Kim Bằng tại trong đại điện Thiên Hạ Đệ Nhất Điện không ngừng điều tức! Bên trong đã sớm chuẩn bị sẵn các loại Tiên Đan rồi!
Vệ sinh sạch sẽ máu trên người, Kim Bằng mới ăn Tiên Đan, vừa cảm thán tất cả thứ này đều là giả dối. Thiên Hạ Đệ Nhất Điện, Thiên đế kế thừa, những thứ này không ngờ đều là cục một mình Chung Sơn bố trí? Chuyện này cũng thật là quỷ dị!
Khó trách lúc trước Chung Sơn tuyệt không cấp bách, ngược lại mình lại hiện ra cái dáng vẻ cấp bách mười mấy năm trước. Kim Bằng không khỏi đỏ mặt.
- Cuộc sống ở Đại Tranh đúng là nhiều màu, có lẽ ở lại Đại Tranh cũng không tịch mịch! Kim Bằng trong lòng không biết từ lúc nào sinh ra một thanh âm này.
Kim Bằng giật mình một cái, mặt liền biến sắc nói: - Làm sao có thể, thiên hạ to lớn, Kim Bằng ta tại sao có thể bị trói buộc tại 1 Thánh đình nho nhỏ? Chờ đến ngàn năm ước hẹn, ta lập tức rời đi!
Kim Bằng không ngừng nhấn mạnh thân phận của mình, nhưng chính vì cường điệu với mình như vậy, cũng đã nói rõ Kim Bằng đã bắt đầu dựa dẫm vào Đại Tranh rồi.
Nếu như Chung Sơn nghe được Kim Bằng nói vậy, nhất định sẽ vui vẻ cười rộ lên.
- Sao lại vậy, làm sao có thể?
Bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc của Nam Cung Thắng.
- Chuyện gì vậy?
Kim Bằng mang theo thương thế đi ra ngoài.
Mặc dù bây giờ cần mau chóng chữa thương, nhưng lúc này nào có tâm tình chữa thương? Dùng Tiên Đan ổn định thương thế, Kim Bằng liền không ngồi yên nữa đi ra.
- Tự ngươi xem đi! Nam Cung Thắng đứng ở ngoài điện cau mày nói.
Kim Bằng theo ánh mắt Nam Cung Thắng nhìn, cũng kinh ngạc há hốc miệng ra.
Xa xa, một mảnh tinh hệ khổng lồ, cũng chính là bên ngoài đại trận thứ sáu, đột nhiên xuất vô số vết rạn.
Vết nứt rậm rạp, bao phủ toàn bộ tinh hệ.
- Sao, làm sao lại? Kim Bằng kinh hãi nói.
Uy lực mạnh như vậy? Vô Tướng Thánh Vương không phải bị thương nặng sao? Rốt cuộc là ai phát ra? Chung Sơn? Không thể nào!
- Đại trận bị trấn áp, đông kết! Nam Cung Thắng hít sâu một cái nói.
- Cái gì? Trấn áp? Đông lại? Kim Bằng kinh ngạc nói.
- Đúng, mộc trận bên trong bị trấn áp rồi, bên trong giờ phút này đã biến thành không gian tĩnh mịch, đại trận ngừng vận chuyển, hết thảy đều bị cấm chỉ! Nam Cung Thắng cau mày nói.
- Đó chính là một mảnh tinh hệ à, toàn bộ bị trấn áp rồi? Kim Bằng không tin nói.
Nam Cung Thắng nhìn lại Kim Bằng, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu nói: - Đúng! Hai người nhìn một mảnh tinh hệ kia, nhìn trận khổng lồ thứ sáu kia, khuôn mặt cũng bất giác co rút.
......... Trong đại trận thứ sáu.
Trấn Thế Đồng Quan vừa ra, tinh không bị trấn áp, hết thảy đều đình chỉ, toàn bộ bị Trấn Thế Đồng Quan trấn áp xuống. Ngay cả tốc độ của Chung Sơn cũng giảm gấp ba.
Pháp bảo bá đạo, mặc dù đến đại thế giới rồi, cũng vẫn cho thấy vẻ bá đạo của nó.
- Trấn Thế Đồng Quan của Doanh, ngươi đã gặp qua? Vô Tướng Thánh Vương trịnh trọng nói.
- Hơi khác của ngươi! Chung Sơn gật gật đầu.
- Khác nhau? Vô Tướng Thánh Vương hai mắt trợn trừng.
- Giữa nắp quan tài của hắn và quan tài có khe hở, mà của ngươi, dường như là một cái chỉnh thể, chẳng lẽ Trấn Thế Đồng Quan này vốn là một cái chỉnh thể, bị Doanh luyện đến tách ra? Chung Sơn tò mò hỏi.
- Trấn Thế Đồng Quan, cự huyệt vô tận (tức là huyệt mộ rộng lớn vô tận, giống như mi tâm của Thi tiên sinh), hắn không ngờ luyện cự huyệt Trấn Thế Đồng Quan, luyện ra, Doanh? Vô Tướng Thánh Vương cắn răng nói.
- Cự huyệt vô tận? Là miệng quan tài sao? Sau khi quan tài mở nắp, sẽ lợi hại hơn? Sẽ có hiệu quả gì? Chung Sơn hỏi tới.
Vô Tướng Thánh Vương ánh mắt liếc ngang một cái, tiếp đó khóe miệng không khỏi cười lạnh nói: - Ngươi còn muốn dò hỏi ta? Ta sẽ không nói, hơn nữa ngươi cũng không cần biết, bởi vì ngươi lập tức sẽ không còn nữa.
Khi nói chuyện, Vô Tướng Thánh Vương thân hình hơi động, Trấn Thế Đồng Quan từ trên áp xuống Chung Sơn, một cỗ khí tức thế không thể đỡ trực tiếp bức tới Chung Sơn, Trấn Thế Đồng Quan biến đổi càng lúc càng lớn, nơi đi qua, tinh tú khổng lồ ầm ầm bị đụng nát, thế không thể đỡ, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng!
Hư không bị trấn áp cũng không bị mãnh liệt lắc lư.
Nhưng từ cổ khí thế kia, Chung Sơn thấy được một cỗ khí tức hủy diệt. Thân hình Chung Sơn nhanh chóng chạy trốn, nhưng mà, giờ phút này tốc độ chỉ còn lại một phần ba, Trấn Thế Đồng Quan khổng lồ đảo mắt đã tới gần rồi.
- Oanh...! Sau khi đụng nát 52 ngôi sao, cuối cùng đã tới gần Chung Sơn. Mà Chung Sơn cũng khó khăn lắm mới tránh thoát Trấn Thế Đồng Quan. Nhưng thân thể ở gần va chạm, Chung Sơn ầm ầm trực tiếp bị đánh bay phá vỡ một tiểu hành tinh.
Ngay tại thời điểm thân hình Chung Sơn hơi dừng lại, Trấn Thế Đồng Quan lại lần nữa dùng thế không thể đỡ đánh thẳng tới.
Chung Sơn chật vật lại lần nữa né tránh.
Liên tục mười lần, Chung Sơn bị ép đến một khoảng trống, mà phương vị này không có tinh tú ngăn cản Trấn Thế Đồng Quan, giờ khắc này, Chung Sơn trốn cũng không có thể trốn.
Dường như chỉ cần một kích nữa, Chung Sơn liền hoàn toàn bị nghiền nát vậy.
Vô Tướng Thánh Vương lộ ra 1 nụ cười hưng phấn. Tay cầm Trấn Thế Đồng Quan, lại lần nữa ép tới Chung Sơn, Trấn Thế Đồng Quan mạnh mẽ trấn áp xuống, hư không bị khóa chặt, Chung Sơn không còn nơi có thể trốn.
Nhưng thời khắc này Chung Sơn cũng không chạy nữa, mà lại lạnh lùng nhìn về phía Vô Tướng Thánh Vương!
Quần áo Chung Sơn bỗng nhiên không gió tự động bay, tóc phiêu tán, hai mắt vô cùng lợi hại nhìn về phía Trấn Thế Đồng Quan. Tay phải rũ xuống, ngón trỏ và ngón giữa run nhẹ vươn ra.
Tại giữa ngón trỏ và ngón giữa, một cái trục bánh xe nhỏ chạm rãi xoay tròn, lại quỷ dị xuất hiện một điểm đen, dường như một cái hắc động xoay tròn vậy, chậm rãi chuyển động. Nhưng đây cũng không phải hắc động, vì vậy bên trong trong không ngờ phát ra vô số điểm sáng nhỏ lóng lánh. Dường như một tinh không bị người áp súc lại vậy!
Một cỗ khí tức kinh khủng từ trong hắc động giữa hai ngón tay Chung Sơn tản ra. Khí tức làm cho người sợ hãi khiến đầu ngón tay Vô Tướng Thánh Vương xa xa hơi hơi dừng lại.
Trấn Thế Đồng Quan dừng ở trong hư không, Vô Tướng Thánh Vương hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía giữa hai ngón tay tay phải Chung Sơn.
Đó là cái gì? Vì sao? Ta cảm thấy một loại uy hiếp tử vong?
- Đây là pháp thuật gì? Vô Tướng Thánh Vương trầm giọng nói.
- Ngươi là người thứ nhất nhìn thấy thần thông đầu tiên của ta. Chung Sơn thản nhiên nói.
Nói xong, Chung Sơn đón Trấn Thế Đồng Quan bay đi.
Thần thông? Thần thông của Chung Sơn?
Cảm giác cổ khí tức nguy hiểm kia áp bách tới, Trấn Thế Đồng Quan trong tay Vô Tướng Thánh Vương cường thế ép xuống.
Chung Sơn vươn tay phải ra, tiểu hắc động, nơi đi qua, tất cả áp lực biến mất, hai ngón tay Chung Sơn lại thẳng tắp đánh về phía Trấn Thế Đồng Quan.
- Muốn chết! Vô Tướng Thánh Vương mang theo một cỗ độc lệ quát.
Lại dám cứng rắn chống lại Trấn Thế Đồng Quan, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
- Choang!
Hai ngón tay Chung Sơn đụng vào Trấn Thế Đồng Quan, trong nháy mắt đụng vào, phát ra một tiếng thanh thúy, mà trong nháy mắt Trấn Thế Đồng Quan không thể động.
Tiểu hắc động phồng ra co rụt lại, dường như đang hút thứ gì đó trên Trấn Thế Đồng Quan vậy, độ xoay tròn tăng nhanh rất nhiều.
Chung Sơn cứ như vậy đẩy ra Trấn Thế Đồng Quan trở về.
Chung Sơn bay về phía Vô Tướng Thánh Vương, Trấn Thế Đồng Quan càng ngày càng nhỏ, dường như tại dưới thần thông Chung Sơn bị mạnh mẽ áp chế vậy.
Sắc mặt Chung Sơn có chút trắng bệch, hiển nhiên thần thông này tiêu hao quá kinh khủng.
- Không có khả năng, tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy? Vô Tướng Thánh Vương không thể tin nhìn Trấn Thế Đồng Quan.
Trấn Thế Đồng Quan càng ngày càng nhỏ, thanh quang phía trên cũng càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng yếu, dường như từ một Tổ Tiên khí biến hóa thành một Đồng Quan bình thường vậy.
Đảo mắt, Chung Sơn đã đến thiên đạo trước mặt Vô Tướng Thánh Vương.
Đến nơi này, Trấn Thế Đồng Quan hoàn toàn mất đi uy lực, hóa thành một khẩu quan tài đồng bình thường, thoát khỏi sự khống chế của Vô Tướng Thánh Vương.
- Đại thông đạo Luân Hồi! Khai!
Chung Sơn rống to một tiếng, thông đạo Luân Hồi mở rộng ra.
Thiên đạo của Vô Tướng Thánh Vương và thông đạo Luân Hồi ầm ầm va chạm nhau, sinh ra chấn động mênh mông, mà tay phải Chung Sơn, lại tiếp xúc với tôn thể của Vô Tướng Thánh Vương.
Chung Sơn sắc mặt tái nhợt, tuôn ra rất nhiều mồ hôi.
Mà Vô Tướng Thánh Vương lại giống như bị ngón tay Chung Sơn hút vào vậy, không thể động đậy, ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, thậm chí ngay cả thiên đạo cũng không thể thi triển, mặc cho Chung Sơn xử trí.
- Không có khả năng, không thể nào, thế gian làm sao có thể có loại thần thông này, nó không nên tồn tại trên hậu thế! Vô Tướng Thánh Vương sợ hãi rống lên.
Trong lúc rống lên, đảo mắt tóc của Vô Tướng Thánh Vương đã trắng bệch, đầy mặt sợ hãi và bi ai.
- Thế nhưng nó xác thực xuất hiện, đồng thời bị ta ngộ ra rồi. Chung Sơn yếu ớt nói.
Tiêu hao khổng lồ, thần thông quá biến thái, Chung Sơn thi triển cực kỳ miễn cưỡng.
- Ngươi mới hơn một ngàn tuổi, cho dù ngươi là thiên tư ngút trời, cũng không thể nào. Vô Tướng Thánh Vương không tin nói.
- Ta vốn là thiên tư ngút trời, chỉ là căn cốt kém mà thôi, hơn nữa, đây là một Thánh nhân hóa thân cây bồ đề dốc hết toàn lực giúp ta lĩnh ngộ, giống như ngươi, thần thông này ta chưa bao giờ chuẩn bị thi triển, có thể hôm nay bị buộc phải bất đắc dĩ, ngươi là người thứ nhất nhìn thấy thần thông này, ngươi chết cũng không tiếc! Chung Sơn càng ngày càng suy yếu.
Trên mặt Vô Tướng Thánh Vương lộ ra một cỗ bi tráng, cuối cùng bỗng nhiên nở nụ cười nói: - Chết ở tay ngươi, không oan, ngươi sáng chế thần thông này, cũng đủ sửa lại thứ hạng thập đại thần thông trên đại thế giới rồi, ta không biết mấy cái phía trước thế nào, nhưng ta biết, thần thông này của ngươi là mạnh nhất mà ta nhìn thấy!
Thân hình hư nhược của Chung Sơn không khỏi lay động, thần thông trong tay cũng đình chỉ thi triển, mặt đầy mồ hôi nhìn Vô Tướng Thánh Vương!
Vô Tướng Thánh Vương được tự do, nhưng mà Vô Tướng Thánh Vương cũng không chạy trốn, mà tóc tai lại bù xù nhìn Chung Sơn. Sâu đậm liếc nhìn, cuối cùng nhắm hai mắt lại, ngã xuống phía sau!
Một thế hệ Thánh Vương, cứ như vậy mà chết! Không bị thương, thân thể hoàn hảo, cứ như vậy quỷ dị mà chết! Thần thông của Chung Sơn sơ hiển ra lực lượng bá đạo, vô cùng khí phách!
Chết hết, chỉ còn lại một mình Chung Sơn lắc lư, dường như bất cứ lúc nào cũng bị ngất đi vậy.
Trước Thiên Hạ Đệ Nhất Điện.
- Đại trận phá, cổ trấn áp kia cũng đã biến mất! Nam Cung Thắng bỗng nhiên nói.
- Đã xong? Kim Bằng mang theo một cỗ không xác định nói.
Mà Nam Cung Thắng cũng dẫn đầu bay đi. Kim Bằng mang theo thương thế theo sát phía sau.
Hai người rất nhanh đi tới phiến tinh không vỡ nát kia, nhìn vô số tinh tú trong hư không bị nổ nát, còn có rất nhiều Tổ Tiên khí trôi nổi, hai người không tự chủ được dừng bước!
Vệ sinh sạch sẽ máu trên người, Kim Bằng mới ăn Tiên Đan, vừa cảm thán tất cả thứ này đều là giả dối. Thiên Hạ Đệ Nhất Điện, Thiên đế kế thừa, những thứ này không ngờ đều là cục một mình Chung Sơn bố trí? Chuyện này cũng thật là quỷ dị!
Khó trách lúc trước Chung Sơn tuyệt không cấp bách, ngược lại mình lại hiện ra cái dáng vẻ cấp bách mười mấy năm trước. Kim Bằng không khỏi đỏ mặt.
- Cuộc sống ở Đại Tranh đúng là nhiều màu, có lẽ ở lại Đại Tranh cũng không tịch mịch! Kim Bằng trong lòng không biết từ lúc nào sinh ra một thanh âm này.
Kim Bằng giật mình một cái, mặt liền biến sắc nói: - Làm sao có thể, thiên hạ to lớn, Kim Bằng ta tại sao có thể bị trói buộc tại 1 Thánh đình nho nhỏ? Chờ đến ngàn năm ước hẹn, ta lập tức rời đi!
Kim Bằng không ngừng nhấn mạnh thân phận của mình, nhưng chính vì cường điệu với mình như vậy, cũng đã nói rõ Kim Bằng đã bắt đầu dựa dẫm vào Đại Tranh rồi.
Nếu như Chung Sơn nghe được Kim Bằng nói vậy, nhất định sẽ vui vẻ cười rộ lên.
- Sao lại vậy, làm sao có thể?
Bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc của Nam Cung Thắng.
- Chuyện gì vậy?
Kim Bằng mang theo thương thế đi ra ngoài.
Mặc dù bây giờ cần mau chóng chữa thương, nhưng lúc này nào có tâm tình chữa thương? Dùng Tiên Đan ổn định thương thế, Kim Bằng liền không ngồi yên nữa đi ra.
- Tự ngươi xem đi! Nam Cung Thắng đứng ở ngoài điện cau mày nói.
Kim Bằng theo ánh mắt Nam Cung Thắng nhìn, cũng kinh ngạc há hốc miệng ra.
Xa xa, một mảnh tinh hệ khổng lồ, cũng chính là bên ngoài đại trận thứ sáu, đột nhiên xuất vô số vết rạn.
Vết nứt rậm rạp, bao phủ toàn bộ tinh hệ.
- Sao, làm sao lại? Kim Bằng kinh hãi nói.
Uy lực mạnh như vậy? Vô Tướng Thánh Vương không phải bị thương nặng sao? Rốt cuộc là ai phát ra? Chung Sơn? Không thể nào!
- Đại trận bị trấn áp, đông kết! Nam Cung Thắng hít sâu một cái nói.
- Cái gì? Trấn áp? Đông lại? Kim Bằng kinh ngạc nói.
- Đúng, mộc trận bên trong bị trấn áp rồi, bên trong giờ phút này đã biến thành không gian tĩnh mịch, đại trận ngừng vận chuyển, hết thảy đều bị cấm chỉ! Nam Cung Thắng cau mày nói.
- Đó chính là một mảnh tinh hệ à, toàn bộ bị trấn áp rồi? Kim Bằng không tin nói.
Nam Cung Thắng nhìn lại Kim Bằng, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu nói: - Đúng! Hai người nhìn một mảnh tinh hệ kia, nhìn trận khổng lồ thứ sáu kia, khuôn mặt cũng bất giác co rút.
......... Trong đại trận thứ sáu.
Trấn Thế Đồng Quan vừa ra, tinh không bị trấn áp, hết thảy đều đình chỉ, toàn bộ bị Trấn Thế Đồng Quan trấn áp xuống. Ngay cả tốc độ của Chung Sơn cũng giảm gấp ba.
Pháp bảo bá đạo, mặc dù đến đại thế giới rồi, cũng vẫn cho thấy vẻ bá đạo của nó.
- Trấn Thế Đồng Quan của Doanh, ngươi đã gặp qua? Vô Tướng Thánh Vương trịnh trọng nói.
- Hơi khác của ngươi! Chung Sơn gật gật đầu.
- Khác nhau? Vô Tướng Thánh Vương hai mắt trợn trừng.
- Giữa nắp quan tài của hắn và quan tài có khe hở, mà của ngươi, dường như là một cái chỉnh thể, chẳng lẽ Trấn Thế Đồng Quan này vốn là một cái chỉnh thể, bị Doanh luyện đến tách ra? Chung Sơn tò mò hỏi.
- Trấn Thế Đồng Quan, cự huyệt vô tận (tức là huyệt mộ rộng lớn vô tận, giống như mi tâm của Thi tiên sinh), hắn không ngờ luyện cự huyệt Trấn Thế Đồng Quan, luyện ra, Doanh? Vô Tướng Thánh Vương cắn răng nói.
- Cự huyệt vô tận? Là miệng quan tài sao? Sau khi quan tài mở nắp, sẽ lợi hại hơn? Sẽ có hiệu quả gì? Chung Sơn hỏi tới.
Vô Tướng Thánh Vương ánh mắt liếc ngang một cái, tiếp đó khóe miệng không khỏi cười lạnh nói: - Ngươi còn muốn dò hỏi ta? Ta sẽ không nói, hơn nữa ngươi cũng không cần biết, bởi vì ngươi lập tức sẽ không còn nữa.
Khi nói chuyện, Vô Tướng Thánh Vương thân hình hơi động, Trấn Thế Đồng Quan từ trên áp xuống Chung Sơn, một cỗ khí tức thế không thể đỡ trực tiếp bức tới Chung Sơn, Trấn Thế Đồng Quan biến đổi càng lúc càng lớn, nơi đi qua, tinh tú khổng lồ ầm ầm bị đụng nát, thế không thể đỡ, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng!
Hư không bị trấn áp cũng không bị mãnh liệt lắc lư.
Nhưng từ cổ khí thế kia, Chung Sơn thấy được một cỗ khí tức hủy diệt. Thân hình Chung Sơn nhanh chóng chạy trốn, nhưng mà, giờ phút này tốc độ chỉ còn lại một phần ba, Trấn Thế Đồng Quan khổng lồ đảo mắt đã tới gần rồi.
- Oanh...! Sau khi đụng nát 52 ngôi sao, cuối cùng đã tới gần Chung Sơn. Mà Chung Sơn cũng khó khăn lắm mới tránh thoát Trấn Thế Đồng Quan. Nhưng thân thể ở gần va chạm, Chung Sơn ầm ầm trực tiếp bị đánh bay phá vỡ một tiểu hành tinh.
Ngay tại thời điểm thân hình Chung Sơn hơi dừng lại, Trấn Thế Đồng Quan lại lần nữa dùng thế không thể đỡ đánh thẳng tới.
Chung Sơn chật vật lại lần nữa né tránh.
Liên tục mười lần, Chung Sơn bị ép đến một khoảng trống, mà phương vị này không có tinh tú ngăn cản Trấn Thế Đồng Quan, giờ khắc này, Chung Sơn trốn cũng không có thể trốn.
Dường như chỉ cần một kích nữa, Chung Sơn liền hoàn toàn bị nghiền nát vậy.
Vô Tướng Thánh Vương lộ ra 1 nụ cười hưng phấn. Tay cầm Trấn Thế Đồng Quan, lại lần nữa ép tới Chung Sơn, Trấn Thế Đồng Quan mạnh mẽ trấn áp xuống, hư không bị khóa chặt, Chung Sơn không còn nơi có thể trốn.
Nhưng thời khắc này Chung Sơn cũng không chạy nữa, mà lại lạnh lùng nhìn về phía Vô Tướng Thánh Vương!
Quần áo Chung Sơn bỗng nhiên không gió tự động bay, tóc phiêu tán, hai mắt vô cùng lợi hại nhìn về phía Trấn Thế Đồng Quan. Tay phải rũ xuống, ngón trỏ và ngón giữa run nhẹ vươn ra.
Tại giữa ngón trỏ và ngón giữa, một cái trục bánh xe nhỏ chạm rãi xoay tròn, lại quỷ dị xuất hiện một điểm đen, dường như một cái hắc động xoay tròn vậy, chậm rãi chuyển động. Nhưng đây cũng không phải hắc động, vì vậy bên trong trong không ngờ phát ra vô số điểm sáng nhỏ lóng lánh. Dường như một tinh không bị người áp súc lại vậy!
Một cỗ khí tức kinh khủng từ trong hắc động giữa hai ngón tay Chung Sơn tản ra. Khí tức làm cho người sợ hãi khiến đầu ngón tay Vô Tướng Thánh Vương xa xa hơi hơi dừng lại.
Trấn Thế Đồng Quan dừng ở trong hư không, Vô Tướng Thánh Vương hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía giữa hai ngón tay tay phải Chung Sơn.
Đó là cái gì? Vì sao? Ta cảm thấy một loại uy hiếp tử vong?
- Đây là pháp thuật gì? Vô Tướng Thánh Vương trầm giọng nói.
- Ngươi là người thứ nhất nhìn thấy thần thông đầu tiên của ta. Chung Sơn thản nhiên nói.
Nói xong, Chung Sơn đón Trấn Thế Đồng Quan bay đi.
Thần thông? Thần thông của Chung Sơn?
Cảm giác cổ khí tức nguy hiểm kia áp bách tới, Trấn Thế Đồng Quan trong tay Vô Tướng Thánh Vương cường thế ép xuống.
Chung Sơn vươn tay phải ra, tiểu hắc động, nơi đi qua, tất cả áp lực biến mất, hai ngón tay Chung Sơn lại thẳng tắp đánh về phía Trấn Thế Đồng Quan.
- Muốn chết! Vô Tướng Thánh Vương mang theo một cỗ độc lệ quát.
Lại dám cứng rắn chống lại Trấn Thế Đồng Quan, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
- Choang!
Hai ngón tay Chung Sơn đụng vào Trấn Thế Đồng Quan, trong nháy mắt đụng vào, phát ra một tiếng thanh thúy, mà trong nháy mắt Trấn Thế Đồng Quan không thể động.
Tiểu hắc động phồng ra co rụt lại, dường như đang hút thứ gì đó trên Trấn Thế Đồng Quan vậy, độ xoay tròn tăng nhanh rất nhiều.
Chung Sơn cứ như vậy đẩy ra Trấn Thế Đồng Quan trở về.
Chung Sơn bay về phía Vô Tướng Thánh Vương, Trấn Thế Đồng Quan càng ngày càng nhỏ, dường như tại dưới thần thông Chung Sơn bị mạnh mẽ áp chế vậy.
Sắc mặt Chung Sơn có chút trắng bệch, hiển nhiên thần thông này tiêu hao quá kinh khủng.
- Không có khả năng, tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy? Vô Tướng Thánh Vương không thể tin nhìn Trấn Thế Đồng Quan.
Trấn Thế Đồng Quan càng ngày càng nhỏ, thanh quang phía trên cũng càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng yếu, dường như từ một Tổ Tiên khí biến hóa thành một Đồng Quan bình thường vậy.
Đảo mắt, Chung Sơn đã đến thiên đạo trước mặt Vô Tướng Thánh Vương.
Đến nơi này, Trấn Thế Đồng Quan hoàn toàn mất đi uy lực, hóa thành một khẩu quan tài đồng bình thường, thoát khỏi sự khống chế của Vô Tướng Thánh Vương.
- Đại thông đạo Luân Hồi! Khai!
Chung Sơn rống to một tiếng, thông đạo Luân Hồi mở rộng ra.
Thiên đạo của Vô Tướng Thánh Vương và thông đạo Luân Hồi ầm ầm va chạm nhau, sinh ra chấn động mênh mông, mà tay phải Chung Sơn, lại tiếp xúc với tôn thể của Vô Tướng Thánh Vương.
Chung Sơn sắc mặt tái nhợt, tuôn ra rất nhiều mồ hôi.
Mà Vô Tướng Thánh Vương lại giống như bị ngón tay Chung Sơn hút vào vậy, không thể động đậy, ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, thậm chí ngay cả thiên đạo cũng không thể thi triển, mặc cho Chung Sơn xử trí.
- Không có khả năng, không thể nào, thế gian làm sao có thể có loại thần thông này, nó không nên tồn tại trên hậu thế! Vô Tướng Thánh Vương sợ hãi rống lên.
Trong lúc rống lên, đảo mắt tóc của Vô Tướng Thánh Vương đã trắng bệch, đầy mặt sợ hãi và bi ai.
- Thế nhưng nó xác thực xuất hiện, đồng thời bị ta ngộ ra rồi. Chung Sơn yếu ớt nói.
Tiêu hao khổng lồ, thần thông quá biến thái, Chung Sơn thi triển cực kỳ miễn cưỡng.
- Ngươi mới hơn một ngàn tuổi, cho dù ngươi là thiên tư ngút trời, cũng không thể nào. Vô Tướng Thánh Vương không tin nói.
- Ta vốn là thiên tư ngút trời, chỉ là căn cốt kém mà thôi, hơn nữa, đây là một Thánh nhân hóa thân cây bồ đề dốc hết toàn lực giúp ta lĩnh ngộ, giống như ngươi, thần thông này ta chưa bao giờ chuẩn bị thi triển, có thể hôm nay bị buộc phải bất đắc dĩ, ngươi là người thứ nhất nhìn thấy thần thông này, ngươi chết cũng không tiếc! Chung Sơn càng ngày càng suy yếu.
Trên mặt Vô Tướng Thánh Vương lộ ra một cỗ bi tráng, cuối cùng bỗng nhiên nở nụ cười nói: - Chết ở tay ngươi, không oan, ngươi sáng chế thần thông này, cũng đủ sửa lại thứ hạng thập đại thần thông trên đại thế giới rồi, ta không biết mấy cái phía trước thế nào, nhưng ta biết, thần thông này của ngươi là mạnh nhất mà ta nhìn thấy!
Thân hình hư nhược của Chung Sơn không khỏi lay động, thần thông trong tay cũng đình chỉ thi triển, mặt đầy mồ hôi nhìn Vô Tướng Thánh Vương!
Vô Tướng Thánh Vương được tự do, nhưng mà Vô Tướng Thánh Vương cũng không chạy trốn, mà tóc tai lại bù xù nhìn Chung Sơn. Sâu đậm liếc nhìn, cuối cùng nhắm hai mắt lại, ngã xuống phía sau!
Một thế hệ Thánh Vương, cứ như vậy mà chết! Không bị thương, thân thể hoàn hảo, cứ như vậy quỷ dị mà chết! Thần thông của Chung Sơn sơ hiển ra lực lượng bá đạo, vô cùng khí phách!
Chết hết, chỉ còn lại một mình Chung Sơn lắc lư, dường như bất cứ lúc nào cũng bị ngất đi vậy.
Trước Thiên Hạ Đệ Nhất Điện.
- Đại trận phá, cổ trấn áp kia cũng đã biến mất! Nam Cung Thắng bỗng nhiên nói.
- Đã xong? Kim Bằng mang theo một cỗ không xác định nói.
Mà Nam Cung Thắng cũng dẫn đầu bay đi. Kim Bằng mang theo thương thế theo sát phía sau.
Hai người rất nhanh đi tới phiến tinh không vỡ nát kia, nhìn vô số tinh tú trong hư không bị nổ nát, còn có rất nhiều Tổ Tiên khí trôi nổi, hai người không tự chủ được dừng bước!
/1254
|