Huyết Đao của Đao Nhân Đồ?
Sau khi Chung Sơn nhẹ nhàng huy động Huyết Đao hai cái, tất cả mọi người đều khẳng định sự thật này.
Rõ ràng là Huyết Đao của Đao Nhân Đồ, nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong tay đối phương? Tin tức trong thủy tinh ký ức ở Hoàng Tuyền Cương Vực ba tháng trước, lại lần nữa hiện ra trong đầu mọi người.
Từ lúc so đấu, Lỗ Ngọc đã tự làm chủ đặt cược chuôi Huyết Đao này?
Đao Nhân Đồ không có khả năng đáp ứng, vậy chỉ có Lỗ Ngọc!
Đây chỉ là một suy đoán, nhưng mà, bốn Tổ Tiên trong đó lại nhíu chặt mày, bởi vì ngày ấy Lỗ Ngọc đi đòi Huyết Đao, lúc ấy bọn họ cũng ở đó, Đi đòi không thành công, Đao Nhân Đồ tống ra khỏi cửa. Lúc ấy một hạ nhân của Lỗ Ngọc còn tức giận bất bình, tại trước cửa phủ Đao Nhân Đồ nhỏ ra một cục đờm, hiển nhiên tỏ vẻ sẽ không từ bỏ.
Năm ngày sau, Đao Nhân Đồ liền biến mất, bốn Tổ Tiên cực kỳ mẫn cảm, tìm được quản gia của Đao Nhân Đồ hỏi, xác định Đao Nhân Đồ mất tin tức vào ban đêm.
Động thủ quá nhanh!
Bốn Tổ Tiên không khỏi trái tim băng giá, Công Thâu Tử đây gọi là dùng lễ đối đãi người sao? Thắng thì được bảo bối của người khác, thua thì xuống tay với chúng ta? Đao Nhân Đồ lúc trước còn là khác đệ nhất nhân được mời bên ngoài tới, vì Công Thâu Tử đánh đến cuối cùng, không ngờ rơi vào kết cục ngay cả thi thể cũng không còn, Pháp bảo bị đoạt? Giết người đoạt bảo còn là gia tộc Công Thâu Tử?
Bốn Tổ Tiên hít một hơi thật sâu, đè lại cổ hàn ý trong lòng. Đồng thời sờ sờ Pháp bảo của mình, Pháp bảo của mình có phải cũng bị đánh cuộc hay không?
Xa xa, Chung Sơn cũng không xem Tổ Tiên so đấu, bởi vì Chung Sơn không cần nhìn cũng đoán được kế hoạch của Vương Tĩnh Văn có hiệu quả.
Chung Sơn ngưng thần nhìn Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của Thiên Thanh trước mắt!
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, chú ý phát sau mà đến trước, một kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Cách đó không xa, Thiên Thanh giắt vỏ kiếm xuống thắt lưng bên trái, tay phải dùng một tư thế kỳ quái cầm chuôi kiếm, hai mắt như lợi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Cổ Tiên đỉnh phong, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật vừa ra, uy lực đạt tới Tổ Tiên!
Chung Sơn cầm Huyết Đao, Huyết Đao còn có chút không thuận tay, nhưng cuối cùng cũng là Tổ Tiên khí! Nhẹ nhàng vung lên, bốn phía thiên địa lập tức bị vô tận sóng máu bao phủ. Một thế giới máu khổng lồ bao lại Chung Sơn, đồng thời cũng trùm về phía Thiên Thanh.
Chính vào giờ khắc này, Thiên Thanh động, hai mắt bắn ra hàn quang, trường kiếm rất nhanh rút ra.
- Roẹt............!
Một tiếng trường kiếm ma sát vang lên, trong nháy mắt trường kiếm rút ra, bạch quang chói mắt ầm ầm bùng nổ, như một thái dương rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt chiếu sáng thiên địa, tất cả trở thành một mảnh trắng xóa. Người xem chiến hai bên đều cảm thấy hai mắt đau nhức.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, kiếm ra!
Quá nhanh, nhanh đến mức độ khó tin.
Chung Sơn dưới trạng thái ngưng thần bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó, không ngờ thiếu chút nữa không bắt giữ được quỹ tích kiếm.
So với tốc độ Tổ Tiên còn nhanh hơn, một kiếm này ra, giống như tốc độ huy động Phương Thiên Họa Kích của Kim Bằng cũng hơi chút không bằng, mà hắn chính là Cổ Tiên a. Khó trách một Cổ Tiên có thể thay Tổ Tiên xuất chiến, một kích này, cho dù Tổ Tiên cũng không bằng.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! Bí kỹ thật cường đại, đúng là tồn tại vượt cấp khiêu chiến.
Chung Sơn dưới tình huống tập trung tinh thần cũng chỉ nhìn thấy bóng kiếm mà thôi.
Đó không phải là thân kiếm, mà một kiếm này quá nhanh, quá mạnh mẽ, không ngờ mạnh tới mức rạch rách không gian, hình thành một vết rách màu đen, tuy rằng lóe lên lên một cái rồi biến mất, nhưng vẫn bị Chung Sơn bắt được.
Cái gì gọi là khoái kiếm, có lẽ đây là Chung Sơn một kiếm nhanh nhất nhìn thấy cho đến nay!
- Oanh.................!
Phản ứng theo bản năng, một đạo ánh sáng màu tím từ trước mặt Chung Sơn bắn ra, một thanh trường kiếm màu tím chặn lại kiếm của Thiên Thanh. Bốn phía thiên địa lập tức bay ra ánh sáng màu tím chói lọi, mỗi một đạo ánh sáng màu tím đều là một đạo kiếm khí màu tím. Đầy trời đều là kiếm khí màu tím.
Là cái đuôi màu tím của Bát Cực Thiên Vĩ, Tru Tiên Kiếm!
Mà tịa vị trí Tru Tiên Kiếm ngăn cản, không ngờ cách Chung Sơn không đến 10 thước.
Thiên Thanh chính là cách Chung Sơn ngàn thước, trong nháy mắt, từ lúc rút kiếm đến lúc Chung Sơn nhìn thấy một bóng kiếm, liền theo bản năng ra tay, lại đã cách Chung Sơn mười thước.
Rất hiểm! 10 thước nhìn như rất xa, nhưng đối với kiếm cương kia mà nói, chỉ là một phần ngàn giây di chuyển, thậm chí còn ngắn ngủi hơn.
Một màn vừa rồi rất nhanh, cũng khiến người hai bên kinh hãi nheo mắt.
Thiên Linh Nhi và Niết Thanh Thanh đều há hốc miệng. Trên mặt Hạo Mỹ Lệ cũng trở nên kích động. Cũng may, cuối cùng cũng cản lại được.
Xa xa, Thiên Thư hai mắt híp lại, nhìn một kiếm vươn ra trong hư không kia.
- Là Tru Tiên Kiếm thật? Thiên Thư chân mày cau lại.
Thiên Thanh một kiếm không thành công, tự nhiên rút kiếm tái chiến. Nhưng mà giờ khắc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Tru Tiên Kiếm cường đại không ngờ mềm nhũn ra, lập tức biến thành một cái đuôi hồ ly nhiễu ra kiếm cương thật lớn. Khiến Thiên Thanh nhất thời co rút.
Thiên Thanh biến sắc, dứt khoát chuẩn bị buông bỏ một kiếm kia, chuẩn bị dùng kiếm hình thành kiếm cương.
Nhưng khi này, Chung Sơn phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng.
Tru Tiên Kiếm mềm nhũn ra. Trong hư không bỗng nhiên lại xuất hiện hai thanh trường kiếm, một đỏ một đen. Dùng tốc độ cực nhanh, ầm ầm đánh tới phía kiếm cương của Thiên Thanh.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không không khỏi lay động, kiếm đỏ và kiếm đen không ngờ cũng đạt tới cấp bậc Tổ Tiên khí? Mọi người nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi kinh hãi, Chung Sơn còn có bao nhiêu Tổ Tiên khí?
- Thình thịch.................!
Kiếm cương ầm ầm nổ vụn, lực phá hoại cường đại kéo dài tới đầu ngón tay Thiên Thanh. Một tiếng nổ lớn vang lên, tay của Thiên Thanh bị chấn buông lỏng, vô số huyết nhục từ bàn tay bắn ra. Mà vừa buông thanh kiếm kia ra, lập tức lại bị chấn động đánh cho nổ tung, hóa thành đầy trời mảnh vỡ.
- Lục Tiên Kiếm? Tuyệt Tiên Kiếm? Cũng là thật? Thiên Thư hai mắt híp lại ngưng trọng nói.
Kiếm của Thiên Thanh ầm ầm nổ vụn, thân thể cũng bị ảnh hưởng, lập tức phun ra một ngụm nghịch huyết, trong lòng không khỏi kinh hãi. Tuy nhiên phun ra một ngụm nghịch huyết, thân thể không ngờ đã khá hơn nhiều.
Nhưng mà tất cả không đợi hắn phản ứng, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm, từ trên trời điên cuồng chém xuống, cổ khí thế kia, giống như kiếm vừa rồi của mình, không ngờ mạnh mẽ xé mở không gian, hình thành một hắc động hình thanh kiếm.
Trong lúc vội vàng, Thiên Thanh chỉ có thể lại lấy ra một thanh kiếm tương đối kém đón đỡ.
- Công Thâu Tử, trận chiến này chúng ta nhận thua! Thiên Thư quay sang Công Thâu Tử mở miệng nói.
- Oanh.................!
Xa xa, trường kiếm của Thiên Thanh lại lần nữa vỡ nát, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm sau khi bá đạo chém vỡ trường kiếm kia, lại lần nữa chém xuống. Giờ phút này Thiên Thanh chỉ có thể chạy trốn.
Thân hình nhanh chóng lui về.
- Xịch!
Chung Sơn vừa lúc xuất hiện tại đó, Huyết Đao vung lên, một màn máu đi qua, Thiên Thanh bị chém thành hai nửa! Sạch sẽ lưu loát, trận thứ bốn toàn thắng!
Nhưng mà trong giây lát Chung Sơn giết chết Thiên Thanh, cũng là lúc Công Thâu Tử đang muốn tuyên bố kết quả, đáng tiếc chiến đấu giữa sân quá nhanh, còn chưa kịp tuyên bố, Thiên Thanh đã bị Chung Sơn chém thành hai nửa!
- Được! Xa xa Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
Thiên Linh Nhi tuy rằng không thích giết chóc, nhưng mà, đây chính là Chung Sơn so đấu, không phải đối phương chết, thì là Chung Sơn chết, Thiên Linh Nhi tự nhiên hy vọng đối phương chết. Thiên Thanh vừa chết, Thiên Linh Nhi liền hoan hô lên.
Rất nhiều người trên tường vân của Niết Phàm Trần đều hoan hô lên.
Trên mặt Quắc Thạch Phụ, Thiếu Phi Hầu đều lộ ra vẻ vui mừng, mà Khương Thượng cũng chỉ ngưng mi nhìn. Tru Tiên Kiếm? Lục Tiên Kiếm? Tuyệt Tiên Kiếm? Tuy rằng biến đổi hình thái, nhưng chúng vẫn là chúng. Có Hãm Tiên Kiếm hay không? Nếu như có, vậy Chung Sơn không phải có thể bày ra sát trận cường đại kia hay sao?
Chung Sơn đại thắng! Trên tường vân của Niết Phàm Trần đều là tiếng hoan hô, còn trên quảng trường đối phương lại là mây mù che phủ.
Thiên Thư sắc mặt âm trầm, không thể tưởng được Chung Sơn động thủ nhanh như vậy. Quả nhiên là hạng người tàn nhẫn, lại chết một người, mối thù này càng lúc càng lớn.
Con cháu Thiên Gia sau lưng Thiên Thư cũng đầy mặt tức giận.
Mà những đệ tử của Công Thâu Tử lại trong lòng trầm xuống.
Ba trận, liên tục ba lần thất bại! Thế cục rất không ổn a!
Mà trong này, rung động nhất chính là bốn Tổ Tiên từ bên ngoài mời tới kia!
Bốn người cau mày, trên mặt không ngừng biến đổi! Biến mất, một người sinh mệnh dồi dào, cứ như vậy biến mất? Mình có thể cũng như vậy hay không? Loại tỷ đấu này, không phải sống thì là chết!
Ba trận so đấu, hai chết một bị thương, Đao Nhân Đồ thương, nhưng mà hắn bị thương dường như còn thống khổ hơn chết, chẳng những bị bắt đi, chết ở trong tay bọn đạo chích, mà Pháp bảo lại bị con cháu của Công Thâu Tử dùng để đánh bạc?
Chung Sơn đánh chém Thiên Thanh, quay sang phía đối diện nói một câu: - Đáng giá không?
Thiên Thư tay siết chặt, hai mắt híp lại. Nhưng mà bốn Tổ Tiên kia lại chấn động. Đúng vậy, đáng giá không? Thắng thì đã sao? Công Thâu Tử sẽ cảm kích chúng ta sao? Đao Nhân Đồ tại trận đấu trước đã bị con cháu của Công Thâu Tử lấy để đánh bạc, sau khi chết, Huyết Đao lại rơi vào tay đối phương. Chúng ta có ai so được với Đao Nhân Đồ bị Công Thâu Tử nhìn trúng chứ?
Sau khi chúng ta chết, Công Thâu Tử cũng căn bản không để ý. Thậm chí còn dẫm lên xác chết một cước. Người như vậy đáng giá để chúng ta liều chết vì hắn sao? Thua, thì càng thảm!
Tổ Tiên là một đám người kỳ lạ, bọn họ có khi không sợ hãi, ngạo khí thiên hạ, nhưng mà một khi tâm tính thay đổi, có lẽ sẽ càng thêm sợ chết.
Bốn Tổ Tiên nhìn lại Chung Sơn phía xa xa, hơi hơi nhắm mắt, lộ ra một nụ cười khổ.
Một bên Công Thâu Tử thu tất cả vào mắt, bỗng nhiên khe khẽ thở dài!
Công Thâu Tử đã nhìn thấu kết quả. Bởi vì, người ra trận thứ năm, thứ sáu, đúng là hai người trong bốn Tổ Tiên bọn họ. Bởi vì lúc trước đã đặt ra rồi, không thể sửa đổi, cho nên chiến đấu kế tiếp cũng không có bất ngờ gì.
Xa xa, Niết Phàm Trần cũng tươi cười, tiếp đó trịnh trọng nhìn thoáng qua Vương Tĩnh Văn cách đó không xa. Trong mắt lóe lên một cỗ thưởng thức.
Chung Sơn đi trở về, con cháu Thiên Gia cũng thu thập thi thể Thiên Thanh. Chung Sơn đem Huyết Đao trả lại cho Kim Bằng. Kim Bằng gật gật đầu thu hồi!
- Trận thứ năm, Triệu Minh! Niết Phàm Trần mở miệng nói.
Bên cạnh Niết Phàm Trần cách đó không xa, một người áo bào đen đạp bước bay ra ngoài. Đạp trên không trung, chờ cường giả đối phương bước ra khỏi hàng.
Xa xa, trong bốn đại Tổ Tiên kia, một Tổ Tiên áo đỏ chậm rãi bay ra.
- Triệu Minh! Người áo bào đen đầu tiên thi lễ.
Tổ Tiên áo bào đỏ lắc đầu, khe khẽ thở dài nói: - Tại hạ Hồng Sam, trận chiến này nhận thua!
Chưa chiến nhận thua? Không chiến mà thắng? Tổ Tiên Hồng Sam vừa nói vậy, hai bên lập tức nhấc lên sóng gió.
Sau khi Chung Sơn nhẹ nhàng huy động Huyết Đao hai cái, tất cả mọi người đều khẳng định sự thật này.
Rõ ràng là Huyết Đao của Đao Nhân Đồ, nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong tay đối phương? Tin tức trong thủy tinh ký ức ở Hoàng Tuyền Cương Vực ba tháng trước, lại lần nữa hiện ra trong đầu mọi người.
Từ lúc so đấu, Lỗ Ngọc đã tự làm chủ đặt cược chuôi Huyết Đao này?
Đao Nhân Đồ không có khả năng đáp ứng, vậy chỉ có Lỗ Ngọc!
Đây chỉ là một suy đoán, nhưng mà, bốn Tổ Tiên trong đó lại nhíu chặt mày, bởi vì ngày ấy Lỗ Ngọc đi đòi Huyết Đao, lúc ấy bọn họ cũng ở đó, Đi đòi không thành công, Đao Nhân Đồ tống ra khỏi cửa. Lúc ấy một hạ nhân của Lỗ Ngọc còn tức giận bất bình, tại trước cửa phủ Đao Nhân Đồ nhỏ ra một cục đờm, hiển nhiên tỏ vẻ sẽ không từ bỏ.
Năm ngày sau, Đao Nhân Đồ liền biến mất, bốn Tổ Tiên cực kỳ mẫn cảm, tìm được quản gia của Đao Nhân Đồ hỏi, xác định Đao Nhân Đồ mất tin tức vào ban đêm.
Động thủ quá nhanh!
Bốn Tổ Tiên không khỏi trái tim băng giá, Công Thâu Tử đây gọi là dùng lễ đối đãi người sao? Thắng thì được bảo bối của người khác, thua thì xuống tay với chúng ta? Đao Nhân Đồ lúc trước còn là khác đệ nhất nhân được mời bên ngoài tới, vì Công Thâu Tử đánh đến cuối cùng, không ngờ rơi vào kết cục ngay cả thi thể cũng không còn, Pháp bảo bị đoạt? Giết người đoạt bảo còn là gia tộc Công Thâu Tử?
Bốn Tổ Tiên hít một hơi thật sâu, đè lại cổ hàn ý trong lòng. Đồng thời sờ sờ Pháp bảo của mình, Pháp bảo của mình có phải cũng bị đánh cuộc hay không?
Xa xa, Chung Sơn cũng không xem Tổ Tiên so đấu, bởi vì Chung Sơn không cần nhìn cũng đoán được kế hoạch của Vương Tĩnh Văn có hiệu quả.
Chung Sơn ngưng thần nhìn Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của Thiên Thanh trước mắt!
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, chú ý phát sau mà đến trước, một kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Cách đó không xa, Thiên Thanh giắt vỏ kiếm xuống thắt lưng bên trái, tay phải dùng một tư thế kỳ quái cầm chuôi kiếm, hai mắt như lợi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Cổ Tiên đỉnh phong, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật vừa ra, uy lực đạt tới Tổ Tiên!
Chung Sơn cầm Huyết Đao, Huyết Đao còn có chút không thuận tay, nhưng cuối cùng cũng là Tổ Tiên khí! Nhẹ nhàng vung lên, bốn phía thiên địa lập tức bị vô tận sóng máu bao phủ. Một thế giới máu khổng lồ bao lại Chung Sơn, đồng thời cũng trùm về phía Thiên Thanh.
Chính vào giờ khắc này, Thiên Thanh động, hai mắt bắn ra hàn quang, trường kiếm rất nhanh rút ra.
- Roẹt............!
Một tiếng trường kiếm ma sát vang lên, trong nháy mắt trường kiếm rút ra, bạch quang chói mắt ầm ầm bùng nổ, như một thái dương rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt chiếu sáng thiên địa, tất cả trở thành một mảnh trắng xóa. Người xem chiến hai bên đều cảm thấy hai mắt đau nhức.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, kiếm ra!
Quá nhanh, nhanh đến mức độ khó tin.
Chung Sơn dưới trạng thái ngưng thần bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó, không ngờ thiếu chút nữa không bắt giữ được quỹ tích kiếm.
So với tốc độ Tổ Tiên còn nhanh hơn, một kiếm này ra, giống như tốc độ huy động Phương Thiên Họa Kích của Kim Bằng cũng hơi chút không bằng, mà hắn chính là Cổ Tiên a. Khó trách một Cổ Tiên có thể thay Tổ Tiên xuất chiến, một kích này, cho dù Tổ Tiên cũng không bằng.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! Bí kỹ thật cường đại, đúng là tồn tại vượt cấp khiêu chiến.
Chung Sơn dưới tình huống tập trung tinh thần cũng chỉ nhìn thấy bóng kiếm mà thôi.
Đó không phải là thân kiếm, mà một kiếm này quá nhanh, quá mạnh mẽ, không ngờ mạnh tới mức rạch rách không gian, hình thành một vết rách màu đen, tuy rằng lóe lên lên một cái rồi biến mất, nhưng vẫn bị Chung Sơn bắt được.
Cái gì gọi là khoái kiếm, có lẽ đây là Chung Sơn một kiếm nhanh nhất nhìn thấy cho đến nay!
- Oanh.................!
Phản ứng theo bản năng, một đạo ánh sáng màu tím từ trước mặt Chung Sơn bắn ra, một thanh trường kiếm màu tím chặn lại kiếm của Thiên Thanh. Bốn phía thiên địa lập tức bay ra ánh sáng màu tím chói lọi, mỗi một đạo ánh sáng màu tím đều là một đạo kiếm khí màu tím. Đầy trời đều là kiếm khí màu tím.
Là cái đuôi màu tím của Bát Cực Thiên Vĩ, Tru Tiên Kiếm!
Mà tịa vị trí Tru Tiên Kiếm ngăn cản, không ngờ cách Chung Sơn không đến 10 thước.
Thiên Thanh chính là cách Chung Sơn ngàn thước, trong nháy mắt, từ lúc rút kiếm đến lúc Chung Sơn nhìn thấy một bóng kiếm, liền theo bản năng ra tay, lại đã cách Chung Sơn mười thước.
Rất hiểm! 10 thước nhìn như rất xa, nhưng đối với kiếm cương kia mà nói, chỉ là một phần ngàn giây di chuyển, thậm chí còn ngắn ngủi hơn.
Một màn vừa rồi rất nhanh, cũng khiến người hai bên kinh hãi nheo mắt.
Thiên Linh Nhi và Niết Thanh Thanh đều há hốc miệng. Trên mặt Hạo Mỹ Lệ cũng trở nên kích động. Cũng may, cuối cùng cũng cản lại được.
Xa xa, Thiên Thư hai mắt híp lại, nhìn một kiếm vươn ra trong hư không kia.
- Là Tru Tiên Kiếm thật? Thiên Thư chân mày cau lại.
Thiên Thanh một kiếm không thành công, tự nhiên rút kiếm tái chiến. Nhưng mà giờ khắc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Tru Tiên Kiếm cường đại không ngờ mềm nhũn ra, lập tức biến thành một cái đuôi hồ ly nhiễu ra kiếm cương thật lớn. Khiến Thiên Thanh nhất thời co rút.
Thiên Thanh biến sắc, dứt khoát chuẩn bị buông bỏ một kiếm kia, chuẩn bị dùng kiếm hình thành kiếm cương.
Nhưng khi này, Chung Sơn phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng.
Tru Tiên Kiếm mềm nhũn ra. Trong hư không bỗng nhiên lại xuất hiện hai thanh trường kiếm, một đỏ một đen. Dùng tốc độ cực nhanh, ầm ầm đánh tới phía kiếm cương của Thiên Thanh.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không không khỏi lay động, kiếm đỏ và kiếm đen không ngờ cũng đạt tới cấp bậc Tổ Tiên khí? Mọi người nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi kinh hãi, Chung Sơn còn có bao nhiêu Tổ Tiên khí?
- Thình thịch.................!
Kiếm cương ầm ầm nổ vụn, lực phá hoại cường đại kéo dài tới đầu ngón tay Thiên Thanh. Một tiếng nổ lớn vang lên, tay của Thiên Thanh bị chấn buông lỏng, vô số huyết nhục từ bàn tay bắn ra. Mà vừa buông thanh kiếm kia ra, lập tức lại bị chấn động đánh cho nổ tung, hóa thành đầy trời mảnh vỡ.
- Lục Tiên Kiếm? Tuyệt Tiên Kiếm? Cũng là thật? Thiên Thư hai mắt híp lại ngưng trọng nói.
Kiếm của Thiên Thanh ầm ầm nổ vụn, thân thể cũng bị ảnh hưởng, lập tức phun ra một ngụm nghịch huyết, trong lòng không khỏi kinh hãi. Tuy nhiên phun ra một ngụm nghịch huyết, thân thể không ngờ đã khá hơn nhiều.
Nhưng mà tất cả không đợi hắn phản ứng, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm, từ trên trời điên cuồng chém xuống, cổ khí thế kia, giống như kiếm vừa rồi của mình, không ngờ mạnh mẽ xé mở không gian, hình thành một hắc động hình thanh kiếm.
Trong lúc vội vàng, Thiên Thanh chỉ có thể lại lấy ra một thanh kiếm tương đối kém đón đỡ.
- Công Thâu Tử, trận chiến này chúng ta nhận thua! Thiên Thư quay sang Công Thâu Tử mở miệng nói.
- Oanh.................!
Xa xa, trường kiếm của Thiên Thanh lại lần nữa vỡ nát, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm sau khi bá đạo chém vỡ trường kiếm kia, lại lần nữa chém xuống. Giờ phút này Thiên Thanh chỉ có thể chạy trốn.
Thân hình nhanh chóng lui về.
- Xịch!
Chung Sơn vừa lúc xuất hiện tại đó, Huyết Đao vung lên, một màn máu đi qua, Thiên Thanh bị chém thành hai nửa! Sạch sẽ lưu loát, trận thứ bốn toàn thắng!
Nhưng mà trong giây lát Chung Sơn giết chết Thiên Thanh, cũng là lúc Công Thâu Tử đang muốn tuyên bố kết quả, đáng tiếc chiến đấu giữa sân quá nhanh, còn chưa kịp tuyên bố, Thiên Thanh đã bị Chung Sơn chém thành hai nửa!
- Được! Xa xa Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
Thiên Linh Nhi tuy rằng không thích giết chóc, nhưng mà, đây chính là Chung Sơn so đấu, không phải đối phương chết, thì là Chung Sơn chết, Thiên Linh Nhi tự nhiên hy vọng đối phương chết. Thiên Thanh vừa chết, Thiên Linh Nhi liền hoan hô lên.
Rất nhiều người trên tường vân của Niết Phàm Trần đều hoan hô lên.
Trên mặt Quắc Thạch Phụ, Thiếu Phi Hầu đều lộ ra vẻ vui mừng, mà Khương Thượng cũng chỉ ngưng mi nhìn. Tru Tiên Kiếm? Lục Tiên Kiếm? Tuyệt Tiên Kiếm? Tuy rằng biến đổi hình thái, nhưng chúng vẫn là chúng. Có Hãm Tiên Kiếm hay không? Nếu như có, vậy Chung Sơn không phải có thể bày ra sát trận cường đại kia hay sao?
Chung Sơn đại thắng! Trên tường vân của Niết Phàm Trần đều là tiếng hoan hô, còn trên quảng trường đối phương lại là mây mù che phủ.
Thiên Thư sắc mặt âm trầm, không thể tưởng được Chung Sơn động thủ nhanh như vậy. Quả nhiên là hạng người tàn nhẫn, lại chết một người, mối thù này càng lúc càng lớn.
Con cháu Thiên Gia sau lưng Thiên Thư cũng đầy mặt tức giận.
Mà những đệ tử của Công Thâu Tử lại trong lòng trầm xuống.
Ba trận, liên tục ba lần thất bại! Thế cục rất không ổn a!
Mà trong này, rung động nhất chính là bốn Tổ Tiên từ bên ngoài mời tới kia!
Bốn người cau mày, trên mặt không ngừng biến đổi! Biến mất, một người sinh mệnh dồi dào, cứ như vậy biến mất? Mình có thể cũng như vậy hay không? Loại tỷ đấu này, không phải sống thì là chết!
Ba trận so đấu, hai chết một bị thương, Đao Nhân Đồ thương, nhưng mà hắn bị thương dường như còn thống khổ hơn chết, chẳng những bị bắt đi, chết ở trong tay bọn đạo chích, mà Pháp bảo lại bị con cháu của Công Thâu Tử dùng để đánh bạc?
Chung Sơn đánh chém Thiên Thanh, quay sang phía đối diện nói một câu: - Đáng giá không?
Thiên Thư tay siết chặt, hai mắt híp lại. Nhưng mà bốn Tổ Tiên kia lại chấn động. Đúng vậy, đáng giá không? Thắng thì đã sao? Công Thâu Tử sẽ cảm kích chúng ta sao? Đao Nhân Đồ tại trận đấu trước đã bị con cháu của Công Thâu Tử lấy để đánh bạc, sau khi chết, Huyết Đao lại rơi vào tay đối phương. Chúng ta có ai so được với Đao Nhân Đồ bị Công Thâu Tử nhìn trúng chứ?
Sau khi chúng ta chết, Công Thâu Tử cũng căn bản không để ý. Thậm chí còn dẫm lên xác chết một cước. Người như vậy đáng giá để chúng ta liều chết vì hắn sao? Thua, thì càng thảm!
Tổ Tiên là một đám người kỳ lạ, bọn họ có khi không sợ hãi, ngạo khí thiên hạ, nhưng mà một khi tâm tính thay đổi, có lẽ sẽ càng thêm sợ chết.
Bốn Tổ Tiên nhìn lại Chung Sơn phía xa xa, hơi hơi nhắm mắt, lộ ra một nụ cười khổ.
Một bên Công Thâu Tử thu tất cả vào mắt, bỗng nhiên khe khẽ thở dài!
Công Thâu Tử đã nhìn thấu kết quả. Bởi vì, người ra trận thứ năm, thứ sáu, đúng là hai người trong bốn Tổ Tiên bọn họ. Bởi vì lúc trước đã đặt ra rồi, không thể sửa đổi, cho nên chiến đấu kế tiếp cũng không có bất ngờ gì.
Xa xa, Niết Phàm Trần cũng tươi cười, tiếp đó trịnh trọng nhìn thoáng qua Vương Tĩnh Văn cách đó không xa. Trong mắt lóe lên một cỗ thưởng thức.
Chung Sơn đi trở về, con cháu Thiên Gia cũng thu thập thi thể Thiên Thanh. Chung Sơn đem Huyết Đao trả lại cho Kim Bằng. Kim Bằng gật gật đầu thu hồi!
- Trận thứ năm, Triệu Minh! Niết Phàm Trần mở miệng nói.
Bên cạnh Niết Phàm Trần cách đó không xa, một người áo bào đen đạp bước bay ra ngoài. Đạp trên không trung, chờ cường giả đối phương bước ra khỏi hàng.
Xa xa, trong bốn đại Tổ Tiên kia, một Tổ Tiên áo đỏ chậm rãi bay ra.
- Triệu Minh! Người áo bào đen đầu tiên thi lễ.
Tổ Tiên áo bào đỏ lắc đầu, khe khẽ thở dài nói: - Tại hạ Hồng Sam, trận chiến này nhận thua!
Chưa chiến nhận thua? Không chiến mà thắng? Tổ Tiên Hồng Sam vừa nói vậy, hai bên lập tức nhấc lên sóng gió.
/1254
|