thì thào tự nói: Đế Vận…
Sở đã vong mấy trăm năm, mấy trăm năm nay người của hoàng tộc Sở quốc vẫn không chịu từ bỏ mơ mộng hão huyền. Sức mạnh của Đại Ninh, cho dù là lúc Sở mạnh nhất cũng không bằng một nửa Ninh, hiện tại nhân tâm quy phục, tứ hải thái bình, mộng phục quốc đó sợ là chỉ có thể tồn tại trong đầu bản thân bọn họ thôi.
Sở Kiếm Liên là một người đấu tranh với vận mệnh, nhưng lại không thoát được.
Thẩm tiên sinh quất roi kêu chát một tiếng, nhưng con lừa vẫn không nhanh không chậm, ông dường như có chút bất đắc dĩ, loài lừa này bướng bỉnh, ông quất roi kêu to cỡ nào thì nó cũng chẳng thèm để ý.
Trà gia mở hộp kiếm ra, lấy thanh Phá Giáp kiếm từ bên trong ra, tựa như có một luồng tinh quang, nhiệt độ trên con đường nhỏ giữa rừng cũng hạ xuống như một chút.
Ngón tay của Trà gia nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm, lẩm bẩm nói một mình: Nếu dùng Phá Giáp này giết lừa, chắc không tính là bôi nhọ kiếm nhỉ.
Con lừa đột nhiên chạy đi, Thẩm tiên sinh nhìn mà sửng sốt.
Trà gia đặt kiếm trở lại hộp, khóe miệng hơi nhếch lên: Còn muốn trở về ăn mấy bữa thịt lừa nướng, ai ngờ ngươi kinh sợ như vậy?
Con lừa ngửa đầu kêu mấy tiếng, chạy càng nhanh hơn nữa.
Thẩm tiên sinh cười nói: Cái này hay, kết hợp thêm một bát canh thịt lừa… Canh thịt lừa chính là canh dùng thịt lừa hầm thành, ở trong quán thịt lừa, tất cả canh thịt lừa đều là thịt tươi hầm mỗi ngày, không có canh cũ…
Trà gia: Ông dọa nữa là chết nó rồi…
Sầm Chinh vốn đoán trước người Cầu Lập sẽ không dễ dàng từ ba bỏ chiếc chiến thuyền như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Cầu Lập quốc muốn điều tập lượng lớn chiến thuyền từ bổn quốc xuất phát đến hải cảng nho nhỏ Hồ Kiến đạo này, ít nhất cũng cần năm ngày trở lên, trong thời gian này thì đội thuyền thủy sư sớm đã đi về phía bắc rất xa rồi.
Các thợ thủ công đều ăn ở bên trong ba chiếc chiến thuyền Cầu Lập, dậy là bắt đầu vẽ vời, mệt thì ngủ, có người chuyên hầu hạ việc ăn uống của bọn họ.
Còn có những tù binh người Cầu Lập kia, chẳng qua là bọn họ không có đãi ngộ tốt như vậy.
Thẩm Lãnh đứng ở đầu thuyền nhìn về phía phương xa, không tự chủ được lại suy nghĩ tại sao Sầm Chinh dám giết chết Bạch Tú?
Bàn cờ bên trong thủy sư, nhìn có vẻ thực sự không có đơn giản như vậy.
Trên núi Đình Đài ở cách Thẩm Lãnh rất xa rất xa, Thẩm tiên sinh và Trà gia đã ở đây nửa tháng, nửa tháng này Trà gia đã không ít lợi ích.
Kiếm pháp của Sở Kiếm Liên khiến Trà gia cảm thấy mình múa kiếm quả thực giống như một đứa trẻ đang khua một cái gậy vậy.
Xem Trà gia luyện kiếm xong, khóe miệng Sở Kiếm Liên hơi nhếch lên: Là một hạt giống tốt, không phải tốt bình thường.
Tuổi tác ông ta chắc hẳn ngang với Thẩm tiên sinh, nhưng nhìn dường như còn lớn hơn Thẩm tiên sinh mấy tuổi, mặc dù không mặt không có vẻ già nua nhưng tóc mai lại bạc trắng.
Đây là một nam nhân hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực, bất luận là chiều cao, thân hình, khuôn mặt hay là nói năng học thức, hoặc là võ nghệ đều khiến người ta không thể bắt bẻ.
Hơn nữa trên người ông ta có một kiểu sang trọng dường như là trời sinh đã có, cho dù ông ta bình dị gần gũi đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ khiến người khác có cảm giác xa cách.
Thẩm tiên sinh ngồi ở đó thưởng thức trà, cười hỏi: Lúc mới đến ngươi nói để nó theo ngươi học kiếm nửa tháng, nửa tháng sau nếu ngươi hài lòng thì cho nó thanh Phá Giáp , bây giờ đã đến nửa tháng rồi, ta không tin ngươi có thể giấu lương tâm mà nói ra ba chữ không hài lòng.
Không hài lòng. Sở Kiếm Liên trả lời đơn giản, dứt khoát.
Thẩm tiên sinh suýt nữa thì phun trà trong miệng ra: Ngươi còn muốn như thế nào?
Sở Kiếm Liên nói: Điều ta không hài lòng, không phải là thiên phú của nó, không phải nghị lực của nó, cũng không phải sự tiến bộ của nó, mà là thái độ của nó… Ta không tin ngươi không nhìn ra, nửa tháng này nó luôn lòng không yên, nhất là mấy ngày sau này, cho dù lúc luyện kiếm cũng hay phân tâm, nếu nó có thể đến cảnh giới quên mình, mức đề thăng kiếm thuật sẽ lớn hơn.
Một người thái độ đối với kiếm không đoan chính, cho dù thiên phú tốt đến mấy, ta cũng không muốn cho nó phá giáp.
Thẩm tiên sinh thở dài: Cũng được, vậy hôm nay chúng ta xin cáo từ.
Tại sao?
Nếu còn không đi nữa, nó sẽ cắt y phục của ta.
Thẩm tiên sinh có chút bất đắc dĩ nói: Lòng nó sớm đã không ở núi Đình Đài này, ở lại nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng về nhà yên tĩnh chờ đợi.
Sở Kiếm Liên hơi nhíu mày: Đây là đã từ bỏ rồi? Không giống chuyện mà Thẩm Tiểu Tùng ngươi làm.
Thẩm tiên sinh nhún vai: Ta từng muốn lấy trộm, khổ nỗi không đánh lại ngươi, cũng không chạy thoát được ngươi.
Sở Kiếm Liên bật cười: Cũng coi như ngươi tự biết mình.
Thẩm tiên sinh đứng lên duỗi người giãn gân cốt một chút: Trà Nhi, về phòng thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta lên đường về quận An Dương.
Bịch một tiếng, thanh kiếm đâm vào cái cây lớn ở chỗ xa, trực tiếp đâm xuyên qua gỗ.
Lúc nhìn lại, đâu còn có bóng dáng nha đầu đó, đã lao vào trong phòng thu dọn đồ rồi.
Sở Kiếm Liên đi đến bên cái cây kia nhìn nhìn… Cái cây này to đến hơn một tấc, lực đâm của nha đầu đó lại khiến kiếm đâm xuyên qua cây, nửa tháng nay nó đều chưa từng thể hiện sức bộc phát như vậy.
Trà gia mặt đỏ bừng bừng, nhét bừa y phục của mình vào rương mây coi như là thu dọn, sau đó bưng cái rương ra ngoài: Tiên sinh, sao ông còn chưa không thu dọn?
Thẩm tiên sinh thong dong đứng dậy, nhìn về phía Sở Kiếm Liên: Cái đó, trước khi đi không tặng ta chút lễ vật? Mấy hũ trà ngon ngươi giấu đó chia cho ta một nửa đi, kiếm thì ta không cưỡng cầu, trà không đưa không được.
Sở Kiếm Liên: Nếu ta không đưa thì sao?
Thẩm tiên sinh: Ta đã chừng này tuổi rồi, nếu vì mấy hũ trà ngon mà lăn lộn khóc lóc om sòm thì rất không hay, sau này còn làm sao gặp lại? Con người ngươi cũng độ lượng, nhất định không thể nhìn ta chừng này tuổi còn mất mặt, miễn cưỡng cho ta cũng là cho, còn chẳng bằng bây giờ dứt khoát cho ta chút, ta nhớ ngươi ba đời là được.
Sở Kiếm Liên: Không biết xấu hổ.
Thẩm tiên sinh: Cảm ơn.
Sở Kiếm Liên về phòng, không lâu sau đã cầm hai cái hộp gỗ ra, một hộp trong số đó rất dài, một cái khác là hộp trà. Khi Thẩm tiên sinh nhìn thấy cái hộp kiếm dài dài đó liền cười, giống như một lão hồ ly.
Sở Kiếm Liên ném hộp trà cho Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh lập tức đón lấy mở ra xem thử, bên trong có sáu hũ trà ngon đậy kín, hiển nhiên Sở Kiếm Liên sớm đã chuẩn bị xong rồi. Sáu hũ, gần như chính là toàn bộ số lá trà mà Sở Kiếm Liên cất giữ.
Thẩm tiên sinh lấy bốn hũ ở bên trong ra đặt lên bàn đá: Ta đâu có tham như vậy, ta mang hai hũ đi, một hũ để lại cho mình uống, một hũ để tiểu tử ngốc hắn tặng cho Trang Ung trả ân tình.
Ngẫm nghĩ, sau đó lại lấy một hũ đặt vào hộp trà: Hay là lấy thêm một hũ đi.
Sở Kiếm Liên thở dài: Ta có một cây cung phôi sắt ba thạch rưỡi, kéo căng cung bắn tên vào mặt ngươi cũng chưa chắc có thể bắn thủng da mặt ngươi.
Thẩm tiên sinh: Ta không đền mũi tên cho ngươi đâu.
Sở Kiếm Liên cười cười, hai tay cầm hộp kiếm quay sang nhìn Trà gia: Ta nửa đời đến nay có tổng cộng ba thanh kiếm, một là Phá Giáp, một là Thừa Thiên, một thanh khác không nói tên được… Trong hộp kiếm này chính là Phá Giáp ta đã dùng khi còn trẻ. Ngươi tuy là một nữ tử, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, ý chí còn sắc bén hơn cả nam nhân bình thường, cho ngươi Phá Giáp cũng không thiệt cho nó… Nhưng, ngươi cần trả lời ta một câu hỏi, nếu ta không hài lòng, ta không thể cho ngươi kiếm này.
Trà gia khom người lạy một cái: Mời Sở tiên sinh hỏi.
Sở Kiếm Liên khẽ thở ra một hơi rồi nghiêm túc hỏi: Ngươi học kiếm vì ai?
Trà gia không suy nghĩ đã trực tiếp trả lời: Vì hắn.
Sở Kiếm Liên hơi nhíu mày: Nghĩ kỹ một chút.
Thế là Trà gia ngẫm nghĩ, trả lời: Vì hắn.
Sở Kiếm Liên mặt lộ vẻ thất vọng, lòng bàn tay Thẩm tiên sinh đã toàn là mồ hôi. Ông biết Sở Kiếm Liên đã thất vọng, một kiếm khách đâu có luyện kiếm vì người khác, trong lòng kiếm khách chỉ có kiếm và bản thân mình, Sở Kiếm Liên đều không hài lòng với hai lần trả lời liên tiếp của Trà gia, thanh Phá Giáp này sợ là không lấy về được rồi.
Sở Kiếm Liên dường như không từ bỏ, nhìn vào mắt Tra gia nói: Chắc hẳn ngươi hiểu, mục tiêu đầu tiên của người tập võ trong thiên hạ đều là để bản thân mạnh hơn, sau đó là an thiên hạ, ngươi học kiếm vì người khác, là không tôn trọng kiếm đạo cũng như bản thân ngươi, nếu ngươi có thể thay đổi thái độ học kiếm vì bản thân, ta sẽ cho ngươi thanh Phá Giáp này… Ngươi, học kiếm vì ai?
Trà gia trả lời: Vì Lãnh Tử.
Sau đó Trà gia xoay người nhìn về phía Thẩm tiên sinh: Chúng ta đi sao?
Thẩm tiên sinh cười gật đầu: Đi.
Cái hộp kiếm kia bay qua vèo một tiếng, Thẩm tiên sinh giơ tay chụp được nhìn Sở Kiếm Liên đã đi vào trong phòng: Đây là tại sao?
Sở Kiếm Liên vừa đi vừa trả lời: Học kiếm chỉ cần chấp niệm là đủ rồi, bất kể là vì bản thân hay là vì người khác, ta hỏi nó ba lần liền nó đều không thay đổi mục đích ban đầu, điều này rất tốt, vô cùng tốt, Thẩm Tiểu Tùng… điều duy nhất ta phục ngươi là hai chữ chấp niệm này, ngươi dậy rất tốt.
Thẩm tiên sinh nhìn cái hộp kiếm trong tay, trầm mặc một lát, hướng tới phía căn nhà cúi người: Đa tạ!
Sở Kiếm Liên: Đi mau đi mau, nếu ngươi không đi ta lại mất hai hũ trà ngon.
Thẩm tiên sinh bật cười, mắt hơi đỏ.
Trà gia lại xoay người quỳ xuống trịnh trọng cúi đầu, sau khi đứng dậy thì nhận lấy hộp kiếm buộc lên lưng mình: Sở tiên sinh yên tâm, ta sẽ không bôi nhọ thanh kiếm này.
Trong phòng truyền đến tiếng của Sở Kiếm Liên: Lần sau có rảnh thì dẫn tên đó qua cho ta xem thử, ta đã dậy ngươi nửa tháng, bất luận bản thân ngươi có nhận hay không thì ta đã là sư phụ ngươi, nếu hắn không xứng với ngươi, ta sẽ tự tay giết hắn, không thể làm loạn tâm học kiếm của ngươi được.
Trà gia vỗ vỗ cái hộp kiếm sau lưng: Phá Giáp của ta không đồng ý.
Sở Kiếm Liên hơi ngây người, sau đó phá lên cười ha ha, cười vô cùng sảng khoái.
Bên ngoài viện tử, con lừa mua trên đường đi vẫn đang ăn cỏ, Thẩm tiên sinh lắp xe gỗ xong liền vung roi cho xe xuống núi, Trà gia ngồi khoanh chân trên xe ôm hộp kiếm, khóe miệng mang ý cười.
Liệu Lãnh Tử có về quận An Dương trước chúng ta không?
Sẽ không đâu, xuống phía nam cướp thuyền của người Cầu Lập phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, đâu có nhanh như vậy, nhưng ta cố hết sức cho xe chạy nhanh chút là được.
Liệu Lãnh Tử có bị thương không?
Sẽ không đâu, những thương tích nên bị thì trên cơ bản là mấy năm trước đã bị rồi, đâu có dễ dàng lại bị thương nữa như vậy.
Ta nghe nói nữ hài tử phía nam ai ai cũng yểu điệu xinh đẹp, liệu Lãnh Tử có thích không?
Nếu Lãnh Tử mà như vậy, còn là Lãnh Tử sao?
Trà gia cười, nụ cười sáng lạn.
Đúng rồi tiên sinh, trước đó Sở tiên sinh nói ông ta có ba thanh kiếm, lúc trẻ dùng Phá Giáp, sau này dùng Thừa Thiên, còn có một thanh kiếm nhưng không chịu nói cho ta biết tên, là gì vậy?
Không phải ông ta không chịu nói cho ngươi biết, mà là chính ông ta cũng không muốn nhắc đến.
Thẩm tiên sinh thở dài, quay đầu lại liếc nhìn nơi ẩn cư của Sở Kiếm Liên, nhìn thấy kiếm khách áo trắng như tuyết đó đứng chắp tay ở chỗ cao, chắc là đang nhìn tiễn bọn họ đi.
Cô độc. Thẩm tiên sinh lẩm bẩm hai chữ.
Trà gia hơi ngẩn người: Kiếm tên Cô Độc?
Không phải, ta nói là Sở Kiếm Liên quá cô độc, ông ta không muốn bị gia tộc của mình sắp đặt vận mệnh, lại sợ có lỗi với phụ mẫu thân nhân, cho nên chỉ có thể một mình ẩn cư ở đây coi như là trốn tránh, cho nên ông ta cô độc… Thanh kiếm đó của ông ta, tên là Đế Vận, là bội kiếm của hoàng đế Đại Sở trước đây.
Trà gia trong lòng chấn động, thì thào tự nói: Đế Vận…
Sở đã vong mấy trăm năm, mấy trăm năm nay người của hoàng tộc Sở quốc vẫn không chịu từ bỏ mơ mộng hão huyền. Sức mạnh của Đại Ninh, cho dù là lúc Sở mạnh nhất cũng không bằng một nửa Ninh, hiện tại nhân tâm quy phục, tứ hải thái bình, mộng phục quốc đó sợ là chỉ có thể tồn tại trong đầu bản thân bọn họ thôi.
Sở Kiếm Liên là một người đấu tranh với vận mệnh, nhưng lại không thoát được.
Thẩm tiên sinh quất roi kêu chát một tiếng, nhưng con lừa vẫn không nhanh không chậm, ông dường như có chút bất đắc dĩ, loài lừa này bướng bỉnh, ông quất roi kêu to cỡ nào thì nó cũng chẳng thèm để ý.
Trà gia mở hộp kiếm ra, lấy thanh Phá Giáp kiếm từ bên trong ra, tựa như có một luồng tinh quang, nhiệt độ trên con đường nhỏ giữa rừng cũng hạ xuống như một chút.
Ngón tay của Trà gia nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm, lẩm bẩm nói một mình: Nếu dùng Phá Giáp này giết lừa, chắc không tính là bôi nhọ kiếm nhỉ.
Con lừa đột nhiên chạy đi, Thẩm tiên sinh nhìn mà sửng sốt.
Trà gia đặt kiếm trở lại hộp, khóe miệng hơi nhếch lên: Còn muốn trở về ăn mấy bữa thịt lừa nướng, ai ngờ ngươi kinh sợ như vậy?
Con lừa ngửa đầu kêu mấy tiếng, chạy càng nhanh hơn nữa.
Thẩm tiên sinh cười nói: Cái này hay, kết hợp thêm một bát canh thịt lừa… Canh thịt lừa chính là canh dùng thịt lừa hầm thành, ở trong quán thịt lừa, tất cả canh thịt lừa đều là thịt tươi hầm mỗi ngày, không có canh cũ…
Trà gia: Ông dọa nữa là chết nó rồi…
/150
|