- Bắn tên, bắn chết hắn.
Vũ An rống to lên.
Liên tiếp những phá cương tiễn được kích xạ tới.
Ngọn núi dưới chân Chung Sơn lập tức bị nát báy, ba Hoàng cực cảnh dưới sụ bảo vệ đã nhanh chóng thoát khỏi.
Chung Sơn nhìn về phía Vũ An xa xa mà nở nụ cười. Nụ cười này không phải là lo đến tính mạng của mình mà chính là cười chê Vũ An. Lòng của Vũ An rõ ràng đang rối loạn, người như vậy không xứng đáng làm đối thủ của mình cho dù tu vi của hắn cao đến bao nhiêu.
- Vũ ngã tướng quân, ngươi đại họa lâm đầu rồi mà không biết.
Chung Sơn quát to.
- Ngừng.
Vũ An vung tay lên, chúng tiễn thủ đều dừng lại.
- Chung Sơn, ta cho ngươi cơ hội, cho ngươi nói, không tì ta sẽ mang đại quân tới.
Vũ An kêu lên.
Các tướng sĩ ở phía sau đều nhất tề thủ thế, bọn họ hiện tại đều không hề lo lắng, bởi vì bọn họ biết rằng Chung Sơn làm sao có thể bị những trò này của Vũ An làm khó chứ?
- Ngươi cũng đã biết thân phận của các ngươi là gì, không bao lâu nữa các ngươi sẽ phải nêm đau khổ, cho dù ngươi không xảy ra chuyện gì thì mười vạn đại quân này của ngươi cũng sẽ gặp phải tổn thất một nửa.
Chung Sơn cười nói.
- Hừ ngươi dám dùng lời lẽ để mê hoặc chúng nhân.
Vũ An cả giận cất tiếng nói.
- Không tin ư? Không tint thì ngươi nhìn về phía đằng sau Tà Diễm đi.
Chung Sơn cười nói.
Nếu như y là người không khéo như Dịch Diễn thì tuyệt đối sẽ không bị lời lẽ này của Chung Sơn mê hoặc. Tuy nhiên hiện tại Vũ An không phải là Dịch Diễn cho nên hắn đã liếc qua nhìn về phía Tà Diễm.
Cái nhìn này đã khiến cho cả chúng tướng sĩ cũng cảm thấy nghi hoặc.
- Vũ An tướng quân, các ngươi mau rời khỏi đây thôi!
Tà Diễm cất tiếng nói.
Tà Diễm không phải là lãnh binh đi cho nên cũng không cần lo lắng nhiều quá.
Mà câu nói của Tà Diễm này đã làm dao động lòng của Vũ An.
Tất cả chúng tướng sĩ đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vũ An nhíu mày hỏi.
Đồng thời y nhìn về phía nữ hải ngồi trên con rồng kia, đôi mắt trong suốt bắn ra từng tia sáng.
- Xôn xao.
Ở phương đông truyền đến thanh âm hải triều to lớn.
Thanh âm này tựa như là biển gầm vậy, từng tiếng động vang tới, nước biển trào dâng. Thân hình của Vũ An bay lên, tiếp tục nhìn về phương đông.
Ngọn sóng cao đến ba trăm thước.
Đây là ở trong rừng, tại sao trong rừng lại có sóng biển.
Nhìn sóng biển gào thét, Vũ An cảm thấy thật sợ hãi, dự cảm không tốt tràn ngập toàn thân hắn.
Đại địa trầm ư? Nước biển Đông Hải tại sao lại tới được đây? Tại sao lại nhiều nước tới đây vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Ào
- Ào
Từng thanh âm sóng biển truyền tới.
Men theo tiếng rồng ngâm này, thân thể của Vũ An run lên một hồi. Giao Long, không dưới một trăm đầu giao long liên tiếp tới đây.
Trong đám giao long có hai con cầu long, phẫn nộ gài rít.
Thiên trọng cự lãng, bách long rít gào.
Vũ An biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Rút lui, tất cả rút lui.
Vũ An hướng về phía đại quân mà hét lớn.
- Ầm.
Ba con cầu long lên, hất chân lên, một tiếng thật lớn rền vang.
- Ngang.
Kim Long trong trận chiến gào thét lên.
Khuôn mặt của cô gái ngửa lên trợn mắt nhìn chiếc đầu rồng cực đại.
- Xôn xao.
Vô số nước biển Đông hải lao tới, trong thoáng chốc, nước trào về khắp nơi.
Chung Sơn ở phía xa xa nhìn thấy nước biển này, nước biển từ Đông Hải này, đồ thán sinh linh.
Không biết bao nhiêu sinh linh đã bị sự tức giận này của cự long mà chết.
Sau khi lũ lụt tiên vào, Vũ An đã mang quân chạy trốn tuy nhiên vẫn không kịp.
Ở tron nước chính là Giao Long, giao long quay cuồng, cuốn xoáy con người.
Từng vòng xoáy nước đánh sâu vào, mười vạn đại quân của Vũ An tử thương vô số.
- Ngang.
Chúng long nhìn vết thương trên người tiểu Kim Long, tất cả đều vô cùng hưng phấn.
- Ngang.
Chúng long rít gào, hiển nhiên là muốt giết hết toàn bộ ba vạn đại quân còn lại của Vũ An.
- Long tướng môn, không cần đi, hiện tại ta ở bên ngoài, bọn họ muốn vây hãm ta, phải cho bọn họ chết không yên lành.
Cô gái xinh đẹp họ Hạo tức giận nói.
Cô bé này tuy không có tu vi gì nhưng không hiểu tại sao chúng long lại vô cùng thuần phục cô.
Còn Vũ An tướng quân đang chạy cô gái kêu lên
- Vũ AN, ngươi khi dễ ta, ngươi sẽ gặp báo ứng, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây, bị cự thạch đập chết.
Tiểu công hài này ngoan độc kêu to, tựa như là muốn tìm lại mặt mũi của mình bị mất vậy.
Chỉ là, sau khi mắng một hồi, tâm tình của nàng đã tốt hơn rất nhiều lần. Chúng long sau đó cũng không đuổi theo Vũ An nữa.
Cô nương xinh đẹp họ Hạo này sau khi phát tiết xong liền hướng về phía ngọn núi, trong mắt không hề có một chút cảm kích. Nàng hướng về phía chúng long nói:
- Trở lại Long cung, tiểu Kim bị thương rồi.
- Ngang.
Chúng Long điên cuồng hô to, sau đó mọi người nhanh chóng hướng về phía đông trở về long cung.
Một hồi sau bọn họ đã biết mất trong tầm mắt bọn Chung Sơn.
- Thật sự là không biết phép tắc, vừa rồi chúng ta cứu nàng mà ngay cả cảm tạ nàng cũng không nói.
Niệm Du Du nhìn về phía cô nương xinh đẹp họ Hạo tức giận nói.
- Long tộc, đây chính là long tộc sao?
Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc hỏi.
- Long tộc, theo giao long khai thủy thì có sức lực vô cùng cường đại, nó có thể giữ trong người một lượng lớn nước biển, khi cần có thể phóng ra. Vô cùng mạnh mẽ.
A Đại giải thích nói.
- Chỉ là bọn chúng cũng không phải là đều khổng lồ như vậy, Tiểu Kim Long kia thật sự là thân phận chắc chắn không thấp.
Niệm Du Du trầm tư một chút rồi nói.
Chung Sơn nhìn về phía xa xa, ngưng trọng nói:
- Long tộc? Khí hải? Long cung?
- Chung Sơn, chúng long đều đi rồi, ngươi còn nhìn gì vậy?
Niệm Du Du nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn một hồi sau đã phục hồi lại tinh thần.
- Chúng ta đuổi theo vũ An .
Chung Sơn nói.
- ừ.
Chúng nhân đều gật gật đầu nghe theo lời Chung Sơn.
Bọn người Vũ An chạy trốn rất nhanh, sau khi đến hứng đông, mọi người mới nhìn thấy ba vạn đại quân của Vũ An.
Chỉ là không thấy Tà Diễm đâu, có lẽ đã rời khỏi ở trên đường.
Ớ dưới hừng đông, ba vạn đại quân đã đến một thành trì.
Đại quân đang hướng về phìa tòa thành mà đi tới.
- Đại soái, chúng ta có vào thành không?
Triệu Truyện lập tức nói.
- Không nên.
Chung Sơn cau mày nói.
- Hưu.
Một thanh âm vô cùng chói tai truyền tới, hơn nữa còn có một lượng khí vô cùng mạnh mẽ thổi thẳng về phía Chung Sơn.
Ở trên đầu? Từ trên xuống dưới?
Không chỉ có Chung Sơn mà tất cả mọi người đều có cảm giác này.
Mọi người thầm giật mình, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, sau đó bọn họ nhanh chóng bố trí phòng ngự.
Thái dương? Thái dương rơi xuống?
Ở trên bầu trời xuất hiện một hỏa cầu vô cùng to lớn rơi xuống, tốc độ vô cùng nhanh.
- Sao rơi?
Chính hỏa lang tương kêu lên.
A Đại không hề do dự, lập tức kép Chung Sơn nhanh chóng chạy về phí sau, mà những người khác cũng vậy, không hề do dự mà lùi về.
Vũ An rống to lên.
Liên tiếp những phá cương tiễn được kích xạ tới.
Ngọn núi dưới chân Chung Sơn lập tức bị nát báy, ba Hoàng cực cảnh dưới sụ bảo vệ đã nhanh chóng thoát khỏi.
Chung Sơn nhìn về phía Vũ An xa xa mà nở nụ cười. Nụ cười này không phải là lo đến tính mạng của mình mà chính là cười chê Vũ An. Lòng của Vũ An rõ ràng đang rối loạn, người như vậy không xứng đáng làm đối thủ của mình cho dù tu vi của hắn cao đến bao nhiêu.
- Vũ ngã tướng quân, ngươi đại họa lâm đầu rồi mà không biết.
Chung Sơn quát to.
- Ngừng.
Vũ An vung tay lên, chúng tiễn thủ đều dừng lại.
- Chung Sơn, ta cho ngươi cơ hội, cho ngươi nói, không tì ta sẽ mang đại quân tới.
Vũ An kêu lên.
Các tướng sĩ ở phía sau đều nhất tề thủ thế, bọn họ hiện tại đều không hề lo lắng, bởi vì bọn họ biết rằng Chung Sơn làm sao có thể bị những trò này của Vũ An làm khó chứ?
- Ngươi cũng đã biết thân phận của các ngươi là gì, không bao lâu nữa các ngươi sẽ phải nêm đau khổ, cho dù ngươi không xảy ra chuyện gì thì mười vạn đại quân này của ngươi cũng sẽ gặp phải tổn thất một nửa.
Chung Sơn cười nói.
- Hừ ngươi dám dùng lời lẽ để mê hoặc chúng nhân.
Vũ An cả giận cất tiếng nói.
- Không tin ư? Không tint thì ngươi nhìn về phía đằng sau Tà Diễm đi.
Chung Sơn cười nói.
Nếu như y là người không khéo như Dịch Diễn thì tuyệt đối sẽ không bị lời lẽ này của Chung Sơn mê hoặc. Tuy nhiên hiện tại Vũ An không phải là Dịch Diễn cho nên hắn đã liếc qua nhìn về phía Tà Diễm.
Cái nhìn này đã khiến cho cả chúng tướng sĩ cũng cảm thấy nghi hoặc.
- Vũ An tướng quân, các ngươi mau rời khỏi đây thôi!
Tà Diễm cất tiếng nói.
Tà Diễm không phải là lãnh binh đi cho nên cũng không cần lo lắng nhiều quá.
Mà câu nói của Tà Diễm này đã làm dao động lòng của Vũ An.
Tất cả chúng tướng sĩ đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vũ An nhíu mày hỏi.
Đồng thời y nhìn về phía nữ hải ngồi trên con rồng kia, đôi mắt trong suốt bắn ra từng tia sáng.
- Xôn xao.
Ở phương đông truyền đến thanh âm hải triều to lớn.
Thanh âm này tựa như là biển gầm vậy, từng tiếng động vang tới, nước biển trào dâng. Thân hình của Vũ An bay lên, tiếp tục nhìn về phương đông.
Ngọn sóng cao đến ba trăm thước.
Đây là ở trong rừng, tại sao trong rừng lại có sóng biển.
Nhìn sóng biển gào thét, Vũ An cảm thấy thật sợ hãi, dự cảm không tốt tràn ngập toàn thân hắn.
Đại địa trầm ư? Nước biển Đông Hải tại sao lại tới được đây? Tại sao lại nhiều nước tới đây vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Ào
- Ào
Từng thanh âm sóng biển truyền tới.
Men theo tiếng rồng ngâm này, thân thể của Vũ An run lên một hồi. Giao Long, không dưới một trăm đầu giao long liên tiếp tới đây.
Trong đám giao long có hai con cầu long, phẫn nộ gài rít.
Thiên trọng cự lãng, bách long rít gào.
Vũ An biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Rút lui, tất cả rút lui.
Vũ An hướng về phía đại quân mà hét lớn.
- Ầm.
Ba con cầu long lên, hất chân lên, một tiếng thật lớn rền vang.
- Ngang.
Kim Long trong trận chiến gào thét lên.
Khuôn mặt của cô gái ngửa lên trợn mắt nhìn chiếc đầu rồng cực đại.
- Xôn xao.
Vô số nước biển Đông hải lao tới, trong thoáng chốc, nước trào về khắp nơi.
Chung Sơn ở phía xa xa nhìn thấy nước biển này, nước biển từ Đông Hải này, đồ thán sinh linh.
Không biết bao nhiêu sinh linh đã bị sự tức giận này của cự long mà chết.
Sau khi lũ lụt tiên vào, Vũ An đã mang quân chạy trốn tuy nhiên vẫn không kịp.
Ở tron nước chính là Giao Long, giao long quay cuồng, cuốn xoáy con người.
Từng vòng xoáy nước đánh sâu vào, mười vạn đại quân của Vũ An tử thương vô số.
- Ngang.
Chúng long nhìn vết thương trên người tiểu Kim Long, tất cả đều vô cùng hưng phấn.
- Ngang.
Chúng long rít gào, hiển nhiên là muốt giết hết toàn bộ ba vạn đại quân còn lại của Vũ An.
- Long tướng môn, không cần đi, hiện tại ta ở bên ngoài, bọn họ muốn vây hãm ta, phải cho bọn họ chết không yên lành.
Cô gái xinh đẹp họ Hạo tức giận nói.
Cô bé này tuy không có tu vi gì nhưng không hiểu tại sao chúng long lại vô cùng thuần phục cô.
Còn Vũ An tướng quân đang chạy cô gái kêu lên
- Vũ AN, ngươi khi dễ ta, ngươi sẽ gặp báo ứng, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây, bị cự thạch đập chết.
Tiểu công hài này ngoan độc kêu to, tựa như là muốn tìm lại mặt mũi của mình bị mất vậy.
Chỉ là, sau khi mắng một hồi, tâm tình của nàng đã tốt hơn rất nhiều lần. Chúng long sau đó cũng không đuổi theo Vũ An nữa.
Cô nương xinh đẹp họ Hạo này sau khi phát tiết xong liền hướng về phía ngọn núi, trong mắt không hề có một chút cảm kích. Nàng hướng về phía chúng long nói:
- Trở lại Long cung, tiểu Kim bị thương rồi.
- Ngang.
Chúng Long điên cuồng hô to, sau đó mọi người nhanh chóng hướng về phía đông trở về long cung.
Một hồi sau bọn họ đã biết mất trong tầm mắt bọn Chung Sơn.
- Thật sự là không biết phép tắc, vừa rồi chúng ta cứu nàng mà ngay cả cảm tạ nàng cũng không nói.
Niệm Du Du nhìn về phía cô nương xinh đẹp họ Hạo tức giận nói.
- Long tộc, đây chính là long tộc sao?
Chung Sơn nhíu mày kinh ngạc hỏi.
- Long tộc, theo giao long khai thủy thì có sức lực vô cùng cường đại, nó có thể giữ trong người một lượng lớn nước biển, khi cần có thể phóng ra. Vô cùng mạnh mẽ.
A Đại giải thích nói.
- Chỉ là bọn chúng cũng không phải là đều khổng lồ như vậy, Tiểu Kim Long kia thật sự là thân phận chắc chắn không thấp.
Niệm Du Du trầm tư một chút rồi nói.
Chung Sơn nhìn về phía xa xa, ngưng trọng nói:
- Long tộc? Khí hải? Long cung?
- Chung Sơn, chúng long đều đi rồi, ngươi còn nhìn gì vậy?
Niệm Du Du nhìn Chung Sơn nói.
Chung Sơn một hồi sau đã phục hồi lại tinh thần.
- Chúng ta đuổi theo vũ An .
Chung Sơn nói.
- ừ.
Chúng nhân đều gật gật đầu nghe theo lời Chung Sơn.
Bọn người Vũ An chạy trốn rất nhanh, sau khi đến hứng đông, mọi người mới nhìn thấy ba vạn đại quân của Vũ An.
Chỉ là không thấy Tà Diễm đâu, có lẽ đã rời khỏi ở trên đường.
Ớ dưới hừng đông, ba vạn đại quân đã đến một thành trì.
Đại quân đang hướng về phìa tòa thành mà đi tới.
- Đại soái, chúng ta có vào thành không?
Triệu Truyện lập tức nói.
- Không nên.
Chung Sơn cau mày nói.
- Hưu.
Một thanh âm vô cùng chói tai truyền tới, hơn nữa còn có một lượng khí vô cùng mạnh mẽ thổi thẳng về phía Chung Sơn.
Ở trên đầu? Từ trên xuống dưới?
Không chỉ có Chung Sơn mà tất cả mọi người đều có cảm giác này.
Mọi người thầm giật mình, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, sau đó bọn họ nhanh chóng bố trí phòng ngự.
Thái dương? Thái dương rơi xuống?
Ở trên bầu trời xuất hiện một hỏa cầu vô cùng to lớn rơi xuống, tốc độ vô cùng nhanh.
- Sao rơi?
Chính hỏa lang tương kêu lên.
A Đại không hề do dự, lập tức kép Chung Sơn nhanh chóng chạy về phí sau, mà những người khác cũng vậy, không hề do dự mà lùi về.
/1254
|