Đế Huyền Sát mặt nhăn thành chữ xuyên, vừa rồi đang ngồi trong cung điện của mình, chợt có một cỗ khí tức hùng mạnh từ phía xa phun ra, sự hùng mạnh của cổ khí tức này, không ngờ tuyệt đối không yếu hơn mình, thậm chí phóng thích khí thế còn dẫn tới thiên lôi dày đặc.
Ai? Ai lại tới Thiên Lang Đảo.
Thiên lôi dày đặc, bao trùm toàn bộ Thiên Lang Đảo, thuyết minh người tới đã ra tay, nhưng, khi mình đuổi tới, lại phát hiện cường giả kia đã rời khỏi, xảy ra chuyện gì?
- Thanh Vân, lại đây?
Đế Huyền Sát nhẹ nhàng mở miệng nói.
Thanh Vân đang đứng ở xa xa trên Thanh Đồng Chiến Đảo nhìn lại đại quân dưới nhanh chóng tiến về phía trước, bỗng nhiên đồng tử co rút lại, nhìn nhìn bốn phía, sau đó, quay người nhanh chóng rời đi, người khác đều tràn đầy nghi hoặc.
Phía Tây thành Kim Lăng, Chung Sơn và Lục Đạo hung hãn tấn công lẫn nhau, tất cả thạch sơn của thạch lâm, toàn bộ bị chiến đấu cường thế của hai người phá hủy.
Lục Đạo thúc giục tiềm năng, sau khi dùng bí pháp tăng phúc tu vi, quả nhiên hung hãn dị thường, chiến đấu cùng Chung Sơn không còn rơi xuống hạ phong nữa, thậm chí, còn mơ hồ chiếm được thượng phong.
Sau những trọng kích (đòn nghiêm trọng) cường hãn liên tiếp, những tảng đá rơi xuống bốn phía đều bị trọng kích cường hãn phản chấn lên trời, sau đó bị dư ba đập vỡ.
Y phục trên thân hai người đều vỡ vụn, nếu không phải Chung Sơn mặc Lưu Ly hộ tâm giáp, hiện tại rất có khả năng đã bị trọng thương.
Chung Sơn không làm gì được Lục Đạo, Lục Đạo trong thời gian ngắn cũng không làm gì được Chung Sơn. Bính khí trong tay hai người đã sớm bị đánh bay, lại lần nữa sử dụng nắm tay tràn đầy lực bùng nổ của mình dẫn tới từng trận cương phong.
Chung Sơn không thể kéo dài nữa, một canh giờ, hiệu quả của Cuồng Hóa Đan là một canh giờ, mà thời gian của Thiên Ma Thối Thể cũng là một canh giờ. Trong mắt Chung Sơn hiện lên vẻ tức giận sốt ruột.
Đúng lúc này, bầu tời đột nhiên trở nên u ám, vô số lôi vân điên cuồng tụ tập ở trên tời, giống như ngày tận thế, bao trùm bốn phương tám hướng.
Nhìn đến nơi này, Chung Sơn trong lòng sáng ngời.
Chung Sơn mạnh mẽ chịu đựng một kích hung hãn của lục đạo đánh lên ngực, nắm lấy cánh tay của Lục Đạo, quay người hung hăng ném lên bầu trời. Lục Đạo lập tức bị ném lên trời, thân thể của Chung Sơn đồng thời lao lên theo.
Trong không trung, Lục Đạo vừa ngừng ổn định lại thân hình. Chung Sơn phía dưới lại thẳng hướng bụng của Lục Đạo, giống như vác lên vai, trong tiếng ầm ầm mang Lục Đạo lao vào trong tầng mây.
Lôi cơ ***! Vạn lôi đánh xuống.
Ầm.
Thiên lôi đầy trời điên cuồng lao về phía Chung Sơn, mà Chung Sơn lại gắt gao ôm Lục Đạo.
Lúc này, Lục Đạo thật sự hoảng sợ, vẻ độc tuyệt ban đầu đổi thành sợ hãi mãnh liệt. Kẻ điên, Chung Sơn là một tên điện.
- Ngươi người điên.
Theo một tiếng hét kinh hãi của Lục Đạo, hai người lập tức bị lôi điện vô tận bao vây ở bên trong, giây lát nhìn không thấy thân ảnh của hai người, chỉ có thể nhìn thấy một quả lôi hỏa cầu giống như mặt trời, ở trên trời điên cuồng tụ tập thiên lôi.
Kể điên, Chung Sơn thật là kẻ điên. Tu vi Nguyên Anh kỳ, cho dù tụ tập “Lôi cơ” cũn không có tiên nhân nào dám lấy thân thí thiên lôi, nhưng Chung Sơn không những thử, còn đang điên cuồng hấp thiên lôi vô tận rèn luyện thân mình.
A….
Trong lôi hỏa cầu, tràn đầy tiếng thét gào của hai người Chung Sơn và Lục Đạo.
Lục Đạo là sợ hãi, là đau đớn. Mà thanh âm của Chung Sơn, trong đau đớn đồng thời còn giống như cắn răng hưng phấn.
Ầm ầm.
Lôi hỏa cầu điên cuồng thiêu đốt, vẫn kiên trì thời gian một nén nhang mới từ trong không trung nện xuống.
Sau khi nện xuống đất, mặt đất bị đập ra một đại động cháy đen, sau đó lại là tiếng nổ bùm bùm liên tiếp, lôi quang trong động mới chấm dứt.
Trong động, hai người bị lôi hỏa cầu thiêu cháy đen, đều là thân thụ thương.
Chung Sơn gian nan bò lên, lập tức, lượng lớn khí vận (số mệnh) màu vàng từ bốn phía bỗng nhiên vọt tới, thẳng hướng tới thân thể Chung Sơn. Đây không phải là khí vận Đại Tình vương triều, là khí vận Âm Nguyệt hoàng triều, nhắm phía Chung Sơn, đang biểu thị, Chung Sơn đã hoàn toàn thắng.
Khóe miệng Chung Sơn phun ra một chút khói nhẹ, ánh mắt lộ vẻ tươi cười hưng phấn.
Thiên lôi thối thể (dùng thiên lôi rèn thân thể), không ngờ, không ngờ cứ như vậy khiến lôi cơ ** đột phá tới tấng thứ hai (đệ nhị trọng), Nguyên Anh kỳ tầng thứ hai.
Lượng lớn khí vận tới người, không ngừng gột tẩy thân thể Chung Sơn. Chỉ trong giây lát, mệt nhọc trên người dường như đã biến mất hơn một nữa.
Chung Sơn gian nan bò lên, dược lực đã hết, Thiên Ma Thối Thể cũng kết thúc. Chẳng qua bởi vì một ít bộ phận khí vận gột tẩy, thương thế sau cuộc chiến lại tốt hơn rất nhiều.
Nguyên Anh kỳ tầng thứ hai? Chung Sơn ngửa mặt lên trời nhìn lôi vân đột nhiên biến mất kia, trong lòng sợ hãi một hồi. Mặc dù luyện thể đã đột phá, Chung Sơn hiện tịa tuyệt đối không dám trải nghiệm một lần thiên lôi thối thể điên cuồng nữa.
Quá khủng bố, thiếu chút nữa đã chơi hết.
Chung Sơn phất tay ngưng khí thành thủy, nhanh chóng cọ rửa thân thể của mình, râu toc trên người chính là tất cả bị đốt không còn, không còn thì không còn, rất nhanh sẽ dài ra. Sau khi tẩy rửa xong từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, lại nhìn về phía Lục Đạo trước mặt.
Lục Đạo đã sắp chết, xương cốt toàn thân gãy hết. Nguyên Thần cũng bị thiên lôi đánh muốn tan, có thể nói là người đợi chết, chỉ còn lại một hơi.
Nhìn Lục Đạo, Chung Sơn hít sâu một hơi nói:
- Ngươi là một hùng chủ (vị vua có tài mưu lược kiệt xuất), đáng tiếc ngươi đụng phải ta.
Quả thực,hết thảy Lục Đạo đều làm vô cùng tốt. Nếu như không phải gặp mình, tương lai tuyệt đối là hùng chủ một phương. Cho dù dùng Bảo Nhi uy hiếp Chung Sơn, cũng chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Lục Đạo.
- Xin ngươi, để ta gặp, gặp mặt đại hoàng hậu một lần cuối cùng.
Hai mắt Lục Đạo dường như không thể mở ra một cái, vô cùng gian nan nói.
- Đại hoàng hậu?? đến khi lâm chung, nghĩ đến không phải là cầu sinh, không phải là bá nghiệp hoàng triều, không ngờ lại là một nữ nhân.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Lục Đạo, mặc dù Lục Đạo phải chết, nhưng, Chung Sơn vẫn nguyện ý thỏa mãn phần khao khát này của hắn. Bởi vì chính mình cũng là người như vậy.
Trởi tay một cái, một tay nâng Lục Đạo lên, cùng nhau bay về phía thành Kim Lăng.
- Cám ơn, cám ơn!
Đợi Lục Đạo gian nan nói xong thì Chung Sơn đã mang hắn trở lại ngoại thành Kim Lăng.
Ngoài thành Kim Lăng một mãnh hỗn độn, vô số thi thể nằm ở nơi này, chẳng qua, thành Kim Lăng đã dọn dẹp xong.
Binh lính ở trong thành dựa theo chỉ lệnh quét sạch dư nghiệt, ngoài thành cũng có binh lính đang thu dọn thi thể.
Âm Nguyệt hoàng triều, đã bị diệt.
Có chút kinh ngạc, Chung Sơn bay vào trong thành, thẳng vào nơi hoàng cung. Bởi vì Thanh Đồng Chiến Đảo đang lơ lửng ở bên trong hoàng cung.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Nơi Chung Sơn đi qua, tất cả mọi người đều quỳ xuống tham bái.
Cuối cùng dừng lại ở phía trên quảng trường.
- Cô gia gia!
Anh Lan là người đầu tiên nhìn thấy Chung Sơn, lập tức hưng phấn kêu lớn lên.
Nhìn thấy Anh Lan đã giải trừ trớ chú (nguyền rủa), Chung Sơn thở phào một cái. Chú ngôn thuật của Đại hoàng hậu đã bị Hạo Mỹ Lệ phá.
- Lão gia!
Bảo Nhi đi đằng trước, có chút kích động nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, Anh Lan ta giúp ngươi cứu rồi.
Hạo Mỹ Lệ lập tức tranh công nói.
- Đại hoàng hậu Âm Nguyệt hoàng triều đâu?
Chung Sơn nói.
- Ở nơi này.
Hạo Mỹ Lệ nghi hoặc nói.
MỌi người cũng đã nhìn thấy Lục Đạo dưới chân Chung Sơn, cả đám người cũng có chút nghi hoặc.
Phía xa, đại hoàng hậu một thân hắc bào, nằm ở nơi đó. Chung Sơn đi tới, đem thân thẻ còn thừa lại một chút hơi của Lục Đạo đặt ở bên cạnh đại hoàng hậu.
- Mính Mính.
Lục Đạo gian nan ôm lấy đại hoàng hậu.
- Bệ hạ!
Đại hoàng hậu Mính Mính cũng gian nan đáp lời, dường như cũng sắp chết.
Lục Đạo gian nan vén mũ của Mính Mính lên, trong nháy mắt mũ vén lên, mấy nữ tử ở đây đều không kìm nổi đưa tay che miệng.
Bởi vì trong nháy mắt mũ vén lên, mọi người nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố cỡ nào, cả khuôn mặt đều cực kỳ tái nhợt, vô cùng gầy bò, bộ dáng gầy đến nối giống như một thây khô, hai con mắt đều muốn toát ra, lông mi, răng nanh đều điệu quang. Đầu cũng chỉ còn lại có một nắm nhỏ thật dài như vậy, vô cùng xấu xí, vô cùng khủng bố. Khó trách Lục Đạo ngày xưa không dám đụng vào nàng.
- Không nên,
Mính Mính thống khổ nói.
Lục Đạo gian nan vén mũ lên, lấy tay âu yếm khuôn mặt cực kỳ xấu xí, cực kỳ khủng bố kia nói:
- Vì ta, nàng mới biến thành cái dạng này. Từ ba trăm năm trước nàng vì ta bắt đầu tu tập chú ngôn thuật, ta vốn không có ôm qua nàng, cũng không có nói yêu nàng! Ta có phải rất xấu hay không?
- Không có!
Mính Mính gian nan lắc đầu nói.
- Do nàng theo ta cùng nhau nhập âm phủ, là thỏa mãn lớn nhất của ta. Mính Mính, ta yêu nàng!
Lục Đạo tha thiết nói.
Nói xong Lục Đạo gắt gao ôm lấy Mính Mính, đồng thời môi tìm đến môi Mính Mính trước mặt, trong khi nước mắt của hoàng hậu xấu xí chảy xuống tha thiết hôn lên.
Một cặp vợ chồng, cứ như vậy gắt gao ôm lấy nhau, tha thiết hôn đối phương, mang theo nét tươi cười cuối cùng, chùng nhau nhắm hai mắt lại. Đã chết!
Một đám người xung quanh trong lòng đều vô cùng trầm trọng. trong đời người, người có thể gặp được một người bạn đời để yêu đến chết hay không đây?
Bảo Nhi và Thiên U đều đi đến bên cạnh Chung Sơn, nắm lấy tay áo Chung Sơn, trong mắt cũng tràn đầy thương cảm, tuy là địch, nhưng phần tình cảm này cuốn hút hai người.
- Hậu táng bọn họ!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
Thận vệ bên cạnh lập tức đáp.
- Cứ để bọn họ ôm như vậy, đưa bọn họ hậu táng cùng một chỗ!
Chung Sơn lại lần nữa bổ sung.
- Vâng.
Thận vệ lập tức đáp.
Mà lúc này tất cả mọi người bỗng nhiên tham bái đối với Chung Sơn.
- Chúc mừng bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Giống như hướng ra ngoại giời phúc tán, càng ngày càng nhiều người hô to vạn tuế. Chỉ trong chốc lát, bốn phía thành Kim Lăng đều vang vọng tiếng hô to, hô to Chung Sơn vạn tuế. Chung Sơn đến lúc này nhất thống Thiên Lang Đảo, diệt ba vương triều, diệt Âm Nguyệt hoàng triều, sắp thu khí vận, vì Đại Tình vương triều làm một bước thăng cấp cuối cùng.
Ai? Ai lại tới Thiên Lang Đảo.
Thiên lôi dày đặc, bao trùm toàn bộ Thiên Lang Đảo, thuyết minh người tới đã ra tay, nhưng, khi mình đuổi tới, lại phát hiện cường giả kia đã rời khỏi, xảy ra chuyện gì?
- Thanh Vân, lại đây?
Đế Huyền Sát nhẹ nhàng mở miệng nói.
Thanh Vân đang đứng ở xa xa trên Thanh Đồng Chiến Đảo nhìn lại đại quân dưới nhanh chóng tiến về phía trước, bỗng nhiên đồng tử co rút lại, nhìn nhìn bốn phía, sau đó, quay người nhanh chóng rời đi, người khác đều tràn đầy nghi hoặc.
Phía Tây thành Kim Lăng, Chung Sơn và Lục Đạo hung hãn tấn công lẫn nhau, tất cả thạch sơn của thạch lâm, toàn bộ bị chiến đấu cường thế của hai người phá hủy.
Lục Đạo thúc giục tiềm năng, sau khi dùng bí pháp tăng phúc tu vi, quả nhiên hung hãn dị thường, chiến đấu cùng Chung Sơn không còn rơi xuống hạ phong nữa, thậm chí, còn mơ hồ chiếm được thượng phong.
Sau những trọng kích (đòn nghiêm trọng) cường hãn liên tiếp, những tảng đá rơi xuống bốn phía đều bị trọng kích cường hãn phản chấn lên trời, sau đó bị dư ba đập vỡ.
Y phục trên thân hai người đều vỡ vụn, nếu không phải Chung Sơn mặc Lưu Ly hộ tâm giáp, hiện tại rất có khả năng đã bị trọng thương.
Chung Sơn không làm gì được Lục Đạo, Lục Đạo trong thời gian ngắn cũng không làm gì được Chung Sơn. Bính khí trong tay hai người đã sớm bị đánh bay, lại lần nữa sử dụng nắm tay tràn đầy lực bùng nổ của mình dẫn tới từng trận cương phong.
Chung Sơn không thể kéo dài nữa, một canh giờ, hiệu quả của Cuồng Hóa Đan là một canh giờ, mà thời gian của Thiên Ma Thối Thể cũng là một canh giờ. Trong mắt Chung Sơn hiện lên vẻ tức giận sốt ruột.
Đúng lúc này, bầu tời đột nhiên trở nên u ám, vô số lôi vân điên cuồng tụ tập ở trên tời, giống như ngày tận thế, bao trùm bốn phương tám hướng.
Nhìn đến nơi này, Chung Sơn trong lòng sáng ngời.
Chung Sơn mạnh mẽ chịu đựng một kích hung hãn của lục đạo đánh lên ngực, nắm lấy cánh tay của Lục Đạo, quay người hung hăng ném lên bầu trời. Lục Đạo lập tức bị ném lên trời, thân thể của Chung Sơn đồng thời lao lên theo.
Trong không trung, Lục Đạo vừa ngừng ổn định lại thân hình. Chung Sơn phía dưới lại thẳng hướng bụng của Lục Đạo, giống như vác lên vai, trong tiếng ầm ầm mang Lục Đạo lao vào trong tầng mây.
Lôi cơ ***! Vạn lôi đánh xuống.
Ầm.
Thiên lôi đầy trời điên cuồng lao về phía Chung Sơn, mà Chung Sơn lại gắt gao ôm Lục Đạo.
Lúc này, Lục Đạo thật sự hoảng sợ, vẻ độc tuyệt ban đầu đổi thành sợ hãi mãnh liệt. Kẻ điên, Chung Sơn là một tên điện.
- Ngươi người điên.
Theo một tiếng hét kinh hãi của Lục Đạo, hai người lập tức bị lôi điện vô tận bao vây ở bên trong, giây lát nhìn không thấy thân ảnh của hai người, chỉ có thể nhìn thấy một quả lôi hỏa cầu giống như mặt trời, ở trên trời điên cuồng tụ tập thiên lôi.
Kể điên, Chung Sơn thật là kẻ điên. Tu vi Nguyên Anh kỳ, cho dù tụ tập “Lôi cơ” cũn không có tiên nhân nào dám lấy thân thí thiên lôi, nhưng Chung Sơn không những thử, còn đang điên cuồng hấp thiên lôi vô tận rèn luyện thân mình.
A….
Trong lôi hỏa cầu, tràn đầy tiếng thét gào của hai người Chung Sơn và Lục Đạo.
Lục Đạo là sợ hãi, là đau đớn. Mà thanh âm của Chung Sơn, trong đau đớn đồng thời còn giống như cắn răng hưng phấn.
Ầm ầm.
Lôi hỏa cầu điên cuồng thiêu đốt, vẫn kiên trì thời gian một nén nhang mới từ trong không trung nện xuống.
Sau khi nện xuống đất, mặt đất bị đập ra một đại động cháy đen, sau đó lại là tiếng nổ bùm bùm liên tiếp, lôi quang trong động mới chấm dứt.
Trong động, hai người bị lôi hỏa cầu thiêu cháy đen, đều là thân thụ thương.
Chung Sơn gian nan bò lên, lập tức, lượng lớn khí vận (số mệnh) màu vàng từ bốn phía bỗng nhiên vọt tới, thẳng hướng tới thân thể Chung Sơn. Đây không phải là khí vận Đại Tình vương triều, là khí vận Âm Nguyệt hoàng triều, nhắm phía Chung Sơn, đang biểu thị, Chung Sơn đã hoàn toàn thắng.
Khóe miệng Chung Sơn phun ra một chút khói nhẹ, ánh mắt lộ vẻ tươi cười hưng phấn.
Thiên lôi thối thể (dùng thiên lôi rèn thân thể), không ngờ, không ngờ cứ như vậy khiến lôi cơ ** đột phá tới tấng thứ hai (đệ nhị trọng), Nguyên Anh kỳ tầng thứ hai.
Lượng lớn khí vận tới người, không ngừng gột tẩy thân thể Chung Sơn. Chỉ trong giây lát, mệt nhọc trên người dường như đã biến mất hơn một nữa.
Chung Sơn gian nan bò lên, dược lực đã hết, Thiên Ma Thối Thể cũng kết thúc. Chẳng qua bởi vì một ít bộ phận khí vận gột tẩy, thương thế sau cuộc chiến lại tốt hơn rất nhiều.
Nguyên Anh kỳ tầng thứ hai? Chung Sơn ngửa mặt lên trời nhìn lôi vân đột nhiên biến mất kia, trong lòng sợ hãi một hồi. Mặc dù luyện thể đã đột phá, Chung Sơn hiện tịa tuyệt đối không dám trải nghiệm một lần thiên lôi thối thể điên cuồng nữa.
Quá khủng bố, thiếu chút nữa đã chơi hết.
Chung Sơn phất tay ngưng khí thành thủy, nhanh chóng cọ rửa thân thể của mình, râu toc trên người chính là tất cả bị đốt không còn, không còn thì không còn, rất nhanh sẽ dài ra. Sau khi tẩy rửa xong từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, lại nhìn về phía Lục Đạo trước mặt.
Lục Đạo đã sắp chết, xương cốt toàn thân gãy hết. Nguyên Thần cũng bị thiên lôi đánh muốn tan, có thể nói là người đợi chết, chỉ còn lại một hơi.
Nhìn Lục Đạo, Chung Sơn hít sâu một hơi nói:
- Ngươi là một hùng chủ (vị vua có tài mưu lược kiệt xuất), đáng tiếc ngươi đụng phải ta.
Quả thực,hết thảy Lục Đạo đều làm vô cùng tốt. Nếu như không phải gặp mình, tương lai tuyệt đối là hùng chủ một phương. Cho dù dùng Bảo Nhi uy hiếp Chung Sơn, cũng chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Lục Đạo.
- Xin ngươi, để ta gặp, gặp mặt đại hoàng hậu một lần cuối cùng.
Hai mắt Lục Đạo dường như không thể mở ra một cái, vô cùng gian nan nói.
- Đại hoàng hậu?? đến khi lâm chung, nghĩ đến không phải là cầu sinh, không phải là bá nghiệp hoàng triều, không ngờ lại là một nữ nhân.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Lục Đạo, mặc dù Lục Đạo phải chết, nhưng, Chung Sơn vẫn nguyện ý thỏa mãn phần khao khát này của hắn. Bởi vì chính mình cũng là người như vậy.
Trởi tay một cái, một tay nâng Lục Đạo lên, cùng nhau bay về phía thành Kim Lăng.
- Cám ơn, cám ơn!
Đợi Lục Đạo gian nan nói xong thì Chung Sơn đã mang hắn trở lại ngoại thành Kim Lăng.
Ngoài thành Kim Lăng một mãnh hỗn độn, vô số thi thể nằm ở nơi này, chẳng qua, thành Kim Lăng đã dọn dẹp xong.
Binh lính ở trong thành dựa theo chỉ lệnh quét sạch dư nghiệt, ngoài thành cũng có binh lính đang thu dọn thi thể.
Âm Nguyệt hoàng triều, đã bị diệt.
Có chút kinh ngạc, Chung Sơn bay vào trong thành, thẳng vào nơi hoàng cung. Bởi vì Thanh Đồng Chiến Đảo đang lơ lửng ở bên trong hoàng cung.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Nơi Chung Sơn đi qua, tất cả mọi người đều quỳ xuống tham bái.
Cuối cùng dừng lại ở phía trên quảng trường.
- Cô gia gia!
Anh Lan là người đầu tiên nhìn thấy Chung Sơn, lập tức hưng phấn kêu lớn lên.
Nhìn thấy Anh Lan đã giải trừ trớ chú (nguyền rủa), Chung Sơn thở phào một cái. Chú ngôn thuật của Đại hoàng hậu đã bị Hạo Mỹ Lệ phá.
- Lão gia!
Bảo Nhi đi đằng trước, có chút kích động nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, Anh Lan ta giúp ngươi cứu rồi.
Hạo Mỹ Lệ lập tức tranh công nói.
- Đại hoàng hậu Âm Nguyệt hoàng triều đâu?
Chung Sơn nói.
- Ở nơi này.
Hạo Mỹ Lệ nghi hoặc nói.
MỌi người cũng đã nhìn thấy Lục Đạo dưới chân Chung Sơn, cả đám người cũng có chút nghi hoặc.
Phía xa, đại hoàng hậu một thân hắc bào, nằm ở nơi đó. Chung Sơn đi tới, đem thân thẻ còn thừa lại một chút hơi của Lục Đạo đặt ở bên cạnh đại hoàng hậu.
- Mính Mính.
Lục Đạo gian nan ôm lấy đại hoàng hậu.
- Bệ hạ!
Đại hoàng hậu Mính Mính cũng gian nan đáp lời, dường như cũng sắp chết.
Lục Đạo gian nan vén mũ của Mính Mính lên, trong nháy mắt mũ vén lên, mấy nữ tử ở đây đều không kìm nổi đưa tay che miệng.
Bởi vì trong nháy mắt mũ vén lên, mọi người nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố cỡ nào, cả khuôn mặt đều cực kỳ tái nhợt, vô cùng gầy bò, bộ dáng gầy đến nối giống như một thây khô, hai con mắt đều muốn toát ra, lông mi, răng nanh đều điệu quang. Đầu cũng chỉ còn lại có một nắm nhỏ thật dài như vậy, vô cùng xấu xí, vô cùng khủng bố. Khó trách Lục Đạo ngày xưa không dám đụng vào nàng.
- Không nên,
Mính Mính thống khổ nói.
Lục Đạo gian nan vén mũ lên, lấy tay âu yếm khuôn mặt cực kỳ xấu xí, cực kỳ khủng bố kia nói:
- Vì ta, nàng mới biến thành cái dạng này. Từ ba trăm năm trước nàng vì ta bắt đầu tu tập chú ngôn thuật, ta vốn không có ôm qua nàng, cũng không có nói yêu nàng! Ta có phải rất xấu hay không?
- Không có!
Mính Mính gian nan lắc đầu nói.
- Do nàng theo ta cùng nhau nhập âm phủ, là thỏa mãn lớn nhất của ta. Mính Mính, ta yêu nàng!
Lục Đạo tha thiết nói.
Nói xong Lục Đạo gắt gao ôm lấy Mính Mính, đồng thời môi tìm đến môi Mính Mính trước mặt, trong khi nước mắt của hoàng hậu xấu xí chảy xuống tha thiết hôn lên.
Một cặp vợ chồng, cứ như vậy gắt gao ôm lấy nhau, tha thiết hôn đối phương, mang theo nét tươi cười cuối cùng, chùng nhau nhắm hai mắt lại. Đã chết!
Một đám người xung quanh trong lòng đều vô cùng trầm trọng. trong đời người, người có thể gặp được một người bạn đời để yêu đến chết hay không đây?
Bảo Nhi và Thiên U đều đi đến bên cạnh Chung Sơn, nắm lấy tay áo Chung Sơn, trong mắt cũng tràn đầy thương cảm, tuy là địch, nhưng phần tình cảm này cuốn hút hai người.
- Hậu táng bọn họ!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
Thận vệ bên cạnh lập tức đáp.
- Cứ để bọn họ ôm như vậy, đưa bọn họ hậu táng cùng một chỗ!
Chung Sơn lại lần nữa bổ sung.
- Vâng.
Thận vệ lập tức đáp.
Mà lúc này tất cả mọi người bỗng nhiên tham bái đối với Chung Sơn.
- Chúc mừng bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Giống như hướng ra ngoại giời phúc tán, càng ngày càng nhiều người hô to vạn tuế. Chỉ trong chốc lát, bốn phía thành Kim Lăng đều vang vọng tiếng hô to, hô to Chung Sơn vạn tuế. Chung Sơn đến lúc này nhất thống Thiên Lang Đảo, diệt ba vương triều, diệt Âm Nguyệt hoàng triều, sắp thu khí vận, vì Đại Tình vương triều làm một bước thăng cấp cuối cùng.
/1254
|