Gian phòng trong tàng kinh các dài chừng ba mươi thước, rộng chừng hai mươi thước, ở bên trong sách cũng không phải quá nhiều, khoảng chừng hơn một nghìn cuốn.
Những cuốn sách nào đều là công pháp tu luyện Thiên Tiên kỳ, thậm chí còn tu luyện cả Kim Đan kỳ, đều là những bí tịch đỉnh cấp ở ngoài võ lâm.
Năm mươi lăm người giờ phút này đều tìm bí tịch, không ngừng học thuộc lòng nó.
Chung Sơn tìm một cuốn sách, bắt đầu đọc.
Tổng cộng có mười sáu cuốn có dấu tay màu trắng đằng sau, đây chính là những bí tịch tốt nhất.
Chung Sơn trầm ngâm nửa ngày, không ngừng sàng lọc cuối cùng cũng lựa chọn hai bí tịch công pháp.
Đại Dương thần công và Thái Âm chân kinh!
Một cái cương một cái nhu, mỗi cái đều có mười tầng, tầng thứ sáu hình thành chân nguyên, tầng thứ mười có thể đột phá tới Kim Đan kỳ.
Đại Dương thần công dĩ nhiên là do bản thể luyện tập, Thái Âm chân kinh là công phu cho ẩn khu luyện tập nơi xa xôi.
Nội dung hai bí tịch này so với Hồng Loan Thiên Kinh và Thiên Ma Thối Thể thì có số lượng từ nhiều hơn.
Lúc đói bụng, Chung Sơn chỉ quay về ăn một chút rồi ngay lập tức quay trở lại đây. Ẩn khu của Chung Sơn cũng không sao chép lại những công pháp này mà học thuộc lòng, Chung Sơn biết được tầm quan trọng của việc đọc sách lần thứ nhất, đó chính là lần đọc hiểu được nhiều nhất.
Tám ngày sau, Chung Sơn đã nhớ triệt để nội dung hai bản bí tịch này.
Chỗ ở của Chung Sơn ở trong sơn cốc, cảnh vô cùng đẹp, gần một cái thác nước và một cái hồ sâu, bên cạnh là một tiểu đình viện, trong tiểu đình này trồng rất nhiều hạt giống.
Nhìn những hạt giống trong đình viện, Chung Sơn cảm thấy cổ quái một hồi.
- Tự cấp tự túc ư? Khai Dương tông không có nô bộc, cho nên tất cả phải dựa vào chính mình. Thật là phiền toái, vậy là phải vào núi đi săn một chút động vật làm thức ăn hoặc tìm một số quả cây. Trong núi lúc này sản vật rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều mãnh thú, không cẩn thận là có thể chết.
Chỗ mọi người ở cũng tuyệt đối an toàn, bởi vì nơi đây được trận pháp bảo hộ, mãnh thú độc trùng không thể xen vào.
Đương nhiên, cũng chỉ có Tiên Thiên kỳ cần ăn cơm, còn đã tới Kim Đan kỳ thì có thể hấp thụ tinh hoa của đất trời, thay ngũ cốc.
Nhìn những hạt giống này, Chung Sơn cảm thấy kỳ quái trong lòng, cuối cùng hắn quyết định phân loại ra.
Sau đó vài ngày, Chung Sơn đi sang mảnh đất bên cạnh trồng một số loại lúa, dù sao hắn cũng đã tới cảnh giới Tiên Thiên kỳ, làm một chút là xong.
Ở trong phòng đều có khí cụ, hiển nhiên là đã được tiền nhân dùng qua.
Thái Âm chân kinh, là một công pháp chí âm, phối hợp với một bộ kiếm pháp, tạm đủ cho ẩn khu có thể tu luyện được, dù sao vài ngày trước, ẩn khu cũng đã tới Tiên Thiên kỳ, cho nên việc tu luyện cũng dễ dàng.
Đại Dương thần công, là một công pháp chí dương, phối hợp với một loại đao pháp, còn có hỏa diễm ở bốn phía tu luyện, cho nên hiệu quả rất tốt.
Lửa? Lửa làm sao mà có? Lên núi đốn củi ư? Chung Sơn đưa đôi mắt cổ quái nhìn xung quanh, thầm nghĩ nếu như ở Đại Côn quốc mình cần thứ gì không phải là có thứ đó rồi sao? Nhưng tại sao trong lúc này mình lại có cảm giác khổ cực hơn cả những bần nông kia?
Chỉ là, vì sự nghiệp tu tiên, Chung Sơn đàn phải nhịn xuống.
Chung Sơn bắt đầu nhắm mắt luyện Dương Thần đại công, Dương thần đại công, dùng chân khí luyện thịt, luyện da, luyện gân, luyện cốt. Chung Sơn nhanh chóng luyện xong tất cả, sau khi ngồi xuống thì đã qua nửa ngày, đến tận tối đêm.
Lương khô đã hết, đành phải đến bên bờ hồ bắt một ít cá tươi để ăn.
Đêm nào, Chung Sơn cũng điều tức, không hề lười biếng. Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì đã cầm đại đao và dây thừng ở trong phòng đi đốn củi.
Ra khỏi cốc trận, quả nhiên là rất không an toàn, Chung Sơn nhìn quanh khu rừng rậm, không dám tiến quá sâu vào, chỉ chém ngã hai cây đại thụ rồi dùng dây thừng kéo về.
Ở bên ngoài đình viện, có rất nhiều cây đại thụ bị chém đứt mang về làm củi.
Kế tiếp, Chung Sơn bắt đầu luyện tập đao pháp.
Đại Dương thần công chỉ có hai chiêu đao pháp, chiêu thứ nhất là “Lực Phách Thiên Sơn” chiêu còn lại là “Trảm Tận Sát Tuyệt” nhưng đao pháp khi chém cần phải chú ý, vạn vật đều có nhược điểm của nó, muốn chém một vật, không chỉ cậy mạnh mà còn phải chém đúng cách, nếu chém đúng thì hiệu quả sẽ vô cùng lớn, giống như cây cối, nếu chém trúng đường vân của nó thì sẽ rất dễ dàng.
Trong lúc đốn củi, Chung Sơn phát hiện ra rằng, ở phía trên cây, có rất nhiều đường vân, là thứ tốt nhất để luyện tập đao pháp.
Buổi sáng nào cũng đốn củi, sau đó là chẻ củi.
Dựa theo Dương Thần công pháp, từng đao từng đao hạ xuống. Ngày xưa, hắn là đại phú hào, có bao giờ ngờ đến mình phải làm việc khổ cực như vậy.
Lúc đầu, không vận lực đúng cách, đao pháp rất sai, không chém trúng đường vân, mà không chém trúng, thì nhát đao sẽ không thẳng không thể chẻ cây cùi từ đầu đến cuối.
Tuy nhiên, Chung Sơn vẫn kiên trì.
Hai ngày sau, đao pháp của hắn đã thuần thục, nhưng vẫn không thể bổ một hơi từ đầu đến cuối cây củi. Bởi vậy, Chung Sơn đối với thành tựu của mình vẫn co hài lòng, hắn lại lấy một cây củi khác, lần này tất cả các bó củi vẫn bị chém thành từng khối nhỏ.
Những đống củi này, một phần Chung Sơn giữ lại để nấu ăn, một số ít thì hắn đem ra ngoài đình viện, đào một cái hố to.
Làm thành một hố to, bỏ củi vào trong đó.
Chung Sơn nhảy vào bên trong bó củi, châm lửa lên, rồi khoanh chân ngồi xuống, bốn phía lửa nổi lên, lúc này, Chung Sơn không ngừng luyện Đại Dương thần công.
Đại Dương thần công ở trong ngọn lửa lớn có thể kích thích việc tu luyện. Đúng thế, Chung Sơn vừa tu luyện vừa cảm thụ, ngọn lửa bốn phía giống như không ngừng rèn luyện thân thể của hắn, chân khí của hắn cũng hấp thu một lượng lửa lớn, không ngừng làm dịu bản thân.
Toàn thân hắn lúc này đã bị hỏa diễm nung nóng cho đỏ bừng. Chung Sơn có cảm giác, tốc độ tu luyện bây giờ của mình so với trước đã nhanh hơn gấp hai.
Thấy hiệu quả, Chung Sơn lại tiếp tục tu luyện, mang toàn bộ củi ra ngoài đốt cháy, sau khi lửa tắt thì lập tức thu công.
Vừa đốn củi vừa luyện đao pháp, phần củi thì dùng để luyện thần công. Những lúc nghỉ ngơi, Chung Sơn cố gắng đem chân khí của mình dẫn dụ vào trong. Từng ngày từng ngày, Chung Sơn không ngừng luyện tập.
Cuối cùng một tháng sau, Chung Sơn cũng đã đạt tới tầng thứ nhất của Đại Dương thần công, một tháng sau, Chung Sơn cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Giờ phút này, ở đình viện cách đó không xa, gần mảnh đất trồng rau có một căn phòng lớn. Bên cạnh phòng là một cái rạp, bên trong là những bó củi chồng chất, mà căn phòng lớn đó, lại chính là chỗ trú của Chung Sơn.
Lúc luyện công, lửa nổi lên bốn phía, Chung Sơn ngồi ở trung tâm, cố gắng chống cự lửa, rèn luyện thân thể, luyện tập Đại Dương thần công, đồng thời, còn nung thành gạch, đem về xây dựng phòng của mình.
Lúc này, Chung Sơn đã đạt tới tầng thứ nhất của Tiên Thiên.
Sau khi đi ra khỏi vầng lửa, lông lá trên người Chung Sơn đều bị đốt trụi, nhưng làn da thì không có vẻ gì là bị khói lửa hun, nhìn kỹ thì chỉ có vẻ hơi hồng mà thôi.
Hắn đến bên cạnh bờ hồ, từ từ rửa sạch thân thể. Sau khi rửa sạch, toàn thân bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau đó hắn tiếp tục luyện công. Ngoại trừ Đại Dương thần công, Chung Sơn cũng luyện tập Hồng Loan Thiên Kinh và Thiên Ma Thối Thể, hai công pháp này tuy hỗ trợ với nhau nhưng cũng có chỗ thần dị của riêng nó.
Ngày hôm sau, Chung Sơn đi ra khỏi cốc đốn củi.
Đồng thời ở Khai Dương điện, Thiên Tinh tử, Cô Sương tử cùng với Huyền Tâm tử đã trở về, bọn họ lúc này đang gặp chuyện gì đó, ba người nhíu mày không nói gì.
Bỗng nhiên, Thiên Linh Nhi sau khi nghe được tin tức thì vội vàng chạy vào trong đại điện.
- Cha, người lấy được Cân đẩu vân chưa?
Thiên Linh Nhi chạy vào trong đại điện hỏi.
- Cân đẩu vân?
Thiên Tinh từ ngưng mắt lại, Cô Sương Tử và Huyền Tâm tử cũng đưa đôi mắt cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.
Cân Đẩu Vân? Cân đẩu vân gì chứ?
- Cái tên Chung Sơn kia đã nói hết cho con biết, cha đừng có gạt con.
Thiên Linh Nhi không ngừng làm nũng kêu lên.
- Nói cho con biết cái gì?
Thiên Tinh tử nhướn mày, đưa đôi mắt cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.
- Chính là Cân đẩu vân đó, một cái Cân đẩu vân có thể trong chốc lát đi xa vạn dặm.
Thiên Linh Nhi kích động nói.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều há hốc mồm nhìn về phía Thiên Linh Nhi.
Những cuốn sách nào đều là công pháp tu luyện Thiên Tiên kỳ, thậm chí còn tu luyện cả Kim Đan kỳ, đều là những bí tịch đỉnh cấp ở ngoài võ lâm.
Năm mươi lăm người giờ phút này đều tìm bí tịch, không ngừng học thuộc lòng nó.
Chung Sơn tìm một cuốn sách, bắt đầu đọc.
Tổng cộng có mười sáu cuốn có dấu tay màu trắng đằng sau, đây chính là những bí tịch tốt nhất.
Chung Sơn trầm ngâm nửa ngày, không ngừng sàng lọc cuối cùng cũng lựa chọn hai bí tịch công pháp.
Đại Dương thần công và Thái Âm chân kinh!
Một cái cương một cái nhu, mỗi cái đều có mười tầng, tầng thứ sáu hình thành chân nguyên, tầng thứ mười có thể đột phá tới Kim Đan kỳ.
Đại Dương thần công dĩ nhiên là do bản thể luyện tập, Thái Âm chân kinh là công phu cho ẩn khu luyện tập nơi xa xôi.
Nội dung hai bí tịch này so với Hồng Loan Thiên Kinh và Thiên Ma Thối Thể thì có số lượng từ nhiều hơn.
Lúc đói bụng, Chung Sơn chỉ quay về ăn một chút rồi ngay lập tức quay trở lại đây. Ẩn khu của Chung Sơn cũng không sao chép lại những công pháp này mà học thuộc lòng, Chung Sơn biết được tầm quan trọng của việc đọc sách lần thứ nhất, đó chính là lần đọc hiểu được nhiều nhất.
Tám ngày sau, Chung Sơn đã nhớ triệt để nội dung hai bản bí tịch này.
Chỗ ở của Chung Sơn ở trong sơn cốc, cảnh vô cùng đẹp, gần một cái thác nước và một cái hồ sâu, bên cạnh là một tiểu đình viện, trong tiểu đình này trồng rất nhiều hạt giống.
Nhìn những hạt giống trong đình viện, Chung Sơn cảm thấy cổ quái một hồi.
- Tự cấp tự túc ư? Khai Dương tông không có nô bộc, cho nên tất cả phải dựa vào chính mình. Thật là phiền toái, vậy là phải vào núi đi săn một chút động vật làm thức ăn hoặc tìm một số quả cây. Trong núi lúc này sản vật rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều mãnh thú, không cẩn thận là có thể chết.
Chỗ mọi người ở cũng tuyệt đối an toàn, bởi vì nơi đây được trận pháp bảo hộ, mãnh thú độc trùng không thể xen vào.
Đương nhiên, cũng chỉ có Tiên Thiên kỳ cần ăn cơm, còn đã tới Kim Đan kỳ thì có thể hấp thụ tinh hoa của đất trời, thay ngũ cốc.
Nhìn những hạt giống này, Chung Sơn cảm thấy kỳ quái trong lòng, cuối cùng hắn quyết định phân loại ra.
Sau đó vài ngày, Chung Sơn đi sang mảnh đất bên cạnh trồng một số loại lúa, dù sao hắn cũng đã tới cảnh giới Tiên Thiên kỳ, làm một chút là xong.
Ở trong phòng đều có khí cụ, hiển nhiên là đã được tiền nhân dùng qua.
Thái Âm chân kinh, là một công pháp chí âm, phối hợp với một bộ kiếm pháp, tạm đủ cho ẩn khu có thể tu luyện được, dù sao vài ngày trước, ẩn khu cũng đã tới Tiên Thiên kỳ, cho nên việc tu luyện cũng dễ dàng.
Đại Dương thần công, là một công pháp chí dương, phối hợp với một loại đao pháp, còn có hỏa diễm ở bốn phía tu luyện, cho nên hiệu quả rất tốt.
Lửa? Lửa làm sao mà có? Lên núi đốn củi ư? Chung Sơn đưa đôi mắt cổ quái nhìn xung quanh, thầm nghĩ nếu như ở Đại Côn quốc mình cần thứ gì không phải là có thứ đó rồi sao? Nhưng tại sao trong lúc này mình lại có cảm giác khổ cực hơn cả những bần nông kia?
Chỉ là, vì sự nghiệp tu tiên, Chung Sơn đàn phải nhịn xuống.
Chung Sơn bắt đầu nhắm mắt luyện Dương Thần đại công, Dương thần đại công, dùng chân khí luyện thịt, luyện da, luyện gân, luyện cốt. Chung Sơn nhanh chóng luyện xong tất cả, sau khi ngồi xuống thì đã qua nửa ngày, đến tận tối đêm.
Lương khô đã hết, đành phải đến bên bờ hồ bắt một ít cá tươi để ăn.
Đêm nào, Chung Sơn cũng điều tức, không hề lười biếng. Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì đã cầm đại đao và dây thừng ở trong phòng đi đốn củi.
Ra khỏi cốc trận, quả nhiên là rất không an toàn, Chung Sơn nhìn quanh khu rừng rậm, không dám tiến quá sâu vào, chỉ chém ngã hai cây đại thụ rồi dùng dây thừng kéo về.
Ở bên ngoài đình viện, có rất nhiều cây đại thụ bị chém đứt mang về làm củi.
Kế tiếp, Chung Sơn bắt đầu luyện tập đao pháp.
Đại Dương thần công chỉ có hai chiêu đao pháp, chiêu thứ nhất là “Lực Phách Thiên Sơn” chiêu còn lại là “Trảm Tận Sát Tuyệt” nhưng đao pháp khi chém cần phải chú ý, vạn vật đều có nhược điểm của nó, muốn chém một vật, không chỉ cậy mạnh mà còn phải chém đúng cách, nếu chém đúng thì hiệu quả sẽ vô cùng lớn, giống như cây cối, nếu chém trúng đường vân của nó thì sẽ rất dễ dàng.
Trong lúc đốn củi, Chung Sơn phát hiện ra rằng, ở phía trên cây, có rất nhiều đường vân, là thứ tốt nhất để luyện tập đao pháp.
Buổi sáng nào cũng đốn củi, sau đó là chẻ củi.
Dựa theo Dương Thần công pháp, từng đao từng đao hạ xuống. Ngày xưa, hắn là đại phú hào, có bao giờ ngờ đến mình phải làm việc khổ cực như vậy.
Lúc đầu, không vận lực đúng cách, đao pháp rất sai, không chém trúng đường vân, mà không chém trúng, thì nhát đao sẽ không thẳng không thể chẻ cây cùi từ đầu đến cuối.
Tuy nhiên, Chung Sơn vẫn kiên trì.
Hai ngày sau, đao pháp của hắn đã thuần thục, nhưng vẫn không thể bổ một hơi từ đầu đến cuối cây củi. Bởi vậy, Chung Sơn đối với thành tựu của mình vẫn co hài lòng, hắn lại lấy một cây củi khác, lần này tất cả các bó củi vẫn bị chém thành từng khối nhỏ.
Những đống củi này, một phần Chung Sơn giữ lại để nấu ăn, một số ít thì hắn đem ra ngoài đình viện, đào một cái hố to.
Làm thành một hố to, bỏ củi vào trong đó.
Chung Sơn nhảy vào bên trong bó củi, châm lửa lên, rồi khoanh chân ngồi xuống, bốn phía lửa nổi lên, lúc này, Chung Sơn không ngừng luyện Đại Dương thần công.
Đại Dương thần công ở trong ngọn lửa lớn có thể kích thích việc tu luyện. Đúng thế, Chung Sơn vừa tu luyện vừa cảm thụ, ngọn lửa bốn phía giống như không ngừng rèn luyện thân thể của hắn, chân khí của hắn cũng hấp thu một lượng lửa lớn, không ngừng làm dịu bản thân.
Toàn thân hắn lúc này đã bị hỏa diễm nung nóng cho đỏ bừng. Chung Sơn có cảm giác, tốc độ tu luyện bây giờ của mình so với trước đã nhanh hơn gấp hai.
Thấy hiệu quả, Chung Sơn lại tiếp tục tu luyện, mang toàn bộ củi ra ngoài đốt cháy, sau khi lửa tắt thì lập tức thu công.
Vừa đốn củi vừa luyện đao pháp, phần củi thì dùng để luyện thần công. Những lúc nghỉ ngơi, Chung Sơn cố gắng đem chân khí của mình dẫn dụ vào trong. Từng ngày từng ngày, Chung Sơn không ngừng luyện tập.
Cuối cùng một tháng sau, Chung Sơn cũng đã đạt tới tầng thứ nhất của Đại Dương thần công, một tháng sau, Chung Sơn cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Giờ phút này, ở đình viện cách đó không xa, gần mảnh đất trồng rau có một căn phòng lớn. Bên cạnh phòng là một cái rạp, bên trong là những bó củi chồng chất, mà căn phòng lớn đó, lại chính là chỗ trú của Chung Sơn.
Lúc luyện công, lửa nổi lên bốn phía, Chung Sơn ngồi ở trung tâm, cố gắng chống cự lửa, rèn luyện thân thể, luyện tập Đại Dương thần công, đồng thời, còn nung thành gạch, đem về xây dựng phòng của mình.
Lúc này, Chung Sơn đã đạt tới tầng thứ nhất của Tiên Thiên.
Sau khi đi ra khỏi vầng lửa, lông lá trên người Chung Sơn đều bị đốt trụi, nhưng làn da thì không có vẻ gì là bị khói lửa hun, nhìn kỹ thì chỉ có vẻ hơi hồng mà thôi.
Hắn đến bên cạnh bờ hồ, từ từ rửa sạch thân thể. Sau khi rửa sạch, toàn thân bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau đó hắn tiếp tục luyện công. Ngoại trừ Đại Dương thần công, Chung Sơn cũng luyện tập Hồng Loan Thiên Kinh và Thiên Ma Thối Thể, hai công pháp này tuy hỗ trợ với nhau nhưng cũng có chỗ thần dị của riêng nó.
Ngày hôm sau, Chung Sơn đi ra khỏi cốc đốn củi.
Đồng thời ở Khai Dương điện, Thiên Tinh tử, Cô Sương tử cùng với Huyền Tâm tử đã trở về, bọn họ lúc này đang gặp chuyện gì đó, ba người nhíu mày không nói gì.
Bỗng nhiên, Thiên Linh Nhi sau khi nghe được tin tức thì vội vàng chạy vào trong đại điện.
- Cha, người lấy được Cân đẩu vân chưa?
Thiên Linh Nhi chạy vào trong đại điện hỏi.
- Cân đẩu vân?
Thiên Tinh từ ngưng mắt lại, Cô Sương Tử và Huyền Tâm tử cũng đưa đôi mắt cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.
Cân Đẩu Vân? Cân đẩu vân gì chứ?
- Cái tên Chung Sơn kia đã nói hết cho con biết, cha đừng có gạt con.
Thiên Linh Nhi không ngừng làm nũng kêu lên.
- Nói cho con biết cái gì?
Thiên Tinh tử nhướn mày, đưa đôi mắt cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.
- Chính là Cân đẩu vân đó, một cái Cân đẩu vân có thể trong chốc lát đi xa vạn dặm.
Thiên Linh Nhi kích động nói.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều há hốc mồm nhìn về phía Thiên Linh Nhi.
/1254
|