Sau một loạt mưa tên, đám thuộc hạ Mã Truy Nhật mang theo đều bị tên bắn thương, Chung Sơn cũng ngừng bắn.
- Tiên… tiên sinh.
A Đại sững sờ nhìn ra xa.
- Đông Phương hầu. Vừa rồi… vừa rồi ngài gây họa lớn rồi. Đó là Đại Huyền Vương…
Binh lính tuần tra vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Họa? Họa gì? Vài tên điêu dân muốn cướp quân doanh của ta, các ngươi nhìn thấy rồi đấy, một lời không hợp muốn bắt người trong quân ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ một bài học nho nhỏ, ngày sau còn có càng nhiều bọn đạo chích dám đến giương oai.
Chung Sơn trừng hai mắt nói.
- Ặc?
Hai tinh lính tuần tra nhìn nhau, không nói thêm gì.
Cũng đúng. Ai khiến Mã Truy Nhật vừa tới đã muốn bắt người, căn bản không báo lên danh hiệu của mình. Đông Phương hầu vừa từ bên ngoài trở về, tự nhiên là “không biết”. Đông Phương hầu “không biết” chúng ta cũng không lắm miệng.
Đương nhiên, hai người không rõ là, cho dù Mã Truy Nhật báo danh hiệu, Chung Sơn cũng không để ý đến hắn.
- Đông Phương hầu, mời đi lối này!
Binh lính tuần tra kia nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, mang theo đại quân theo binh lính tuần tra hướng về phía Thái cổ Thánh đô.
Không bao lâu, liền đi vào cái gọi là Đông Phương phủ. Đông Phương phủ ở hướng đông của Thái cổ Thánh đô, tuy rằng lệch một chút, nhưng môi trường tốt đẹp, phạm vi cũng rộng lớn phi thường. Trong đó còn có một tòa lầu các khổng lồ lơ lửng trên không.
- Đông Phương hầu. Các vị ở nơi này chờ Thánh Thượng tuyên triệu. Chúng ta cáo từ.
Binh lính tuần tra nói.
- Đa tạ hai vị!
Chung Sơn đáp lời.
- Đây là việc chúng ta nên làm.
Hai binh lính tuần tra lập tức rời đi.
- Chích Hỏa!
Chung Sơn kêu lên.
- Có!
Chung Sơn lang tướng lập tức đáp lời.
- Đưa A Đại quay về phủ Công chúa.
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Chích Hỏa lập tức đáp.
- Tiên sinh, vậy ta đi trước!
A Đại nói.
- Đi thôi!
Chung Sơn gật gật đầu.
Chích Hỏa hộ tống A Đại quay về phủ Công chúa.
- Vô Ngân. Quen thuộc hoàn cảnh, chọn lính tuần tra, vạch ra một nơi cho chúng quân tu luyện!
Chung Sơn hạ lệnh nói.
- Dạ!
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
- Vô Song. Đi theo ta!
Chung Sơn lại gọi.
- Dạ!
Liễu Vô Song lập tức đáp lời.
Chung Sơn mang theo Liễu Vô Song bay lên Đông Phương điện lơ lửng trên không.
Chung Sơn đã từng đi qua rất nhiều phủ thành chủ, tự nhiên sẽ không bởi vì trong phủ quá mức xa hoa mà kinh ngạc.
Trong Đông Phương điện.
- Vô Song. Hiện tại cần ngươi đi ra ngoài làm một chuyện!
Chung Sơn nói.
- Đại soái cứ việc phân phó!
Liễu Vô Song cung kính nói.
Chung Sơn lấy ra một quả ngọc giản, ở bên trong viết một số nội dung, trịnh trọng đưa vào tay Liễu Vô Song.
- Ở trong Thái cổ Thánh đô, quảng trường buôn bán số ba có một nhà Vận Lai khách ****. Ngươi đưa tin này giao vào trong tay chưởng quầy là được!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách… Dạ!
Liễu Vô Song đáp.
Thái cổ Thánh đô, Hình bộ nơi Hình bộ thị lang làm việc.
Hình bộ thị lang vẻ mặt tức giận, đồng thời pha lẫn kinh dị không ngừng tiễn hết mọi người, quay về nơi mình làm việc. Vừa vào nhà, chân mà Mã Truy Nhật nhướng lên.
- Cậu. Người nào trêu chọc ngài tức giận lớn như vậy?
Trong phòng truyền đến giọng nói Tề Thiên hầu.
Nhìn đến Tề Thiên hầu, sắc mặt Mã Truy Nhật cũng lập tức dịu xuống, còn lộ ra vài tia lấy lòng.
- Còn không phải Chung Sơn mà ngươi nói? Hắn không ngờ muốn giết ta.
Mã Truy Nhật lập tức nói.
- Hả?
Ánh mắt Tề Thiên hầu sáng lên.
Tiếp đó, Mã Truy Nhật kể lại tình huống lúc ấy một lần, nghe xong khóe miệng Tề Thiên hầu liền lộ ra một tia mỉm cười.
- Cậu. Đây là hắn bao che tội phạm, mưu sát mệnh quan triều đình, hơn nữa còn ở Thái cổ Thánh đô. Dưới chân Thánh Thượng mưu sát mệnh quan triều đình, coi trời bằng vung! Lần lâm triều sau, Thánh Thượng nhất định sẽ tuyên hắn vào điện. Đến lúc đó…
Trong mắt Tề Thiên hầu lóe vẻ hung ác nói.
- Ta hiểu!
Trên mặt Mã Truy Nhật lộ ra vẻ lấy lòng.
***
Ba ngày sau, Chung Sơn ngồi ở trên Đông Phương điện trong Đông Phương phủ, ngón tay khẽ gõ vào tay vịn, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Lúc này, Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song chậm rãi đi vào đại điện.
- Đại soái. Chuyện người dặn ta làm, hiện tại đã có kết quả. Hiện tại trong Thái cổ Thánh đô đã bắt đầu có lời đồn!
Liễu Vô Song nói.
- Ồ?
Chung Sơn nhắm mắt lại hỏi.
- Hiện tại có lời đồn, quân ta từ tiền tuyến khải hoàn về triều, ở gần Thái cổ Thánh đô gặp được giặc cướp……
- Bất lợi hình tượng quân ta? Ha ha, ngươi còn không hiểu. Chờ sau khi ta gặp mặt Thánh Thượng, bởi vì chuyện này quân ta sẽ trở thành tấm gương cho toàn quân thiên hạ!
Chung Sơn nói.
- Ách?
Liễu Vô Song hơi sửng sốt.
- Đại soái. Là ba ngày trước, Vận Lai khách **** truyền ra ngoài?
Liễu Vô song hỏi.
- Không sai. Hiện tại, ở Thái cổ Thánh đô chỉ là một truyện cười mà thôi, đợi qua ngày mai, ta sẽ trở thành hình tượng chính diện nhất trong lòng dân chúng.
Chung Sơn vẻ mặt khẳng định nói.
Mấy ngày nay điều tra việc của Thiên U Công chúa, Thủy Vô Ngân nhíu mày khẽ trợn mắt, Chung Sơn khẽ cười nói:
- Vô Ngân. Gần đây tiến bộ không nhỏ!
- Đều là đại soái dạy bảo!
Thủy Vô Ngân được Chung Sơn tán thưởng, mặt đầy vui vẻ.
- Haizzz. Lần này Công chúa trúng bẫy, rất chu đáo chặt chẽ. Bởi vì đố kỵ sinh hận thù, giết chết muội muội của mình? Như vậy, thượng sẽ xúc phạm thiên uy Thánh Thượng, trung phạm vào hình pháp Thiên triều, hạ: dân chúng ghê tởm. Gần như mỗi người phỉ nhổ, trong họ không ai đứng về phía nàng. Ngay cả phụ thân Chính Nhất Vương cũng bỏ qua quan hệ một bên. Có thể nói là toàn triều đều là kẻ thù. Lúc này, ai dám đứng ra bênh vực cho nàng? Phần lớn triều thần không nói lời nào, không phải bởi vì bọn họ cũng phỉ nhổ Thiên U Công chúa là bởi vì bọn họ không có năng lực nói chuyện. Chỉ cần mở miệng, hình tượng triều thần của người đó sẽ thối không thể ngửi, không ai nguyện ý nghe hắn biện hộ cho Công chúa. Quan trọng hơn là, không chỉ là tính kế Công chúa về đại thế, người bày kế cũng tính toán tinh vi tới từng chi tiết, ngay cả người làm chứng cũng tính sẵn, chuẩn xác làm người ta than thở.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Vậy đại soái…
Thủy Vô Ngân nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Ta? Ha ha. Ta vừa quay về đô triều, cho nên không thể là quan hệ “đồng mưu”. Tiếp theo, lần này tạo thế, phải phóng đại hình tượng của ta vô hạn, dùng hình tượng của ta thay đổi cái nhìn của những người này đối với Công chúa. Khi đó mới tẩy tội danh cho nàng.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Đại soái lần này thật sự là tính toán chu toàn!
Thủy Vô Ngân thở dài thật sâu. Bởi vì Thủy Vô Ngân rõ ràng, Chung Sơn là người kiêm tốn, lần này vì Công chúa lại tự đưa mình chói mắt nhất.
- Đại trượng phu có thể làm có thể không làm. Lúc cần thiết, phải có dũng khí khai thiên tích địa, mới không uổng công sống trên thế gian này. Đương nhiên, đại trượng phu không thể vô mưu!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Hai người lập tức cung kính nói.
- Thánh Thượng triệu ta, giờ Thìn ngày mai vào điện gặp Thánh. Trong lúc này, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, ta muốn nghĩ kỹ chuyện này mai.
Chung Sơn nói.
- Dạ! Hai người lập tức lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, giờ mẹo, Chung Sơn được một thái giám dẫn tới dưới hoàng thành Thái cổ Thánh đô. Hôm nay chính là lúc gặpmặt Thánh Thượng.
Trước mắt là một ngọn núi lớn khí phách hùng vĩ, trên núi mây mù che khuất, nhưng trên mây mù là kim quang vạn trượng xuyên qua mây mù chiếu xuống, chiếu đám mây thành đủ mọi màu sắc, điềm lành vô hạn.
Dưới chân núi là một quảng trường bạch ngọc, một phía khác quảng trường chính là thang trời. Từng bậc thang bạch ngọc kéo dài lên đỉnh núi lớn này. Triều đường Đại La Thiên triều – Thái cổ Thánh điện!
Hai bên thang trời, thị vệ phi thường làm hết phận sự xếp thành hai hàng.
- Đông Phương hầu. Đây là Thái cổ sơn, phía trên chính là Thái cổ Thánh điện. Thái cổ sơn cao 660 trượng, ngụ ý 66 tầng trời. Ngài ở đây chờ Thánh Thượng tuyên triệu!
Một thái giám già giải thích với Chung Sơn.
- Làm phiền rồi!
Chung Sơn nói.
Thái giám già lắc đầu cười cười, không nói nhiều lời.
Giờ Thìn.
- Tuyên – Đông Phương hầu Chung Sơn vào Thái cổ Thánh điện…
Trên núi mây mù che phủ bỗng nhiên truyền tới một tiếng bén nhọn.
- Tuyên – Đông Phương hầu Chung Sơn vào Thái cổ Thánh điện…
Tổng cộng tuyên chín lần.
- Đông Phương hầu, lên thang trời đi!
Thái giám già chờ bên cạnh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hít sâu một hơi, Chung Sơn nhanh chóng bước lên thang trời, đi về phía Thái cổ Thánh điện.
Đi qua thang trời mây mù lượn lờ, rất nhanh Chung Sơn đi tới cái gọi là đỉnh của Thái cổ sơn.
Thái cổ Thánh điện?
Hay cho một tòa Thái cổ Thánh điện, đỉnh Thái cổ sơn. Có chính con rồng đá vô cùng khổng lồ, rồng đá trợn mắt dữ tợn, ngạo khiếu trời cao, chín cái đầu hướng thẳng về một tòa đại điện trăm trượng ở trung tâm.
Nhìn đến đây, đầu mày Chung Sơn không tự giác nhếch lên.
Bởi vì hình tượng này quá giống Phương Thiên ngọc tỷ của hắn. Phía trên ngọc tỷ có chín rồng, chín rồng tranh châu. Mà Thái cổ sơn này chính là ngọc tỷ, chín rồng tranh châu chính là tranh tòa Thái cổ Thánh điện này.
Nhìn cung điện thật lớn, còn có bốn phía thủ vệ vô cùng trang nghiêm, Chung Sơn không chút chần chờ, nhấc chân bước vào.
Thái cổ Thánh điện, Đại La Thiên triều đệ nhất điện.
Một bước bước vào, Chung Sơn chỉ cảm thấy thế giới bỗng nhiên biến đổi, giống như một bước này bước vào một thế giới khác.
Bắt mắt nhất là hướng chính bắc, Thánh Thượng Đại La Thiên triều ngồi trên Cửu Long thiên y – Cổ Thần Thông.
Vừa nhìn, phản ứng đầu tiên Chung Sơn không phải thấy rõ bộ dạng Thánh Thượng mà là một loại cảm giác đến trời. Trên Cửu long thiên y kia chính là một khoảng trời, trời của Đại La thiên triều.
Đối với hai hàng triều thần, Chung Sơn cảm giác chính là sao. Bên ngoài có thể nhìn thấy nóc nhà, mà ở bên trong lại không thấy nóc. Phía trên coi như nối liền hư không vô hạn, vô cùng uy nghiêm.
Tiến vào đại điện, phản ứng đầu tiên của Chung Sơn đúng là như thế. Toàn bộ đại điện trở thành một vũ trụ khổng lồ, mà chính mình là một hạt bụi ở trong đó. Cái loại cảm giác áp bách không rõ đè lên, muốn cho Chung Sơn quỳ bái.
Tâm lý áp bách cường đại đè nặng lên Chung Sơn. Thần trí hắn hơi loạn, nhưng có một loại kiên định khiến hắn không muốn lạy. Quỳ? Chung Sơn ta đã nhảy ra khỏi ranh giới Hậu Thiên, ai cũng không thể khiến ta quỳ xuống. Hung tính bị áp lực tám mươi năm lập tức bùng nổ, đầu Chung Sơn ngẩng lên, cả người thanh tỉnh.
Chung Sơn tỉnh táo lại mới nhìn thấy rõ mọi thứ trong đại điện, cảm giác thế giới chu thiên ban đầu, ta nhỏ bé nhất không còn sót lại chút nào.
Woaaaa~~
Trong đại điện truyền đến tiếng cảm thán khó tin của triều thần.
Mới vào Thái cổ Thánh điện nhất định sẽ quỳ bái Thánh Thượng, đây đã là lệ thường không biết bao nhiêu năm rồi. Đại La Thiên triều cho tới hiện tại cũng chỉ có mấy người không quỳ lạymà thôi. Đây không phải Thánh Thượng bắt quỳ, mà là Thiên uy bắt quỳ. Tiến vào Thái cổ Thánh điện là muốn quỳ lạy khoảng trời này.
Nhưng vào thời điểm tất cả triều thần nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn này không ngờ không quỳ xuống, thậm chí vẻ mặt hung ác ngẩng đầu. Triều thần đều ngạc nhiên.
Chung Sơn này lai lịch thế nào, ý chí thật cường đại.
Chống cự qua một đợt ý chí thiên uy, Chung Sơn liền không hề bị ảnh hưởng, thấy rõ Thánh Thượng trên Cửu Long thiên y.
Thánh Thượng Đại La Thiên triều một thân áo bào Cửu Long màu vàng tía, đầu đội ngọc bình thiên quan, hai tay đặt lên hai tay vịn, môt bộ khí thế vô hạn bức thẳng tới Chung Sơn. Khuôn mặt Thánh Thượng như phàm nhân bốn mươi tuổi, xương trán nhô cao, hai mắt như hố đen trong vũ trụ. Nhìn một cái như muốn hút hồn phách Chung Sơn vào trong.
Chung Sơn không dám nhìn nhiều, lập tức cung kính cúi đầu nói:
- Thần Chung Sơn bái kiến Thánh Thượng. Nguyện Thánh Thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.
Chung Sơn cung kính bái, mà triều thần hai bên cũng lẳng lặng nhìn.
- Thân thể Xích Dương tuyệt âm! Khó trách có thể kháng được thiên uy.
Thánh Thượng Cổ Thần Thông thản nhiên nói.
Thân thể Xích Dương tuyệt âm, Chung Sơn biết ý tứ của Cổ Thần Thông. Lúc trước Chí Tôn Lang tộc Đế Huyền Sát nhìn thấy mình liền cho kết luận mình không thể có người nối dõi, chính là vừa nhìn đã biết bản thân mình là thân thể Xích Dương tuyệt âm. Xích Dương là thật, tuyệt âm lại không phải thật bởi vì mình so với thân thể Xích Dương tuyệt âm có thêm một thân thể Xích Âm - Ẩn khu!
- Miễn lễ!
Cổ Thần Thông nói.
- Tạ ơn Thánh Thượng!
Chung Sơn đứng thẳng dậy.
Đồng thời, Chung Sơn cũng nhìn lướt qua triều thần hai bên.
Tổng cộng đứng hai hàng, hàng bên phải đứng thứ hai là Đại Huyền vương, vậy vị trí đầu không cần đoán cũng biết là Chính Nhất vương.
Chính Nhất vương, Chính Nhất Thái tử, đệ nhất Thái tử Đại La Thiên triều, khuôn mặt có chút giống Thánh Thượng, mi tâm thành hình chữ Xuyên (川). Nhìn lần đầu không có cảm giác, quá bình thường, nhưng chính vì xem rất bình thường mới không tầm thường.
Đứng thứ mười ba hàng bên phải là Tề Thiên hầu nụ cười giả tạo. Đứng cuối cùng là vị Hình bộ thị lang Mã Truy Nhật mấy ngày trước vừa nhận biết.
Về phần hàng bên trái lại không có người nào Chung Sơn biết. Tuy nhiên, nam tử đưng sở vị trí đầu bên trái, Chung Sơn có thể đoán ra đại khái là Thái sư đương triều Đại La Thiên triều – Huyễn Đồ Long!
Huyễn Đồ Long, tóc dài màu đỏ rực búi cao, hai mắt lợi hại vô cùng, giống như mắt ưng yêu, xem vào trong mắt giống như bị đào đi một miếng thịt.
- Báo công tích Chung Sơn!
Cổ Thần Thông mở miệng nói.
- Dạ!
Thái giám bên cạnh lập tức cung kính nói, tiện tay lấy ra một thứ dạng như thánh chỉ đọc lên:
- Chung Sơn, Đại La Thiên triều tám ngàn năm, trong khoa cử một thiên “Mãn Giang Hồng” trấn áp quần anh, trở thành Tân khoa Trạng Nguyên. Đi lên tiền tuyến trợ giúp Đại Huyền vương bình định hai triều phản loạn. Trong bốn tháng dưới tình huống Đại Huyền quân không một thương vong lấy lại thành Vô Song, phong Đông Phương hầu, tự tuyển gia binh. Hai năm sau, năm trăm ngàn binh lính dùng năm tháng liên tiếp lấy mười hai thành gần biển của Đại Vũ đế triều, công không thể không. Lại điều về chiến trường Đại Quang, trong hai năm liên tiếp lấy bốn thành, không nghỉ chút nào tận tâm hết sức, trong lúc này lại chế định kế sách Thiên Băng nhằm vào Đại vũ đế triều. Trong bốn năm liên băng Đại Vũ đế triều tứ trọng thiên, hoàn toàn sụp đổ Đại Vũ đế triều. Từ khi kế hoạchThiên Băng bắt đầu đến khi thu hoàn toàn Đại Vũ đế triều chỉ mất bốn năm. Trong đó tổng lĩnh mười lăm lộ đại quân tới Thiên Không Chi Thành. Sau đó lập tức tới chiến trường Đại Quang đế triều, sau khi liên tiếp hạ hai thành, giúp Thiên lão phá “U Phủ Chuyển Luân điện” của Đại Quang đế triều, lại nô dịch vô cùng dã lang. Trong ba tháng liên tục chiếm sáu mươi bốn thành của Đại Quang đế triều, dùng một tên đưa thư không mất người nào hạ thành Cực Quang. Đến tận đây chiến trường Đại Quang đế triều sụp đổ toàn diện.
Thái giám bên cạnh đọc từng lời, người báo vô tâm nhưng người nghe có ý. Công tích. Công tích ngập trời, bất kể công tích nào đều có theẻ bái tướng phong hầu.
Mỗi lần nói ra một công lao của Chung Sơn, chúng triều thần đều không tự chủ liếc nhìn Chung Sơn một cái. Kế hoạch Thiên Băng! Kế hoạch Thiên Băng ở Thần Châu đại địa lây bệnh như ôn dịch không ngờ là do Đông Phương hầu chế định?
Trong triều đình đều không phải người tầm thường, nghe từng công tích, đều cảm thán. Đại La Thiên triều lại có một ngôi sao muốn dần dần lên cao.
Có thể nói, chiến trường phía nam là bởi vì có Đông Phương hầu Chung Sơn mới trở nên nhanh chóng như vậy có tin vui. Hai đế triều khổng lồ, thời gian bị diệt không ngờ không đến mười lăm năm. Sau mười lăm năm bắt được hai Đế triều, điều này ở dĩ vãng căn bản rất khó tin tưởng.
Thái sư Huyễn Đồ Long thoáng nhìn Chung Sơn, hai mắt híp lại, khẽ cười.
Chính Nhất vương nhìn về phía Chung Sơn mắt cũng hơi sáng lên, rồi lại biến thành đục ngầu. Đại Huyền vương vẻ mặt không biến, bởi vì hắn đã sớm biết.
Tề Thiên hầu nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt không phải rất thân thiện, mà Mã Truy Nhật đứng ở gần cuối hàng bên phải lại cau mày, tay nắm thành quyền, tâm lý đang giãy dụa.
- Các vị ái khanh. Công tích của Chung Sơn, phải ban thưởng như thế nào?
Cổ Thần Thông nhìn về phía chúng triều thần hỏi.
Cổ Thần Thông vừa hỏi, chúng triều thần đều nghị luận. Mà Chung Sơn lại lẳng lặng đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
- Khải bẩm Thánh Thượng!
Huyễn Đồ Long bỗng nhiên mở miệng.
- Ồ, Huyễn ái khanh!
Cổ Thần Thông khẽ chỉ Thái sư nói.
- Đại La Thiên triều ta từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, không thiên vị không lạnh nhạt. Quân công của Chung Sơn có thể từ Hầu tước thăng lên Công tước.
Huyễn Đồ Long nói. Hầu thăng lên Công? Thái sư Huyễn Đồ Long vừa mở miệng, cả triều ồ lên.
Công… Công tước? Này… này quá khoa trương hả! Chung Sơn công lao rất lớn, nhưng Công tước… Công tước là khái niệm gì?
Chung Sơn bất ngờ nhìn thoáng qua Huyễn Đồ Long.
- Những người khác thì sao?
Cổ Thần Thông nhìn về phía người khác.
- Nhi thần đồng ý.
Chính Nhất vương gật đầu nói.
Đại Huyền vương nhíu mày nhìn về phía Chính Nhất vương xong, lại nhìn về phía Cổ Thần Thông nói:
- Khải bẩm Thánh Thượng. Nhi thần cảm thấy Đông Phương hầu Chung Sơn công tích lớn lao, lấy năng lực lãnh binh thiên phú, cho nhập Binh bộ. Binh bộ có vị trí Hữu thị lang còn trống, có thể trở thành Binh bộ thị lang!
Binh bộ thị lang? Chính tam phẩm? Triều thần đều ghé mắt. Chung Sơn này lên chức cũng quá nhanh hả!
- Chúng thần tán thành!
Chúng triều thần đều hô lên. Tuy rằng đều có hâm mộ, nhưng công tích lớn như vậy của Chung Sơn, không thể gạt bỏ.
- Chúng thần tán thành!
- Chúng thần tán thành!
Chúng triều thần đều tỏ thái độ.
- Khải bẩm Thánh Thượng. Thần có việc khởi tấu!
Lúc này một giọng nói rất không hài hòa truyền đến.
Chúng triều thần tán thành lập tức đình chỉ lời bên miệng.
Chỉ thấy phía sau hàng bên phải, một người đi ra – Mã Truy Nhật!
Tề Thiên hầu nhìn thấy Mã Truy Nhật đi ra, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
- Nói!
Cổ Thần Thông nói.
- Dạ. Đại La Thiên triều thưởng phạt phân minh. Công có thể thưởng, tội phải phạt. Hôm nay, thần muốn vạch trần một tội chứng của Đông Phương hầu, cho đồng liêu thảo luận, Xin Thánh Thượng cân nhắc quyết định.
Mã Truy Nhật nói.
Tội? Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Mã Truy Nhật, sau đó nhìn phía Chung Sơn.
Giờ phút này Chung Sơn mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, mặc kệ không để ý.
- Hình bộ phụng mệnh trông coi phủ Thiên U Công chúa, bốn ngày trước, hai thị vệ của Công chúa lao khỏi vòng vây, tách ra trốn chạy. Hình bộ phân chia đi bắt, một gã trong đó trốn vào đại doanh Đông Phương hầu trở về, Đông Phương hầu bao che tội phạm, bức lui quan viên Hình bộ. Thần chịu ân trời, lại lần nữa dẫn người tới bắt, nhưng Đông Phương hầu như trước bao che tội phạm, lại chỉ huy đại quân xông giết chúng thần. Mấy tên quan viên lại còn bị tên bắn thương, ý đồ muốn giết người diệt khẩu. Tội này không thể tha thứ!
Mã Truy Nhật giọng nói đau xót nói.
Woaaaa~~
Trong triều lại một lần nữa ồ lên. Bao che tội phạm, mưu sát mệnh quan triều đình, tội danh cũng thật không nhỏ. Tất cả công tích lúc trước đều hóa thành mây khói, thậm chí còn có thể lấy thân mang tội.
- Chung Sơn. Lời Mã Tuy Nhật có thật hay không?
Cổ Thần Thông nói.
- Hiện tại xem ra, chính như lời Mã đại nhân nói, đều là thật.
Chung Sơn khẳng định nói.
Triều thần cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn. Chung Sơn này thật đúng là trực tiếp, có chuyện cũng không biện bạch, cứ vậy nhận tội?
Tề Thiên hầu một bên thở phào, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn. Mà khóe miệng Mã Truy Nhật cũng treo một tia cười khẽ.
- Chung Sơn lớn mật, ngươi còn lời gì để nói?
Cổ Thần Thông hỏi.
- Khải bẩm Thánh Thượng. Lúc đó, thần không biết A Đại mang tội lẩn trốn, sau này biết được khi vào Thái cổ Thánh đô liền cho người đưa về phủ Thiên U Công chúa. Thần không bao che, cũng không biết bao che. Tiếp theo, hôm nay ta mới biết Mã đại nhân là mệnh quan triều đình. Ngày đó không biết, chỉ cho rằng một đám đạo tặc coi trời bằng vung, dám đánh cướp quân ta.
Chung Sơn nói.
- Ngươi nói bậy! Ngươi lúc đó không biết ta là ai?
Mã Truy Nhật hai mắt trừng lớn.
- Mã đại nhân. Lúc ấy, ngài căn bản không chứng minh thân phận liền muốn cưỡng ép bắt người từ trong quân ta, Chung Sơn sao có thể đồng ý? Tuy nhiên, cho dù Mã đại nhân thật sự đưa thân phận chứng minh, Chung Sơn cũng chiếu sát không lầm!
Chung Sơn mở trừng hai mắt, tay chỉ Mã Truy Nhật quát lớn.
Cho dù Mã đại nhân thật sự đưa thân phận chứng minh, Chung Sơn cũng chiếu sát không lầm!
Woaaa!!!
Bên trong đại điện lại ồ lên xông xao. Chung Sơn chiếu sát không lầm? Giọng điệu thật hống hách, lời nói thật vô lý ngang ngược, thật to gan. Trong triều đình không biết hối cải, không ngờ còn cám làm càn như thế?
Mã Truy Nhật bị Chung Sơn trừng mắt chỉ vào mặt, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bách tới, thân hình không tự giác lui về sau một bước.
- Tiên… tiên sinh.
A Đại sững sờ nhìn ra xa.
- Đông Phương hầu. Vừa rồi… vừa rồi ngài gây họa lớn rồi. Đó là Đại Huyền Vương…
Binh lính tuần tra vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Họa? Họa gì? Vài tên điêu dân muốn cướp quân doanh của ta, các ngươi nhìn thấy rồi đấy, một lời không hợp muốn bắt người trong quân ta. Nếu hôm nay không cho bọn họ một bài học nho nhỏ, ngày sau còn có càng nhiều bọn đạo chích dám đến giương oai.
Chung Sơn trừng hai mắt nói.
- Ặc?
Hai tinh lính tuần tra nhìn nhau, không nói thêm gì.
Cũng đúng. Ai khiến Mã Truy Nhật vừa tới đã muốn bắt người, căn bản không báo lên danh hiệu của mình. Đông Phương hầu vừa từ bên ngoài trở về, tự nhiên là “không biết”. Đông Phương hầu “không biết” chúng ta cũng không lắm miệng.
Đương nhiên, hai người không rõ là, cho dù Mã Truy Nhật báo danh hiệu, Chung Sơn cũng không để ý đến hắn.
- Đông Phương hầu, mời đi lối này!
Binh lính tuần tra kia nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, mang theo đại quân theo binh lính tuần tra hướng về phía Thái cổ Thánh đô.
Không bao lâu, liền đi vào cái gọi là Đông Phương phủ. Đông Phương phủ ở hướng đông của Thái cổ Thánh đô, tuy rằng lệch một chút, nhưng môi trường tốt đẹp, phạm vi cũng rộng lớn phi thường. Trong đó còn có một tòa lầu các khổng lồ lơ lửng trên không.
- Đông Phương hầu. Các vị ở nơi này chờ Thánh Thượng tuyên triệu. Chúng ta cáo từ.
Binh lính tuần tra nói.
- Đa tạ hai vị!
Chung Sơn đáp lời.
- Đây là việc chúng ta nên làm.
Hai binh lính tuần tra lập tức rời đi.
- Chích Hỏa!
Chung Sơn kêu lên.
- Có!
Chung Sơn lang tướng lập tức đáp lời.
- Đưa A Đại quay về phủ Công chúa.
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Chích Hỏa lập tức đáp.
- Tiên sinh, vậy ta đi trước!
A Đại nói.
- Đi thôi!
Chung Sơn gật gật đầu.
Chích Hỏa hộ tống A Đại quay về phủ Công chúa.
- Vô Ngân. Quen thuộc hoàn cảnh, chọn lính tuần tra, vạch ra một nơi cho chúng quân tu luyện!
Chung Sơn hạ lệnh nói.
- Dạ!
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
- Vô Song. Đi theo ta!
Chung Sơn lại gọi.
- Dạ!
Liễu Vô Song lập tức đáp lời.
Chung Sơn mang theo Liễu Vô Song bay lên Đông Phương điện lơ lửng trên không.
Chung Sơn đã từng đi qua rất nhiều phủ thành chủ, tự nhiên sẽ không bởi vì trong phủ quá mức xa hoa mà kinh ngạc.
Trong Đông Phương điện.
- Vô Song. Hiện tại cần ngươi đi ra ngoài làm một chuyện!
Chung Sơn nói.
- Đại soái cứ việc phân phó!
Liễu Vô Song cung kính nói.
Chung Sơn lấy ra một quả ngọc giản, ở bên trong viết một số nội dung, trịnh trọng đưa vào tay Liễu Vô Song.
- Ở trong Thái cổ Thánh đô, quảng trường buôn bán số ba có một nhà Vận Lai khách ****. Ngươi đưa tin này giao vào trong tay chưởng quầy là được!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ách… Dạ!
Liễu Vô Song đáp.
Thái cổ Thánh đô, Hình bộ nơi Hình bộ thị lang làm việc.
Hình bộ thị lang vẻ mặt tức giận, đồng thời pha lẫn kinh dị không ngừng tiễn hết mọi người, quay về nơi mình làm việc. Vừa vào nhà, chân mà Mã Truy Nhật nhướng lên.
- Cậu. Người nào trêu chọc ngài tức giận lớn như vậy?
Trong phòng truyền đến giọng nói Tề Thiên hầu.
Nhìn đến Tề Thiên hầu, sắc mặt Mã Truy Nhật cũng lập tức dịu xuống, còn lộ ra vài tia lấy lòng.
- Còn không phải Chung Sơn mà ngươi nói? Hắn không ngờ muốn giết ta.
Mã Truy Nhật lập tức nói.
- Hả?
Ánh mắt Tề Thiên hầu sáng lên.
Tiếp đó, Mã Truy Nhật kể lại tình huống lúc ấy một lần, nghe xong khóe miệng Tề Thiên hầu liền lộ ra một tia mỉm cười.
- Cậu. Đây là hắn bao che tội phạm, mưu sát mệnh quan triều đình, hơn nữa còn ở Thái cổ Thánh đô. Dưới chân Thánh Thượng mưu sát mệnh quan triều đình, coi trời bằng vung! Lần lâm triều sau, Thánh Thượng nhất định sẽ tuyên hắn vào điện. Đến lúc đó…
Trong mắt Tề Thiên hầu lóe vẻ hung ác nói.
- Ta hiểu!
Trên mặt Mã Truy Nhật lộ ra vẻ lấy lòng.
***
Ba ngày sau, Chung Sơn ngồi ở trên Đông Phương điện trong Đông Phương phủ, ngón tay khẽ gõ vào tay vịn, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Lúc này, Thủy Vô Ngân và Liễu Vô Song chậm rãi đi vào đại điện.
- Đại soái. Chuyện người dặn ta làm, hiện tại đã có kết quả. Hiện tại trong Thái cổ Thánh đô đã bắt đầu có lời đồn!
Liễu Vô Song nói.
- Ồ?
Chung Sơn nhắm mắt lại hỏi.
- Hiện tại có lời đồn, quân ta từ tiền tuyến khải hoàn về triều, ở gần Thái cổ Thánh đô gặp được giặc cướp……
- Bất lợi hình tượng quân ta? Ha ha, ngươi còn không hiểu. Chờ sau khi ta gặp mặt Thánh Thượng, bởi vì chuyện này quân ta sẽ trở thành tấm gương cho toàn quân thiên hạ!
Chung Sơn nói.
- Ách?
Liễu Vô Song hơi sửng sốt.
- Đại soái. Là ba ngày trước, Vận Lai khách **** truyền ra ngoài?
Liễu Vô song hỏi.
- Không sai. Hiện tại, ở Thái cổ Thánh đô chỉ là một truyện cười mà thôi, đợi qua ngày mai, ta sẽ trở thành hình tượng chính diện nhất trong lòng dân chúng.
Chung Sơn vẻ mặt khẳng định nói.
Mấy ngày nay điều tra việc của Thiên U Công chúa, Thủy Vô Ngân nhíu mày khẽ trợn mắt, Chung Sơn khẽ cười nói:
- Vô Ngân. Gần đây tiến bộ không nhỏ!
- Đều là đại soái dạy bảo!
Thủy Vô Ngân được Chung Sơn tán thưởng, mặt đầy vui vẻ.
- Haizzz. Lần này Công chúa trúng bẫy, rất chu đáo chặt chẽ. Bởi vì đố kỵ sinh hận thù, giết chết muội muội của mình? Như vậy, thượng sẽ xúc phạm thiên uy Thánh Thượng, trung phạm vào hình pháp Thiên triều, hạ: dân chúng ghê tởm. Gần như mỗi người phỉ nhổ, trong họ không ai đứng về phía nàng. Ngay cả phụ thân Chính Nhất Vương cũng bỏ qua quan hệ một bên. Có thể nói là toàn triều đều là kẻ thù. Lúc này, ai dám đứng ra bênh vực cho nàng? Phần lớn triều thần không nói lời nào, không phải bởi vì bọn họ cũng phỉ nhổ Thiên U Công chúa là bởi vì bọn họ không có năng lực nói chuyện. Chỉ cần mở miệng, hình tượng triều thần của người đó sẽ thối không thể ngửi, không ai nguyện ý nghe hắn biện hộ cho Công chúa. Quan trọng hơn là, không chỉ là tính kế Công chúa về đại thế, người bày kế cũng tính toán tinh vi tới từng chi tiết, ngay cả người làm chứng cũng tính sẵn, chuẩn xác làm người ta than thở.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Vậy đại soái…
Thủy Vô Ngân nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Ta? Ha ha. Ta vừa quay về đô triều, cho nên không thể là quan hệ “đồng mưu”. Tiếp theo, lần này tạo thế, phải phóng đại hình tượng của ta vô hạn, dùng hình tượng của ta thay đổi cái nhìn của những người này đối với Công chúa. Khi đó mới tẩy tội danh cho nàng.
Chung Sơn thở sâu nói.
- Đại soái lần này thật sự là tính toán chu toàn!
Thủy Vô Ngân thở dài thật sâu. Bởi vì Thủy Vô Ngân rõ ràng, Chung Sơn là người kiêm tốn, lần này vì Công chúa lại tự đưa mình chói mắt nhất.
- Đại trượng phu có thể làm có thể không làm. Lúc cần thiết, phải có dũng khí khai thiên tích địa, mới không uổng công sống trên thế gian này. Đương nhiên, đại trượng phu không thể vô mưu!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Hai người lập tức cung kính nói.
- Thánh Thượng triệu ta, giờ Thìn ngày mai vào điện gặp Thánh. Trong lúc này, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy, ta muốn nghĩ kỹ chuyện này mai.
Chung Sơn nói.
- Dạ! Hai người lập tức lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, giờ mẹo, Chung Sơn được một thái giám dẫn tới dưới hoàng thành Thái cổ Thánh đô. Hôm nay chính là lúc gặpmặt Thánh Thượng.
Trước mắt là một ngọn núi lớn khí phách hùng vĩ, trên núi mây mù che khuất, nhưng trên mây mù là kim quang vạn trượng xuyên qua mây mù chiếu xuống, chiếu đám mây thành đủ mọi màu sắc, điềm lành vô hạn.
Dưới chân núi là một quảng trường bạch ngọc, một phía khác quảng trường chính là thang trời. Từng bậc thang bạch ngọc kéo dài lên đỉnh núi lớn này. Triều đường Đại La Thiên triều – Thái cổ Thánh điện!
Hai bên thang trời, thị vệ phi thường làm hết phận sự xếp thành hai hàng.
- Đông Phương hầu. Đây là Thái cổ sơn, phía trên chính là Thái cổ Thánh điện. Thái cổ sơn cao 660 trượng, ngụ ý 66 tầng trời. Ngài ở đây chờ Thánh Thượng tuyên triệu!
Một thái giám già giải thích với Chung Sơn.
- Làm phiền rồi!
Chung Sơn nói.
Thái giám già lắc đầu cười cười, không nói nhiều lời.
Giờ Thìn.
- Tuyên – Đông Phương hầu Chung Sơn vào Thái cổ Thánh điện…
Trên núi mây mù che phủ bỗng nhiên truyền tới một tiếng bén nhọn.
- Tuyên – Đông Phương hầu Chung Sơn vào Thái cổ Thánh điện…
Tổng cộng tuyên chín lần.
- Đông Phương hầu, lên thang trời đi!
Thái giám già chờ bên cạnh nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hít sâu một hơi, Chung Sơn nhanh chóng bước lên thang trời, đi về phía Thái cổ Thánh điện.
Đi qua thang trời mây mù lượn lờ, rất nhanh Chung Sơn đi tới cái gọi là đỉnh của Thái cổ sơn.
Thái cổ Thánh điện?
Hay cho một tòa Thái cổ Thánh điện, đỉnh Thái cổ sơn. Có chính con rồng đá vô cùng khổng lồ, rồng đá trợn mắt dữ tợn, ngạo khiếu trời cao, chín cái đầu hướng thẳng về một tòa đại điện trăm trượng ở trung tâm.
Nhìn đến đây, đầu mày Chung Sơn không tự giác nhếch lên.
Bởi vì hình tượng này quá giống Phương Thiên ngọc tỷ của hắn. Phía trên ngọc tỷ có chín rồng, chín rồng tranh châu. Mà Thái cổ sơn này chính là ngọc tỷ, chín rồng tranh châu chính là tranh tòa Thái cổ Thánh điện này.
Nhìn cung điện thật lớn, còn có bốn phía thủ vệ vô cùng trang nghiêm, Chung Sơn không chút chần chờ, nhấc chân bước vào.
Thái cổ Thánh điện, Đại La Thiên triều đệ nhất điện.
Một bước bước vào, Chung Sơn chỉ cảm thấy thế giới bỗng nhiên biến đổi, giống như một bước này bước vào một thế giới khác.
Bắt mắt nhất là hướng chính bắc, Thánh Thượng Đại La Thiên triều ngồi trên Cửu Long thiên y – Cổ Thần Thông.
Vừa nhìn, phản ứng đầu tiên Chung Sơn không phải thấy rõ bộ dạng Thánh Thượng mà là một loại cảm giác đến trời. Trên Cửu long thiên y kia chính là một khoảng trời, trời của Đại La thiên triều.
Đối với hai hàng triều thần, Chung Sơn cảm giác chính là sao. Bên ngoài có thể nhìn thấy nóc nhà, mà ở bên trong lại không thấy nóc. Phía trên coi như nối liền hư không vô hạn, vô cùng uy nghiêm.
Tiến vào đại điện, phản ứng đầu tiên của Chung Sơn đúng là như thế. Toàn bộ đại điện trở thành một vũ trụ khổng lồ, mà chính mình là một hạt bụi ở trong đó. Cái loại cảm giác áp bách không rõ đè lên, muốn cho Chung Sơn quỳ bái.
Tâm lý áp bách cường đại đè nặng lên Chung Sơn. Thần trí hắn hơi loạn, nhưng có một loại kiên định khiến hắn không muốn lạy. Quỳ? Chung Sơn ta đã nhảy ra khỏi ranh giới Hậu Thiên, ai cũng không thể khiến ta quỳ xuống. Hung tính bị áp lực tám mươi năm lập tức bùng nổ, đầu Chung Sơn ngẩng lên, cả người thanh tỉnh.
Chung Sơn tỉnh táo lại mới nhìn thấy rõ mọi thứ trong đại điện, cảm giác thế giới chu thiên ban đầu, ta nhỏ bé nhất không còn sót lại chút nào.
Woaaaa~~
Trong đại điện truyền đến tiếng cảm thán khó tin của triều thần.
Mới vào Thái cổ Thánh điện nhất định sẽ quỳ bái Thánh Thượng, đây đã là lệ thường không biết bao nhiêu năm rồi. Đại La Thiên triều cho tới hiện tại cũng chỉ có mấy người không quỳ lạymà thôi. Đây không phải Thánh Thượng bắt quỳ, mà là Thiên uy bắt quỳ. Tiến vào Thái cổ Thánh điện là muốn quỳ lạy khoảng trời này.
Nhưng vào thời điểm tất cả triều thần nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn này không ngờ không quỳ xuống, thậm chí vẻ mặt hung ác ngẩng đầu. Triều thần đều ngạc nhiên.
Chung Sơn này lai lịch thế nào, ý chí thật cường đại.
Chống cự qua một đợt ý chí thiên uy, Chung Sơn liền không hề bị ảnh hưởng, thấy rõ Thánh Thượng trên Cửu Long thiên y.
Thánh Thượng Đại La Thiên triều một thân áo bào Cửu Long màu vàng tía, đầu đội ngọc bình thiên quan, hai tay đặt lên hai tay vịn, môt bộ khí thế vô hạn bức thẳng tới Chung Sơn. Khuôn mặt Thánh Thượng như phàm nhân bốn mươi tuổi, xương trán nhô cao, hai mắt như hố đen trong vũ trụ. Nhìn một cái như muốn hút hồn phách Chung Sơn vào trong.
Chung Sơn không dám nhìn nhiều, lập tức cung kính cúi đầu nói:
- Thần Chung Sơn bái kiến Thánh Thượng. Nguyện Thánh Thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.
Chung Sơn cung kính bái, mà triều thần hai bên cũng lẳng lặng nhìn.
- Thân thể Xích Dương tuyệt âm! Khó trách có thể kháng được thiên uy.
Thánh Thượng Cổ Thần Thông thản nhiên nói.
Thân thể Xích Dương tuyệt âm, Chung Sơn biết ý tứ của Cổ Thần Thông. Lúc trước Chí Tôn Lang tộc Đế Huyền Sát nhìn thấy mình liền cho kết luận mình không thể có người nối dõi, chính là vừa nhìn đã biết bản thân mình là thân thể Xích Dương tuyệt âm. Xích Dương là thật, tuyệt âm lại không phải thật bởi vì mình so với thân thể Xích Dương tuyệt âm có thêm một thân thể Xích Âm - Ẩn khu!
- Miễn lễ!
Cổ Thần Thông nói.
- Tạ ơn Thánh Thượng!
Chung Sơn đứng thẳng dậy.
Đồng thời, Chung Sơn cũng nhìn lướt qua triều thần hai bên.
Tổng cộng đứng hai hàng, hàng bên phải đứng thứ hai là Đại Huyền vương, vậy vị trí đầu không cần đoán cũng biết là Chính Nhất vương.
Chính Nhất vương, Chính Nhất Thái tử, đệ nhất Thái tử Đại La Thiên triều, khuôn mặt có chút giống Thánh Thượng, mi tâm thành hình chữ Xuyên (川). Nhìn lần đầu không có cảm giác, quá bình thường, nhưng chính vì xem rất bình thường mới không tầm thường.
Đứng thứ mười ba hàng bên phải là Tề Thiên hầu nụ cười giả tạo. Đứng cuối cùng là vị Hình bộ thị lang Mã Truy Nhật mấy ngày trước vừa nhận biết.
Về phần hàng bên trái lại không có người nào Chung Sơn biết. Tuy nhiên, nam tử đưng sở vị trí đầu bên trái, Chung Sơn có thể đoán ra đại khái là Thái sư đương triều Đại La Thiên triều – Huyễn Đồ Long!
Huyễn Đồ Long, tóc dài màu đỏ rực búi cao, hai mắt lợi hại vô cùng, giống như mắt ưng yêu, xem vào trong mắt giống như bị đào đi một miếng thịt.
- Báo công tích Chung Sơn!
Cổ Thần Thông mở miệng nói.
- Dạ!
Thái giám bên cạnh lập tức cung kính nói, tiện tay lấy ra một thứ dạng như thánh chỉ đọc lên:
- Chung Sơn, Đại La Thiên triều tám ngàn năm, trong khoa cử một thiên “Mãn Giang Hồng” trấn áp quần anh, trở thành Tân khoa Trạng Nguyên. Đi lên tiền tuyến trợ giúp Đại Huyền vương bình định hai triều phản loạn. Trong bốn tháng dưới tình huống Đại Huyền quân không một thương vong lấy lại thành Vô Song, phong Đông Phương hầu, tự tuyển gia binh. Hai năm sau, năm trăm ngàn binh lính dùng năm tháng liên tiếp lấy mười hai thành gần biển của Đại Vũ đế triều, công không thể không. Lại điều về chiến trường Đại Quang, trong hai năm liên tiếp lấy bốn thành, không nghỉ chút nào tận tâm hết sức, trong lúc này lại chế định kế sách Thiên Băng nhằm vào Đại vũ đế triều. Trong bốn năm liên băng Đại Vũ đế triều tứ trọng thiên, hoàn toàn sụp đổ Đại Vũ đế triều. Từ khi kế hoạchThiên Băng bắt đầu đến khi thu hoàn toàn Đại Vũ đế triều chỉ mất bốn năm. Trong đó tổng lĩnh mười lăm lộ đại quân tới Thiên Không Chi Thành. Sau đó lập tức tới chiến trường Đại Quang đế triều, sau khi liên tiếp hạ hai thành, giúp Thiên lão phá “U Phủ Chuyển Luân điện” của Đại Quang đế triều, lại nô dịch vô cùng dã lang. Trong ba tháng liên tục chiếm sáu mươi bốn thành của Đại Quang đế triều, dùng một tên đưa thư không mất người nào hạ thành Cực Quang. Đến tận đây chiến trường Đại Quang đế triều sụp đổ toàn diện.
Thái giám bên cạnh đọc từng lời, người báo vô tâm nhưng người nghe có ý. Công tích. Công tích ngập trời, bất kể công tích nào đều có theẻ bái tướng phong hầu.
Mỗi lần nói ra một công lao của Chung Sơn, chúng triều thần đều không tự chủ liếc nhìn Chung Sơn một cái. Kế hoạch Thiên Băng! Kế hoạch Thiên Băng ở Thần Châu đại địa lây bệnh như ôn dịch không ngờ là do Đông Phương hầu chế định?
Trong triều đình đều không phải người tầm thường, nghe từng công tích, đều cảm thán. Đại La Thiên triều lại có một ngôi sao muốn dần dần lên cao.
Có thể nói, chiến trường phía nam là bởi vì có Đông Phương hầu Chung Sơn mới trở nên nhanh chóng như vậy có tin vui. Hai đế triều khổng lồ, thời gian bị diệt không ngờ không đến mười lăm năm. Sau mười lăm năm bắt được hai Đế triều, điều này ở dĩ vãng căn bản rất khó tin tưởng.
Thái sư Huyễn Đồ Long thoáng nhìn Chung Sơn, hai mắt híp lại, khẽ cười.
Chính Nhất vương nhìn về phía Chung Sơn mắt cũng hơi sáng lên, rồi lại biến thành đục ngầu. Đại Huyền vương vẻ mặt không biến, bởi vì hắn đã sớm biết.
Tề Thiên hầu nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt không phải rất thân thiện, mà Mã Truy Nhật đứng ở gần cuối hàng bên phải lại cau mày, tay nắm thành quyền, tâm lý đang giãy dụa.
- Các vị ái khanh. Công tích của Chung Sơn, phải ban thưởng như thế nào?
Cổ Thần Thông nhìn về phía chúng triều thần hỏi.
Cổ Thần Thông vừa hỏi, chúng triều thần đều nghị luận. Mà Chung Sơn lại lẳng lặng đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
- Khải bẩm Thánh Thượng!
Huyễn Đồ Long bỗng nhiên mở miệng.
- Ồ, Huyễn ái khanh!
Cổ Thần Thông khẽ chỉ Thái sư nói.
- Đại La Thiên triều ta từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, không thiên vị không lạnh nhạt. Quân công của Chung Sơn có thể từ Hầu tước thăng lên Công tước.
Huyễn Đồ Long nói. Hầu thăng lên Công? Thái sư Huyễn Đồ Long vừa mở miệng, cả triều ồ lên.
Công… Công tước? Này… này quá khoa trương hả! Chung Sơn công lao rất lớn, nhưng Công tước… Công tước là khái niệm gì?
Chung Sơn bất ngờ nhìn thoáng qua Huyễn Đồ Long.
- Những người khác thì sao?
Cổ Thần Thông nhìn về phía người khác.
- Nhi thần đồng ý.
Chính Nhất vương gật đầu nói.
Đại Huyền vương nhíu mày nhìn về phía Chính Nhất vương xong, lại nhìn về phía Cổ Thần Thông nói:
- Khải bẩm Thánh Thượng. Nhi thần cảm thấy Đông Phương hầu Chung Sơn công tích lớn lao, lấy năng lực lãnh binh thiên phú, cho nhập Binh bộ. Binh bộ có vị trí Hữu thị lang còn trống, có thể trở thành Binh bộ thị lang!
Binh bộ thị lang? Chính tam phẩm? Triều thần đều ghé mắt. Chung Sơn này lên chức cũng quá nhanh hả!
- Chúng thần tán thành!
Chúng triều thần đều hô lên. Tuy rằng đều có hâm mộ, nhưng công tích lớn như vậy của Chung Sơn, không thể gạt bỏ.
- Chúng thần tán thành!
- Chúng thần tán thành!
Chúng triều thần đều tỏ thái độ.
- Khải bẩm Thánh Thượng. Thần có việc khởi tấu!
Lúc này một giọng nói rất không hài hòa truyền đến.
Chúng triều thần tán thành lập tức đình chỉ lời bên miệng.
Chỉ thấy phía sau hàng bên phải, một người đi ra – Mã Truy Nhật!
Tề Thiên hầu nhìn thấy Mã Truy Nhật đi ra, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
- Nói!
Cổ Thần Thông nói.
- Dạ. Đại La Thiên triều thưởng phạt phân minh. Công có thể thưởng, tội phải phạt. Hôm nay, thần muốn vạch trần một tội chứng của Đông Phương hầu, cho đồng liêu thảo luận, Xin Thánh Thượng cân nhắc quyết định.
Mã Truy Nhật nói.
Tội? Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Mã Truy Nhật, sau đó nhìn phía Chung Sơn.
Giờ phút này Chung Sơn mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, mặc kệ không để ý.
- Hình bộ phụng mệnh trông coi phủ Thiên U Công chúa, bốn ngày trước, hai thị vệ của Công chúa lao khỏi vòng vây, tách ra trốn chạy. Hình bộ phân chia đi bắt, một gã trong đó trốn vào đại doanh Đông Phương hầu trở về, Đông Phương hầu bao che tội phạm, bức lui quan viên Hình bộ. Thần chịu ân trời, lại lần nữa dẫn người tới bắt, nhưng Đông Phương hầu như trước bao che tội phạm, lại chỉ huy đại quân xông giết chúng thần. Mấy tên quan viên lại còn bị tên bắn thương, ý đồ muốn giết người diệt khẩu. Tội này không thể tha thứ!
Mã Truy Nhật giọng nói đau xót nói.
Woaaaa~~
Trong triều lại một lần nữa ồ lên. Bao che tội phạm, mưu sát mệnh quan triều đình, tội danh cũng thật không nhỏ. Tất cả công tích lúc trước đều hóa thành mây khói, thậm chí còn có thể lấy thân mang tội.
- Chung Sơn. Lời Mã Tuy Nhật có thật hay không?
Cổ Thần Thông nói.
- Hiện tại xem ra, chính như lời Mã đại nhân nói, đều là thật.
Chung Sơn khẳng định nói.
Triều thần cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn. Chung Sơn này thật đúng là trực tiếp, có chuyện cũng không biện bạch, cứ vậy nhận tội?
Tề Thiên hầu một bên thở phào, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn. Mà khóe miệng Mã Truy Nhật cũng treo một tia cười khẽ.
- Chung Sơn lớn mật, ngươi còn lời gì để nói?
Cổ Thần Thông hỏi.
- Khải bẩm Thánh Thượng. Lúc đó, thần không biết A Đại mang tội lẩn trốn, sau này biết được khi vào Thái cổ Thánh đô liền cho người đưa về phủ Thiên U Công chúa. Thần không bao che, cũng không biết bao che. Tiếp theo, hôm nay ta mới biết Mã đại nhân là mệnh quan triều đình. Ngày đó không biết, chỉ cho rằng một đám đạo tặc coi trời bằng vung, dám đánh cướp quân ta.
Chung Sơn nói.
- Ngươi nói bậy! Ngươi lúc đó không biết ta là ai?
Mã Truy Nhật hai mắt trừng lớn.
- Mã đại nhân. Lúc ấy, ngài căn bản không chứng minh thân phận liền muốn cưỡng ép bắt người từ trong quân ta, Chung Sơn sao có thể đồng ý? Tuy nhiên, cho dù Mã đại nhân thật sự đưa thân phận chứng minh, Chung Sơn cũng chiếu sát không lầm!
Chung Sơn mở trừng hai mắt, tay chỉ Mã Truy Nhật quát lớn.
Cho dù Mã đại nhân thật sự đưa thân phận chứng minh, Chung Sơn cũng chiếu sát không lầm!
Woaaa!!!
Bên trong đại điện lại ồ lên xông xao. Chung Sơn chiếu sát không lầm? Giọng điệu thật hống hách, lời nói thật vô lý ngang ngược, thật to gan. Trong triều đình không biết hối cải, không ngờ còn cám làm càn như thế?
Mã Truy Nhật bị Chung Sơn trừng mắt chỉ vào mặt, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bách tới, thân hình không tự giác lui về sau một bước.
/1254
|